Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Phó Thiếu
Chương 42
Bé Ú Ham Ngủ
01/11/2024
Khả Khả lắc đầu dùng giọng trẻ con nhỏ giọng nói:" con ngủ đủ, chú nói nhỏ thôi để mami con ngủ"
Phó Nam Đình gật đầu nói:" con đói chưa, chú lấy cháo cho con ăn'
Khả Khả gật đầu nói:" dạ "
Phó Nam Đình lấy hộp cháo ở tủ bên cạnh giường, mở nắp ra vừa thổi vừa đút Khả Khả:" có còn nóng không '
Khả Khả lắc đầu :" không nóng ạ"
Trong quá trình ăn cháo hai người không ai nói chuyện nhiều chỉ im lặng ăn cháo.
Phó Nam Đình thấy Khả Khả ăn no rồi mới lấy khăn giấy lau miệng bé rồi mới lau tay mình sau, nhìn thấy Khả Khả đang ngồi nhìn cô đang ngủ bên cạnh, anh liền hỏi:" con nhìn gì vậy?"
Khả Khả giơ ngón tay lên miệng nhìn anh, nói:" chú nhỏ tiếng một chút, đã lâu lắm rồi con mới thấy mẹ ngủ ngon như vậy, đừng làm ồn "
Phó Nam Đình cau mày hỏi :" tại sao? "
Khả Khả :" con không biết, từ lúc con hiểu chuyện đến bây giờ thì đã biết mami không thể ngủ ngon giấc một lần nào rồi, mai chỉ ngủ khi uống thuốc hoặc mệt mỏi lắm mới có thể ngủ được"
" mẹ rất mạnh mẽ dù mệt mỏi thế nào cũng chưa bao giờ than một lời nào cả"
Phó Nam Đình trầm mặc nhìn cô đang ngủ gật ở bên cạnh, anh hỏi:" vậy con có nghe mẹ con nói gì về ba ruột con không"
Khả Khả :" ba con mất rồi, con chỉ biết mami rất tức giận khi con nhắc về ông ấy, nhưng con nghe bà ngoại nói ba con ông ấy mất khi con chưa chào đời rồi"
Phó Nam Đình :" vậy con có muốn có ba không "
Khả Khả :" muốn ạ, nhưng con vẫn thích mami nhất, mami vừa làm mẹ vừa làm ba rất vất vả, nhưng con không biết đi đâu tìm ba cả"
Phó Nam Đình cong môi nhìn Khả Khả, anh vuốt tóc bé nói:" con có muốn chú làm ba con không"
Khả Khả:" muốn ạ, chú đồng ý làm ba con sao"
Phó Nam Đình gật đầu:" con chỉ cần làm theo lời chú nói thì chú sẽ làm ba của con, có được không "
Khả Khả tinh nghịch nói:" được ạ, nhưng khi nào con mới chú mới làm ba con được ạ"
Phó Nam Đình :" khi nào mẹ con đồng ý thì chú sẽ làm ba của con"
Khả Khả :" vậy khi nào mẹ con mới đồng ý"
Phó Nam Đình :" chú muốn con giúp chú theo đuổi mẹ con có được không "
Khả Khả :" dạ"
Phó Nam Đình :" ngoan lắm"
Tô Nghiêm từ ngoài đi vào đã thấy cô nằm ngủ trên giường bên cạnh, mà lại không thấy Khả Khả ở trong phòng đâu cả.
Tô Nghiêm bước tới gọi cô dậy rồi hỏi:" chị,dậy đi Khả Khả đâu rồi"
Cô đang còn mơ màng do vừa ngủ dậy, nghe thấy Tô Nghiêm nói không thấy Khả Khả đâu cơn mơ màng cũng biến mất, cô bật người ngồi dậy thì cái áo trên người cô cũng tuột xuống cô nhìn cái áo rồi lại nhìn khắp phòng không thấy bóng dáng anh đâu.
Cô hốt hoảng nhìn Tô Nghiêm hỏi:" em có thấy Phó Nam Đình đâu không? "
Tô Nghiêm lắc đầu:" để em ra ngoài hỏi y tá"
Cô mang giày vào hốt hoảng chạy theo Tô Nghiêm ra hành lang, cô rất sợ anh bắt con gái mình đi mất liền túm lại y tá đi ngang gấp gáp hỏi:" cô có thấy bé gái ở phòng này đi đâu không? "
Y tá lắc đầu rồi đi làm việc, Tô Nghiêm thì có vẻ bình tĩnh hơn cô nhìn cô nói:" chị gọi điện cho anh ta thử đi"
Cô gật đầu lấy điện thoại ra mới phát triển mình không có số liên lạc của anh, ngước mặt nhìn Tô Nghiêm nói :" chị không có số của anh ta, chia nhau ra tìm đi"
Tô Nghiêm với cô chia nhau ra hai hướng đi tìm, cô chạy ra quầy y tá ở tầng này mở diện thoại lên có ảnh Khả Khả hỏi y tá đang trực ban hỏi:" cô có thấy bé gái trong hình đi ngang đây không?"
Y tá cầm lấy điện thoại rồi nhìn cô nói:" bé gái ở phòng 15 phải không "
Cô gật đầu lia lịa nói:" đúng vậy, cô có thấy không "
" Mẹ ơi ~" y tá chưa trả lời thì giọng nói trẻ con quen thuộc ở phía sau đã vang lên.
Cô vẫn còn hoảng sợ quay đầu lại thấy Khả Khả đang ngồi trên tay anh ở phía sau, cô không suy nghĩ nhiều liền chạy lại giành lại Khả Khả từ tay anh.
Cô ôm Khả Khả nghẹn ngào hỏi :" Khả Khả, con đi đâu vậy, con có biết mẹ sợ lắm không, hả"
Khả Khả trong lòng cô hít lấy mùi hương trên người cô, giọng trẻ con nói:" con vừa đi gặp bác sĩ với chú Phó ạ, mẹ đừng khóc nữa"
Cô gật đầu không lên tiếng vẫn ôm chặt lấy Khả Khả, cô vẫn còn cảm nhận được sự hoảng sợ.
Phó Nam Đình nhìn cô như vậy liền nhẹ giọng nói:" tôi xin lỗi làm em lo lắng rồi,tôi chĩ dẫn con bé đến gặp bác sĩ kiểm tra lại"
Cô liếc mắt nhìn anh rồi tức giận quay mặt đi về phía không trả lời anh bất kỳ chữ nào.
Tô Nghiêm vừa quay lại đã nhìn thấy cô đang ôm Khả Khả trong lòng rồi liếc nhìn Phó Nam Đình đang đi phía sau.
Phó Nam Đình gật đầu nói:" con đói chưa, chú lấy cháo cho con ăn'
Khả Khả gật đầu nói:" dạ "
Phó Nam Đình lấy hộp cháo ở tủ bên cạnh giường, mở nắp ra vừa thổi vừa đút Khả Khả:" có còn nóng không '
Khả Khả lắc đầu :" không nóng ạ"
Trong quá trình ăn cháo hai người không ai nói chuyện nhiều chỉ im lặng ăn cháo.
Phó Nam Đình thấy Khả Khả ăn no rồi mới lấy khăn giấy lau miệng bé rồi mới lau tay mình sau, nhìn thấy Khả Khả đang ngồi nhìn cô đang ngủ bên cạnh, anh liền hỏi:" con nhìn gì vậy?"
Khả Khả giơ ngón tay lên miệng nhìn anh, nói:" chú nhỏ tiếng một chút, đã lâu lắm rồi con mới thấy mẹ ngủ ngon như vậy, đừng làm ồn "
Phó Nam Đình cau mày hỏi :" tại sao? "
Khả Khả :" con không biết, từ lúc con hiểu chuyện đến bây giờ thì đã biết mami không thể ngủ ngon giấc một lần nào rồi, mai chỉ ngủ khi uống thuốc hoặc mệt mỏi lắm mới có thể ngủ được"
" mẹ rất mạnh mẽ dù mệt mỏi thế nào cũng chưa bao giờ than một lời nào cả"
Phó Nam Đình trầm mặc nhìn cô đang ngủ gật ở bên cạnh, anh hỏi:" vậy con có nghe mẹ con nói gì về ba ruột con không"
Khả Khả :" ba con mất rồi, con chỉ biết mami rất tức giận khi con nhắc về ông ấy, nhưng con nghe bà ngoại nói ba con ông ấy mất khi con chưa chào đời rồi"
Phó Nam Đình :" vậy con có muốn có ba không "
Khả Khả :" muốn ạ, nhưng con vẫn thích mami nhất, mami vừa làm mẹ vừa làm ba rất vất vả, nhưng con không biết đi đâu tìm ba cả"
Phó Nam Đình cong môi nhìn Khả Khả, anh vuốt tóc bé nói:" con có muốn chú làm ba con không"
Khả Khả:" muốn ạ, chú đồng ý làm ba con sao"
Phó Nam Đình gật đầu:" con chỉ cần làm theo lời chú nói thì chú sẽ làm ba của con, có được không "
Khả Khả tinh nghịch nói:" được ạ, nhưng khi nào con mới chú mới làm ba con được ạ"
Phó Nam Đình :" khi nào mẹ con đồng ý thì chú sẽ làm ba của con"
Khả Khả :" vậy khi nào mẹ con mới đồng ý"
Phó Nam Đình :" chú muốn con giúp chú theo đuổi mẹ con có được không "
Khả Khả :" dạ"
Phó Nam Đình :" ngoan lắm"
Tô Nghiêm từ ngoài đi vào đã thấy cô nằm ngủ trên giường bên cạnh, mà lại không thấy Khả Khả ở trong phòng đâu cả.
Tô Nghiêm bước tới gọi cô dậy rồi hỏi:" chị,dậy đi Khả Khả đâu rồi"
Cô đang còn mơ màng do vừa ngủ dậy, nghe thấy Tô Nghiêm nói không thấy Khả Khả đâu cơn mơ màng cũng biến mất, cô bật người ngồi dậy thì cái áo trên người cô cũng tuột xuống cô nhìn cái áo rồi lại nhìn khắp phòng không thấy bóng dáng anh đâu.
Cô hốt hoảng nhìn Tô Nghiêm hỏi:" em có thấy Phó Nam Đình đâu không? "
Tô Nghiêm lắc đầu:" để em ra ngoài hỏi y tá"
Cô mang giày vào hốt hoảng chạy theo Tô Nghiêm ra hành lang, cô rất sợ anh bắt con gái mình đi mất liền túm lại y tá đi ngang gấp gáp hỏi:" cô có thấy bé gái ở phòng này đi đâu không? "
Y tá lắc đầu rồi đi làm việc, Tô Nghiêm thì có vẻ bình tĩnh hơn cô nhìn cô nói:" chị gọi điện cho anh ta thử đi"
Cô gật đầu lấy điện thoại ra mới phát triển mình không có số liên lạc của anh, ngước mặt nhìn Tô Nghiêm nói :" chị không có số của anh ta, chia nhau ra tìm đi"
Tô Nghiêm với cô chia nhau ra hai hướng đi tìm, cô chạy ra quầy y tá ở tầng này mở diện thoại lên có ảnh Khả Khả hỏi y tá đang trực ban hỏi:" cô có thấy bé gái trong hình đi ngang đây không?"
Y tá cầm lấy điện thoại rồi nhìn cô nói:" bé gái ở phòng 15 phải không "
Cô gật đầu lia lịa nói:" đúng vậy, cô có thấy không "
" Mẹ ơi ~" y tá chưa trả lời thì giọng nói trẻ con quen thuộc ở phía sau đã vang lên.
Cô vẫn còn hoảng sợ quay đầu lại thấy Khả Khả đang ngồi trên tay anh ở phía sau, cô không suy nghĩ nhiều liền chạy lại giành lại Khả Khả từ tay anh.
Cô ôm Khả Khả nghẹn ngào hỏi :" Khả Khả, con đi đâu vậy, con có biết mẹ sợ lắm không, hả"
Khả Khả trong lòng cô hít lấy mùi hương trên người cô, giọng trẻ con nói:" con vừa đi gặp bác sĩ với chú Phó ạ, mẹ đừng khóc nữa"
Cô gật đầu không lên tiếng vẫn ôm chặt lấy Khả Khả, cô vẫn còn cảm nhận được sự hoảng sợ.
Phó Nam Đình nhìn cô như vậy liền nhẹ giọng nói:" tôi xin lỗi làm em lo lắng rồi,tôi chĩ dẫn con bé đến gặp bác sĩ kiểm tra lại"
Cô liếc mắt nhìn anh rồi tức giận quay mặt đi về phía không trả lời anh bất kỳ chữ nào.
Tô Nghiêm vừa quay lại đã nhìn thấy cô đang ôm Khả Khả trong lòng rồi liếc nhìn Phó Nam Đình đang đi phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.