Quyển 3 - Chương 143: Lão phu oan uổng mà
Hồ Già (Sáo)
14/08/2014
Edit: Trần
“Ta không phải đồ đệ của lão!” Nhảy
dựng lên, Đường Đường vừa sợ vừa giận, khóc hô: “Người như lão, vì nhân
nghĩa đạo đức, thiên hạ của lão có gì mà không làm được? Ngày đó khi đại thúc tấn công Thiên giới, lão không phải đã kích động tất cả đệ tử Tiên giới cùng lão đi hi sinh vì nghĩa hay sao? Lão không phải không thèm
quan tâm tính mệnh của con gái mình sao? Hừ, làm đồ đệ của lão sao, ta
còn muốn sống lâu thêm vài năm!”
“Ngươi ~~~ ngươi!” Bàn tay đang giơ lên giữa không trung run rẩy, Bạch Chí Thanh tức giận đến nỗi hai mắt đỏ đậm, nhưng trái tim lại bị những lời nói của nghiệt đồ này đâm cho đau đớn. Bạch Chí Thanh hắn sao lại muốn đệ tử của mình đi vào hiểm cảnh, sao có thể mong con gái mình chịu chết. Chỉ là, nếu không ngăn cản Ma Vương tấn công Thiên giới, đến lúc đó Thiên Đế giận dữ giáng tội, vậy cả nhân gian sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục! Hơn nữa, mục đích cuối cùng của Ma Vương máu lạnh kia không phải là vì muốn hủy diệt trời đất hay sao? Nếu đất trời đã bị hủy, hàng nghìn hàng vạn chúng sinh mất đi nơi ăn chốn ở, kết cục cuối cùng vẫn là chết! So với việc để hàng nghìn hàng vạn sinh linh bị hủy diệt, thân là tiên chúng phải dùng thân thể của mình mà chống lại đám ma tặc kia, cứu vớt muôn dân thiên hạ, đổi lấy Càn Khôn thái bình, vậy cũng là sai sao? Bạch Chí Thanh hắn bỏ qua tình phụ tử, tình thầy trò, vì lấy đại nghĩa làm trọng, bọn họ nghĩ hắn muốn thế sao? Trong cuộc chiến tấn công Thiên giới vừa rồi, các đệ tử người mất tính mạng, người bị thương, liệu bọn họ có như nghiệt đồ này, đều nghĩ hắn vì đại nghĩa mà không từ bất cứ việc xấu nào? Còn cả Linh Lang! Linh Lang đến giờ vẫn mê mê man man, thần trí không rõ, có thể nào cũng nghĩ thế? Cho rằng hắn là người cha không quan tâm đến nàng, máu lạnh vô tình? “Lão rốt cuộc có đánh không đây?” Rụt rụt đầu, Đường Đường đảo tròng mắt nhìn Bạch Chí Thanh. Trong lòng thực tế rất sợ, nhưng tiếng nói lại không nhỏ chút nào, mang theo cả sự quật cường: “Nếu lão không đánh thì đừng có hối hận nhé, ta ~~ ta đi đây!” Quay người lại, giậm chân một cái, Đường Đường không quay đầu lại nhìn mà phóng người ra cửa động. “Con!” Mắt thấy Tôn Đường Đường như chú chim ngốc lao ra khỏi động rồi mất hút không thấy đâu, Bạch Chí Thanh sợ hãi đuổi theo. “Ào~~~” Cơn gió núi mãnh liệt cuộn lên, thổi chòm râu của Bạch Chí Thanh bay tán loạn, áo bào trắng bay múa, nhìn thấy ở vách núi đen dựng đứng như bị đao kiếm cắt gọt, một thân ảnh màu trắng như sao băng rơi xuống. Nhưng chỉ chốc lát, bóng trắng mở rộng hai cánh tay, tay áo nhẹ nhàng, như bông tuyết chậm rãi rơi xuống trong khe núi, thân pháp mặc dù không thể nói là thanh thoát tiêu sái, nhưng tuyệt đối không chết được. “Úi chà!” Tiếng hô sợ hãi lại lười biếng vang lên, nghe có vẻ rất khoa trương, A Lãng tủm tỉm cười đứng bên Huyền Thiên chân nhân nói: “Không nhìn ra Đường Đường lại là một thiên tài cơ đấy! Chậc chậc, mới ba ngày, chẳng những nàng có thể bước ban đầu mở được linh khiếu, còn vô sự tự thông học được khinh thân thuật. Hì hì, Đại sư huynh lại có trò giỏi, đúng là đáng mừng!” Cắn răng, cố gắng nhẫn lại, nhưng những sợi gân xanh bắt đầu như những con giun bò lổm nhổm trên trán, Bạch Chí Thanh xiết chặt hai nắm tay không ngừng hít ra thở vào, trấn tĩnh, trấn tĩnh nào… Không phải so đo với tam sư đệ nông nổi này! “Đúng rồi, đại sư huynh, khi Đường Đường tỉnh dậy thấy tu vi của mình tinh tiến như thế, có khóc rống cảm ơn huynh không?” Quơ quơ hồ lô rượu, A Lãng cười đến đáng ghét, không biết sống chết bỏ thêm một câu. “Hừ–” Phun một hơi từ lồng ngực ra, Bạch Chí Thanh ba bước làm hai vọt tới trước mặt A Lãng, trợn mắt tức giận quát: “Cảm ơn, cảm ơn cái rắm ấy! Đều do đệ nghĩ ra cái ý tưởng thiu thối dùng ảo cảnh để tu kia, nghiệt đồ kia vừa tỉnh dậy liền chỉ vào mặt lão phu chửi loạn một trận, sau đó phủi mông chạy lấy người, đúng là vô sỉ đến cực điểm!” “Khụ!” Ho nhẹ một tiếng, A Lãng giả vờ sợ hãi cúi đầu, nhưng trong tiếng nói không thể giấu được ý cười, lẩm bẩm nói: “Chuyện này – – chẳng lẽ Đường Đường tưởng ảo cảnh đó là do Đại sư huynh tạo ra? Hì, hì hì, thật oan cho huynh quá!” “Chẳng phải thế sao?” Hung hăng vung ống tay áo, Bạch Chí Thanh nhìn cửa động thở một hơi dài. Tôn Đường Đường này trời sinh ngang bướng, không phân phải trái, quả nhiên tương khắc với hắn! “Xì!” Hai tiếng cười khẽ truyền đến từ phía sau, Bạch Chí Thanh không quay đầu lại cũng biết sư phụ và sư đệ đang cười trộm. Thật, thật là – - “Aizz!” Lại thở dài một tiếng bất đắc dĩ, Bạch Chí Thanh khoanh tay ngẩng đầu nhìn trời cao lồng lộng: “Lão phu, thật là oan uổng mà!” ************************************** Lại là ngọn núi nho nhỏ kia, trên đỉnh núi là tuyết trắng bao phủ, dưới chân núi là hoa thơm nở rộ. Hơi nước trắng mờ ảo bị gió thổi tản ra, rơi nhẹ trên người thiếu niên ngồi giữa đồng hoa, đẹp như tranh vẽ. “Ngươi mắng Bạch chưởng môn, sau đó bỏ chạy?” Đôi mắt đầy nước chăm chú nhìn những bông hoa bên cạnh, thiếu niên lẩm bẩm cười hỏi. “Mắng cũng mắng rồi, không chạy còn chờ lão đánh chết ta à!” Trong bụi hoa truyền đến một thanh âm biếng nhác, không chút để ý trả lời. “A!” Thiếu niên cười, nhìn dáng người nằm trong khóm hoa, cảm thấy trước mắt mờ ảo. “Ta nghĩ, Bạch chưởng môn cố ý bỏ qua cho ngươi, bằng không thì ngươi trốn không thoát đâu.” Hơi mím môi, Tử Tô nhìn thân ảnh màu xanh nhạt giữa bụi hoa, đáy lòng vui sướng giống như hơi nước trên không trung rực rỡ rơi xuống, mềm mại nhảy múa. Đường Đường, nàng biết không? Ta sắp nhìn thấy nàng rồi! Nhìn xem dáng vẻ của nàng có giống những gì ta hằng tưởng tượng. “Sặc!” Khinh thường hừ lạnh một tiếng, mỗ Đường từ bụi hoa nhảy lên, oán hận nói: “Lão lông trắng đó tốt vậy sao? Hừ, cho dù lần này lão bỏ qua cho ta, chẳng qua cũng chỉ vì thiên thư còn chưa mở được, ta còn giá trị lợi dụng mà thôi!” Bất đắc dĩ lắc đầu cười, Tử Tô thôi không thuyết phục nữa. Người với người muốn chung sống với nhau cần có duyên phận, hiểu lầm và rắc rối không phải chỉ vài ba câu mà hóa giải được. Tất cả mọi thứ, đều cần cơ duyên. “Đường Đường,” Hít sâu một hơi mùi thơm hoa cỏ, Tử Tô quyết định đổi đề tài: “Rốt cuộc Bạch chưởng môn tạo ra mộng cảnh thế nào, mà có thể khiến ngươi mở được linh khiếu chỉ trong ba ngày, rồi lại khiến ngươi tức giận đến thế? “Lão ấy!” Phồng miệng, Đường Đường im lặng một lúc lâu, sau đó hét lên như hồng thủy vỡ đê: “Lão dám lợi dụng tình cảm của ta dành cho đại thúc để gạt ta. Ngươi không biết đâu, ta mơ thấy cảnh tượng đầu tiên trong thiên thư, là cái cảnh đại thúc bị một đám đại hán hung thần ác sát áp giải. Dưới chân núi hoang vắng, gió lạnh thổi quanh, chàng bị xích sắt trói chặt, cả người đầy vết thương, lại không ngừng đi về phía trước, cô độc, kiêu ngạo như thế, và cả – – đáng thương…”
“Ngươi ~~~ ngươi!” Bàn tay đang giơ lên giữa không trung run rẩy, Bạch Chí Thanh tức giận đến nỗi hai mắt đỏ đậm, nhưng trái tim lại bị những lời nói của nghiệt đồ này đâm cho đau đớn. Bạch Chí Thanh hắn sao lại muốn đệ tử của mình đi vào hiểm cảnh, sao có thể mong con gái mình chịu chết. Chỉ là, nếu không ngăn cản Ma Vương tấn công Thiên giới, đến lúc đó Thiên Đế giận dữ giáng tội, vậy cả nhân gian sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục! Hơn nữa, mục đích cuối cùng của Ma Vương máu lạnh kia không phải là vì muốn hủy diệt trời đất hay sao? Nếu đất trời đã bị hủy, hàng nghìn hàng vạn chúng sinh mất đi nơi ăn chốn ở, kết cục cuối cùng vẫn là chết! So với việc để hàng nghìn hàng vạn sinh linh bị hủy diệt, thân là tiên chúng phải dùng thân thể của mình mà chống lại đám ma tặc kia, cứu vớt muôn dân thiên hạ, đổi lấy Càn Khôn thái bình, vậy cũng là sai sao? Bạch Chí Thanh hắn bỏ qua tình phụ tử, tình thầy trò, vì lấy đại nghĩa làm trọng, bọn họ nghĩ hắn muốn thế sao? Trong cuộc chiến tấn công Thiên giới vừa rồi, các đệ tử người mất tính mạng, người bị thương, liệu bọn họ có như nghiệt đồ này, đều nghĩ hắn vì đại nghĩa mà không từ bất cứ việc xấu nào? Còn cả Linh Lang! Linh Lang đến giờ vẫn mê mê man man, thần trí không rõ, có thể nào cũng nghĩ thế? Cho rằng hắn là người cha không quan tâm đến nàng, máu lạnh vô tình? “Lão rốt cuộc có đánh không đây?” Rụt rụt đầu, Đường Đường đảo tròng mắt nhìn Bạch Chí Thanh. Trong lòng thực tế rất sợ, nhưng tiếng nói lại không nhỏ chút nào, mang theo cả sự quật cường: “Nếu lão không đánh thì đừng có hối hận nhé, ta ~~ ta đi đây!” Quay người lại, giậm chân một cái, Đường Đường không quay đầu lại nhìn mà phóng người ra cửa động. “Con!” Mắt thấy Tôn Đường Đường như chú chim ngốc lao ra khỏi động rồi mất hút không thấy đâu, Bạch Chí Thanh sợ hãi đuổi theo. “Ào~~~” Cơn gió núi mãnh liệt cuộn lên, thổi chòm râu của Bạch Chí Thanh bay tán loạn, áo bào trắng bay múa, nhìn thấy ở vách núi đen dựng đứng như bị đao kiếm cắt gọt, một thân ảnh màu trắng như sao băng rơi xuống. Nhưng chỉ chốc lát, bóng trắng mở rộng hai cánh tay, tay áo nhẹ nhàng, như bông tuyết chậm rãi rơi xuống trong khe núi, thân pháp mặc dù không thể nói là thanh thoát tiêu sái, nhưng tuyệt đối không chết được. “Úi chà!” Tiếng hô sợ hãi lại lười biếng vang lên, nghe có vẻ rất khoa trương, A Lãng tủm tỉm cười đứng bên Huyền Thiên chân nhân nói: “Không nhìn ra Đường Đường lại là một thiên tài cơ đấy! Chậc chậc, mới ba ngày, chẳng những nàng có thể bước ban đầu mở được linh khiếu, còn vô sự tự thông học được khinh thân thuật. Hì hì, Đại sư huynh lại có trò giỏi, đúng là đáng mừng!” Cắn răng, cố gắng nhẫn lại, nhưng những sợi gân xanh bắt đầu như những con giun bò lổm nhổm trên trán, Bạch Chí Thanh xiết chặt hai nắm tay không ngừng hít ra thở vào, trấn tĩnh, trấn tĩnh nào… Không phải so đo với tam sư đệ nông nổi này! “Đúng rồi, đại sư huynh, khi Đường Đường tỉnh dậy thấy tu vi của mình tinh tiến như thế, có khóc rống cảm ơn huynh không?” Quơ quơ hồ lô rượu, A Lãng cười đến đáng ghét, không biết sống chết bỏ thêm một câu. “Hừ–” Phun một hơi từ lồng ngực ra, Bạch Chí Thanh ba bước làm hai vọt tới trước mặt A Lãng, trợn mắt tức giận quát: “Cảm ơn, cảm ơn cái rắm ấy! Đều do đệ nghĩ ra cái ý tưởng thiu thối dùng ảo cảnh để tu kia, nghiệt đồ kia vừa tỉnh dậy liền chỉ vào mặt lão phu chửi loạn một trận, sau đó phủi mông chạy lấy người, đúng là vô sỉ đến cực điểm!” “Khụ!” Ho nhẹ một tiếng, A Lãng giả vờ sợ hãi cúi đầu, nhưng trong tiếng nói không thể giấu được ý cười, lẩm bẩm nói: “Chuyện này – – chẳng lẽ Đường Đường tưởng ảo cảnh đó là do Đại sư huynh tạo ra? Hì, hì hì, thật oan cho huynh quá!” “Chẳng phải thế sao?” Hung hăng vung ống tay áo, Bạch Chí Thanh nhìn cửa động thở một hơi dài. Tôn Đường Đường này trời sinh ngang bướng, không phân phải trái, quả nhiên tương khắc với hắn! “Xì!” Hai tiếng cười khẽ truyền đến từ phía sau, Bạch Chí Thanh không quay đầu lại cũng biết sư phụ và sư đệ đang cười trộm. Thật, thật là – - “Aizz!” Lại thở dài một tiếng bất đắc dĩ, Bạch Chí Thanh khoanh tay ngẩng đầu nhìn trời cao lồng lộng: “Lão phu, thật là oan uổng mà!” ************************************** Lại là ngọn núi nho nhỏ kia, trên đỉnh núi là tuyết trắng bao phủ, dưới chân núi là hoa thơm nở rộ. Hơi nước trắng mờ ảo bị gió thổi tản ra, rơi nhẹ trên người thiếu niên ngồi giữa đồng hoa, đẹp như tranh vẽ. “Ngươi mắng Bạch chưởng môn, sau đó bỏ chạy?” Đôi mắt đầy nước chăm chú nhìn những bông hoa bên cạnh, thiếu niên lẩm bẩm cười hỏi. “Mắng cũng mắng rồi, không chạy còn chờ lão đánh chết ta à!” Trong bụi hoa truyền đến một thanh âm biếng nhác, không chút để ý trả lời. “A!” Thiếu niên cười, nhìn dáng người nằm trong khóm hoa, cảm thấy trước mắt mờ ảo. “Ta nghĩ, Bạch chưởng môn cố ý bỏ qua cho ngươi, bằng không thì ngươi trốn không thoát đâu.” Hơi mím môi, Tử Tô nhìn thân ảnh màu xanh nhạt giữa bụi hoa, đáy lòng vui sướng giống như hơi nước trên không trung rực rỡ rơi xuống, mềm mại nhảy múa. Đường Đường, nàng biết không? Ta sắp nhìn thấy nàng rồi! Nhìn xem dáng vẻ của nàng có giống những gì ta hằng tưởng tượng. “Sặc!” Khinh thường hừ lạnh một tiếng, mỗ Đường từ bụi hoa nhảy lên, oán hận nói: “Lão lông trắng đó tốt vậy sao? Hừ, cho dù lần này lão bỏ qua cho ta, chẳng qua cũng chỉ vì thiên thư còn chưa mở được, ta còn giá trị lợi dụng mà thôi!” Bất đắc dĩ lắc đầu cười, Tử Tô thôi không thuyết phục nữa. Người với người muốn chung sống với nhau cần có duyên phận, hiểu lầm và rắc rối không phải chỉ vài ba câu mà hóa giải được. Tất cả mọi thứ, đều cần cơ duyên. “Đường Đường,” Hít sâu một hơi mùi thơm hoa cỏ, Tử Tô quyết định đổi đề tài: “Rốt cuộc Bạch chưởng môn tạo ra mộng cảnh thế nào, mà có thể khiến ngươi mở được linh khiếu chỉ trong ba ngày, rồi lại khiến ngươi tức giận đến thế? “Lão ấy!” Phồng miệng, Đường Đường im lặng một lúc lâu, sau đó hét lên như hồng thủy vỡ đê: “Lão dám lợi dụng tình cảm của ta dành cho đại thúc để gạt ta. Ngươi không biết đâu, ta mơ thấy cảnh tượng đầu tiên trong thiên thư, là cái cảnh đại thúc bị một đám đại hán hung thần ác sát áp giải. Dưới chân núi hoang vắng, gió lạnh thổi quanh, chàng bị xích sắt trói chặt, cả người đầy vết thương, lại không ngừng đi về phía trước, cô độc, kiêu ngạo như thế, và cả – – đáng thương…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.