Nhật Ký Sinh Tồn Trên Đảo Hoang
Chương 16
Cố Thừa Hoài
12/02/2016
Diệp Tranh đứng trên bờ quan sát khí hậu ngoài biển: Trời trong xanh, không có gió, sóng biển vô cùng tĩnh lặng. Dưới ánh nắng mặt trời, Diệp Tranh có thể dễ dàng nhìn thấy dưới vùng nước cạn là dãy san hô và bầy
cá không ngừng chuyển động.
Diệp Tranh kiểm tra cung tên đeo trên người, từ từ bước xuống nước, bắt đầu bơi qua đảo nhỏ bên cạnh.
Biển không giống với hồ nước, nhìn qua sẽ tưởng nó rất yên bình, mặt nước cũng tĩnh lặng, nhưng khi nhảy vào sẽ thấy nó không yên tĩnh như vẻ bề ngoài. Đối với Diệp Tranh mà nói, cô phải cẩn thận cân bằng cơ thể, đồng thời lại phải ra sức đạp nước mới có thể bơi về phía trước.
Diệp Tranh cố gắng dùng tư thế bơi ếch duy trì đầu ở trên mặt nước. Tư thế để nổi đầu này gây trở ngại rất lớn tới cô. Thế nhưng Diệp Tranh cũng không có cách nào khác, cô không thể giống như trước đây cả đầu ngâm vào trong nước, cô không có kính bơi, mà nước biển lại có khả năng kích thích võng mạc làm mắt cô đau.
May là thể lực của Diệp Tranh cũng không tệ, bơi hơn năm mươi mét để đi qua đảo nhỏ vẫn nằm trong phạm vi năng lực của cô.
Diệp Tranh từ từ trèo lên bờ, sau đó nằm trên bờ cát nghỉ ngơi. Bơi tới hòn đảo này cũng không phải chỉ một đường là đến. Cô đã phải liên tục dừng lại nghỉ ngơi ở bốn hòn đảo nhỏ khác để lấy lại thể lực, rồi mới có thể bơi đến đây. Nghỉ được chừng mười mấy phút, cô bắt đầu đi sâu vào bên trong đảo.
Hòn đảo này là một trong mấy hòn đảo có diện tích khá lớn mà Diệp Tranh phát hiện vào ba ngày trước. Khi Diệp Tranh phát hiện nơi này, cô quan sát thấy có một loài động vật nhỏ sống trong lòng đất giống như chuột đất. Lúc Diệp Tranh bắt gặp chúng, chúng không sợ sệt một chút nào, xem cô như không khí, tiếp tục dùng móng vuốt đào móc vật gì đó.
Diệp Tranh đứng ở phía xa quan sát, mới biết thì ra chúng đang đào một loại rễ cây có hình tròn. Lúc đó Diệp Tranh thật sự kích động, bởi vì loại rễ cây đó trông cực kỳ giống khoai tây! Cho dù đất đá dính trên bề mặt nên không nhìn thấy rõ, nhưng trực giác của Diệp Tranh mách bảo nó chính là khoai tây.
Diệp Tranh lập tức nhớ kỹ hình dạng của lá cây, muốn tìm chỗ không có chuột đất đi đào loại rễ này. Khi tìm kiếm, Diệp Tranh nhận ra hòn đảo có chuột đất này còn lớn hơn hòn đảo cô ở. Loại rễ sinh trưởng giống như khoai tây đâu đâu cũng có.
Khi đó, Diệp Tranh đào một rễ cây lên, cắt vỏ rồi nếm thử, phát hiện không chỉ vỏ ngoài mà ngay cả mùi vị cũng y hệt khoai tây, vừa mềm vừa ngọt. Diệp Tranh cảm thấy, quả nhiên loại thức ăn chứa tinh bột thế này mới thích hợp với cô. Cô cũng lười suy nghĩ nhiều, dứt khoát quyết định từ nay trở đi cứ gọi nó là khoai tây.
Cô không nhịn được ăn hết phần khoai tây còn lại, trong lòng lại suy tư, lúc còn ở trên địa cầu cô không thích ăn mấy thứ này cho lắm. Đặc biệt là sau khi đến Mỹ, cho dù là khoai tây chiên, hay khoai tây nghiền cô đều không thích ăn. Thế nhưng vào lúc này, sau khi dựa vào thịt cá và trái cây để sống qua mười ngày, cô lại cảm thấy ăn khoai tây sống ngon biết bao nhiêu!
Diệp Tranh nghĩ sau này mình sẽ dùng khoai tây làm món ăn chính, cho nên từ hôm đó trở đi, cô đã ba ngày liên tiếp đều bơi đến bên này ăn khoai tây. Lần đầu tiên đi cô có dự tính mang khoai tây trở về, nhưng cô cực kì gian khổ mới bơi được đến đây, cầm thêm khoai tây thì chắc chắn không thể bơi được, Diệp Tranh không thể làm gì khác hơn là ăn củ khoai tây đó ngay trên đảo.
Có điều bây giờ lại khác, bởi vì hôm nay Diệp Tranh có cầm theo đồ đựng khoai tây.
Là một lá tảo biển lớn.
Trong lúc thiết kế lại ngôi nhà nhỏ bằng đá của cô, cô đã từng dùng mấy chiếc lá lớn để che lại phía trên tạo thành nóc nhà, nhưng cho dù làm thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn không cách nào cố định được. Cô từng thử rất nhiều loại phương pháp, dùng bùn nhão, dùng vải cột, dùng cọng cỏ, hết thảy đều vô dụng.
Nếu như cô dùng bùn nhão, trời mưa một cái là y như rằng nhà đá của cô sẽ biến thành một nơi bẩn thỉu. Người cá vốn đã không thích bùn nhão dính trên san hô thì sẽ càng không vui khi chuyện đó xảy ra, nó thậm chí còn không chịu vào nhà ngủ! Tối hôm đó, nó nhìn thấy bùn nhão bao trùm tảng đá, cái đuôi to của người cá liền đánh lên một cái, bơi ở trong nước vài vòng, sau đó cấp tốc biến mất không thấy bóng dáng, mãi đến tận gần tối ngày hôm sau mới hầm hừ trở về — khi đó Diệp Tranh đã rửa sạch tảng đá, thậm chí mỗi nhánh san hô đều được lấy ra rửa sạch sẽ.
Còn nếu như Diệp Tranh dùng vải và cọng cỏ thì chỉ cần một cơn gió lớn thổi qua, nóc nhà sẽ bị hỏng. Là một hòn đảo nhỏ nằm trong đại dương bao la, không thể tránh khỏi sự ảnh hưởng của thời tiết; cứ cách một hai ngày sẽ có một trận mưa và mỗi ngày đều có một cơn gió lớn thổi qua. Nếu Diệp Tranh cứ cố chấp sử dụng vải và cọng cỏ, vậy thì nóc nhà sẽ phải sửa lại rất nhiều lần.
Cuối cùng vẫn là người cá ra tay giải quyết vấn đề này, sau một lần nhìn thấy Diệp Tranh khó khăn dùng lá chuối làm nóc nhà, nó liền cầm một đống tảo biển từ đáy biển lên.
Diệp Tranh cầm tảo biển trong tay, cảm thấy mình không biết nên khóc hay nên cười. Cô tiêu tốn nhiều thời gian như vậy, ngay cả quần áo cũng đều rách nát cả rồi mà cũng không thể khiến cho người cá hiểu cô muốn tìm tảo biển, kết quả lần này cô không lại nghĩ tới, người cá lại nhanh chóng đưa cho cô rồi!
Cô không biết nên nói người cá thông minh, hay nên phê bình nó ngu ngốc mới đúng nữa.
Diệp Tranh vừa sử dụng đã biết loại tảo biển này so với lá cây trên đất liền chắc chắn hơn nhiều, độ đàn hồi cũng đặc biệt cao. Tuy rằng phơi dưới ánh mặt trời nó sẽ dễ dàng bị mất nước, nhưng nơi này thường xuyên có mưa to, chúng nó rất nhanh lại phục hồi sức sống, cực kỳ bền chắc, vừa không thấm nước lại thông khí. Quan trọng hơn là ngay cả người cá cũng đặc biệt thích loại tảo biển này, dùng nó để che khuất phần san hô trên tảng đá người cá cũng không để ý.
Ở chung với người cá một thời gian dài, Diệp Tranh biết rõ người cá rất thích trang trí nhà đá. Nó có thể vì nhà đá mà từ dưới biển sâu tìm về các loại vỏ sò, viên sỏi, san hô, vỏ rùa cực kỳ xinh đẹp. Thậm chí, nó còn muốn dùng sỏi để trải kín bên trong tảng đá, khi biết chuyện Diệp Tranh sợ đến mức phải vội vàng cản nó lại.
Đừng đùa! Ở trong nước biển nó còn có thể nổi dập dờn, bên trong tảng đá có sỏi cũng không ảnh hưởng gì, nhưng đã lên bờ thì lại khác, nếu bắt Diệp Tranh ngủ trên mấy viên sỏi, cô hoàn toàn làm không được.
Lần đầu khi người cá làm như thế, vì bị Diệp Tranh phản đối nên cũng đành phải thôi. Nhưng nửa đêm Diệp Tranh nghe thấy tiếng động tỉnh dậy thì phát hiện người cá đang ở bên cạnh lót sỏi xuống sàn. Nhưng khi người cá nằm xuống, nó liền cảm thấy ngủ không thoải mải.
Người cá thích trang trí nên phải do dự một lúc lâu, cuối cùng nó quất đuôi lên một cái, nằm ở ngoài nhà đá: Nó tình nguyện ngủ bên ngoài, cũng không muốn đem ‘sỏi’ bên trong tảng đá lấy ra.
Diệp Tranh cuối cùng chỉ đành tự mình ngồi dậy, đẩy những viên sỏi vào trong cùng, chừa ra chỗ trống cho người cá nằm, đồng thời còn có thể để nó nhìn thấy những viên sỏi. Người cá quả nhiên hài lòng, thân mật dùng chóp đuôi chạm nhẹ lên chân Diệp Tranh.
Mà người cá yêu thích trang trí như thế cũng rất có lợi, từ đó về sau nó liền rất để ý đến nóc nhà, cực kỳ tốt tính tìm về đống lớn tảo biển cho Diệp Tranh.
Đồ Diệp Tranh dùng để chứa khoai tây lần này cũng chính là một phần nhỏ của tảo biển trên nóc nhà cô, Diệp Tranh dự tính gói năm, sáu củ khoai tây, cột lên người mang trở về. Dù sao hòn đảo này cũng cách quá xa, ngày nào cũng bơi qua thì thật bất tiện. Diệp Tranh còn muốn bơi qua những hòn đảo khác nữa.
Có điều, khi Diệp Tranh cột chắc túi khoai tây lên người, chuẩn bị bơi trở về thì khí trời đột nhiên thay đổi, bắt đầu nổi gió. Diệp Tranh trốn bên dưới một cây đại thụ, buồn rầu nhìn biển nổi sóng ầm ầm. Mắc mưa bị ướt người thì không sao, nhưng sóng biển thế này cô làm sao trở về được? Lúc cô rời đi, người cá vẫn còn ở bên ngoài đó!
Diệp Tranh còn đang lo lắng, bỗng nhiên phát hiện có vây cá nổi trên mặt biển cách đây không xa đang bơi về phía mình.
“Không thể nào?” Diệp Tranh nói thầm, chẳng lẽ là người cá của cô sao?
Người cá mặc dù thích sống chung với Diệp Tranh, nhưng nó cuối cùng vẫn là một con cá, phần lớn thời gian nó đều ở trong biển. Bình thường khi Diệp Tranh tỉnh lại thì người cá đã rời đi – Diệp Tranh phát hiện giấc ngủ của nó cực kì ngắn, hơn nữa còn giống như động vật hoang dã, lúc nào cũng cảnh giác. Ngày thường cũng phải qua nửa ngày, thậm chí sau khi mặt trời lặn, người cá mới từ ngoài biển bơi trở về tìm cô chơi. Thuận tiện còn khoe con mồi mình vừa bắt được cho cô xem.
Cũng vì thế, Diệp Tranh mới nhón chân lên, xuyên qua màn mưa híp mắt nhìn bóng người đang dập dờn trên mặt biển. Con cá đó càng ngày càng đến gần, Diệp Tranh kinh ngạc mở to miệng, đúng là người cá của cô!
Diệp Tranh ôm khoai tây và cung tên, vọt vào màn mưa chạy ra ngoài, đứng trên bờ vẫy tay về phía người cá: “Ở đây, ở đây này! Nhìn phía này!”
Mưa rất nhanh làm ướt quần áo cô, khiến cả người Diệp Tranh ướt sũng, thế nhưng Diệp Tranh không hề cảm thấy cơn mưa này đáng ghét, ngược lại, cô cười rất vui vẻ, vẫy tay về phía người cá.
Người cá nhanh chóng bơi một đường về phía cô, đến gần chân cô thì móng vuốt lạnh lẽo nắm chặt mắt cá chân cô.
“^▽^ Đây rồi,” Diệp Tranh ngồi xỗm người xuống, mừng rỡ nhìn nó, liên tiếp đặt câu hỏi: “Cậu trở về khi nào thế? Làm sao biết mình ở đây? Lẽ nào cậu không cần đi săn à? Cậu làm sao có thể đến đây đúng lúc như vậy?!”
Người cá mở to mắt nhìn Diệp Tranh, nó nghiêng đầu, sau đó kéo Diệp Tranh vào trong nước biển. Diệp Tranh hét lên một tiếng, rồi rơi xuống lưng người cá.
Diệp Tranh kiểm tra cung tên đeo trên người, từ từ bước xuống nước, bắt đầu bơi qua đảo nhỏ bên cạnh.
Biển không giống với hồ nước, nhìn qua sẽ tưởng nó rất yên bình, mặt nước cũng tĩnh lặng, nhưng khi nhảy vào sẽ thấy nó không yên tĩnh như vẻ bề ngoài. Đối với Diệp Tranh mà nói, cô phải cẩn thận cân bằng cơ thể, đồng thời lại phải ra sức đạp nước mới có thể bơi về phía trước.
Diệp Tranh cố gắng dùng tư thế bơi ếch duy trì đầu ở trên mặt nước. Tư thế để nổi đầu này gây trở ngại rất lớn tới cô. Thế nhưng Diệp Tranh cũng không có cách nào khác, cô không thể giống như trước đây cả đầu ngâm vào trong nước, cô không có kính bơi, mà nước biển lại có khả năng kích thích võng mạc làm mắt cô đau.
May là thể lực của Diệp Tranh cũng không tệ, bơi hơn năm mươi mét để đi qua đảo nhỏ vẫn nằm trong phạm vi năng lực của cô.
Diệp Tranh từ từ trèo lên bờ, sau đó nằm trên bờ cát nghỉ ngơi. Bơi tới hòn đảo này cũng không phải chỉ một đường là đến. Cô đã phải liên tục dừng lại nghỉ ngơi ở bốn hòn đảo nhỏ khác để lấy lại thể lực, rồi mới có thể bơi đến đây. Nghỉ được chừng mười mấy phút, cô bắt đầu đi sâu vào bên trong đảo.
Hòn đảo này là một trong mấy hòn đảo có diện tích khá lớn mà Diệp Tranh phát hiện vào ba ngày trước. Khi Diệp Tranh phát hiện nơi này, cô quan sát thấy có một loài động vật nhỏ sống trong lòng đất giống như chuột đất. Lúc Diệp Tranh bắt gặp chúng, chúng không sợ sệt một chút nào, xem cô như không khí, tiếp tục dùng móng vuốt đào móc vật gì đó.
Diệp Tranh đứng ở phía xa quan sát, mới biết thì ra chúng đang đào một loại rễ cây có hình tròn. Lúc đó Diệp Tranh thật sự kích động, bởi vì loại rễ cây đó trông cực kỳ giống khoai tây! Cho dù đất đá dính trên bề mặt nên không nhìn thấy rõ, nhưng trực giác của Diệp Tranh mách bảo nó chính là khoai tây.
Diệp Tranh lập tức nhớ kỹ hình dạng của lá cây, muốn tìm chỗ không có chuột đất đi đào loại rễ này. Khi tìm kiếm, Diệp Tranh nhận ra hòn đảo có chuột đất này còn lớn hơn hòn đảo cô ở. Loại rễ sinh trưởng giống như khoai tây đâu đâu cũng có.
Khi đó, Diệp Tranh đào một rễ cây lên, cắt vỏ rồi nếm thử, phát hiện không chỉ vỏ ngoài mà ngay cả mùi vị cũng y hệt khoai tây, vừa mềm vừa ngọt. Diệp Tranh cảm thấy, quả nhiên loại thức ăn chứa tinh bột thế này mới thích hợp với cô. Cô cũng lười suy nghĩ nhiều, dứt khoát quyết định từ nay trở đi cứ gọi nó là khoai tây.
Cô không nhịn được ăn hết phần khoai tây còn lại, trong lòng lại suy tư, lúc còn ở trên địa cầu cô không thích ăn mấy thứ này cho lắm. Đặc biệt là sau khi đến Mỹ, cho dù là khoai tây chiên, hay khoai tây nghiền cô đều không thích ăn. Thế nhưng vào lúc này, sau khi dựa vào thịt cá và trái cây để sống qua mười ngày, cô lại cảm thấy ăn khoai tây sống ngon biết bao nhiêu!
Diệp Tranh nghĩ sau này mình sẽ dùng khoai tây làm món ăn chính, cho nên từ hôm đó trở đi, cô đã ba ngày liên tiếp đều bơi đến bên này ăn khoai tây. Lần đầu tiên đi cô có dự tính mang khoai tây trở về, nhưng cô cực kì gian khổ mới bơi được đến đây, cầm thêm khoai tây thì chắc chắn không thể bơi được, Diệp Tranh không thể làm gì khác hơn là ăn củ khoai tây đó ngay trên đảo.
Có điều bây giờ lại khác, bởi vì hôm nay Diệp Tranh có cầm theo đồ đựng khoai tây.
Là một lá tảo biển lớn.
Trong lúc thiết kế lại ngôi nhà nhỏ bằng đá của cô, cô đã từng dùng mấy chiếc lá lớn để che lại phía trên tạo thành nóc nhà, nhưng cho dù làm thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn không cách nào cố định được. Cô từng thử rất nhiều loại phương pháp, dùng bùn nhão, dùng vải cột, dùng cọng cỏ, hết thảy đều vô dụng.
Nếu như cô dùng bùn nhão, trời mưa một cái là y như rằng nhà đá của cô sẽ biến thành một nơi bẩn thỉu. Người cá vốn đã không thích bùn nhão dính trên san hô thì sẽ càng không vui khi chuyện đó xảy ra, nó thậm chí còn không chịu vào nhà ngủ! Tối hôm đó, nó nhìn thấy bùn nhão bao trùm tảng đá, cái đuôi to của người cá liền đánh lên một cái, bơi ở trong nước vài vòng, sau đó cấp tốc biến mất không thấy bóng dáng, mãi đến tận gần tối ngày hôm sau mới hầm hừ trở về — khi đó Diệp Tranh đã rửa sạch tảng đá, thậm chí mỗi nhánh san hô đều được lấy ra rửa sạch sẽ.
Còn nếu như Diệp Tranh dùng vải và cọng cỏ thì chỉ cần một cơn gió lớn thổi qua, nóc nhà sẽ bị hỏng. Là một hòn đảo nhỏ nằm trong đại dương bao la, không thể tránh khỏi sự ảnh hưởng của thời tiết; cứ cách một hai ngày sẽ có một trận mưa và mỗi ngày đều có một cơn gió lớn thổi qua. Nếu Diệp Tranh cứ cố chấp sử dụng vải và cọng cỏ, vậy thì nóc nhà sẽ phải sửa lại rất nhiều lần.
Cuối cùng vẫn là người cá ra tay giải quyết vấn đề này, sau một lần nhìn thấy Diệp Tranh khó khăn dùng lá chuối làm nóc nhà, nó liền cầm một đống tảo biển từ đáy biển lên.
Diệp Tranh cầm tảo biển trong tay, cảm thấy mình không biết nên khóc hay nên cười. Cô tiêu tốn nhiều thời gian như vậy, ngay cả quần áo cũng đều rách nát cả rồi mà cũng không thể khiến cho người cá hiểu cô muốn tìm tảo biển, kết quả lần này cô không lại nghĩ tới, người cá lại nhanh chóng đưa cho cô rồi!
Cô không biết nên nói người cá thông minh, hay nên phê bình nó ngu ngốc mới đúng nữa.
Diệp Tranh vừa sử dụng đã biết loại tảo biển này so với lá cây trên đất liền chắc chắn hơn nhiều, độ đàn hồi cũng đặc biệt cao. Tuy rằng phơi dưới ánh mặt trời nó sẽ dễ dàng bị mất nước, nhưng nơi này thường xuyên có mưa to, chúng nó rất nhanh lại phục hồi sức sống, cực kỳ bền chắc, vừa không thấm nước lại thông khí. Quan trọng hơn là ngay cả người cá cũng đặc biệt thích loại tảo biển này, dùng nó để che khuất phần san hô trên tảng đá người cá cũng không để ý.
Ở chung với người cá một thời gian dài, Diệp Tranh biết rõ người cá rất thích trang trí nhà đá. Nó có thể vì nhà đá mà từ dưới biển sâu tìm về các loại vỏ sò, viên sỏi, san hô, vỏ rùa cực kỳ xinh đẹp. Thậm chí, nó còn muốn dùng sỏi để trải kín bên trong tảng đá, khi biết chuyện Diệp Tranh sợ đến mức phải vội vàng cản nó lại.
Đừng đùa! Ở trong nước biển nó còn có thể nổi dập dờn, bên trong tảng đá có sỏi cũng không ảnh hưởng gì, nhưng đã lên bờ thì lại khác, nếu bắt Diệp Tranh ngủ trên mấy viên sỏi, cô hoàn toàn làm không được.
Lần đầu khi người cá làm như thế, vì bị Diệp Tranh phản đối nên cũng đành phải thôi. Nhưng nửa đêm Diệp Tranh nghe thấy tiếng động tỉnh dậy thì phát hiện người cá đang ở bên cạnh lót sỏi xuống sàn. Nhưng khi người cá nằm xuống, nó liền cảm thấy ngủ không thoải mải.
Người cá thích trang trí nên phải do dự một lúc lâu, cuối cùng nó quất đuôi lên một cái, nằm ở ngoài nhà đá: Nó tình nguyện ngủ bên ngoài, cũng không muốn đem ‘sỏi’ bên trong tảng đá lấy ra.
Diệp Tranh cuối cùng chỉ đành tự mình ngồi dậy, đẩy những viên sỏi vào trong cùng, chừa ra chỗ trống cho người cá nằm, đồng thời còn có thể để nó nhìn thấy những viên sỏi. Người cá quả nhiên hài lòng, thân mật dùng chóp đuôi chạm nhẹ lên chân Diệp Tranh.
Mà người cá yêu thích trang trí như thế cũng rất có lợi, từ đó về sau nó liền rất để ý đến nóc nhà, cực kỳ tốt tính tìm về đống lớn tảo biển cho Diệp Tranh.
Đồ Diệp Tranh dùng để chứa khoai tây lần này cũng chính là một phần nhỏ của tảo biển trên nóc nhà cô, Diệp Tranh dự tính gói năm, sáu củ khoai tây, cột lên người mang trở về. Dù sao hòn đảo này cũng cách quá xa, ngày nào cũng bơi qua thì thật bất tiện. Diệp Tranh còn muốn bơi qua những hòn đảo khác nữa.
Có điều, khi Diệp Tranh cột chắc túi khoai tây lên người, chuẩn bị bơi trở về thì khí trời đột nhiên thay đổi, bắt đầu nổi gió. Diệp Tranh trốn bên dưới một cây đại thụ, buồn rầu nhìn biển nổi sóng ầm ầm. Mắc mưa bị ướt người thì không sao, nhưng sóng biển thế này cô làm sao trở về được? Lúc cô rời đi, người cá vẫn còn ở bên ngoài đó!
Diệp Tranh còn đang lo lắng, bỗng nhiên phát hiện có vây cá nổi trên mặt biển cách đây không xa đang bơi về phía mình.
“Không thể nào?” Diệp Tranh nói thầm, chẳng lẽ là người cá của cô sao?
Người cá mặc dù thích sống chung với Diệp Tranh, nhưng nó cuối cùng vẫn là một con cá, phần lớn thời gian nó đều ở trong biển. Bình thường khi Diệp Tranh tỉnh lại thì người cá đã rời đi – Diệp Tranh phát hiện giấc ngủ của nó cực kì ngắn, hơn nữa còn giống như động vật hoang dã, lúc nào cũng cảnh giác. Ngày thường cũng phải qua nửa ngày, thậm chí sau khi mặt trời lặn, người cá mới từ ngoài biển bơi trở về tìm cô chơi. Thuận tiện còn khoe con mồi mình vừa bắt được cho cô xem.
Cũng vì thế, Diệp Tranh mới nhón chân lên, xuyên qua màn mưa híp mắt nhìn bóng người đang dập dờn trên mặt biển. Con cá đó càng ngày càng đến gần, Diệp Tranh kinh ngạc mở to miệng, đúng là người cá của cô!
Diệp Tranh ôm khoai tây và cung tên, vọt vào màn mưa chạy ra ngoài, đứng trên bờ vẫy tay về phía người cá: “Ở đây, ở đây này! Nhìn phía này!”
Mưa rất nhanh làm ướt quần áo cô, khiến cả người Diệp Tranh ướt sũng, thế nhưng Diệp Tranh không hề cảm thấy cơn mưa này đáng ghét, ngược lại, cô cười rất vui vẻ, vẫy tay về phía người cá.
Người cá nhanh chóng bơi một đường về phía cô, đến gần chân cô thì móng vuốt lạnh lẽo nắm chặt mắt cá chân cô.
“^▽^ Đây rồi,” Diệp Tranh ngồi xỗm người xuống, mừng rỡ nhìn nó, liên tiếp đặt câu hỏi: “Cậu trở về khi nào thế? Làm sao biết mình ở đây? Lẽ nào cậu không cần đi săn à? Cậu làm sao có thể đến đây đúng lúc như vậy?!”
Người cá mở to mắt nhìn Diệp Tranh, nó nghiêng đầu, sau đó kéo Diệp Tranh vào trong nước biển. Diệp Tranh hét lên một tiếng, rồi rơi xuống lưng người cá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.