Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Quyển 3 - Chương 144: Chú Kiếm Các

Hồ Già (Sáo)

14/08/2014

Edit: Trần Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói Đường Đường dần thấp lại, cổ họng nghẹn đặc lại, đôi mắt cũng bị nước mắt bao phủ, không còn thấy những đóa hoa xinh đẹp, ngược lại mơ hồ nhìn thấy bóng lưng đại thúc, khiến người ta đau lòng.

“Ta vẫn luôn cảm thấy đại thúc sẽ gặp nguy hiểm, nếu chàng cứ đi theo đám người kia chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm! Thế nên ta phải đuổi theo chàng, không ngừng không nghỉ, không ngủ không ăn, theo mãi, lâu, lâu lắm… mãi đến khi chuẩn bị đuổi kịp, ta mới phát hiện hóa ra chỉ là một giấc mộng. Là lão lông trắng kia lừa ta, khiến ta không công ba ngày ba đêm.” “Đường Đường!” Vươn tay ra, Tử Tô muốn bắt lấy bóng trắng ưu thương kia, nhưng tầm mắt mơ hồ lại đánh lừa hắn, tay hắn chỉ chạm vào một khoảng trống, đầu ngón tay truyền đến cảm giác lành lạnh của hơi nước. Ngay cả việc an ủi nàng hắn cũng không làm được! Đau lòng, dung nhan tuấn mĩ dần ảm đạm, Tử Tô cắn môi hơi khàn giọng hỏi: “Đại thúc mà ngươi nhắc tới, là thân nhân của ngươi sao?” “Đúng thế!” Lau nước mắt, Đường Đường lại vừa cười vừa chảy nước mắt, tự giễu nói: “Là thân nhân của ta, cũng là người ta yêu! Khắp thiên hạ này ai cũng biết, lão lông trắng mới dùng cái lí do này, bắt ta tu tiên!” “Khắp thiên hạ ai cũng biết sao?” Nở nụ cười chua sót, Tử Tô yên lặng cúi thấp đầu, đôi mắt che phủ tầng mây mờ ưu thương, như thể thật sư không thấy gì cả. “Thế nên, ta chắc chắn sẽ không tha thứ cho lão!” Đập mạnh vào vai Tử Tô, Đường Đường nghiến răng nghiến lợi: “Sau này nếu có ai dám lấy đại thúc ra mà lừa ra, hừ hừ!” “A!” Tiếng kêu đau đớn đột nhiên vang lên, Đường Đường mới ý thức được mình vừa mới thô bạo xiết bả vai Tử Tô, bờ vai đơn bạc thế kia – - “Xin lỗi, xin lỗi!” Vội vàng buông tay ngồi chồm hổm xuống, Đường Đường xấu hổ, ‘tay hùm’ của nàng quá lợi hại mà, nhìn Tử Tô mà coi, đau đến trắng bệch rồi kìa. “Không sao!” Miễn cưỡng cười, Tử Tô buông bàn tay vẫn túm chặt trước ngực xuống. Thật kì lạ, rõ ràng Đường Đường bóp vai hắn, nhưng vì sao trái tim lại càng cảm thấy đau hơn? “Tôn Đường Đường!” Một tiếng gọi ôn nhuận truyền đến, một bóng trắng như bạch hạc từ từ hạ xuống, đứng ở bên hai người. “Mặc Phong?” Ngạc nhiên đứng dậy, đầu tiên Đường Đường hơi sửng sốt, sau đó sợ hãi hô to: “Đừng nói là lão lông trắng sai ngươi bắt ta về chịu phạt nhé?” “Gọi sư huynh!” Khóe môi khẽ nhếch, Mặc Phong nở nụ cười vĩnh viễn có thể thấy người ta thoải mái như trăng thanh, “Đúng là sư phụ bảo ta tới đây. Nhưng yên tâm đi, không phải bắt muội về chịu phạt, mà là đi tìm tứ sư thúc để chọn binh khí.” “Chọn binh khí?” Đôi mắt hạnh khẽ nhìn qua bên hông Mặc Phong, trông thấy một thanh kiếng toàn thân trắng như tuyết, chuôi kiếm rủ xuống một dải lụa trắng, không khỏi hưng phấn vỗ tay một cái nói: “Nói như vậy là muội cũng sẽ có một thanh kiếm của riêng mình phải không?” “Có thể, cũng có khi không phải!” Sâu kín nở nụ cười, Bạch Chí Thanh vung ống tay áo che đi bàn tay mình, rồi duỗi tay về phía Đường Đường nói: “Đi thôi, huynh ngự kiếm mang muội tới Khai Dương điện. Sư thúc tổ, sư phụ và các vị sư thúc đang chờ ở đó rồi!” “Hoành tráng đến thế?” Đường Đường choáng váng. Chọn binh khí thôi mà, cũng không phải chọn chồng, chẳng lẽ phải trình diện đúng ba thế hệ hay sao? “Vậy Tử Tô – -” Quay đầu lại, Đường Đường còn chưa nói hết Tử Tô đã nở nụ cười ngắt lời: “Mau đi đi! Các vị tiên trưởng đã coi trọng đến thế, chắc là việc rất quan trọng!” “Được rồi, vậy ta đi trước nhé.” Nắm lấy ‘bàn tay vải’ của Mặc Phong, Đường Đường chỉ cảm thấy thân hình chợt nhẹ rồi đã thấy mình đứng trên thân kiếm bay đi, chỉ kịp vội vàng quay đầu lại hét lớn: “Chờ ta trở lại mang thanh tuyệt thế thần binh của ta cho ngươi coi nhé!” “Được!” Mỉm cười phất tay, Tử Tô “chăm chú nhìn” phương hướng hai người đi xa, mãi cho đến khi trong gió không còn truyền đến tiếng trường kiếm xé gió nữa, nét tươi cười mới dần biến thành nếp nhăn chua xót. Hóa ra, Đường Đường đã có người yêu mến…. ********************************* Khai Dương điện, Chú Kiếm Các. Trong điện không lớn lại chất lò luyện kim cao cao, trên mặt đất chất đầy xỉ than và vụn sắt, bốn bức tường xếp đầy những giá đựng kiếm, đầy đủ các loại binh khí từ đã đúc thành đến chưa đúc thành. Chỗ trống trong điện không nhiều, lại chen chúc tám người đứng trong đó, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy hít thở không thông. “Nha, nha đầu!” Còn chưa vào đến cửa, một cái đầu bóng loáng đã vội lao ra, Đường Đường tập trung nhìn lại, hóa ra là ông lão khô quắt. “Hê, lão khô quắt!” Liếc thấy ông lão, Đường Đường cảm thấy mừng như điên, đưa tay sờ sờ cái đầu bóng loãng của ông lão. Vài ngày không gặp, đầu lão khô quắt càng thêm sáng chói, mà “thiên tai” trên mặt cũng càng dày đặc hơn. Cười một cái thôi, là trùng trùng điệp điệp nếp nhăn xô đẩy nhau, nhìn thấy hơi ghê, nhưng hình như lão chẳng có chút ý thức nào về điều này, chỉ cứ đứng cười ngây ngô, Biết làm sao được, lão vui quá, quá quá vui mừng! Tiểu nha đầu này cuối cùng cũng thành đồ tôn của lão, lại còn là người hữu duyên với thiên thư. Càng không thể tin được là, nàng chỉ cần ba ngày đã tu thành linh khiếu sơ khai. Ha ha, kim nhân kia nói thật đúng. Nàng chắc chắn sẽ trở thành đệ tử giỏi nhất Tiên giới, đồ tôn lão đắc ý nhất cho xem! “Vô liêm sỉ!” Một tiếng hét to lượn lờ trong điện, Bạch Chí Thanh đứng phía sau hai người đang hí ha hí hửng kia, nghiêm mặt nói: “Tôn Đường Đường, đây là Huyền Địa chân nhân, sư thúc tổ của con. Con đừng có động tay động chân, không có phép tắc gì cả!” “Xì!” Hai tiếng hừ nhẹ vang lên, mỗ Đường và Huyền Địa chân nhân đồng lòng bước lùi ra sau một bước dài, để lão lông trắng đứng trơ trọi ở đó. “Sư thúc tổ!” Dùng khuỷu tay huých huých khuỷu tay lão khô quắt, Đường Đường cười đến mặt mày cong cong. “Đồ tôn ngoan!” Cái đầu bóng loáng gật lên gật xuống, vẻ mặt Huyền Địa chân nhân rạng rỡ, một tiếng đồ tôn ngoan thế mà lại không nói lắp. “Không có gia giáo!” Căm giận vung ống tay áo, Bạch Chí Thanh âm thầm cắn răng, không rõ mùi chua và tức giận trong lòng từ đâu mà tới, chỉ lạnh lùng nói: “Thời gian cấp bách, sư thúc tổ, việc quan trọng trước mắt là cho Tôn Đường Đường chọn binh khí đã!” Cái đầu bóng lưỡng chợt dựng thẳng lên, Huyền Địa chân nhân quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Chí Thanh một cái, sau đó mới chuyển sang Đường Đường, vẻ mặt hớn hở nói: “Ngoan, đồ tôn ngoan, con~~ con chọn binh khí đi, sau đó chúng ta~~ lại nói chuyện tiếp!” “Vâng!” Gật gật đầu, thấy mọi người coi trọng việc chọn binh khí này, Đường Đường cũng rất biết điều, nhưng trong lòng càng ngày càng hiếu kì. “Lão~~ lão Tứ! Con tới đây.” Vẫy vẫy tay với Tứ sư điệt Đoàn Thiết, Huyền Địa chân nhân trịnh trọng nói: “Mang, mang thanh kiếm con~~ con rèn tốt nhất~ đến đây!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook