Chương 41: Đế quốc Bảo Nguyên độc chiếm thiên hạ
Nguyệt Quan
28/02/2017
Vào đến thị trấn, hắn đều có thể cảm nhận được sự phồn hoa của nơi này. Cái trấn nhỏ này khắp nơi đều là hàng hàng lầu nhỏ, cùng với các xã, thị
trấn nói chung hoàn toàn bất đồng. Thị trường điện gia dụng, thị trường
giày mũ, thực phẩm phụ phẩm bán sỉ, nhà máy bột mì, nhà máy cơ giới, này đó đều là xí nghiệp cấp dưới của tập đoàn Bảo Nguyên.
Trên đường, treo đầy bảng hiệu rực rỡ muôn màu, còn có một nhà máy gạch đầy cỏ dại. Nhà máy gạch này đã sớm ngừng hoạt động, nhưng nó chính là một trong những căn cơ làm giàu của Trương Nhị Đản năm xưa, cho nên nó cùng với nhà máy nhỏ sản xuất chăn ga đều được giữ lại để làm kỷ niệm.
Tới sườn đông của thị trấn, một chiếc cửa lớn khí phái xuất hiện ngay trước mắt, trụ hai bên là tạo hình của một đôi tay, trong tay nâng một quả bóng vàng, hai cột trụ treo từng dãy bảng hiệu, trên một khối bảng hiệu viết mấy chữ to: “Trọng hợp đồng, giữ chữ tín cho xí nghiệp” màu vàng.
Trong viện, suối nước giả sơn, hoa cỏ xhắn ngát, đối diện quảng trường rộng lớn là kiến trúc quần lâu màu trắng ngà cao mười một tầng, kiến trúc xây dựng hình đa giác bất quy tắc. Kiến trúc quần lâu bốn phương đều cùng một màu sắc ở đây có thể nói là rất đặc biệt. Mái nhà xây dựng theo hình tròn, vừa trang trọng lại vừa tráng lệ.
Nơi này chính là đế quốc kinh tế của Trương Nhị Đản, tổng bộ của xí nghiệp tập đoàn Bảo Nguyên – Bảo Nguyên building.
Xe vừa mới vào cửa chính, đã nhìn thấy một chiếc cadillac màu đen nghênh diện chạy ra.
Từ Hải Sinh chỉ vào chiếc xe kia nói:
-Chú xem, đây là xí nghiệp góp vốn dùng chính sách ưu đãi miễn thuế để mua, tập đoàn bảo Nguyên chỉ mua bằng một phần ba giá, nhưng tính năng phong kín của nó thì vô cùng tốt. Trương Nhị Đản bị say xe, sau lại mua chiếc Lincoln, có thể mở được ba cửa, chiếc xe này liền thành xe chuyên dụng tiếp đón của tổng bộ công ty.
Nói đến đây, ông ta quay đầu cười cười nói với Trương Thắng:
-Đợi khi công ty liên doanh của chúng ta thành lập, cũng mua cho chú một chiếc Mercedes-Benz.
Trương Thắng kinh ngạc “A” một tiếng, Từ Hải Sinh cười ha ha nói:
-Cái gì gọi là vỏ bọc? Không người nào có nhưng ta có, người có ta ngạc nhiên. Không có cái Mercedes-Benz giữ thể diện, ai sẽ xem trọng chú ba phần?
Nói xong ông ta “ồ” một tiếng, thuận tay lấy ra từ sau xe một cái hộp tinh xảo đưa cho Trương Thắng:
-Đây là Motorola 9900lần trước tôi bảo người mang về từ Hồng Kông, còn chưa sử dụng. Chú mày vớ bở rồi.
Trương Thắng định từ chối, lại bị Từ Hải Sinh trừng mắt, đành phải ngoan ngoãn nhận.
Motorola trong tay, Trương Thắng cảm giác trong lòng mê man, cửa tài phú đang chậm rãi mở về phía hắn. Ngoại trừ hoa mắt thần mê, càng nhiều hơn trong lòng hắn đó là lo sợ và nghi hoặc. Có đôi khi, phồn hoa phú quý tới quá nhanh, sẽ làm cho con người cảm thấy mất đi sự thực.
Từ Hải Sinh làm như không thấy phản ứng của Trương Thắng, tiếp tục cười:
-Trương Nhị Đản thích xe ngựa, cảm thấy uy phong khí thế, mặc dù dáng xe có hơi nhỏ một chút hắn cũng không để ý. Ha ha, lại nói tiếp, còn một chuyện thú vị, nhà của hắn hóa ra ở trong một ngõ nhỏ, ngõ quá chật, xe lớn như vậy không xoay được đầu, mỗi lần đều đi vào đi ra mất hơn nửa giờ, sau đó hắn thực sự không kiên nhẫn được nữa, mới một lần nữa xây biệt thự ở trên thị trấn.
Trương Thắng cảm nhận thấy trong ngữ khí và tiếng cười của ông ta mang theo chút trêu chọc và khinh thị, hiển nhiên, vị nông dân xí nghiệp này tuy nói là tài sản hàng tỉ, nhưng nông dân vẫn có lối suy nghĩ và điệu bộ không thể làm cho Từ Hải Sinh sinh ra kính ý đối với hắn ta.
Phía trước đại lầu rất đẹp, không ngờ còn có một cái hồ nhân tạo, trên hồ có đình sơn thủy và cầu nhỏ bằng cẩm thạch, liễu Thùy Dương phe phẩy trên mặt nước, có thể thấy được thực lực của xí nghiệp.
Từ Hải Sinh dừng xe ở sườn lầu, dẫn Trương Thắng đi vào building, bên trong vô cùng xa hoa khí thế, nền bằng đá cẩm thạch màu đỏ sậm, in rõ bóng người. Bắt đầu đi lên lầu hai, trên vách tường là khung ảnh rực rỡ rất lớn, trong đó đều là ảnh các cấp lãnh đạo đến thăm thị sát nhà máy.Không ngoài dự tính, hình ảnh đều là Trương tổng cùng đi thị sát hoặcnhiệt tình bắt tay, dưới ảnh đều ghi chú rõ thời gian, tính danh và quan hàm của các vị lãnh đạo.
Trương Thắng đánh giá những đèn treo hoa mĩ, cầu thang màu vàng theo phong cách châu Âu, hoa cỏ quý giá, nghi ngờ nói:
-Trương tổng ở tầng mười một? Tôi thấy quy cách kiến tạo trang hoàng không tầm thường, nhưng sao lại không có thang máy?
Khóe miệng Từ Hải Sinh nhếch một cái, như cười như không, nói:
-Lúc Tần Thủy Hoàng đi tuần thú thiên hạ, chú nói là buông màn điều khiển ngự liễn ngày đêm phóng nhanh hay là mở cửa sổ mà đi từ từ để dò xét ngàn dặm giang sơn?
Trương Thắng nghe xong phì cười, xem ra nhà xí nghiệp nông dân này còn có không ít cổ quái.
Trong đại lầu rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có nhân viên ra vào công tác nhìn thấy Từ Hải Sinh cũng không có vẻ mặt đặc thù gì, xem ra mặc dù ông và trương Tổng có quan hệ khá chặt chẽ, nhưng nhân viên công tác tại tập đoàn lại không quen biết ông.
Tầng thứ mười là một phòng khách lớn rất xa hoa, tầng 11 là văn phòng của chủ tịch hội đồng quản trị. Hai người bọn họ leo đến tầng 11 đã thở hồng hộc rồi. toàn bộ tầng 11 được phủ thảm a khắc Münster xa hoa từ bàn làm việc đến nền nhà. Sau bàn, một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục công sở đang ngồi, thoạt nhìn khoảng hai tư hai nhăm tuổi, bộ dáng bình thường, trên mũi còn có chút tàn nhang, nhưng khí chất không tồi.
Vừa thấy hai người lên lầu, cô gái kia liền đứng dậy, nở nụ cười đầy tính chuyênnghiệp, khách khí hỏi:
-Xin hỏi hai vị cóhẹn trước không?
Từ Hải Sinh dơ một ngón tay lên nói:
-Ờ, buổi sáng đã gọi rồi, tôi họ Từ, muốn gặp Trương tổng.
Nữ thư ký kia hiển nhiên đã được Chủ tịch Hội đồng quản trị nói trước, vừa nghe thấy hắn giới thiệu, nụ cười trên mặt liền trở nên thân thiết, vội nói với bọn họ:
-Mời đi theo tôi.
Đưa bọn hắn đến trước cửa một căn phòng làm việc, cô đẩy cửa vào nói:
-Chủ tịch Hội đồng quản trị đang đi tuần sát trong công ty, sẽ quay lạingay, mời hai vị ngồi đợi một chút.
Nói xong đẩy cửa phòng ra, làm tư thế mời bọn họ vào phòng, đợi hai người đi vào, lại ân cần pha trà, lúc này mới mỉm cười lui xuống.
Phòng làm việc này rất lớn, cửa sổ bằng thủy tinh xuống tận nền nhà, mỗi mặt tường thủy tinh rộng khoảng hai mươi mét, trong cùng là một bàn làm việc rất lớn. ánh nắng chiếu trên mặt bàn làm việc tạo thành một mảnh hào quang, trên bàn cắm ba lá cờ nhỏ, ở giữa là quốc kỳ,còn hai cái hai bên màu sắc rực rỡ lại không biết là cờ nước nào.
Trong sảnh bày một bộ sô pha nhập khẩu, trên tường, một phía treo bức trhắn rất lớn và giá sách, phía kia là trồng các loại thực vật xhắn ngát,, ẩn hiện ba cái cửa, hiển nhiên còn thông tới các phòng khác. Không gian xa hoa như vậy, hiện đại như vậy không khỏi làm cho người khác tưởng tượng ra chủ nhân của nó là người thế nào?
Trên đường, treo đầy bảng hiệu rực rỡ muôn màu, còn có một nhà máy gạch đầy cỏ dại. Nhà máy gạch này đã sớm ngừng hoạt động, nhưng nó chính là một trong những căn cơ làm giàu của Trương Nhị Đản năm xưa, cho nên nó cùng với nhà máy nhỏ sản xuất chăn ga đều được giữ lại để làm kỷ niệm.
Tới sườn đông của thị trấn, một chiếc cửa lớn khí phái xuất hiện ngay trước mắt, trụ hai bên là tạo hình của một đôi tay, trong tay nâng một quả bóng vàng, hai cột trụ treo từng dãy bảng hiệu, trên một khối bảng hiệu viết mấy chữ to: “Trọng hợp đồng, giữ chữ tín cho xí nghiệp” màu vàng.
Trong viện, suối nước giả sơn, hoa cỏ xhắn ngát, đối diện quảng trường rộng lớn là kiến trúc quần lâu màu trắng ngà cao mười một tầng, kiến trúc xây dựng hình đa giác bất quy tắc. Kiến trúc quần lâu bốn phương đều cùng một màu sắc ở đây có thể nói là rất đặc biệt. Mái nhà xây dựng theo hình tròn, vừa trang trọng lại vừa tráng lệ.
Nơi này chính là đế quốc kinh tế của Trương Nhị Đản, tổng bộ của xí nghiệp tập đoàn Bảo Nguyên – Bảo Nguyên building.
Xe vừa mới vào cửa chính, đã nhìn thấy một chiếc cadillac màu đen nghênh diện chạy ra.
Từ Hải Sinh chỉ vào chiếc xe kia nói:
-Chú xem, đây là xí nghiệp góp vốn dùng chính sách ưu đãi miễn thuế để mua, tập đoàn bảo Nguyên chỉ mua bằng một phần ba giá, nhưng tính năng phong kín của nó thì vô cùng tốt. Trương Nhị Đản bị say xe, sau lại mua chiếc Lincoln, có thể mở được ba cửa, chiếc xe này liền thành xe chuyên dụng tiếp đón của tổng bộ công ty.
Nói đến đây, ông ta quay đầu cười cười nói với Trương Thắng:
-Đợi khi công ty liên doanh của chúng ta thành lập, cũng mua cho chú một chiếc Mercedes-Benz.
Trương Thắng kinh ngạc “A” một tiếng, Từ Hải Sinh cười ha ha nói:
-Cái gì gọi là vỏ bọc? Không người nào có nhưng ta có, người có ta ngạc nhiên. Không có cái Mercedes-Benz giữ thể diện, ai sẽ xem trọng chú ba phần?
Nói xong ông ta “ồ” một tiếng, thuận tay lấy ra từ sau xe một cái hộp tinh xảo đưa cho Trương Thắng:
-Đây là Motorola 9900lần trước tôi bảo người mang về từ Hồng Kông, còn chưa sử dụng. Chú mày vớ bở rồi.
Trương Thắng định từ chối, lại bị Từ Hải Sinh trừng mắt, đành phải ngoan ngoãn nhận.
Motorola trong tay, Trương Thắng cảm giác trong lòng mê man, cửa tài phú đang chậm rãi mở về phía hắn. Ngoại trừ hoa mắt thần mê, càng nhiều hơn trong lòng hắn đó là lo sợ và nghi hoặc. Có đôi khi, phồn hoa phú quý tới quá nhanh, sẽ làm cho con người cảm thấy mất đi sự thực.
Từ Hải Sinh làm như không thấy phản ứng của Trương Thắng, tiếp tục cười:
-Trương Nhị Đản thích xe ngựa, cảm thấy uy phong khí thế, mặc dù dáng xe có hơi nhỏ một chút hắn cũng không để ý. Ha ha, lại nói tiếp, còn một chuyện thú vị, nhà của hắn hóa ra ở trong một ngõ nhỏ, ngõ quá chật, xe lớn như vậy không xoay được đầu, mỗi lần đều đi vào đi ra mất hơn nửa giờ, sau đó hắn thực sự không kiên nhẫn được nữa, mới một lần nữa xây biệt thự ở trên thị trấn.
Trương Thắng cảm nhận thấy trong ngữ khí và tiếng cười của ông ta mang theo chút trêu chọc và khinh thị, hiển nhiên, vị nông dân xí nghiệp này tuy nói là tài sản hàng tỉ, nhưng nông dân vẫn có lối suy nghĩ và điệu bộ không thể làm cho Từ Hải Sinh sinh ra kính ý đối với hắn ta.
Phía trước đại lầu rất đẹp, không ngờ còn có một cái hồ nhân tạo, trên hồ có đình sơn thủy và cầu nhỏ bằng cẩm thạch, liễu Thùy Dương phe phẩy trên mặt nước, có thể thấy được thực lực của xí nghiệp.
Từ Hải Sinh dừng xe ở sườn lầu, dẫn Trương Thắng đi vào building, bên trong vô cùng xa hoa khí thế, nền bằng đá cẩm thạch màu đỏ sậm, in rõ bóng người. Bắt đầu đi lên lầu hai, trên vách tường là khung ảnh rực rỡ rất lớn, trong đó đều là ảnh các cấp lãnh đạo đến thăm thị sát nhà máy.Không ngoài dự tính, hình ảnh đều là Trương tổng cùng đi thị sát hoặcnhiệt tình bắt tay, dưới ảnh đều ghi chú rõ thời gian, tính danh và quan hàm của các vị lãnh đạo.
Trương Thắng đánh giá những đèn treo hoa mĩ, cầu thang màu vàng theo phong cách châu Âu, hoa cỏ quý giá, nghi ngờ nói:
-Trương tổng ở tầng mười một? Tôi thấy quy cách kiến tạo trang hoàng không tầm thường, nhưng sao lại không có thang máy?
Khóe miệng Từ Hải Sinh nhếch một cái, như cười như không, nói:
-Lúc Tần Thủy Hoàng đi tuần thú thiên hạ, chú nói là buông màn điều khiển ngự liễn ngày đêm phóng nhanh hay là mở cửa sổ mà đi từ từ để dò xét ngàn dặm giang sơn?
Trương Thắng nghe xong phì cười, xem ra nhà xí nghiệp nông dân này còn có không ít cổ quái.
Trong đại lầu rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có nhân viên ra vào công tác nhìn thấy Từ Hải Sinh cũng không có vẻ mặt đặc thù gì, xem ra mặc dù ông và trương Tổng có quan hệ khá chặt chẽ, nhưng nhân viên công tác tại tập đoàn lại không quen biết ông.
Tầng thứ mười là một phòng khách lớn rất xa hoa, tầng 11 là văn phòng của chủ tịch hội đồng quản trị. Hai người bọn họ leo đến tầng 11 đã thở hồng hộc rồi. toàn bộ tầng 11 được phủ thảm a khắc Münster xa hoa từ bàn làm việc đến nền nhà. Sau bàn, một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục công sở đang ngồi, thoạt nhìn khoảng hai tư hai nhăm tuổi, bộ dáng bình thường, trên mũi còn có chút tàn nhang, nhưng khí chất không tồi.
Vừa thấy hai người lên lầu, cô gái kia liền đứng dậy, nở nụ cười đầy tính chuyênnghiệp, khách khí hỏi:
-Xin hỏi hai vị cóhẹn trước không?
Từ Hải Sinh dơ một ngón tay lên nói:
-Ờ, buổi sáng đã gọi rồi, tôi họ Từ, muốn gặp Trương tổng.
Nữ thư ký kia hiển nhiên đã được Chủ tịch Hội đồng quản trị nói trước, vừa nghe thấy hắn giới thiệu, nụ cười trên mặt liền trở nên thân thiết, vội nói với bọn họ:
-Mời đi theo tôi.
Đưa bọn hắn đến trước cửa một căn phòng làm việc, cô đẩy cửa vào nói:
-Chủ tịch Hội đồng quản trị đang đi tuần sát trong công ty, sẽ quay lạingay, mời hai vị ngồi đợi một chút.
Nói xong đẩy cửa phòng ra, làm tư thế mời bọn họ vào phòng, đợi hai người đi vào, lại ân cần pha trà, lúc này mới mỉm cười lui xuống.
Phòng làm việc này rất lớn, cửa sổ bằng thủy tinh xuống tận nền nhà, mỗi mặt tường thủy tinh rộng khoảng hai mươi mét, trong cùng là một bàn làm việc rất lớn. ánh nắng chiếu trên mặt bàn làm việc tạo thành một mảnh hào quang, trên bàn cắm ba lá cờ nhỏ, ở giữa là quốc kỳ,còn hai cái hai bên màu sắc rực rỡ lại không biết là cờ nước nào.
Trong sảnh bày một bộ sô pha nhập khẩu, trên tường, một phía treo bức trhắn rất lớn và giá sách, phía kia là trồng các loại thực vật xhắn ngát,, ẩn hiện ba cái cửa, hiển nhiên còn thông tới các phòng khác. Không gian xa hoa như vậy, hiện đại như vậy không khỏi làm cho người khác tưởng tượng ra chủ nhân của nó là người thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.