Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 46: Cưới vợ là phải cưới như vầy

Nguyệt Quan

02/03/2017

Đúng lúc này, chỉ nghe trong hành lang cũng truyền đến một tiếng kêu to sắc lạnh the thé:

-Người mau tới, Trịnh Lộ đã xảy ra chuyện!

Trương Thắng không nghĩ tới lại kinh động tới người khác, vội vàng quay đầu lại giải thích nói:

-Không có việc gì, không có việc gì, chỉ làhiểu lầm…

Trong hành lang tối như mực, không nhìn rõ cái gì, nhưng thanh âm ở lầu hai cũng hô vang dội:

-Trịnh Lộ, cô làm sao vậy, người nhanh đến thôi.

-Trịnh Lộ? Là chị Trịnh Lộ, đimau!

Tiểu Lộ lôi kéo Trương Thắng, vội vàng chạy vào nhà, lúc này Trương Thắng mới nghĩ ra, ở nhà máy cũng có một nữ công nhân tên là Trịnh Lộ ở ký túc xá này.

Hai người vội vàng hướng chỗ tiếng quát chạy tới, nữ công nhân ở các gian phòng nghe thấy tiếng đều chạy ra. Trương Thắng xông vào một gian phòng, thấy vài nữ công nhân ở đằng kia, lập tức cũng không thèm nói gì, vội vàng tách mọingười ra xông vào. Trên mặt đất một người đang nằm, đó là một cô gái trẻ tuổi, nhìn có chút thanh tú, dáng người có vẻ hơi mập.

Nữ công nhân bêncạnh kinh hoàng lúng túng nói:

-Không biết Tiểu Lộ làm sao vậy, đang xem thư ở tầng hai, bỗng nhiên vừa khóc vừa gọi, sau đó đột ngột ngã đập đầu xuống,làm tôi sợ muốn chết.

Ngoài ra có một nữ công nhân liền kêu:

-Trịnh Lộ, Trịnh Lộ, ai cha, choáng váng hôn mê bất tỉnh đấy, có phải ngã bị thương đầu óc hay không?

Có một nữ công nhân lớn tuổi liếc mắt một cái nhìn thấy Trương Thắng không khỏi vui vẻ nói:

-Trương Thắng, sao chú lại ở đây, thật tốt quá, chúng tôi đều là nữ nhân, sức yếu, mau giúp chúng tôi đưa cô ta tới bệnh viện.

Loại sự tình này đương nhiên không thể buông tay mặc kệ. Trương Thắng liền ôm lấy cô gái Trịnh Lộ này đi ra ngoài, Tiểu Lộ liền cũng đi theo xuống lầu. Một nữ công nhân cùng phòng Trịnh Lộ cũng đánh xe đi cùng đến bệnh viện.

Còn chưa tới bệnh viện, Trịnh Lộ liền tỉnh, sau khi tỉnh lại vẫn vừa khóc vừa gọi, tới bệnh viện kiểm tra hết, ngã đập đầu một chút, nhưng không phải quá nghiêm trọng. Tuy nhiên thầy thuốc gọi Trương Thắng với cô gái cùng phòng qua một bên, hỏi thân phận của họ quan hệ với người bệnh, sau đó rất nghiêm túc nói:

-Thương thế của đồng chí này cũng không đáng lo, tuy nhiên ở phương diện tinh thần dường như có chút vấn đề.

Nữ công nhân kia nhanh mồm nhanh miệng nói:

-Không thể nào? Bình thường Trịnh Lộ khá là điềm đạm, không thấy phương diện thần kinh của cô có vấn đề gì.

Bác sĩ nâng kính mắt, sửa chữa nói:

-Là tinh thần, không phải thần kinh. Bình thường bình tĩnh không có nghĩa là phương diện tinh thần không có bệnh tật. Có đôi khi, có một số sự tình đặc thù kích thích, liền trở thành nguyên nhân dẫn đến phát tác bệnh tật. Vị nữ đồng chí này… Hy vọng anh chị có thể liên lạc với bố mẹ cô gái, tốt nhất là mang cô ấy đến bệnh viện chuyên khoa làm kiểm tra cẩn thận.

Người nữ công nhân kia liên tục gật đầu, đợi khi bác sĩ đi khỏi, thầm nói:

-Đang yên đang lành, không phải là người yêu muốn chia tay sao? Sẽ không biến thành thần kinh… Ồ, bệnh tâm thần.

Vết thương của cô nàng Trịnh Lộ khôngnặng, có thể đi lại, động đậy đươc, chỉ có điều tinh thần không tốt lắm, vẫn khi khóc khi cười kểvới chị em cùng phòng bạn trai của cô đối với cô tốt như thế nào, thề non hẹn biển tuyệt không chia tay như thế nào, nhưng bây giờ tuyệt tình tuyệt nghĩa.

Trương Thắng không tiện nghe chuyện riêng của cô gái đó, liền vẫy chiếc taxi đưa cô gái kia trở về. Còn mình và Tiểu Lộ thì lợi dụng cơ hội khó có được này đi đến công viên nhỏ gần đó tản bộ.

Trương Thắng ngồi trên chiếc ghế dài, nhẹ nhàng ôm cả vòng eo mềm mại thon thả của Tiểu Lộ nói chuyện. Tiểu Lộ dựa vào ngực anh, rất mãn nguyện nhắm mắt lại hưởng thụ sự dịu dàng của anh.

-Đúng rồi, Thắng Tử, nói cho anh một tin tức tốt!

Tiểu Lộ chợt nhớ ra một sự kiện, liền ngồi thẳng người, vui vẻ nói:

-Hiện nay em được điều đến bộ phận nhà máy, làm phụ tá hành chính, tiền lương tăng thiệt nhiều!

-Thật sao?

Trương Thắng sửng sốt.



Tiểu Lộ nghiêng đầu nhìn anh hỏi:

-Như thế nào, không cảm thấy vui thay em sao?

Trương Thắng mỉm cười:

-Vui, đương nhiên vui, em… thích công việcnày?

Tiểu Lộ kỳ quái nói:

-Này còn cần hỏi sao? Ai chẳng muốn có phần công việc tốt? Bây giờ làm trợ lý hành chính ở nhà máy và trước kia làm kiểm tự viên cái nào tốt? Em đương nhiên vui vẻ rồi…, anh hỏi thật kỳ quái.

Trương Thắng ôm chặt eocô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, dịu dàng nói:

-Không phải anh không vui, chỉ có điều… nhà máy của anh lập tức sẽ chính thức khai trương rồi, anh còn muốn em đi đến chỗ anh hỗ trợ.

Trịnh Tiểu Lộ cười nói;

-Anh toàn là bất động sản, kho lạnh và thủy sản bán sỉ, em đi làm cái gì?

Trương Thắng nói:

-Đương nhiên là giúp anh quản lý. Một doanh nghiệp, quan trọng nhất là quyền sở hữu tài sản, chút đạo lý ấy anh còn hiểu được. Không có người tuyệt đối tin tưởng giúp anh quản lý kho quỹ, anh yên tâm sao được?

Trịnh Tiểu Lộ lắc đầu, rất chân thành nói:

-Thắng Tử, em không hiểu tài chính và kế toán, tới không giúp được anh cái gì. Hơn nữa, em không tán thành anh bổ nhiệm người của mình, phàm là dùng người không khách quan, sẽ không tốt. Đúng rồi, anh nhắc đến làm em nhớ tới một việc. Hôm qua em đến thăm hai bác, thì gặp cô họ anh dẫn hai anh họ của anh tới. Nghe ý là muốn bác trai nói với anh, để cho bọn họ đều đến xưởng của anh làm.

Bọn họ là người thân thích của anh, theo lý thuyết, em không nên bàn thị phi với anh. Nhưng em hy vọng, anh có thể thành công một phen sự nghiệp, không thể hủy trong tay người nhà. Hai anh họ của anh, vừa nhìn đã thấy là không chịu chăm chỉ làm việc, lại chỉ gây phiền toái cho anh. Đến lúc đó anh mà quản xem bọn họ làm cái gì lại sợ ảnh hưởng đến tình cảm tình thân gì đó, nên mặc kệ này, nhà máy sẽ không xử theo pháp luật. Em xem chừng, chờ nhà máy của anh mở ra, bạn bè thân thích không ít dùng loại việc này đến làm phiền anh, anhnên chuẩn bị tâm lý.

Trương Thắng cau mày nói:

-Em không nói anh cũng biết, hai cái tổ tông sống này anh cũng không dám dùng. Anh họ thứ hai của anh Ngô Lự cả ngày không làm việc đàng hoàng, anh họ lớn Ngô Du thì lại càng đừng nói. Vốnlà công an lái xe ở Đảng ủy, rất tốt đấy, là công việc rất khó có được, nhưng hắn một chút cũng không biết quý trọng. kết giao với toàn bạn bè không đứng đắn, không yên tâm làm việc.

Mùa đông một năm, tuyết rơi rất nhiều. Bí thư Đảng ủy công an gọi điện bảo hắn đi đón mình, hắn đem xe cho bạn mượn đi chơi không kịp lái về, làm cho bí thư phải tự thuê xe đi làm, em nói xem như thế có thể gây chuyện gì? Sau đó xe lại bị tai nạn, phải lén đi sửa lại, căn bản không có nói cho đơn vị, đợi đến khi đơn vị kiểm tra mới phát hiện một số phụ kiện đã bị thay đổi.

Liên tiếp vài lần như vậy, Đảng ủy Công an không chịu nổi nữa, chồng cô họ nhờ quan hệ cửa sau, thật vất vả xin chuyển cho hắn tới cục Tư pháp. Hắc! Vị đại gia này, đêm đó liền mang xe con của Cục trưởng đưa bạn gái đi dạo phố. Kết quả không khóa xe bị người ta đánh cắp đi mất. Chồng cô họ tức giận đến bệnh nặng một thời gian, công việc đứng đắn của hắn cũng hoàn toàn đánh mất.

Em nói hắn ở cơ quan đơn vị cũng tạo thành tính tình này rồi, tới khi anh đây, cái em họ mở nhà máy, lại không làm loạn lên cho anh? Chồng cô họ đây không phải là lừa anh sao?

Trịnh Tiểu Lộ gật đầu nói:

-Vâng, đây là phẩm hạnh không đứng đắn đấy. Cứ coi như là bằng lòng thành thật làm việc đi, anh nói xem đều là bạn bè thân thích của anh, anh không biết xấu hổ để cho hắn làm công nhân, bị người ngoài chỉ huy làm việc, trong lòng bọn họ có thể thăng bằng sao? Người khác có thể tận tâm quản lý sao? Nếu là cấp cho một chức vụ, nhưng bọn họ có thể thực hiện được sao? Nếu không có cái năng lực kia, chẳng phải là hảo tâm làm chuyện xấu?

Trương Thắng lặng yên gật đầu nói:

-Ừ, em nói có lý.

Tiểu Lộ vuốt sợi tóc nói:

-Chính vì như thế, chỗ anh em càng không thể đi. Thứ nhất, những thứ em học đều khôngthích hợp với công việc của nhà máy. Thứ hai, anh không muốn dùng bọn họ, em lại đi, anh lại không bị bạn bè thân thích đâm vào lưng?

Trương Thắng vuốt đầu mũi cô, cảm thán nói:

-Hiện tai anh thật là có chút vênh váo đắc ý rồi, ít nhiều em đã nhắc nhở anh. Cưới vợ thì phải cưới Trịnh Tiểu Lộ, em nha, thực là nội trợ hiền của anh!

Trịnh Tiểu Lộ giả cái mặt quỷ cười nói:

-Người ta khi nào thì thành nội trợ hiền của anh rồi. Em là trợ lý hành chính của nhà máy in màu Ba Sao được không? Ở đóngười ta cho em lĩnh lương đấy, anh lại không phát tiền lương cho em.

Trương Thắng cười nói:

-Em lại còn cần phát tiền lương sao, của anh còn khôngphải là của em?

Anh nói xong giơ tay cù nách Tiểu Lộ, Tiểu Lộ cười hì hì trốn né một trận. cô vốn ngồi trên đùi Trương Thắng, mông nhỏ khẽ va chạm, làm Trương Thắng lập tức nổi lên phản ứng.



Tiểu Lộ bỗng nhiên cảm thấy ở dưới mông có thứ gì đó chống lên, lập tức ý thức được đó là cái gì. Khuôn mặt cô đỏ lên, liền lắc mình muốn trốn qua một bên. Trương Thắng vội vàng giữ eo cô, thấp giọng bên tai cô:

-Đừng nhúc nhích, để cho người ta thấy chỗ ấy của anh thành cái lều, anh còn gặp người kiểu gì?

Tiểu Lộ choáng đỏ mặt, cắn anh một ngụm, không được tự nhiên hạ giọng nói:

-Em… em không động đậy, vậy anh cũng không được lộn xộn nha!

Sống lưng Trương Thắng dịch một cái, đùa dai hỏi:

-Có phải không cần động như vậy hay không?

Tiểu Lộ đặt hờ mông ngồi trên đùi anh, hai đùi vốn đang ở thế trung bình tấn đang khó chịu, bị anh chạm phát này, thân thể mềm nhũn, liền đặt mông ngồi xuống, tức giận nói:

-Anh thật là… càng ngày càng tệ rồi!

Trương Thắng cười ha hả, lẳng lặng ôm cô, cũng không tiến thêm động tác gì, Tiểu Lộ không an tâm cuối cùng cũng dần dần an tĩnh lại.

Gió nhè nhẹ thổi đến, mang theo hương hoa thơm ngát, chứa chan các giác quan của hai người. Qua hồi lâu, Trương Thắng dùng âm thanh dịu dàng như gió nói:

-Sáng mai anh phải trở về thị trấn, mấy ngày tới việc phải trù bị rất nhiều, chỉ sợ không thể trở về thành phố, em sẽ nhớ anh hay không?

-Nhớ anh làm gì chứ? Cách gần như vậy, em cũng không phải không biết anh đang bận chính sự. Em chuyên tâm làm việc, ở đây đợi anh là được rồi.

-Chủ nhật cũng không tới thăm anh?

Tiểu Lộ hừ mũi một tiếng, nói:

-Chủ nhật anh rảnh rỗi tự nhiên sẽ về thành phố. Nếu anh không rảnh, em đi không phải là lãng phí thời gian của anh? Thời gian rỗi kia còn không bằng em đi chơi cùng hai bác đâu.

Trương Thắng không giận nổi, nói:

-Như thế nào? Đối với chính mình có lòng tin như vậy nha, sẽ không sợ anh học thói xấu ở bên ngoài?

Tiểu Lộ trừng mắt nhìn anh nói:

-Anh dám! Nếu anh dám học thói xấu, em liền nói cho hai bác, để bọn họ đánh gãy chân anh!

Trương Thắng cười xấu xa nói:

-Em nói là chân trái? Chân phải? Hay là cái chân giữa mông em?

Tiểu Lộ “ai nha” một tiếng, mặt đỏ tai hồng xoay người, thi triển chiêu gà con mổ thóc, đấm lồng ngực anh, gắt giọng:

-Anh xấu lắm, chỉ biết ăn hiếp em, anh là tên đại bại hoại!

Trương Thắng cười ha hả, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt dịu dàng của cô, mắt long lanh tỏa sáng. Tiểu Lộ bị anh nhìn chằm chằm có chút hốt hoảng, cô vừa định né ra, Trương Thắng liền cúi người xuống, hôn lên môi cô, làm cho ngay cả thanh âm kháng nghị của cô đều không kịp phát ra.

Hôn hôn, tay Trương Thắng liền không thành thật trượt đi xuống một chút, ở trên cặp mông rất tròn và rắn chắc nhéo một trận. đáng tiếc Tiểu Lộ mặc quần bò, vải thật dày, lại quay thân kiểu này nên không thể cảm nhận được sự mềm mại co dãn. Tay kia liền lại hướng bộ ngực cô đánh lén.

Tiểu Lộ bị hôn đến thần mê, nhưng động tác của Trương Thắng cô vẫn cảm nhận được. Tay của Trương Thắng còn chưa làm được gì, thì Tiểu Lộ đã dùng đầu lưỡi của mình đẩy mạnh đầu lưỡi của Trương Thắng, sau đó đứng nhanh dậy.

Côđỏ mặt nói:

-Chúng ta trở về đi, sáng mai anh còn phải đi Kiều Tây, mấy ngày nay làm lụng vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi nhiều một chút.

Tiểu Lộ mặc áo phông trắng, quần bò màu lam, tóc dài tùy ý buộc ở sai gáy, ánh đèn sặc sỡ xyên qua bóng cây chiếu lên người cô, xinh đẹp như hoa ảnh trước đèn, mê say lòng người.

Trương Thắng ngắm nhìn, trong lòng nhộn nhạo, đáng tiếc, Tiểu Lộ để anh âu yếm một chút nhưng lại trước sau không chịu làm những hành động quá thân thiết. Không chỉ ở trong công viên yên tĩnh này, mà ngay cả khi hai người ở nhà Trương Thắng, lúc đã đóng của phòng rồi mà vẫn không chịu.

Trương Thắng biết cá tính vừa ngại ngùng vừa mẫn cảm của cô, ở sâu trong nội tâm luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, trước khi danh phận được pháp luật chấp nhận và cam đoan, cảm xúc của cô luôn luôn không xác định được, bởi vậy cũng không nguyện bức bách cô, lập tác chỉ phải làm bộ như rất không tình nguyện đứng lên.

Tiểu Lộ liền lập tức khoác tay anh lấy lòng, Trương Thắng hừ một tiếng, không cam lòng hung hăng vỗ mông Tiểu Lộ một cái, rước lấy một tiếng kêu đau của cô, lúc này mới cảm thẫy hài lòng ôm eo nhỏ của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Lộ Thải Hồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook