Chương 42: Đại lão thương giới Trương Nhị Đản
Nguyệt Quan
28/02/2017
Từ Hải Sinh nhìn đồng hồi nói:
-A chúng tôi tới hơi sớm một chút, trước uống ngụm trà chờ một chút đi. Vị Chủ tịch này mỗi sáng sớm rời giường lúc năm giờ rưỡi, rửa mặt xong liền đi vòng quanh nhà máy của anh ta tuần tra một vòng. Anh ta xử lý công việc của nhà máy từ xưa đến giờ vẫn là như thế, mặc kệ là mưa hay gió. Chính là hiện nay, xí nghiệp con nhiều lắm nên chỉ đi dạo vài cái xí nghiệp cấp dưới là chủ yếu, vậy cũng mất thời gian tương đối lâu.
Trương Thắng ngoài ý muốn nói:
-Vị lão tổng của Bảo Nguyên này lại chuyên nghiệp như thế?
Từ Hải Sinh như cười như không nhìn anh liếc mắt một cái:
-Ở trong ấn tượng của chú, ông chủ kinh doanh nên có bộ dạng thế nào?
Mặt Trương Thắng đỏ lên, không nói gì.
Từ Hải Sinh cười cười nói:
-Chú không nên tin sự miêu tả của điện ảnh và kịch truyền hình. Người làm doanh nghiệp không phải như vậy đâu, ít nhất đại đa số cũng không phải. Mọi người thường chỉ nhìn thấy chủ xí nghiệp ngồi xe đẹp, vào khách sạn lớn, nhưng lại không nhìn thấy sự gian nan xây dựng sự nghiệp của họ, mệt mỏi trong công tác của họ.
Lấy ngay vị Trương tổng này mà nói, mỗi ngày đều mười một giờ đêm mới được nghỉ ngơi, ăn cơm trưa chỉ trong mười lăm phút, đấy là còn tính cả thời gian đi lại từ văn phòng tới căngtin. Tài sản của ông ta mấy tỷ đồng, nhưng không sáng nào được ngủ nướng, chưa từng có chủ nhật. Người có thể phát tài phải dốc sức làm việc đấy.
Ông ta lại khinh miệt cườinói:
-Đương nhiên những người thuộc nhóm đầu tiên có thể đứng lên, căn bản ít nhiều đều không sạch sẽ, đó cũng là do hoàn cảnh, phần lớn là có chút bất đắc dĩ. Về phần sau khi phát tài, có người bắt đầu hưởng thụ cuộc sống xe hơi, nhà lầu và mỹ nữ, đó cũng là rất công bằng, không coi là tố chất thấp, càng không nói họ có quan hệ với xí nghiệp dân doanh hay không, đổi lại là người khác, làm được đến vị trí như ngày hôm nay của bọn họ, có bao nhiêu người không bị tiền vàng hấp dẫn? Sẽ không hưởng lạc giống bọn họ.
Trong mắt của tôi, đại đa số những nhà doanh nghiệp tư nhân bị người lên án không phải là chuyện bọn hắn hưởng lạc, loại người chỉ nhìn chằm chằm vào việc này căn bản chính là bị bệnh đau mắt, nhược điểm thực sự của bọn hắn là…
Ông ta mới nói đến đây, cửa phòng mở ra, một tiếng cười sang sảng truyền vào:
-Tiểu Từ Tử, mấy ngày anh không có đến rồi!
Theo tiếng cười này, chủ nhân đế quốc kinh tế, nhà xí nghiệp nông dân nổi tiếng, Trương Nhị Đản tiên sinh bước như bay đi đến,phía cửa phòng bị hắn thuận tay mở ra kêu két một tiếng liền tự khép lại.
Một chiếc áo choàng ngắn màu trắng khoác ngoài chiếc áo bằng vải bố, quần dài màu đen, dưới chân đi một đôi giày vải khâu tay, Trương Nhị Đản rất vui vẻ cười hướng bọn họ chào đón.
Từ Hải Sinh vội vàng bật dậy, hai tay đưa ra như đang đợi bắt tay, nhiệt tình nghênh đón, nói:
-Trương tổng, chào anh!
Trương Nhị Đản hất hai bàn tay to lên, xuyên qua giữa hai tay Từ Hải Sinh đến đỉnh đầu, một tay chụp xuống thật mạnh vào bả vai của Từ Hải Sinh:
-Ha ha, mau ngồi đi, đừng làm mấy động tác vô dụng kia.
Từ Hải Sinh bị chụp bả vai nghiêng cả người một cái, nhe răng cười khổ, vừa thấy bàn tay thứ hai lại chụp tới, hắn vội vàng co rụt trở về, ngoan ngoãn ngồi trở lại sô pha.
Trương Thắng cố nhịn cười đánh giá Trương Nhị Đản. Nhà doanh nghiệp tư nhân truyền kỳ một thân áo choàng trắng ngắn, bên trong lộ ra một lọn tóc vàng, trên lưng còn in dòng chữ: “Đội quân danh dự đào kênh đột kích” màu đỏ sậm. Nếu trên cổ ông ta quàng thêm cái khăn lông trắng, quả thực chính là cách ăn mặc của một lão nông sáu mươi tuổi.
Nhưng trang phục như vậy được mặc trên người vị Chủ tịch Hội đồng quản trị này, lại ở trong phòng làm việc xa hoahiện đại như thế làm cho người ta có một cảm giác đặc biệt.
Trên người ông ta không có chiếc quần áo nào vượt quá hai mươi đồng, nhưng ông ta chính là loại người không cần bất kỳ phục sức đắt tiền nào để làm lộ rõ thân phận của mình, liền giống như trong phim Hồng Kông, ở giữa một đám nhân vật lớn đi giày tây, đột nhiên xuấthiện một người mặc áo bào xanh, áo khoác dài, trong tay nâng ống thuốc lào. Mọi người chẳng những không có cảm giác bừa bãi, ngược lại sẽ lập tức biết, ở bên trong nhóm người này, ông ta mới là lão đại trong lão đại.
Từ Hải Sinh cười nói:
-Trương tổng trăm công nghìn việc, tôi làm sao dám thường xuyên tới quấy rầy a? Ha ha, vị này chính là người tôi đã đề cập qua với anh, Trương Thắng. Anh ta có mấy trăm mẫu đất ở Kiều Tây, hơn nữa đều nằm ở đoạn đường trung tâm. Nghe nói Trương tổng có ý tiến vào chiếm giữ Kiều Tây, tôi đây không phải đem người đến cho anh hay sao.
Trương Nhị Đản tùy ý ngồi xuống ghế sa lon đối diện, nhìn Trương Thắng từ trên xuống dưới cười nói:
-Ừ, chàng trai này rất trẻ tuổi sao? Chú cũng họ Trương, vậy năm trăm năm trước chúng ta là người một nhà rồi. Tuy nhiên so với tôi năm xưa còn mạnh hơn nhiều a, còn ít tuổi đã là một địa chủ nhỏ rồi, ha ha.
Trương Thắng vội hạ thấp người cười nói:
-Ha ha, Trương tổng nói đùa, tôi đây hậu sinh tiểu bối, nào dám đánh đồng với Trương tổng ngày xưa? Nghe nói Trương tổng muốn làm công thương nghiệp ở Kiều Tây, tôi đây không phải tự đề cử mình đến đây. Chỉ có điều không biết Trương tổng muốn làm dạng công thương nghiệp gì?
Trương Nhị Đản cười hắc hắc nói:
-Chú nhóc tin tức thật là linh thông nha, tôi mới có tính toán như vậy, ngược lại chú đã tìm tới cửa. Có phải Tiểu Từ Tử để lộ phong thanh không nha?
Từ Hải Sinh cười không đáp.
Trương Nhị Đản nói tiếp:
-Tôi quyết định xây dựng kho lạnh hạng trung, tuy nhiên xây dựng ở đâu thì vẫn còn đang trong giai đoạn khảo sát. Kiều Tây nhanh chóng sẽ thành nội thành, vị trí địa lý rất tốt, nhưng đồng bộ công trình còn chưa hoàn thiện, cũng không tính là sự lựa chọn tốt nhất.
Trương Thắng nghe vậy vội đáp:
-Nếu nhìn trước mắt, công trình đồng bộ còn chưa hoàn thiện. Nhưng gần đây tôi vẫn đứng ở Kiều Tây, nên hiểu rõ tình hình. Ủy ban nhân dân thành phố từ khi mới thiết lập khu kinh tế mới, liền đầu tư thêm rất nhiều vào Kiều Tây. Trước mắt, quy hoạch tổng thể đã hoàn thành, các công trình đồng bộ đã bắt đầu khởi công.
Cách Kiều Tây 500m chính là nhà ga Thành Nam, 200m về hướng đông là lò mổ lớn nhất toàn thành phố, xung quanh chính là nơi sản xuất rau quả, quốc lộ Thành Nam cũng đi qua Kiều Tây…
Mấy ngày nay Trương Thắng đều ngâm mình ở Kiều Tây, ưu thế về vị trí địa lý của Kiều Tây rõ như lòng bàn tay:
-Thành phố tôi hiện nay có ba chợ bán lẻ thủy sản quy mô, toàn bộ tập trung trong nội thành, bởi vậy quy mô phát triển bị hạn chế, việc cất giữ, vận chuyển sản phẩm thủy sản cũng bị hạn chế. Hiện tại, khách sạn và gia đình cá nhân càng ngày càng là trọng điểm tiêu dùng sản phẩm thủy sản, nhu cầu số lượng càng ngày càng lớn. Đất ở thành phố rất hữu hạn, khó mà thỏa mãn được sự khuếch trương của ngành kinh doanh thủy sản. bởi vậy, những chợ bán sỉ thủy sản lớn ở gần ngoại ô một khi xây dựng thành công, phiêu lưu cũng không phải là lớn.
Bình thường mà nói, chợ bán sỉ thành lập trong hai năm đầu đều là không có lãi, thậm chí còn phải cấp thêm vốn, cho đến khi hấp dẫn lượng lớn thương hộ đến thăm, tạo thành nhân khí mới có thể hình thành ổn định, càng ngày càng thu vào nhiều. Tuy nhiên, khu kinh tế mới thu nhập từ thuế, quản lý và chính sách ưu đãi, hơn nữa nhu cầusản phẩm thủy sản của dân thành phố càng ngày càng cao, hiện nay có thể nói là chiếm hết thiên thời, địa lợi, nhất định thành công gấp bội.
Hắn nói đến đây, khiêm tốn cười nói:
-Tuy nhiên, mặc kệ là kinh doanh cái gì, nói thì dễ, nhưng để làm cho tốt, cũng không phải cứ chịu khổ là có thể được đến. Trương tổng là nhà doanh nghiệp tư nhân kiệt xuất của tỉnh, kinh nghiệm điều hành xínghiệp phong phú,tầmnhìn lâu dài, tôi nghĩ tôi và ông góp vốn, có ông chỉ điểm, chúng tanhất định có thể thành công.
Trương Nhị Đản cười ha hả, gãi gãi đầu nói:
-Ừ, ý tưởng này không tệ, chú suy tính đúng, có điều kiện và đất đai tốt, không có phương pháp, kinh nghiệm tốt cũng không chắc có thể thành công.
Mấy năm nay, thành phố Ngũ Kim, Gia Câu vội vàng xây dựng, xây cất xong lại không mời gọi được thương nhân, không có phòng thuê, chỉ một mảnh tiêu điều, còn có một vài nhà xưởng cũng chưa xây hoàn thành liền biến thành Lạn Vĩ lầu. Cho nên nói, ngoài thiên thời địa lợi, còn phải có nhân hòa. Khuyết thiếu nhân mạch và ảnh hưởng sẽ không thành a. khả năng điều tra của chú cũng được đấy, có chút giống với tôi năm xưa, đã làm ăn mấy năm rồi?
Từ Hải Sinh vừa định xen mồm, Trương Thắng đã chân thành nói:
-Trương tổng, tôi không có kinh nghiệm kinh thương, tôi tốt nghiệp trường máy móc kỹ thuật Phong Tường, học điện cơ duy tu, sau khi tốt nghiệp… được tuyển nhận vào làm công nhân khoa điện ở nhà máy in ấn Ba Sao. Năm trước hạ đồi, mở một khách sạn nhỏ, kết quả cũng mất rồi.
Trương Nhị Đản vung tay lên, lớn tiếng nói:
-Thật sao, chú nhóc này thành thật, một là một, hai là hai, tôi liền thích như vậy đấy. Trương Nhị Đản tôi ghét nhất bị cái loại người đến đây khoác lác “trên địa cầu này ngoài ta ra không ai có thể bằng ta”. Người như vậy có thổi ra con lừa gọi đến tôi cũng không chào đón.
Ông ta đá bỏ giầy ra, khoanh chân ngồi trên sô pha, đốt một điếu thuốc, nói:
-Hiện tại chính là bộ dáng này, phân công chính là làm mù làm bừa nha, học ngoại khoa lại ném dao giải phẫu đi học giết heo, học quản lý xí nghiệp lại chạy tới trường hỏa táng là quàn linh cữu và mai táng… Ừ, lạc đề rồi, đất của chú, hôm nào tôi tìm người đến xem, nếu thích hợp như đã nói… tôi liền mua một khối…
Trương Thắng liếc nhìn Từ Hải Sinh một cái, Từ Hải Sinh cười dài mà nói:
-Trương tổng, Tiểu Trương có ý tứ là…
Trương Nhị Đản lập tức khoát tay chặn lại nói:
-Ai, không cần anh nói, Trương Thắng chú nói đi!
Trương Thắng nói:
-Trương tổng, ông đã hiểu lầm, tôi không phải nghĩ muốn bán cho ông mấy mẫu đất ấy, kỳ thật, mục đích hôm nay tới đây của tôi là muốn mời ông trở thành cổ đông của công ty tôi…
-A chúng tôi tới hơi sớm một chút, trước uống ngụm trà chờ một chút đi. Vị Chủ tịch này mỗi sáng sớm rời giường lúc năm giờ rưỡi, rửa mặt xong liền đi vòng quanh nhà máy của anh ta tuần tra một vòng. Anh ta xử lý công việc của nhà máy từ xưa đến giờ vẫn là như thế, mặc kệ là mưa hay gió. Chính là hiện nay, xí nghiệp con nhiều lắm nên chỉ đi dạo vài cái xí nghiệp cấp dưới là chủ yếu, vậy cũng mất thời gian tương đối lâu.
Trương Thắng ngoài ý muốn nói:
-Vị lão tổng của Bảo Nguyên này lại chuyên nghiệp như thế?
Từ Hải Sinh như cười như không nhìn anh liếc mắt một cái:
-Ở trong ấn tượng của chú, ông chủ kinh doanh nên có bộ dạng thế nào?
Mặt Trương Thắng đỏ lên, không nói gì.
Từ Hải Sinh cười cười nói:
-Chú không nên tin sự miêu tả của điện ảnh và kịch truyền hình. Người làm doanh nghiệp không phải như vậy đâu, ít nhất đại đa số cũng không phải. Mọi người thường chỉ nhìn thấy chủ xí nghiệp ngồi xe đẹp, vào khách sạn lớn, nhưng lại không nhìn thấy sự gian nan xây dựng sự nghiệp của họ, mệt mỏi trong công tác của họ.
Lấy ngay vị Trương tổng này mà nói, mỗi ngày đều mười một giờ đêm mới được nghỉ ngơi, ăn cơm trưa chỉ trong mười lăm phút, đấy là còn tính cả thời gian đi lại từ văn phòng tới căngtin. Tài sản của ông ta mấy tỷ đồng, nhưng không sáng nào được ngủ nướng, chưa từng có chủ nhật. Người có thể phát tài phải dốc sức làm việc đấy.
Ông ta lại khinh miệt cườinói:
-Đương nhiên những người thuộc nhóm đầu tiên có thể đứng lên, căn bản ít nhiều đều không sạch sẽ, đó cũng là do hoàn cảnh, phần lớn là có chút bất đắc dĩ. Về phần sau khi phát tài, có người bắt đầu hưởng thụ cuộc sống xe hơi, nhà lầu và mỹ nữ, đó cũng là rất công bằng, không coi là tố chất thấp, càng không nói họ có quan hệ với xí nghiệp dân doanh hay không, đổi lại là người khác, làm được đến vị trí như ngày hôm nay của bọn họ, có bao nhiêu người không bị tiền vàng hấp dẫn? Sẽ không hưởng lạc giống bọn họ.
Trong mắt của tôi, đại đa số những nhà doanh nghiệp tư nhân bị người lên án không phải là chuyện bọn hắn hưởng lạc, loại người chỉ nhìn chằm chằm vào việc này căn bản chính là bị bệnh đau mắt, nhược điểm thực sự của bọn hắn là…
Ông ta mới nói đến đây, cửa phòng mở ra, một tiếng cười sang sảng truyền vào:
-Tiểu Từ Tử, mấy ngày anh không có đến rồi!
Theo tiếng cười này, chủ nhân đế quốc kinh tế, nhà xí nghiệp nông dân nổi tiếng, Trương Nhị Đản tiên sinh bước như bay đi đến,phía cửa phòng bị hắn thuận tay mở ra kêu két một tiếng liền tự khép lại.
Một chiếc áo choàng ngắn màu trắng khoác ngoài chiếc áo bằng vải bố, quần dài màu đen, dưới chân đi một đôi giày vải khâu tay, Trương Nhị Đản rất vui vẻ cười hướng bọn họ chào đón.
Từ Hải Sinh vội vàng bật dậy, hai tay đưa ra như đang đợi bắt tay, nhiệt tình nghênh đón, nói:
-Trương tổng, chào anh!
Trương Nhị Đản hất hai bàn tay to lên, xuyên qua giữa hai tay Từ Hải Sinh đến đỉnh đầu, một tay chụp xuống thật mạnh vào bả vai của Từ Hải Sinh:
-Ha ha, mau ngồi đi, đừng làm mấy động tác vô dụng kia.
Từ Hải Sinh bị chụp bả vai nghiêng cả người một cái, nhe răng cười khổ, vừa thấy bàn tay thứ hai lại chụp tới, hắn vội vàng co rụt trở về, ngoan ngoãn ngồi trở lại sô pha.
Trương Thắng cố nhịn cười đánh giá Trương Nhị Đản. Nhà doanh nghiệp tư nhân truyền kỳ một thân áo choàng trắng ngắn, bên trong lộ ra một lọn tóc vàng, trên lưng còn in dòng chữ: “Đội quân danh dự đào kênh đột kích” màu đỏ sậm. Nếu trên cổ ông ta quàng thêm cái khăn lông trắng, quả thực chính là cách ăn mặc của một lão nông sáu mươi tuổi.
Nhưng trang phục như vậy được mặc trên người vị Chủ tịch Hội đồng quản trị này, lại ở trong phòng làm việc xa hoahiện đại như thế làm cho người ta có một cảm giác đặc biệt.
Trên người ông ta không có chiếc quần áo nào vượt quá hai mươi đồng, nhưng ông ta chính là loại người không cần bất kỳ phục sức đắt tiền nào để làm lộ rõ thân phận của mình, liền giống như trong phim Hồng Kông, ở giữa một đám nhân vật lớn đi giày tây, đột nhiên xuấthiện một người mặc áo bào xanh, áo khoác dài, trong tay nâng ống thuốc lào. Mọi người chẳng những không có cảm giác bừa bãi, ngược lại sẽ lập tức biết, ở bên trong nhóm người này, ông ta mới là lão đại trong lão đại.
Từ Hải Sinh cười nói:
-Trương tổng trăm công nghìn việc, tôi làm sao dám thường xuyên tới quấy rầy a? Ha ha, vị này chính là người tôi đã đề cập qua với anh, Trương Thắng. Anh ta có mấy trăm mẫu đất ở Kiều Tây, hơn nữa đều nằm ở đoạn đường trung tâm. Nghe nói Trương tổng có ý tiến vào chiếm giữ Kiều Tây, tôi đây không phải đem người đến cho anh hay sao.
Trương Nhị Đản tùy ý ngồi xuống ghế sa lon đối diện, nhìn Trương Thắng từ trên xuống dưới cười nói:
-Ừ, chàng trai này rất trẻ tuổi sao? Chú cũng họ Trương, vậy năm trăm năm trước chúng ta là người một nhà rồi. Tuy nhiên so với tôi năm xưa còn mạnh hơn nhiều a, còn ít tuổi đã là một địa chủ nhỏ rồi, ha ha.
Trương Thắng vội hạ thấp người cười nói:
-Ha ha, Trương tổng nói đùa, tôi đây hậu sinh tiểu bối, nào dám đánh đồng với Trương tổng ngày xưa? Nghe nói Trương tổng muốn làm công thương nghiệp ở Kiều Tây, tôi đây không phải tự đề cử mình đến đây. Chỉ có điều không biết Trương tổng muốn làm dạng công thương nghiệp gì?
Trương Nhị Đản cười hắc hắc nói:
-Chú nhóc tin tức thật là linh thông nha, tôi mới có tính toán như vậy, ngược lại chú đã tìm tới cửa. Có phải Tiểu Từ Tử để lộ phong thanh không nha?
Từ Hải Sinh cười không đáp.
Trương Nhị Đản nói tiếp:
-Tôi quyết định xây dựng kho lạnh hạng trung, tuy nhiên xây dựng ở đâu thì vẫn còn đang trong giai đoạn khảo sát. Kiều Tây nhanh chóng sẽ thành nội thành, vị trí địa lý rất tốt, nhưng đồng bộ công trình còn chưa hoàn thiện, cũng không tính là sự lựa chọn tốt nhất.
Trương Thắng nghe vậy vội đáp:
-Nếu nhìn trước mắt, công trình đồng bộ còn chưa hoàn thiện. Nhưng gần đây tôi vẫn đứng ở Kiều Tây, nên hiểu rõ tình hình. Ủy ban nhân dân thành phố từ khi mới thiết lập khu kinh tế mới, liền đầu tư thêm rất nhiều vào Kiều Tây. Trước mắt, quy hoạch tổng thể đã hoàn thành, các công trình đồng bộ đã bắt đầu khởi công.
Cách Kiều Tây 500m chính là nhà ga Thành Nam, 200m về hướng đông là lò mổ lớn nhất toàn thành phố, xung quanh chính là nơi sản xuất rau quả, quốc lộ Thành Nam cũng đi qua Kiều Tây…
Mấy ngày nay Trương Thắng đều ngâm mình ở Kiều Tây, ưu thế về vị trí địa lý của Kiều Tây rõ như lòng bàn tay:
-Thành phố tôi hiện nay có ba chợ bán lẻ thủy sản quy mô, toàn bộ tập trung trong nội thành, bởi vậy quy mô phát triển bị hạn chế, việc cất giữ, vận chuyển sản phẩm thủy sản cũng bị hạn chế. Hiện tại, khách sạn và gia đình cá nhân càng ngày càng là trọng điểm tiêu dùng sản phẩm thủy sản, nhu cầu số lượng càng ngày càng lớn. Đất ở thành phố rất hữu hạn, khó mà thỏa mãn được sự khuếch trương của ngành kinh doanh thủy sản. bởi vậy, những chợ bán sỉ thủy sản lớn ở gần ngoại ô một khi xây dựng thành công, phiêu lưu cũng không phải là lớn.
Bình thường mà nói, chợ bán sỉ thành lập trong hai năm đầu đều là không có lãi, thậm chí còn phải cấp thêm vốn, cho đến khi hấp dẫn lượng lớn thương hộ đến thăm, tạo thành nhân khí mới có thể hình thành ổn định, càng ngày càng thu vào nhiều. Tuy nhiên, khu kinh tế mới thu nhập từ thuế, quản lý và chính sách ưu đãi, hơn nữa nhu cầusản phẩm thủy sản của dân thành phố càng ngày càng cao, hiện nay có thể nói là chiếm hết thiên thời, địa lợi, nhất định thành công gấp bội.
Hắn nói đến đây, khiêm tốn cười nói:
-Tuy nhiên, mặc kệ là kinh doanh cái gì, nói thì dễ, nhưng để làm cho tốt, cũng không phải cứ chịu khổ là có thể được đến. Trương tổng là nhà doanh nghiệp tư nhân kiệt xuất của tỉnh, kinh nghiệm điều hành xínghiệp phong phú,tầmnhìn lâu dài, tôi nghĩ tôi và ông góp vốn, có ông chỉ điểm, chúng tanhất định có thể thành công.
Trương Nhị Đản cười ha hả, gãi gãi đầu nói:
-Ừ, ý tưởng này không tệ, chú suy tính đúng, có điều kiện và đất đai tốt, không có phương pháp, kinh nghiệm tốt cũng không chắc có thể thành công.
Mấy năm nay, thành phố Ngũ Kim, Gia Câu vội vàng xây dựng, xây cất xong lại không mời gọi được thương nhân, không có phòng thuê, chỉ một mảnh tiêu điều, còn có một vài nhà xưởng cũng chưa xây hoàn thành liền biến thành Lạn Vĩ lầu. Cho nên nói, ngoài thiên thời địa lợi, còn phải có nhân hòa. Khuyết thiếu nhân mạch và ảnh hưởng sẽ không thành a. khả năng điều tra của chú cũng được đấy, có chút giống với tôi năm xưa, đã làm ăn mấy năm rồi?
Từ Hải Sinh vừa định xen mồm, Trương Thắng đã chân thành nói:
-Trương tổng, tôi không có kinh nghiệm kinh thương, tôi tốt nghiệp trường máy móc kỹ thuật Phong Tường, học điện cơ duy tu, sau khi tốt nghiệp… được tuyển nhận vào làm công nhân khoa điện ở nhà máy in ấn Ba Sao. Năm trước hạ đồi, mở một khách sạn nhỏ, kết quả cũng mất rồi.
Trương Nhị Đản vung tay lên, lớn tiếng nói:
-Thật sao, chú nhóc này thành thật, một là một, hai là hai, tôi liền thích như vậy đấy. Trương Nhị Đản tôi ghét nhất bị cái loại người đến đây khoác lác “trên địa cầu này ngoài ta ra không ai có thể bằng ta”. Người như vậy có thổi ra con lừa gọi đến tôi cũng không chào đón.
Ông ta đá bỏ giầy ra, khoanh chân ngồi trên sô pha, đốt một điếu thuốc, nói:
-Hiện tại chính là bộ dáng này, phân công chính là làm mù làm bừa nha, học ngoại khoa lại ném dao giải phẫu đi học giết heo, học quản lý xí nghiệp lại chạy tới trường hỏa táng là quàn linh cữu và mai táng… Ừ, lạc đề rồi, đất của chú, hôm nào tôi tìm người đến xem, nếu thích hợp như đã nói… tôi liền mua một khối…
Trương Thắng liếc nhìn Từ Hải Sinh một cái, Từ Hải Sinh cười dài mà nói:
-Trương tổng, Tiểu Trương có ý tứ là…
Trương Nhị Đản lập tức khoát tay chặn lại nói:
-Ai, không cần anh nói, Trương Thắng chú nói đi!
Trương Thắng nói:
-Trương tổng, ông đã hiểu lầm, tôi không phải nghĩ muốn bán cho ông mấy mẫu đất ấy, kỳ thật, mục đích hôm nay tới đây của tôi là muốn mời ông trở thành cổ đông của công ty tôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.