Nhật Ký Thú Cưng Iii: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?
Chương 128: Là hắn dung túng
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
14/06/2023
"Cậu đừng nghe anh ta nói."
Trác Dịch vừa đi Sùng Minh đã không nhịn được lập tức lên tiếng khuyên giải, sợ Bạch Thụy nghĩ bậy. Dù hắn cũng không biết mình nên an ủi thế nào, chỉ vô thức thốt lên như vậy. Cho nên khi Bạch Thụy hỏi lại hắn mới không thể trả lời được.
"Nhưng anh ta không nói sai, đúng không?"
Bạch Thụy đôi mắt thấu triệt giống như không có cảm xúc nhưng lại có thể trực chỉ nội tâm của một người. Có lẽ đã nhìn được phản ứng của Sùng Minh, cậu không có nói gì nữa mà dưới ánh mắt rối rắm của hắn đóng lại cửa phòng, đem bản thân cùng mọi thứ ngăn cách.
Sùng Minh còn nghĩ muốn nói gì dù trong lòng thì trống rỗng. Đến chính mình còn không biết nên làm sao khuyên, nên khuyên cái gì. Ít nhất hắn vẫn phải biết Bạch Thụy nghĩ thế nào mới được. Nhưng nhìn cửa phòng đang đóng chặt cùng với hình ảnh đôi mắt trắng đen rõ ràng không chút tạp chất của Bạch Thụy, hắn chỉ đành nhận mệnh trở lại phòng mình. Đôi lúc hắn thật sự cảm thấy rất bất lực với sự lãnh tĩnh của minh tinh nhà mình. Ở trong giới showbiz tính cách này thật ra lại rất dễ sống, sẽ không sợ bị người khác nắm đầu quay như dế. Nhưng bản năng muốn chưởng khống mọi thứ ai cũng có cả. Đối với những thứ không thể nắm trong tay thì đương nhiên trong lòng sẽ không dễ chịu. Có lẽ Trác Dịch mới so với hắn càng thêm không thoải mái đi.
Hắn vẫn biết Bạch Thụy không phải hoàn toàn đem mọi thứ đều giấu hết đi. Chỉ là trừ khi đứng trước sự tồn tại đủ mạnh có thể chọc phá nội tâm của cậu, Bạch Thụy mới chịu, mới có khi không nhịn được đem nó bọc lộ ra. Để cho hắn nghĩ, có lẽ lúc này chỉ có một người làm được điều đó...
Khổ cho Sùng Minh rối rắm không đâu, Bạch Thụy lúc này chỉ đang nghĩ, có những người cho dù cậu không nhìn thấy thì họ vẫn là còn tồn tại ở đâu đó chứ không có triệt để biến mất đi. Chỉ cần đối phương còn cùng cậu có mối liên quan nhất định thì một lúc nào đó cũng sẽ bất ngờ nhảy ra chọc phá, làm ảnh hưởng tâm tình của cậu. Cậu không phải là không đủ niềm tin vào tình cảm của người kia, cậu chỉ là khó chịu thôi. Ở trong thế giới này cậu cho dù không làm cái gì đều cảm thấy bó tay bó chân. Nếu là ở tu chân giới, cậu mới không ngại một đao đem đám người nhiễu sự kia xử lý hết, hoặc là trốn đi thật xa, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Từ lúc nghĩ thông suốt, cậu ý thức được những cảm xúc này gọi là gì. Nhưng dù không biết thì cậu vẫn không thể thật sự vô tư vô lự như trước đây mà bỏ qua nó. Là người thì sẽ có cảm xúc, cũng sẽ có lúc bị tình cảm chi phối. Cậu chỉ là vô ưu vô lo chứ không phải là một con rối. Cho nên cứ hễ dính đến người kia, cậu sẽ không kiểm soát được mà sinh ra khó chịu. Cậu không ghét cảm xúc này. Đối với cậu nó chính là một loại nhắc nhở, nhắc cậu coi trọng cỡ nào đối với người kia. Từ đó cậu sẽ biết nên làm gì để đối đãi với hắn. Người như cậu, đương nhiên là sẽ dùng mọi cách để chiếm hữu cho riêng mình rồi.
Mà với tính tình của Bạch Thụy, cậu nhất định sẽ không để trong lòng trong khi cậu biết có một sự tồn tại có thể đủ sức trấn an, dỗ dành, cưng chiều cậu như người thân trong nhà. Cậu cũng sẽ vô thức tìm đến hắn để thả sức bộc lộ bản thân.
Cậu không biểu hiện ra không phải vì cậu là người thích tự ôm mọi thứ rồi tự nghĩ. Hoàn toàn ngược lại, Bạch Thụy chưa bao giờ thích ôm phiền não vào người. Cậu chính là một đứa con nít chưa lớn, không có người quan tâm cậu sẽ đem phiền não vứt thật xa, cũng sẽ không có chuyện thổ lộ với một người xa lạ. Mà có người rồi, cậu sẽ một khóc hai làm nũng ba đòi hỏi, cho đến khi đạt được thứ mình muốn mới thôi. Dù không đến mức vô lý cũng không trị được nhưng chính là cách nói này. Cho nên thật ra giống như Sùng Minh đã nghĩ, chỉ là chưa đúng người mà thôi.
"Khương Sầm."
Khương Sầm mỗi ngày khi trở về nhà đều sẽ gọi điện thoại cho tiểu minh tinh của mình. Bình thường tiểu quỷ kia nhìn thấy hắn sẽ ngọt ngào đến mức có thể tạo ra gợn sóng gọi hắn, sau đó bắt đầu kể lại cho hắn nghe về những chuyện xảy ra ngày hôm nay xung quanh cậu. Hôm nay cũng vậy. Thế nhưng...
Khương Sầm đang một tay tháo cà vạt, một tay mở tủ quần áo lấy đồ. Điện thoại được hắn kẹp ở giữa tai và vai phải, nhàn nhã tự nhiên dứt khoát làm nhiều việc cùng lúc. Vốn là đang đợi âm thanh mười phần dính nị, vậy mà lại nghe thấy giọng điệu cứ như có ai đó đang thiếu nợ tiểu minh tinh nhà hắn trăm vạn tệ không trả của cậu gọi mình. Hắn gần như ngay lập tức khựng lại động tác trên tay mà thận trọng cầm lên điện thoại. Không ngoại lệ đập vào mắt hắn là khuôn mặt bí xị của người bên kia. Cái môi nhỏ mềm mại hắn thích nhất lúc này đã trề ra dài đến mức sắp treo được một cái áo lên đó mà không rớt luôn. Ánh mắt ai oán cậu nhìn hắn, ý tứ bên trong hoàn toàn là đang nói em đang rất không không không vui, anh mau đến dỗ dành em đi.
Mà nguyên nhân cậu đang không vui nhất định là từ hắn mà ra chứ không ai hết.
Sao hắn lại có thể tự luyến đến mức như vậy?
Đương nhiên là có nguyên nhân rồi.
Bởi vì tiểu minh tinh nhà hắn đối với bất cứ thứ gì đều bỏ ngoài tai, chỉ có thứ liên quan tới hắn mới chọc được đến cậu. Không phải hắn tự đại, đây chính là sự thật đã được nghiệm chứng qua thời gian họ chính thức quen nhau.
Cho nên hắn gần như lập tức nâng lên mười hai phần tinh thần, nét mặt đều vô thức nghiêm lại.
"Làm sao vậy?"
Khương Sầm như chuẩn bị lên chiến trường mà nhẹ giọng hỏi người bên kia. Cậu lúc này đang ngồi thẳng thớm như chuẩn bị khảo tra phạm nhân chứ không phải giống như mọi hôm lăn lộn trên giường vừa làm nũng vừa vô ý câu dẫn vừa tán gẫu với hắn.
Đừng trách Khương Sầm như vậy. Tiểu ngốc bức này từ lúc họ giải quyết vấn đề tình cảm kia thì rất thích thừa dịp hắn xuống nước mà leo lên nóc nhà. Hắn có ở bên cạnh thì Khương Sầm còn nghĩ trấn áp cậu chút chút, chứ cách xa nhau như vầy hắn không dám mạo hiểm cùng cậu cãi nhau cho nên lần nào cũng để cậu lật cả mái ngói trong nhà lên. Mà bởi vì đã quen, vừa nhìn thấy cậu như vậy hắn lập tức có dự cảm chẳng lành.
"Hừ..."
"..."
Đó! Chưa chi mà nó muốn đem thang ra để sẵn rồi kìa.
Khương Sầm đương nhiên không phải không thích mỗi lần cậu làm mình làm mẩy như vậy. Điều đó chứng tỏ rằng cậu để ý đến hắn. Vô cùng vô cùng để ý đến hắn. Cho nên lần nào hắn cũng chỉ có thể cười bất lực lại dung túng mặc kệ cho cậu leo. Hắn chỉ cố gắng tránh cho cậu leo đến quá mức không khống chế nổi thôi.
"Nói tôi nghe."
Thế là hắn cẩn thận nâng độ trầm trong giọng nói của mình lên. Dù nghe nó vẫn nhẹ nhàng ôn nhu đó, nhưng mà ai kia chỉ cần nghe thấy chất giọng này của hắn thì sẽ tự giác ngoan ngoãn ngay. Có điều nó sẽ không tạo được hiệu quả như trước. Dù sao hắn cũng không định làm vậy. Mục đích của hắn chỉ là muốn trấn áp một chút mà thôi, không phải muốn dập tắt cảm xúc chân thật khó được biểu hiện ra của cậu.
Quả nhiên, tiểu quỷ nhỏ nào đó lập tức sụ mặt xuống tủi thân nhìn hắn bằng đôi mắt ướt sũng nhưng vẫn ngoan ngoãn nói rõ nguyên nhân: "Anh cho cô ta vào phòng anh... Người ta còn chưa được vào nữa..."
Đáng thương chưa kìa. Mau đến dỗ dành người ta đi!
Mí mắt hắn thật khó phát hiện giật giật vài cái.
Có điều Khương Sầm phải một lúc sau mới hiểu được điều cậu đang nói đến là gì. Nhưng đầu óc hắn lại trước tiên xoay chuyển nhanh hơn mà lội ngược dòng tìm đến căn nguyên của mọi chuyện rồi không khỏi bất giác lạnh giọng nói: "Tên kia lại tranh thủ lúc tôi không có ở đó mà đi đốt nhà?"
"Như vậy anh ta cũng không nói sai đúng không!!?"
Bạch Thụy chỉ thiếu chỉ thẳng vào mũi người bên kia, như một oán phu oán hận chất vấn hắn.
Khương Sầm không nhịn được buồn cười nhưng vẫn là nói:
"Tôi đã đuổi thẳng cổ cô ta ra ngoài rồi."
Lúc này mà có ở đó hắn nhất định sẽ không nhịn được ôm cậu vào lòng, mãnh liệt vò mái tóc sáng lóa mềm mại lại lì lợm kia một phen cho bỏ ghét. Ghen cũng đáng yêu gì đâu. Hắn thật sự là bị trúng độc của cậu rồi, tiểu ngốc bức. Nhưng mà hắn vẫn là không quên ai đó dám ở sau lưng hắn đâm chọt. Nợ nần lại thêm một bật, hắn sẽ hướng Trác gia đòi lại hết.
"Từ giờ cô ta sẽ không vào được nữa. Em để ý thì ngày mai tôi sẽ cho Sùng Chinh đem văn phòng tẩy hết từ trong ra ngoài một lần, đảm bảo không để lại chút vết tích gì hết. Vậy được chưa?"
Khương Sầm nhìn vẻ mặt con tiểu minh tinh nào đó càng nghe hắn nói vẻ mặt càng trở nên tốt hơn một chút mà không khỏi ngứa ngấy trong lòng. Đồng thời hắn cũng không khỏi thở phào một hơi vì sự tình không có quá mức khó khống chế. Nhưng ai biết hắn đã xem thường cái miệng của tên đáng chết nào đó rồi.
Tiểu minh tinh của hắn vừa hài lòng được một chút thì lại tiếp tục hướng hắn tính sổ: "Anh cũng không được cùng cô ta đến bữa tiệc!"
Khương Sầm nhướng mày lên thật nhỏ, trong lòng lại không chút chần chừ cộng thêm cho Trác Dịch một điểm trừ thật dài, đủ sức cắt trái đất ra làm hai nữa. Sau đó hắn dùng giọng điệu khiến người không rét mà run hỏi:
"Hay tôi đem chân cô ta chặt đi?"
Bạch Thụy lúc nói không có suy nghĩ gì, ai biết lại nghe người đàn ông trầm trầm thả xuống một câu như vậy. Tuy không đến mức bị dọa nhưng cậu không khỏi ngốc một chút.
Trác Dịch vừa đi Sùng Minh đã không nhịn được lập tức lên tiếng khuyên giải, sợ Bạch Thụy nghĩ bậy. Dù hắn cũng không biết mình nên an ủi thế nào, chỉ vô thức thốt lên như vậy. Cho nên khi Bạch Thụy hỏi lại hắn mới không thể trả lời được.
"Nhưng anh ta không nói sai, đúng không?"
Bạch Thụy đôi mắt thấu triệt giống như không có cảm xúc nhưng lại có thể trực chỉ nội tâm của một người. Có lẽ đã nhìn được phản ứng của Sùng Minh, cậu không có nói gì nữa mà dưới ánh mắt rối rắm của hắn đóng lại cửa phòng, đem bản thân cùng mọi thứ ngăn cách.
Sùng Minh còn nghĩ muốn nói gì dù trong lòng thì trống rỗng. Đến chính mình còn không biết nên làm sao khuyên, nên khuyên cái gì. Ít nhất hắn vẫn phải biết Bạch Thụy nghĩ thế nào mới được. Nhưng nhìn cửa phòng đang đóng chặt cùng với hình ảnh đôi mắt trắng đen rõ ràng không chút tạp chất của Bạch Thụy, hắn chỉ đành nhận mệnh trở lại phòng mình. Đôi lúc hắn thật sự cảm thấy rất bất lực với sự lãnh tĩnh của minh tinh nhà mình. Ở trong giới showbiz tính cách này thật ra lại rất dễ sống, sẽ không sợ bị người khác nắm đầu quay như dế. Nhưng bản năng muốn chưởng khống mọi thứ ai cũng có cả. Đối với những thứ không thể nắm trong tay thì đương nhiên trong lòng sẽ không dễ chịu. Có lẽ Trác Dịch mới so với hắn càng thêm không thoải mái đi.
Hắn vẫn biết Bạch Thụy không phải hoàn toàn đem mọi thứ đều giấu hết đi. Chỉ là trừ khi đứng trước sự tồn tại đủ mạnh có thể chọc phá nội tâm của cậu, Bạch Thụy mới chịu, mới có khi không nhịn được đem nó bọc lộ ra. Để cho hắn nghĩ, có lẽ lúc này chỉ có một người làm được điều đó...
Khổ cho Sùng Minh rối rắm không đâu, Bạch Thụy lúc này chỉ đang nghĩ, có những người cho dù cậu không nhìn thấy thì họ vẫn là còn tồn tại ở đâu đó chứ không có triệt để biến mất đi. Chỉ cần đối phương còn cùng cậu có mối liên quan nhất định thì một lúc nào đó cũng sẽ bất ngờ nhảy ra chọc phá, làm ảnh hưởng tâm tình của cậu. Cậu không phải là không đủ niềm tin vào tình cảm của người kia, cậu chỉ là khó chịu thôi. Ở trong thế giới này cậu cho dù không làm cái gì đều cảm thấy bó tay bó chân. Nếu là ở tu chân giới, cậu mới không ngại một đao đem đám người nhiễu sự kia xử lý hết, hoặc là trốn đi thật xa, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Từ lúc nghĩ thông suốt, cậu ý thức được những cảm xúc này gọi là gì. Nhưng dù không biết thì cậu vẫn không thể thật sự vô tư vô lự như trước đây mà bỏ qua nó. Là người thì sẽ có cảm xúc, cũng sẽ có lúc bị tình cảm chi phối. Cậu chỉ là vô ưu vô lo chứ không phải là một con rối. Cho nên cứ hễ dính đến người kia, cậu sẽ không kiểm soát được mà sinh ra khó chịu. Cậu không ghét cảm xúc này. Đối với cậu nó chính là một loại nhắc nhở, nhắc cậu coi trọng cỡ nào đối với người kia. Từ đó cậu sẽ biết nên làm gì để đối đãi với hắn. Người như cậu, đương nhiên là sẽ dùng mọi cách để chiếm hữu cho riêng mình rồi.
Mà với tính tình của Bạch Thụy, cậu nhất định sẽ không để trong lòng trong khi cậu biết có một sự tồn tại có thể đủ sức trấn an, dỗ dành, cưng chiều cậu như người thân trong nhà. Cậu cũng sẽ vô thức tìm đến hắn để thả sức bộc lộ bản thân.
Cậu không biểu hiện ra không phải vì cậu là người thích tự ôm mọi thứ rồi tự nghĩ. Hoàn toàn ngược lại, Bạch Thụy chưa bao giờ thích ôm phiền não vào người. Cậu chính là một đứa con nít chưa lớn, không có người quan tâm cậu sẽ đem phiền não vứt thật xa, cũng sẽ không có chuyện thổ lộ với một người xa lạ. Mà có người rồi, cậu sẽ một khóc hai làm nũng ba đòi hỏi, cho đến khi đạt được thứ mình muốn mới thôi. Dù không đến mức vô lý cũng không trị được nhưng chính là cách nói này. Cho nên thật ra giống như Sùng Minh đã nghĩ, chỉ là chưa đúng người mà thôi.
"Khương Sầm."
Khương Sầm mỗi ngày khi trở về nhà đều sẽ gọi điện thoại cho tiểu minh tinh của mình. Bình thường tiểu quỷ kia nhìn thấy hắn sẽ ngọt ngào đến mức có thể tạo ra gợn sóng gọi hắn, sau đó bắt đầu kể lại cho hắn nghe về những chuyện xảy ra ngày hôm nay xung quanh cậu. Hôm nay cũng vậy. Thế nhưng...
Khương Sầm đang một tay tháo cà vạt, một tay mở tủ quần áo lấy đồ. Điện thoại được hắn kẹp ở giữa tai và vai phải, nhàn nhã tự nhiên dứt khoát làm nhiều việc cùng lúc. Vốn là đang đợi âm thanh mười phần dính nị, vậy mà lại nghe thấy giọng điệu cứ như có ai đó đang thiếu nợ tiểu minh tinh nhà hắn trăm vạn tệ không trả của cậu gọi mình. Hắn gần như ngay lập tức khựng lại động tác trên tay mà thận trọng cầm lên điện thoại. Không ngoại lệ đập vào mắt hắn là khuôn mặt bí xị của người bên kia. Cái môi nhỏ mềm mại hắn thích nhất lúc này đã trề ra dài đến mức sắp treo được một cái áo lên đó mà không rớt luôn. Ánh mắt ai oán cậu nhìn hắn, ý tứ bên trong hoàn toàn là đang nói em đang rất không không không vui, anh mau đến dỗ dành em đi.
Mà nguyên nhân cậu đang không vui nhất định là từ hắn mà ra chứ không ai hết.
Sao hắn lại có thể tự luyến đến mức như vậy?
Đương nhiên là có nguyên nhân rồi.
Bởi vì tiểu minh tinh nhà hắn đối với bất cứ thứ gì đều bỏ ngoài tai, chỉ có thứ liên quan tới hắn mới chọc được đến cậu. Không phải hắn tự đại, đây chính là sự thật đã được nghiệm chứng qua thời gian họ chính thức quen nhau.
Cho nên hắn gần như lập tức nâng lên mười hai phần tinh thần, nét mặt đều vô thức nghiêm lại.
"Làm sao vậy?"
Khương Sầm như chuẩn bị lên chiến trường mà nhẹ giọng hỏi người bên kia. Cậu lúc này đang ngồi thẳng thớm như chuẩn bị khảo tra phạm nhân chứ không phải giống như mọi hôm lăn lộn trên giường vừa làm nũng vừa vô ý câu dẫn vừa tán gẫu với hắn.
Đừng trách Khương Sầm như vậy. Tiểu ngốc bức này từ lúc họ giải quyết vấn đề tình cảm kia thì rất thích thừa dịp hắn xuống nước mà leo lên nóc nhà. Hắn có ở bên cạnh thì Khương Sầm còn nghĩ trấn áp cậu chút chút, chứ cách xa nhau như vầy hắn không dám mạo hiểm cùng cậu cãi nhau cho nên lần nào cũng để cậu lật cả mái ngói trong nhà lên. Mà bởi vì đã quen, vừa nhìn thấy cậu như vậy hắn lập tức có dự cảm chẳng lành.
"Hừ..."
"..."
Đó! Chưa chi mà nó muốn đem thang ra để sẵn rồi kìa.
Khương Sầm đương nhiên không phải không thích mỗi lần cậu làm mình làm mẩy như vậy. Điều đó chứng tỏ rằng cậu để ý đến hắn. Vô cùng vô cùng để ý đến hắn. Cho nên lần nào hắn cũng chỉ có thể cười bất lực lại dung túng mặc kệ cho cậu leo. Hắn chỉ cố gắng tránh cho cậu leo đến quá mức không khống chế nổi thôi.
"Nói tôi nghe."
Thế là hắn cẩn thận nâng độ trầm trong giọng nói của mình lên. Dù nghe nó vẫn nhẹ nhàng ôn nhu đó, nhưng mà ai kia chỉ cần nghe thấy chất giọng này của hắn thì sẽ tự giác ngoan ngoãn ngay. Có điều nó sẽ không tạo được hiệu quả như trước. Dù sao hắn cũng không định làm vậy. Mục đích của hắn chỉ là muốn trấn áp một chút mà thôi, không phải muốn dập tắt cảm xúc chân thật khó được biểu hiện ra của cậu.
Quả nhiên, tiểu quỷ nhỏ nào đó lập tức sụ mặt xuống tủi thân nhìn hắn bằng đôi mắt ướt sũng nhưng vẫn ngoan ngoãn nói rõ nguyên nhân: "Anh cho cô ta vào phòng anh... Người ta còn chưa được vào nữa..."
Đáng thương chưa kìa. Mau đến dỗ dành người ta đi!
Mí mắt hắn thật khó phát hiện giật giật vài cái.
Có điều Khương Sầm phải một lúc sau mới hiểu được điều cậu đang nói đến là gì. Nhưng đầu óc hắn lại trước tiên xoay chuyển nhanh hơn mà lội ngược dòng tìm đến căn nguyên của mọi chuyện rồi không khỏi bất giác lạnh giọng nói: "Tên kia lại tranh thủ lúc tôi không có ở đó mà đi đốt nhà?"
"Như vậy anh ta cũng không nói sai đúng không!!?"
Bạch Thụy chỉ thiếu chỉ thẳng vào mũi người bên kia, như một oán phu oán hận chất vấn hắn.
Khương Sầm không nhịn được buồn cười nhưng vẫn là nói:
"Tôi đã đuổi thẳng cổ cô ta ra ngoài rồi."
Lúc này mà có ở đó hắn nhất định sẽ không nhịn được ôm cậu vào lòng, mãnh liệt vò mái tóc sáng lóa mềm mại lại lì lợm kia một phen cho bỏ ghét. Ghen cũng đáng yêu gì đâu. Hắn thật sự là bị trúng độc của cậu rồi, tiểu ngốc bức. Nhưng mà hắn vẫn là không quên ai đó dám ở sau lưng hắn đâm chọt. Nợ nần lại thêm một bật, hắn sẽ hướng Trác gia đòi lại hết.
"Từ giờ cô ta sẽ không vào được nữa. Em để ý thì ngày mai tôi sẽ cho Sùng Chinh đem văn phòng tẩy hết từ trong ra ngoài một lần, đảm bảo không để lại chút vết tích gì hết. Vậy được chưa?"
Khương Sầm nhìn vẻ mặt con tiểu minh tinh nào đó càng nghe hắn nói vẻ mặt càng trở nên tốt hơn một chút mà không khỏi ngứa ngấy trong lòng. Đồng thời hắn cũng không khỏi thở phào một hơi vì sự tình không có quá mức khó khống chế. Nhưng ai biết hắn đã xem thường cái miệng của tên đáng chết nào đó rồi.
Tiểu minh tinh của hắn vừa hài lòng được một chút thì lại tiếp tục hướng hắn tính sổ: "Anh cũng không được cùng cô ta đến bữa tiệc!"
Khương Sầm nhướng mày lên thật nhỏ, trong lòng lại không chút chần chừ cộng thêm cho Trác Dịch một điểm trừ thật dài, đủ sức cắt trái đất ra làm hai nữa. Sau đó hắn dùng giọng điệu khiến người không rét mà run hỏi:
"Hay tôi đem chân cô ta chặt đi?"
Bạch Thụy lúc nói không có suy nghĩ gì, ai biết lại nghe người đàn ông trầm trầm thả xuống một câu như vậy. Tuy không đến mức bị dọa nhưng cậu không khỏi ngốc một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.