Chương 47: Mũi tên làm thương tổn tình người
Nguyệt Quan
03/03/2017
Kế tiếp trong nửa tháng, mỗi ngày, Trương Thắng và giám đốc Tài chính Sở
Văn Lâu cùng nhau chạy công thương, thuế vụ, ngân hàng, như con thoi. Có thương hiệu vàng của Trương Nhị Đản, quả nhiên mọi việc đều thuận lợi.
Với việc xin giấy phép kinh doanh, Từ Hải Sinh tìm một công tư chuyên môn trợ giúp. Công ty này tài lực hùng hậu, sau khi thu 3% lệ phí, liền lập tức ghi nhận, kiểm nghiệm xong, lại vận dụng quan hệ lặng yên đem khoản tiền trở lại.
Thế chấp đất để vay tiền cũng thuận lợi, tính cả khoản trả trước ước chừng còn có hơn hai triệu vốn lưu động. Khoản đầu tư một triệu của Trương Nhị Đản cũng được chuyển đến, Trương Thắng bắt đầu thu xếp thi công xây dựng trụ sở làm việc, nhà xưởng tiêu chuẩn.
Về trụ sở làm việc, Trương Thắng vốn định mời người của viện thiết kế thiết kế, sau đó tiến hành xây dựng luôn, nhưng Từ Hải Sinh không đồng ý, cho rằng xây nhà cao tầng chỉ được cái gọn gàng, công ty mới đi vào hoạt động cần nhiều việc phải chi tiêu, không cần tốn kém như thế. Vì vậy cuối cùng quyết định xây nhà một tầng, như vậy vừa tiết kiệm, lại vừa có thể trang hoàng xa hoa một chút.
Thông báo tuyển dụng xong đội công nhân xây dựng, bắt đầu bắt tay vào thi công, khí thế ngút trời. Dù sao đó là một mảnh đất trống, thi công ngày đêm cũng không lo lắng ảnh hưởng người dân, việc xây dựng trụ sở vô cùng mau lẹ. Mấy ngày nay, Trương Thắng loay hoay gầy rộc cả người, tuy nhiên nhìn thấy bản kế hoạch của mình đang từng ngày hiện ra trước mắt, trong lòng anh vẫn rất vui mừng.
Lúc phân phối quyền sở hữu cổ phần, Trương Nhị Đản bỏ vốn một triệu đồng, chiếm 10% cổ phần, Trương Thắng chiếm 40% cổ phần, Từ Hải Sinh thông qua mối quan hệ cuả vợ, huy động bà con bạn bè lấy danh nghĩa của vợ góp vốn 30% cổ phần, còn chính hắn góp 20%.
Mọi việc đều trôi chảy, nửa tháng sau, Trương Thắng lấy được giấy phép kinh doanh của Công ty cổ phần hữu hạn khai thác phát triển công thương nghiệp Bảo Nguyên Hối Kim, chính thức trở thành chủ tịch của công ty. Lúc này, trụ sở làm việc về cơ bản đã xây dựng xong, chỉ còn trang hoàng nốt nữa là hoàn thành toàn bộ. Đến lúc đó công ty có thể chính thức đi vào hoạt động rồi.
Chung Khanh nằm viện hơn một tháng thương thế mới khỏi hẳn. Mấy ngày nay, ông xã Dương Thương của cô nghe được cô ở bệnh viện, liền tới bệnh viện quấy rầy không ngớt. Dương Thương không phải muốn ly hôn, mà là trong lòng tức giận, cho nên ý định gây sức ép với cô. Chung Khanh đáng thương, vốn là một cô gái xinh đẹp, bị tổn thương mang khí, ngày đêm khó ngủ. Đến khi xuất viện thì khí sắc đã chẳng khác nào ma ốm.
Kỳ thực, cảm tình giữa Chung Khanh và Dương Thương vẫn không tốt. Dương Thương là lái xe, mấy năm trước, nghề lái là công việc rất được ngưỡng mộ, lái xe ở cục thuế lại càng không cần phải nói, lãnh đạo hoặc nhân viên đi công tác chỗ nào mà anh ta chẳng được đi theo. Ở đâu bị kiểm toán là người ta nhét bao lớn bao nhỏ vào trong xe chẳng lẽ lại không biếu anh ta một phần.
Gia cảnh Chung Khanh bình thường, tuổi trẻ hư vinh, cảm thấy ông xã ra tay như vậy, liền thua dưới viên đạn bọc đường của anh ta. Loại tình yêu này vốn là miễn cưỡng, Dương Thương lại có tật bất chính, vẫn ở bên ngoài được ba lại muốn bốn, Chung Khanh đối với anh ta lại càng không nói gì tới tình cảm.
Từ Hải Sinh tuy nói là bốn mươi tuổi, lớn hơn mười tuổi so với ông xã cô,nhưng vô luận là dáng người, tướng mạo, cách ăn nói hay khí chất, cái áo pa-đơ-suy có mũ trùm đầu đáng khinh kia sao có thể so sánh được? Hắn là một nam nhân thành thục, có sự nghiệp thành công, lại biết dỗ dành phụ nữ, hai người làm việc ở cùng một tầng, thường xuyên qua lại, liền nảy sinh tình cảm văn phòng.
Tuy nói Từ Hải Sinh có vợ có con, tuy nhiên Chung Khanh là thật lòng thích hắn, đem hắn trở thành người đàn ông của mình. Hiện giờ gian tình bại lộ, cô có nhà khó về, nhà mẹ đẻ cũng không có mặt mũi nào trở về, cùng đường, đành phải tìm đến nương tựa vào hắn.
Đến lúc này Từ Hải Sinh mới rơi vào khó xử. Hắn thấy Chung Khanh quyến rũ, lúc đó mới cố ý cám dỗ, chỉ là muốn tìm một món đồ chơi mà thôi. Bình thường lời ngon tiếng ngọt đều không sao cả, hắn cũng mua cho Chung Khanh không ít trang sức quý báu, đồ trang điểm, nhưng bảo hắn giữ người phụ nữ này ở bên người hắn sẽ không làm. Ăn trứng gà phải nuôi dưỡng con gà? Kẻngu dốt mới làm như vậy.
Chung Khanh nức nở nói xong tình hình trước mắt của mình, Từ Hải Sinh cụp mắt nói:
-Em khó, tôi cũng không dễ a, tôi hiện tại cũng đang thất nghiệp rồi, chính mình còn không biết làm thế nào để sống? Lại nói chúng ta không danh không phận, để em ở lại nhà này, tôi biết làm thế nào?
Lời nói của Từ Hải Sinh khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng, cô tuyệt đối không nghĩ tới Từ Hải Sinh đối với cô không có chút nào thực lòng, căn bản là đưa cô trở thành một công cụ tình dục. Tiếng cô buồn bã nói:
-Họ Từ kia, lúc trước anh quyễn rũ tôi đã nói như thế nào? Sao tôi lại bị lời ngon tiếng ngọt của anh làm cho mê muội!
Từ Hải Sinh giương mắt liếc Chung Khanh một cái, hờ hững nói:
-Khanh… Chung Khanh à, chúng ta đều là người trưởng thành, hẳn là phải phụ trách chuyện của chính mình. Anh ta muốn ly hôn, vậy cô về nhà mẹ đẻ nha, chỉ bằng dáng vẻ này của cô, đến đâu mà chẳng tìm được một công việc? Chuyện này cũng khiến tôi rất phiền, tôi thấy hai người chúng ta về sau không cần liên lạc lại nữa.
Chung Khanh lảo đảo hai bước, bi phẫn mà nói:
-Tôi xứng đáng, tôi không tự trọng! Chọn một người đàn ông chỉ vì điều kiện tốt của hắn, chọn một người đàn ông chỉ vì sự săn sóc của hắn; sao tôi lại không nhìn rõ lòng dạ của các anh cơ chứ!
Từ Hải Sinh nhẹ nhàng nói:
-Nói gì vậy? Cô bị đánh, tôi đưa cô đi nằm viện, trước sau tiêu hết bảy tám nghìn, thế là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ nha, còn muốn tôi thế nào nữa? Nam nữ hoan ái là cô tình tôi nguyện, tôi ép buộc cô sao?
Sắc mặt Chung Khanh tái nhợt, nói:
-Không có, anh không có bắt buộc tôi, là mắt tôi mù, là tôi tự làm tự chịu! Anh căn bản là súc sinh mặt người dạ thú!
Từ Hải Sinh mỉm cười, hắn vuốt tóc chỉnh tề, giọng mỉa mai nói:
-Phật viết “Người sống vì mình, là đạo lý hiển nhiên. Người không vì mình, trời chu đất diệt”. Tôi cũng là tính toán cho chính bản thân mình mà thôi, tính cái gì mặt người dạ thú? Khoác da người, có mấy ai không vì chính mình mà tính toán? Cô tìm tới tôi chẳng lẽ là vì chính nghĩa? Còn không phải là vì chính cô hay sao?
Trên mặt Chung Khanh tuôn rơi hai hàng lệ, cô cười cười thảm gật đầu, bỗng nhiên xoay người liền chạy đi, chạy đến ban công, đẩy cửa sổ định nhảy ra ngoài. Từ Hải Sinh nhìn thấy liền hoảng sợ, vội vàng tiến lên bắt được cô, sắc mặt xanh mét mà nói:
-Mẹ kiếp, cô muốn làm gì?
Chung Khanh hồn bay phác lạc mà nói:
-Tôi không muốn sống nữa, như vậy cũng không được sao?
Từ Hải Sinh đẩy cô ra, hung tợn chửi bới:
-Muốn chết thì cút ra ngoài mà chết, đừng có chết ở nhà tôi, trước khi chết còn muốn làm người ta ghê tởm!
Lời nói tuyệt tình như vậy hoàn toàn đánh nát trái tim Chung Khanh, trong ánh mắt của cô không còn chút sinh khí nào, mờ mịt đứng lên, lẩm bẩm nói:
-Được, tôi tìm một chỗ khác để chết, tôi đi, tôi đi…
Nhìn thấy cô như người say rượu, thất tha thất thểu đi tới bên cửa, trong lòng Từ Hải Sinh mơ hồ có chút bất an, hắn bỗng nghĩ tới đưa Chung Khanh đi đến một nơi, vội nói:
-Cô chờ một chút… Như vậy đi, tôi liên hệ cho cô một chỗ công tác, cam đoan chồng cô không tìm thấy cô, đồng thời tìm luật sư giúp cô xử lý chuyện ly hôn. Tôi chỉ có thể giúp cô được bấy nhiêu thôi, hy vọng sau này cô đừng tới quấy rầy tôi nữa.
Khuôn mặt Chung Khanh co quắp vài cái, cúi đầu nói:
-Anh yên tâm, tôi sẽ không gặp anh nữa, vĩnh viễn cũng sẽ không!
Từ Hải Sinh nhẹ nhàng thở phào nói:
-Được! Cô về đi đã, tôi còn phải liên hệ với mấy người bạn để bàn bạc, mấyngày nữa đưa cô đến một doanh nghiệp đi làm.
Chung Khanh cười lạnh một tiếng, nói:
-Không dám làm phiền anh, cũng không cần dựa vào quan hệ của anh, tôi tới tìm anh chỉ là bởi vì coi anh là người đàn ông của tôi. Không có anh, tôi vẫn có thể sống được, tôi sẽ tự mình tìm việc làm, tự nuôi sống chính mình, không cần anh quan tâm.
Nói xong, cô đóng sầm cửa lại mà đi. Từ Hải Sinh cười cười, không cho là đúng, ngồi trở lại sô pha, quơ lấy điện thoại…
Với việc xin giấy phép kinh doanh, Từ Hải Sinh tìm một công tư chuyên môn trợ giúp. Công ty này tài lực hùng hậu, sau khi thu 3% lệ phí, liền lập tức ghi nhận, kiểm nghiệm xong, lại vận dụng quan hệ lặng yên đem khoản tiền trở lại.
Thế chấp đất để vay tiền cũng thuận lợi, tính cả khoản trả trước ước chừng còn có hơn hai triệu vốn lưu động. Khoản đầu tư một triệu của Trương Nhị Đản cũng được chuyển đến, Trương Thắng bắt đầu thu xếp thi công xây dựng trụ sở làm việc, nhà xưởng tiêu chuẩn.
Về trụ sở làm việc, Trương Thắng vốn định mời người của viện thiết kế thiết kế, sau đó tiến hành xây dựng luôn, nhưng Từ Hải Sinh không đồng ý, cho rằng xây nhà cao tầng chỉ được cái gọn gàng, công ty mới đi vào hoạt động cần nhiều việc phải chi tiêu, không cần tốn kém như thế. Vì vậy cuối cùng quyết định xây nhà một tầng, như vậy vừa tiết kiệm, lại vừa có thể trang hoàng xa hoa một chút.
Thông báo tuyển dụng xong đội công nhân xây dựng, bắt đầu bắt tay vào thi công, khí thế ngút trời. Dù sao đó là một mảnh đất trống, thi công ngày đêm cũng không lo lắng ảnh hưởng người dân, việc xây dựng trụ sở vô cùng mau lẹ. Mấy ngày nay, Trương Thắng loay hoay gầy rộc cả người, tuy nhiên nhìn thấy bản kế hoạch của mình đang từng ngày hiện ra trước mắt, trong lòng anh vẫn rất vui mừng.
Lúc phân phối quyền sở hữu cổ phần, Trương Nhị Đản bỏ vốn một triệu đồng, chiếm 10% cổ phần, Trương Thắng chiếm 40% cổ phần, Từ Hải Sinh thông qua mối quan hệ cuả vợ, huy động bà con bạn bè lấy danh nghĩa của vợ góp vốn 30% cổ phần, còn chính hắn góp 20%.
Mọi việc đều trôi chảy, nửa tháng sau, Trương Thắng lấy được giấy phép kinh doanh của Công ty cổ phần hữu hạn khai thác phát triển công thương nghiệp Bảo Nguyên Hối Kim, chính thức trở thành chủ tịch của công ty. Lúc này, trụ sở làm việc về cơ bản đã xây dựng xong, chỉ còn trang hoàng nốt nữa là hoàn thành toàn bộ. Đến lúc đó công ty có thể chính thức đi vào hoạt động rồi.
Chung Khanh nằm viện hơn một tháng thương thế mới khỏi hẳn. Mấy ngày nay, ông xã Dương Thương của cô nghe được cô ở bệnh viện, liền tới bệnh viện quấy rầy không ngớt. Dương Thương không phải muốn ly hôn, mà là trong lòng tức giận, cho nên ý định gây sức ép với cô. Chung Khanh đáng thương, vốn là một cô gái xinh đẹp, bị tổn thương mang khí, ngày đêm khó ngủ. Đến khi xuất viện thì khí sắc đã chẳng khác nào ma ốm.
Kỳ thực, cảm tình giữa Chung Khanh và Dương Thương vẫn không tốt. Dương Thương là lái xe, mấy năm trước, nghề lái là công việc rất được ngưỡng mộ, lái xe ở cục thuế lại càng không cần phải nói, lãnh đạo hoặc nhân viên đi công tác chỗ nào mà anh ta chẳng được đi theo. Ở đâu bị kiểm toán là người ta nhét bao lớn bao nhỏ vào trong xe chẳng lẽ lại không biếu anh ta một phần.
Gia cảnh Chung Khanh bình thường, tuổi trẻ hư vinh, cảm thấy ông xã ra tay như vậy, liền thua dưới viên đạn bọc đường của anh ta. Loại tình yêu này vốn là miễn cưỡng, Dương Thương lại có tật bất chính, vẫn ở bên ngoài được ba lại muốn bốn, Chung Khanh đối với anh ta lại càng không nói gì tới tình cảm.
Từ Hải Sinh tuy nói là bốn mươi tuổi, lớn hơn mười tuổi so với ông xã cô,nhưng vô luận là dáng người, tướng mạo, cách ăn nói hay khí chất, cái áo pa-đơ-suy có mũ trùm đầu đáng khinh kia sao có thể so sánh được? Hắn là một nam nhân thành thục, có sự nghiệp thành công, lại biết dỗ dành phụ nữ, hai người làm việc ở cùng một tầng, thường xuyên qua lại, liền nảy sinh tình cảm văn phòng.
Tuy nói Từ Hải Sinh có vợ có con, tuy nhiên Chung Khanh là thật lòng thích hắn, đem hắn trở thành người đàn ông của mình. Hiện giờ gian tình bại lộ, cô có nhà khó về, nhà mẹ đẻ cũng không có mặt mũi nào trở về, cùng đường, đành phải tìm đến nương tựa vào hắn.
Đến lúc này Từ Hải Sinh mới rơi vào khó xử. Hắn thấy Chung Khanh quyến rũ, lúc đó mới cố ý cám dỗ, chỉ là muốn tìm một món đồ chơi mà thôi. Bình thường lời ngon tiếng ngọt đều không sao cả, hắn cũng mua cho Chung Khanh không ít trang sức quý báu, đồ trang điểm, nhưng bảo hắn giữ người phụ nữ này ở bên người hắn sẽ không làm. Ăn trứng gà phải nuôi dưỡng con gà? Kẻngu dốt mới làm như vậy.
Chung Khanh nức nở nói xong tình hình trước mắt của mình, Từ Hải Sinh cụp mắt nói:
-Em khó, tôi cũng không dễ a, tôi hiện tại cũng đang thất nghiệp rồi, chính mình còn không biết làm thế nào để sống? Lại nói chúng ta không danh không phận, để em ở lại nhà này, tôi biết làm thế nào?
Lời nói của Từ Hải Sinh khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng, cô tuyệt đối không nghĩ tới Từ Hải Sinh đối với cô không có chút nào thực lòng, căn bản là đưa cô trở thành một công cụ tình dục. Tiếng cô buồn bã nói:
-Họ Từ kia, lúc trước anh quyễn rũ tôi đã nói như thế nào? Sao tôi lại bị lời ngon tiếng ngọt của anh làm cho mê muội!
Từ Hải Sinh giương mắt liếc Chung Khanh một cái, hờ hững nói:
-Khanh… Chung Khanh à, chúng ta đều là người trưởng thành, hẳn là phải phụ trách chuyện của chính mình. Anh ta muốn ly hôn, vậy cô về nhà mẹ đẻ nha, chỉ bằng dáng vẻ này của cô, đến đâu mà chẳng tìm được một công việc? Chuyện này cũng khiến tôi rất phiền, tôi thấy hai người chúng ta về sau không cần liên lạc lại nữa.
Chung Khanh lảo đảo hai bước, bi phẫn mà nói:
-Tôi xứng đáng, tôi không tự trọng! Chọn một người đàn ông chỉ vì điều kiện tốt của hắn, chọn một người đàn ông chỉ vì sự săn sóc của hắn; sao tôi lại không nhìn rõ lòng dạ của các anh cơ chứ!
Từ Hải Sinh nhẹ nhàng nói:
-Nói gì vậy? Cô bị đánh, tôi đưa cô đi nằm viện, trước sau tiêu hết bảy tám nghìn, thế là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ nha, còn muốn tôi thế nào nữa? Nam nữ hoan ái là cô tình tôi nguyện, tôi ép buộc cô sao?
Sắc mặt Chung Khanh tái nhợt, nói:
-Không có, anh không có bắt buộc tôi, là mắt tôi mù, là tôi tự làm tự chịu! Anh căn bản là súc sinh mặt người dạ thú!
Từ Hải Sinh mỉm cười, hắn vuốt tóc chỉnh tề, giọng mỉa mai nói:
-Phật viết “Người sống vì mình, là đạo lý hiển nhiên. Người không vì mình, trời chu đất diệt”. Tôi cũng là tính toán cho chính bản thân mình mà thôi, tính cái gì mặt người dạ thú? Khoác da người, có mấy ai không vì chính mình mà tính toán? Cô tìm tới tôi chẳng lẽ là vì chính nghĩa? Còn không phải là vì chính cô hay sao?
Trên mặt Chung Khanh tuôn rơi hai hàng lệ, cô cười cười thảm gật đầu, bỗng nhiên xoay người liền chạy đi, chạy đến ban công, đẩy cửa sổ định nhảy ra ngoài. Từ Hải Sinh nhìn thấy liền hoảng sợ, vội vàng tiến lên bắt được cô, sắc mặt xanh mét mà nói:
-Mẹ kiếp, cô muốn làm gì?
Chung Khanh hồn bay phác lạc mà nói:
-Tôi không muốn sống nữa, như vậy cũng không được sao?
Từ Hải Sinh đẩy cô ra, hung tợn chửi bới:
-Muốn chết thì cút ra ngoài mà chết, đừng có chết ở nhà tôi, trước khi chết còn muốn làm người ta ghê tởm!
Lời nói tuyệt tình như vậy hoàn toàn đánh nát trái tim Chung Khanh, trong ánh mắt của cô không còn chút sinh khí nào, mờ mịt đứng lên, lẩm bẩm nói:
-Được, tôi tìm một chỗ khác để chết, tôi đi, tôi đi…
Nhìn thấy cô như người say rượu, thất tha thất thểu đi tới bên cửa, trong lòng Từ Hải Sinh mơ hồ có chút bất an, hắn bỗng nghĩ tới đưa Chung Khanh đi đến một nơi, vội nói:
-Cô chờ một chút… Như vậy đi, tôi liên hệ cho cô một chỗ công tác, cam đoan chồng cô không tìm thấy cô, đồng thời tìm luật sư giúp cô xử lý chuyện ly hôn. Tôi chỉ có thể giúp cô được bấy nhiêu thôi, hy vọng sau này cô đừng tới quấy rầy tôi nữa.
Khuôn mặt Chung Khanh co quắp vài cái, cúi đầu nói:
-Anh yên tâm, tôi sẽ không gặp anh nữa, vĩnh viễn cũng sẽ không!
Từ Hải Sinh nhẹ nhàng thở phào nói:
-Được! Cô về đi đã, tôi còn phải liên hệ với mấy người bạn để bàn bạc, mấyngày nữa đưa cô đến một doanh nghiệp đi làm.
Chung Khanh cười lạnh một tiếng, nói:
-Không dám làm phiền anh, cũng không cần dựa vào quan hệ của anh, tôi tới tìm anh chỉ là bởi vì coi anh là người đàn ông của tôi. Không có anh, tôi vẫn có thể sống được, tôi sẽ tự mình tìm việc làm, tự nuôi sống chính mình, không cần anh quan tâm.
Nói xong, cô đóng sầm cửa lại mà đi. Từ Hải Sinh cười cười, không cho là đúng, ngồi trở lại sô pha, quơ lấy điện thoại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.