Nhật Ký Sinh Tồn Trên Đảo Hoang
Chương 9
Cố Thừa Hoài
07/02/2016
Diệp Tranh đi vòng quanh hòn đảo theo đường ven biển thì phát hiện
hòn đảo này rất thích hợp cho người không có bản lĩnh gì như cô ở.
Diện tích hòn đảo cũng tương đối lớn. Mặc dù các loài thực vật Diệp Tranh nhìn thấy cô đều không nhận biết, nhưng điều này cũng không thể làm khó Diệp Tranh phân biệt chủng loài cho chúng, có hơn ba mươi, bốn mươi loài khác nhau, cũng xem như dồi dào.
Không có thú ăn thịt, Diệp Tranh không cần thời thời khắc khắc lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Trong khoảng thời gian thăm dò hòn đảo này, Diệp Tranh nhặt một cây gỗ dài, vừa đi vừa gõ gõ đánh đánh, cũng chưa từng nhìn thấy một con rắn nào.thapdiepcoc.com
Quan trọng nhất là hòn đảo này có một cái hồ nhỏ! Diệp Tranh uống thử hai ngụm nước, mừng rỡ phát hiện đây là hồ nước ngọt! Cũng không biết người cá làm sao phát hiện được chỗ này.
Diệp Tranh mở to miệng uống hai ngụm nước mát, nước từ bên môi cô chảy ra, dọc theo phần cổ chảy xuống, dần dần hòa dịu làn da bị nắng chiếu đến bỏng rát. thapdiepcoc.com
Thật tốt quá, Diệp Tranh dùng mu bàn tay lau đi nước động trên môi, hiện tại ngoại trừ nơi này ra cũng chẳng còn nơi nào lý tưởng hơn cho cô.
Chỉ đưa cho người cá một cái vòng đội đầu bằng lá và một sợi dây cỏ đeo tay làm quà cũng quá đơn giản, Diệp Tranh nhớ đến dáng vẻ nhảy nhót của người cá khi nhận được quà, cảm thấy cô nên tết thêm vài món khác cho nó.
Mà nói đến con cá lớn kia thì hiện tại nó đã bơi trở về đại dương sau khi nhận được hai món quà nhỏ từ Diệp Tranh, cô cũng không biết khi nào nó sẽ quay trở lại tìm cô, cho nên Diệp Tranh nghĩ điều đầu tiên cô cần làm lúc này là tìm cho mình một nơi chốn.
Cây cối trên đảo rất phong phú, thân cao lại rắn chắc. Thế nhưng, Diệp Tranh lại không có dụng cụ, mà cho dù có dụng cụ chưa chắc gì Diệp Tranh có đủ sức lực để xây một ngôi nhà gỗ. Vì thế, ánh mắt của cô cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào trên thảm cỏ um tùm. Những thứ khác cô đều không làm được, nhưng làm một cái lều cỏ đơn giản chắc cũng không phải quá khó nhỉ?thapdiepcoc.com
Diệp Tranh thuộc phái hành động, cho nên sau khi quyết định xong cô lập tức quấn chặt vải vụn trên người, sau đó bắt đầu nhổ mấy căn cỏ dài.
Lúc cô dùng cỏ tết quà cho người cá, cô vốn nghĩ mấy cây cỏ cứng cọng chỉ khó cắt hơn một chút, nhưng khi cô cần cắt thật nhiều cỏ, cô mới cảm thấy đây là một thách thức lớn.
Cho đến lúc mặt trời sắp lặn xuống biển, Diệp Tranh mới đỡ cái eo cứng ngắc đứng dậy, mĩ mãn mà nhìn một đống lớn các bó cỏ nằm rãi rác trước mặt.thapdiepcoc.com
“Nếu mình có thể trở về, mình nhất định sẽ đặt cho bản thân biệt hiệu: máy gặt cỏ.” Diệp Tranh vừa đau vừa vui nghĩ, lúc này cô vẫn tốt lắm, tối thiểu buổi tối ngủ cũng có thứ để chắn gió.
Sau khi gian khổ lao động, cô cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, mà ngoài thỏa mãn ra còn có cơn đói.thapdiepcoc.com
Diệp Tranh tập trung tinh thần vùi đầu cắt cỏ trong một khoảng thời gian rất dài, cho nên lúc này bụng cô sớm đã trống rỗng. Diệp Tranh nghe thấy tiếng dạ dày kháng nghị liền cầm lên một quả cam hình bầu dục.
Loại trái cây này cũng là lần đầu tiên Diệp Tranh nhìn thấy, vào ban ngày cô nhìn thấy một con chim miệng rộng nuốt trọn loại quả này vào bụng. Diệp Tranh nghĩ chắc nó cũng không có độc, vì vậy cũng từ trên cây hái xuống bảy, tám quả, dự định khi nào đói thì ăn. thapdiepcoc.com
Diệp Tranh cẩn thận khoét một cái lỗ trên vỏ quả, nước quả từ lỗ hổng chảy lên mu bàn tay của cô, vị chua lập tức quanh quẩn trên chóp mũi của Diệp Tranh
“Ùng ục –” bụng cô lần nữa phát tiếng kháng nghị, vị chua như thế càng khiến Diệp Tranh đói hơn.
Cô đầy mong đợi lột hơn phân nửa vỏ quả, gấp rút cắn một cái.
Quá chua! thapdiepcoc.com
Diệp Tranh thống khổ nhăn mặt.
Loại trái cây này không có vị chua chua ngọt ngọt của hoa quả mà cô mong đợi, vị chua của nó giống như vị chua của chanh chưa chín, mà nó không chỉ có chua không thôi, nó còn đắng nữa.
Diệp Tranh đáng tiếc nhìn hơn phân nửa quả trái cây đang cầm trong tay và bảy tám quả hoàn chỉnh đặt ở kế bên cẳng chân.
Trong lúc Diệp Tranh đang buồn rầu vì không cách nào ăn được mấy quả trái cây không có độc này, thì cô đột nhiên nghe thấy tiếng vang ở ngoài biển.
Nhất định là người cá!thapdiepcoc.com
Nghe thấy âm thanh này Diệp Tranh không chút nghĩ ngợi liền ôm mấy quả trái cây còn lại chạy ra ngoài, cô vừa chạy vừa tự giễu, trên trái đất có một loại huấn luyện gọi là phản xạ có điều kiện của Pavlov (*), cô như bây giờ… Gần giống rồi.
(*) Pavlov: Ivan Pavlov, người được mệnh danh là “nhà sinh lý học bậc nhất của thế giới”, phản xạ có điều kiện: Phản xạ có điều kiện là một hình thức phản xạ lần đầu tiên được chứng minh bởi Ivan Pavlov (1927). Vào thập niên 1890, Pavlov nghiên cứu chức năng dạ dày của loài chó bằng cách quan sát sự tiết dịch vị của chúng, sau đó ông tính toán và phân tích dịch vị của chó và phản xạ của chúng dưới các điều kiện khác nhau. Ông để ý rằng chó thường tiết dịch vị khi phát hiện ra các tín hiệu báo hiệu sự xuất hiện của thức ăn. Sau này Pavlov đã xây dựng lên định luật cơ bản mà ông gọi là “phản xạ có điều kiện” dựa trên hàng loạt thí nghiệm mà ông tiến hành trước đó.
Chỉ chốc lát sau, cô đã đứng trên bờ cát gần nơi phát ra tiếng vang, không ngoài dự liệu của Diệp Tranh, vẫn là con người cá kia, cùng với con tôm hùm cực đại quen thuộc.
Lần này Diệp Tranh không chút khách sáo ngồi xuống, người cá cũng không ném tôm hùm rồi chạy. Một người một cá hòa bình ngồi đối diện nhau, người cá thuần thục ngay ở trước mặt Diệp Tranh dùng móng vuốt sắc bén cắt mở sống lưng tôm hùm.thapdiepcoc.com
Khi Diệp Tranh nhận lấy tôm hùm từ tay người cá thì nảy lên một ý nghĩ, cô thuận tay đổ nước trái cây lên trên thịt tôm, rồi mới xé miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Lúc này, thịt tôm so với mấy lần trước ăn càng ngon!thapdiepcoc.com
Bản thân thịt tôm là thịt tươi sống, cho nên khi bị nước trái cây tẩm vào thì vị tanh của thịt bị át đi, hơn nữa nước trái cây chua trộn lẫn với vị mặn của nước biển, lập tức hài hòa dung hợp lại trong miệng Diệp Tranh.
Diệp Tranh thỏa mãn nheo mắt lại, cô trực tiếp lấy một quả trái cây khác, đổ hết nước quả lên trên thịt tôm, sau đó dùng ngón tay xé từng miếng bỏ vào trong miệng.
Lúc Diệp Tranh mút đầu ngón tay, cô phát hiện tầm mắt của người cá đang dán chặt vào thịt tôm trong tay cô.
Nhìn dáng dấp của nó giống như muốn ăn, còn là cực kỳ cực kỳ muốn.
Điều này làm cho Diệp Tranh cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng ngày hôm nay nó còn trực tiếp lấy đi vòng lá trên đầu cô; nhưng bây giờ mặc dù nó muốn nếm thử thịt tôm trong tay Diệp Tranh, nó vẫn chỉ nhìn, cũng không động dù là một cái móng vuốt.thapdiepcoc.com
Diệp Tranh âm thầm suy đoán, có khả năng là đối với tuyệt đại động vật, đồ ăn và địa bàn là không thể bị xâm phạm, vì thế chúng nó sẽ theo bản năng tránh đi nguồn thức ăn của các động vật khác – trừ phi chúng nó cực kỳ đói. Mặc dù con tôm hùm này là do người cá mang đến, nhưng lúc này nó đã thuộc về Diệp Tranh, cho nên người cá sẽ không động vào.
Diệp Tranh nheo mắt cười rộ lên, xé một miếng thịt tôm tẩm nước trái cây đưa đến bên miệng người cá.
“A ——” Cô dịu dàng nói.
Người cá sửng sốt một lúc, chần chờ há miệng ra.
Đúng lúc này, Diệp Tranh nhanh chóng thu tay về, đem thịt tôm bỏ vào trong miệng mình.
Miệng người cá còn đần độn hé mở, nó ngơ ngác nhìn Diệp Tranh, giống như đang nghi hoặc.
Diệp Tranh xé miếng thịt thứ hai, sau đó lại chậm rãi duỗi tay ra đến bên miệng người cá, vào lúc người cá lần nữa mở miệng thì thu tay về.thapdiepcoc.com
Lần này miệng người cá mím lại, cái đuôi to của nó nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mặt cát, đôi mắt ướt nhẹp mở to nhìn Diệp Tranh.
Nó không có tức giận, Diệp Tranh có thể khẳng định, vì: Đồng tử trong mắt nó không có dựng thẳng, vây cá cũng không có đứng lên. Mà hành động của nó thì trông có vẻ đặc biệt oan ức.
“Được rồi, được rồi,” Diệp Tranh mang theo ý cười nói, “Lần này thật sự cho cậu ăn.”
Cô xé xuống miếng thịt tôm thứ ba, định đút cho người cá, nó lại đột nhiên nhào tới, áp đảo Diệp Tranh.
“Ai ui ——” Diệp Tranh chưa kịp phản ứng thì cảm giác choáng váng đã ập đến, phần lưng đánh lên mặt cát ẩm ướt, còn trước mặt lại là tấm mặt đơ đơ không biểu tình của người cá.
Cơ thể nặng trăm cân của nó đè lên người Diệp Tranh, nước biển từ trên người nó lập tức xuyên thấu qua vải mỏng quần áo truyền lên người cô. Móng vuốt lạnh lẽo của người cá nắm chặt tay Diệp Tranh, tiếp đó nó nghiêng đầu qua, há to miệng ngậm lấy miếng thịt tôm trong tay Diệp Tranh.thapdiepcoc.com
Đầu lưỡi của nó khẽ lướt qua đầu ngón tay của Diệp Tranh, Diệp Tranh không nhịn được buông lỏng tay ra.
Diệp Tranh cũng có chút phát ngốc, cô nhìn người cái nhai thịt tôm, mặt không cảm xúc nuốt xuống.
“Ăn, ăn có ngon không?” Diệp Tranh chần chờ hỏi. Cô cảm thấy khuôn mặt không có hệ thần kinh của người cá thật sự quá xấu, cho ăn mà không có bất kỳ biểu hiện vui hay không vui nào, làm cho người ta không cách nào nếm được mùi vị của thành tựu.
Hành động của người cá trả lời cô, cái đuôi to của nó phe phẩy vỗ đùng đùng trên mặt cát, sau đó thì há to miệng. Nó thả tay Diệp Tranh ra, dùng cánh tay chống đỡ nửa người trên lên, cơ thể nặng nề không lại đè lên người Diệp Tranh.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Diệp Tranh lầu bầu, “Tôi biết cậu muốn ăn.”
Diệp Tranh giật giật cánh tay đã có thể tự do hoạt động, nhận mệnh xé tôm hùm cho người cá.
Một con tôm hùm to rất nhanh đã bị hai người chia ra ăn hết. thapdiepcoc.com
Người cá trừng mắt nhìn vỏ tôm trống rỗng, Diệp Tranh nhướng người về phía trước, lúc chống người đứng lên thì cô nhìn thấy người cá đang chọc chọc mấy quả trái cây còn sót lại.
“Nếu cậu muốn, cậu có thể cầm đi.”
Diệp Tranh thở dài, cầm trái cây đặt vào trong móng vuốt của người cá.
Người cá nhìn mấy quả trái cây nằm trong lồng ngực, lại nhìn Diệp Tranh một cái rồi trả lại tất cả trái quả cho Diệp Tranh.
Ah? Diệp Tranh hơi kinh ngạc, con cá lớn này từ lúc nào đã khách sáo như vậy?
Có điều, chuyện xảy ra tiếp đó lại làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, con cá lớn sử dụng một động tác: Giống hệt Diệp Tranh làm vào ban ngày, vỗ vỗ một bên đất trống kế bên chân Diệp Tranh.
“… Cậu muốn tôi ngồi ở đây?” Diệp Tranh không thể tin, thăm dò hỏi.
Người cá không hiểu, cũng không cách nào trả lời cô, nó lại lần nữa vỗ vỗ bãi đất trống kế bên chân Diệp Tranh.
Diệp Tranh cẩn thận đặt mấy quả trái cây xuống đất.
Người cá lúc này mới dừng lại động tác vỗ vỗ của nó, nó dùng móng vuốt đào lên một bụm cát, sau đó đấp lên chân của Diệp Tranh. Hành động của nó cực nhanh, trước lúc Diệp Tranh kịp phản ứng, hai chân của cô đã hoàn toàn bị vùi vào trong cát.thapdiepcoc.com
Sau khi người cá chôn chân Diệp Tranh vào trong cát, người cá mới nhảy lên một cái, ùm một cái nhảy vào trong nước bơi ra ngoài đại dương.
Diệp Tranh nhìn phía dưới đã không thấy bàn chân của mình đâu, nghĩ: Chả lẽ người cá muốn cô ở đây chờ nó? Vì nó biết cô không hiểu ý nó, cho nên trực tiếp chôn hai chân của cô?
Tất nhiên lực ràng buộc của cát cũng có hạn, nếu như Diệp Tranh muốn, cô có thể dễ dàng rút chân ra. Thế nhưng Diệp Tranh nghĩ, để cho người cá khi trở về hài lòng, cô vẫn nên duy trì tư thế này thôi.
Diện tích hòn đảo cũng tương đối lớn. Mặc dù các loài thực vật Diệp Tranh nhìn thấy cô đều không nhận biết, nhưng điều này cũng không thể làm khó Diệp Tranh phân biệt chủng loài cho chúng, có hơn ba mươi, bốn mươi loài khác nhau, cũng xem như dồi dào.
Không có thú ăn thịt, Diệp Tranh không cần thời thời khắc khắc lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Trong khoảng thời gian thăm dò hòn đảo này, Diệp Tranh nhặt một cây gỗ dài, vừa đi vừa gõ gõ đánh đánh, cũng chưa từng nhìn thấy một con rắn nào.thapdiepcoc.com
Quan trọng nhất là hòn đảo này có một cái hồ nhỏ! Diệp Tranh uống thử hai ngụm nước, mừng rỡ phát hiện đây là hồ nước ngọt! Cũng không biết người cá làm sao phát hiện được chỗ này.
Diệp Tranh mở to miệng uống hai ngụm nước mát, nước từ bên môi cô chảy ra, dọc theo phần cổ chảy xuống, dần dần hòa dịu làn da bị nắng chiếu đến bỏng rát. thapdiepcoc.com
Thật tốt quá, Diệp Tranh dùng mu bàn tay lau đi nước động trên môi, hiện tại ngoại trừ nơi này ra cũng chẳng còn nơi nào lý tưởng hơn cho cô.
Chỉ đưa cho người cá một cái vòng đội đầu bằng lá và một sợi dây cỏ đeo tay làm quà cũng quá đơn giản, Diệp Tranh nhớ đến dáng vẻ nhảy nhót của người cá khi nhận được quà, cảm thấy cô nên tết thêm vài món khác cho nó.
Mà nói đến con cá lớn kia thì hiện tại nó đã bơi trở về đại dương sau khi nhận được hai món quà nhỏ từ Diệp Tranh, cô cũng không biết khi nào nó sẽ quay trở lại tìm cô, cho nên Diệp Tranh nghĩ điều đầu tiên cô cần làm lúc này là tìm cho mình một nơi chốn.
Cây cối trên đảo rất phong phú, thân cao lại rắn chắc. Thế nhưng, Diệp Tranh lại không có dụng cụ, mà cho dù có dụng cụ chưa chắc gì Diệp Tranh có đủ sức lực để xây một ngôi nhà gỗ. Vì thế, ánh mắt của cô cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào trên thảm cỏ um tùm. Những thứ khác cô đều không làm được, nhưng làm một cái lều cỏ đơn giản chắc cũng không phải quá khó nhỉ?thapdiepcoc.com
Diệp Tranh thuộc phái hành động, cho nên sau khi quyết định xong cô lập tức quấn chặt vải vụn trên người, sau đó bắt đầu nhổ mấy căn cỏ dài.
Lúc cô dùng cỏ tết quà cho người cá, cô vốn nghĩ mấy cây cỏ cứng cọng chỉ khó cắt hơn một chút, nhưng khi cô cần cắt thật nhiều cỏ, cô mới cảm thấy đây là một thách thức lớn.
Cho đến lúc mặt trời sắp lặn xuống biển, Diệp Tranh mới đỡ cái eo cứng ngắc đứng dậy, mĩ mãn mà nhìn một đống lớn các bó cỏ nằm rãi rác trước mặt.thapdiepcoc.com
“Nếu mình có thể trở về, mình nhất định sẽ đặt cho bản thân biệt hiệu: máy gặt cỏ.” Diệp Tranh vừa đau vừa vui nghĩ, lúc này cô vẫn tốt lắm, tối thiểu buổi tối ngủ cũng có thứ để chắn gió.
Sau khi gian khổ lao động, cô cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, mà ngoài thỏa mãn ra còn có cơn đói.thapdiepcoc.com
Diệp Tranh tập trung tinh thần vùi đầu cắt cỏ trong một khoảng thời gian rất dài, cho nên lúc này bụng cô sớm đã trống rỗng. Diệp Tranh nghe thấy tiếng dạ dày kháng nghị liền cầm lên một quả cam hình bầu dục.
Loại trái cây này cũng là lần đầu tiên Diệp Tranh nhìn thấy, vào ban ngày cô nhìn thấy một con chim miệng rộng nuốt trọn loại quả này vào bụng. Diệp Tranh nghĩ chắc nó cũng không có độc, vì vậy cũng từ trên cây hái xuống bảy, tám quả, dự định khi nào đói thì ăn. thapdiepcoc.com
Diệp Tranh cẩn thận khoét một cái lỗ trên vỏ quả, nước quả từ lỗ hổng chảy lên mu bàn tay của cô, vị chua lập tức quanh quẩn trên chóp mũi của Diệp Tranh
“Ùng ục –” bụng cô lần nữa phát tiếng kháng nghị, vị chua như thế càng khiến Diệp Tranh đói hơn.
Cô đầy mong đợi lột hơn phân nửa vỏ quả, gấp rút cắn một cái.
Quá chua! thapdiepcoc.com
Diệp Tranh thống khổ nhăn mặt.
Loại trái cây này không có vị chua chua ngọt ngọt của hoa quả mà cô mong đợi, vị chua của nó giống như vị chua của chanh chưa chín, mà nó không chỉ có chua không thôi, nó còn đắng nữa.
Diệp Tranh đáng tiếc nhìn hơn phân nửa quả trái cây đang cầm trong tay và bảy tám quả hoàn chỉnh đặt ở kế bên cẳng chân.
Trong lúc Diệp Tranh đang buồn rầu vì không cách nào ăn được mấy quả trái cây không có độc này, thì cô đột nhiên nghe thấy tiếng vang ở ngoài biển.
Nhất định là người cá!thapdiepcoc.com
Nghe thấy âm thanh này Diệp Tranh không chút nghĩ ngợi liền ôm mấy quả trái cây còn lại chạy ra ngoài, cô vừa chạy vừa tự giễu, trên trái đất có một loại huấn luyện gọi là phản xạ có điều kiện của Pavlov (*), cô như bây giờ… Gần giống rồi.
(*) Pavlov: Ivan Pavlov, người được mệnh danh là “nhà sinh lý học bậc nhất của thế giới”, phản xạ có điều kiện: Phản xạ có điều kiện là một hình thức phản xạ lần đầu tiên được chứng minh bởi Ivan Pavlov (1927). Vào thập niên 1890, Pavlov nghiên cứu chức năng dạ dày của loài chó bằng cách quan sát sự tiết dịch vị của chúng, sau đó ông tính toán và phân tích dịch vị của chó và phản xạ của chúng dưới các điều kiện khác nhau. Ông để ý rằng chó thường tiết dịch vị khi phát hiện ra các tín hiệu báo hiệu sự xuất hiện của thức ăn. Sau này Pavlov đã xây dựng lên định luật cơ bản mà ông gọi là “phản xạ có điều kiện” dựa trên hàng loạt thí nghiệm mà ông tiến hành trước đó.
Chỉ chốc lát sau, cô đã đứng trên bờ cát gần nơi phát ra tiếng vang, không ngoài dự liệu của Diệp Tranh, vẫn là con người cá kia, cùng với con tôm hùm cực đại quen thuộc.
Lần này Diệp Tranh không chút khách sáo ngồi xuống, người cá cũng không ném tôm hùm rồi chạy. Một người một cá hòa bình ngồi đối diện nhau, người cá thuần thục ngay ở trước mặt Diệp Tranh dùng móng vuốt sắc bén cắt mở sống lưng tôm hùm.thapdiepcoc.com
Khi Diệp Tranh nhận lấy tôm hùm từ tay người cá thì nảy lên một ý nghĩ, cô thuận tay đổ nước trái cây lên trên thịt tôm, rồi mới xé miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Lúc này, thịt tôm so với mấy lần trước ăn càng ngon!thapdiepcoc.com
Bản thân thịt tôm là thịt tươi sống, cho nên khi bị nước trái cây tẩm vào thì vị tanh của thịt bị át đi, hơn nữa nước trái cây chua trộn lẫn với vị mặn của nước biển, lập tức hài hòa dung hợp lại trong miệng Diệp Tranh.
Diệp Tranh thỏa mãn nheo mắt lại, cô trực tiếp lấy một quả trái cây khác, đổ hết nước quả lên trên thịt tôm, sau đó dùng ngón tay xé từng miếng bỏ vào trong miệng.
Lúc Diệp Tranh mút đầu ngón tay, cô phát hiện tầm mắt của người cá đang dán chặt vào thịt tôm trong tay cô.
Nhìn dáng dấp của nó giống như muốn ăn, còn là cực kỳ cực kỳ muốn.
Điều này làm cho Diệp Tranh cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng ngày hôm nay nó còn trực tiếp lấy đi vòng lá trên đầu cô; nhưng bây giờ mặc dù nó muốn nếm thử thịt tôm trong tay Diệp Tranh, nó vẫn chỉ nhìn, cũng không động dù là một cái móng vuốt.thapdiepcoc.com
Diệp Tranh âm thầm suy đoán, có khả năng là đối với tuyệt đại động vật, đồ ăn và địa bàn là không thể bị xâm phạm, vì thế chúng nó sẽ theo bản năng tránh đi nguồn thức ăn của các động vật khác – trừ phi chúng nó cực kỳ đói. Mặc dù con tôm hùm này là do người cá mang đến, nhưng lúc này nó đã thuộc về Diệp Tranh, cho nên người cá sẽ không động vào.
Diệp Tranh nheo mắt cười rộ lên, xé một miếng thịt tôm tẩm nước trái cây đưa đến bên miệng người cá.
“A ——” Cô dịu dàng nói.
Người cá sửng sốt một lúc, chần chờ há miệng ra.
Đúng lúc này, Diệp Tranh nhanh chóng thu tay về, đem thịt tôm bỏ vào trong miệng mình.
Miệng người cá còn đần độn hé mở, nó ngơ ngác nhìn Diệp Tranh, giống như đang nghi hoặc.
Diệp Tranh xé miếng thịt thứ hai, sau đó lại chậm rãi duỗi tay ra đến bên miệng người cá, vào lúc người cá lần nữa mở miệng thì thu tay về.thapdiepcoc.com
Lần này miệng người cá mím lại, cái đuôi to của nó nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mặt cát, đôi mắt ướt nhẹp mở to nhìn Diệp Tranh.
Nó không có tức giận, Diệp Tranh có thể khẳng định, vì: Đồng tử trong mắt nó không có dựng thẳng, vây cá cũng không có đứng lên. Mà hành động của nó thì trông có vẻ đặc biệt oan ức.
“Được rồi, được rồi,” Diệp Tranh mang theo ý cười nói, “Lần này thật sự cho cậu ăn.”
Cô xé xuống miếng thịt tôm thứ ba, định đút cho người cá, nó lại đột nhiên nhào tới, áp đảo Diệp Tranh.
“Ai ui ——” Diệp Tranh chưa kịp phản ứng thì cảm giác choáng váng đã ập đến, phần lưng đánh lên mặt cát ẩm ướt, còn trước mặt lại là tấm mặt đơ đơ không biểu tình của người cá.
Cơ thể nặng trăm cân của nó đè lên người Diệp Tranh, nước biển từ trên người nó lập tức xuyên thấu qua vải mỏng quần áo truyền lên người cô. Móng vuốt lạnh lẽo của người cá nắm chặt tay Diệp Tranh, tiếp đó nó nghiêng đầu qua, há to miệng ngậm lấy miếng thịt tôm trong tay Diệp Tranh.thapdiepcoc.com
Đầu lưỡi của nó khẽ lướt qua đầu ngón tay của Diệp Tranh, Diệp Tranh không nhịn được buông lỏng tay ra.
Diệp Tranh cũng có chút phát ngốc, cô nhìn người cái nhai thịt tôm, mặt không cảm xúc nuốt xuống.
“Ăn, ăn có ngon không?” Diệp Tranh chần chờ hỏi. Cô cảm thấy khuôn mặt không có hệ thần kinh của người cá thật sự quá xấu, cho ăn mà không có bất kỳ biểu hiện vui hay không vui nào, làm cho người ta không cách nào nếm được mùi vị của thành tựu.
Hành động của người cá trả lời cô, cái đuôi to của nó phe phẩy vỗ đùng đùng trên mặt cát, sau đó thì há to miệng. Nó thả tay Diệp Tranh ra, dùng cánh tay chống đỡ nửa người trên lên, cơ thể nặng nề không lại đè lên người Diệp Tranh.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Diệp Tranh lầu bầu, “Tôi biết cậu muốn ăn.”
Diệp Tranh giật giật cánh tay đã có thể tự do hoạt động, nhận mệnh xé tôm hùm cho người cá.
Một con tôm hùm to rất nhanh đã bị hai người chia ra ăn hết. thapdiepcoc.com
Người cá trừng mắt nhìn vỏ tôm trống rỗng, Diệp Tranh nhướng người về phía trước, lúc chống người đứng lên thì cô nhìn thấy người cá đang chọc chọc mấy quả trái cây còn sót lại.
“Nếu cậu muốn, cậu có thể cầm đi.”
Diệp Tranh thở dài, cầm trái cây đặt vào trong móng vuốt của người cá.
Người cá nhìn mấy quả trái cây nằm trong lồng ngực, lại nhìn Diệp Tranh một cái rồi trả lại tất cả trái quả cho Diệp Tranh.
Ah? Diệp Tranh hơi kinh ngạc, con cá lớn này từ lúc nào đã khách sáo như vậy?
Có điều, chuyện xảy ra tiếp đó lại làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, con cá lớn sử dụng một động tác: Giống hệt Diệp Tranh làm vào ban ngày, vỗ vỗ một bên đất trống kế bên chân Diệp Tranh.
“… Cậu muốn tôi ngồi ở đây?” Diệp Tranh không thể tin, thăm dò hỏi.
Người cá không hiểu, cũng không cách nào trả lời cô, nó lại lần nữa vỗ vỗ bãi đất trống kế bên chân Diệp Tranh.
Diệp Tranh cẩn thận đặt mấy quả trái cây xuống đất.
Người cá lúc này mới dừng lại động tác vỗ vỗ của nó, nó dùng móng vuốt đào lên một bụm cát, sau đó đấp lên chân của Diệp Tranh. Hành động của nó cực nhanh, trước lúc Diệp Tranh kịp phản ứng, hai chân của cô đã hoàn toàn bị vùi vào trong cát.thapdiepcoc.com
Sau khi người cá chôn chân Diệp Tranh vào trong cát, người cá mới nhảy lên một cái, ùm một cái nhảy vào trong nước bơi ra ngoài đại dương.
Diệp Tranh nhìn phía dưới đã không thấy bàn chân của mình đâu, nghĩ: Chả lẽ người cá muốn cô ở đây chờ nó? Vì nó biết cô không hiểu ý nó, cho nên trực tiếp chôn hai chân của cô?
Tất nhiên lực ràng buộc của cát cũng có hạn, nếu như Diệp Tranh muốn, cô có thể dễ dàng rút chân ra. Thế nhưng Diệp Tranh nghĩ, để cho người cá khi trở về hài lòng, cô vẫn nên duy trì tư thế này thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.