Chương 42: Chương 42
Nam Quân
19/12/2016
Từ siêu thị đi ra, nhìn trên đường tràn ngập sắc đỏ kiều diễm, những đèn ***g rực rỡ tuyệt đẹp, những câu đối cung hỉ ngày tết đầu xuân… Tất cả đã tạo nên nét đẹp tươi mới cho ngã tư đường, bất giác làm cho khóe miệng Vân Hi lộ ra ý cười ấm áp.
Tuy túi đồ thực phẩm đã cầm ngập đến cả hai tay nhưng Vân Hi vẫn cố sức nhét hết vào một bên tay, còn bên tay kia thì gắt gao nắm lấy bàn tay bé nhỏ gầy yếu của đứa con. Sự ấm áp phút chốc lan truyền, khiến cho đứa nhỏ vẫn luôn lạnh lùng cũng mỉm cười tự nhiên, dường như tảng băng di động cũng đã tan chảy, trong lòng Vân Hi rất vui mừng.
Tay cầm thật chắc đồ, vượt qua trận tuyết trắng dày trên mặt đất để đi về mái ấm hạnh phúc của hai cha con……
.
Về đến nhà cũng đã là hai giờ chiều, ngôi nhà nhỏ hẹp im ắng nhưng vẫn sưởi ấm cõi lòng của một lớn một nhỏ… Cười thỏa mãn, Vân Hi đem đồ ăn vào bếp, nhìn sân chơi dưới lầu có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa, cậu mỉm cười, chuyển ánh mắt nhìn vào trong phòng, ngắm nghía Minh Tuyên đang ngồi trên ghế không chút nô đùa ầm ĩ, trong lòng không khỏi xót xa thương tiếc thêm vài phần.
Lau khô tay, Vân Hi ngồi xuống cạnh Minh Tuyên, vuốt ve mái tóc đen của nó, nhẹ giọng hỏi “Ngoài kía có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa vui vẻ, sao con không ra chơi cùng?”
Lắc đầu, mâu trung ngước nhìn phụ thân “Bọn chúng rất ồn” s://lenivy.wordpress.com
Mỗi đứa nhỏ đều một tính, Vân Hi cũng chỉ có thể cười trừ, ôm đứa nhỏ vào trong lòng, hôn nhẹ lên trán có chút lành lạnh “ Người lạnh quá.” Có chút đau lòng ôm chặt Minh Tuyên dựa vào người mình “….trên người lạnh như vậy, sao không bảo ba ba”
Không trả lời, Minh Tuyên càng dựa sát thân mình nhỏ gầy vào trong lòng ấm áp của Vân Hi.
Vân Hi than nhẹ một tiếng, đôi tay ôn nhu nhẹ nhàng vỗ về lưng đứa con, bởi vì tiền lương ít ỏi lại không thể tiết kiệm được đồng nào cho nên mới tranh thủ lúc giá cả nhà đất giảm giá đến rất thấp mới dám mua căn phòng này, đương nhiên cũng vì thế mà thiết bị sưởi hay giữ ấm trong nhà cũng rất cũ rồi. Có điểm tự trách mình không thể chu cấp cho đứa nhỏ một cuộc sống tốt đẹp, Vân Hi tâm tình có chút u buồn..
“Ba ba.” Tiếng gọi non nớt trong nháy mắt kéo Vân Hi thoát khỏi sự mê man.
Vân Hi cúi đầu từ ái nhìn Lục Minh Tuyên “Sao vậy?” s://lenivy.wordpress.com
“Ba ba, cám ơn ba đã thu dưỡng con.” Vừa nói dứt câu đã tựa đầu trước ngực Vân Hi..
Vô cùng ấm lòng, khóe miệng Vân Hi cong lên, hai tay vòng qua ôm chặt đứa con, cằm nhẹ nhàng gác lên vai nó “Đứa ngốc này——————-”
Ôm ấp thật lâu sau, Vân Hi với lấy một tấm chăn dày bao kín lấy đứa nhỏ “Đói bụng chưa, tối nay muốn ăn gì?”
Vẻ ngoài lạnh lùng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc “Tôm bóc nõn rang”
“Được, ba ba đi làm cho con ăn.” Khẽ đặt một nụ hôn trên gương mặt con trai, Vân Hi đứng lên, mở TV trong phòng, nhìn những tiết mục ngày tết đặc sắc, quay đầu thoáng thấy khuôn mặt hơi ứng hồng của đứa nhỏ, trong lòng tràn đấy hương vị của hạnh phúc ấm áp…
Vân Hi lại quay về phòng bếp, thuần thục chuẩn bị đồ ăn. Động tác xào nấu nhanh nhẹ lưu loát đã hoàn toàn không còn chút bóng dáng của cuộc sống an nhàn sung sướng xưa kia, bưng đồ ăn đặt lên bàn, đã thấy Minh Tuyên nhu thuận cầm chén bát lại đây, hai cha con nhìn nhau cười, tiếp nhận bát đũa, ngồi xuống ăn bữa cơm tất niên đêm ba mươi.
.
Vừa đúng lúc đồng hồ điểm chuông sáu giờ tối, bữa cơm ấm áp cũng đã ăn xong, cùng đứa con thu dọn bát đũa sạch sẽ, Vân Hi buồn tay lại vào phòng bếp băm thịt làm nhân bánh, bắt đầu chuẩn bị mọi thứ để đợi đến giao thừa gói sủi cảo. Minh Tuyên thấp bé nên lấy ngay một chếc ghế nhỏ đứng bên cạnh, rửa sạch rau quả, những thứ rau gì không cần dùng đến Minh Tuyên nhanh nhẹn để riêng ra một cái rổ khác vì những thứ này có thể để cho ba ba làm món dưa muối rất ngon miệng.
Khi bắt đầu làm sủi cảo, Minh Tuyên cũng bắt chước bộ dạng của ba ba học cách xắn cao ống tay, quỳ gối trên ghế nặn vỏ sủi cảo mềm mại, nhìn đứa con khéo léo làm ra từng vỏ bánh đẹp đẽ, Vân Hi nhịn không được đưa tay vuốt chóp mũi của Minh Tuyên, quên mất đống bột mì trên tay nên kết quả trên mũi của Minh Tuyên có một vết trắng rất rõ ràng. Hả hê nhìn vẻ ngượng ngùng của con trai, hai má nho nhỏ cũng ửng đỏ khiến cho đứa nhỏ ngày thường lạnh lùng càng thêm phần đáng yêu…
Nhìn phụ thân cười khúc khích, Minh Tuyên có chút tò mò sờ sờ chóp mũi, khứu giác truyền đến mùi bột mì khiến nó hiểu ra. Nâng tay vẽ vài nét lên mặt phụ thân, vẽ xong còn vui vẻ cười ha hả, vẻ mặt ngây thơ chất phác nhìn về phía phụ thân bị chính mình vẽ loạn lên mặt, nhưng lập tức ngừng cưới, trong đầu lóe lên suy nghĩ liệu phụ thân có vì thế mà không cần đến nó nữa không. Ngửng mắt lên nhìn, vẫn thấy được ánh nhìn đầy sủng nịnh của ba ba, Minh Tuyên đột nhiên sửng sốt ngây ngốc, ánh đèn màu vàng chiếu rọi xuống mặt phụ thân, có một loại ôn nhu không nói thành lời khiến cho tâm tư đang bất an cũng dần dần bình ổn lại.
Lau lau tay vào tạp dề, đôi tay ấm áp vuốt ve lên khuôn mặt đang phát ngốc của đứa con “Đứa ngốc này, lại suy nghĩ vớ vẩn rồi”
“Ba, ba có phải rồi sẽ không cần con nữa không.”
“Sẽ không.” Cúi người xuống, hôn nhẹ vào lông mày của đứa con “….con vĩnh viễn đều là con trai ngoan của ba, người thân duy nhất của ba.” Tạm dừng một chút, ánh mắt ôn nhu nhìn thẳng vào mắt của Minh Tuyên “…cho nên đừng suy nghĩ linh tinh nữa, con có quyền tùy hứng, có quyền được cười vui.”
Vân Hi vòng qua cái bàn đi đến trước mắt Minh Tuyên, ôm đứa nhỏ vào trong lòng “Bởi vì con là con của ba”
“Vâng————-.” s://lenivy.wordpress.com
Gật đầu thật mạnh, dứt bỏ ưu sầu cuối cùng trong lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Tuyên khẽ lộ ra nụ cười rực rỡ tỏa nắng ấm áp, bàn tay nho nhỏ cũng ôm lấy cổ của phụ thân, ỷ lại dựa dẫm vào ***g ngực ấm áp vô hạn này…..
Tuy túi đồ thực phẩm đã cầm ngập đến cả hai tay nhưng Vân Hi vẫn cố sức nhét hết vào một bên tay, còn bên tay kia thì gắt gao nắm lấy bàn tay bé nhỏ gầy yếu của đứa con. Sự ấm áp phút chốc lan truyền, khiến cho đứa nhỏ vẫn luôn lạnh lùng cũng mỉm cười tự nhiên, dường như tảng băng di động cũng đã tan chảy, trong lòng Vân Hi rất vui mừng.
Tay cầm thật chắc đồ, vượt qua trận tuyết trắng dày trên mặt đất để đi về mái ấm hạnh phúc của hai cha con……
.
Về đến nhà cũng đã là hai giờ chiều, ngôi nhà nhỏ hẹp im ắng nhưng vẫn sưởi ấm cõi lòng của một lớn một nhỏ… Cười thỏa mãn, Vân Hi đem đồ ăn vào bếp, nhìn sân chơi dưới lầu có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa, cậu mỉm cười, chuyển ánh mắt nhìn vào trong phòng, ngắm nghía Minh Tuyên đang ngồi trên ghế không chút nô đùa ầm ĩ, trong lòng không khỏi xót xa thương tiếc thêm vài phần.
Lau khô tay, Vân Hi ngồi xuống cạnh Minh Tuyên, vuốt ve mái tóc đen của nó, nhẹ giọng hỏi “Ngoài kía có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa vui vẻ, sao con không ra chơi cùng?”
Lắc đầu, mâu trung ngước nhìn phụ thân “Bọn chúng rất ồn” s://lenivy.wordpress.com
Mỗi đứa nhỏ đều một tính, Vân Hi cũng chỉ có thể cười trừ, ôm đứa nhỏ vào trong lòng, hôn nhẹ lên trán có chút lành lạnh “ Người lạnh quá.” Có chút đau lòng ôm chặt Minh Tuyên dựa vào người mình “….trên người lạnh như vậy, sao không bảo ba ba”
Không trả lời, Minh Tuyên càng dựa sát thân mình nhỏ gầy vào trong lòng ấm áp của Vân Hi.
Vân Hi than nhẹ một tiếng, đôi tay ôn nhu nhẹ nhàng vỗ về lưng đứa con, bởi vì tiền lương ít ỏi lại không thể tiết kiệm được đồng nào cho nên mới tranh thủ lúc giá cả nhà đất giảm giá đến rất thấp mới dám mua căn phòng này, đương nhiên cũng vì thế mà thiết bị sưởi hay giữ ấm trong nhà cũng rất cũ rồi. Có điểm tự trách mình không thể chu cấp cho đứa nhỏ một cuộc sống tốt đẹp, Vân Hi tâm tình có chút u buồn..
“Ba ba.” Tiếng gọi non nớt trong nháy mắt kéo Vân Hi thoát khỏi sự mê man.
Vân Hi cúi đầu từ ái nhìn Lục Minh Tuyên “Sao vậy?” s://lenivy.wordpress.com
“Ba ba, cám ơn ba đã thu dưỡng con.” Vừa nói dứt câu đã tựa đầu trước ngực Vân Hi..
Vô cùng ấm lòng, khóe miệng Vân Hi cong lên, hai tay vòng qua ôm chặt đứa con, cằm nhẹ nhàng gác lên vai nó “Đứa ngốc này——————-”
Ôm ấp thật lâu sau, Vân Hi với lấy một tấm chăn dày bao kín lấy đứa nhỏ “Đói bụng chưa, tối nay muốn ăn gì?”
Vẻ ngoài lạnh lùng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc “Tôm bóc nõn rang”
“Được, ba ba đi làm cho con ăn.” Khẽ đặt một nụ hôn trên gương mặt con trai, Vân Hi đứng lên, mở TV trong phòng, nhìn những tiết mục ngày tết đặc sắc, quay đầu thoáng thấy khuôn mặt hơi ứng hồng của đứa nhỏ, trong lòng tràn đấy hương vị của hạnh phúc ấm áp…
Vân Hi lại quay về phòng bếp, thuần thục chuẩn bị đồ ăn. Động tác xào nấu nhanh nhẹ lưu loát đã hoàn toàn không còn chút bóng dáng của cuộc sống an nhàn sung sướng xưa kia, bưng đồ ăn đặt lên bàn, đã thấy Minh Tuyên nhu thuận cầm chén bát lại đây, hai cha con nhìn nhau cười, tiếp nhận bát đũa, ngồi xuống ăn bữa cơm tất niên đêm ba mươi.
.
Vừa đúng lúc đồng hồ điểm chuông sáu giờ tối, bữa cơm ấm áp cũng đã ăn xong, cùng đứa con thu dọn bát đũa sạch sẽ, Vân Hi buồn tay lại vào phòng bếp băm thịt làm nhân bánh, bắt đầu chuẩn bị mọi thứ để đợi đến giao thừa gói sủi cảo. Minh Tuyên thấp bé nên lấy ngay một chếc ghế nhỏ đứng bên cạnh, rửa sạch rau quả, những thứ rau gì không cần dùng đến Minh Tuyên nhanh nhẹn để riêng ra một cái rổ khác vì những thứ này có thể để cho ba ba làm món dưa muối rất ngon miệng.
Khi bắt đầu làm sủi cảo, Minh Tuyên cũng bắt chước bộ dạng của ba ba học cách xắn cao ống tay, quỳ gối trên ghế nặn vỏ sủi cảo mềm mại, nhìn đứa con khéo léo làm ra từng vỏ bánh đẹp đẽ, Vân Hi nhịn không được đưa tay vuốt chóp mũi của Minh Tuyên, quên mất đống bột mì trên tay nên kết quả trên mũi của Minh Tuyên có một vết trắng rất rõ ràng. Hả hê nhìn vẻ ngượng ngùng của con trai, hai má nho nhỏ cũng ửng đỏ khiến cho đứa nhỏ ngày thường lạnh lùng càng thêm phần đáng yêu…
Nhìn phụ thân cười khúc khích, Minh Tuyên có chút tò mò sờ sờ chóp mũi, khứu giác truyền đến mùi bột mì khiến nó hiểu ra. Nâng tay vẽ vài nét lên mặt phụ thân, vẽ xong còn vui vẻ cười ha hả, vẻ mặt ngây thơ chất phác nhìn về phía phụ thân bị chính mình vẽ loạn lên mặt, nhưng lập tức ngừng cưới, trong đầu lóe lên suy nghĩ liệu phụ thân có vì thế mà không cần đến nó nữa không. Ngửng mắt lên nhìn, vẫn thấy được ánh nhìn đầy sủng nịnh của ba ba, Minh Tuyên đột nhiên sửng sốt ngây ngốc, ánh đèn màu vàng chiếu rọi xuống mặt phụ thân, có một loại ôn nhu không nói thành lời khiến cho tâm tư đang bất an cũng dần dần bình ổn lại.
Lau lau tay vào tạp dề, đôi tay ấm áp vuốt ve lên khuôn mặt đang phát ngốc của đứa con “Đứa ngốc này, lại suy nghĩ vớ vẩn rồi”
“Ba, ba có phải rồi sẽ không cần con nữa không.”
“Sẽ không.” Cúi người xuống, hôn nhẹ vào lông mày của đứa con “….con vĩnh viễn đều là con trai ngoan của ba, người thân duy nhất của ba.” Tạm dừng một chút, ánh mắt ôn nhu nhìn thẳng vào mắt của Minh Tuyên “…cho nên đừng suy nghĩ linh tinh nữa, con có quyền tùy hứng, có quyền được cười vui.”
Vân Hi vòng qua cái bàn đi đến trước mắt Minh Tuyên, ôm đứa nhỏ vào trong lòng “Bởi vì con là con của ba”
“Vâng————-.” s://lenivy.wordpress.com
Gật đầu thật mạnh, dứt bỏ ưu sầu cuối cùng trong lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Tuyên khẽ lộ ra nụ cười rực rỡ tỏa nắng ấm áp, bàn tay nho nhỏ cũng ôm lấy cổ của phụ thân, ỷ lại dựa dẫm vào ***g ngực ấm áp vô hạn này…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.