Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Chương 175: Chương 168
Bệ Hạ Không Lên Triều
25/01/2022
Mạc Thanh Hàn cho thủ hạ đi báo cho quản giáo của nhà tù Hán Dương để chuẩn bị cho hắn ta.
Ngày mai hắn ta sẽ đi vào bằng thông đạo của khách sạn để vào nhà tù Hán Dương.
Không ít người đã được Mạc Thanh Hàn sắp xếp vào nhà tù Hán Dương, lần này hắn ta đi vào là muốn biết rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì.
Thời gian vừa đến, Mạc Thanh Hàn vào thông đạo ở khách sạn, đích đến của thông đạo là nhà tù Hán Dương
Nhà tù Hán Dương.
Quản giáo nhận được thông báo của Mạc Thanh Hàn, hắn nghĩ Mạc Thanh Hàn đến nhà tù chắc chắn là có chuyện.
Trong phòng thẩm vấn có một thông đạo dẫn đến một khách sạn.
Chỉ có vài người mới biết chuyện này, quản giáo này là một trong số đó.
Nếu Mạc Thanh Hàn muốn vào nhà tù, hắn cần phải đưa "Mạc Thanh Hàn" vào phòng thẩm vấn.
Quản giáo nhanh chóng đưa ra quyết định, hắn gọi những người hắn tín nhiệm đến, phân phó mọi chuyện xuống.
"Mạc Thanh Hàn" ngồi trong phòng giam, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân nặng nề, chìa khóa bên hông đong đưa va vào nhau, tạo ra những âm thanh trong trẻo.
Trong lòng "Mạc Thanh Hàn" có chút bất an, hắn cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến mở cửa, của phòng giam bị kéo ra.
Cai ngục đi tới.
"Mạc Thanh Hàn" như vô ý mà nhìn lướt qua cửa, nhận ra những cai ngục khác cũng nhìn qua phía bên này.
Cai ngục nhìn một lúc, sau đó dời mắt, đồ ăn được đưa đến cho từng tù nhân.
Trước khi đến phòng giam của "Mạc Thanh Hàn", cai ngục đặt đồ ăn xuống, nhìn nhiều thêm vài giây mới xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, cửa phòng giam khép lại.
"Mạc Thanh Hàn" đoán, có lẽ là có người đưa nhiệm vụ đến cho mình.
"Mạc Thanh Hàn" vẫn như bình thường, lấy đồ ăn rồi ngồi vào một góc phòng giam.
Lúc này, những phạm nhân khác ở trong tù cũng bắt đầu ăn, sẽ không có ai để ý đến bên này.
"Mạc Thanh Hàn" kiểm tra đồ ăn vừa được đưa tới một chút, quả thật ở dưới chén có một tờ giấy.
Bên trên viết một câu.
Yêu cần hắn nhanh chóng nghĩ ra cách để vào phòng thẩm vấn càng sớm xáng tốt.
"Mạc Thanh Hàn" nhận được tin tức, nhanh chóng tiêu hủy tờ giấy
Hắn biết chủ tử thật sự đã quay lại.
Chờ đến lúc thích hợp, "Mạc Thanh Hàn" cố ý gây chuyện.
Quản giáo đã sớm sắp xếp xong, chỉ cần "Mạc Thanh Hàn" có động tĩnh, sẽ cho cai ngục nhanh chóng đưa hắn vào phòng thẩm vấn.
Cửa phòng thẩm vấn mở ra, "Mạc Thanh Hàn" bước vào.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, "Mạc Thanh Hàn" nhìn thấy bên trong phòng có một người.
Bên ngoài là ánh sáng chói lóa, bên trong tràn đầy không khí u ám lạnh lẽo.
Trong bóng tối, người nọ đứng thẳng một cách thờ ơ, cực kỳ an tĩnh, khí chất quanh người rất bất phàm.
Khuôn mặt hắn ta ẩn trong bóng tối, không nhìn thấy rõ.
Người nọ là Mạc Thanh Hàn thật.
Sau khi cửa đóng lại, thế thân thấy trước mắt tối xuống.
Ánh sáng biến mất, chỉ còn lại bóng tối nặng nề.
Chỉ có ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, bóng dáng của Mạc Thanh Hàn nhanh chóng biến mất.
Chỉ trong vài giây lúc nãy, thế thân kia đã xác định rõ vị trí của Mạc Thanh Hàn.
Hắn tạo tinh thần bình tĩnh, đi về phía trước, bước vào tận cùng của bóng tối.
"Chủ tử."
Hắn cung kính mà gọi một tiếng
Mạc Thanh Hàn ừ một tiếng: "Vất vả."
Mạc Thanh Hàn không nhiều lời, giọng nói lạnh lẽo, lại nhạt nhẽo.
Cai ngục vốn cũng không cần phải giam thế thân kia lại, hắn chỉ cần cái cớ để Mạc Thanh Hàn bước vào nhà tù Hán Dương.
Nửa giờ lúc sau, canh phòng tuần tra đi tới.
Vừa tới thời gian, cai ngục nhanh chóng mở cửa phòng thẩm vấn.
Cửa đen như mun bị kéo ra, Mạc Thanh Hàn từ bên trong ra ngoài.
Bây giờ Mạc Thanh Hàn gỡ lớp dịch dung xuống, khuôn mặt mà người khác nhìn thấy là gương mặt thật của hắn ta.
Hắn ta mặc đồ tù, nhưng không ảnh hưởng đến khí chất của hắn ta dù chỉ một chút.
Đôi mắt của hắn ta lạnh lẽo u tối, sâu không thấy đáy, lộ ra sự rét lạnh và bình ổn không hợp tuổi.
Nhìn thấy người này, đã như có thể nhìn thấy một con đường dài vắng lặng và u ám.
Cai ngục cảm thấy được sự áp bách mãnh liệt, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Cai ngục làm theo lời nói của quản giáo, đưa Mạc Thanh Hàn về phòng giam.
Trong ngục giam có không ít người của Mạc Thanh Hàn, trong nháy mắt hắn ta vào phòng giam thì tất cả đã biết.
Tuy gương mặt của hai người giống nhau như đúc, nhưng khi đưa ra so sánh, bọn họ có thể nhận ra nhanh chóng.
Khí chất Mạc Thanh Hàn âm lãnh, cái lạnh đến thấu xương.
Sau khi đã nhận ra đó là chủ tử thật, im lặng dẫn đường, vô cùng cẩn thận.
Qua một lúc sau, đã là tám giờ sáng.
Thời gian hóng mát đã đến.
Cai ngục vẫn tới lui như thường, đồng loạt mở khóa cửa phòng giam, đưa phạm nhân đến khu đất trống.
Ở Nhà tù Hán Dương, tù nhân chia làm hai phe, một phe nghe theo Mạc Thanh Hàn, còn một phe khác đi theo Minh gia.
Thế lực cả hai chống đối nhau, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì.
Sau khi Mạc Thanh Hàn ra khỏi phòng giam, thủ hạ của hắn nhanh chóng đi theo sau.
Sân hóng mát không hề nhỏ, thủ hạ của Mạc Thanh Hàn lập tức chiếm lấy một phần đất trống, đuổi những người không liên quan sang một bên.
Bọn họ tùy ý đứng ở gần Mạc Thanh Hàn, thật ra là tạo thành một vòng tròn, Mạc Thanh Hàn ở trong trung tâm.
Trong đó có một thủ hạ của Mạc Thanh Hàn, Tôn Hành, tiến lên báo cáo tình huống trong mấy ngày nay của nhà tù Hán Dương.
Giọng điệu của Tôn Hành rất cung kính: "Chủ tử, ở đây từng có một phạm nhân mới tới và đưa Ngụy Tranh đi."
Vừa nghe xong, đôi mắt Mạc Thanh Hàn co rụt lại, không để lộ chút cảm xúc nào: "Tiếp tục nói."
Lúc ấy, đã có người báo cáo với hắn, một phạm nhân không rõ đưa Ngụy Tranh đi.
Hiện tại Mạc Thanh Hàn mới biết được, thì ra người kia chính là Lục Hoài cải trang thành.
Cho nên, Lục Hoài đi vào nhà tù chỉ với một mục đích, là để đưa các chủ tiền nhiệm của Ám Các ra.
Tôn Hành tiếp tục: "Thân thủ của người nọ rất tốt, tuần đầu tiên hắn tới, hắn đã đánh bại người của Minh gia."
Tôn Hành báo cáo tóm tắt về chuyện Lục Hoài tự tay đánh bại thủ hạ của Minh gia.
Mạc Thanh Hàn nhíu mày: "Minh gia?"
Nhà tù Hán Dương chia làm hai phái, trừ bỏ người của Minh gia, tất cả còn lại đều là của hắn ta
Lục Hoài muốn đứng vững gót chân ở trong ngục, nhất định là phải lấy được sự tín nhiệm, sau đó đưa Ngụy Tranh ra ngoài.
Vì sao Lục Hoài sẽ đi tìm Minh gia? Mà không phải tìm "Mạc Thanh Hàn".
Tôn Hành: "Không biết người kia muốn tìm sự chú ý của Minh gia hay có mục đích khác, hắn nhanh chóng lấy được lòng tin của Minh gia."
Mạc Thanh Hàn không nói gì, vẫn luôn nghe thủ hạ kia báo cáo.
Tôn Hành nói tiếp: "Minh gia còn cho người nọ đến phòng hồ sơ."
Gương mặt Mạc Thanh Hàn trầm xuống, nhiệt độ quanh người cũng như đang giảm xuống, trên mặt như ngưng ra sương lạnh.
Cố nén cảm giác muốn lùi ra sau, vẫn đứng ở chỗ cách Mạc Thanh Hàn một mét.
Lục Hoài chỉ muốn đưa Ngụy Tranh rời khỏi nhà tù.
Nhưng biện pháp Minh gia dùng để thu phục nhân tâm, là để người kia làm việc cho hắn.
Lục Hoài chọn đến gần Minh Gia, là bởi vì cảm thấy "Mạc Thanh Hàn" khả nghi.
Nếu thế thân của hắn ta dẫn đến nghi ngờ, Lục Hoài nhất định sẽ xem hồ sơ của hắn ta.
Điều mà Mạc Thanh Hàn rõ là Lục Hoài có thể đã biết một thân phận phận quan trọng khác của hắn ta?
Nhưng cũng không có bất kỳ chứng cứ gì chỉ ra rằng, Mạc Thanh Hàn của nhà tù Hán Dương là Dung Mộc của Đức Nhân đường.
Mạc Thanh Hàn cho rằng, Lục Hoài hẳn là cũng không biết rõ.
Khi trở về sau chuyến này, hắn ta phải cẩn thận và cảnh giác hơn.
Tôn Hành thấy sắc mặt của Mạc Thanh Hàn, tuy hắn thấy sợ nhưng lại không dám nói.
"Người nọ cố ý khiêu khích Ngụy Tranh, sau khi hai người đánh nhau, sau đó có một cai ngục đến áp giải hai người họ đến phòng thẩm vấn."
Mạc Thanh Hàn nhíu mày, con ngươi hơi co lại, ánh mắt lạnh như băng.
Hắn ta đã có thể lờ mờ đoán ra được cụ thể tình hình thế nào rồi.
Lục Hoài vốn đi vào để cứu Ngụy Tranh, hắn nhật định đã điều tra chi tiết khách sạn trước, đồng thời nhận ra vài chỗ không đúng ở khách sạn..
Sau khi Lục Hoài biết chuyện của thông đạo, đã tính trước kế hoạch rồi đi vào nhà tù Hán Dương.
Hắn thuận lợi đưa Ngụy Tranh đi, giao Ngụy Tranh cho Ám Các, xem như là quà hợp tác với Ám Các.
Con ngươi của Mạc Thanh Hàn tối xuống.
Sau khi Tôn Hành báo cáo xong thì lùi sang một bên không dám quấy rầy Mạc Thanh Hàn
Thời gian hóng mát đã nhanh chóng kết thúc, Mạc Thanh Hàn cũng không quay về phòng giam. Quản lý nhà tù tùy ý tìm một cái cớ, đưa hắn ta vào phòng hồ sơ.
Phòng hồ sơ ván như vậy kể từ hắn ta đi khỏi, trên giá đặt hồ sơ phạm nhân của nhà tù Hán Dương.
Các túi hồ sơ được xếp thành hàng chồng lên nhau rất ngăn nắp.
Sắc mặt Mạc Thanh Hàn âm trầm, không hề thay đổi, hắn ta nhanh chóng đi tới một một giá sách.
Mạc Thanh Hàn đưa tay, ngón tay thon dài đặt trên hồ sơ.
Vì đang là ban ngày, phòng hồ sơ cũng không bật đèn, ánh sáng hơi hơi mờ.
Phòng hồ sơ chỉ có một mình Mạc Thanh Hàn, hắn ta đứng ở đó, giống như một bóng ma, khắp nơi đều bị hơi lạnh bao phủ.
Đôi mắt Mạc Thanh Hàn không hề gợn sóng, sâu không thấy đáy.
Hắn ta di ngón tay xuống, cục kỳ chính xác đặt trên một phần hồ sơ.
Giây tiếp theo, Mạc Thanh Hàn rút ra, vừa đúng là hồ sơ của hắn ta.
Mạc Thanh Hàn tùy ý mở ra, phần hồ sơ này vẫn như cũ không có thay đổi, như không hề có ai động qua.
Nhưng Mạc Thanh Hàn biết, Lục Hoài nhất định đã đọc hồ sơ của hắn ta. May mà, Lục Hoài cũng không có liên hệ giữa Dung Mộc và hắn ta lại với nhau.
Vì để sau này có thể tiếp tục che dấu, Mạc Thanh Hàn cần phải hủy đi bộ hồ sơ này.
Không thể để lại chút gì.
Vì thế, hắn ta muốn tìm người đến hỗ trợ.
* * *
Sau khi Mạc Thanh Hàn đến nhà tù Hán Dương, ngoài mặt quản quản giáo rất khách khí nhưng thật ra là rất tin tưởng hắn ta.
Khi ở trước mặt hắn ta, quản giáo còn gọi điện thoại đến cho một người.
Khi Mạc Thanh Hàn rời khỏi ngục giam, trở về khách sạn lại nhận ra một chuyện.
Ở đó đang có người đợi hắn ta.
Khi Mạc Thanh Hàn ra khỏi thông đạo, đã là đêm khuya.
Trời tối nặng nề, sắc mặt Mạc Thanh Hàn âm trầm, đang có dự cảm không lành.
Mạc Thanh Hàn về khách sạn, người của hắn ta đến để bẩm báo.
Giọng nói của thủ hạ run bần bật: "Chủ tử, có người tới."
Mạc Thanh Hàn không nói gì, trong lòng hắn ta đã có đáp án.
Trong thời gian này, có thể đi vào khách sạn, tìm đến người của hắn ta..
Chỉ có thể là một người.
Thủ hạ tiếp tục nói: "Hắn nói, hắn ở trong mật thất chờ người."
Đáy mắt Mạc Thanh Hàn hơi trầm xuống, sai họ bảo vệ cửa, bất kể là ai cũng không được đi vào.
Một mình hắn ta đi vào bóng tối.
Bên trong mật thất tối om, không khí khô lạnh, người nọ ngồi ở trong nơi tối. Thân thủ người này rất tốt, Mạc Thanh Hàn không thể xác định vị trí của hắn.
Trong phòng cực kỳ an tĩnh, hắn còn không kịp chú ý, "tách" một tiếng.
Ánh đèn sáng lên, ánh sáng hơi mờ.
Ánh sáng mờ ảo đó cũng đủ để soi rõ trong bóng tối.
Mạc Thanh Hàn nhìn qua nơi phát ra tiếng động, hắn ta quét mắt qua, trong lòng lập tức căng chặt, sự phẫn nộ dâng lên.
Chỗ đó có một chiếc hộp.
Thứ đặt ở bên trong, là tro cốt mẫu thân của Mạc Thanh Hàn.
Mạc Thanh Hàn cắn răng, hán ta cố áp chế lửa giận, nắm chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch.
Lúc này, trong mật thất yên tĩnh tối tăm có một giọng nói vang lên.
"Mạc Thanh Hàn."
Giọng nói này rất quen tai, trong giọng nói đó có sự trào phúng không che giấu.
"Ngươi cuối cùng cũng chịu quay về."
Trong khoảnh khắc này, Mạc Thanh Hàn áp chế cơn giận, ổn định lại cảm xúc.
Hắn ta cúi đầu gọi một tiếng: "Lão sư."
Người được gọi là lão sư bước ra khỏi góc tối, nhìn Mạc Thanh Hàn, vẻ mặt lộ ra khinh thường: "Đừng gọi ta như vậy."
Mạc Thanh Hàn cũng không nói, khí chất lạnh lẽo đã vơi bớt vài phần.
Lão sư lạnh mặt nhìn hắn ta: "Mấy tháng nay ngươi đã làm những gì?"
Giọng nói Mạc Thanh Hàn khàn khàn, trước sau như một: "Ta mở một y quán, dùng thân phận Dung Mộc ẩn núp tại Thượng Hải."
Đã mấy tháng rồi hắn ta không liên lạc với lão sư, lão sư muốn biết mấy việc này, cũng không lạ gì.
"..."
Lão sư nói: "Có người đã gặp Dung Mộc thật, ngươi cho người giết họ."
Mạc Thanh Hàn ngẩn ra, ngay sau đó lại quay lại bình thường. Hắn ta hiểu rõ, lão sư khẳng định đã đặt quân cờ bên cạnh hắn ta. Nhưng hắn ta lại không có tư cách nói chuyện.
Mạc Thanh Hàn không phủ nhận: "Đúng vậy."
Ngữ khí lão sư nghiêm khắc: "Ngươi có biết như vậy rất dễ bị phát hiện không?"
Mạc Thanh Hàn rũ mắt: "Là học trò chưa làm không tốt."
Lão sư liếc Mạc Thanh Hàn một cái: "Làm việc sạch sẽ lưu loát, không được để lại nhược điểm."
Mạc Thanh Hàn tiếp tục nói: "Phương trượng Tịnh Vân của Hàn Tháp Tự đã mai phục rất lâu, hắn thu hoạch được không ít tình báo."
Ngữ khí của lão sư thoáng hòa hoãn: "Tên Tịnh Vân này, có tác dụng rất lớn. Trừ khi sinh tử quan đầu*, không cần bỏ đi."
*sinh tử quan đầu (生死關頭) : Thời điểm cực kỳ quan trọng.
Giọng nói Mạc Thanh Hàn trấn định: "Ta đã cho người ám sát chủ tịch và thành viên của Hoa Thương hội, thành công chia rẽ nhân tâm."
Lão sư cười lạnh: "Nhưng chủ tịch mới của Hoa Thương hội là người của Lục Hoài, mất nhiều hơn được."
Giọng nói của Mạc Thanh Hàn lạnh lùng: "Đây chỉ là những chi tiết trong cả quá trình, ta đã xác định được một chuyện, Ám Các đã hợp tác với Lục Hoài."
Lão sư: "Ngươi tổn thất một quân cờ ở trong Ám Các, mới lấy được tin tức này tin tức."
Mạc Thanh Hàn không nói gì.
Lão sư trầm giọng hỏi: "Còn gì nữa không?"
Mạc Thanh Hàn: "Ta đã thử Lục Hoài cùng Diệp Sở, mấy hôm nay đã biết được chân tướng."
"Ngoài mặt họ tỏ ra tranh phong tương đối*, nhưng thật ra lại ngầm lại có mối quan hệ rất thân mật."
*tranh phong tương đối: Luôn đối đầu nhau.
Lão sư: "Ngươi bắt lấy được điểm yếu của Lục Hoài, nhưng điểm này lại không có tác dụng gì."
Mạc Thanh Hàn: "Có tác dụng, quan hệ giữa Lục Hoài và Diệp gia sẽ không tệ."
Lão sư hiểu ý Mạc Thanh Hàn: "Ngươi làm rất tốt."
Diệp gia có thứ mà Mạc Thanh Hàn muốn. Nếu Lục Hoài có quan hệ thân cận với Diệp gia, bọn họ muốn tiếp cận Diệp gia, mọi chuyện sẽ phức tạp hơn.
Mạc Thanh Hàn đưa ra yêu cầu: "Lão sư, bây giờ ta đã có thân phận mới, không thể tiếp tục dùng thân phận cũ."
"Xin lão sư giúp ta tiêu hủy bộ hồ sơ kia, để tránh đêm dài lắm mộng."
Hắn ta cũng không nói, Lục Hoài đã biết tên thật của hắn ta.
Chuyện ở nhà tù Hán Dương, lão sư khẳng định biết rõ, nhưng hắn ta không chắc chắn được việc Lục Hoài có xem hồ sơ của hắn ta hay không.
Lão sư đồng ý rất nhanh: "Việc nhỏ thôi."
Mạc Thanh Hàn cúi đầu: "Cảm ơn lão sư."
Hai người cũng không nói nhiều, trong phòng rơi vào khoảng im lặng.
Giọng nói của lão sư thêm lạnh: "Ngươi có phải còn quên mất việc gì không?"
Mạc Thanh Hàn ngẩn ra vài giây: "Ta không hề giấu bất cứ chuyện gì."
Lão sư cười lạnh một tiếng: "Vậy tại sao ngươi phải giấu ta chuyện ngươi đã tiếp cận Diệp nhị*?"
*bản raw ghi thế.
Lão sư nói tiếp: "Ngươi nhiều lần tiếp cận Diệp nhị, còn điều tra nàng rõ ràng như vậy."
"Nguyên nhân?"
Mạc Thanh Hàn không hề che giấu mục đích của mình: "Lão sư, Diệp Sở chỉ là một nước cờ của ta, ngoại trừ muốn lợi dụng nàng thì ta không còn ý gì khác."
"Ta muốn dùng Diệp Sở như một bàn đạp để tiếp cận Diệp gia."
Sắc mặt lão sư dịu đi, tin hắn ta: "Nếu ta không đưa ngươi ra khỏi nhà tù Hán Dương, ngươi có thể có ngày hôm nay sao?"
Mạc Thanh Hàn khẳng định: "Không thể."
Giọng nói của lão sư vang lên, đánh mạnh vào không gian yên tĩnh, giống như đang cố ý nhắc nhở Mạc Thanh Hàn điều gì đó.
"Đời này ngươi sống, có thể quên đi mục đích của mình không?"
"Cái ngươi muốn là báo thù Lục gia."
"Cái ta muốn là Thượng Hải."
Một ván cờ này, Lục gia cầm cờ trắng, bọn họ cầm cờ đen.
Tất cả những nước đi trên bàn cờ này, đi sai một bước, thua cả ván cờ.
Chưa đến nước đi cuối, chưa phân thắng bại.
Mạc Thanh Hàn cực kỳ kiên định: "Ta chưa bao giờ quên chuyện báo thù."
Sắc mặt lão sư trong nháy mắt trầm xuống: "Nếu ngươi nghĩ như vậy, thì hãy thề trước mặt tro cốt của mẫu thân ngươi đi!"
Mạc Thanh Hàn thẳng lưng, đầu cúi thấp.
Lão sư: "Lục Tông Đình hủy hoại cả đời mẫu thân ngươi, Diệp gia gián tiếp hại mẫu thân ngươi."
Sự phẫn nộ của Mạc Thanh Hàn dâng lên.
Vẻ mặt của lão sư hững hờ, nhưng Mạc Thanh Hàn không thể nhìn thấy sự khác thường của ông.
Lão sư đã lừa Mạc Thanh Hàn về chuyện của Diệp gia. Diệp gia tuy có liên quan đến mẫu thân của Mạc Thanh Hàn nhưng không có hại bà.
Tuy là nói dối, nhưng đây là vì nghiệp lớn của họ.
Một tay hắn bồi dưỡng nên con cờ này, cũng không muốn hắn ta đi vào đường chết.
Mạc Thanh Hàn lấy báo thù làm động lực, hắn ta có thể không tiếc thứ gì để đạt được mục đích.
Mà thứ ông cần là một người như Mạc Thanh Hàn.
Lão sư mở miệng, giọng nói lạnh vô cùng: "Ngươi thề, đời này kiếp này tuyệt đối sẽ không yêu Diệp Sở."
Trước mắt Mạc Thanh Hàn hiện lên gương mặt kia.
Hắn ta tiếp cận nàng vì để báo thù, không hơn.
Lần gặp đầu ở Đức Nhân đường, cứu người trước cửa rạp hát, lầm hắn ta cố ý tiếp cận Diệp Sở Hàn Tháp Tự..
Sự hiểu biết của Mạc Thanh Hàn với Diệp Sở chỉ nằm trong tờ tư liệu vô dụng kia, bởi vì tính cách thật sự của nàng, hắn ta hoàn toàn không biết.
Hắn ta chỉ biết rằng, hắn ta đã bị nàng qua mặt vài lần.
Lão sư cười lạnh nói: "Như thế nào? Không dám thề sao?"
Mạc Thanh Hàn trầm mặc.
Bóng dáng Diệp Sở xuất hiện trước mặt hắn ta, trong trẻo lạnh lùng.
Không lưu lại ấn tượng gì trong lòng hắn ta cả.
Ánh mắt Mạc Thanh Hàn u trầm, giống như màn đêm ngoài cửa sổ.
Không biết hắn ta đang nghĩ gì.
Một tiếng sấm vang lên, cực kỳ chói tai.
Không khí ướt lãnh, sự lạnh lẽo phủ khắp đất trời.
Mạc Thanh Hàn cuối cùng cũng mở miệng.
Giọng nói khàn khàn, buốt lạnh tận xương.
"Ta thề, tuyệt đối sẽ không yêu Diệp Sở."
"Nếu vi phạm lời thề hôm nay, đời này kiếp này.."
Tiếng sấm ầm ầm quét qua, mưa to tầm tã rơi xuống
"Ta, Mạc Thanh Hàn, sẽ mất hết tình cảm, đầu người hai nơi."
"Vạn kiếp bất phục."
Cơn gió buốt lạnh thổi quét qua đêm đông ở Hán Dương.
Một tia chớp trắng rạch qua bầu trời, khiến trong phòng sáng như ban ngày.
Gương mặt Mạc Thanh Hàn chiếu sáng lên, vẻ mặt hắn ta đầy kiên định.
Không ai biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng là từ hôm nay trở đi.
Lời thề độc đã được lập.
Vĩnh viễn không thể sửa lại.
Ngày mai hắn ta sẽ đi vào bằng thông đạo của khách sạn để vào nhà tù Hán Dương.
Không ít người đã được Mạc Thanh Hàn sắp xếp vào nhà tù Hán Dương, lần này hắn ta đi vào là muốn biết rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì.
Thời gian vừa đến, Mạc Thanh Hàn vào thông đạo ở khách sạn, đích đến của thông đạo là nhà tù Hán Dương
Nhà tù Hán Dương.
Quản giáo nhận được thông báo của Mạc Thanh Hàn, hắn nghĩ Mạc Thanh Hàn đến nhà tù chắc chắn là có chuyện.
Trong phòng thẩm vấn có một thông đạo dẫn đến một khách sạn.
Chỉ có vài người mới biết chuyện này, quản giáo này là một trong số đó.
Nếu Mạc Thanh Hàn muốn vào nhà tù, hắn cần phải đưa "Mạc Thanh Hàn" vào phòng thẩm vấn.
Quản giáo nhanh chóng đưa ra quyết định, hắn gọi những người hắn tín nhiệm đến, phân phó mọi chuyện xuống.
"Mạc Thanh Hàn" ngồi trong phòng giam, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân nặng nề, chìa khóa bên hông đong đưa va vào nhau, tạo ra những âm thanh trong trẻo.
Trong lòng "Mạc Thanh Hàn" có chút bất an, hắn cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến mở cửa, của phòng giam bị kéo ra.
Cai ngục đi tới.
"Mạc Thanh Hàn" như vô ý mà nhìn lướt qua cửa, nhận ra những cai ngục khác cũng nhìn qua phía bên này.
Cai ngục nhìn một lúc, sau đó dời mắt, đồ ăn được đưa đến cho từng tù nhân.
Trước khi đến phòng giam của "Mạc Thanh Hàn", cai ngục đặt đồ ăn xuống, nhìn nhiều thêm vài giây mới xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, cửa phòng giam khép lại.
"Mạc Thanh Hàn" đoán, có lẽ là có người đưa nhiệm vụ đến cho mình.
"Mạc Thanh Hàn" vẫn như bình thường, lấy đồ ăn rồi ngồi vào một góc phòng giam.
Lúc này, những phạm nhân khác ở trong tù cũng bắt đầu ăn, sẽ không có ai để ý đến bên này.
"Mạc Thanh Hàn" kiểm tra đồ ăn vừa được đưa tới một chút, quả thật ở dưới chén có một tờ giấy.
Bên trên viết một câu.
Yêu cần hắn nhanh chóng nghĩ ra cách để vào phòng thẩm vấn càng sớm xáng tốt.
"Mạc Thanh Hàn" nhận được tin tức, nhanh chóng tiêu hủy tờ giấy
Hắn biết chủ tử thật sự đã quay lại.
Chờ đến lúc thích hợp, "Mạc Thanh Hàn" cố ý gây chuyện.
Quản giáo đã sớm sắp xếp xong, chỉ cần "Mạc Thanh Hàn" có động tĩnh, sẽ cho cai ngục nhanh chóng đưa hắn vào phòng thẩm vấn.
Cửa phòng thẩm vấn mở ra, "Mạc Thanh Hàn" bước vào.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, "Mạc Thanh Hàn" nhìn thấy bên trong phòng có một người.
Bên ngoài là ánh sáng chói lóa, bên trong tràn đầy không khí u ám lạnh lẽo.
Trong bóng tối, người nọ đứng thẳng một cách thờ ơ, cực kỳ an tĩnh, khí chất quanh người rất bất phàm.
Khuôn mặt hắn ta ẩn trong bóng tối, không nhìn thấy rõ.
Người nọ là Mạc Thanh Hàn thật.
Sau khi cửa đóng lại, thế thân thấy trước mắt tối xuống.
Ánh sáng biến mất, chỉ còn lại bóng tối nặng nề.
Chỉ có ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, bóng dáng của Mạc Thanh Hàn nhanh chóng biến mất.
Chỉ trong vài giây lúc nãy, thế thân kia đã xác định rõ vị trí của Mạc Thanh Hàn.
Hắn tạo tinh thần bình tĩnh, đi về phía trước, bước vào tận cùng của bóng tối.
"Chủ tử."
Hắn cung kính mà gọi một tiếng
Mạc Thanh Hàn ừ một tiếng: "Vất vả."
Mạc Thanh Hàn không nhiều lời, giọng nói lạnh lẽo, lại nhạt nhẽo.
Cai ngục vốn cũng không cần phải giam thế thân kia lại, hắn chỉ cần cái cớ để Mạc Thanh Hàn bước vào nhà tù Hán Dương.
Nửa giờ lúc sau, canh phòng tuần tra đi tới.
Vừa tới thời gian, cai ngục nhanh chóng mở cửa phòng thẩm vấn.
Cửa đen như mun bị kéo ra, Mạc Thanh Hàn từ bên trong ra ngoài.
Bây giờ Mạc Thanh Hàn gỡ lớp dịch dung xuống, khuôn mặt mà người khác nhìn thấy là gương mặt thật của hắn ta.
Hắn ta mặc đồ tù, nhưng không ảnh hưởng đến khí chất của hắn ta dù chỉ một chút.
Đôi mắt của hắn ta lạnh lẽo u tối, sâu không thấy đáy, lộ ra sự rét lạnh và bình ổn không hợp tuổi.
Nhìn thấy người này, đã như có thể nhìn thấy một con đường dài vắng lặng và u ám.
Cai ngục cảm thấy được sự áp bách mãnh liệt, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Cai ngục làm theo lời nói của quản giáo, đưa Mạc Thanh Hàn về phòng giam.
Trong ngục giam có không ít người của Mạc Thanh Hàn, trong nháy mắt hắn ta vào phòng giam thì tất cả đã biết.
Tuy gương mặt của hai người giống nhau như đúc, nhưng khi đưa ra so sánh, bọn họ có thể nhận ra nhanh chóng.
Khí chất Mạc Thanh Hàn âm lãnh, cái lạnh đến thấu xương.
Sau khi đã nhận ra đó là chủ tử thật, im lặng dẫn đường, vô cùng cẩn thận.
Qua một lúc sau, đã là tám giờ sáng.
Thời gian hóng mát đã đến.
Cai ngục vẫn tới lui như thường, đồng loạt mở khóa cửa phòng giam, đưa phạm nhân đến khu đất trống.
Ở Nhà tù Hán Dương, tù nhân chia làm hai phe, một phe nghe theo Mạc Thanh Hàn, còn một phe khác đi theo Minh gia.
Thế lực cả hai chống đối nhau, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì.
Sau khi Mạc Thanh Hàn ra khỏi phòng giam, thủ hạ của hắn nhanh chóng đi theo sau.
Sân hóng mát không hề nhỏ, thủ hạ của Mạc Thanh Hàn lập tức chiếm lấy một phần đất trống, đuổi những người không liên quan sang một bên.
Bọn họ tùy ý đứng ở gần Mạc Thanh Hàn, thật ra là tạo thành một vòng tròn, Mạc Thanh Hàn ở trong trung tâm.
Trong đó có một thủ hạ của Mạc Thanh Hàn, Tôn Hành, tiến lên báo cáo tình huống trong mấy ngày nay của nhà tù Hán Dương.
Giọng điệu của Tôn Hành rất cung kính: "Chủ tử, ở đây từng có một phạm nhân mới tới và đưa Ngụy Tranh đi."
Vừa nghe xong, đôi mắt Mạc Thanh Hàn co rụt lại, không để lộ chút cảm xúc nào: "Tiếp tục nói."
Lúc ấy, đã có người báo cáo với hắn, một phạm nhân không rõ đưa Ngụy Tranh đi.
Hiện tại Mạc Thanh Hàn mới biết được, thì ra người kia chính là Lục Hoài cải trang thành.
Cho nên, Lục Hoài đi vào nhà tù chỉ với một mục đích, là để đưa các chủ tiền nhiệm của Ám Các ra.
Tôn Hành tiếp tục: "Thân thủ của người nọ rất tốt, tuần đầu tiên hắn tới, hắn đã đánh bại người của Minh gia."
Tôn Hành báo cáo tóm tắt về chuyện Lục Hoài tự tay đánh bại thủ hạ của Minh gia.
Mạc Thanh Hàn nhíu mày: "Minh gia?"
Nhà tù Hán Dương chia làm hai phái, trừ bỏ người của Minh gia, tất cả còn lại đều là của hắn ta
Lục Hoài muốn đứng vững gót chân ở trong ngục, nhất định là phải lấy được sự tín nhiệm, sau đó đưa Ngụy Tranh ra ngoài.
Vì sao Lục Hoài sẽ đi tìm Minh gia? Mà không phải tìm "Mạc Thanh Hàn".
Tôn Hành: "Không biết người kia muốn tìm sự chú ý của Minh gia hay có mục đích khác, hắn nhanh chóng lấy được lòng tin của Minh gia."
Mạc Thanh Hàn không nói gì, vẫn luôn nghe thủ hạ kia báo cáo.
Tôn Hành nói tiếp: "Minh gia còn cho người nọ đến phòng hồ sơ."
Gương mặt Mạc Thanh Hàn trầm xuống, nhiệt độ quanh người cũng như đang giảm xuống, trên mặt như ngưng ra sương lạnh.
Cố nén cảm giác muốn lùi ra sau, vẫn đứng ở chỗ cách Mạc Thanh Hàn một mét.
Lục Hoài chỉ muốn đưa Ngụy Tranh rời khỏi nhà tù.
Nhưng biện pháp Minh gia dùng để thu phục nhân tâm, là để người kia làm việc cho hắn.
Lục Hoài chọn đến gần Minh Gia, là bởi vì cảm thấy "Mạc Thanh Hàn" khả nghi.
Nếu thế thân của hắn ta dẫn đến nghi ngờ, Lục Hoài nhất định sẽ xem hồ sơ của hắn ta.
Điều mà Mạc Thanh Hàn rõ là Lục Hoài có thể đã biết một thân phận phận quan trọng khác của hắn ta?
Nhưng cũng không có bất kỳ chứng cứ gì chỉ ra rằng, Mạc Thanh Hàn của nhà tù Hán Dương là Dung Mộc của Đức Nhân đường.
Mạc Thanh Hàn cho rằng, Lục Hoài hẳn là cũng không biết rõ.
Khi trở về sau chuyến này, hắn ta phải cẩn thận và cảnh giác hơn.
Tôn Hành thấy sắc mặt của Mạc Thanh Hàn, tuy hắn thấy sợ nhưng lại không dám nói.
"Người nọ cố ý khiêu khích Ngụy Tranh, sau khi hai người đánh nhau, sau đó có một cai ngục đến áp giải hai người họ đến phòng thẩm vấn."
Mạc Thanh Hàn nhíu mày, con ngươi hơi co lại, ánh mắt lạnh như băng.
Hắn ta đã có thể lờ mờ đoán ra được cụ thể tình hình thế nào rồi.
Lục Hoài vốn đi vào để cứu Ngụy Tranh, hắn nhật định đã điều tra chi tiết khách sạn trước, đồng thời nhận ra vài chỗ không đúng ở khách sạn..
Sau khi Lục Hoài biết chuyện của thông đạo, đã tính trước kế hoạch rồi đi vào nhà tù Hán Dương.
Hắn thuận lợi đưa Ngụy Tranh đi, giao Ngụy Tranh cho Ám Các, xem như là quà hợp tác với Ám Các.
Con ngươi của Mạc Thanh Hàn tối xuống.
Sau khi Tôn Hành báo cáo xong thì lùi sang một bên không dám quấy rầy Mạc Thanh Hàn
Thời gian hóng mát đã nhanh chóng kết thúc, Mạc Thanh Hàn cũng không quay về phòng giam. Quản lý nhà tù tùy ý tìm một cái cớ, đưa hắn ta vào phòng hồ sơ.
Phòng hồ sơ ván như vậy kể từ hắn ta đi khỏi, trên giá đặt hồ sơ phạm nhân của nhà tù Hán Dương.
Các túi hồ sơ được xếp thành hàng chồng lên nhau rất ngăn nắp.
Sắc mặt Mạc Thanh Hàn âm trầm, không hề thay đổi, hắn ta nhanh chóng đi tới một một giá sách.
Mạc Thanh Hàn đưa tay, ngón tay thon dài đặt trên hồ sơ.
Vì đang là ban ngày, phòng hồ sơ cũng không bật đèn, ánh sáng hơi hơi mờ.
Phòng hồ sơ chỉ có một mình Mạc Thanh Hàn, hắn ta đứng ở đó, giống như một bóng ma, khắp nơi đều bị hơi lạnh bao phủ.
Đôi mắt Mạc Thanh Hàn không hề gợn sóng, sâu không thấy đáy.
Hắn ta di ngón tay xuống, cục kỳ chính xác đặt trên một phần hồ sơ.
Giây tiếp theo, Mạc Thanh Hàn rút ra, vừa đúng là hồ sơ của hắn ta.
Mạc Thanh Hàn tùy ý mở ra, phần hồ sơ này vẫn như cũ không có thay đổi, như không hề có ai động qua.
Nhưng Mạc Thanh Hàn biết, Lục Hoài nhất định đã đọc hồ sơ của hắn ta. May mà, Lục Hoài cũng không có liên hệ giữa Dung Mộc và hắn ta lại với nhau.
Vì để sau này có thể tiếp tục che dấu, Mạc Thanh Hàn cần phải hủy đi bộ hồ sơ này.
Không thể để lại chút gì.
Vì thế, hắn ta muốn tìm người đến hỗ trợ.
* * *
Sau khi Mạc Thanh Hàn đến nhà tù Hán Dương, ngoài mặt quản quản giáo rất khách khí nhưng thật ra là rất tin tưởng hắn ta.
Khi ở trước mặt hắn ta, quản giáo còn gọi điện thoại đến cho một người.
Khi Mạc Thanh Hàn rời khỏi ngục giam, trở về khách sạn lại nhận ra một chuyện.
Ở đó đang có người đợi hắn ta.
Khi Mạc Thanh Hàn ra khỏi thông đạo, đã là đêm khuya.
Trời tối nặng nề, sắc mặt Mạc Thanh Hàn âm trầm, đang có dự cảm không lành.
Mạc Thanh Hàn về khách sạn, người của hắn ta đến để bẩm báo.
Giọng nói của thủ hạ run bần bật: "Chủ tử, có người tới."
Mạc Thanh Hàn không nói gì, trong lòng hắn ta đã có đáp án.
Trong thời gian này, có thể đi vào khách sạn, tìm đến người của hắn ta..
Chỉ có thể là một người.
Thủ hạ tiếp tục nói: "Hắn nói, hắn ở trong mật thất chờ người."
Đáy mắt Mạc Thanh Hàn hơi trầm xuống, sai họ bảo vệ cửa, bất kể là ai cũng không được đi vào.
Một mình hắn ta đi vào bóng tối.
Bên trong mật thất tối om, không khí khô lạnh, người nọ ngồi ở trong nơi tối. Thân thủ người này rất tốt, Mạc Thanh Hàn không thể xác định vị trí của hắn.
Trong phòng cực kỳ an tĩnh, hắn còn không kịp chú ý, "tách" một tiếng.
Ánh đèn sáng lên, ánh sáng hơi mờ.
Ánh sáng mờ ảo đó cũng đủ để soi rõ trong bóng tối.
Mạc Thanh Hàn nhìn qua nơi phát ra tiếng động, hắn ta quét mắt qua, trong lòng lập tức căng chặt, sự phẫn nộ dâng lên.
Chỗ đó có một chiếc hộp.
Thứ đặt ở bên trong, là tro cốt mẫu thân của Mạc Thanh Hàn.
Mạc Thanh Hàn cắn răng, hán ta cố áp chế lửa giận, nắm chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch.
Lúc này, trong mật thất yên tĩnh tối tăm có một giọng nói vang lên.
"Mạc Thanh Hàn."
Giọng nói này rất quen tai, trong giọng nói đó có sự trào phúng không che giấu.
"Ngươi cuối cùng cũng chịu quay về."
Trong khoảnh khắc này, Mạc Thanh Hàn áp chế cơn giận, ổn định lại cảm xúc.
Hắn ta cúi đầu gọi một tiếng: "Lão sư."
Người được gọi là lão sư bước ra khỏi góc tối, nhìn Mạc Thanh Hàn, vẻ mặt lộ ra khinh thường: "Đừng gọi ta như vậy."
Mạc Thanh Hàn cũng không nói, khí chất lạnh lẽo đã vơi bớt vài phần.
Lão sư lạnh mặt nhìn hắn ta: "Mấy tháng nay ngươi đã làm những gì?"
Giọng nói Mạc Thanh Hàn khàn khàn, trước sau như một: "Ta mở một y quán, dùng thân phận Dung Mộc ẩn núp tại Thượng Hải."
Đã mấy tháng rồi hắn ta không liên lạc với lão sư, lão sư muốn biết mấy việc này, cũng không lạ gì.
"..."
Lão sư nói: "Có người đã gặp Dung Mộc thật, ngươi cho người giết họ."
Mạc Thanh Hàn ngẩn ra, ngay sau đó lại quay lại bình thường. Hắn ta hiểu rõ, lão sư khẳng định đã đặt quân cờ bên cạnh hắn ta. Nhưng hắn ta lại không có tư cách nói chuyện.
Mạc Thanh Hàn không phủ nhận: "Đúng vậy."
Ngữ khí lão sư nghiêm khắc: "Ngươi có biết như vậy rất dễ bị phát hiện không?"
Mạc Thanh Hàn rũ mắt: "Là học trò chưa làm không tốt."
Lão sư liếc Mạc Thanh Hàn một cái: "Làm việc sạch sẽ lưu loát, không được để lại nhược điểm."
Mạc Thanh Hàn tiếp tục nói: "Phương trượng Tịnh Vân của Hàn Tháp Tự đã mai phục rất lâu, hắn thu hoạch được không ít tình báo."
Ngữ khí của lão sư thoáng hòa hoãn: "Tên Tịnh Vân này, có tác dụng rất lớn. Trừ khi sinh tử quan đầu*, không cần bỏ đi."
*sinh tử quan đầu (生死關頭) : Thời điểm cực kỳ quan trọng.
Giọng nói Mạc Thanh Hàn trấn định: "Ta đã cho người ám sát chủ tịch và thành viên của Hoa Thương hội, thành công chia rẽ nhân tâm."
Lão sư cười lạnh: "Nhưng chủ tịch mới của Hoa Thương hội là người của Lục Hoài, mất nhiều hơn được."
Giọng nói của Mạc Thanh Hàn lạnh lùng: "Đây chỉ là những chi tiết trong cả quá trình, ta đã xác định được một chuyện, Ám Các đã hợp tác với Lục Hoài."
Lão sư: "Ngươi tổn thất một quân cờ ở trong Ám Các, mới lấy được tin tức này tin tức."
Mạc Thanh Hàn không nói gì.
Lão sư trầm giọng hỏi: "Còn gì nữa không?"
Mạc Thanh Hàn: "Ta đã thử Lục Hoài cùng Diệp Sở, mấy hôm nay đã biết được chân tướng."
"Ngoài mặt họ tỏ ra tranh phong tương đối*, nhưng thật ra lại ngầm lại có mối quan hệ rất thân mật."
*tranh phong tương đối: Luôn đối đầu nhau.
Lão sư: "Ngươi bắt lấy được điểm yếu của Lục Hoài, nhưng điểm này lại không có tác dụng gì."
Mạc Thanh Hàn: "Có tác dụng, quan hệ giữa Lục Hoài và Diệp gia sẽ không tệ."
Lão sư hiểu ý Mạc Thanh Hàn: "Ngươi làm rất tốt."
Diệp gia có thứ mà Mạc Thanh Hàn muốn. Nếu Lục Hoài có quan hệ thân cận với Diệp gia, bọn họ muốn tiếp cận Diệp gia, mọi chuyện sẽ phức tạp hơn.
Mạc Thanh Hàn đưa ra yêu cầu: "Lão sư, bây giờ ta đã có thân phận mới, không thể tiếp tục dùng thân phận cũ."
"Xin lão sư giúp ta tiêu hủy bộ hồ sơ kia, để tránh đêm dài lắm mộng."
Hắn ta cũng không nói, Lục Hoài đã biết tên thật của hắn ta.
Chuyện ở nhà tù Hán Dương, lão sư khẳng định biết rõ, nhưng hắn ta không chắc chắn được việc Lục Hoài có xem hồ sơ của hắn ta hay không.
Lão sư đồng ý rất nhanh: "Việc nhỏ thôi."
Mạc Thanh Hàn cúi đầu: "Cảm ơn lão sư."
Hai người cũng không nói nhiều, trong phòng rơi vào khoảng im lặng.
Giọng nói của lão sư thêm lạnh: "Ngươi có phải còn quên mất việc gì không?"
Mạc Thanh Hàn ngẩn ra vài giây: "Ta không hề giấu bất cứ chuyện gì."
Lão sư cười lạnh một tiếng: "Vậy tại sao ngươi phải giấu ta chuyện ngươi đã tiếp cận Diệp nhị*?"
*bản raw ghi thế.
Lão sư nói tiếp: "Ngươi nhiều lần tiếp cận Diệp nhị, còn điều tra nàng rõ ràng như vậy."
"Nguyên nhân?"
Mạc Thanh Hàn không hề che giấu mục đích của mình: "Lão sư, Diệp Sở chỉ là một nước cờ của ta, ngoại trừ muốn lợi dụng nàng thì ta không còn ý gì khác."
"Ta muốn dùng Diệp Sở như một bàn đạp để tiếp cận Diệp gia."
Sắc mặt lão sư dịu đi, tin hắn ta: "Nếu ta không đưa ngươi ra khỏi nhà tù Hán Dương, ngươi có thể có ngày hôm nay sao?"
Mạc Thanh Hàn khẳng định: "Không thể."
Giọng nói của lão sư vang lên, đánh mạnh vào không gian yên tĩnh, giống như đang cố ý nhắc nhở Mạc Thanh Hàn điều gì đó.
"Đời này ngươi sống, có thể quên đi mục đích của mình không?"
"Cái ngươi muốn là báo thù Lục gia."
"Cái ta muốn là Thượng Hải."
Một ván cờ này, Lục gia cầm cờ trắng, bọn họ cầm cờ đen.
Tất cả những nước đi trên bàn cờ này, đi sai một bước, thua cả ván cờ.
Chưa đến nước đi cuối, chưa phân thắng bại.
Mạc Thanh Hàn cực kỳ kiên định: "Ta chưa bao giờ quên chuyện báo thù."
Sắc mặt lão sư trong nháy mắt trầm xuống: "Nếu ngươi nghĩ như vậy, thì hãy thề trước mặt tro cốt của mẫu thân ngươi đi!"
Mạc Thanh Hàn thẳng lưng, đầu cúi thấp.
Lão sư: "Lục Tông Đình hủy hoại cả đời mẫu thân ngươi, Diệp gia gián tiếp hại mẫu thân ngươi."
Sự phẫn nộ của Mạc Thanh Hàn dâng lên.
Vẻ mặt của lão sư hững hờ, nhưng Mạc Thanh Hàn không thể nhìn thấy sự khác thường của ông.
Lão sư đã lừa Mạc Thanh Hàn về chuyện của Diệp gia. Diệp gia tuy có liên quan đến mẫu thân của Mạc Thanh Hàn nhưng không có hại bà.
Tuy là nói dối, nhưng đây là vì nghiệp lớn của họ.
Một tay hắn bồi dưỡng nên con cờ này, cũng không muốn hắn ta đi vào đường chết.
Mạc Thanh Hàn lấy báo thù làm động lực, hắn ta có thể không tiếc thứ gì để đạt được mục đích.
Mà thứ ông cần là một người như Mạc Thanh Hàn.
Lão sư mở miệng, giọng nói lạnh vô cùng: "Ngươi thề, đời này kiếp này tuyệt đối sẽ không yêu Diệp Sở."
Trước mắt Mạc Thanh Hàn hiện lên gương mặt kia.
Hắn ta tiếp cận nàng vì để báo thù, không hơn.
Lần gặp đầu ở Đức Nhân đường, cứu người trước cửa rạp hát, lầm hắn ta cố ý tiếp cận Diệp Sở Hàn Tháp Tự..
Sự hiểu biết của Mạc Thanh Hàn với Diệp Sở chỉ nằm trong tờ tư liệu vô dụng kia, bởi vì tính cách thật sự của nàng, hắn ta hoàn toàn không biết.
Hắn ta chỉ biết rằng, hắn ta đã bị nàng qua mặt vài lần.
Lão sư cười lạnh nói: "Như thế nào? Không dám thề sao?"
Mạc Thanh Hàn trầm mặc.
Bóng dáng Diệp Sở xuất hiện trước mặt hắn ta, trong trẻo lạnh lùng.
Không lưu lại ấn tượng gì trong lòng hắn ta cả.
Ánh mắt Mạc Thanh Hàn u trầm, giống như màn đêm ngoài cửa sổ.
Không biết hắn ta đang nghĩ gì.
Một tiếng sấm vang lên, cực kỳ chói tai.
Không khí ướt lãnh, sự lạnh lẽo phủ khắp đất trời.
Mạc Thanh Hàn cuối cùng cũng mở miệng.
Giọng nói khàn khàn, buốt lạnh tận xương.
"Ta thề, tuyệt đối sẽ không yêu Diệp Sở."
"Nếu vi phạm lời thề hôm nay, đời này kiếp này.."
Tiếng sấm ầm ầm quét qua, mưa to tầm tã rơi xuống
"Ta, Mạc Thanh Hàn, sẽ mất hết tình cảm, đầu người hai nơi."
"Vạn kiếp bất phục."
Cơn gió buốt lạnh thổi quét qua đêm đông ở Hán Dương.
Một tia chớp trắng rạch qua bầu trời, khiến trong phòng sáng như ban ngày.
Gương mặt Mạc Thanh Hàn chiếu sáng lên, vẻ mặt hắn ta đầy kiên định.
Không ai biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng là từ hôm nay trở đi.
Lời thề độc đã được lập.
Vĩnh viễn không thể sửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.