Nhật Ký Sinh Tồn Trên Đảo Hoang
Chương 10
Cố Thừa Hoài
07/02/2016
Diệp Tranh chờ rất lâu, gần như mất kiên nhẫn, nghi ngờ con cá lớn
kia có phải đã quên cô còn đang chờ nó trên bãi biển hay không.
Đợi thêm năm phút sau, Diệp Tranh tự nhủ: Nếu năm phút nữa nó còn chưa quay trở lại, cô sẽ đi làm lều cỏ.
Lần này, người cá không làm cho Diệp Tranh thất vọng.
Diệp Tranh nghe thấy tiếng sóng biển rì rào thay đổi, giống như có một con quái vật khổng lồ đang giãy dụa. Vùng biển này khá nông, cho dù không nhìn thấy sinh vật nào, nhưng động tĩnh lớn Diệp Tranh vẫn có thể nghe thấy.
Cũng không quá lâu, cô nhìn thấy vây lưng triển rộng của người cá, hệt như một lưỡi dao sắc bén cắt ra mặt nước. Diệp Tranh nhìn thấy người cá từ dưới biển nhô lên, phía sau còn đi theo một con cá khổng lồ.
Không đúng! Thị lực của Diệp Tranh rất tốt, cho nên con cá đó không phải đi theo người cá, mà là bị người cá kéo theo.
Người cá bơi về phía bờ biển, Diệp Tranh nhanh chóng nhảy sang một bên nhường đường cho nó. Cô vừa đứng sang một bên, người cá liền kéo theo con cá khổng lồ lên bờ.
Khi nhìn rõ hình dáng của con cá khổng lồ này, Diệp Tranh theo bản năng che miệng lại. thapdiepcoc.com
Hình thể của nó dài chừng bốn mét, cái này còn chưa bao gồm cái miệng rộng bị người cá xuyên một khúc gỗ làm thành tay cầm. Mặc dù bị người cá kéo dài trên bờ cát, nhưng nó vẫn không ngừng giãy giụa, cái đuôi của nó mạnh mẽ vung vẩy, đập lên trên nền cát, sức gió từ cái đuôi bật ra quạt lên trên mặt Diệp Tranh, Diệp Tranh có thể cảm nhận được nó dùng sức giãy giụa đến cỡ nào, cùng cực muốn thoát khỏi cơn tức giận của người cá. Nếu như con cá khổng lồ này có thể phát ra tiếng, lúc này nó chắc hẳn đang không ngừng kêu thảm thiết.
Người cá ném một chuỗi đồ xuống dưới chân Diệp Tranh, tiếp đó dùng hai tay móng vuốt của nó nắm chặt con cá khổng lồ. truyện được đăng tải trên thapdiepcoc.com, nếu các bạn nhìn thấy dòng này thì đây là bản copy
Diệp Tranh nhìn một chuỗi đen tuyền dưới chân, là hai con cua lớn bị tảo biển cột xuyến vào nhau. Hai con cua không bị người cá giữ chặt nữa, chúng nó liền nhanh chóng hướng về phía biển bò đi.
Diệp Tranh cầm lấy một đầu của tảo biển, xách lên hai con cua, chúng nó ở đầu khác của tảo biển lắc lư, nỗ lực thoát khỏi ràng buộc. Tuy nhiên, hai cái càng lớn của chúng nó đều đã bị cột chặt, cho nên chúng nó chỉ có thể giãy giụa một cách vô ích. thapdiepcoc.com
Diệp Tranh có chút lo lắng chúng nó sẽ cắt đứt tảo biển, cho nên trực tiếp dùng tay cầm lấy bụng chúng nó, mỗi tay một con, chỉ chừa lại mấy cái chân nhỏ cho chúng nó ngọ nguậy.
Ở bên kia, người cá đang xử lý con cá dài bốn mét.
Nó nắm chặt miệng cá khổng lồ, một lần lại một lần đập thân cá xuống đất. Thân cá nặng trĩu, người cá cũng rất dùng sức, cho nên Diệp Tranh dễ dàng nghe thấy tiếng vang trầm trọng từ thân cá phát ra mỗi lần thân cá chạm mặt đất.
Dần dần, con cá khổng lồ kia cũng không giãy giụa nữa, chóp đuôi cũng không tiếp tục chuyển động, nhìn qua giống như bị người cá đập đến hôn mê. Thế nhưng người cá vẫn chưa buông tay, nó cẩn thận dùng móng vuốt giữ chặt miệng cá, một móng khác thì cắt xuống, cắt ra bụng con ‘cá kiếm’ này, ruột cá lòi ra ngoài đều bị người cá ném ra biển.
Diệp Tranh theo bản năng lần nữa che miệng lại, động tác của người cá như nước chảy mây trôi, giống như con cá kiếm này không phải dài bốn mét mà chỉ vẻn vẹn có bốn mươi centimet.thapdiepcoc.com
Từ phương hướng của Diệp Tranh nhìn lại, cô chỉ có thể nhìn thấy gò má đơ cứng của người cá, cùng với răng nanh sắc bén ở khóe miệng, khi máu bắn lên mặt của nó, nó cũng không để ý, chỉ chuyên tâm mổ bụng con mồi trước mặt.
Sức mạnh tàn khốc. nếu các bạn nhìn thấy dòng này thì đây là bản copy, thapdiepcoc.com
Người cá vô cùng nhuần nhuyễn thể hiện đặc tính chúa tể của đỉnh thức ăn trong đại dương của nó. Thái độ của nó hai ngày nay đối với Diệp Tranh vô cùng thân thiện, Diệp Tranh gần như quên mất hình tượng đáng sợ của nó ngày đầu gặp mặt.thapdiepcoc.com
Cô nhìn người cá thô bạo tách đầu cá ra khỏi phần thân, không chút nuối tiếc ném ra biển, sau đó cắt thân cá ra từng khối. Động tác của nó gọn gàng nhanh chóng, không chút do dự và thương hại.
Diệp Tranh không khỏi lui về sau một bước, động tác tàn ác của người cá làm cô cảm thấy thấp thỏm.
Người cá lập tức dừng lại động tác, đầu nó chuyển qua, nhìn chằm chằm Diệp Tranh.
“Này…” Diệp Tranh nhìn người cá cười cười, các cơ trên mặt của cô có chút cứng ngắc, nhưng cô vẫn cố gắng cười lên một cái.
Người cá cắt xuống một khối thịt cá to bằng lòng bàn tay, đưa qua cho Diệp Tranh.
“Cảm ơn…” Diệp Tranh khó khăn nhận lấy khối thịt cá, dưới tầm mắt nhìn chằm chằm của người cá… Cẩn thận cắn một cái.
Ngon quá!Nếu các bạn nhìn thấy dòng này thì đây là bản copy từ thapdiepcoc.com
Kỳ thực, Diệp Tranh chỉ là không muốn bỏ qua thiện ý của người cá, cho nên mới miễn cưỡng nếm thử. Nhưng cô thật không ngờ, thịt cá này lại ngon đến vậy. Thịt cá thế nhưng không có chút vị tanh, vừa non lại mền, vào miệng đã tan, thịt rất nhanh đã trượt xuống thực quản của Diệp Tranh.
Chẳng trách người cá đi lâu như vậy, xem ra nó rất muốn ăn con cá miệng dài này.
Diệp Tranh một mặt nghĩ, một mặt thỏa mãn ăn hết khối thịt cá trên tay.
Người cá đem phần còn lại đều cắt xuống, rồi chất một đống bên người Diệp Tranh. Lúc này, nó mới thản nhiên nằm xuống, cầm một quả trái cây ở một bên.
Nó ngoan ngoãn nằm kế bên chân Diệp Tranh, một tay cầm thịt cá, một tay cầm quả trái cây chua, chờ mong nhìn Diệp Tranh. thapdiepcoc.com
Cũng đã cầm trái cây và thịt cá, nó còn chờ mình cho nó ăn sao? Diệp Tranh bất đắc dĩ nghĩ, cũng ngồi xuống, nhận mệnh bắt đầu dùng nước trái cây xử lý một đống thịt cá này.
Trong lúc cho ăn, Diệp Tranh cũng thuận tiện nếm thử thịt cá nêm nước trái cây, so với nguyên vị, thịt cá chua chua càng thêm mỹ vị.thapdiepcoc.com
Người cá quả nhiên là kẻ tham ăn, sau khi nếm thử thịt cá chua, nó lập tức tìm mấy miếng thịt cá ngon nhất phối hợp với nước trái cây.
Có điều, Diệp Tranh không ngờ đến là người cá không chỉ là kẻ tham ăn, mà còn là một thùng cơm!
Diệp Tranh chỉ ăn mấy khối thịt to bằng lòng bàn tay, còn lại một chồng thịt cá đều tiến vào bụng người cá!
Nửa phần thời gian cho ăn, Diệp Tranh cũng có chút do dự, cô lo lắng người cá ăn quá nhiều. Thế nhưng, người cá vẫn như cũ mở to miệng chờ cô cho ăn. Đến cuối cùng, Diệp Tranh chỉ có thể trơ mắt nhìn người cá nuốt từng miếng thịt cá, hài lòng lăn sang một bên, nằm bất động.
Diệp Tranh chống đất đến gần nhìn nó, mắt nó vẫn như cũ mở to, có điều phía trên mắt lại bao trùm một tầng màng mỏng, con ngươi có vẻ hơi chuyển động.thapdiepcoc.com
Diệp Tranh đến gần nó nhìn thì màng mỏng trên mắt nó biến mất, nó nhìn Diệp Tranh một cái, rồi nhìn sang hai con cua bị lãng quên kế bên người Diệp Tranh.
Diệp Tranh thấy: Hành động của người cá có chút ngốc. Tuy rằng ở trên đất bằng nó không thể linh hoạt như ở trong nước, nhưng hiện tại Diệp Tranh vẫn có thể nhìn ra, động tác của người cá trở nên có chút chậm chạp hơn so với bình thường.
Nó quả nhiên là ăn no rồi, còn là ăn hết một đống lớn thịt cá đến no căng.
Thế nhưng lúc này đây nó lại cầm lấy con cua, lần nữa lười biếng ngửa mặt nằm ở trên bờ cát, bắt đầu kẽo kẹt nhai con cua, ngay cả xác và thịt đều nuốt vào.
Cái này xem như món tráng miệng?thapdiepcoc.com
Diệp Tranh nhìn người cá cố chống mà dở khóc dở cười, hàm răng sắc bén của nó nhai nát con cua không chút tốn sức, giờ phút này đang thích ý hưởng thụ con cua thứ hai.
Diệp Tranh trực tiếp bỏ mặc người cá nằm ở đó tiêu cơm, cô cầm một đống cỏ ôm ra, bắt đầu dựng lều cỏ cho mình.
Cô dùng mũi tên cắt mấy mảnh vải vụn thành nhiều sợi dây nhỏ, sau đó tỉ mỉ cột thành từng bó cỏ. Cuối cùng, Diệp Tranh dựng đứng mấy bó cỏ lên, lại cột chắc đỉnh đầu, một cái lều cỏ đơn sơ hình tam giác cứ như vậy miễn cưỡng dựng lên trước mặt Diệp Tranh.
Diệp Tranh bò đi vào, đỉnh lều cỏ tương đối thấp, khi cô ngồi vào bên trong, đầu cũng đã đụng đỉnh lều.
Nhưng bây giờ Diệp Tranh đã rất mệt, có một căn lều cỏ như thế này vì cô che sóng, gió biển và ánh sao, Diệp Tranh cũng đã cảm thấy rất hài lòng rồi.
Cô nằm bên trong khoảng không nhỏ bé này an tâm nhắm chặt hai mắt, dự định nghỉ ngơi một chút.
Rất hiển nhiên là trên đảo còn có một sinh vật khác còn ở phía sau, sau khi tiêu hóa đồ ăn xong nó trái lại cực kỳ có tinh thần.
Diệp Tranh nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, đầu tiên cô nghe thấy tiếng cát sàn sạt bên ngoài, tiếp đó chân có chút mát lạnh, màn cỏ ở lối vào bị xốc lên.
Hai chân trần của cô bị móng vuốt lạnh lẽo cầm lấy, nó gãi gãi gan bàn chân của Diệp Tranh, qua một lát sau thấy Diệp Tranh không có phản ứng, nó lại tiếp tục gãi.
Đợi thêm năm phút sau, Diệp Tranh tự nhủ: Nếu năm phút nữa nó còn chưa quay trở lại, cô sẽ đi làm lều cỏ.
Lần này, người cá không làm cho Diệp Tranh thất vọng.
Diệp Tranh nghe thấy tiếng sóng biển rì rào thay đổi, giống như có một con quái vật khổng lồ đang giãy dụa. Vùng biển này khá nông, cho dù không nhìn thấy sinh vật nào, nhưng động tĩnh lớn Diệp Tranh vẫn có thể nghe thấy.
Cũng không quá lâu, cô nhìn thấy vây lưng triển rộng của người cá, hệt như một lưỡi dao sắc bén cắt ra mặt nước. Diệp Tranh nhìn thấy người cá từ dưới biển nhô lên, phía sau còn đi theo một con cá khổng lồ.
Không đúng! Thị lực của Diệp Tranh rất tốt, cho nên con cá đó không phải đi theo người cá, mà là bị người cá kéo theo.
Người cá bơi về phía bờ biển, Diệp Tranh nhanh chóng nhảy sang một bên nhường đường cho nó. Cô vừa đứng sang một bên, người cá liền kéo theo con cá khổng lồ lên bờ.
Khi nhìn rõ hình dáng của con cá khổng lồ này, Diệp Tranh theo bản năng che miệng lại. thapdiepcoc.com
Hình thể của nó dài chừng bốn mét, cái này còn chưa bao gồm cái miệng rộng bị người cá xuyên một khúc gỗ làm thành tay cầm. Mặc dù bị người cá kéo dài trên bờ cát, nhưng nó vẫn không ngừng giãy giụa, cái đuôi của nó mạnh mẽ vung vẩy, đập lên trên nền cát, sức gió từ cái đuôi bật ra quạt lên trên mặt Diệp Tranh, Diệp Tranh có thể cảm nhận được nó dùng sức giãy giụa đến cỡ nào, cùng cực muốn thoát khỏi cơn tức giận của người cá. Nếu như con cá khổng lồ này có thể phát ra tiếng, lúc này nó chắc hẳn đang không ngừng kêu thảm thiết.
Người cá ném một chuỗi đồ xuống dưới chân Diệp Tranh, tiếp đó dùng hai tay móng vuốt của nó nắm chặt con cá khổng lồ. truyện được đăng tải trên thapdiepcoc.com, nếu các bạn nhìn thấy dòng này thì đây là bản copy
Diệp Tranh nhìn một chuỗi đen tuyền dưới chân, là hai con cua lớn bị tảo biển cột xuyến vào nhau. Hai con cua không bị người cá giữ chặt nữa, chúng nó liền nhanh chóng hướng về phía biển bò đi.
Diệp Tranh cầm lấy một đầu của tảo biển, xách lên hai con cua, chúng nó ở đầu khác của tảo biển lắc lư, nỗ lực thoát khỏi ràng buộc. Tuy nhiên, hai cái càng lớn của chúng nó đều đã bị cột chặt, cho nên chúng nó chỉ có thể giãy giụa một cách vô ích. thapdiepcoc.com
Diệp Tranh có chút lo lắng chúng nó sẽ cắt đứt tảo biển, cho nên trực tiếp dùng tay cầm lấy bụng chúng nó, mỗi tay một con, chỉ chừa lại mấy cái chân nhỏ cho chúng nó ngọ nguậy.
Ở bên kia, người cá đang xử lý con cá dài bốn mét.
Nó nắm chặt miệng cá khổng lồ, một lần lại một lần đập thân cá xuống đất. Thân cá nặng trĩu, người cá cũng rất dùng sức, cho nên Diệp Tranh dễ dàng nghe thấy tiếng vang trầm trọng từ thân cá phát ra mỗi lần thân cá chạm mặt đất.
Dần dần, con cá khổng lồ kia cũng không giãy giụa nữa, chóp đuôi cũng không tiếp tục chuyển động, nhìn qua giống như bị người cá đập đến hôn mê. Thế nhưng người cá vẫn chưa buông tay, nó cẩn thận dùng móng vuốt giữ chặt miệng cá, một móng khác thì cắt xuống, cắt ra bụng con ‘cá kiếm’ này, ruột cá lòi ra ngoài đều bị người cá ném ra biển.
Diệp Tranh theo bản năng lần nữa che miệng lại, động tác của người cá như nước chảy mây trôi, giống như con cá kiếm này không phải dài bốn mét mà chỉ vẻn vẹn có bốn mươi centimet.thapdiepcoc.com
Từ phương hướng của Diệp Tranh nhìn lại, cô chỉ có thể nhìn thấy gò má đơ cứng của người cá, cùng với răng nanh sắc bén ở khóe miệng, khi máu bắn lên mặt của nó, nó cũng không để ý, chỉ chuyên tâm mổ bụng con mồi trước mặt.
Sức mạnh tàn khốc. nếu các bạn nhìn thấy dòng này thì đây là bản copy, thapdiepcoc.com
Người cá vô cùng nhuần nhuyễn thể hiện đặc tính chúa tể của đỉnh thức ăn trong đại dương của nó. Thái độ của nó hai ngày nay đối với Diệp Tranh vô cùng thân thiện, Diệp Tranh gần như quên mất hình tượng đáng sợ của nó ngày đầu gặp mặt.thapdiepcoc.com
Cô nhìn người cá thô bạo tách đầu cá ra khỏi phần thân, không chút nuối tiếc ném ra biển, sau đó cắt thân cá ra từng khối. Động tác của nó gọn gàng nhanh chóng, không chút do dự và thương hại.
Diệp Tranh không khỏi lui về sau một bước, động tác tàn ác của người cá làm cô cảm thấy thấp thỏm.
Người cá lập tức dừng lại động tác, đầu nó chuyển qua, nhìn chằm chằm Diệp Tranh.
“Này…” Diệp Tranh nhìn người cá cười cười, các cơ trên mặt của cô có chút cứng ngắc, nhưng cô vẫn cố gắng cười lên một cái.
Người cá cắt xuống một khối thịt cá to bằng lòng bàn tay, đưa qua cho Diệp Tranh.
“Cảm ơn…” Diệp Tranh khó khăn nhận lấy khối thịt cá, dưới tầm mắt nhìn chằm chằm của người cá… Cẩn thận cắn một cái.
Ngon quá!Nếu các bạn nhìn thấy dòng này thì đây là bản copy từ thapdiepcoc.com
Kỳ thực, Diệp Tranh chỉ là không muốn bỏ qua thiện ý của người cá, cho nên mới miễn cưỡng nếm thử. Nhưng cô thật không ngờ, thịt cá này lại ngon đến vậy. Thịt cá thế nhưng không có chút vị tanh, vừa non lại mền, vào miệng đã tan, thịt rất nhanh đã trượt xuống thực quản của Diệp Tranh.
Chẳng trách người cá đi lâu như vậy, xem ra nó rất muốn ăn con cá miệng dài này.
Diệp Tranh một mặt nghĩ, một mặt thỏa mãn ăn hết khối thịt cá trên tay.
Người cá đem phần còn lại đều cắt xuống, rồi chất một đống bên người Diệp Tranh. Lúc này, nó mới thản nhiên nằm xuống, cầm một quả trái cây ở một bên.
Nó ngoan ngoãn nằm kế bên chân Diệp Tranh, một tay cầm thịt cá, một tay cầm quả trái cây chua, chờ mong nhìn Diệp Tranh. thapdiepcoc.com
Cũng đã cầm trái cây và thịt cá, nó còn chờ mình cho nó ăn sao? Diệp Tranh bất đắc dĩ nghĩ, cũng ngồi xuống, nhận mệnh bắt đầu dùng nước trái cây xử lý một đống thịt cá này.
Trong lúc cho ăn, Diệp Tranh cũng thuận tiện nếm thử thịt cá nêm nước trái cây, so với nguyên vị, thịt cá chua chua càng thêm mỹ vị.thapdiepcoc.com
Người cá quả nhiên là kẻ tham ăn, sau khi nếm thử thịt cá chua, nó lập tức tìm mấy miếng thịt cá ngon nhất phối hợp với nước trái cây.
Có điều, Diệp Tranh không ngờ đến là người cá không chỉ là kẻ tham ăn, mà còn là một thùng cơm!
Diệp Tranh chỉ ăn mấy khối thịt to bằng lòng bàn tay, còn lại một chồng thịt cá đều tiến vào bụng người cá!
Nửa phần thời gian cho ăn, Diệp Tranh cũng có chút do dự, cô lo lắng người cá ăn quá nhiều. Thế nhưng, người cá vẫn như cũ mở to miệng chờ cô cho ăn. Đến cuối cùng, Diệp Tranh chỉ có thể trơ mắt nhìn người cá nuốt từng miếng thịt cá, hài lòng lăn sang một bên, nằm bất động.
Diệp Tranh chống đất đến gần nhìn nó, mắt nó vẫn như cũ mở to, có điều phía trên mắt lại bao trùm một tầng màng mỏng, con ngươi có vẻ hơi chuyển động.thapdiepcoc.com
Diệp Tranh đến gần nó nhìn thì màng mỏng trên mắt nó biến mất, nó nhìn Diệp Tranh một cái, rồi nhìn sang hai con cua bị lãng quên kế bên người Diệp Tranh.
Diệp Tranh thấy: Hành động của người cá có chút ngốc. Tuy rằng ở trên đất bằng nó không thể linh hoạt như ở trong nước, nhưng hiện tại Diệp Tranh vẫn có thể nhìn ra, động tác của người cá trở nên có chút chậm chạp hơn so với bình thường.
Nó quả nhiên là ăn no rồi, còn là ăn hết một đống lớn thịt cá đến no căng.
Thế nhưng lúc này đây nó lại cầm lấy con cua, lần nữa lười biếng ngửa mặt nằm ở trên bờ cát, bắt đầu kẽo kẹt nhai con cua, ngay cả xác và thịt đều nuốt vào.
Cái này xem như món tráng miệng?thapdiepcoc.com
Diệp Tranh nhìn người cá cố chống mà dở khóc dở cười, hàm răng sắc bén của nó nhai nát con cua không chút tốn sức, giờ phút này đang thích ý hưởng thụ con cua thứ hai.
Diệp Tranh trực tiếp bỏ mặc người cá nằm ở đó tiêu cơm, cô cầm một đống cỏ ôm ra, bắt đầu dựng lều cỏ cho mình.
Cô dùng mũi tên cắt mấy mảnh vải vụn thành nhiều sợi dây nhỏ, sau đó tỉ mỉ cột thành từng bó cỏ. Cuối cùng, Diệp Tranh dựng đứng mấy bó cỏ lên, lại cột chắc đỉnh đầu, một cái lều cỏ đơn sơ hình tam giác cứ như vậy miễn cưỡng dựng lên trước mặt Diệp Tranh.
Diệp Tranh bò đi vào, đỉnh lều cỏ tương đối thấp, khi cô ngồi vào bên trong, đầu cũng đã đụng đỉnh lều.
Nhưng bây giờ Diệp Tranh đã rất mệt, có một căn lều cỏ như thế này vì cô che sóng, gió biển và ánh sao, Diệp Tranh cũng đã cảm thấy rất hài lòng rồi.
Cô nằm bên trong khoảng không nhỏ bé này an tâm nhắm chặt hai mắt, dự định nghỉ ngơi một chút.
Rất hiển nhiên là trên đảo còn có một sinh vật khác còn ở phía sau, sau khi tiêu hóa đồ ăn xong nó trái lại cực kỳ có tinh thần.
Diệp Tranh nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, đầu tiên cô nghe thấy tiếng cát sàn sạt bên ngoài, tiếp đó chân có chút mát lạnh, màn cỏ ở lối vào bị xốc lên.
Hai chân trần của cô bị móng vuốt lạnh lẽo cầm lấy, nó gãi gãi gan bàn chân của Diệp Tranh, qua một lát sau thấy Diệp Tranh không có phản ứng, nó lại tiếp tục gãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.