Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 68: Hừm! Lời dạy bảo củaThầy Giáo Trương (2)

Nguyệt Quan

13/03/2017

Trương Thắng ở trong xe nhìn thấy hết, anh ngơ ngẩn một hồi, sau đó mặt dần lộ vẻ lo lắng, anh vứt đầu lọc thuốc lá xuống, đẩy cửa xe bước ra. Chung Khanh định giữ anh lại, đóng cửa xe lại, cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Tiểu Lộ hông đeo một chiếc túi xách nhỏ, vừa đi vừa hát, nhanh chân bước về phía tòa nhà, đột nhiên thấy cửa một chiếc xe con mở ra, một người đàn ông chui ra từ trong xe, nhanh nhanh bước về phía cô. Tiểu Lộ cảnh giác nhìn người đàn ông, thấy dáng người quen thuộc, mừng rỡ kêu lên:

-Anh Thắng.

Trương Thắng dừng bước, sắc mặt hơi trầm:

-Sao giờ em mới về, có thấy tin nhắn của anh không?

-Tối nay công ty em mở tiệc đãi khách, em cùng một vài bạn đồng nghiệp đi khách sạn, bên trong quá ồn, em không chú ý thấy tin nhắn. Hihi.

Tiểu Lộ cười vui vẻ, không để ý tới chút lạnh lùng của Trương Thắng, cô vắt tay qua tay Trương Thắng hỏi một cách ngọt ngào:

-Anh Thắng, anh đến tìm em có việc gì thế?

Trương Thắng hít hà nói:

-Em vừa uống rượu về hả?

-Vâng!

Tiểu Lộ gật đầu ngoan ngoãn, hớn hở giơ 2 ngón tay lên

- Em chỉ uống hai chén, không say nhé. Mấy ngày nay công ty anh khai trương rồi hả? Anh bận quá thì không cần quan tâm tới em đâu, không lại lỡ công việc.

Trương Thắng lạnh lùng đáp:

-Tôi không tới thăm, bạn gái tôi sẽ bị người khác cướp đi mất.

Tiểu Lộ đẩy Trương Thắng, gắt giọng:

-Anh nói bậy gì thế?

Trương Thắng nhìn về nơi đỗ chiếc xe công tước lúc hỏi:

-Người đó là ai?

Tiểu Lộ quay đầu nhìn, bỗng nhiên cô cười, quay đầu lại, đưa người qua lại, tủm tỉm cười, nói:



-À! Đó là giám đốc Quan, sao thế anh? Anh ghen rồi kìa.

Khuôn mặt mịn màng, đẹp như ngọc, dưới ánh trăng sáng tinh khiết, như thần tiên trong chuyện cổ tích, ngây thơ mà vui tươi, không mảy may chút nghi ngờ. Trương Thắng ngắm nhìn, nghi ngờ đều đã tiêu tan mấy phần, chuyển sang giọng nhẹ nhàng khuyên bảo:

-Tiểu Lộ, giám đốc Quan đó, anh thấy không giống người tốt, em phải cẩn thận một chút nhé.

Trịnh Tiểu Lộ nghe lời chân thành của bạn trai, trong lòng thấy ngọt ngào, cô khẽ cười nói:

-Anh yên tâm, em là trợ lý hành chính của xưởng mà, tham gia tiếp khách không phải chỉ có hai người, đều là vì công việc, lại không phải em và anh ta đi mà.

Trương Thắng phẫn nộ đáp:

-Hành động vừa rồi của hắn cũng chẳng giống lãnh đạo và nhân viên cấp dưới. Đây là Trung Quốc đại lục, ôm cái gì chứ? Em nhượng bộ một bước, hắn tiến một bước, tiếp theo là hôn cũng nên đó.

Trịnh Tiểu Lộ cười cười, nhẹ nhành vuốt vuốt tay Trương Thắng, ra vẻ nũng nịu nói:

-Không như thế đâu, em sẽ chỉ hôn anh Thắng thôi. Ha ha, anh yên tâm đi, giám đốc Quan là người tốt, chỉ là thích đùa thôi, anh không cần cổ hủ thế đâu.

Trương Thắng không yên tâm nói:

-Anh cũng là đàn ông, còn nhìn không ra hành động của hắn sao? Hắn bề ngoài làm ra vẻ vui đùa, chỉ là ngụy trang thôi, chính là muốn lợi dụng em đó.

Tiểu Lộ thấy anh ghen quá, đành phải như dỗ dành trẻ con nói:

-Thôi bỏ đi, em đối với anh ta không chút cảm xúc, anh ta dám làm gì em nào? Nếu hắn dám nhìn chằm chằm vào người ta, em sẽ móc mắt hắn ra. Em lại không phải Nhậm Doanh Doanh.

Cô thấy Trương Thắng vẫn làm bộ lầm lỳ, không khỏi cong miệng lên nói:

-Được rồi, được rồi, Thắng tử ca, cười lên nào, ngoan! Thật vất vả lắm mới tới thăm người ta, còn làm mặt như vậy nữa, thật là. Người ta nói, mọi người đều thích cái đẹp, còn không cho người ta ngắm à? Điều này chứng tỏ bạn gái của anh rất xinh đẹp còn gì. Lần trước, em cùng anh dạo phố, anh chẳng phải còn nhìn chằm chằm một đại mỹ nhân mặc quần bò ngắn đó sao?

Trương Thắng vừa nghe xong, lập tức kêu làng nước:

-Trời đất chứng giám, anh nhìn chằm chằm cô ta hồi nào?

Trịnh Tiểu Lộ khẽ nhếch miệng lên, nói chua ngoa:

-Hứ! Đến nói dối cũng không biết, anh không những nhìn mà ấn tượng còn rất sâu đậm nữa, không thế thì tại sao em vừa nói anh lập tức nhớ ra người ta rồi?



Trương Thắng đưa tay vuốt vuốt mũi, chột dạđiều gì đó, nói thầm:

-Anh đâu có….

Trịnh Tiểu Lộ hừ một tiếng trong miệng, nói:

-Có mà! Em có bấm đồng hồ mà, tất cả anh nhìn người ta một phút hai mươi bảy giây, cho tới lúc người ta vào tới tiệm quần áo, lúc đó mới tiếc nuối quay đầu lại.

Trương Thắng á khẩu, không nói được lời nào.

Tiểu Lộ nhìn bộ dạng nhún nhường của Trương Thắng, vui vẻ cười to lên, cô cười khanh khách một trận, sau quay lại an ủi Trương Thắng:

-Anh xem đi, đừng làm khó mình, em biết người này, cũng chỉ là ngắm nhìn, thật ra tâm không có gì đâu. Dương Quá cũng giữ trong lòng. Giám đốc Quan cũng vậy, coi như anh ta háo sắc, cũng là một doanh nhân háo sắc, không phải thổ phỉ háo sắc, dám cưỡng bức con gái nhà lành sao?

Trương Thắng cũng thấy thế, dù sao háo sắc cũng là tính thiên bẩm của cánh đàn ông, Tiểu Lộ đáng yêu như vậy, không khiến người khác chú ýmới là lạ. Ngày trước giám đốc Lý cũng nhìn cô chằm chằm, công nhân coi cô là chủ đề nói xấu sau lưng cũng không ít, lại cũng chả có người nào dám động tay động chân.

Huống hồ, anh cũng hi vọng Tiểu Lộ có thể thấy mọi thứ trong cuộc sống, không bỏ đời mình làm cá chậu chim lồng. Bây giờ Tiểu Lộ đã hoạt bát vui vẻ hơn trước rất nhiều, chính là thay đổi môi trường làm việc là tăng hiểu biết của con người, Trương Thắng cũng mừng vì sự tiến bộ này của cô.

Dung nhan của mỹ nhân cũng chỉ có vài năm thanh xuân, một cô gái có học qua tuổi 30, có thể tâm hồn đơn giản hơn, con người nhạt như hoa cúc, một cô gái nông thôn qua tuổi 30, không thể uyển chuyển như nước, khí chất thoát trần, đây chính là sự thay đổi có hay không nội hàm. Chỉ làm sao cho cô thoát khỏi cuộc sống trước đây, có thể gặp nhiều người và nhiều sự việc hơn nữa, cô mới có thể trưởng thành thực sự và có nội hàm.

Chưa va vấp bụi trần không có nghĩa là tâm của cô còn ngây thơ, chỉ là trong hoàn cảnh đó cô chưa từng được trải nghiệm mà thôi. Cũng như một câu nào: “Con gái cho dù là thuần khiết, thuần khiết là bởi vì không đủ hấp dẫn, đàn ông dù thành thật thế nào, thành thật là bởi vì anh ta không dám phản bội lại đồng tiền.” Nếu như để cô ấy sau khi trải qua cuộc sống thật sự xa hoa, đầy đủ, vẫn giữ được trái tim tinh khiết, đó mới là trái tim tinh khiết như nước.

Nghĩ đến đây, Trương Thắng nhẹ nhàng nói:

-Được rồi, em cẩn thận một chút là được, về sau có phải tiếp khách, nếu muộn quá thì tự gọi xe về, không được ngồi xe của anh ta.

Tiểu Lộ gật đầu vâng vâng, cười híp mắt ngoan ngoãn nghe anh dặn dò.

Lúc này, từ xe Mercedes Benz chợt sáng lên một đốm lửa, hiện ra một cô gái có dung nhan xinh đẹp, quyến rũ, cô đang hút thuốc là dành cho phụ nữ, hít một hơi, rất nhã nhặn đưa tay ra ngoài cửa sổ, Tiểu Lộ thấy đốm thuốc sáng lên, chỉ thấy dáng một cô gái yểu điệu, ngay sau đó không thấy gì nữa, Tiểu Lộ lập tức tắt nụ cười trên môi.

Trương Thắng vẫn tiếp tục dặn dò:

-Nam nữ cả ngày ngồi cùng chỗ, nhất là chỉ có 2 người trong không gian nhỏ, cho dù đầu tiên nghĩ sẽ chẳng xảy ra chuyện gì, sau đó cũng không thể làm chủ, cái này gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, tình yêu công sở! Em nghĩ xem, chỉ có hai người, anh ta không có lái xe thuê, trên xe chẳng lẽ không nói chuyện, tục ngữ có câu ‘đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”.

-Vâng! Thầy Trương nói rất đúng ạ.

-Đương nhiên rồi, chưa từng ăn thịt heo, cũng không thể nói là chưa từng thấy heo chạy bộ.

-Vậy, người trong xe… người kia…. Cô gái xinh đẹp trong xe kia là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Lộ Thải Hồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook