Nhật Ký Sinh Tồn Trên Đảo Hoang
Chương 15
Cố Thừa Hoài
11/02/2016
Diệp Tranh phải hít vào thở ra một hơi thật sâu, mới có thể giảm bớt cái cảm giác muốn nổ tung phổi này.
Bình tĩnh, bình tĩnh. Diệp Tranh tự nhủ, tuyệt đối không được kích động. Mặc dù lúc này Diệp Tranh cực kỳ muốn nhấn người cá xuống đất đánh cho một trận, nhưng làm như thế thì có ích lợi gì đâu?
Người cá không hiểu nấu muối có ý nghĩa như thế nào đối với cô, người cá nhìn thấy cũng chỉ là Diệp Tranh đựng nước trong ốc biển, sau đó nước bị cạn mà thôi. Vì thế nó mới muốn giúp cô lấy một vỏ ốc nước mới để làm cho cô vui, người cá cũng không làm gì sai.
Sau khi Diệp Tranh lấy lại bình tĩnh, cảm thấy lúc này không phải lúc nên phát giận. Cô cúi đầu nhìn người cá, nó còn đang giơ cao vỏ ốc biển lên, đối với sự đấu tranh trong lòng Diệp Tranh, hoàn toàn không biết gì cả. Nó thấy Diệp Tranh không muốn nhận lấy, cái đuôi to của nó dứt khoát đứng thẳng đẩy người lên, đưa ốc biển nâng cao hơn đến trước mặt Diệp Tranh.
Diệp Tranh bất đắc dĩ nhìn nó cười. Thấy Diệp Tranh cười với nó, cánh tay của nó nhấc lên càng cao, ốc biển gần như đụng vào mặt Diệp Tranh. thapdiepcoc.com
Diệp Tranh đặt mấy món đang cầm trong tay xuống đất, nhận lấy ốc biển. Cô nghĩ, nên đổ đi phân nửa nước bên trong ốc biển, sau đó đi tới nơi xa hơn, lại lần nữa tìm chỗ nào ánh mặt trời gay gắt nhất tiếp tục nấu muối. Nếu người cá không thể hiểu cô cần nước biển để nấu muối, vậy thì Diệp Tranh chỉ đành phải chờ đến khi thành công cho nó ăn thử, như thế nó mới biết cô cần muối.
Xếp đặt ốc biển xong, Diệp Tranh quay trở lại thì thấy người cá đang chọt chọt hai con chim biển, nhìn qua trông nó có vẻ rất thích thú. Người cá hẳn đã nhìn thấy không ít chim biển, nhưng với dáng vẻ hiện giờ của nó, có thể dễ dàng nhìn ra nó chưa bao giờ bắt chim biển ăn. Người cá nhổ lông chim, tiếp đó đưa lông chim đến trước mặt nghiên cứu.
Thấy Diệp Tranh đi tới, người cá lại cẩn thận đưa lông chim cho cô. Diệp Tranh đánh giá cọng lông người cá đang cầm, nó chọn rất tốt, lông chim vừa thẳng vừa dài, sợi lông cũng vừa thẳng vừa cứng. Diệp Tranh vân vê sợi lông, trong đầu lại đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, không biết lông chim dùng làm trang sức được không nhỉ? Thời xưa hình như người ta cũng từng dùng lông chim để làm quần áo thì phải?
Không đợi Diệp Tranh suy nghĩ xong, cô lại ngửi thấy một mùi máu tươi dày đặc, Diệp Tranh cúi đầu nhìn, người cá đã không chờ được bắt đầu mổ bụng chim, máu tươi và nội tạng từ bên trong lòi ra, làm nhiễm đỏ lông chim. Diệp Tranh thở dài, cầm sợi lông sạch sẽ này đặt ở một bên khác, nhận mệnh bắt đầu xử lý chim biển.
Người cá ra tay rất nhanh, nó bảy cắt tám lần đã moi hết ruột chim ra, sau đó ném ra biển, tay người cá dính đầy vật bẩn của chim biển, lúc này nó đang nóng lòng muốn băm cắt con chim này ra.
Diệp Tranh hơi đau đầu kêu nó chậm lại: “Chờ tí, từ từ thôi.” Vừa nói, Diệp Tranh giữ lấy cổ tay nó. Kéo nó đến gần bờ biển, cẩn thận giúp nó rửa sạch tay. thapdiepcoc.com
Tiếp đó, Diệp Tranh nhấc con chim lên làm cho nó nhìn: “Nhìn kỹ, phải làm như thế này.”
Diệp Tranh nhổ từng cọng lông chim, làm mẫu cho người cá xem: “Xử lý mấy thứ này cần phải nhổ lông.”
Người cá tiếp nhận chim biển từ tay Diệp Tranh, bắt đầu nghiêm túc nhổ lông. Lực tay người cá rất lớn, nó làm một mạch không buông. Diệp Tranh thấy nó tập trung tinh thần nhổ lông chim nên tự mình đi thu dọn chiến lợi phẩm ngày hôm nay, đem tất cả đặt vào trong tảng đá. Diệp Tranh cẩn thận thu xếp tốt chỗ đặt lá cây, cùng với các loại trái cây to nhỏ. Cô cầm mấy cái lông chim tốt được người cá nhổ, cùng với một mũi tên chạy ra biển.
Tốc độ người cá cực nhanh, khi Diệp Tranh quay trở về nó đã làm xong hơn nửa, Diệp Tranh dùng mũi tên cắt bụng chim, bắt đầu xử lý con thứ hai.
Người cá làm xong chim biển, lại đoạt chim biển Diệp Tranh đang làm, rồi tiếp tục xử lý sạch sẽ, không lâu sau hai con chim biển đều đã được làm sạch.
Diệp Tranh cắt một khối thịt đưa cho người cá, người cá do dự một chút, há to miệng ngậm một cái.
Nó ngậm thịt một lúc. truyện được đăng tải duy nhất trên thapdiepcoc.com
Diệp Tranh còn chưa hỏi nó ăn được không, đã thấy người cá vội vàng phun ra ngoài. Phun còn chưa xong, chắc là vì mùi vị còn lưu lại trong miệng nên miệng người cá hết mở lại đóng. Diệp Tranh nhìn thấy lưỡi nó không ngừng liếm xung quanh khe miệng, đầu lắc lắc rồi mở to miệng nhảy thẳng vào trong nước biển, cái đuôi to không ngừng xoay chuyển trong nước.
Làm như thế có thể át đi mùi vị trong miệng. thapdiepcoc.com
Diệp Tranh nhịn không được cười ha ha, âm thanh từ miệng cô phát ra nghe lanh lảnh.
Người cá vươn mình, nhô lên khỏ mặt nước. Nó sững sờ nhìn Diệp Tranh, phun nước biển ra. Trước mặt người cá, Diệp Tranh nói rất nhiều, nhưng cười to như vậy vẫn là lần đầu tiên. Người cá lần nữa nhảy lên bờ, duỗi ra móng vuốt kinh ngạc sờ yết hầu của Diệp Tranh, tiếp đó cũng mở miệng, nửa ngày sau, nó cũng phát ra âm tiết ‘ha ha ha’.
Nghe hơi quái dị, giống như động vật đang cật lực thở dốc.
“Ngừng” Diệp Tranh cười híp mắt sờ đầu người cá, “Chờ đến khi cậu có thể nói chuyện tôi sẽ dạy cho cậu…” Diệp Tranh lập tức dừng lại lời mình đang nói.
Chờ chút! Cô vừa mới nói cái gì? thapdiepcoc.com
Diệp Tranh nghĩ lại lời mình vừa thốt ra, cô nói cô muốn dạy người cá cái gì cơ? Dạy nói chuyện!
Diệp Tranh bị suy nghĩ của mình làm chấn động, cái chủ ý này cũng không sai đi? Cô sớm đã thấy người cá rất hiếu kỳ với những hành động của cô, hơn nữa còn có ý thức mô phỏng. Cô vốn xếp nó đồng dạng với cá heo và sư tử biển, muốn dựa vào phản xạ có điều kiện để dạy nó biết ý nghĩ của mình, nhưng mà nói chuyện – ?
Diệp Tranh phát hiện, điều này có thể thực hiện! Người cá không giống với các loài sinh vật khác chỉ có thể phát ra tiếng kêu, nó có thể mô phỏng âm tiết của Diệp Tranh, nó hiện tại còn chưa bắt chước được âm thanh của Diệp Tranh, nhưng thời gian lâu dài…
Diệp Tranh kích động, hai mắt cô sáng lên nhìn người cá, giống như ngày mai nó sẽ trưởng thành có thể phát ra tiếng, ngày kia liền có thể học nói, một ngày nào đó hai người có thể hài hòa làm bạn rồi!
Cô không nhịn được tiến lên một bước, lại xoa đầu nó, vô cùng dịu dàng nói: “Tôi dạy cậu nói chuyện được không? Như thế chúng ta có thể vui vẻ chơi với nhau.” thapdiepcoc.com
Người cá nghiêng đầu nhìn cô, nó tuy rằng không biết Diệp Tranh đang nói gì, nhưng trên người Diệp Tranh lại phát ra sự vui vẻ, hoàn toàn hấp dẫn nó. Nó khó khăn lay động thân thể, nằm xuống, đuôi đến gần Diệp Tranh, nhẹ nhàng vỗ mu bàn chân cô. thapdiepcoc.com
Diệp Tranh nhìn thấy động tác trao đổi của người cá, tối hôm qua khi người cá trao đổi với đồng loại của nó, Diệp Tranh nhìn thấy chúng nó nhẹ nhàng dùng đuôi đánh vào đuôi đối phương, là một hành động tốt dùng để giao lưu.
Diệp Tranh không có đuôi, người cá không thể làm gì khác hơn là đánh nhẹ lên mu bàn chân cô. Diệp Tranh suy nghĩ một chút, cũng duỗi chân ra, dùng mu bàn chân vỗ lên đuôi người cá, người cá lại dùng chóp đuôi vỗ cô, không đúng, là mu bàn chân…
Trước khi loại hành vi vỗ đuôi này không kiểm soát được nữa, Diệp Tranh dừng lại, cô nhìn người cá đang nghiêng đầu nhìn mình, đối với ý tưởng kia càng kiên định. Để quan hệ giữa bọn họ tốt hơn, đây là một việc cần phải làm.
Diệp Tranh cảm thấy ý nghĩ này của mình quá tuyệt, thật thong minh. Mặc cho một ngày mệt nhọc, tinh thần của cô vẫn rất hưng phấn, Diệp Tranh dứt khoát nhấc con chim biển bên cạnh lên, vẫy tay về phía người cá: “Đến đây đi? Có muốn ăn với trái cây không?”
Diệp Tranh chắp tay sau lưng, từ từ bước về chỗ ở, người cá kéo cái đuôi to bò theo ở phía sau. Diệp Tranh thả chim biển xuống rồi quay đầu nhìn lại, người cá vẫn đang cố gắng bò về phía cô. Diệp Tranh lại bước trở lại, đứng trước mặt người cá.
Người cá dừng lại, nó chống tay ngẩng đầu nhìn Diệp Tranh đang đánh giá nó.
Diệp Tranh duỗi tay ra, cười híp mắt nói: “Chúng ta từ từ đi chung đi.” thapdiepcoc.com
Người cá ngoan ngoãn đưa móng vuốt lạnh lẽo cho Diệp Tranh nắm, Diệp Tranh cong môi, nhìn một móng vuốt khác của người cá gật đầu, người cá lại đưa móng vuốt còn lại cho Diệp Tranh.
Diệp Tranh nắm chặt hai tay móng vuốt của nó, khom nửa người, bắt đầu cẩn thận lui về phía sau. Người cá vui vẻ vặn đuôi, nửa người dưới di chuyển, nửa người trên thì bị Diệp Tranh kéo đi. Quả nhiên so với cả người nằm úp trên mặt đất bò tốt hơn nhiều, nó cực yêu thích phương pháp này.
Diệp Tranh cúi đầu nhìn đường, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt to của người cá vẫn đang nhìn cô, vô cùng tín nhiệm khi Diệp Tranh lôi kéo nó, Diệp Tranh không khỏi mỉm cười cổ vũ nó.
Bình tĩnh, bình tĩnh. Diệp Tranh tự nhủ, tuyệt đối không được kích động. Mặc dù lúc này Diệp Tranh cực kỳ muốn nhấn người cá xuống đất đánh cho một trận, nhưng làm như thế thì có ích lợi gì đâu?
Người cá không hiểu nấu muối có ý nghĩa như thế nào đối với cô, người cá nhìn thấy cũng chỉ là Diệp Tranh đựng nước trong ốc biển, sau đó nước bị cạn mà thôi. Vì thế nó mới muốn giúp cô lấy một vỏ ốc nước mới để làm cho cô vui, người cá cũng không làm gì sai.
Sau khi Diệp Tranh lấy lại bình tĩnh, cảm thấy lúc này không phải lúc nên phát giận. Cô cúi đầu nhìn người cá, nó còn đang giơ cao vỏ ốc biển lên, đối với sự đấu tranh trong lòng Diệp Tranh, hoàn toàn không biết gì cả. Nó thấy Diệp Tranh không muốn nhận lấy, cái đuôi to của nó dứt khoát đứng thẳng đẩy người lên, đưa ốc biển nâng cao hơn đến trước mặt Diệp Tranh.
Diệp Tranh bất đắc dĩ nhìn nó cười. Thấy Diệp Tranh cười với nó, cánh tay của nó nhấc lên càng cao, ốc biển gần như đụng vào mặt Diệp Tranh. thapdiepcoc.com
Diệp Tranh đặt mấy món đang cầm trong tay xuống đất, nhận lấy ốc biển. Cô nghĩ, nên đổ đi phân nửa nước bên trong ốc biển, sau đó đi tới nơi xa hơn, lại lần nữa tìm chỗ nào ánh mặt trời gay gắt nhất tiếp tục nấu muối. Nếu người cá không thể hiểu cô cần nước biển để nấu muối, vậy thì Diệp Tranh chỉ đành phải chờ đến khi thành công cho nó ăn thử, như thế nó mới biết cô cần muối.
Xếp đặt ốc biển xong, Diệp Tranh quay trở lại thì thấy người cá đang chọt chọt hai con chim biển, nhìn qua trông nó có vẻ rất thích thú. Người cá hẳn đã nhìn thấy không ít chim biển, nhưng với dáng vẻ hiện giờ của nó, có thể dễ dàng nhìn ra nó chưa bao giờ bắt chim biển ăn. Người cá nhổ lông chim, tiếp đó đưa lông chim đến trước mặt nghiên cứu.
Thấy Diệp Tranh đi tới, người cá lại cẩn thận đưa lông chim cho cô. Diệp Tranh đánh giá cọng lông người cá đang cầm, nó chọn rất tốt, lông chim vừa thẳng vừa dài, sợi lông cũng vừa thẳng vừa cứng. Diệp Tranh vân vê sợi lông, trong đầu lại đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, không biết lông chim dùng làm trang sức được không nhỉ? Thời xưa hình như người ta cũng từng dùng lông chim để làm quần áo thì phải?
Không đợi Diệp Tranh suy nghĩ xong, cô lại ngửi thấy một mùi máu tươi dày đặc, Diệp Tranh cúi đầu nhìn, người cá đã không chờ được bắt đầu mổ bụng chim, máu tươi và nội tạng từ bên trong lòi ra, làm nhiễm đỏ lông chim. Diệp Tranh thở dài, cầm sợi lông sạch sẽ này đặt ở một bên khác, nhận mệnh bắt đầu xử lý chim biển.
Người cá ra tay rất nhanh, nó bảy cắt tám lần đã moi hết ruột chim ra, sau đó ném ra biển, tay người cá dính đầy vật bẩn của chim biển, lúc này nó đang nóng lòng muốn băm cắt con chim này ra.
Diệp Tranh hơi đau đầu kêu nó chậm lại: “Chờ tí, từ từ thôi.” Vừa nói, Diệp Tranh giữ lấy cổ tay nó. Kéo nó đến gần bờ biển, cẩn thận giúp nó rửa sạch tay. thapdiepcoc.com
Tiếp đó, Diệp Tranh nhấc con chim lên làm cho nó nhìn: “Nhìn kỹ, phải làm như thế này.”
Diệp Tranh nhổ từng cọng lông chim, làm mẫu cho người cá xem: “Xử lý mấy thứ này cần phải nhổ lông.”
Người cá tiếp nhận chim biển từ tay Diệp Tranh, bắt đầu nghiêm túc nhổ lông. Lực tay người cá rất lớn, nó làm một mạch không buông. Diệp Tranh thấy nó tập trung tinh thần nhổ lông chim nên tự mình đi thu dọn chiến lợi phẩm ngày hôm nay, đem tất cả đặt vào trong tảng đá. Diệp Tranh cẩn thận thu xếp tốt chỗ đặt lá cây, cùng với các loại trái cây to nhỏ. Cô cầm mấy cái lông chim tốt được người cá nhổ, cùng với một mũi tên chạy ra biển.
Tốc độ người cá cực nhanh, khi Diệp Tranh quay trở về nó đã làm xong hơn nửa, Diệp Tranh dùng mũi tên cắt bụng chim, bắt đầu xử lý con thứ hai.
Người cá làm xong chim biển, lại đoạt chim biển Diệp Tranh đang làm, rồi tiếp tục xử lý sạch sẽ, không lâu sau hai con chim biển đều đã được làm sạch.
Diệp Tranh cắt một khối thịt đưa cho người cá, người cá do dự một chút, há to miệng ngậm một cái.
Nó ngậm thịt một lúc. truyện được đăng tải duy nhất trên thapdiepcoc.com
Diệp Tranh còn chưa hỏi nó ăn được không, đã thấy người cá vội vàng phun ra ngoài. Phun còn chưa xong, chắc là vì mùi vị còn lưu lại trong miệng nên miệng người cá hết mở lại đóng. Diệp Tranh nhìn thấy lưỡi nó không ngừng liếm xung quanh khe miệng, đầu lắc lắc rồi mở to miệng nhảy thẳng vào trong nước biển, cái đuôi to không ngừng xoay chuyển trong nước.
Làm như thế có thể át đi mùi vị trong miệng. thapdiepcoc.com
Diệp Tranh nhịn không được cười ha ha, âm thanh từ miệng cô phát ra nghe lanh lảnh.
Người cá vươn mình, nhô lên khỏ mặt nước. Nó sững sờ nhìn Diệp Tranh, phun nước biển ra. Trước mặt người cá, Diệp Tranh nói rất nhiều, nhưng cười to như vậy vẫn là lần đầu tiên. Người cá lần nữa nhảy lên bờ, duỗi ra móng vuốt kinh ngạc sờ yết hầu của Diệp Tranh, tiếp đó cũng mở miệng, nửa ngày sau, nó cũng phát ra âm tiết ‘ha ha ha’.
Nghe hơi quái dị, giống như động vật đang cật lực thở dốc.
“Ngừng” Diệp Tranh cười híp mắt sờ đầu người cá, “Chờ đến khi cậu có thể nói chuyện tôi sẽ dạy cho cậu…” Diệp Tranh lập tức dừng lại lời mình đang nói.
Chờ chút! Cô vừa mới nói cái gì? thapdiepcoc.com
Diệp Tranh nghĩ lại lời mình vừa thốt ra, cô nói cô muốn dạy người cá cái gì cơ? Dạy nói chuyện!
Diệp Tranh bị suy nghĩ của mình làm chấn động, cái chủ ý này cũng không sai đi? Cô sớm đã thấy người cá rất hiếu kỳ với những hành động của cô, hơn nữa còn có ý thức mô phỏng. Cô vốn xếp nó đồng dạng với cá heo và sư tử biển, muốn dựa vào phản xạ có điều kiện để dạy nó biết ý nghĩ của mình, nhưng mà nói chuyện – ?
Diệp Tranh phát hiện, điều này có thể thực hiện! Người cá không giống với các loài sinh vật khác chỉ có thể phát ra tiếng kêu, nó có thể mô phỏng âm tiết của Diệp Tranh, nó hiện tại còn chưa bắt chước được âm thanh của Diệp Tranh, nhưng thời gian lâu dài…
Diệp Tranh kích động, hai mắt cô sáng lên nhìn người cá, giống như ngày mai nó sẽ trưởng thành có thể phát ra tiếng, ngày kia liền có thể học nói, một ngày nào đó hai người có thể hài hòa làm bạn rồi!
Cô không nhịn được tiến lên một bước, lại xoa đầu nó, vô cùng dịu dàng nói: “Tôi dạy cậu nói chuyện được không? Như thế chúng ta có thể vui vẻ chơi với nhau.” thapdiepcoc.com
Người cá nghiêng đầu nhìn cô, nó tuy rằng không biết Diệp Tranh đang nói gì, nhưng trên người Diệp Tranh lại phát ra sự vui vẻ, hoàn toàn hấp dẫn nó. Nó khó khăn lay động thân thể, nằm xuống, đuôi đến gần Diệp Tranh, nhẹ nhàng vỗ mu bàn chân cô. thapdiepcoc.com
Diệp Tranh nhìn thấy động tác trao đổi của người cá, tối hôm qua khi người cá trao đổi với đồng loại của nó, Diệp Tranh nhìn thấy chúng nó nhẹ nhàng dùng đuôi đánh vào đuôi đối phương, là một hành động tốt dùng để giao lưu.
Diệp Tranh không có đuôi, người cá không thể làm gì khác hơn là đánh nhẹ lên mu bàn chân cô. Diệp Tranh suy nghĩ một chút, cũng duỗi chân ra, dùng mu bàn chân vỗ lên đuôi người cá, người cá lại dùng chóp đuôi vỗ cô, không đúng, là mu bàn chân…
Trước khi loại hành vi vỗ đuôi này không kiểm soát được nữa, Diệp Tranh dừng lại, cô nhìn người cá đang nghiêng đầu nhìn mình, đối với ý tưởng kia càng kiên định. Để quan hệ giữa bọn họ tốt hơn, đây là một việc cần phải làm.
Diệp Tranh cảm thấy ý nghĩ này của mình quá tuyệt, thật thong minh. Mặc cho một ngày mệt nhọc, tinh thần của cô vẫn rất hưng phấn, Diệp Tranh dứt khoát nhấc con chim biển bên cạnh lên, vẫy tay về phía người cá: “Đến đây đi? Có muốn ăn với trái cây không?”
Diệp Tranh chắp tay sau lưng, từ từ bước về chỗ ở, người cá kéo cái đuôi to bò theo ở phía sau. Diệp Tranh thả chim biển xuống rồi quay đầu nhìn lại, người cá vẫn đang cố gắng bò về phía cô. Diệp Tranh lại bước trở lại, đứng trước mặt người cá.
Người cá dừng lại, nó chống tay ngẩng đầu nhìn Diệp Tranh đang đánh giá nó.
Diệp Tranh duỗi tay ra, cười híp mắt nói: “Chúng ta từ từ đi chung đi.” thapdiepcoc.com
Người cá ngoan ngoãn đưa móng vuốt lạnh lẽo cho Diệp Tranh nắm, Diệp Tranh cong môi, nhìn một móng vuốt khác của người cá gật đầu, người cá lại đưa móng vuốt còn lại cho Diệp Tranh.
Diệp Tranh nắm chặt hai tay móng vuốt của nó, khom nửa người, bắt đầu cẩn thận lui về phía sau. Người cá vui vẻ vặn đuôi, nửa người dưới di chuyển, nửa người trên thì bị Diệp Tranh kéo đi. Quả nhiên so với cả người nằm úp trên mặt đất bò tốt hơn nhiều, nó cực yêu thích phương pháp này.
Diệp Tranh cúi đầu nhìn đường, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt to của người cá vẫn đang nhìn cô, vô cùng tín nhiệm khi Diệp Tranh lôi kéo nó, Diệp Tranh không khỏi mỉm cười cổ vũ nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.