Chương 69: Yêu khiến cho tâm linh tương thông
Nguyệt Quan
14/03/2017
Trương Thắng đang thao thao bất tuyệt, nghe vậy, lập tức nhìn đến đằng kia, tim đập thình thịch.
- Thắng Tử?
Tiểu Lộ vốn định trêu chọc Trương Thắng một phen, nhưng không ngờ lại nhìn thấy bộ dạng ấp a ấp úng của Trương Thắng lúc này, trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ.
- A...a....anh nói....cô ấy....
Trương Thắng đầu óc xoay chuyển với tốc độ ngàn dặm một giây. Trịnh Tiểu Lộ tức giận, đang chuẩn bị đặt câu hỏi thì hắn đã nghĩ tới một đáp án hoàn mỹ.
Hắn khẽ thở dài, dùng ngữ điệu sâu sắc nói:
- Cô....chính là một ví dụ rõ ràng. Em không nhận ra Chung Khanh à?
- Chị Chung Khanh? Chị ấy như thế nào....?
- Suỵt, nói nhỏ một chút, đừng để chị ấy nghe được. Ôi, em cũng biết, Chung Khanh không còn cách nào trở lại nhà máy. Chị ấy và chồng đã ly hôn, nhưng anh ta vẫn quấy rầy chị ấy. Không còn biện pháp, anh Từ liền an bài chị ấy vào nhà máy của anh. Ôi, cũng thật là đáng thương. Anh bình thường cũng chẳng an bài việc gì cho chị ấy. Đại khái là chị ấy cũng tự lo liệu cho mình. Nghe nói anh hôm nay đến chỗ em, biết anh không biết lái xe nên mới đưa anh tới đây giùm.
- Như vậy sao...?
Trịnh Tiểu Lộ bừng tỉnh, vội vàng hạ giọng xuống:
- Chị Chung Khanh cũng thật là đáng thương. Chị ấy làm sai, nhưng chồng của chị ấy cũng thật không có nhân tính. Đánh người thì thôi, còn đến nhà máy lấy hết toàn bộ tiền lương của chị ấy. Khi đến còn dẫn theo hai cô gái rất quyến rũ, giống như sợ người ta nói anh ta không có bản lĩnh.
Trương Thắng âm thầm lau mồ hôi lạnh:
- Đúng vậy, cho nên vì nghĩ đến tự ái của chị ấy, anh cũng không nhắc đến. Tránh để chị ấy hiểu lầm là anh vì nể mặt anh Từ mà nhận chị ấy.
Trịnh Tiểu Lộ sự thông cảm lập tức trào lên. Mới vừa rồi còn chỉ trích Trương Thắng không khỏi có chút chủ nghĩa đàn ông, thuộc loại muốn giữ riêng cho mình. Nếu đổi lại là cô, có thể sẽ cảm thấy bất mãn với việc quản thúc của hắn. Bởi vì việc thích cái đẹp ai cũng có. Phàm là người càng xinh đẹp thì người ta lại càng thích.
Trong một đơn vị, nếu là nữ nhân viên xinh đẹp, lãnh đạo có thể trêu ghẹo cô nhiều hơn người khác. Tuy nhiên, cũng chỉ dừng ở đây mà thôi. Trừ phi là người mang chứng ảo tưởng, nếu không cũng không ai cả ngày hoài nghi anh có ý đồ đem cô ta lên giường.
Trịnh Tiểu Lộ thiên tính thiện lương, luôn nghĩ về người khác theo chiều hướng tốt, rất ít khi phỏng đoán người ta hư hỏng. Lúc này vừa nghe trong xe là Chung Khanh, chẳng những không hoài nghi, ngược lại còn nhắc nhở Trương Thắng:
- Thắng Tử, kỳ thật anh coi thường chị Chung rồi. Chị ấy là người có năng lực, sẽ không phải để cho anh nuôi không công đâu.
Anh không biết, công việc hiện tại của em, là công tác trước đây của chị Chung đấy. Chị ấy không chỉ làm MC cho nhà máy, mà còn tinh thông các mối quan hệ xã hội. Bây giờ còn rất nhiều khách hàng nhớ tới chị Chung. Nói rằng chỉ cần là lời từ miệng chị ấy nói ra, cũng làm người ta khoan khoái rồi. Phương diện xử sự này em còn kém xa chị Chung.
Chị Chung đi rồi, công tác của chị ấy bây giờ chia cho ba người. Cho nên em cảm thấy, anh cũng đừng coi chị ấy là bình hoa di động. Cứ phân cho chị ấy công tác thực tế, đấy mới chính là chiếu cố chị ấy, tôn trọng năng lực của chị ấy.
Trương Thắng vốn có chút lo lắng, nhưng bây giờ thấy Trịnh Tiểu Lộ một lòng nói giúp cho Chung Khanh, Trương Thắng không kìm nổi vuốt đầu mũi cô một cái:
- Tiểu Lộ, em thật sự thay đổi rồi.
Trịnh Tiểu Lộ gắt giọng:
- Người ta thay đổi như thế nào?
Trương Thắng cười, tiếp tục nói:
- Trở nên ăn nói khéo léo hơn, có tư tưởng hơn. Em trước kia giống như cá chậu chim lồng. Chỉ có thiện lương chứ không có chủ kiến. Haha, tốt rồi, em hãy thu dọn một chút, chúng ta đi thôi.
Trịnh Tiểu Lộ nghe xong Trương Thắng khích lệ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Bỗng nhiên nghe nói dẫn cô đi thì không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Đi? Đi đâu?
Trương Thắng gõ vòa đầu cô một cái, trách cứ nói:
- Cô bé ngu, mới nói ngày mai khai trương nhà máy của anh, em quên rồi sao? Đương nhiên là đón em tới công ty của anh.
Trịnh Tiểu Lộ xoa đầu nói:
- Ai da, em không đi được đâu. Nhà máy hiện tại tiếp nhận nhiều kỹ thuật tiên tiến. Hiện tại không chỉ in sách, ngân phiếu, mà còn in thẻ khách VIP, đĩa CD, tranh xí nghiệp, quảng cáo...Ngày nào cũng cả đống công việc.
Mấy hôm trước anh nằm viện, em xin phép đến thăm anh, khi trở lại bị Giám đốc Quan gọi tới nói cho một giờ. Lần này nếu xin nghỉ phép một ngày sợ là Giám đốc Quan sẽ gọi em đến khai đạo cho hai giờ đấy. Anh muốn cho anh ta cơ hội này thì em cũng không chịu đâu.
Nói xong liền cười rộ lên.
Trương Thắng vừa nghe, hơi bực mình nói:
- Ngày mai công ty anh khai trương. Đó chính là sinh mạng của anh, ý nghĩa rất quan trọng. Anh hy vọng em có thể ở bên cạnh anh.
Trịnh Tiểu Lộ thấy hắn có chút không vui, vội cười giải thích:
- Anh cũng đừng nóng mà. Ngày mai nhất định sẽ có rất nhiều bạn đến tham dự mà, đúng không? Em không quen những người đó. Cho dù ở bên cạnh anh cũng chẳng giúp được gì. Nói sau, chúng ta cũng là người một nhà. Anh ở đâu cũng không quan trọng mà.
Mắt thấy Trịnh Tiểu Lộ mỉm cười ngọt ngào, Trương Thắng cho dù tức giận cũng không được. Đành bất đắc dĩ thở dài, có chút mất mát nói:
- Anh hiện tại hối hận vì sao lúc trước không đem em vào công ty của anh. Sự nghiệp có rồi, về sau lại ngày càng bận rộn, có bao nhiêu thời gian gặp nhau đâu.
Trịnh Tiểu Lộ nghịch ngợm nói:
- Nam nhi chi chí chí tại bốn phương, càng là gầy dựng sự nghiệp ban đầu thì càng chẳng quan tâm đến gia đình. Bình thường mà nói, lúc này nói câu giận dữ phải là bạn gái của anh mới đúng. Em không giận anh, như thế nào lại đổi thành anh giận em? Em muốn cả ngày quấy rầy anh, khiến anh làm cái gì cũng không được, anh có thích không?
Trương Thắng bị cô nói như vậy, liền cười rộ lên, lắc đầu nói:
- Em đó, chỉ được cái miệng. Cho dù là em nói đúng, nhưng em cũng có thể giả vờ giả vịt thỏa mãn chút hư vinh trong anh cũng được mà. Em nói như vậy lại khiến cho anh có cảm giác em căn bản không coi trọng anh.
Trịnh Tiểu Lộ dịu dàng nói:
- Không phải đâu, em là đang ủng hộ anh mà. Tiểu Lộ không phải là loại người ỷ lại mà kiêu, chỉ lo hưởng thụ cá nhân. Đem tất cả tinh lực trên người mình, hy sinh cho người mình yêu, đó mới là cô gái tốt. Không phải nói sau lưng người đàn ông thành đạt có bóng dáng của người phụ nữ sao? Vậy hãy để em làm người phụ nữ sau lưng anh, yên lặng ủng hộ anh, không oán không hối.
Ánh mắt cô dừng lại ở Trương Thắng, nhẹ nhàng nói:
- Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh. Không muốn làm anh có cảm giác mệt mỏi với em, anh hiểu không, Thắng Tử?
Trương Thắng chợt nhớ tới chuyện cũ của cô, có chút cảm thán ôm lấy vai cô, sau một lúc lâu mới nói:
- Con người có điều được, tất có điều mất. Đây là cái giá phải trả của sự thành công.
- Thắng Tử?
- Sao em?
Trịnh Tiểu Lộ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn:
- Em lo lắng, em không thường xuyên ở bên cạnh anh, anh có thể…có thể thay đổi tâm tính, thích người khác hay không?
Trương Thắng bật cười:
- Làm sao có thể?
Trịnh Tiểu Lộ cắn môi, sâu kín nói:
- Như thế nào mà không có khả năng. Có người nói, đàn ông có thể vì em mà chảy máu, nhưng sẽ không hao phí thời gian chờ em. Đàn ông không có tính nhẫn nại. Bất kể em đáng giá bao nhiêu thì cũng không chờ.
Trương Thắng cả giận nói:
- Ai nói cho em nghe vậy?
- Vương Tam Nương!
Trương Thắng sửng sốt:
- Vương Tam Nương là ai? Ở trong tiểu khu này à?
Trịnh Tiểu Lộ nói:
- Không phải, là một nhân vật trong tiểu thuyết của Cổ Long.
Trương Thắng ngẩn người, bỗng nhiên cất tiếng cười to, cười đến thở không ra hơi.
Trịnh Tiểu Lộ kỳ quái trừng mắt nhìn hắn. Trương Thắng cười, bỗng nhiên ôm lấy eo của cô, hôn xuống đôi môi.
Trịnh Tiểu Lộ đối với động tác của hắn đã rất quen thuộc. Trương Thắng vừa cúi người xuống, Trịnh Tiểu Lộ liền giơ tay lên chặn miệng của hắn lại, ngượng ngùng nói:
- Đừng, chị Chung vẫn còn ở đằng kia.
Trương Thắng vuốt cái mũi nhỏ của cô, cười nói:
- Em đó, thật không hiểu là em không hiểu hay là giả bộ. Em yên tâm đi, anh chỉ yêu mình em, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ.
Trịnh Tiểu Lộ ngẩng đầu nhìn hắn, rất chân thành nói
- Em cũng vậy, Thắng Tử, em vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Vĩnh viễn không!
Trương Thắng cúi đầu, nhìn thật sâu vào ánh mắt của cô.
Trương Thắng mỉm cười, Trịnh Tiểu Lộ cũng cười. Dưới ánh đèn rực rỡ, nụ cười của cô giống như đóa hoa quỳnh, đẹp đến mê người.
Đèn đường chiếu thẳng vào chiếc xe Mercedes Benz, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Chung Khanh lặng yên, thản nhiên hút thuốc. Khuôn mặt của cô chỉ lộ ra đôi mắt như ánh sao.
Cô như thoáng chút suy nghĩ mà nhìn đôi tình nhân ngoài xe, trong mắt là một mảnh cô đơn và tịch liêu.
Một chiếc Jaguar lái vào trong cửa chính công ty. Cửa xe vừa mở, một cô gái xinh đẹp vô cùng từ trong xe bước ra.
- Mồm quạ đen! Tần nhị tiểu thư.
Trương Thắng che dù nghênh đón, vừa thấy Tần Nhược Lan xuống xe, lập tức nói:
- Trên báo nói hôm nay không có mưa, ai biết nó đã mưa từ sáng.
Cửa kính chỗ lái xe từ từ hạ xuống, Lý Hạo Thăng ló đầu ra cười:
- Cái này gọi là quý nhân tới thì mưa nhiều gió nhiều.
Trương Thắng một thân đồ âu đen, trên đầu còn đội một cái mũ phớt, chẳng khác gì Hứa Văn Cường cả. Chỉ có điều còn thiếu một cái khăn choàng cổ màu trắng.
Tần Nhược Lan cười hì hì, dứng dưới cây dù, thân hình nhỏ nhắn như dựa vào người hắn. Cô nghịch ngợm nói:
- Trời mưa thì có gì mà không tốt. Tài vận vào nhà.
Cô mặc một cái áo màu trắng, váy màu đen, gương mặt trắng nõn, hết sức động lòng người.
Trang điểm nhẹ nhàng nhưng lại lay động lòng người.
Mũi của Trương Thắng ngửi được một mùi nước hoa cao cấp, bất giác rung động lòng người.
Tâm ma không khỏi nổi lên. Hắn lui lại một bước, nửa người hứng nước mưa, che giấu nói:
- Còn nói nữa, đoạn đường này còn chưa hoàn thiện. Mưa xuống là lầy lội rồi. Nghi lễ cũng không thể thực hiện trong sân.
Lý Nhĩ cùng Tiêu Tử cùng xuống xe, bật ô, cười nói:
- Haha, thật là đáng đời. Mời chúng tôi đến cũng chỉ bằng điện thoại, nhưng lại cố ý về đến tận nơi mời Tần nhị tiểu thư, anh đây không phải là đáng đời sao?
Trương Thắng mặt đỏ lên, cùng với mọi người bước vào trong đại sảnh.
- Thắng Tử?
Tiểu Lộ vốn định trêu chọc Trương Thắng một phen, nhưng không ngờ lại nhìn thấy bộ dạng ấp a ấp úng của Trương Thắng lúc này, trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ.
- A...a....anh nói....cô ấy....
Trương Thắng đầu óc xoay chuyển với tốc độ ngàn dặm một giây. Trịnh Tiểu Lộ tức giận, đang chuẩn bị đặt câu hỏi thì hắn đã nghĩ tới một đáp án hoàn mỹ.
Hắn khẽ thở dài, dùng ngữ điệu sâu sắc nói:
- Cô....chính là một ví dụ rõ ràng. Em không nhận ra Chung Khanh à?
- Chị Chung Khanh? Chị ấy như thế nào....?
- Suỵt, nói nhỏ một chút, đừng để chị ấy nghe được. Ôi, em cũng biết, Chung Khanh không còn cách nào trở lại nhà máy. Chị ấy và chồng đã ly hôn, nhưng anh ta vẫn quấy rầy chị ấy. Không còn biện pháp, anh Từ liền an bài chị ấy vào nhà máy của anh. Ôi, cũng thật là đáng thương. Anh bình thường cũng chẳng an bài việc gì cho chị ấy. Đại khái là chị ấy cũng tự lo liệu cho mình. Nghe nói anh hôm nay đến chỗ em, biết anh không biết lái xe nên mới đưa anh tới đây giùm.
- Như vậy sao...?
Trịnh Tiểu Lộ bừng tỉnh, vội vàng hạ giọng xuống:
- Chị Chung Khanh cũng thật là đáng thương. Chị ấy làm sai, nhưng chồng của chị ấy cũng thật không có nhân tính. Đánh người thì thôi, còn đến nhà máy lấy hết toàn bộ tiền lương của chị ấy. Khi đến còn dẫn theo hai cô gái rất quyến rũ, giống như sợ người ta nói anh ta không có bản lĩnh.
Trương Thắng âm thầm lau mồ hôi lạnh:
- Đúng vậy, cho nên vì nghĩ đến tự ái của chị ấy, anh cũng không nhắc đến. Tránh để chị ấy hiểu lầm là anh vì nể mặt anh Từ mà nhận chị ấy.
Trịnh Tiểu Lộ sự thông cảm lập tức trào lên. Mới vừa rồi còn chỉ trích Trương Thắng không khỏi có chút chủ nghĩa đàn ông, thuộc loại muốn giữ riêng cho mình. Nếu đổi lại là cô, có thể sẽ cảm thấy bất mãn với việc quản thúc của hắn. Bởi vì việc thích cái đẹp ai cũng có. Phàm là người càng xinh đẹp thì người ta lại càng thích.
Trong một đơn vị, nếu là nữ nhân viên xinh đẹp, lãnh đạo có thể trêu ghẹo cô nhiều hơn người khác. Tuy nhiên, cũng chỉ dừng ở đây mà thôi. Trừ phi là người mang chứng ảo tưởng, nếu không cũng không ai cả ngày hoài nghi anh có ý đồ đem cô ta lên giường.
Trịnh Tiểu Lộ thiên tính thiện lương, luôn nghĩ về người khác theo chiều hướng tốt, rất ít khi phỏng đoán người ta hư hỏng. Lúc này vừa nghe trong xe là Chung Khanh, chẳng những không hoài nghi, ngược lại còn nhắc nhở Trương Thắng:
- Thắng Tử, kỳ thật anh coi thường chị Chung rồi. Chị ấy là người có năng lực, sẽ không phải để cho anh nuôi không công đâu.
Anh không biết, công việc hiện tại của em, là công tác trước đây của chị Chung đấy. Chị ấy không chỉ làm MC cho nhà máy, mà còn tinh thông các mối quan hệ xã hội. Bây giờ còn rất nhiều khách hàng nhớ tới chị Chung. Nói rằng chỉ cần là lời từ miệng chị ấy nói ra, cũng làm người ta khoan khoái rồi. Phương diện xử sự này em còn kém xa chị Chung.
Chị Chung đi rồi, công tác của chị ấy bây giờ chia cho ba người. Cho nên em cảm thấy, anh cũng đừng coi chị ấy là bình hoa di động. Cứ phân cho chị ấy công tác thực tế, đấy mới chính là chiếu cố chị ấy, tôn trọng năng lực của chị ấy.
Trương Thắng vốn có chút lo lắng, nhưng bây giờ thấy Trịnh Tiểu Lộ một lòng nói giúp cho Chung Khanh, Trương Thắng không kìm nổi vuốt đầu mũi cô một cái:
- Tiểu Lộ, em thật sự thay đổi rồi.
Trịnh Tiểu Lộ gắt giọng:
- Người ta thay đổi như thế nào?
Trương Thắng cười, tiếp tục nói:
- Trở nên ăn nói khéo léo hơn, có tư tưởng hơn. Em trước kia giống như cá chậu chim lồng. Chỉ có thiện lương chứ không có chủ kiến. Haha, tốt rồi, em hãy thu dọn một chút, chúng ta đi thôi.
Trịnh Tiểu Lộ nghe xong Trương Thắng khích lệ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Bỗng nhiên nghe nói dẫn cô đi thì không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Đi? Đi đâu?
Trương Thắng gõ vòa đầu cô một cái, trách cứ nói:
- Cô bé ngu, mới nói ngày mai khai trương nhà máy của anh, em quên rồi sao? Đương nhiên là đón em tới công ty của anh.
Trịnh Tiểu Lộ xoa đầu nói:
- Ai da, em không đi được đâu. Nhà máy hiện tại tiếp nhận nhiều kỹ thuật tiên tiến. Hiện tại không chỉ in sách, ngân phiếu, mà còn in thẻ khách VIP, đĩa CD, tranh xí nghiệp, quảng cáo...Ngày nào cũng cả đống công việc.
Mấy hôm trước anh nằm viện, em xin phép đến thăm anh, khi trở lại bị Giám đốc Quan gọi tới nói cho một giờ. Lần này nếu xin nghỉ phép một ngày sợ là Giám đốc Quan sẽ gọi em đến khai đạo cho hai giờ đấy. Anh muốn cho anh ta cơ hội này thì em cũng không chịu đâu.
Nói xong liền cười rộ lên.
Trương Thắng vừa nghe, hơi bực mình nói:
- Ngày mai công ty anh khai trương. Đó chính là sinh mạng của anh, ý nghĩa rất quan trọng. Anh hy vọng em có thể ở bên cạnh anh.
Trịnh Tiểu Lộ thấy hắn có chút không vui, vội cười giải thích:
- Anh cũng đừng nóng mà. Ngày mai nhất định sẽ có rất nhiều bạn đến tham dự mà, đúng không? Em không quen những người đó. Cho dù ở bên cạnh anh cũng chẳng giúp được gì. Nói sau, chúng ta cũng là người một nhà. Anh ở đâu cũng không quan trọng mà.
Mắt thấy Trịnh Tiểu Lộ mỉm cười ngọt ngào, Trương Thắng cho dù tức giận cũng không được. Đành bất đắc dĩ thở dài, có chút mất mát nói:
- Anh hiện tại hối hận vì sao lúc trước không đem em vào công ty của anh. Sự nghiệp có rồi, về sau lại ngày càng bận rộn, có bao nhiêu thời gian gặp nhau đâu.
Trịnh Tiểu Lộ nghịch ngợm nói:
- Nam nhi chi chí chí tại bốn phương, càng là gầy dựng sự nghiệp ban đầu thì càng chẳng quan tâm đến gia đình. Bình thường mà nói, lúc này nói câu giận dữ phải là bạn gái của anh mới đúng. Em không giận anh, như thế nào lại đổi thành anh giận em? Em muốn cả ngày quấy rầy anh, khiến anh làm cái gì cũng không được, anh có thích không?
Trương Thắng bị cô nói như vậy, liền cười rộ lên, lắc đầu nói:
- Em đó, chỉ được cái miệng. Cho dù là em nói đúng, nhưng em cũng có thể giả vờ giả vịt thỏa mãn chút hư vinh trong anh cũng được mà. Em nói như vậy lại khiến cho anh có cảm giác em căn bản không coi trọng anh.
Trịnh Tiểu Lộ dịu dàng nói:
- Không phải đâu, em là đang ủng hộ anh mà. Tiểu Lộ không phải là loại người ỷ lại mà kiêu, chỉ lo hưởng thụ cá nhân. Đem tất cả tinh lực trên người mình, hy sinh cho người mình yêu, đó mới là cô gái tốt. Không phải nói sau lưng người đàn ông thành đạt có bóng dáng của người phụ nữ sao? Vậy hãy để em làm người phụ nữ sau lưng anh, yên lặng ủng hộ anh, không oán không hối.
Ánh mắt cô dừng lại ở Trương Thắng, nhẹ nhàng nói:
- Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh. Không muốn làm anh có cảm giác mệt mỏi với em, anh hiểu không, Thắng Tử?
Trương Thắng chợt nhớ tới chuyện cũ của cô, có chút cảm thán ôm lấy vai cô, sau một lúc lâu mới nói:
- Con người có điều được, tất có điều mất. Đây là cái giá phải trả của sự thành công.
- Thắng Tử?
- Sao em?
Trịnh Tiểu Lộ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn:
- Em lo lắng, em không thường xuyên ở bên cạnh anh, anh có thể…có thể thay đổi tâm tính, thích người khác hay không?
Trương Thắng bật cười:
- Làm sao có thể?
Trịnh Tiểu Lộ cắn môi, sâu kín nói:
- Như thế nào mà không có khả năng. Có người nói, đàn ông có thể vì em mà chảy máu, nhưng sẽ không hao phí thời gian chờ em. Đàn ông không có tính nhẫn nại. Bất kể em đáng giá bao nhiêu thì cũng không chờ.
Trương Thắng cả giận nói:
- Ai nói cho em nghe vậy?
- Vương Tam Nương!
Trương Thắng sửng sốt:
- Vương Tam Nương là ai? Ở trong tiểu khu này à?
Trịnh Tiểu Lộ nói:
- Không phải, là một nhân vật trong tiểu thuyết của Cổ Long.
Trương Thắng ngẩn người, bỗng nhiên cất tiếng cười to, cười đến thở không ra hơi.
Trịnh Tiểu Lộ kỳ quái trừng mắt nhìn hắn. Trương Thắng cười, bỗng nhiên ôm lấy eo của cô, hôn xuống đôi môi.
Trịnh Tiểu Lộ đối với động tác của hắn đã rất quen thuộc. Trương Thắng vừa cúi người xuống, Trịnh Tiểu Lộ liền giơ tay lên chặn miệng của hắn lại, ngượng ngùng nói:
- Đừng, chị Chung vẫn còn ở đằng kia.
Trương Thắng vuốt cái mũi nhỏ của cô, cười nói:
- Em đó, thật không hiểu là em không hiểu hay là giả bộ. Em yên tâm đi, anh chỉ yêu mình em, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ.
Trịnh Tiểu Lộ ngẩng đầu nhìn hắn, rất chân thành nói
- Em cũng vậy, Thắng Tử, em vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Vĩnh viễn không!
Trương Thắng cúi đầu, nhìn thật sâu vào ánh mắt của cô.
Trương Thắng mỉm cười, Trịnh Tiểu Lộ cũng cười. Dưới ánh đèn rực rỡ, nụ cười của cô giống như đóa hoa quỳnh, đẹp đến mê người.
Đèn đường chiếu thẳng vào chiếc xe Mercedes Benz, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Chung Khanh lặng yên, thản nhiên hút thuốc. Khuôn mặt của cô chỉ lộ ra đôi mắt như ánh sao.
Cô như thoáng chút suy nghĩ mà nhìn đôi tình nhân ngoài xe, trong mắt là một mảnh cô đơn và tịch liêu.
Một chiếc Jaguar lái vào trong cửa chính công ty. Cửa xe vừa mở, một cô gái xinh đẹp vô cùng từ trong xe bước ra.
- Mồm quạ đen! Tần nhị tiểu thư.
Trương Thắng che dù nghênh đón, vừa thấy Tần Nhược Lan xuống xe, lập tức nói:
- Trên báo nói hôm nay không có mưa, ai biết nó đã mưa từ sáng.
Cửa kính chỗ lái xe từ từ hạ xuống, Lý Hạo Thăng ló đầu ra cười:
- Cái này gọi là quý nhân tới thì mưa nhiều gió nhiều.
Trương Thắng một thân đồ âu đen, trên đầu còn đội một cái mũ phớt, chẳng khác gì Hứa Văn Cường cả. Chỉ có điều còn thiếu một cái khăn choàng cổ màu trắng.
Tần Nhược Lan cười hì hì, dứng dưới cây dù, thân hình nhỏ nhắn như dựa vào người hắn. Cô nghịch ngợm nói:
- Trời mưa thì có gì mà không tốt. Tài vận vào nhà.
Cô mặc một cái áo màu trắng, váy màu đen, gương mặt trắng nõn, hết sức động lòng người.
Trang điểm nhẹ nhàng nhưng lại lay động lòng người.
Mũi của Trương Thắng ngửi được một mùi nước hoa cao cấp, bất giác rung động lòng người.
Tâm ma không khỏi nổi lên. Hắn lui lại một bước, nửa người hứng nước mưa, che giấu nói:
- Còn nói nữa, đoạn đường này còn chưa hoàn thiện. Mưa xuống là lầy lội rồi. Nghi lễ cũng không thể thực hiện trong sân.
Lý Nhĩ cùng Tiêu Tử cùng xuống xe, bật ô, cười nói:
- Haha, thật là đáng đời. Mời chúng tôi đến cũng chỉ bằng điện thoại, nhưng lại cố ý về đến tận nơi mời Tần nhị tiểu thư, anh đây không phải là đáng đời sao?
Trương Thắng mặt đỏ lên, cùng với mọi người bước vào trong đại sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.