Chương 41: Chương 41
Nam Quân
19/12/2016
Tiếng pháo vang lên, bên ngoài náo nhiệt ồn ào dường như hoàn toàn tách biệt khỏi căn phòng hơn 40 mét vuông này, Vân Hi khẽ thở dài một tiếng… Có lẽ kí ức của mình đã quá mức hằn sâu rồi…. Nếu như trước đây vẫn luôn cô đơn tự kỷ một mình trong cái đêm tất niên này thì hiện giờ lại bất đồng rồi. Nhìn sang bên cạnh giường, Minh Tuyên đang ngủ say, Vân Hi ôn nhu cười, có lẽ đứa nhỏ ngày đó cậu thu dưỡng sẽ mang tới một cuộc sống mới cho mái nhà này.
Tách tách
~Bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng nói vui mừng, vào trong tai Vân Hi luôn luôn có ý nghĩa ầm ý hỗn loạn thì vào lúc này lại có một loại hiệu quả khác…. Tâm tình cậu quả thực bình tĩnh lại, Vân Hi vệ sinh cá nhân xong liền lay Minh Tuyên dậy “Minh Tuyên, rời giường nào, cùng ba ba đi siêu thị mua đồ được không?!”
“Vâng.” Hài tử cố sức xoa mắt còn chưa hoàn toàn mở ra, vô cùng hiểu chuyện gật gật đầu, liền xuống giường.
. s://lenivy.wordpress.com
Chuẩn bị xong xuôi, lôi kéo đứa nhỏ nhu thuận nhưng có chút lạnh lùng ra ngoài, đi tới siêu thị gần nhà nhất. Có lẽ vì là đêm ba mươi tết nên toàn bộ siêu thị có vẻ phi thường náo nhiệt, tất cả mọi người ăn mặc ấm áp và phấn khích dị thường, ngay cả những đồ trang trí cũng đều hàm chứa hương vị năm mới.
Cúi đầu nhìn đôi tay bản thân đang cầm, trong lòng không khỏi có chút áy náy… Rõ ràng chính mình có thể cho đứa nhỏ một lễ vật đầu năm mà cuối cùng cũng chỉ là một đôi găng tay mới, cậu lại không thể như những gia đình bình thường sắm sửa quần áo mới cho hài tử. Thân thủ khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán con trai, ngồi xổm xuống “Minh Tuyên, con muốn ăn gì, ba ba mua cho con”
Lắc đầu, mâu trung tràn ngập nét ngây thơ chất phác chưa từng có quá nhiều tình cảm, biểu lộ hờ hững thản nhiên, giống như cuộc sống xung quanh cùng nó hoàn toàn cách biệt.
Vân Hi than nhẹ một tiếng, đứa nhỏ này vẫn luôn yên tĩnh như vậy, có cái gì mà cậu chưa từng trải qua….hzzz, chính cậu càng từng trải nhiều thì càng chua xót, huống chi là một đứa nhỏ chỉ mới vài tuổi đầu. s://lenivy.wordpress.com
Cảm giác có đôi tay nhỏ bé ấm nóng áp vào mặt cậu, Vân Hi bừng tỉnh, mỉm cười “Sao vậy? Minh Tuyên.”
Hài tử tuy nhỏ nhưng cũng đã có thể nhìn ra sắc mặt mọi người để đoán ra tâm trạng “Ba, ba không cần lo lắng cho con đâu, con không sao.”
Lời an ủi khiến trong lòng Vân Hi trào dâng sự ngọt ngào, Minh Tuyên từ trước tới nay đều rất hiểu chuyện nhưng chính vì như thế lại càng làm cho cậu đau lòng. Nhẹ nhàng hôn giữa mi tâm của đứa nhỏ, Vân Hi nói “Ba ba biết”
Nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ vào trong lòng, ngữ khí tràn đầy ôn nhu “Hôm nay là đêm ba mươi, con muốn ăn gì thì con nhất định phải nói, ba ba sẽ tận lực thỏa mãn con.”
“Vâng.” s://lenivy.wordpress.com
Càng thêm thương tiếc, vuốt ve bóng lưng gầy yếu của đứa nhỏ, Vân Hi đứng lên, lôi kéo bàn tay nhỏ bé tới khu thực phẩm, chọn mấy thứ đồ ăn vặt trẻ con thích bỏ vào trong xe đẩy. Đang muốn đi tới khu rau quả, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi kinh hỉ, Vân Hi dừng cước bộ, quay đầu nhìn, một chàng trai trẻ tuổi nhìn rất tri thức xuất hiện trước mặt cậu, Vân Hi khóe miệng lộ mỉm cười “An Vũ, đã lâu không gặp”
Có lẽ là bởi vì do chạy vội tới, An Vũ hai má có chút ửng đỏ “Vân Hi, vì sao lúc cậu bỏ đi không nói với tôi một tiếng.” Giọng nói có chút trách cứ nén giận, nhưng cũng pha cả nỗi niềm thất vọng.
Đối với chất vấn của đối phương, Vân Hi không chút sinh khí, ngược lại càng thêm ôn nhu tươi cười “Anh xuất ngoại du học, tôi làm cách nào có thể liên lạc được đây.”
“Thực xin lỗi!” Cúi đầu, dường như cũng nhận thấy ngữ khí của mình có điểm hơi…., An Vũ hai má càng thêm đỏ bừng “Vậy, Vân Hi, cậu hiện giờ đang ở đâu?”
Đối phương vừa dứt lời thì đã thấy Minh Tuyên luôn luôn nhu thuận đứng bên cạnh lại có thái độ khác thường kéo kéo tay phụ thân “Ba, con muốn đi nhà vệ sinh.”
Vân Hi áy náy nhìn An Vũ cười “Có thời gian tôi sẽ tới thăm anh”, nói xong liền kéo đứa nhỏ đi tới phòng vệ sinh trong siêu thị.
Chưa kịp phản ứng, An Vũ vẫn đang đứng ngây ngốc ở đó. Bởi vì toàn bộ tế bào trong não hắn đã tạm dừng ở chữ ‘Ba’ kia mất rồi. (=)))))) cao thủ).
Lục Minh Tuyên quay đầu, liếc thoáng qua cái người tên An Vũ kia, cặp mắt vô cùng bình tĩnh dần nổi sóng, so với trước kia càng thêm lạnh lùng sắc bén.
Tách tách
~Bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng nói vui mừng, vào trong tai Vân Hi luôn luôn có ý nghĩa ầm ý hỗn loạn thì vào lúc này lại có một loại hiệu quả khác…. Tâm tình cậu quả thực bình tĩnh lại, Vân Hi vệ sinh cá nhân xong liền lay Minh Tuyên dậy “Minh Tuyên, rời giường nào, cùng ba ba đi siêu thị mua đồ được không?!”
“Vâng.” Hài tử cố sức xoa mắt còn chưa hoàn toàn mở ra, vô cùng hiểu chuyện gật gật đầu, liền xuống giường.
. s://lenivy.wordpress.com
Chuẩn bị xong xuôi, lôi kéo đứa nhỏ nhu thuận nhưng có chút lạnh lùng ra ngoài, đi tới siêu thị gần nhà nhất. Có lẽ vì là đêm ba mươi tết nên toàn bộ siêu thị có vẻ phi thường náo nhiệt, tất cả mọi người ăn mặc ấm áp và phấn khích dị thường, ngay cả những đồ trang trí cũng đều hàm chứa hương vị năm mới.
Cúi đầu nhìn đôi tay bản thân đang cầm, trong lòng không khỏi có chút áy náy… Rõ ràng chính mình có thể cho đứa nhỏ một lễ vật đầu năm mà cuối cùng cũng chỉ là một đôi găng tay mới, cậu lại không thể như những gia đình bình thường sắm sửa quần áo mới cho hài tử. Thân thủ khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán con trai, ngồi xổm xuống “Minh Tuyên, con muốn ăn gì, ba ba mua cho con”
Lắc đầu, mâu trung tràn ngập nét ngây thơ chất phác chưa từng có quá nhiều tình cảm, biểu lộ hờ hững thản nhiên, giống như cuộc sống xung quanh cùng nó hoàn toàn cách biệt.
Vân Hi than nhẹ một tiếng, đứa nhỏ này vẫn luôn yên tĩnh như vậy, có cái gì mà cậu chưa từng trải qua….hzzz, chính cậu càng từng trải nhiều thì càng chua xót, huống chi là một đứa nhỏ chỉ mới vài tuổi đầu. s://lenivy.wordpress.com
Cảm giác có đôi tay nhỏ bé ấm nóng áp vào mặt cậu, Vân Hi bừng tỉnh, mỉm cười “Sao vậy? Minh Tuyên.”
Hài tử tuy nhỏ nhưng cũng đã có thể nhìn ra sắc mặt mọi người để đoán ra tâm trạng “Ba, ba không cần lo lắng cho con đâu, con không sao.”
Lời an ủi khiến trong lòng Vân Hi trào dâng sự ngọt ngào, Minh Tuyên từ trước tới nay đều rất hiểu chuyện nhưng chính vì như thế lại càng làm cho cậu đau lòng. Nhẹ nhàng hôn giữa mi tâm của đứa nhỏ, Vân Hi nói “Ba ba biết”
Nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ vào trong lòng, ngữ khí tràn đầy ôn nhu “Hôm nay là đêm ba mươi, con muốn ăn gì thì con nhất định phải nói, ba ba sẽ tận lực thỏa mãn con.”
“Vâng.” s://lenivy.wordpress.com
Càng thêm thương tiếc, vuốt ve bóng lưng gầy yếu của đứa nhỏ, Vân Hi đứng lên, lôi kéo bàn tay nhỏ bé tới khu thực phẩm, chọn mấy thứ đồ ăn vặt trẻ con thích bỏ vào trong xe đẩy. Đang muốn đi tới khu rau quả, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi kinh hỉ, Vân Hi dừng cước bộ, quay đầu nhìn, một chàng trai trẻ tuổi nhìn rất tri thức xuất hiện trước mặt cậu, Vân Hi khóe miệng lộ mỉm cười “An Vũ, đã lâu không gặp”
Có lẽ là bởi vì do chạy vội tới, An Vũ hai má có chút ửng đỏ “Vân Hi, vì sao lúc cậu bỏ đi không nói với tôi một tiếng.” Giọng nói có chút trách cứ nén giận, nhưng cũng pha cả nỗi niềm thất vọng.
Đối với chất vấn của đối phương, Vân Hi không chút sinh khí, ngược lại càng thêm ôn nhu tươi cười “Anh xuất ngoại du học, tôi làm cách nào có thể liên lạc được đây.”
“Thực xin lỗi!” Cúi đầu, dường như cũng nhận thấy ngữ khí của mình có điểm hơi…., An Vũ hai má càng thêm đỏ bừng “Vậy, Vân Hi, cậu hiện giờ đang ở đâu?”
Đối phương vừa dứt lời thì đã thấy Minh Tuyên luôn luôn nhu thuận đứng bên cạnh lại có thái độ khác thường kéo kéo tay phụ thân “Ba, con muốn đi nhà vệ sinh.”
Vân Hi áy náy nhìn An Vũ cười “Có thời gian tôi sẽ tới thăm anh”, nói xong liền kéo đứa nhỏ đi tới phòng vệ sinh trong siêu thị.
Chưa kịp phản ứng, An Vũ vẫn đang đứng ngây ngốc ở đó. Bởi vì toàn bộ tế bào trong não hắn đã tạm dừng ở chữ ‘Ba’ kia mất rồi. (=)))))) cao thủ).
Lục Minh Tuyên quay đầu, liếc thoáng qua cái người tên An Vũ kia, cặp mắt vô cùng bình tĩnh dần nổi sóng, so với trước kia càng thêm lạnh lùng sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.