Chương 59: Gặp tri kỉ ngàn chén rượu cũng ít(1)
Nguyệt Quan
09/03/2017
Lúc Triệu Kim Đậu mang tài liệu đến đồn công an, đón tiếp cô là Phó đồn
trưởng Trịnh Hồng Phi, người đàn ông này chính là chính là đồn trưởng
đồn cảnh sát mà bị cáo Nghiêm Hổ Đệ quen biết.
Đồn trưởng Trịnh thân mật bắt tay Triệu Kim Đậu một lúc lâu, nhưng khi vừa nghe mục đích đến của cô, biết cô là người nhà của tên Quánh mập, liền thay đổi nét mặt.
Ông ta tùy ý xem bệnh án và kết quả giám định của bệnh viện,cố làm ra vẻ lên mặt nói:
-Người của đồn đi điều tra hiện trường rồi, là do chồng của cô ra tay trước mà, tuy vết thương của anh ta rất nặng nhưng sự tình là anh ta đã tạo nên, phía cảnh sát chúng tôi không thể chiều theo yêu cầu quá đáng của anh ta.
Triệu Kim Đậu trẻ trung xinh đẹp, làm kinh doanh đã lâu nên rất giỏi đoán biết ý tứ người khác qua lời nói. Mặc dù Trương Thắng từng nói qua là đã nhờ cậy được nhưng cô cũng không dám đắc tội với vị đồn trưởng Trịnh này, cứ tươi cười nói chuyện với ông ta, làm cho đồn trưởng Trịnh hết sức vui vẻ, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều, rồi bảo sẽ giải quyết việc này ổn thỏa ra sao thì còn phải tiến hành điều tra thêm đã.
Cũng chẳng biết là đồn trưởng Trịnh có tài ăn nói hay là thích nói chuyện với cô mà cứ nói hết chuyện này sang chuyện khác mãi. Trịnh Hồng Phi cũng chẳng có ý cho cô về, dần đần từ vụ án nói sang chuyện gia đình và công việc của cô.
Biết cô ở bán hàng bách hóa ở đường số hai khu chợ, đồn trưởng Trịnh liền cố ý nói rằng ông cần mua một cái đèn bàn cho con trai học, cònvợ ông thì bị thấp khớp nên muốn mua một tấm thảm điện nhưng công việc lại quá bận bịu, không thể lo hết được vân vân, tóm lại lý đồ của ông chẳng cần nói ra nhưng cũng rõ mồn một rồi.
Thực lòng Triệu Kim Đậu căm ghét con người này vô cùng, tuy vậy ngoài mặt vẫn không dám biểu lộ ra, đành phải nhẫn nhịn chịu đựng cười nói cùng ông ta.
Đồn trưởng Trịnh đang say sưa tán dóc với Triệu Kim Đậu thì đột nhiên nhận được điện thoại của cục trưởng Ngải gọi đến. Hỏi người nghe máy là ai xong ông ta liền hỏi đến tình hình điều tra vụ việc ẩu đả tại phòng tắm.
Trịnh Hồng Phi không hiểuý của Cục trưởng liền hết sức cẩn thận hỏi lại một câu, Cục trưởng Ngải bảo:
-Ờ, không có gì đâu, người báo án họ Quách kia là con cháu một người bạn của tôi, họ muốn nhờ tôi hỏi một chút tình hình sự việc. Anh cũng không cần phải cảm thấy áp lực làm gì, cứ theo lẽ công bằng mà xử.
Trịnh Hồng Phi trong lòng “hồi hộp” một chút, ông ta lén liếc nhìn Triệu Kim Đậu, thấy cô hình như không hay biết gì về người vừa gọi điện đến nói những chuyện có liên quan đến cô bèn hắng giọng:
-Cục trưởng, vụ án này vẫn trong quá trình điều tra, trước mắt vẫn chưa có kết quả. Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng điều tra rõ ràng vụ việc, công bằng xử án. Đợi sự việc có kết quả, tôi chắc chắn sẽ báo cáo với ngài trước tiên.
Gác điện thoại xuống, Trịnh Hồng Phi chẳng còn tâm chí đâu mà yêu cầu này nọ hay tán dóc với người đẹp họ Triệu nữa, lập tức gọi điện thoại cho Nghiêm Hổ Đệ, câu đầu tiên mà ông ta nói ra là:
-Chú em à, việc của cậu khó thành rồi, lần này có thể hỏng bét đấy!
Nghiêm Hổ Đệ bất mãn hét lên trong điện thoại:
-Anh Trịnh, anh đừng dọa em, chuyện nàyanh vẫn gánh đỡ được đúng không?
Trịnh Hồng Phi vừa nghe đã nổi nóng lên:
-Hổ Tử, tôi nói nghiêm túc, cậu đừng có mà gào lên như thế. Tôi nào có biết được tên mập chết tiệt kia nhìn vô dụng vậy mà lại quen biết Cục trưởng Ngải. Theo như cách lão ta nói, tôi thấy việc này thực sự, mẹ nó, không ngon ăn chút nào.
Nghiêm Hổ Đệ vừa nghe xong liền hốt hoảng nói:
-Anh Trịnh, cónghiêm trọng đến vậy không? Em cũng có làm gì hắn ta đâu, chẳng qua chỉ là bẻ gãy hai chân hắn thôi mà.
Trịnh Hồng Phi ngắt lời anh ta:
-Được rồi, báo cáo kiểm tra thương tật của hắn nằm trong tay tôi đây. Cho dù làthương nhẹ thì cũng đủ để tạm giam cậu rồi. Theo như giọng điệu của Cục trưởng Ngải thì cũng chưa đến mức nghiêm trọng lắm. Chỉ cần đối xử với tên béo chết tiệt đó tốt tốt một chút thì chắc cũng không có gì vấn đề gì nữa đâu. Cậu nói xem, thích cho của đi thay người hay thích nhà đá dăm bữa nửa tháng?
Nghiêm Hổ Đệ nghe xong một lúc không nói gì,Trịnh Hồng Phi bực mình gắt:
-Sao hả? Cậu định để tôi chờ đến sáng mai hay sao? Ngày mai tôi phải trả lời cục trưởng rồi.
Nghiêm Hổ Đệ ấp úng một hồi, đau lòng nói:
-Nghe nói mấy người trong tù rất thích ma cũ bắt nạt ma mới, nếu vào đó….thì khác nào tự dẫn xác vào hang cọp. Anh Trịnh, anh xem, hay là em nộp một nghìn đồng có được không?
Trịnh Hồng Phi vừa nghe liền tức giận đáp:
-Cậu hỏi xem có được không à? Cậu tựnghĩ đi.
Nói xong liền dập điện thoại, Nghiêm Hổ Đệ gọi cũng không thèm nghe máy nữa.
Một giờ sau, Nghiêm Hổ Đệ liền ngoan ngoãn mang đến 3500 đồng, lại hết sức mời ông ta đi ăn cơm. Trịnh Hồng Phi lúc đó mới chịu đồng ý giúp anh ta chạy tội.
Ngày thứ hai, cũng là lúc Trương Thắng trong bệnh viện đã dần tỉnh lại, Triệu Kim Đậu nhận được thông báo của Trịnh Hồng Phi nói rằng cuộc điều tra đã có thêm kết quả, phiền cô đến sở cảnh sát một lần nữa.
Lần này giọng điệu của Đồn trưởng Trịnh thay đổi hẳn. Qua quá trình điều tra kĩ lưỡng của ông ta, tự mình chạy đi chạy lại, tra hỏi ý kiến của ông chủ phòng tắm, đồng thời thăm dò ý kiến của những người có mặt tại hiện trường, cuối cùng đã làm rõ thực hư sự việc như sau: Hai bên đầu tiên có xảy ra cãi vã, sau đó Nghiêm Hổ Đệ ra tay đánh người làm cho Quách mập bị thương phải nằm viện.
Kẻ gây chuyện có hành vi độc ác gây hậu quả nghiêm trọng, sở cảnh sát sẽ nghiêm khắc xử lí, vào thời gian chính thức sẽ xử phạt hành chính và tạm giam. Hôm nay gọi cô đến là muốn hỏi ý kiến của người nhà nạn nhân để có thể giải quyết vụ việc này một cách hợp lí nhất.
Triệu Kim Đậu theo như Trương Thắng nói là yêu cầu bồi thường kinh tế. Trịnh Hồng Phi nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, ông ta chỉ sợ nhà họ Quách không chịu nhận bồi thường tiền mà kiên quyết đòi nghiêm trị kẻ gây sự. Lúc này nghe cô đưa ra yêu cầu bồi thường về mặt kinh tế, lập tức đồng ý luôn, nói sẽ ngay lập tức đi thông báo cho bị cáo biết, nhất định phải đáp ứng đủ yêu cầu của người bị hại.
Khi Triệu Kim Đậu đi khỏi, Trịnh Hồng Phi đi đi lại lại trong phòng hơn một tiếng đồng hồ, rồi ông ta tự mình đến đường số hai khu chợ để trao tận tay Triệu Kim Đậu phí điều trị và phí thu nhập bị mất và phí chăm sóc tổng cộng là 3000 đồng. Triệu Kim Đậu tươi cười nhận tiền, rồi đưa tặng ông ta một cái đèn bàn và một tấm thảm điện, Trịnh Hồng Phi một mực từ chối, nói không cần gì cả.
Triệu Kim Đậu bất đắc dĩ liền đi đến cửa hàng làm bảng hiệu bên cạnh tặng ông ta tấm cờ hiệu, chủ cửa hàng đó là bạn của cô, lấy cờ hiệu này cũng không thích hợp cho lắm. Cờ hiệu bình thường đều là đặt làm, còn tấm này chủ cửa hàng làm ra để treo lên làm mẫu, nội dung không được thích hợp cho lắm. Đồn trưởng Trịnh mở tấm cờ hiệu ra xem thấy bên trên là dòng chữ “ Lôi Đình xuất kích, phá án như thần tốc”.
Trịnh Hồn Phi dở khóc dở cười, đành phải nhận lấy tấm cờ hiệu, buồn như cá chuồn mà ra về.
Phí bồi thường đã tới tay, Quách mập cũng không ở trong bệnh viện được nữa. Thân thể của người nghèo, xương cốt không đáng tiền, nếu như không vì nghe Trương Thắng nói rất chắc chắn là có quý nhân phù trợ, có thể thay anh đòi lại công lí thì Quách mập cũng chẳng dám nằm viện.Nhiều lắm thì cũng chỉ tự sướng trong lòng một chút, nếu như có một ngày Nghiêm Hổ Đệ rơi vào tay anh, nhất định anh sẽ cho hắn nếm mùi chịu khổ hình dăm bữa nửa tháng, làm cho hắn sống dở chết dở vân vân.Tự sướng xong rồi, vẫn thấy mình đen đủi,buồn bã quay về nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Đồn trưởng Trịnh thân mật bắt tay Triệu Kim Đậu một lúc lâu, nhưng khi vừa nghe mục đích đến của cô, biết cô là người nhà của tên Quánh mập, liền thay đổi nét mặt.
Ông ta tùy ý xem bệnh án và kết quả giám định của bệnh viện,cố làm ra vẻ lên mặt nói:
-Người của đồn đi điều tra hiện trường rồi, là do chồng của cô ra tay trước mà, tuy vết thương của anh ta rất nặng nhưng sự tình là anh ta đã tạo nên, phía cảnh sát chúng tôi không thể chiều theo yêu cầu quá đáng của anh ta.
Triệu Kim Đậu trẻ trung xinh đẹp, làm kinh doanh đã lâu nên rất giỏi đoán biết ý tứ người khác qua lời nói. Mặc dù Trương Thắng từng nói qua là đã nhờ cậy được nhưng cô cũng không dám đắc tội với vị đồn trưởng Trịnh này, cứ tươi cười nói chuyện với ông ta, làm cho đồn trưởng Trịnh hết sức vui vẻ, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều, rồi bảo sẽ giải quyết việc này ổn thỏa ra sao thì còn phải tiến hành điều tra thêm đã.
Cũng chẳng biết là đồn trưởng Trịnh có tài ăn nói hay là thích nói chuyện với cô mà cứ nói hết chuyện này sang chuyện khác mãi. Trịnh Hồng Phi cũng chẳng có ý cho cô về, dần đần từ vụ án nói sang chuyện gia đình và công việc của cô.
Biết cô ở bán hàng bách hóa ở đường số hai khu chợ, đồn trưởng Trịnh liền cố ý nói rằng ông cần mua một cái đèn bàn cho con trai học, cònvợ ông thì bị thấp khớp nên muốn mua một tấm thảm điện nhưng công việc lại quá bận bịu, không thể lo hết được vân vân, tóm lại lý đồ của ông chẳng cần nói ra nhưng cũng rõ mồn một rồi.
Thực lòng Triệu Kim Đậu căm ghét con người này vô cùng, tuy vậy ngoài mặt vẫn không dám biểu lộ ra, đành phải nhẫn nhịn chịu đựng cười nói cùng ông ta.
Đồn trưởng Trịnh đang say sưa tán dóc với Triệu Kim Đậu thì đột nhiên nhận được điện thoại của cục trưởng Ngải gọi đến. Hỏi người nghe máy là ai xong ông ta liền hỏi đến tình hình điều tra vụ việc ẩu đả tại phòng tắm.
Trịnh Hồng Phi không hiểuý của Cục trưởng liền hết sức cẩn thận hỏi lại một câu, Cục trưởng Ngải bảo:
-Ờ, không có gì đâu, người báo án họ Quách kia là con cháu một người bạn của tôi, họ muốn nhờ tôi hỏi một chút tình hình sự việc. Anh cũng không cần phải cảm thấy áp lực làm gì, cứ theo lẽ công bằng mà xử.
Trịnh Hồng Phi trong lòng “hồi hộp” một chút, ông ta lén liếc nhìn Triệu Kim Đậu, thấy cô hình như không hay biết gì về người vừa gọi điện đến nói những chuyện có liên quan đến cô bèn hắng giọng:
-Cục trưởng, vụ án này vẫn trong quá trình điều tra, trước mắt vẫn chưa có kết quả. Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng điều tra rõ ràng vụ việc, công bằng xử án. Đợi sự việc có kết quả, tôi chắc chắn sẽ báo cáo với ngài trước tiên.
Gác điện thoại xuống, Trịnh Hồng Phi chẳng còn tâm chí đâu mà yêu cầu này nọ hay tán dóc với người đẹp họ Triệu nữa, lập tức gọi điện thoại cho Nghiêm Hổ Đệ, câu đầu tiên mà ông ta nói ra là:
-Chú em à, việc của cậu khó thành rồi, lần này có thể hỏng bét đấy!
Nghiêm Hổ Đệ bất mãn hét lên trong điện thoại:
-Anh Trịnh, anh đừng dọa em, chuyện nàyanh vẫn gánh đỡ được đúng không?
Trịnh Hồng Phi vừa nghe đã nổi nóng lên:
-Hổ Tử, tôi nói nghiêm túc, cậu đừng có mà gào lên như thế. Tôi nào có biết được tên mập chết tiệt kia nhìn vô dụng vậy mà lại quen biết Cục trưởng Ngải. Theo như cách lão ta nói, tôi thấy việc này thực sự, mẹ nó, không ngon ăn chút nào.
Nghiêm Hổ Đệ vừa nghe xong liền hốt hoảng nói:
-Anh Trịnh, cónghiêm trọng đến vậy không? Em cũng có làm gì hắn ta đâu, chẳng qua chỉ là bẻ gãy hai chân hắn thôi mà.
Trịnh Hồng Phi ngắt lời anh ta:
-Được rồi, báo cáo kiểm tra thương tật của hắn nằm trong tay tôi đây. Cho dù làthương nhẹ thì cũng đủ để tạm giam cậu rồi. Theo như giọng điệu của Cục trưởng Ngải thì cũng chưa đến mức nghiêm trọng lắm. Chỉ cần đối xử với tên béo chết tiệt đó tốt tốt một chút thì chắc cũng không có gì vấn đề gì nữa đâu. Cậu nói xem, thích cho của đi thay người hay thích nhà đá dăm bữa nửa tháng?
Nghiêm Hổ Đệ nghe xong một lúc không nói gì,Trịnh Hồng Phi bực mình gắt:
-Sao hả? Cậu định để tôi chờ đến sáng mai hay sao? Ngày mai tôi phải trả lời cục trưởng rồi.
Nghiêm Hổ Đệ ấp úng một hồi, đau lòng nói:
-Nghe nói mấy người trong tù rất thích ma cũ bắt nạt ma mới, nếu vào đó….thì khác nào tự dẫn xác vào hang cọp. Anh Trịnh, anh xem, hay là em nộp một nghìn đồng có được không?
Trịnh Hồng Phi vừa nghe liền tức giận đáp:
-Cậu hỏi xem có được không à? Cậu tựnghĩ đi.
Nói xong liền dập điện thoại, Nghiêm Hổ Đệ gọi cũng không thèm nghe máy nữa.
Một giờ sau, Nghiêm Hổ Đệ liền ngoan ngoãn mang đến 3500 đồng, lại hết sức mời ông ta đi ăn cơm. Trịnh Hồng Phi lúc đó mới chịu đồng ý giúp anh ta chạy tội.
Ngày thứ hai, cũng là lúc Trương Thắng trong bệnh viện đã dần tỉnh lại, Triệu Kim Đậu nhận được thông báo của Trịnh Hồng Phi nói rằng cuộc điều tra đã có thêm kết quả, phiền cô đến sở cảnh sát một lần nữa.
Lần này giọng điệu của Đồn trưởng Trịnh thay đổi hẳn. Qua quá trình điều tra kĩ lưỡng của ông ta, tự mình chạy đi chạy lại, tra hỏi ý kiến của ông chủ phòng tắm, đồng thời thăm dò ý kiến của những người có mặt tại hiện trường, cuối cùng đã làm rõ thực hư sự việc như sau: Hai bên đầu tiên có xảy ra cãi vã, sau đó Nghiêm Hổ Đệ ra tay đánh người làm cho Quách mập bị thương phải nằm viện.
Kẻ gây chuyện có hành vi độc ác gây hậu quả nghiêm trọng, sở cảnh sát sẽ nghiêm khắc xử lí, vào thời gian chính thức sẽ xử phạt hành chính và tạm giam. Hôm nay gọi cô đến là muốn hỏi ý kiến của người nhà nạn nhân để có thể giải quyết vụ việc này một cách hợp lí nhất.
Triệu Kim Đậu theo như Trương Thắng nói là yêu cầu bồi thường kinh tế. Trịnh Hồng Phi nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, ông ta chỉ sợ nhà họ Quách không chịu nhận bồi thường tiền mà kiên quyết đòi nghiêm trị kẻ gây sự. Lúc này nghe cô đưa ra yêu cầu bồi thường về mặt kinh tế, lập tức đồng ý luôn, nói sẽ ngay lập tức đi thông báo cho bị cáo biết, nhất định phải đáp ứng đủ yêu cầu của người bị hại.
Khi Triệu Kim Đậu đi khỏi, Trịnh Hồng Phi đi đi lại lại trong phòng hơn một tiếng đồng hồ, rồi ông ta tự mình đến đường số hai khu chợ để trao tận tay Triệu Kim Đậu phí điều trị và phí thu nhập bị mất và phí chăm sóc tổng cộng là 3000 đồng. Triệu Kim Đậu tươi cười nhận tiền, rồi đưa tặng ông ta một cái đèn bàn và một tấm thảm điện, Trịnh Hồng Phi một mực từ chối, nói không cần gì cả.
Triệu Kim Đậu bất đắc dĩ liền đi đến cửa hàng làm bảng hiệu bên cạnh tặng ông ta tấm cờ hiệu, chủ cửa hàng đó là bạn của cô, lấy cờ hiệu này cũng không thích hợp cho lắm. Cờ hiệu bình thường đều là đặt làm, còn tấm này chủ cửa hàng làm ra để treo lên làm mẫu, nội dung không được thích hợp cho lắm. Đồn trưởng Trịnh mở tấm cờ hiệu ra xem thấy bên trên là dòng chữ “ Lôi Đình xuất kích, phá án như thần tốc”.
Trịnh Hồn Phi dở khóc dở cười, đành phải nhận lấy tấm cờ hiệu, buồn như cá chuồn mà ra về.
Phí bồi thường đã tới tay, Quách mập cũng không ở trong bệnh viện được nữa. Thân thể của người nghèo, xương cốt không đáng tiền, nếu như không vì nghe Trương Thắng nói rất chắc chắn là có quý nhân phù trợ, có thể thay anh đòi lại công lí thì Quách mập cũng chẳng dám nằm viện.Nhiều lắm thì cũng chỉ tự sướng trong lòng một chút, nếu như có một ngày Nghiêm Hổ Đệ rơi vào tay anh, nhất định anh sẽ cho hắn nếm mùi chịu khổ hình dăm bữa nửa tháng, làm cho hắn sống dở chết dở vân vân.Tự sướng xong rồi, vẫn thấy mình đen đủi,buồn bã quay về nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.