Chương 58: Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy
Nguyệt Quan
08/03/2017
Sáng sớm, không khí tươi mát, ánh mặt trời rạng rỡ
Trương Thắng từ từ tỉnh lại, bên tai lập tức truyền đến tiếng “khò khè khò khè” của lợn tranh máng, nhìn sang bên cạnh, thấy Quách mập trên đầu băng vải, giống như thương binh, trong tay cầm đang bưng bát vui vẻ ăn gì đó.
Vừa thấy hắn tỉnh lại, Quách mập liền cười hì hì nói:
- Đại anh hùng tỉnh rồi? Mau đứng lên ăn gì đi, đợi lát nữa nguội mất. Thịt lợn xào hành, bánh há cảo có nhân rất thơm, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.
Đầu Trương Thắng vẫn choáng váng, có cảm giác mất trí nhớ, rất lâu sau mới hồi lại, hắn sợ hãi ngồi dậy:
- Sao tôi lại ở đây? Hỏng rồi! Hỏng rồi, hỏng rồi! Cái này hỏng rồi, đêm qua có mấy người, chuốc rượu y tá Tần rồi muốn vô lễ với cô ấy…tôi…đến ngăn cản, muốn đem cô ấy về, sau đó…sau đó…sau đó làm sao vậy?
Quách mập cười đến nỗi cả người rung lên:
- Sau đó bị em họ người ta cho là quỷ háo sắc, bị bạn của cậu ta nổ pháo cho cậu bay lên… ha ha ha
Trương Thắng ngạc nhiên nói:
- Em họ? Em họ ai?
Ông anh giường số 3 cười nói:
- Chính là em họ của y tá Tần đó. Ông em ơi, cậu rất nhiệt tình, bây giờ người như thế cũng không còn nhiều rồi. Tuy nhiên hôm qua cậu lầm rồi, người trẻ tuổi thích càn quấy, ba tên tiểu tử kia chỉ cố ý đùa y tá Tần thôi, cố ý chọc ghẹo cô ấy, người muốn dẫn cô ấy về nhà chính là em họ cô ấy đấy.
Kết quả bị cậu cản lại, bọn họ cho rằng cậu là tên háo sắc chẳng có ý tốt gì, sau đó bạn cậu mới nói rõ ràng, mấy người bọn họ cũng giúp mang cậu về đây đấy.
Trương Thắng ngẩn người một lúc lâu, mơi tiêu hóa được lời nói của bệnh nhân ở giường số 3, hắn túng quẫn nói:
- Hóa ra là vậy! Tôi …đã hiểu lầm bọn họ rồi!
Quách mập ăn bánh há cảo xong, chùi mép giảo hoạt nói:
- Rất có sáng ý. “tôi là bạn trai cô ấy”, anh hùng cứu mỹ nhân, anh hùng mạt lộ không được bình thường.. ha ha ha ha
Trương Thắng thẹn quá thành giận, trừng hắn một cái nói:
- Anh cút đi, tôi…hai người bạn của tôi thế nào rồi?
Vẫn là giường số 3 nói:
- Bọn họ không sao, chỉ có một anh họ Sở uống quá nhiều, thắt cổ họng đóng giả thái giám, cú kêu nô tài nô tài, bị y tá đuổi ra ngoài, người bạn họ Từ của cậu đưa cậu ấy về nhà. Em họ y tá Tần và hai người bạn rất băn khoăn, còn nói hôm nay sẽ trở lại thăm cậu.
Trương Thắng nghe xong đỏ bừng mặt, không nghĩ tới mình có thể làm ra loại chuyện Ô Long này, muốn đoạt lấy người, kết quả sau nửa ngày làm hảo hán, bị bị đấm cho một đấm quay về bệnh viện, sao có thể không biết xấu hổ mà gặp người khác.
Hắn vội vàng nói:
- Hôm nay tôi phải ra viện về công ty, không thể ở đây đợi được rồi. Lát nữa truyền dịch xong sẽ xuất viện.
Hắn đang nói, cửa phòng bỗng mở ra, một mỹ nhân nhẹ nhàng khoan khoái như ánh trăng, yểu điệu thướt tha như hoa mai đi vào.
Lông mày lá liễu, mắt cười như trăng lưỡi liềm, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc rủ xuống trước ngực, cô mặc một cái áo phông trắng, trước ngực có hình hoa anh đào nho nhỏ, thêm chiếc quần bò nới lỏng, bộ dạng rất thư nhàn.
-Tần…Tần…
Trương Thắng thì thào không nói nên lời.
Tần Nhược Lan cười nghịch ngợm, nhẹ nhàng tiến vào:
- Hôm nay tôi không làm việc, không phải y tá!
Cô cười dài nói:
- Anh thế nào rồi? Không bị tên ngốc kia đánh bị thương chứ?
Mặt Trương Thắng đỏ lên, vội hỏi:
- Ồ, cũng không có việc gì. Lúc ấy cũng là uống nhiều rượu quá, ngủ một giấc dậy là không sao rồi. Hôm qua cô say như vậy, không nghĩ cô lại hồi phục nhanh thế đâu.
Tần Nhược Lan đắc ý cười, nhướng mái tóc cắt ngang trán, tự tâng bốc mình nói:
- Đó là đương nhiên, bọn họ nếu không phải đùa giỡn muốn chuốc say tôi, đừng nói cửa lớn, cửa sổ cũng không có. Lúc tôi 3 tuổi bố tôi đã cho tôi uống rượu rồi, tửu lượng của tôi rất cao, không phải như những người khác…
Trương Thắng không kìm nổi cười “phốc” một cái:
- Ừ! Lời này của cô tôi đã nghe qua rồi.
Tần Nhược Lan mở to hai mắt:
- Thật sao? Ai nói cho anh biết? Em họ tôi nói à?
Trương Thắng buồn cười nói:
- Đêm qua cô tự mình nói mà, sao, cô không nhớ rõ à?
Lời này vừa nói ra, mặt Nhược Lan cũng ửng đỏ, cô tức giận quay ra ben ngoài gọi:
- Ba người các cậu, mau lăn vào đây!
Ngoài cửa lập tức có ba người trẻ tuổi nối đuôi nhau vào, giống như tiểu thái giám bên cạnh nương nương, quy củ đấy, mắt nhìn mắt, mũi nhìn tim. Đúng là 3 người thanh niên Lý Hạo Thăng, Lý Nhĩ và Tiêu Tử.
Lý Hạo cầm một giỏ hoa màu xanh lớn, Lý Nhĩ và Tiêu Tử thì mỗi người đang cầm một chồng hộp lớn nhỏ.
Ba người xếp thành hàng trước giường bệnh Trương Thắng, nheo mắt nhìn Tần Nhược Lan.
Tần Nhược Lan trừng đôi mắt xinh đẹp, ba người lập tức miễn cưỡng cong eo về phía trước, Lý Hạo Thăng hắng giọng nói:
- Anh Trương, việc tối hôm qua tôi xin lỗi, ba chúng tôi có mắt như mù, mong anh Trương bỏ qua cho.
Tần Nhược Lan giơ chân lên đá vào mông hắn, cười mắng:
- Có thành ý một chút được không? Bỏ qua cái gì, cậu nghĩ cậu là Lỗ Trí Thâm à? Sao không hát trước rồi hãy nói?
Cô vừa nói xong, ba người Lý Hạo Thăng không kìm nổi cười rộ lên, Quách mập và giường số 3 cũng cười ha hả, không khí lập tức trầm tĩnh lại. Trương Thắng vội vàng nói:
- Đuừng khách khí, đừng khách khí, cũng nên trách tôi, không hiểu tình hình, nghĩ các cậu là người xấu, tôi muốn cứu người nhưng lại sợ không đánh lại được các cậu, nên mới dùng thủ đoạn, không nghĩ tới biện pháp này cũng rất ngu xuẩn, ngược lại lại khiến các cậu hiểu lầm.
Lý Hạo Thăng cười ha ha nói:
- Biện pháp này của anh Trương thật ra cũng rất dễ dùng, mặc kệ ai muốn phá hỏng, chân mệnh thiên tử của người ta tới rồi, đều phải kiềm chế một chút.
Lỹ Nhĩ cười nói:
- Đáng tiếc, chúng ta cùng vị nhị tiểu thư này cả ngày lăn lộn, cô ấy mà có bạn trai, cũng là giấu chúng tôi đấy.
Trương Thắng cười khổ một tiếng, vuốt mũi nói:
- Tôi mà biết cậu kia là em họ cô ấy, thì cũng không dám nói như vậy. Đánh tôi một quyền, cả người bay lên, bây giờ ngực vẫn còn đau…
Tần Nhược Lan nghe xong mắt chợt lóe lên, con ngươi kia như mặt hồ có gió thổi qua, tạo nên tầng gợn sóng:
- Bạn trai? Tên gia hỏa này đúng là nên tách ra.
Tính cô tùy tiện, luôn sang sảng hào phóng, nhưng không biết tại sao, vừa nghe đến hai chữ “bạn trai” kia, lại có chút xấu hổ.
Tiêu Tử nhai kẹo cao su, tùy tiện vươn tay về phía Trương Thắng:
- Anh Trương, người hôm qua đánh anh là tôi, ngại quá, lúc ấy tôi cũng uống hơi nhiều. Nghe nói anh Trương cũng là người kinh doanh? Em ở nhà ăn uống miễn phí, còn chưa có công việc đứng đắn gì, nhưngcha em cũng quản một chút việc, là Tổng Giám đốc siêu thị Vạn Khách Lai, nếu anh kinh doanh mà có việc gì cứ nói với em một tiếng, nếu có thể giúp đỡ, thì cũng coi như là bồi thường.
Lúc ấy Siêu thị cũng vừa mới xuất hiện, siêu thị Vạn Khách Lai là siêu thị lớn nhất thành phố, mỗi ngày buôn bán đạt mấy triệu đồng, lượng hàng hóa xuất nhập kinh người. Nếu là việc buôn bán, chẳng ai muốn bất hòa với họ, vẫn muốn cùng họ hợp tác. Trương Thắng nghe xong vừa mừng vừa sợ.
Tần Nhược Lan hừ một tiếng, khinh bỉ nói:
- Không phải thấy ai cũng lấy cha cậu ra, tiền đồ của chính mình nói ra mới sáng lạn.
Cô nói với Trương Thắng:
- Nhà Lý Nhĩ cũng là buôn bán, Lý Thị buôn bán hoa quả, rau quả, rượu.. anh đã nghe thấy chưa? Còn bản thân bọn họ, đều là những người không có việc gì đàng hoàng, ngoại trừ sống phóng túng ra cái gì cũng không biết. Anh là người thực nghiệp, không cần để ý đến mấy người lêu lổng bọn họ.
Từng là nhà giàu mới nổi kiêm lưu manh biến thái, nay biến thành người kiên định gây dựng sự nghiệp. Chuyển biến lớn như thế, lại chỉ cần một câu nói của Tần nhị tiểu thư.
Trương Thắng cũng không chú ý sao cô lại thay đổi đánh giá về mình như vậy, bây giờ hắn giống như mảnh đất khô cạn có một bát nước dội vào, không biết tại sao thấy chóng chóng mặt rồi.
Một là siêu thị lớn nhất thành phố, mỗi ngày buôn bán hàng triệu đồng; một là ông trùm ngành bán sỉ, chính mình dù xây kho lạnh hay bán sỉ, nếu cùng bọn họ thương lượng, có sự ủng hộ và hợp tác của bọn họ, đó là trường hợp thế nào? Việc này thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy. Đắc lai toàn bất phí công phu, đều là quý nhân nha!
Trương Thắng từ từ tỉnh lại, bên tai lập tức truyền đến tiếng “khò khè khò khè” của lợn tranh máng, nhìn sang bên cạnh, thấy Quách mập trên đầu băng vải, giống như thương binh, trong tay cầm đang bưng bát vui vẻ ăn gì đó.
Vừa thấy hắn tỉnh lại, Quách mập liền cười hì hì nói:
- Đại anh hùng tỉnh rồi? Mau đứng lên ăn gì đi, đợi lát nữa nguội mất. Thịt lợn xào hành, bánh há cảo có nhân rất thơm, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.
Đầu Trương Thắng vẫn choáng váng, có cảm giác mất trí nhớ, rất lâu sau mới hồi lại, hắn sợ hãi ngồi dậy:
- Sao tôi lại ở đây? Hỏng rồi! Hỏng rồi, hỏng rồi! Cái này hỏng rồi, đêm qua có mấy người, chuốc rượu y tá Tần rồi muốn vô lễ với cô ấy…tôi…đến ngăn cản, muốn đem cô ấy về, sau đó…sau đó…sau đó làm sao vậy?
Quách mập cười đến nỗi cả người rung lên:
- Sau đó bị em họ người ta cho là quỷ háo sắc, bị bạn của cậu ta nổ pháo cho cậu bay lên… ha ha ha
Trương Thắng ngạc nhiên nói:
- Em họ? Em họ ai?
Ông anh giường số 3 cười nói:
- Chính là em họ của y tá Tần đó. Ông em ơi, cậu rất nhiệt tình, bây giờ người như thế cũng không còn nhiều rồi. Tuy nhiên hôm qua cậu lầm rồi, người trẻ tuổi thích càn quấy, ba tên tiểu tử kia chỉ cố ý đùa y tá Tần thôi, cố ý chọc ghẹo cô ấy, người muốn dẫn cô ấy về nhà chính là em họ cô ấy đấy.
Kết quả bị cậu cản lại, bọn họ cho rằng cậu là tên háo sắc chẳng có ý tốt gì, sau đó bạn cậu mới nói rõ ràng, mấy người bọn họ cũng giúp mang cậu về đây đấy.
Trương Thắng ngẩn người một lúc lâu, mơi tiêu hóa được lời nói của bệnh nhân ở giường số 3, hắn túng quẫn nói:
- Hóa ra là vậy! Tôi …đã hiểu lầm bọn họ rồi!
Quách mập ăn bánh há cảo xong, chùi mép giảo hoạt nói:
- Rất có sáng ý. “tôi là bạn trai cô ấy”, anh hùng cứu mỹ nhân, anh hùng mạt lộ không được bình thường.. ha ha ha ha
Trương Thắng thẹn quá thành giận, trừng hắn một cái nói:
- Anh cút đi, tôi…hai người bạn của tôi thế nào rồi?
Vẫn là giường số 3 nói:
- Bọn họ không sao, chỉ có một anh họ Sở uống quá nhiều, thắt cổ họng đóng giả thái giám, cú kêu nô tài nô tài, bị y tá đuổi ra ngoài, người bạn họ Từ của cậu đưa cậu ấy về nhà. Em họ y tá Tần và hai người bạn rất băn khoăn, còn nói hôm nay sẽ trở lại thăm cậu.
Trương Thắng nghe xong đỏ bừng mặt, không nghĩ tới mình có thể làm ra loại chuyện Ô Long này, muốn đoạt lấy người, kết quả sau nửa ngày làm hảo hán, bị bị đấm cho một đấm quay về bệnh viện, sao có thể không biết xấu hổ mà gặp người khác.
Hắn vội vàng nói:
- Hôm nay tôi phải ra viện về công ty, không thể ở đây đợi được rồi. Lát nữa truyền dịch xong sẽ xuất viện.
Hắn đang nói, cửa phòng bỗng mở ra, một mỹ nhân nhẹ nhàng khoan khoái như ánh trăng, yểu điệu thướt tha như hoa mai đi vào.
Lông mày lá liễu, mắt cười như trăng lưỡi liềm, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc rủ xuống trước ngực, cô mặc một cái áo phông trắng, trước ngực có hình hoa anh đào nho nhỏ, thêm chiếc quần bò nới lỏng, bộ dạng rất thư nhàn.
-Tần…Tần…
Trương Thắng thì thào không nói nên lời.
Tần Nhược Lan cười nghịch ngợm, nhẹ nhàng tiến vào:
- Hôm nay tôi không làm việc, không phải y tá!
Cô cười dài nói:
- Anh thế nào rồi? Không bị tên ngốc kia đánh bị thương chứ?
Mặt Trương Thắng đỏ lên, vội hỏi:
- Ồ, cũng không có việc gì. Lúc ấy cũng là uống nhiều rượu quá, ngủ một giấc dậy là không sao rồi. Hôm qua cô say như vậy, không nghĩ cô lại hồi phục nhanh thế đâu.
Tần Nhược Lan đắc ý cười, nhướng mái tóc cắt ngang trán, tự tâng bốc mình nói:
- Đó là đương nhiên, bọn họ nếu không phải đùa giỡn muốn chuốc say tôi, đừng nói cửa lớn, cửa sổ cũng không có. Lúc tôi 3 tuổi bố tôi đã cho tôi uống rượu rồi, tửu lượng của tôi rất cao, không phải như những người khác…
Trương Thắng không kìm nổi cười “phốc” một cái:
- Ừ! Lời này của cô tôi đã nghe qua rồi.
Tần Nhược Lan mở to hai mắt:
- Thật sao? Ai nói cho anh biết? Em họ tôi nói à?
Trương Thắng buồn cười nói:
- Đêm qua cô tự mình nói mà, sao, cô không nhớ rõ à?
Lời này vừa nói ra, mặt Nhược Lan cũng ửng đỏ, cô tức giận quay ra ben ngoài gọi:
- Ba người các cậu, mau lăn vào đây!
Ngoài cửa lập tức có ba người trẻ tuổi nối đuôi nhau vào, giống như tiểu thái giám bên cạnh nương nương, quy củ đấy, mắt nhìn mắt, mũi nhìn tim. Đúng là 3 người thanh niên Lý Hạo Thăng, Lý Nhĩ và Tiêu Tử.
Lý Hạo cầm một giỏ hoa màu xanh lớn, Lý Nhĩ và Tiêu Tử thì mỗi người đang cầm một chồng hộp lớn nhỏ.
Ba người xếp thành hàng trước giường bệnh Trương Thắng, nheo mắt nhìn Tần Nhược Lan.
Tần Nhược Lan trừng đôi mắt xinh đẹp, ba người lập tức miễn cưỡng cong eo về phía trước, Lý Hạo Thăng hắng giọng nói:
- Anh Trương, việc tối hôm qua tôi xin lỗi, ba chúng tôi có mắt như mù, mong anh Trương bỏ qua cho.
Tần Nhược Lan giơ chân lên đá vào mông hắn, cười mắng:
- Có thành ý một chút được không? Bỏ qua cái gì, cậu nghĩ cậu là Lỗ Trí Thâm à? Sao không hát trước rồi hãy nói?
Cô vừa nói xong, ba người Lý Hạo Thăng không kìm nổi cười rộ lên, Quách mập và giường số 3 cũng cười ha hả, không khí lập tức trầm tĩnh lại. Trương Thắng vội vàng nói:
- Đuừng khách khí, đừng khách khí, cũng nên trách tôi, không hiểu tình hình, nghĩ các cậu là người xấu, tôi muốn cứu người nhưng lại sợ không đánh lại được các cậu, nên mới dùng thủ đoạn, không nghĩ tới biện pháp này cũng rất ngu xuẩn, ngược lại lại khiến các cậu hiểu lầm.
Lý Hạo Thăng cười ha ha nói:
- Biện pháp này của anh Trương thật ra cũng rất dễ dùng, mặc kệ ai muốn phá hỏng, chân mệnh thiên tử của người ta tới rồi, đều phải kiềm chế một chút.
Lỹ Nhĩ cười nói:
- Đáng tiếc, chúng ta cùng vị nhị tiểu thư này cả ngày lăn lộn, cô ấy mà có bạn trai, cũng là giấu chúng tôi đấy.
Trương Thắng cười khổ một tiếng, vuốt mũi nói:
- Tôi mà biết cậu kia là em họ cô ấy, thì cũng không dám nói như vậy. Đánh tôi một quyền, cả người bay lên, bây giờ ngực vẫn còn đau…
Tần Nhược Lan nghe xong mắt chợt lóe lên, con ngươi kia như mặt hồ có gió thổi qua, tạo nên tầng gợn sóng:
- Bạn trai? Tên gia hỏa này đúng là nên tách ra.
Tính cô tùy tiện, luôn sang sảng hào phóng, nhưng không biết tại sao, vừa nghe đến hai chữ “bạn trai” kia, lại có chút xấu hổ.
Tiêu Tử nhai kẹo cao su, tùy tiện vươn tay về phía Trương Thắng:
- Anh Trương, người hôm qua đánh anh là tôi, ngại quá, lúc ấy tôi cũng uống hơi nhiều. Nghe nói anh Trương cũng là người kinh doanh? Em ở nhà ăn uống miễn phí, còn chưa có công việc đứng đắn gì, nhưngcha em cũng quản một chút việc, là Tổng Giám đốc siêu thị Vạn Khách Lai, nếu anh kinh doanh mà có việc gì cứ nói với em một tiếng, nếu có thể giúp đỡ, thì cũng coi như là bồi thường.
Lúc ấy Siêu thị cũng vừa mới xuất hiện, siêu thị Vạn Khách Lai là siêu thị lớn nhất thành phố, mỗi ngày buôn bán đạt mấy triệu đồng, lượng hàng hóa xuất nhập kinh người. Nếu là việc buôn bán, chẳng ai muốn bất hòa với họ, vẫn muốn cùng họ hợp tác. Trương Thắng nghe xong vừa mừng vừa sợ.
Tần Nhược Lan hừ một tiếng, khinh bỉ nói:
- Không phải thấy ai cũng lấy cha cậu ra, tiền đồ của chính mình nói ra mới sáng lạn.
Cô nói với Trương Thắng:
- Nhà Lý Nhĩ cũng là buôn bán, Lý Thị buôn bán hoa quả, rau quả, rượu.. anh đã nghe thấy chưa? Còn bản thân bọn họ, đều là những người không có việc gì đàng hoàng, ngoại trừ sống phóng túng ra cái gì cũng không biết. Anh là người thực nghiệp, không cần để ý đến mấy người lêu lổng bọn họ.
Từng là nhà giàu mới nổi kiêm lưu manh biến thái, nay biến thành người kiên định gây dựng sự nghiệp. Chuyển biến lớn như thế, lại chỉ cần một câu nói của Tần nhị tiểu thư.
Trương Thắng cũng không chú ý sao cô lại thay đổi đánh giá về mình như vậy, bây giờ hắn giống như mảnh đất khô cạn có một bát nước dội vào, không biết tại sao thấy chóng chóng mặt rồi.
Một là siêu thị lớn nhất thành phố, mỗi ngày buôn bán hàng triệu đồng; một là ông trùm ngành bán sỉ, chính mình dù xây kho lạnh hay bán sỉ, nếu cùng bọn họ thương lượng, có sự ủng hộ và hợp tác của bọn họ, đó là trường hợp thế nào? Việc này thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy. Đắc lai toàn bất phí công phu, đều là quý nhân nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.