Chương 86: Anh em bất hòa
Nguyệt Quan
22/03/2017
Trương Thắng đứng ngoài cửa,cơn tức giận trào lên. Sự việc đến nước này, mặc dù không có chứng cớ, nhưng trong lòng hắn chắc đến tám phần,
chuyện 4 chiếc máy cắt có vấn đề có liên quan đến Sở Văn Lâu.
Chỉ vì ép buộc công nhân nữ lên giường với gã, ngay cả thủ đoạn này gã cũng làm ra được, không quan tâm đến tổn hại lợi ích của công ty để hãm hại cô ấy. Người như vậy lại là Phó tổng giám đốc công ty.
Trương Thắng giận run người, hắn rất muốn xông vào vả hai cái vào miệng Sở Văn Lâu, tên hỗn đản này.Tay vừa chạm vào tay cầm cánh cửa, đột nhiên cảm thấy nên thận trọng một chút.
Ở công ty, Sở Văn Lâu có thân phận đặc thù nhất, hắn không thể tùy tiện xử lý. Còn nữa, Tổng giám đốc và Phó tổng giám đốc đang đánh nhau trong phòng làm việc, bên cạnh còn một cô công nhân xinh xắn đang khóc sướt mướt, người ngoài sẽ nói thế nào? Không phải sẽ thành một câu chuyện cười sao?
Trương Thắng hít một hơi thật dài, đè lửa giận trong lòng xuống, lui về sau vài bước, lúc này mới gọi:
- Lão Sở, chưa đi nghỉ à?
Tiểu Bạch liều mạng cầm lấy dây lưng quần, Sở Văn Lâu không kéo xuống được, liền tự đem quần mình kéo xuống, lộ ra vật bừng bừng dục vọng kia, cầm lấy một bàn tay của cô đặt vào chỗ đó. Tiểu Bạch nắm chặt tay tránh đi, hai bên đang giằng co, thình lình nghe thấy tiếng gọi của Trương Thắng, Sở Văn Lâu bị hù dọa rồi.
Gã từ rên ghế salon vội vàng nhảy dựng lên, vừa cầm quần vừa chạy đến bàn làm việc, lôi ghế lại, đặt mông ngồi lên. Bạch Tâm Duyệt cũng vội vàng ngồi xuống, quần áo có nhiều nếp nhăn do bị kéo..
Trương Thắng cố ý dẫm mạnh chân, đi tới cửa dừng một chút, sau đó đẩy cửa, chỉ thấy Sở Văn Lâu ngồi ở bàn làm việc, trong tay cầm quyển sách mở ra, cũng không biết là gã có xem hay không. Quần áo trên người gã chỉnh tề, chỉ có điều mặt hơi đỏ, tóc hơi rối một chút.
Bạch Tâm Duyệt cũng ngồi trên ghế sopha, một góc vạt áo bị lật lên, lộ ra nội y bên trong, trên mặt có vệt nước mắt, vẻ mặt bối rối. Bởi vì là con gái, sợ Sở Văn Lâu sẽ trả đũa, nên cô không dám đem chuyện vừa phát sinh nói cho Trương Thắng nghe.
Trương Thắng nhìn Sở Văn Lâu và Tiểu Bạch, hỏi:
- Đang nói chuyện sao?
“- À? Không…Không có, Không phải… Là cô Tiểu Duyệt, bởi vì hôm qua xảy ra chút chuyện, nên ở đây hỏi tôi một chút vấn đề liên quan. Cậu xem, làm sai rồi vẫn còn giận dỗi, việc này, tôi cũng không nên bật đèn xanh!
Trương Thắng liếc mắt nhìn Bạch Tâm Duyệt một cái, mái tóc hỗn độn, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, hắn thản nhiên hỏi:
- Là chuyện gì vậy?
Sở Văn Lâu cười ha hả nói:
- Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cậu phụ trách kinh doanh của toàn công ty, việc nhỏ này cũng đừng quan tâm, lão Sở tôi làm việc vẫn rất đúng mực mà. Haha, cậu vẫn không tin tôi sao?
Trương Thắng thản nhiên cười ôn hòa, nói:
- Nói quá rồi, nói quá rồi, nếu không phải chuyện gì quan trọng, thì cho cô ấy về trước đi, ngày mai lại bàn tiếp.
Hắn nói xong, bước gần đến bàn làm việc của Sở Văn Lâu. Sở Văn Lâu ban nãy vội vội vàng vàng, còn chưa có đem vật phát hỏa trở về chỗ cũ, phía dưới bị kẹp vào da, đau muốn chết, đang âm thầm nghiến răng chịu đau thì Trương Thắng đi tới, liền âm thầm kinh hãi, vội vịn tay vào mặt bàn, lùi sát ghế về phía bàn để không lộ dấu tích. Dáng người gã thấp bé, chỉ cần lùi sát về phía bàn một chút, thì từ ngực trở xuống toàn bộđều bị che khuất.
Gã trừng mắt nhìn Bạch Tâm Duyệt, nói:
- Cô có nghe thấy lời của Chủ tịch không? Mau về đi.
Bạch Tiểu Duyệt sợ hãi đứng lên:
- Sở tổng…vậy…vậy chuyện của tôi…?
Sở Văn Lâu trừng mắt, bực mình nói:
- Không phải đã bảo là ngày mai sẽ nói tiếp sao? Cô về nghỉ ngơi đi, ngày mai bàn tiếp.
Bạch Tâm Duyệt lo sợ nhìn hắn, nói:
- Vậy…tôi về trước, chào Trương Tổng, chào Sở tổng!
Trương Thắng khoát tay nói:
-Đi đi, đi đi!
Đợi Bạch Tâm Duyệt ra khỏi cửa, hai tay Trương Thắng chống lên trên bàn, chậm rãi nghiêng người về phía trước, dừng trước mặt Sở Văn Lâu, ánh mắt dần dần nghiêm nghị.
“Xe chạy chậm” Sở Văn Lâu còn kẹt tại chỗ khóa, gã không dám đứng lên, cười lớn nói:
- Trương tổng, không phải đêm nay có xã giao à? Sao về sớm vậy?
Trương Thắng giật giật khóe miệng cười như không cười, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài, hạ giọng nói:
- Lão Sở, anh bảo tôi phải nói anh thế nào cho tốt đây?
Hai má Sở Văn Lâu co quắp một chút, tươi cười có chút gượng ép:
- Cậu…cậu nói cái gì?
Trương Thắng lạnh lùng nói:
- Đây là công ty của tôi, không phải nơi tầm hoa vấn liễu. Tôi đối đãi với anh không tệ, tự hỏi không làm gì có lỗi với những cống hiến của anh. Nếu ai muốn phá hủy tâm huyết và sự nghiệp của tôi, cho dù sau lưng anh ta là Trương lão gia, tôi cũng sẽ không ngồi yên đâu.
- Trương…Trương tổng…
Trương Thắng xoay người đi về phía cửa, đi tới cánh cửa, hắn dừng một lát, bỗng nhiên xoay người lại, nói:
- Lão Sở, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng đấy!
Cánh cửa nặng nề đóng lại, da mặt Sở Văn Lâu run run kịch liệt.
Gã cúi đầu, nhịn đau kéo khóa, thật lâu mới nhếch miệng kéo khóa quần lên, sau đó nhảy dựng, ném chén trà xuống đất, hung hăng chửi bới:
- Thật là khinh người quá đáng mà!.
Sở Văn Lâu đá văng cái ghế, trúng vào tủ hồ sơ, sau đó nghiến răng nghiến lợi đi tới đi lui trong phòng làm việc, đôi mắt đỏ bừng, thân mình không ngừng run rẩy:
- Khinh người quá đáng! Họ Trương kia khinh người quá đáng! Tao nhịn một lần, rồi lại nhịn lần nữa, lại khiến cho mày khinh người quá đáng rồi đấy! Sở Văn Lâu tao là con chó mày nuôi sao? Tùy ý mày kêu đến là đến, kêu đi là đi ư?
Mẹ nó, con điếm Chung Khanh kia mày cũng chiếm, đánh vào đầu tao, đánh rớt răng chảy máu, tao nhận!Bây giờ mày ăn thịt tao ăn canh cũng không được sao? Tao thích một ả công nhân nhà quê, mày cũng đòi can thiệp! Sở Văn Lâu tao đi làm tùy tùng cho mày, trong mắt mày cũng không quan trọng bằng một công nhân sao?
Gã càng nói càng tức, vung tay lên, đem chậu hoa trên cửa sổ ném xuống đất, bùn đất vãi đầy. Sở Văn Lâu bước lên một bước, dùng giày hung hăng nghiền nát bông hoa, dữ tợn cười nói:
- Mày bất nhân thì tao bất nghĩa, muốn cưỡi đầu tao đi tiểu sao, không có cửa đâu. Họ Trương kia, công ty này là lão tử giúp mày xây nên đấy. Tao có thể giúp mày xây lên thì cũng có thể cho mày sụp đổ. Chúng ta cưỡi lừa xem hát. Cứ chờ xem!
Chỉ vì ép buộc công nhân nữ lên giường với gã, ngay cả thủ đoạn này gã cũng làm ra được, không quan tâm đến tổn hại lợi ích của công ty để hãm hại cô ấy. Người như vậy lại là Phó tổng giám đốc công ty.
Trương Thắng giận run người, hắn rất muốn xông vào vả hai cái vào miệng Sở Văn Lâu, tên hỗn đản này.Tay vừa chạm vào tay cầm cánh cửa, đột nhiên cảm thấy nên thận trọng một chút.
Ở công ty, Sở Văn Lâu có thân phận đặc thù nhất, hắn không thể tùy tiện xử lý. Còn nữa, Tổng giám đốc và Phó tổng giám đốc đang đánh nhau trong phòng làm việc, bên cạnh còn một cô công nhân xinh xắn đang khóc sướt mướt, người ngoài sẽ nói thế nào? Không phải sẽ thành một câu chuyện cười sao?
Trương Thắng hít một hơi thật dài, đè lửa giận trong lòng xuống, lui về sau vài bước, lúc này mới gọi:
- Lão Sở, chưa đi nghỉ à?
Tiểu Bạch liều mạng cầm lấy dây lưng quần, Sở Văn Lâu không kéo xuống được, liền tự đem quần mình kéo xuống, lộ ra vật bừng bừng dục vọng kia, cầm lấy một bàn tay của cô đặt vào chỗ đó. Tiểu Bạch nắm chặt tay tránh đi, hai bên đang giằng co, thình lình nghe thấy tiếng gọi của Trương Thắng, Sở Văn Lâu bị hù dọa rồi.
Gã từ rên ghế salon vội vàng nhảy dựng lên, vừa cầm quần vừa chạy đến bàn làm việc, lôi ghế lại, đặt mông ngồi lên. Bạch Tâm Duyệt cũng vội vàng ngồi xuống, quần áo có nhiều nếp nhăn do bị kéo..
Trương Thắng cố ý dẫm mạnh chân, đi tới cửa dừng một chút, sau đó đẩy cửa, chỉ thấy Sở Văn Lâu ngồi ở bàn làm việc, trong tay cầm quyển sách mở ra, cũng không biết là gã có xem hay không. Quần áo trên người gã chỉnh tề, chỉ có điều mặt hơi đỏ, tóc hơi rối một chút.
Bạch Tâm Duyệt cũng ngồi trên ghế sopha, một góc vạt áo bị lật lên, lộ ra nội y bên trong, trên mặt có vệt nước mắt, vẻ mặt bối rối. Bởi vì là con gái, sợ Sở Văn Lâu sẽ trả đũa, nên cô không dám đem chuyện vừa phát sinh nói cho Trương Thắng nghe.
Trương Thắng nhìn Sở Văn Lâu và Tiểu Bạch, hỏi:
- Đang nói chuyện sao?
“- À? Không…Không có, Không phải… Là cô Tiểu Duyệt, bởi vì hôm qua xảy ra chút chuyện, nên ở đây hỏi tôi một chút vấn đề liên quan. Cậu xem, làm sai rồi vẫn còn giận dỗi, việc này, tôi cũng không nên bật đèn xanh!
Trương Thắng liếc mắt nhìn Bạch Tâm Duyệt một cái, mái tóc hỗn độn, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, hắn thản nhiên hỏi:
- Là chuyện gì vậy?
Sở Văn Lâu cười ha hả nói:
- Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cậu phụ trách kinh doanh của toàn công ty, việc nhỏ này cũng đừng quan tâm, lão Sở tôi làm việc vẫn rất đúng mực mà. Haha, cậu vẫn không tin tôi sao?
Trương Thắng thản nhiên cười ôn hòa, nói:
- Nói quá rồi, nói quá rồi, nếu không phải chuyện gì quan trọng, thì cho cô ấy về trước đi, ngày mai lại bàn tiếp.
Hắn nói xong, bước gần đến bàn làm việc của Sở Văn Lâu. Sở Văn Lâu ban nãy vội vội vàng vàng, còn chưa có đem vật phát hỏa trở về chỗ cũ, phía dưới bị kẹp vào da, đau muốn chết, đang âm thầm nghiến răng chịu đau thì Trương Thắng đi tới, liền âm thầm kinh hãi, vội vịn tay vào mặt bàn, lùi sát ghế về phía bàn để không lộ dấu tích. Dáng người gã thấp bé, chỉ cần lùi sát về phía bàn một chút, thì từ ngực trở xuống toàn bộđều bị che khuất.
Gã trừng mắt nhìn Bạch Tâm Duyệt, nói:
- Cô có nghe thấy lời của Chủ tịch không? Mau về đi.
Bạch Tiểu Duyệt sợ hãi đứng lên:
- Sở tổng…vậy…vậy chuyện của tôi…?
Sở Văn Lâu trừng mắt, bực mình nói:
- Không phải đã bảo là ngày mai sẽ nói tiếp sao? Cô về nghỉ ngơi đi, ngày mai bàn tiếp.
Bạch Tâm Duyệt lo sợ nhìn hắn, nói:
- Vậy…tôi về trước, chào Trương Tổng, chào Sở tổng!
Trương Thắng khoát tay nói:
-Đi đi, đi đi!
Đợi Bạch Tâm Duyệt ra khỏi cửa, hai tay Trương Thắng chống lên trên bàn, chậm rãi nghiêng người về phía trước, dừng trước mặt Sở Văn Lâu, ánh mắt dần dần nghiêm nghị.
“Xe chạy chậm” Sở Văn Lâu còn kẹt tại chỗ khóa, gã không dám đứng lên, cười lớn nói:
- Trương tổng, không phải đêm nay có xã giao à? Sao về sớm vậy?
Trương Thắng giật giật khóe miệng cười như không cười, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài, hạ giọng nói:
- Lão Sở, anh bảo tôi phải nói anh thế nào cho tốt đây?
Hai má Sở Văn Lâu co quắp một chút, tươi cười có chút gượng ép:
- Cậu…cậu nói cái gì?
Trương Thắng lạnh lùng nói:
- Đây là công ty của tôi, không phải nơi tầm hoa vấn liễu. Tôi đối đãi với anh không tệ, tự hỏi không làm gì có lỗi với những cống hiến của anh. Nếu ai muốn phá hủy tâm huyết và sự nghiệp của tôi, cho dù sau lưng anh ta là Trương lão gia, tôi cũng sẽ không ngồi yên đâu.
- Trương…Trương tổng…
Trương Thắng xoay người đi về phía cửa, đi tới cánh cửa, hắn dừng một lát, bỗng nhiên xoay người lại, nói:
- Lão Sở, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng đấy!
Cánh cửa nặng nề đóng lại, da mặt Sở Văn Lâu run run kịch liệt.
Gã cúi đầu, nhịn đau kéo khóa, thật lâu mới nhếch miệng kéo khóa quần lên, sau đó nhảy dựng, ném chén trà xuống đất, hung hăng chửi bới:
- Thật là khinh người quá đáng mà!.
Sở Văn Lâu đá văng cái ghế, trúng vào tủ hồ sơ, sau đó nghiến răng nghiến lợi đi tới đi lui trong phòng làm việc, đôi mắt đỏ bừng, thân mình không ngừng run rẩy:
- Khinh người quá đáng! Họ Trương kia khinh người quá đáng! Tao nhịn một lần, rồi lại nhịn lần nữa, lại khiến cho mày khinh người quá đáng rồi đấy! Sở Văn Lâu tao là con chó mày nuôi sao? Tùy ý mày kêu đến là đến, kêu đi là đi ư?
Mẹ nó, con điếm Chung Khanh kia mày cũng chiếm, đánh vào đầu tao, đánh rớt răng chảy máu, tao nhận!Bây giờ mày ăn thịt tao ăn canh cũng không được sao? Tao thích một ả công nhân nhà quê, mày cũng đòi can thiệp! Sở Văn Lâu tao đi làm tùy tùng cho mày, trong mắt mày cũng không quan trọng bằng một công nhân sao?
Gã càng nói càng tức, vung tay lên, đem chậu hoa trên cửa sổ ném xuống đất, bùn đất vãi đầy. Sở Văn Lâu bước lên một bước, dùng giày hung hăng nghiền nát bông hoa, dữ tợn cười nói:
- Mày bất nhân thì tao bất nghĩa, muốn cưỡi đầu tao đi tiểu sao, không có cửa đâu. Họ Trương kia, công ty này là lão tử giúp mày xây nên đấy. Tao có thể giúp mày xây lên thì cũng có thể cho mày sụp đổ. Chúng ta cưỡi lừa xem hát. Cứ chờ xem!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.