Chương 38: Gà đẻ trứng, trứng nở ra gà
Nguyệt Quan
24/02/2017
Trương Thắng đưa Trịnh Tiểu Lộ về đến dưới lầu ký túc xá. Miệng của phụ nữ rất lợi hại. Trịnh Tiểu Lộ da mặt mỏng, không chịu nổi sự trêu ghẹo của các cô. Cho nên Trương Thắng không tiện lên lầu để các cô nhìn thấy. Sau
khi Trịnh Tiểu Lộ lên phòng, Trương Thắng ngẫm nghĩ một chút rồi lại
chạy đến nhà Từ Hải Sinh. Việc này giả bộ hồ đồ cũng không phải là biện
pháp. Xét về giao tình giữa hai người thì hắn nhất định phải đến.
Trương Thắng chuẩn bị từ ngữ để an ủi Từ Hải Sinh một phen. Không ngờ khi vừa thấy Từ Hải Sinh thì những lời đó lập tức nuốt trở về. Từ Hải Sinh vẻ mặt rất tự nhiên, chẳng hề ủ rủ giống như vừa mới thất nghiệp vậy.
- Anh Từ, hôm nay....
Trương Thắng còn chưa nói xong, Từ Hải Sinh đã cười ha hả, khoát tay nói:
- Ài, đừng đề cập đến nó nữa. Một cái miếu nhỏ như vậy làm sao chứa nổi Từ mỗ tôi. Nơi này không lưu thì còn có nơi khác lưu. Tôi sớm đã muốn đi, chỉ có điều chưa tìm được cơ hội mà thôi.
Ông ta nói lời này chẳng giống như mình bị bắt rời khỏi cương vị công tác. Trương Thắng thật sự nhìn ra ông ta rất thoải mái, lại còn mang theo điểm vui mừng.
- Cậu đến thăm tôi, tôi còn phải cảm ơn. Phải tìm cái gì đó để phát tài chứ. À, theo tính toán của cậu thì đất phải vài năm nữa mới bán, vậy cậu tính làm chuyện gì trong khoảng thời gian này? Bộ tính cứ ở vầy trong hai năm sao?
Trương Thắng cười nói:
- Sao mà được chứ? Cho dù không có tiền, tôi cũng phải tìm việc mà làm. Nếu không làm việc, chẳng khác gì tách rời xã hội. Mấy ngày hôm trước, tôi đến một số nhà máy xin việc, nhưng nhu cầu của chuyên môn tôi không nhiều. Kết quả là chẳng tìm được công việc gì.
Từ Hải Sinh vuốt mái tóc, cười lắc đầu nói:
- Không có chí khí gì cả. Cậu mới hơn hai mươi tuổi, còn rất trẻ, phải mạnh dạn đi đầu chứ. Chỉ làm cái công việc điện đóm đó thì thỏa mãn sao?
Trương Thắng cười nói:
- Thế thì cũng không phải. Tôi cũng có tính toán khác. Tôi chuẩn bị đem số đất mà tôi đứng tên đem ra bán vài mẫu. Sau đó ở đối diện trường đại học truyền hình mở một tiệm photo. Sinh viên trường đại học đó đều là người trưởng thành, có cơ sở kinh tế. Muốn sao chép tư liệu hay một quyển sách thì đều phải bỏ tiền. Nếu ở đó mở một tiệm photo thì thu vào hẳn rất ổn định.
Từ Hải Sinh nặng nề cười nói:
- Mở tiệm photo ở đó thì cũng không tệ. Tuy nhiên, cậu không biết là, những người làm kinh doanh như chúng ta rất thích phiêu lưu mạo hiểm sao? Chỉ có như vậy thì thu vào mới lớn. Chỉ làm loại kinh doanh nhỏ này thì bao giờ mới phát tài? Không người nào mà không sử dụng tiền của phi nghĩa để làm giàu. Làm mấy việc vặt như thế thì không được rồi.
Trương Thắng cười khổ nói:
- Anh Từ, lúc này, nếu không phải trong lúc vô ý chiếm được kỳ ngộ thì tôi không phải đang ngồi chết sầu ở nhà sao? Hiện tại tiếp tục làm, tôi cũng không có đường.
Từ Hải Sinh cắn điếu thuốc, nhe răng cười nói:
- Nói cũng đúng. Tôi đang đầu tư chứng khoán, tiếc là cậu không có vốn.
Trương Thắng vừa nghe đến hai chữ "cổ phiếu" thì mặt đã biến sắc, hai tay xua liên tục nói:
- Không, không, cái này tôi không chơi đâu. Ngay cả có tiền tôi cũng không chơi. Tôi thích cuộc sống đi từng bước hơn.
Từ Hải Sinh ngồi ở ghế sofa, trầm tư một lát, bỗng bật cười:
- Làm từng bước? Cậu đấy, chẳng khác gì kiếm củi ở núi vàng. Không có tiền đồ, thật sự không có tiền đồ.
Trương Thắng nói:
- Kiếm củi trên núi vàng? Ý của anh là...? Vấn đề là đất hiện tại không nhúc nhích được.
Từ Hải Sinh gõ vào ghế sofa, khẽ cười nói:
- Ai nói không nhúc nhích được? Muốn xem cậu chuẩn bị như thế nào thôi. Ba trăm mẫu đất này chính là một cái máy rút tiền, một tòa kim sơn lấy không bao giờ hết.
Trương Thắng thân hình nghiêng về phía trước, chú ý nói:
- Anh Từ, anh nói lại một chút, vận tác như thế nào?
Từ Hải Sinh yên lặng nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ lóe ra, không biết là đang có chủ ý gì.
Trương Thắng bị ánh mắt cổ quái của ông ta làm cho hơi sợ hãi một chút, liền nói:
- Anh Từ, anh...nhìn tôi như vậy làm gì?
Từ Hải Sinh sờ cằm, bỗng nhiên cười rất quái dị:
- Tôi suy nghĩ, cậu muốn trở thành Chủ tịch hội đồng quản trị một doanh nghiệp thì sẽ thành cái dạng gì.
Trương Thắng chấn động, thất thanh nói:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị?
Từ Hải Sinh hỏi:
- Như thế nào? Có hứng thú làm hay không?
Trương Thắng giật mình, nói:
- Tôi hiện tại nào có tiền mà làm chứ? Nói sau, tôi cũng không có bản lãnh đó.
Từ Hải Sinh thản nhiên nói:
- Không ai trời sinh ra lại biết làm cái gì? Ai mà không phải học chứ? Chu Nguyên Chương chỉ là một đứa trẻ chăn trâu, nhưng lại là một Hoàng đế không tồi. Hiện tại, những hạng ông chủ lớn mang điện thoại di động đi đầy đường, hóa ra đều là người nào chứ? Có mấy người là học đại học ra? Một lớp người quê mùa, chứ có phải Vương hầu, Tướng quân gì đâu. Cậu ngay cả dã tâm làm ông chủ cũng không có.
Trương Thắng kềm chế tính tình kích động, nói:
- Anh Từ, cho dù anh nói là có lý, nhưng tôi lấy cái gì mà mở nhà máy chứ?
Từ Hải Sinh ánh mắt chợt lóe:
- Đất!
Trương Thắng nghi ngờ nói:
- Anh Từ, chính là đem đất bán đi, sau đó dùng tiền bán đất để mở nhà máy? Đất này qua vài năm nữa khẳng định là sẽ trở mình. Còn việc kinh doanh thì chưa hẳn là kiếm được nhiều như vậy.
Từ Hải Sinh chỉ vào hắn, cười ha hả:
- Tiểu tử cậu cũng giống như chơi cờ với tôi vậy, vĩnh viễn chưa bao giờ nghĩ là thắng. Lúc nào cũng suy nghĩ thua, chẳng muốn phát triển. Người như vậy thì làm sao mà thành công được. Cậu đã quên mảnh đất của cậu là như thế nào mà có được? Hai bàn tay trắng, vay tiền mua đất, bán đất trả nợ, vận tác thành công như thế nào? Hiện tại, cậu đã có đất trong tay, muốn mượn gà đẻ trứng thì dễ như trở bàn tay. Có muốn tôi chỉ điểm cho hay không?
Trương Thắng vội vàng gật đầu:
- Anh cứ nói.
Từ Hải Sinh theo thói quen lại đốt một điếu thuốc, nhả ra khói:
- Cậu chỉ nhìn thấy sự tăng giá trị của đất, nên chỉ có thể bị giam cầm mãi trong suy nghĩ này. Chỉ muốn một ngày kia có thể kiếm được chút tiền, nhưng lại không nghĩ sẽ dùng nó lãi mẹ đẻ lãi con. Kiếm tiền chết như vậy là ngu nhất. Có thể lợi dụng tư bản để kiếm tiền mới là một người thương nhân thành công.
Lúc này, Từ Hải Sinh quyết định khiến Trương Thắng tham dự vào kế hoạch của ông ta. Ông ta đối với Trương Thắng không hoàn toàn là lợi dụng, nhưng cũng không hoàn toàn là dẫn đát. Ông ta không có ý hại Trương Thắng, chẳng qua muốn lợi dụng hắn mà chiếm lấy tài nguyên.
Nhưng tham dự vào loại này cũng có hạn độ. Với sự lịch lãm của Trương Thắng hiện tại, lừa hắn đứng ra vay tiền đã là bất đắc dĩ lắm rồi. Nếu để hắn biết ông chơi chiêu tay không bắt giặc, không dọa hắn sợ chạy đi mới là lạ.
Từ Hải Sinh thấy Trương Thắng nghe như nhập thần như vậy, liền tiếp tục giải thích:
- Với ý tưởng tập trung đất để tăng giá trị tài sản, tôi đã cẩn thận suy xét qua. Kỳ thật, nếu muốn thu hoạch được lợi ích lớn nhất, chúng ta căn bản không cần nhượng lại đất. Muốn có được một món lợi kếch sù, chúng ta trực tiếp đăng ký một công ty, tự mình làm.
Trương Thắng chen vào nói:
- Tài chính khởi động từ chỗ nào? Làm sao có thể kiếm lời và không lỗ vốn?
Từ Hải Sinh nghe xong, không khỏi cười nói:
- Tôi xin trả lời vấn đề thứ nhất của cậu. Nơi có được tài chính, chính là đất của chúng ta. Hiện tại, khu Kiều Tây đã là khu kinh tế mới rồi. Các hạng mục chính sách của chính phủ đã bắt đầu nghiêng về khu kinh tế mới. Ngân hàng tất nhiên là thả lỏng điều kiện cho vay.
Bởi vậy, chúng ta có thể dùng đất để thế chấp vay nợ, có được khoản tài chính khởi động trước. Nói cách khác, đất chúng ta không cần bán, toàn bộ thế chấp. Sau khi vay xong, chúng ta sẽ dùng số tiền này xây dựng nhà xưởng. Chúng ta chỉ thế chấp, chứ không bán, nên không có chút tổn thất nào.
Trước mắt, nhà xưởng đều là những công trình to. Cho nên, chúng ta chỉ cần bỏ ra một số tiền là có thể khởi động. Nhà xưởng sau khi xây dựng xong, chúng ta lại có thể dùng nó để vay nợ. Có được khoản tài chính thứ hai. Khoản tiền này dùng để trả tiền công trình. Đồng thời ký kết hợp đồng để công trình tiếp tục được khai thác.
Lúc này, tài chính của chúng ta tương đối đầy đủ. Nhà xưởng xây dựng xong có thể dùng để cho thuê hoặc bán ra, bất cứ lúc nào cũng có lợi nhuận thu vào. Một miếng đất lớn thì chúng ta sẽ tiêu hóa không nổi. Đại bộ phận đất cũng có thể vận tác như vậy. Chỉ cần lưu lại một mảnh đất nhỏ thì cũng có thể lập nên một doanh nghiệp. Sau đó dùng nhà xưởng để thế chấp vay nợ. Tiền vay nợ sẽ dùng để mua thiết bị. Rồi lại dùng thiết bị đó để đi vay. Cứ khoản trước khoản sau như vậy, tài chính là cuồn cuộn không dứt.
Từ Hải Sinh vỗ tay phát ra tiếng, lông mày nhíu lại:
- Mượn gà đẻ trứng, lấy trứng sinh gà. Vấn đề tài chính khởi động có thể được giải quyết hoàn mỹ.
Trương Thắng chuẩn bị từ ngữ để an ủi Từ Hải Sinh một phen. Không ngờ khi vừa thấy Từ Hải Sinh thì những lời đó lập tức nuốt trở về. Từ Hải Sinh vẻ mặt rất tự nhiên, chẳng hề ủ rủ giống như vừa mới thất nghiệp vậy.
- Anh Từ, hôm nay....
Trương Thắng còn chưa nói xong, Từ Hải Sinh đã cười ha hả, khoát tay nói:
- Ài, đừng đề cập đến nó nữa. Một cái miếu nhỏ như vậy làm sao chứa nổi Từ mỗ tôi. Nơi này không lưu thì còn có nơi khác lưu. Tôi sớm đã muốn đi, chỉ có điều chưa tìm được cơ hội mà thôi.
Ông ta nói lời này chẳng giống như mình bị bắt rời khỏi cương vị công tác. Trương Thắng thật sự nhìn ra ông ta rất thoải mái, lại còn mang theo điểm vui mừng.
- Cậu đến thăm tôi, tôi còn phải cảm ơn. Phải tìm cái gì đó để phát tài chứ. À, theo tính toán của cậu thì đất phải vài năm nữa mới bán, vậy cậu tính làm chuyện gì trong khoảng thời gian này? Bộ tính cứ ở vầy trong hai năm sao?
Trương Thắng cười nói:
- Sao mà được chứ? Cho dù không có tiền, tôi cũng phải tìm việc mà làm. Nếu không làm việc, chẳng khác gì tách rời xã hội. Mấy ngày hôm trước, tôi đến một số nhà máy xin việc, nhưng nhu cầu của chuyên môn tôi không nhiều. Kết quả là chẳng tìm được công việc gì.
Từ Hải Sinh vuốt mái tóc, cười lắc đầu nói:
- Không có chí khí gì cả. Cậu mới hơn hai mươi tuổi, còn rất trẻ, phải mạnh dạn đi đầu chứ. Chỉ làm cái công việc điện đóm đó thì thỏa mãn sao?
Trương Thắng cười nói:
- Thế thì cũng không phải. Tôi cũng có tính toán khác. Tôi chuẩn bị đem số đất mà tôi đứng tên đem ra bán vài mẫu. Sau đó ở đối diện trường đại học truyền hình mở một tiệm photo. Sinh viên trường đại học đó đều là người trưởng thành, có cơ sở kinh tế. Muốn sao chép tư liệu hay một quyển sách thì đều phải bỏ tiền. Nếu ở đó mở một tiệm photo thì thu vào hẳn rất ổn định.
Từ Hải Sinh nặng nề cười nói:
- Mở tiệm photo ở đó thì cũng không tệ. Tuy nhiên, cậu không biết là, những người làm kinh doanh như chúng ta rất thích phiêu lưu mạo hiểm sao? Chỉ có như vậy thì thu vào mới lớn. Chỉ làm loại kinh doanh nhỏ này thì bao giờ mới phát tài? Không người nào mà không sử dụng tiền của phi nghĩa để làm giàu. Làm mấy việc vặt như thế thì không được rồi.
Trương Thắng cười khổ nói:
- Anh Từ, lúc này, nếu không phải trong lúc vô ý chiếm được kỳ ngộ thì tôi không phải đang ngồi chết sầu ở nhà sao? Hiện tại tiếp tục làm, tôi cũng không có đường.
Từ Hải Sinh cắn điếu thuốc, nhe răng cười nói:
- Nói cũng đúng. Tôi đang đầu tư chứng khoán, tiếc là cậu không có vốn.
Trương Thắng vừa nghe đến hai chữ "cổ phiếu" thì mặt đã biến sắc, hai tay xua liên tục nói:
- Không, không, cái này tôi không chơi đâu. Ngay cả có tiền tôi cũng không chơi. Tôi thích cuộc sống đi từng bước hơn.
Từ Hải Sinh ngồi ở ghế sofa, trầm tư một lát, bỗng bật cười:
- Làm từng bước? Cậu đấy, chẳng khác gì kiếm củi ở núi vàng. Không có tiền đồ, thật sự không có tiền đồ.
Trương Thắng nói:
- Kiếm củi trên núi vàng? Ý của anh là...? Vấn đề là đất hiện tại không nhúc nhích được.
Từ Hải Sinh gõ vào ghế sofa, khẽ cười nói:
- Ai nói không nhúc nhích được? Muốn xem cậu chuẩn bị như thế nào thôi. Ba trăm mẫu đất này chính là một cái máy rút tiền, một tòa kim sơn lấy không bao giờ hết.
Trương Thắng thân hình nghiêng về phía trước, chú ý nói:
- Anh Từ, anh nói lại một chút, vận tác như thế nào?
Từ Hải Sinh yên lặng nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ lóe ra, không biết là đang có chủ ý gì.
Trương Thắng bị ánh mắt cổ quái của ông ta làm cho hơi sợ hãi một chút, liền nói:
- Anh Từ, anh...nhìn tôi như vậy làm gì?
Từ Hải Sinh sờ cằm, bỗng nhiên cười rất quái dị:
- Tôi suy nghĩ, cậu muốn trở thành Chủ tịch hội đồng quản trị một doanh nghiệp thì sẽ thành cái dạng gì.
Trương Thắng chấn động, thất thanh nói:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị?
Từ Hải Sinh hỏi:
- Như thế nào? Có hứng thú làm hay không?
Trương Thắng giật mình, nói:
- Tôi hiện tại nào có tiền mà làm chứ? Nói sau, tôi cũng không có bản lãnh đó.
Từ Hải Sinh thản nhiên nói:
- Không ai trời sinh ra lại biết làm cái gì? Ai mà không phải học chứ? Chu Nguyên Chương chỉ là một đứa trẻ chăn trâu, nhưng lại là một Hoàng đế không tồi. Hiện tại, những hạng ông chủ lớn mang điện thoại di động đi đầy đường, hóa ra đều là người nào chứ? Có mấy người là học đại học ra? Một lớp người quê mùa, chứ có phải Vương hầu, Tướng quân gì đâu. Cậu ngay cả dã tâm làm ông chủ cũng không có.
Trương Thắng kềm chế tính tình kích động, nói:
- Anh Từ, cho dù anh nói là có lý, nhưng tôi lấy cái gì mà mở nhà máy chứ?
Từ Hải Sinh ánh mắt chợt lóe:
- Đất!
Trương Thắng nghi ngờ nói:
- Anh Từ, chính là đem đất bán đi, sau đó dùng tiền bán đất để mở nhà máy? Đất này qua vài năm nữa khẳng định là sẽ trở mình. Còn việc kinh doanh thì chưa hẳn là kiếm được nhiều như vậy.
Từ Hải Sinh chỉ vào hắn, cười ha hả:
- Tiểu tử cậu cũng giống như chơi cờ với tôi vậy, vĩnh viễn chưa bao giờ nghĩ là thắng. Lúc nào cũng suy nghĩ thua, chẳng muốn phát triển. Người như vậy thì làm sao mà thành công được. Cậu đã quên mảnh đất của cậu là như thế nào mà có được? Hai bàn tay trắng, vay tiền mua đất, bán đất trả nợ, vận tác thành công như thế nào? Hiện tại, cậu đã có đất trong tay, muốn mượn gà đẻ trứng thì dễ như trở bàn tay. Có muốn tôi chỉ điểm cho hay không?
Trương Thắng vội vàng gật đầu:
- Anh cứ nói.
Từ Hải Sinh theo thói quen lại đốt một điếu thuốc, nhả ra khói:
- Cậu chỉ nhìn thấy sự tăng giá trị của đất, nên chỉ có thể bị giam cầm mãi trong suy nghĩ này. Chỉ muốn một ngày kia có thể kiếm được chút tiền, nhưng lại không nghĩ sẽ dùng nó lãi mẹ đẻ lãi con. Kiếm tiền chết như vậy là ngu nhất. Có thể lợi dụng tư bản để kiếm tiền mới là một người thương nhân thành công.
Lúc này, Từ Hải Sinh quyết định khiến Trương Thắng tham dự vào kế hoạch của ông ta. Ông ta đối với Trương Thắng không hoàn toàn là lợi dụng, nhưng cũng không hoàn toàn là dẫn đát. Ông ta không có ý hại Trương Thắng, chẳng qua muốn lợi dụng hắn mà chiếm lấy tài nguyên.
Nhưng tham dự vào loại này cũng có hạn độ. Với sự lịch lãm của Trương Thắng hiện tại, lừa hắn đứng ra vay tiền đã là bất đắc dĩ lắm rồi. Nếu để hắn biết ông chơi chiêu tay không bắt giặc, không dọa hắn sợ chạy đi mới là lạ.
Từ Hải Sinh thấy Trương Thắng nghe như nhập thần như vậy, liền tiếp tục giải thích:
- Với ý tưởng tập trung đất để tăng giá trị tài sản, tôi đã cẩn thận suy xét qua. Kỳ thật, nếu muốn thu hoạch được lợi ích lớn nhất, chúng ta căn bản không cần nhượng lại đất. Muốn có được một món lợi kếch sù, chúng ta trực tiếp đăng ký một công ty, tự mình làm.
Trương Thắng chen vào nói:
- Tài chính khởi động từ chỗ nào? Làm sao có thể kiếm lời và không lỗ vốn?
Từ Hải Sinh nghe xong, không khỏi cười nói:
- Tôi xin trả lời vấn đề thứ nhất của cậu. Nơi có được tài chính, chính là đất của chúng ta. Hiện tại, khu Kiều Tây đã là khu kinh tế mới rồi. Các hạng mục chính sách của chính phủ đã bắt đầu nghiêng về khu kinh tế mới. Ngân hàng tất nhiên là thả lỏng điều kiện cho vay.
Bởi vậy, chúng ta có thể dùng đất để thế chấp vay nợ, có được khoản tài chính khởi động trước. Nói cách khác, đất chúng ta không cần bán, toàn bộ thế chấp. Sau khi vay xong, chúng ta sẽ dùng số tiền này xây dựng nhà xưởng. Chúng ta chỉ thế chấp, chứ không bán, nên không có chút tổn thất nào.
Trước mắt, nhà xưởng đều là những công trình to. Cho nên, chúng ta chỉ cần bỏ ra một số tiền là có thể khởi động. Nhà xưởng sau khi xây dựng xong, chúng ta lại có thể dùng nó để vay nợ. Có được khoản tài chính thứ hai. Khoản tiền này dùng để trả tiền công trình. Đồng thời ký kết hợp đồng để công trình tiếp tục được khai thác.
Lúc này, tài chính của chúng ta tương đối đầy đủ. Nhà xưởng xây dựng xong có thể dùng để cho thuê hoặc bán ra, bất cứ lúc nào cũng có lợi nhuận thu vào. Một miếng đất lớn thì chúng ta sẽ tiêu hóa không nổi. Đại bộ phận đất cũng có thể vận tác như vậy. Chỉ cần lưu lại một mảnh đất nhỏ thì cũng có thể lập nên một doanh nghiệp. Sau đó dùng nhà xưởng để thế chấp vay nợ. Tiền vay nợ sẽ dùng để mua thiết bị. Rồi lại dùng thiết bị đó để đi vay. Cứ khoản trước khoản sau như vậy, tài chính là cuồn cuộn không dứt.
Từ Hải Sinh vỗ tay phát ra tiếng, lông mày nhíu lại:
- Mượn gà đẻ trứng, lấy trứng sinh gà. Vấn đề tài chính khởi động có thể được giải quyết hoàn mỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.