Quyển 3 - Chương 147: Giải hòa
Hồ Già (Sáo)
16/08/2014
Edit: Trần
“Không, con không đi đâu!” Lắc lắc tay, Đường Đường muốn thoát khỏi bàn tay của lão lông trắng, giãy dụa nói:
“Con ở bên ngoài chọn một thanh kiếm khác thử lại được không?”
“Đừng lãng phí thời gian, đi!” “Đừng mà! Đừng mà! Sư thúc tổ- -” Hai chân liều mạng bám dính lấy mặt đất, Đường Đường bị lão lông trắng kéo lên trên mặt đất đầy xỉ than, tạo thành hai dấu vết đen xì, nàng bắt đầu tìm kiếm cứu viện. “Ấy, ấy, nha đầu!” Huyền Địa chân nhân chợt tỉnh, vội vàng đuổi theo nói: “Đừng sợ, sư thúc tổ cùng ~~ cùng con đi vào~~ vào mà!” “Hừ – -” Nghẹn một ngụm khí phun ra, Đường Đường như miếng kẹo dẻo mềm nhũn bị tha ra cửa, “lão già thối, không đáng tin chút nào!” “Tứ sư đệ,” Nhìn ba người vội vội vàng vàng đi ra ngoài điện, lão Nhị Xuyên Khung nhịn không được mở miệng: “Đệ thật sự cho rằng Đường Đường có thể được Bồ Đề kiếm mà Thánh tổ để lại chọn sao?” Sờ sờ Thanh Nhiễm kiếm trong tay, xúc cảm lạnh lẽo truyền vào bàn tay, Đoàn Thiết sâu xa nói: “Thanh Nhiễm là thanh kiếm sát khí rất nhẹ mà linh tính cao, tuy nói là thanh kiếm trung phẩm mà đệ rèn, nhưng cũng là thanh kiếm chọn người tài tốt nhất. Nó phán đoán, chắc chắn đúng!” ******************************** Nham thạch đỏ như lửa, vách động cũng một màu đỏ rực, mới chỉ đứng ở cửa dộng nhìn vào đã thấy sóng nhiệt ập vào mặt, như người đang đứng trước lò luyện kim vậy. “Nóng quá, nóng quá!” Xắn ống tay áo, Đường Đường cúi người đang muốn vén váy buộc lên ngang hông – - “Vô liêm sỉ!” Mặt đỏ lên, lão lông trắng quay đầu tím mặt nói: “Con gái con lứa mà chẳng biết chú ý lễ nghĩa gì cả, còn ra thể thống gì! Mau thả tay áo xuống.” “Gì chứ!” Phồng miệng, Đường Đường đột nhiên nhớ tới Tùy Hỉ cũng từng đưa ra yêu cầu tương tự. Nhưng hắn chỉ chọn nói trọng điểm, lại ôn nhu hơn lão lông trắng nhiều, giọng cười yếu ớt thản nhiên, vân đạm phong khinh nhẹ nhàng nói: “Thả tay áo xuống đi…” Ôi, thế mới nói, sao có thể cho rằng ma là không có nhân ái đâu? “Con nóng!” Vuốt mồ hôi trên trán, Đường Đường khinh thường tiếp tục xắn ống tay áo. May mà lão lông trắng không biết năm đó nàng từng mặc bikini, sexy mát mẻ chứ không có khi khiến lão tức giận đến nỗi não tụ huyết luôn ấy! “Nóng, nóng cũng ~~ phải mặc!” Đầu sáng lấp lánh mồ hôi, Huyền Địa chân nhân nói tiếp: “Nếu không, không ~~ vào, vào trong đó sẽ ~~ bị phỏng!” “Bị phỏng?” Trừng lớn mắt, Đường Đường vội vàng thả ống tay áo xuống, thuận tay xé một cái. “Roạt!” Huyền Địa chân nhân ôm cánh tay gầy guộc bị phơi trong gió nóng vừa sợ vừa thẹn nói: “Nha, nha đầu, xé, xé y phục lão phu làm gì?” “Có mỗi một ống tay áo, làm gì mà người nói xé y phục khó nghe thế!” Dùng ống tay áo thật cẩn thận che nửa khuôn mặt. Đây là chỗ quan trọng nhất trên cơ thể đó! Trời sinh đã không thiên kiều bá mị như ma nữ, nếu còn bị phỏng nữa thì… Chun chun mũi, Đường Đường nhíu mi nói: “Con nói nhé sư thúc tổ, y phục này của người bao lâu không giặt rồi, hình như có – – mùi chua chua?” “Tôn Đường Đường!” Không thể nhịn được nữa, lão lông trắng nắm lấy cổ áo Đường Đường, chân dài bước vào động, “Sư thúc, ngài cứ về trước đi!” “Nha đầu, con không nên xé ống tay áo của lão phu chứ!” Khóc không ra nước mắt, Huyền Địa Chân nhân suy nghĩ có nên xé nốt ống tay áo còn lại không, học Đường Đường giấu mặt đi! Sống đã một bó tuổi rồi, lại còn bị phi lễ thế này, hu hu! ************************************ “Buông tay, buông áo con ra!” Đá đá chân, Đường Đường rốt cuộc thoát khỏi tay lão Bạch, nhưng chân vừa chạm đất vội nhảy lên “điệu nhảy clacket(1)” – - “Woa woa, nóng quá, nóng quá! Con không chịu được đâu, con muốn ra ngoài!” “Không được!” Mắt hổ trợn tròn, trán Bạch Chí Thanh cũng nổi một tầng mồ hôi, lạnh lùng nói: “Vận khởi tâm pháp chống lại khí nóng! Nếu con nhanh lên một chút, sớm chọn được linh kiếm thì có thể sớm ra động, không thì, hừ hừ!” “Hừ cái gì mà hừ!” Lông mày dựng đứng, Đường Đường nhìn xung quanh, nhịn không được kêu toáng lên: “Bà nó, nhiều kiếm thế này, con biết chọn thế nào? Thử từng cái một á, chưa thử hết thì con đã bị nóng chết rồi!” “Không cần thử hết đâu!” Đưa tay đẩy sau lưng Đường Đường, Bạch Chí Thanh trầm giọng thúc giục: “Đi về phía trước đi! Nếu có thanh linh kiếm nào muốn nhận côn làm chủ, thì tự nso sẽ có phản ứng!” “Tự nó có phản ứng?” Trong lòng thấy thắc mắc, nhưng nhớ đến thanh kiếm Thanh Nhiễm quỷ dị kia, Đường Đường vẫn bước tiếp vào chỗ sâu trong động. Kiếm, có vô số kiếm! Dài có, ngắn có, to có, dẹt có, thậm chí còn có kiếm gãy, gỉ, xỉn màu. Có thanh thì dựa trên vách động, tỏa ra ánh hàn quang, có thanh đen sẫm, thậm chí có thanh không có chút ánh sáng nào, như những thanh kiếm giả được đẽo từ đá, gỗ vậy. Không nhìn còn may, vừa nhìn đã thấy giật mình. Bị ánh kiếm khắp động làm lóa mắt, Đường Đường ngay cả sóng nhiệt cũng không cảm thấy nữa, chỉ đi qua các vách động, đứng trước một thanh trường kiếm, hoặc nghỉ chân đứng lại, hoặc cứ thế đi qua, cho đến khi – - “Sao hết kiếm rồi?” Dừng chân lại, Đường Đường đứng trước thanh kiếm cuối cùng, quay đầu sững sờ nhìn lão lông trắng. Cánh tay đột nhiên hạ xuống, Bạch Chí Thanh mất tự nhiên hơi nheo mắt nói: “Tiếp tục, đi tiếp vào trong đi!” “Còn đi tiếp nữa?” Nhìn chằm chằm tay lão lông trắng, Đường Đường không bỏ qua vầng sáng trắng mà nàng nhìn thấy lúc quay người. Là từ tay lão lông trắng truyền ra, ánh sáng trắng bàng bạc, như thể cả cơ thể nàng đều chìm trong vầng sáng đó. Mà khi lão lông trắng thả tay xuống thì ánh sáng đó cũng biến mất, sau đó là sóng nhiệt ập đến, nóng đến nỗi có thể nướng nàng thành tro, cả người Đường Đường đều cảm thấy nóng rát. Chẳng lẽ – – chẳng lẽ lão lông trắng lấy công lực giúp nàng chống cự lại sóng nhiệt? Ngạc nhiên, sửng sốt, Tôn Đường Đường thất thần nhìn lão lông trắng, trong lòng đột nhiên nhớ đến lời Tử Tô: “Bạch chưởng môn, ngài ấy chỉ là một người quá cương trực, chứ tâm địa không xấu….” “Đi thôi, còn ngẩn người đó làm gì!” Bạch Chí Thanh đưa tay sờ mọt viên đá nhô ra trên vách động, vặn một cái, ầm một tiếng, một cái cửa đá từ từ chìm vào nền đất. Cắn chặt răng, Đường Đường không nói thêm tiếng nào nữa, quay người đi vào trong động. Đôi mày rậm nhíu lại, thấy lần này Tôn Đường Đường lại tự dưng ngoan ngoãn không phản bác lại, Bạch Chí Thanh có chút không quen, dừng một lát mới nhấc chân bước theo – - “Đúng rồi!” Quay ngoắt đầu lại, mặt Đường Đường bị tay áo che lại không nhìn rõ, chỉ có đôi mắt hạnh lại lộ ra nét cười trộm, thản nhiên nói: “Đại sư phụ ơi, người có thể dùng ánh sáng trắng vừa nãy che cho con không?” “Con dong dài quá!” Cố gắng nghiêm mặt lại, nhưng vẫn không nhịn được hơi kéo khóe miệng, Bạch Chí Thanh cười mắng: “Có vi sư ở đây, có thể mang con vào thì cũng đảm bảo mang con ra ngoài!” _____________________________________ (1)Điệu nhảy clacket: Một điệu nhảy của mĩ, còn gọi là Tap-dance, hay Nhảy Thiết Hài, khi nhảy, người ta gắn dưới đế giày những miếng sắt, từ đó tạo ra những tiếng lộc cộc vui tai
“Đừng lãng phí thời gian, đi!” “Đừng mà! Đừng mà! Sư thúc tổ- -” Hai chân liều mạng bám dính lấy mặt đất, Đường Đường bị lão lông trắng kéo lên trên mặt đất đầy xỉ than, tạo thành hai dấu vết đen xì, nàng bắt đầu tìm kiếm cứu viện. “Ấy, ấy, nha đầu!” Huyền Địa chân nhân chợt tỉnh, vội vàng đuổi theo nói: “Đừng sợ, sư thúc tổ cùng ~~ cùng con đi vào~~ vào mà!” “Hừ – -” Nghẹn một ngụm khí phun ra, Đường Đường như miếng kẹo dẻo mềm nhũn bị tha ra cửa, “lão già thối, không đáng tin chút nào!” “Tứ sư đệ,” Nhìn ba người vội vội vàng vàng đi ra ngoài điện, lão Nhị Xuyên Khung nhịn không được mở miệng: “Đệ thật sự cho rằng Đường Đường có thể được Bồ Đề kiếm mà Thánh tổ để lại chọn sao?” Sờ sờ Thanh Nhiễm kiếm trong tay, xúc cảm lạnh lẽo truyền vào bàn tay, Đoàn Thiết sâu xa nói: “Thanh Nhiễm là thanh kiếm sát khí rất nhẹ mà linh tính cao, tuy nói là thanh kiếm trung phẩm mà đệ rèn, nhưng cũng là thanh kiếm chọn người tài tốt nhất. Nó phán đoán, chắc chắn đúng!” ******************************** Nham thạch đỏ như lửa, vách động cũng một màu đỏ rực, mới chỉ đứng ở cửa dộng nhìn vào đã thấy sóng nhiệt ập vào mặt, như người đang đứng trước lò luyện kim vậy. “Nóng quá, nóng quá!” Xắn ống tay áo, Đường Đường cúi người đang muốn vén váy buộc lên ngang hông – - “Vô liêm sỉ!” Mặt đỏ lên, lão lông trắng quay đầu tím mặt nói: “Con gái con lứa mà chẳng biết chú ý lễ nghĩa gì cả, còn ra thể thống gì! Mau thả tay áo xuống.” “Gì chứ!” Phồng miệng, Đường Đường đột nhiên nhớ tới Tùy Hỉ cũng từng đưa ra yêu cầu tương tự. Nhưng hắn chỉ chọn nói trọng điểm, lại ôn nhu hơn lão lông trắng nhiều, giọng cười yếu ớt thản nhiên, vân đạm phong khinh nhẹ nhàng nói: “Thả tay áo xuống đi…” Ôi, thế mới nói, sao có thể cho rằng ma là không có nhân ái đâu? “Con nóng!” Vuốt mồ hôi trên trán, Đường Đường khinh thường tiếp tục xắn ống tay áo. May mà lão lông trắng không biết năm đó nàng từng mặc bikini, sexy mát mẻ chứ không có khi khiến lão tức giận đến nỗi não tụ huyết luôn ấy! “Nóng, nóng cũng ~~ phải mặc!” Đầu sáng lấp lánh mồ hôi, Huyền Địa chân nhân nói tiếp: “Nếu không, không ~~ vào, vào trong đó sẽ ~~ bị phỏng!” “Bị phỏng?” Trừng lớn mắt, Đường Đường vội vàng thả ống tay áo xuống, thuận tay xé một cái. “Roạt!” Huyền Địa chân nhân ôm cánh tay gầy guộc bị phơi trong gió nóng vừa sợ vừa thẹn nói: “Nha, nha đầu, xé, xé y phục lão phu làm gì?” “Có mỗi một ống tay áo, làm gì mà người nói xé y phục khó nghe thế!” Dùng ống tay áo thật cẩn thận che nửa khuôn mặt. Đây là chỗ quan trọng nhất trên cơ thể đó! Trời sinh đã không thiên kiều bá mị như ma nữ, nếu còn bị phỏng nữa thì… Chun chun mũi, Đường Đường nhíu mi nói: “Con nói nhé sư thúc tổ, y phục này của người bao lâu không giặt rồi, hình như có – – mùi chua chua?” “Tôn Đường Đường!” Không thể nhịn được nữa, lão lông trắng nắm lấy cổ áo Đường Đường, chân dài bước vào động, “Sư thúc, ngài cứ về trước đi!” “Nha đầu, con không nên xé ống tay áo của lão phu chứ!” Khóc không ra nước mắt, Huyền Địa Chân nhân suy nghĩ có nên xé nốt ống tay áo còn lại không, học Đường Đường giấu mặt đi! Sống đã một bó tuổi rồi, lại còn bị phi lễ thế này, hu hu! ************************************ “Buông tay, buông áo con ra!” Đá đá chân, Đường Đường rốt cuộc thoát khỏi tay lão Bạch, nhưng chân vừa chạm đất vội nhảy lên “điệu nhảy clacket(1)” – - “Woa woa, nóng quá, nóng quá! Con không chịu được đâu, con muốn ra ngoài!” “Không được!” Mắt hổ trợn tròn, trán Bạch Chí Thanh cũng nổi một tầng mồ hôi, lạnh lùng nói: “Vận khởi tâm pháp chống lại khí nóng! Nếu con nhanh lên một chút, sớm chọn được linh kiếm thì có thể sớm ra động, không thì, hừ hừ!” “Hừ cái gì mà hừ!” Lông mày dựng đứng, Đường Đường nhìn xung quanh, nhịn không được kêu toáng lên: “Bà nó, nhiều kiếm thế này, con biết chọn thế nào? Thử từng cái một á, chưa thử hết thì con đã bị nóng chết rồi!” “Không cần thử hết đâu!” Đưa tay đẩy sau lưng Đường Đường, Bạch Chí Thanh trầm giọng thúc giục: “Đi về phía trước đi! Nếu có thanh linh kiếm nào muốn nhận côn làm chủ, thì tự nso sẽ có phản ứng!” “Tự nó có phản ứng?” Trong lòng thấy thắc mắc, nhưng nhớ đến thanh kiếm Thanh Nhiễm quỷ dị kia, Đường Đường vẫn bước tiếp vào chỗ sâu trong động. Kiếm, có vô số kiếm! Dài có, ngắn có, to có, dẹt có, thậm chí còn có kiếm gãy, gỉ, xỉn màu. Có thanh thì dựa trên vách động, tỏa ra ánh hàn quang, có thanh đen sẫm, thậm chí có thanh không có chút ánh sáng nào, như những thanh kiếm giả được đẽo từ đá, gỗ vậy. Không nhìn còn may, vừa nhìn đã thấy giật mình. Bị ánh kiếm khắp động làm lóa mắt, Đường Đường ngay cả sóng nhiệt cũng không cảm thấy nữa, chỉ đi qua các vách động, đứng trước một thanh trường kiếm, hoặc nghỉ chân đứng lại, hoặc cứ thế đi qua, cho đến khi – - “Sao hết kiếm rồi?” Dừng chân lại, Đường Đường đứng trước thanh kiếm cuối cùng, quay đầu sững sờ nhìn lão lông trắng. Cánh tay đột nhiên hạ xuống, Bạch Chí Thanh mất tự nhiên hơi nheo mắt nói: “Tiếp tục, đi tiếp vào trong đi!” “Còn đi tiếp nữa?” Nhìn chằm chằm tay lão lông trắng, Đường Đường không bỏ qua vầng sáng trắng mà nàng nhìn thấy lúc quay người. Là từ tay lão lông trắng truyền ra, ánh sáng trắng bàng bạc, như thể cả cơ thể nàng đều chìm trong vầng sáng đó. Mà khi lão lông trắng thả tay xuống thì ánh sáng đó cũng biến mất, sau đó là sóng nhiệt ập đến, nóng đến nỗi có thể nướng nàng thành tro, cả người Đường Đường đều cảm thấy nóng rát. Chẳng lẽ – – chẳng lẽ lão lông trắng lấy công lực giúp nàng chống cự lại sóng nhiệt? Ngạc nhiên, sửng sốt, Tôn Đường Đường thất thần nhìn lão lông trắng, trong lòng đột nhiên nhớ đến lời Tử Tô: “Bạch chưởng môn, ngài ấy chỉ là một người quá cương trực, chứ tâm địa không xấu….” “Đi thôi, còn ngẩn người đó làm gì!” Bạch Chí Thanh đưa tay sờ mọt viên đá nhô ra trên vách động, vặn một cái, ầm một tiếng, một cái cửa đá từ từ chìm vào nền đất. Cắn chặt răng, Đường Đường không nói thêm tiếng nào nữa, quay người đi vào trong động. Đôi mày rậm nhíu lại, thấy lần này Tôn Đường Đường lại tự dưng ngoan ngoãn không phản bác lại, Bạch Chí Thanh có chút không quen, dừng một lát mới nhấc chân bước theo – - “Đúng rồi!” Quay ngoắt đầu lại, mặt Đường Đường bị tay áo che lại không nhìn rõ, chỉ có đôi mắt hạnh lại lộ ra nét cười trộm, thản nhiên nói: “Đại sư phụ ơi, người có thể dùng ánh sáng trắng vừa nãy che cho con không?” “Con dong dài quá!” Cố gắng nghiêm mặt lại, nhưng vẫn không nhịn được hơi kéo khóe miệng, Bạch Chí Thanh cười mắng: “Có vi sư ở đây, có thể mang con vào thì cũng đảm bảo mang con ra ngoài!” _____________________________________ (1)Điệu nhảy clacket: Một điệu nhảy của mĩ, còn gọi là Tap-dance, hay Nhảy Thiết Hài, khi nhảy, người ta gắn dưới đế giày những miếng sắt, từ đó tạo ra những tiếng lộc cộc vui tai
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.