Nhật Ký Thú Cưng Iii: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?
Chương 129: Nhận thức cùng tư tưởng khác nhau
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
14/06/2023
Ủa... Sao phải chặt chân Tống Thiên Kim?
Chưa đợi cho Bạch Thụy nghĩ thông thì Khương Sầm đã chủ động giải đáp cho cậu: "Bữa tiệc đó không phải của tôi. Cô ta có thể dựa vào rất nhiều cách để quang minh chính đại đến được bữa tiệc. Nếu cô ta xuất hiện trong bữa tiệc thì đảm bảo cũng sẽ không biết sống chết dính lên tôi. Kiểu gì kẻ đáng chết nào đó không lại nói tôi cùng cô ta đi chung? Vì tránh cho em ghen tuông hại thân, để cô ta không đến được bữa tiệc tôi chỉ có cách chặt chân cô ta đi luôn cho xong."
Bạch Thụy nghe xong thì triệt để ngây ra.
Khương Sầm nhìn biểu tình ngốc nghếch của cậu mà không khỏi càng muốn đem cậu ra dày vò một trận.
Chỉ là... Dù hắn không phải chỉ nói cho vui nhưng ai biết sau đó lại nghe người bên kia nhỏ giọng nói một câu không đầu không đuôi nhưng thật ra lại không khó hiểu thế này: "Em nghe nói ở đây không thể gây thương tích cho người khác, sẽ bị bắt vào tù, nhốt thật nhiều năm."
Lần này đến phiên Khương Sầm đần ra. Mãi một lúc hắn mới hiểu được ý cậu là gì.
Hắn nhìn tiểu ngốc bức nào đó nói xong thì vẫn đang lắm la lắm lét nhìn hắn, đợi hắn bày tỏ cái nhìn. Cậu chính là dùng một đôi mắt trong suốt không chút tạp chất, giống như không hề ý thức được bản thân vừa nói cái gì có vẻ rất không phù hợp với biểu tình ngây ngô kia... Hắn nhất thời không biết nên nói gì.
Khương Sầm là đang nghĩ hắn đã nhìn nhầm cậu rồi?
Không phải!
Hắn tự nhận bản thân không phải người tốt. Hắn cũng không có đến mức cầu toàn cho rằng mình làm không được lại muốn người ta đi làm chứ chưa nói chỉ một câu như vậy thì có thể đánh giá gì được một con người.
Hắn chỉ đang nghĩ một chút chuyện...
Thông qua lời nói của cậu lúc này Khương Sầm đã lại có nhiều thêm một chút chắc chắn về thế giới nơi tiểu minh tinh của hắn từng sống thật sự không phải nơi này. Dù không biết Bạch Thụy có nhận ra mình nói hớ hay không, hay chính cậu vốn không nghĩ tận lực che giấu.
Việc này thật ra hắn đã ý thức được rồi, chính là những chi tiết nhỏ thường xuất hiện lúc hai người còn chưa xác định quan hệ. Lúc đó Bạch Thụy có lẽ đã dần dần, từng chút một chấp nhận hắn. Điều này chỉ cần thông qua việc cậu không cố ý lại hữu ý vô tình mà để lộ rất nhiều sơ hở cho hắn thấy là biết được. Mặc kệ thế nào, chỉ cần như vậy thôi thì hắn đã cảm thấy trong lòng vui vẻ. Tiểu ngốc bức này cho dù không tận lực vẫn có thể chạm vào nội tâm sâu kín của hắn. Mà hắn lại vô tư đoán nhận, cho phép cậu bước vào. Điều này phần nào nói lên rằng từ một góc độ nào đó hắn là vô điều kiện chấp nhận con người của cậu dù chưa chắc người ta đã thừa nhận nó như hắn. Cho nên đương nhiên sẽ không có chuyện hắn vì chút suy nghĩ khác biệt kia mà nhìn nhận lại con người của cậu.
Chưa kể giống như hắn nói, điều đó chưa chắc đánh giá được con người thật của cậu. Đó là bởi vì hoàn cảnh nuôi dưỡng con người ở hai nơi khác nhau, tư tưởng của người cũng sẽ khác nhau. Ở nơi đó tiểu minh tinh của hắn có lẽ có thể tự do muốn đánh người là đánh người, giết người... Chắc chỉ cần không bị dòng họ nhà người ta trả thù thì cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng. Cho nên khi nghe hắn nói chuyện chặt chân Tống Thiên Kim cậu lại chỉ nghĩ đến việc hắn làm vậy có đem đến kết quả xấu gì cho hắn không mà không phải nghĩ đó là việc không nên làm. Bởi vì bản thân cậu chán ghét Tống Thiên Kim, nếu là ở nơi của cậu, Bạch Thụy nhất định sẽ một phát xử lý cô ta luôn...
Khương Sầm không biết nói gì thật ra là vì tiểu ngốc bức kia vẫn luôn ngốc như vậy. Cậu rõ ràng đã sống ở đây được mấy tháng nhưng thật nhiều cái vẫn không biết gì hết. Hắn nếu là muốn giết luôn Tống Thiên Kim thì đương nhiên sẽ không để cảnh sát sờ gáy hắn. Làm gì còn đợi cậu lo lắng chuyện này giùm hắn? Cho nên điều đó mới càng nói lên đây chỉ là suy nghĩ trong thường thức của Bạch Thụy.
Có lẽ nếu hắn nói hắn muốn giết luôn Tống Thiên Kim thì có khi Bạch Thụy sẽ có phản ứng khác một chút. Nhưng chỉ chặt hai chân cũng chỉ là trừng phạt rất bình thường. Nếu cậu biết rõ cô ta sẽ bám riết không tha người đàn ông của mình, Bạch Thụy có khi sẽ một phát xử đẹp cô ta cho khỏi sinh ra hậu họa gì khác chứ nói. Người tu chân sợ nhất chính là kẻ thù lượn lờ sau lưng chờ đợi ám toán mình. Đương nhiên cái họ không thiếu nhất chính là diệt cỏ tận gốc. Có lẽ Bạch Thụy không đến mức tàn bạo như vậy, nhưng để sống được trong một thế giới khôn sống móng chết, những tư tưởng nên có cậu vẫn cần phải có chứ chưa nói cậu còn có một người phụ thân chưa từng đặt nhân tính con người vào mắt.
Mà cho dù cậu có thật nghĩ như vậy hắn đều không cảm thấy cậu thế thì là có gì sai. Hắn không biết suy nghĩ này có đúng hay không, nhưng trong thâm tâm hắn chưa từng có ý nghĩ điều đó là không được. Hắn chính là như vậy dung túng cho tiểu ngốc bức kia làm bậy một cách thản nhiên nhất.
Có lẽ hắn đều không phải người bình thường...
Trong lúc đang miên man bỗng nhiên hắn lại nghe cậu nói: "Thôi đi vậy! Nếu lần sau cô ta vẫn cứ mặt dày la liếm thì lại tính sổ với cô ta. Hừ hừ..."
Đến lúc đó cậu sẽ tự tay làm, không để cho người đàn ông bị liên lụy. Dù sao cậu cũng không phải người ở nơi này, càng không có gánh nặng tâm lý.
Khương Sầm không biết ý nghĩ trong lòng Bạch Thụy, hắn chỉ cho rằng cậu thiện lương mà tha cho Tống Thiên Kim một lần. Hắn không khỏi lắc đầu nhưng cũng không lại nói chuyện này nữa. Đối với cậu hắn chỉ có một yêu cầu thôi, đó là ngoan ngoãn làm tiểu ngốc bức của hắn, không cần nghĩ chuyện không đâu. Những thứ cậu không thích, khiến cậu phiền lòng hắn sẽ gánh vác.
"Nhưng mà anh không được để cô ta lại gần!"
Con tiểu ngốc bức nào đó tha cho ai đó xong thì quay qua nhìn hắn, chỉ thiếu chống nạnh rồi chỉ vào mũi ra lệnh cho hắn cách xa yêu tinh kia ra. Nếu không cậu sẽ đổ xăng đốt nhà. Thái độ bá đạo dữ dằn mười phần không thiếu. Ai biết biểu tình phồng mang trợn má của cậu lại chỉ khiến cho Khương Sầm cảm thấy đáng yêu không chịu được, càng không nhịn được cách màn hình gõ lên mũi cậu một cái. Ai đó vừa thấy tay hắn giơ lên đã theo bản năng tránh né còn bất mãn trừng mắt lườm hắn. Một bộ thật sự là không thích bị hắn gõ loạn. Nhưng còn không phải là đã đứng được trên nóc nhà, không còn sợ hắn nữa rồi hay sao? Thật sự chỉ muốn đè em ra đánh mông.
"Còn có mấy ngày, em cũng phải cách xa cái tên kia ra cho tôi."
Dung túng thì dung túng nhưng hắn không quên nghiêm nghị đối với tiểu ngốc bức kia ra nghiệm lệnh, tránh cho tên nào đó lại thừa dịp vườn không nhà trống chui vào nói nhăng nói cuội hòng chia rẻ bọn họ nữa. Dù hắn rất thích tiểu minh tinh làm mình làm mẩy với hắn, rất là có tình thú. Thế nhưng hắn không muốn cậu dính gì với tên kia hết.
"Hắn về thành phố S rồi. Bớt được một ngày lận."
Bạch Thụy không để trong lòng chuyện này, dù sao cậu đều không thích tên kia, làm gì có chuyện chủ động lại gần. Cho nên cậu đơn giản đếm đếm một chút thời gian, biểu tình khờ khạo đó thật sự chọc cho Khương đại tổng tài ta không nhịn được bật cười.
Hắn không phải lần đầu cảm thấy tò mò đối với cuộc sống trước đây của cậu. Lúc này hắn thật sự rất muốn biết cậu đã lớn lên như thế nào. Khát khao này đặc biệt lớn... Đến chính hắn đều không nhận ra nó dần dần lấn chiếm thế giới tinh thần của hắn. Nó như là từ sâu trong nội tâm của hắn phát. Nhưng lại giống như không phải của chính hắn. Có điều vẫn là không thoát được liên quan...
Từ trong sâu xa...
"Tiểu chuột, lại đang nhớ con à?"
Lại nữa... Khương Sầm trong lòng không khỏi nói một câu này khi nghe thấy âm thanh không tính là quen thuộc kia. Hắn hiểu rõ bản thân lại đang đi nghe lén hai tồn tại kia nói chuyện. Đây không phải là lần thứ hai sau lần đó mà đã là lần thứ không biết bao nhiêu rồi. Hắn đã muốn thành thói quen...
"Dữ Dữ, ta có cảm giác con sắp về rồi."
Bạch Cửu được nam nhân nâng trong tay mơ hồ không rõ nói.
Ai biết thời điểm nghe thấy lời này Khương Sầm cảm thấy như trái tim mình nãy lên một nhịp. Tiếp sau đó là bất an không hiểu nổi không ngừng dâng lên. Nhưng nó chỉ dừng lại một giây trong lòng hắn, cứ như đó chỉ là ảo giác thì được một ý niệm cực kỳ mạnh mẽ không rõ từ nơi nào phát ra cho lau đi, theo sau còn có cảm xúc như trấn an cộng hưởng. Nó không ngừng thể hiện sự vui mừng mà nói với hắn: Đừng lo, đó là chuyện tốt.
Khương Sầm không biết chuyện này có thật tốt hay không, nhưng hắn lại không phải lần đầu tiên nổi lên suy nghĩ mọi việc hắn đang làm trong mơ này, chính là hành động nghe lén này không phải do hắn làm ra. Mà thời điểm trong lòng hắn nổi lên hai loại cảm xúc khác nhau hoàn toàn này ý nghĩ đó lại càng lớn hơn. Nó lớn đến mức khiến cho linh hồn hắn dao động cực mạnh, nhất thời vô ý đánh động hai tồn tại mà hắn cho rằng không tầm thường kia.
"Ai đó!?"
Bụp!
"Hộc!"
Một cái quát lớn của người kia, Khương Sầm toàn thân ướt đẫm như vừa nhúng người qua nước từ trong giấc mơ tỉnh lại gần như là ngồi bật dậy trên giường. Hắn mặt mày tái nhợt lại không ngừng ghé vào một bên ôm ngực thở hồng hộc như người vừa mém chút chết đuối.
Chưa đợi cho Bạch Thụy nghĩ thông thì Khương Sầm đã chủ động giải đáp cho cậu: "Bữa tiệc đó không phải của tôi. Cô ta có thể dựa vào rất nhiều cách để quang minh chính đại đến được bữa tiệc. Nếu cô ta xuất hiện trong bữa tiệc thì đảm bảo cũng sẽ không biết sống chết dính lên tôi. Kiểu gì kẻ đáng chết nào đó không lại nói tôi cùng cô ta đi chung? Vì tránh cho em ghen tuông hại thân, để cô ta không đến được bữa tiệc tôi chỉ có cách chặt chân cô ta đi luôn cho xong."
Bạch Thụy nghe xong thì triệt để ngây ra.
Khương Sầm nhìn biểu tình ngốc nghếch của cậu mà không khỏi càng muốn đem cậu ra dày vò một trận.
Chỉ là... Dù hắn không phải chỉ nói cho vui nhưng ai biết sau đó lại nghe người bên kia nhỏ giọng nói một câu không đầu không đuôi nhưng thật ra lại không khó hiểu thế này: "Em nghe nói ở đây không thể gây thương tích cho người khác, sẽ bị bắt vào tù, nhốt thật nhiều năm."
Lần này đến phiên Khương Sầm đần ra. Mãi một lúc hắn mới hiểu được ý cậu là gì.
Hắn nhìn tiểu ngốc bức nào đó nói xong thì vẫn đang lắm la lắm lét nhìn hắn, đợi hắn bày tỏ cái nhìn. Cậu chính là dùng một đôi mắt trong suốt không chút tạp chất, giống như không hề ý thức được bản thân vừa nói cái gì có vẻ rất không phù hợp với biểu tình ngây ngô kia... Hắn nhất thời không biết nên nói gì.
Khương Sầm là đang nghĩ hắn đã nhìn nhầm cậu rồi?
Không phải!
Hắn tự nhận bản thân không phải người tốt. Hắn cũng không có đến mức cầu toàn cho rằng mình làm không được lại muốn người ta đi làm chứ chưa nói chỉ một câu như vậy thì có thể đánh giá gì được một con người.
Hắn chỉ đang nghĩ một chút chuyện...
Thông qua lời nói của cậu lúc này Khương Sầm đã lại có nhiều thêm một chút chắc chắn về thế giới nơi tiểu minh tinh của hắn từng sống thật sự không phải nơi này. Dù không biết Bạch Thụy có nhận ra mình nói hớ hay không, hay chính cậu vốn không nghĩ tận lực che giấu.
Việc này thật ra hắn đã ý thức được rồi, chính là những chi tiết nhỏ thường xuất hiện lúc hai người còn chưa xác định quan hệ. Lúc đó Bạch Thụy có lẽ đã dần dần, từng chút một chấp nhận hắn. Điều này chỉ cần thông qua việc cậu không cố ý lại hữu ý vô tình mà để lộ rất nhiều sơ hở cho hắn thấy là biết được. Mặc kệ thế nào, chỉ cần như vậy thôi thì hắn đã cảm thấy trong lòng vui vẻ. Tiểu ngốc bức này cho dù không tận lực vẫn có thể chạm vào nội tâm sâu kín của hắn. Mà hắn lại vô tư đoán nhận, cho phép cậu bước vào. Điều này phần nào nói lên rằng từ một góc độ nào đó hắn là vô điều kiện chấp nhận con người của cậu dù chưa chắc người ta đã thừa nhận nó như hắn. Cho nên đương nhiên sẽ không có chuyện hắn vì chút suy nghĩ khác biệt kia mà nhìn nhận lại con người của cậu.
Chưa kể giống như hắn nói, điều đó chưa chắc đánh giá được con người thật của cậu. Đó là bởi vì hoàn cảnh nuôi dưỡng con người ở hai nơi khác nhau, tư tưởng của người cũng sẽ khác nhau. Ở nơi đó tiểu minh tinh của hắn có lẽ có thể tự do muốn đánh người là đánh người, giết người... Chắc chỉ cần không bị dòng họ nhà người ta trả thù thì cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng. Cho nên khi nghe hắn nói chuyện chặt chân Tống Thiên Kim cậu lại chỉ nghĩ đến việc hắn làm vậy có đem đến kết quả xấu gì cho hắn không mà không phải nghĩ đó là việc không nên làm. Bởi vì bản thân cậu chán ghét Tống Thiên Kim, nếu là ở nơi của cậu, Bạch Thụy nhất định sẽ một phát xử lý cô ta luôn...
Khương Sầm không biết nói gì thật ra là vì tiểu ngốc bức kia vẫn luôn ngốc như vậy. Cậu rõ ràng đã sống ở đây được mấy tháng nhưng thật nhiều cái vẫn không biết gì hết. Hắn nếu là muốn giết luôn Tống Thiên Kim thì đương nhiên sẽ không để cảnh sát sờ gáy hắn. Làm gì còn đợi cậu lo lắng chuyện này giùm hắn? Cho nên điều đó mới càng nói lên đây chỉ là suy nghĩ trong thường thức của Bạch Thụy.
Có lẽ nếu hắn nói hắn muốn giết luôn Tống Thiên Kim thì có khi Bạch Thụy sẽ có phản ứng khác một chút. Nhưng chỉ chặt hai chân cũng chỉ là trừng phạt rất bình thường. Nếu cậu biết rõ cô ta sẽ bám riết không tha người đàn ông của mình, Bạch Thụy có khi sẽ một phát xử đẹp cô ta cho khỏi sinh ra hậu họa gì khác chứ nói. Người tu chân sợ nhất chính là kẻ thù lượn lờ sau lưng chờ đợi ám toán mình. Đương nhiên cái họ không thiếu nhất chính là diệt cỏ tận gốc. Có lẽ Bạch Thụy không đến mức tàn bạo như vậy, nhưng để sống được trong một thế giới khôn sống móng chết, những tư tưởng nên có cậu vẫn cần phải có chứ chưa nói cậu còn có một người phụ thân chưa từng đặt nhân tính con người vào mắt.
Mà cho dù cậu có thật nghĩ như vậy hắn đều không cảm thấy cậu thế thì là có gì sai. Hắn không biết suy nghĩ này có đúng hay không, nhưng trong thâm tâm hắn chưa từng có ý nghĩ điều đó là không được. Hắn chính là như vậy dung túng cho tiểu ngốc bức kia làm bậy một cách thản nhiên nhất.
Có lẽ hắn đều không phải người bình thường...
Trong lúc đang miên man bỗng nhiên hắn lại nghe cậu nói: "Thôi đi vậy! Nếu lần sau cô ta vẫn cứ mặt dày la liếm thì lại tính sổ với cô ta. Hừ hừ..."
Đến lúc đó cậu sẽ tự tay làm, không để cho người đàn ông bị liên lụy. Dù sao cậu cũng không phải người ở nơi này, càng không có gánh nặng tâm lý.
Khương Sầm không biết ý nghĩ trong lòng Bạch Thụy, hắn chỉ cho rằng cậu thiện lương mà tha cho Tống Thiên Kim một lần. Hắn không khỏi lắc đầu nhưng cũng không lại nói chuyện này nữa. Đối với cậu hắn chỉ có một yêu cầu thôi, đó là ngoan ngoãn làm tiểu ngốc bức của hắn, không cần nghĩ chuyện không đâu. Những thứ cậu không thích, khiến cậu phiền lòng hắn sẽ gánh vác.
"Nhưng mà anh không được để cô ta lại gần!"
Con tiểu ngốc bức nào đó tha cho ai đó xong thì quay qua nhìn hắn, chỉ thiếu chống nạnh rồi chỉ vào mũi ra lệnh cho hắn cách xa yêu tinh kia ra. Nếu không cậu sẽ đổ xăng đốt nhà. Thái độ bá đạo dữ dằn mười phần không thiếu. Ai biết biểu tình phồng mang trợn má của cậu lại chỉ khiến cho Khương Sầm cảm thấy đáng yêu không chịu được, càng không nhịn được cách màn hình gõ lên mũi cậu một cái. Ai đó vừa thấy tay hắn giơ lên đã theo bản năng tránh né còn bất mãn trừng mắt lườm hắn. Một bộ thật sự là không thích bị hắn gõ loạn. Nhưng còn không phải là đã đứng được trên nóc nhà, không còn sợ hắn nữa rồi hay sao? Thật sự chỉ muốn đè em ra đánh mông.
"Còn có mấy ngày, em cũng phải cách xa cái tên kia ra cho tôi."
Dung túng thì dung túng nhưng hắn không quên nghiêm nghị đối với tiểu ngốc bức kia ra nghiệm lệnh, tránh cho tên nào đó lại thừa dịp vườn không nhà trống chui vào nói nhăng nói cuội hòng chia rẻ bọn họ nữa. Dù hắn rất thích tiểu minh tinh làm mình làm mẩy với hắn, rất là có tình thú. Thế nhưng hắn không muốn cậu dính gì với tên kia hết.
"Hắn về thành phố S rồi. Bớt được một ngày lận."
Bạch Thụy không để trong lòng chuyện này, dù sao cậu đều không thích tên kia, làm gì có chuyện chủ động lại gần. Cho nên cậu đơn giản đếm đếm một chút thời gian, biểu tình khờ khạo đó thật sự chọc cho Khương đại tổng tài ta không nhịn được bật cười.
Hắn không phải lần đầu cảm thấy tò mò đối với cuộc sống trước đây của cậu. Lúc này hắn thật sự rất muốn biết cậu đã lớn lên như thế nào. Khát khao này đặc biệt lớn... Đến chính hắn đều không nhận ra nó dần dần lấn chiếm thế giới tinh thần của hắn. Nó như là từ sâu trong nội tâm của hắn phát. Nhưng lại giống như không phải của chính hắn. Có điều vẫn là không thoát được liên quan...
Từ trong sâu xa...
"Tiểu chuột, lại đang nhớ con à?"
Lại nữa... Khương Sầm trong lòng không khỏi nói một câu này khi nghe thấy âm thanh không tính là quen thuộc kia. Hắn hiểu rõ bản thân lại đang đi nghe lén hai tồn tại kia nói chuyện. Đây không phải là lần thứ hai sau lần đó mà đã là lần thứ không biết bao nhiêu rồi. Hắn đã muốn thành thói quen...
"Dữ Dữ, ta có cảm giác con sắp về rồi."
Bạch Cửu được nam nhân nâng trong tay mơ hồ không rõ nói.
Ai biết thời điểm nghe thấy lời này Khương Sầm cảm thấy như trái tim mình nãy lên một nhịp. Tiếp sau đó là bất an không hiểu nổi không ngừng dâng lên. Nhưng nó chỉ dừng lại một giây trong lòng hắn, cứ như đó chỉ là ảo giác thì được một ý niệm cực kỳ mạnh mẽ không rõ từ nơi nào phát ra cho lau đi, theo sau còn có cảm xúc như trấn an cộng hưởng. Nó không ngừng thể hiện sự vui mừng mà nói với hắn: Đừng lo, đó là chuyện tốt.
Khương Sầm không biết chuyện này có thật tốt hay không, nhưng hắn lại không phải lần đầu tiên nổi lên suy nghĩ mọi việc hắn đang làm trong mơ này, chính là hành động nghe lén này không phải do hắn làm ra. Mà thời điểm trong lòng hắn nổi lên hai loại cảm xúc khác nhau hoàn toàn này ý nghĩ đó lại càng lớn hơn. Nó lớn đến mức khiến cho linh hồn hắn dao động cực mạnh, nhất thời vô ý đánh động hai tồn tại mà hắn cho rằng không tầm thường kia.
"Ai đó!?"
Bụp!
"Hộc!"
Một cái quát lớn của người kia, Khương Sầm toàn thân ướt đẫm như vừa nhúng người qua nước từ trong giấc mơ tỉnh lại gần như là ngồi bật dậy trên giường. Hắn mặt mày tái nhợt lại không ngừng ghé vào một bên ôm ngực thở hồng hộc như người vừa mém chút chết đuối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.