Chương 87: Tận tình khuyên bảo Hắc Tử
Nguyệt Quan
23/03/2017
Trương Thắng mang theo tâm sự nặng nề đi ra khỏi trụ sở làm việc. Thật
lòng mà nói, hắn không muốn trở mặt thành thù với Sở Văn Lâu. Một mặt,
hai người cùng nhau gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, không đành
lòng quyết liệt với anh ta. Mặt khác, nếu bây giờ cùng Sở Văn Lâu nảy
sinh mâu thuẫn, Trương Nhị Đản sẽ hoài nghi hắn vì công thành danh toại
nên loại bỏ Sở Văn Lâu, khó tránh khỏi việc các lão già trong công ty sẽ nói này nói kia.
Từ lúc lập nghiệp tới nay, có Từ Hải Sinh chỉ bảo, có Tiêu Tử, Lý Nhĩ vàbạn bè tốt tương trợ, tất cả đều thuận buồm xuôi gió, bằng phẳng, gần như không gặp cái gì nhấp nhô. Hiện giờ công ty vừa mới đi vào quỹ đạo, nội bộ lại nảy sinh mâu thuẫn.
Nếu như cứ mặc kệ việc này, chẳng những cắn rứt lương tâm, mà còn không biết anh ta còn làm ra những tai họa gì? Vấn đề nội bộ, xử lý nhẹ cũng không đúng, xử lý mạnh cũng không thành, không như khó khăn bên ngoài, có thể xử lý tự nhiên. Hiện tại Sở Văn lâu là tâm bệnh phức tạp của Trương Thắng.
Đại thụ che trời, công ty Bảo Nguyên Hối Kim có thể trở thành một cây đại thụ che trời sao? Sở Văn Lâu là Phó tổng giám đốc công ty, là một thân cây to, nếu anh ta sai lệch, chẳng phải sẽ thành cái cổ siêu vẹo sao?
Trương Thắng đang lo lắng, Bạch Tâm Duyệt từ phía sau đi tới, ngập ngừng nói:
- Trương Tổng, tôi..tôi…
Ngay từ đầu, Bạch Tâm Duyệt đã tin lời Sở Văn Lâu, cho rằng công ty này là của Trương Thắng. Nếu hắn biết mình phạm sai lầm lớn như vậy, nhất định sẽ xử phạt nặng, cho nên không dám nhắc tới trước mặt hắn, nhưng vừa ra khỏi tòa nhà, cô vẫn cân nhắc lại, cảm thấy vẫn nên nói với Trương Thắng mới đúng.
Trương Thắng luôn làm người khác ấn tượng, chính là thẳng thắn, khoan dung. Bây giờ Tiểu Bạch đã biết Sở Văn Lâu có ý gì. Bị biến thành sói lang, như vậy có gì tốt? Tại công ty này, đánh bại được Sở tổng chỉ có Trương Thắng mà thôi.
Cô vẫn chưa nói xong, Trương Thắng liền cười khổ, nói:
- Cô không cần phải nói, tôi đã biết rồi.
Hắn thấy đôi mắt ướt lệ của Bạch Tâm Duyệt lại thở dài:
- Cô yên tâm đi, về sau anh ta sẽ không có ý gì với cô nữa. Nếu anh ta lại dùng tới trò đó, thì cô hãy nói với tôi.
Bạch Tâm Duyệt mừng rỡ, liên tục cúi người nói:
- Cảm ơn Trương tổng, Cảm ơn Trương tổng.
Trương Thắng nói:
- Có gì đâu mà cảm ơn, tôi phải xin lỗi cô mới đúng. Bị anh ta gây khó dễ lâu như thế, vẫn chưa ăn tối đúng không?
Bạch Tâm Duyệt nói:
- Vâng, nhưng không quan trọng, chữa được một tâm bệnh, ăn ít đi một bữa không có vấn đề gì.
Hai người đang nói chuyện, một chàng trai trẻ tuổi phóng xe đạp đến. Công ty 7h là đóng cửa rồi, người kia đi thẳng đến trước cửa lầu, nhảy từ trên xe đạp xuống, thở hồng hộc nói:
-Tiểu Duyệt, hôm nay thế nào? Lúc tan tầm thím Lưu nói em ở chỗ vắng khóc một mình, ai khi dễ em à?
Y nói đến đây đột nhiên ngưng miệng, nhìn khuôn mặt Bach Tâm Duyệt tràn đầy nước mắt, quần áo hỗn độn, nhìn Trương Thắng đứng một bên, đột nhiên giận tím mặt. Y quăng xe đạp sang bên cạnh, như một nũi tên nhảy đến, túm áo Trương Thắng quát:
- Khốn khiếp, anh đã làm gì Tiểu Duyệt? Mẹ nó, anh dám động vào cô ấy? Tôi sẽ lột da anh!
Bạch Tâm Duyệt vừa thấy vậy, vội vàng chạy tới, ôm chặt cánh tay chàng trai. Chàng trai mặt đen cao gần 1m8, vai rộng eo thon, cả người Bạch Tâm Duyệt đều dựa sát vào cánh tay y, nói với y:
- Hắc Tử, anh làm cái gì đấy? Mau buông Trương tổng ra.
Cô bảo vệ Trương Thắng như vậy, chàng trai tên Hắc Tử kia tròng mắt đỏ bừng, túm áo Trương Thắng, bắp thịt trên cánh tay nổi lên, một hình xăm Thanh Long có vẻ dữ tợn hiện ra, một tay kia nắm thành nắm đấm, giơ trước mũi Trương Thắng giận dữ hét:
- Nói! Anh đã làm gì bạn gái tôi? Nếu anh không nói, tôi sẽ mổ bụng anh làm thịt heo.
Bạch Tâm Duyệt nóng len, giữ tay y lại, kêu lên:
- Dừng tay lại, nếu không em sẽ không để ý đến anh nữa! Nếu hôm nay không có Trương tổng, em đã bị người ta khi dễ rồi, sao anh lại không biết phân biệt tốt xấu hả?
Hắc Tử vừa nghe được, ngạc nhiên buông tay ra, vội vàng kéo cô ra hỏi:
- Làm sao thế? Ai khi dễ em? Nói cho anh biết.
Trương Thắng vẫn còn khiếp sợ. Khí thế của cậu thanh niên này đúng là dọa người. Một đấm này đánh xuống, chỉ sợ mặt mình sẽ nở hoa mất thôi.
Nhìn y nhiệt tình nhanh nhẹn, sợ rằng đã luyện qua kỹ năng. Nói không chừng còn lăn lộn trên đường. Nếu bị anh ta đánh thật, thì thật là oan uổng. Nghe Bạch Tâm Duyệt kêu cậu ta là Hắc Tử, làm việc ở trong công ty mình, nhất định là anh ta rồi.
Bạch Tâm Duyệt lôi Hắc Tử sang một bên, nói một thôi một hồi, Hắc Tử mới bừng tỉnh, vội vàng quay lại chỗ Trương Thắng cúi đầu:
- Đại ca, Trương tổng, hôm nay thật cảm ơn anh, nếu không bạn gái tôi đã bị tên khốn Sở Văn Lâu làm hại rồi. Đại ca, Hắc Tử tôi là mọt người thô kệch, anh đừng để ý!
Nói xong, Hắc Tử lại nhìn Bạch Tâm Duyệt nói:
- Em chờ ở đây, anh đi tìm Sở Văn Lâu nói chuyện. Anh ta chắc không biết Hắc Tử anh là người thế nào sao, không ngờ so với Hắc Tử anh còn đen hơn ư? Muốn làm hại bạn gái anh ư? Sao không hỏi trước nắm đấm của anh có đồng ý hay không!
Trương Thắng vội vàng ngăn lại, thành khẩn nói:
- Hắc Tử, tôi đã cảnh cáo anh ta, cậu cũng đừng ồn ào quá. Sự việc mà bị lộ ra, mọi người trong thị trấn này ai cũng biết được bạn gái cậu bị thiệt à? Những người ăn no rỗi việc sẽ thêm mắm thêm muối, đến lúc đó mặt ai khó coi hơn?
Bạch Tâm Duyệt cũng giáo huấn bạn trai:
- Anh định hù dọa táo à? Anh cứ như kẻ ngốc vậy, không dưng đi đánh người khác,người ta sẽ bắt anh lại đấy. Chủ tịch thay em làm chủ rồi, về sau chỉ cần để ý anh ta một chút là được mà.
Bị hai người nói vậy, khí thế của Hắc Tử cũng tiêu tan. Y buồn bực ngẫm nghĩ một chút, dựng xe đạp lên, rồi đi về phía Trương Thắng chào:
- Đại ca, à không, Trương tổng, anh Quách đã nói với tôi, Trương tổng anh là người chính trực trượng nghĩa. Tiểu Duyệt làm việc ở đây, mong anh chiếu cố nhiều hơn.
Trương Thắng cười khổ nói:
- Được, chúng ta chớ đứng ở đây nói chuyện nữa, vào phòng tôi rồi nói.
Trương Thắng cùng hai người đi vào đại lầu, vào phòng làm việc của hắn. Trương Thăng cởi tây trang để trên ghế salon, thuận tay đưa cho Hắc Tử một điếu thuốc, tận tình khuyên bảo, tâm sự đến tầm 7h, cuối cùng cũng đem cơn tức trong lòng Hắc Tử giảm xuống, lúc này Trương Thắng mới đưa bọn họ xuống lầu.
Lúc ba người đi qua hành lang, Trương Thắng theo bản năng nhìn văn phòng của Sở Văn Lâu, cửa sổ tối đen như mực, đèn đã tắt rồi.
Từ lúc lập nghiệp tới nay, có Từ Hải Sinh chỉ bảo, có Tiêu Tử, Lý Nhĩ vàbạn bè tốt tương trợ, tất cả đều thuận buồm xuôi gió, bằng phẳng, gần như không gặp cái gì nhấp nhô. Hiện giờ công ty vừa mới đi vào quỹ đạo, nội bộ lại nảy sinh mâu thuẫn.
Nếu như cứ mặc kệ việc này, chẳng những cắn rứt lương tâm, mà còn không biết anh ta còn làm ra những tai họa gì? Vấn đề nội bộ, xử lý nhẹ cũng không đúng, xử lý mạnh cũng không thành, không như khó khăn bên ngoài, có thể xử lý tự nhiên. Hiện tại Sở Văn lâu là tâm bệnh phức tạp của Trương Thắng.
Đại thụ che trời, công ty Bảo Nguyên Hối Kim có thể trở thành một cây đại thụ che trời sao? Sở Văn Lâu là Phó tổng giám đốc công ty, là một thân cây to, nếu anh ta sai lệch, chẳng phải sẽ thành cái cổ siêu vẹo sao?
Trương Thắng đang lo lắng, Bạch Tâm Duyệt từ phía sau đi tới, ngập ngừng nói:
- Trương Tổng, tôi..tôi…
Ngay từ đầu, Bạch Tâm Duyệt đã tin lời Sở Văn Lâu, cho rằng công ty này là của Trương Thắng. Nếu hắn biết mình phạm sai lầm lớn như vậy, nhất định sẽ xử phạt nặng, cho nên không dám nhắc tới trước mặt hắn, nhưng vừa ra khỏi tòa nhà, cô vẫn cân nhắc lại, cảm thấy vẫn nên nói với Trương Thắng mới đúng.
Trương Thắng luôn làm người khác ấn tượng, chính là thẳng thắn, khoan dung. Bây giờ Tiểu Bạch đã biết Sở Văn Lâu có ý gì. Bị biến thành sói lang, như vậy có gì tốt? Tại công ty này, đánh bại được Sở tổng chỉ có Trương Thắng mà thôi.
Cô vẫn chưa nói xong, Trương Thắng liền cười khổ, nói:
- Cô không cần phải nói, tôi đã biết rồi.
Hắn thấy đôi mắt ướt lệ của Bạch Tâm Duyệt lại thở dài:
- Cô yên tâm đi, về sau anh ta sẽ không có ý gì với cô nữa. Nếu anh ta lại dùng tới trò đó, thì cô hãy nói với tôi.
Bạch Tâm Duyệt mừng rỡ, liên tục cúi người nói:
- Cảm ơn Trương tổng, Cảm ơn Trương tổng.
Trương Thắng nói:
- Có gì đâu mà cảm ơn, tôi phải xin lỗi cô mới đúng. Bị anh ta gây khó dễ lâu như thế, vẫn chưa ăn tối đúng không?
Bạch Tâm Duyệt nói:
- Vâng, nhưng không quan trọng, chữa được một tâm bệnh, ăn ít đi một bữa không có vấn đề gì.
Hai người đang nói chuyện, một chàng trai trẻ tuổi phóng xe đạp đến. Công ty 7h là đóng cửa rồi, người kia đi thẳng đến trước cửa lầu, nhảy từ trên xe đạp xuống, thở hồng hộc nói:
-Tiểu Duyệt, hôm nay thế nào? Lúc tan tầm thím Lưu nói em ở chỗ vắng khóc một mình, ai khi dễ em à?
Y nói đến đây đột nhiên ngưng miệng, nhìn khuôn mặt Bach Tâm Duyệt tràn đầy nước mắt, quần áo hỗn độn, nhìn Trương Thắng đứng một bên, đột nhiên giận tím mặt. Y quăng xe đạp sang bên cạnh, như một nũi tên nhảy đến, túm áo Trương Thắng quát:
- Khốn khiếp, anh đã làm gì Tiểu Duyệt? Mẹ nó, anh dám động vào cô ấy? Tôi sẽ lột da anh!
Bạch Tâm Duyệt vừa thấy vậy, vội vàng chạy tới, ôm chặt cánh tay chàng trai. Chàng trai mặt đen cao gần 1m8, vai rộng eo thon, cả người Bạch Tâm Duyệt đều dựa sát vào cánh tay y, nói với y:
- Hắc Tử, anh làm cái gì đấy? Mau buông Trương tổng ra.
Cô bảo vệ Trương Thắng như vậy, chàng trai tên Hắc Tử kia tròng mắt đỏ bừng, túm áo Trương Thắng, bắp thịt trên cánh tay nổi lên, một hình xăm Thanh Long có vẻ dữ tợn hiện ra, một tay kia nắm thành nắm đấm, giơ trước mũi Trương Thắng giận dữ hét:
- Nói! Anh đã làm gì bạn gái tôi? Nếu anh không nói, tôi sẽ mổ bụng anh làm thịt heo.
Bạch Tâm Duyệt nóng len, giữ tay y lại, kêu lên:
- Dừng tay lại, nếu không em sẽ không để ý đến anh nữa! Nếu hôm nay không có Trương tổng, em đã bị người ta khi dễ rồi, sao anh lại không biết phân biệt tốt xấu hả?
Hắc Tử vừa nghe được, ngạc nhiên buông tay ra, vội vàng kéo cô ra hỏi:
- Làm sao thế? Ai khi dễ em? Nói cho anh biết.
Trương Thắng vẫn còn khiếp sợ. Khí thế của cậu thanh niên này đúng là dọa người. Một đấm này đánh xuống, chỉ sợ mặt mình sẽ nở hoa mất thôi.
Nhìn y nhiệt tình nhanh nhẹn, sợ rằng đã luyện qua kỹ năng. Nói không chừng còn lăn lộn trên đường. Nếu bị anh ta đánh thật, thì thật là oan uổng. Nghe Bạch Tâm Duyệt kêu cậu ta là Hắc Tử, làm việc ở trong công ty mình, nhất định là anh ta rồi.
Bạch Tâm Duyệt lôi Hắc Tử sang một bên, nói một thôi một hồi, Hắc Tử mới bừng tỉnh, vội vàng quay lại chỗ Trương Thắng cúi đầu:
- Đại ca, Trương tổng, hôm nay thật cảm ơn anh, nếu không bạn gái tôi đã bị tên khốn Sở Văn Lâu làm hại rồi. Đại ca, Hắc Tử tôi là mọt người thô kệch, anh đừng để ý!
Nói xong, Hắc Tử lại nhìn Bạch Tâm Duyệt nói:
- Em chờ ở đây, anh đi tìm Sở Văn Lâu nói chuyện. Anh ta chắc không biết Hắc Tử anh là người thế nào sao, không ngờ so với Hắc Tử anh còn đen hơn ư? Muốn làm hại bạn gái anh ư? Sao không hỏi trước nắm đấm của anh có đồng ý hay không!
Trương Thắng vội vàng ngăn lại, thành khẩn nói:
- Hắc Tử, tôi đã cảnh cáo anh ta, cậu cũng đừng ồn ào quá. Sự việc mà bị lộ ra, mọi người trong thị trấn này ai cũng biết được bạn gái cậu bị thiệt à? Những người ăn no rỗi việc sẽ thêm mắm thêm muối, đến lúc đó mặt ai khó coi hơn?
Bạch Tâm Duyệt cũng giáo huấn bạn trai:
- Anh định hù dọa táo à? Anh cứ như kẻ ngốc vậy, không dưng đi đánh người khác,người ta sẽ bắt anh lại đấy. Chủ tịch thay em làm chủ rồi, về sau chỉ cần để ý anh ta một chút là được mà.
Bị hai người nói vậy, khí thế của Hắc Tử cũng tiêu tan. Y buồn bực ngẫm nghĩ một chút, dựng xe đạp lên, rồi đi về phía Trương Thắng chào:
- Đại ca, à không, Trương tổng, anh Quách đã nói với tôi, Trương tổng anh là người chính trực trượng nghĩa. Tiểu Duyệt làm việc ở đây, mong anh chiếu cố nhiều hơn.
Trương Thắng cười khổ nói:
- Được, chúng ta chớ đứng ở đây nói chuyện nữa, vào phòng tôi rồi nói.
Trương Thắng cùng hai người đi vào đại lầu, vào phòng làm việc của hắn. Trương Thăng cởi tây trang để trên ghế salon, thuận tay đưa cho Hắc Tử một điếu thuốc, tận tình khuyên bảo, tâm sự đến tầm 7h, cuối cùng cũng đem cơn tức trong lòng Hắc Tử giảm xuống, lúc này Trương Thắng mới đưa bọn họ xuống lầu.
Lúc ba người đi qua hành lang, Trương Thắng theo bản năng nhìn văn phòng của Sở Văn Lâu, cửa sổ tối đen như mực, đèn đã tắt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.