Quyển 3 - Chương 146: Tiên động Chúc Dung
Hồ Già (Sáo)
15/08/2014
Edit: Trần
“Mẹ nó, sao lại cầm rồi?” Khóc không ra nước mắt, Đường Đường nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay, vội muốn giơ chân.
Lại là cái lão lông trắng này! Lão bất tử này vĩnh viễn không làm được chuyện gì tốt! Ngáng chân, gạt người, bỏ đá xuống giếng, thấy nàng chuẩn bị đi vào chỗ chết lại còn chạy đến giúp một tay, đúng là thất đức! Còn chưa mắng xong, Đường Đường chợt thấy tia sáng xanh lóe lên trước mắt, thanh trường kiếm vốn nằm im trong tay bỗng nhiên trấn động, phát ra từng tiếng ong ong. Tiếng kiếm ngâm lên càng ngày càng cao, càng ngày càng sắc nhọn, gần như đã chói tai. Thân kiếm vốn thẳng tắp bắt đầu cong lại, gần như thành một vòng cung. Từng tia sáng xanh hiện lên, theo đó là cảm giác đau như lửa đốt liên tục truyền vào cơ thể Đường Đường. “Con, con không chịu được nữa!” Đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi, Đường Đường vung tay muốn ném kiếm ra ngoài. “Đừng buông tay ra!” Một hổ chưởng to lớn vươn ra, nắm lấy tay cầm kiếm của Đường Đường. “U – -” Kiếm phong cuốn lên, ánh sáng xanh càng lóa mắt hơn, ống tay áo và chòm râu Bạch Chí Thanh bay loạn lên, mà Tôn Đường Đường đứng giữa quầng sáng khóc lớn: “Mau thả tay, thả tay con ra – -! Nó muốn chạy, thì để nó chạy ra đi, con đau quá!” “Xẹt – -” Lời còn chưa dứt, thanh trường kiếm đã hóa thành một tia sáng xanh phá không mà đi, “phập” một tiếng cắm vào một cây cột gỗ trong điện, tưởng trừng như nửa thân kiếm chìm trong cột, mà vẫn rung động từng hồi, phát ra tiếng ong ong không thôi. Thất vọng, là từ biểu lộ rõ trên khuôn mặt mỗi người, ngay cả ông lão khô quắt cũng ủ rũ hạ bả vai, đầu cúi thấp như một lão cẩu già mệt mỏi. (Trần: K dám dùng từ chó >”<) “Đau quá, xem ra nó không muốn chọn con!” Xoa xoa cánh tay đau đớn, Đường Đường hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên nhìn.\ Nàng không cố ý, nhưng dù cả nàng và lão lông trắng cũng không thể cầm nổi thanh kiếm kia, mà lại không thể – – không thể trêu chọc nó rồi để nó thôn tính linh khí của mình chứ? Nhưng mà, sắc mặt lão lông trắng là sao? Khuôn mặt xám ngoét, nhợt nhạt, dường như là quá bi thương đến tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng có thể khiến người ta làm ra những chuyện rất điên cuồng, ví dụ như… “Rắc rắc!” Một tiếng vang nhỏ, Bạch Chí Thanh chậm rãi bước lên một bước, giẫm vỡ những mảnh xỉ than dưới chân, khiến mọi người đều thấy giật mình hoảng hốt. Bàn tay to lớn, chậm rãi đưa về phía đỉnh đầu Đường Đường, dưới bóng bàn tay đó, Đường Đường gần như có thể thấy rõ đường chỉ tay của lão lông trắng. “Đừng giết con!” Nhảy vội ra sau, Đường Đường thấy mấy mảnh xỉ than mà lão lông trắm giẫm lên – – một tiếng thảm thiết, tan xương nát thịt! “Giết con?” Bàn tay to lớn ngừng lại trên không, Bạch Chí Thanh đột nhiên làm một động tác khiến mọi người đều trợn tròn mắt – - Sờ sờ đầu Đường Đường, lão lông trắng cố gắng kéo căng da mặt, nở nụ cười. Mặc dù trong ánh mắt vẫn lộ ra sự tuyệt vọng, nụ cười cũng đầy nét miễn cưỡng, nhưng lão Bạch thật sự đã nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu nói: “Thanh Nhiễm, là thanh kiếm ở cấp trung phẩm, nếu ngay cả nó cũng không chọn con… Hay chọn một thanh kiếm kém hơn chút xem!” Nói xong, Bạch Chí Thanh xoay người, mệt mỏi đi về phía cửa điện. Miệng thì nói nhẹ nhàng, nhưng sự thất lạc trong đáy lòng thật khó miêu tả. Nha đầu này chỉ mất ba ngày để mở linh khiếu, vì sao ngay cả một thanh trung phẩm kiếm cũng không thể lấy nổi. Hắn không muốn ở lại nhìn nữa. Chỉ sợ hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều! Rốt cuộc, nha đầu này có khi nào ngay cả một thanh kiếm cũng không thể chọn nổi? Vậy làm sao mở được thiên thư đây? Kể cả nếu nàng có thể chọn được, nhưng cũng chỉ chọn được một thanh kiếm hạ phẩm, vậy phải chờ đến năm nào tháng nào mới có thể đạt tới tẩy tủy chi cảnh? Thiên thư có thể chờ, nhưng Ma Vương Đường Đường Hiên Viên Hận Thiên có thể chờ sao? Một khi cuộc chiến tấn công Thiên giới nổ ra, vậy nhân gian tứ giới đều phải chịu tổn thất nặng nề. Người, ma, tiên, yêu các giới đều nắm chặt thời gian mà khôi phục chiến lực, nghỉ ngơi lấy lại sức, đây là khoảng thời gian yên bình khó có được, nhưng chắc cũng không kéo dài laai. Từ lần trước Ma Vương mang người xâm nhập vào Tiên giới cho thấy, rõ ràng bọn họ khôi phục nhanh hơn nhiều so với ba giới còn lại, thời gian không chờ đợi chúng ta! Thất hồn lạc phách, Bạch Chí Thanh như thể không thấy rõ bậc cửa dưới chân, lảo đảo thiếu chút nữa trực tiếp té xuống đất. Đường đường là chưởng môn Tiên giới, nếu bị một cái bậc cửa làm cho ngã lăn, vậy chắc đủ dọa người hồn vía lên mây mất. Nhưng mà giờ phút này hắn hoàn toàn không quan tâm, chẳng cần chú ý gì nữa – - Trời đất đều bị hủy cả, vậy vinh nhục của một cá nhân thì có ý nghĩa gì nữa? Rốt cuộc là thiên thư chọn sai người, hay là bọn hắn đã nghĩ sai? Đem trọng trách hóa giải kiếp nạn của trời đất phó thác cho một tiểu nha đầu, hơn nữa còn là một tiểu nha đầu toàn tâm toàn ý mến mộ, si mê Ma vương, có phải quá hoang đường không? “Xin đại sư huynh hãy dừng bước,” Tai nghe thấy rầm một cái, lão Tứ cả kinh quay đầu lại đã thấy đại sư huynh chật vật lăn quay ở bậc cửa, không khỏi thất thanh hô: “Việc này có thể xoay chuyển được!” “Xoay chuyển?” Kéo kéo y bào, Bạch Chí Thanh hoảng hốt đứng dậy, như thể còn chưa khôi phục từ đả kích vừa rồi, “Cái gì xoay chuyển cơ?” “Để Tôn Đường Đường đi động Chúc Dung đi!” Quay đầu liếc mắt nhìn Đường Đường một cái, Đoàn Thiết trịnh trọng nói. “Động Chúc Dung?” Tiếng kinh hô vang lên từ bốn phía, ngay cả A Lãng vốn đứng dựa vào giá kiếm uống rượu cũng đứng thẳng người. “Lão Tứ, chuyện này không thể miễn cưỡng được!” Khuôn mặt trầm xuống, Bạch Chí Thanh đi trở lại đại đường, “Không chọn được linh kiếm là chuyện nhỏ, nếu tùy tiện vào động thử kiếm, mà làm nàng bị thương thì không tốt!” Ngọ ngoạy đầu, Đường Đường gần như không thể tin lỗ tai của mình, lão lông trắng lại sợ nàng bị thương? Chẳng lẽ mặt trời mọc phía tây sao? “Sư huynh, Thanh Nhiễm này dù sao cũng là sư đệ tự tay rèn, phản ứng vừa rồi của nó không giống là ghét bỏ Đường Đường, mà dường như là – -” Đang nói thì dừng lại, Đoàn Thiết đi tới bên cạnh cây cột gỗ đưa tay “Choeng” một tiếng rút thanh kiếm ra, nói: “Kính sợ, thậm chí là sợ hãi nàng!” “Sợ hãi?” Vuốt chòm râu, đôi mắt Bạch Chí Thanh dần dần sáng rực, nhìn Đường Đường tựa như nhìn thấy ánh bình minh, cả khuôn mặt bừng sáng, xuân phong đắc ý. “Con, con cũng sợ nó!” Bị ánh nhìn chăm chú của lão lông trắng khiến tim đập thình thịch, Đường Đường biết, ngọn lửa hi vọng của lão gia hỏa này lại đốt lên rồi. Lửa hy vọng của lão có đốt lên hay không nàng không quan tâm, quan trọng hơn là – – vẻ mặt này có vẻ như muốn đưa nàng vào động hì đó, mà giờ đi cái động, gọi là Chúc Dung gì đó, nhỡ không lấy được kiếm rồi có khi toi mạng! “Sợ cái gì mà sợ! Tứ sư phụ đã nói nó rất sợ con mà!” Vuốt râu cười, Bạch Chí Thanh sải bước đến trước người Đường Đường, nắm lấy tay nàng: “Đi thôi, vi sư đưa con vào động!”
Lại là cái lão lông trắng này! Lão bất tử này vĩnh viễn không làm được chuyện gì tốt! Ngáng chân, gạt người, bỏ đá xuống giếng, thấy nàng chuẩn bị đi vào chỗ chết lại còn chạy đến giúp một tay, đúng là thất đức! Còn chưa mắng xong, Đường Đường chợt thấy tia sáng xanh lóe lên trước mắt, thanh trường kiếm vốn nằm im trong tay bỗng nhiên trấn động, phát ra từng tiếng ong ong. Tiếng kiếm ngâm lên càng ngày càng cao, càng ngày càng sắc nhọn, gần như đã chói tai. Thân kiếm vốn thẳng tắp bắt đầu cong lại, gần như thành một vòng cung. Từng tia sáng xanh hiện lên, theo đó là cảm giác đau như lửa đốt liên tục truyền vào cơ thể Đường Đường. “Con, con không chịu được nữa!” Đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi, Đường Đường vung tay muốn ném kiếm ra ngoài. “Đừng buông tay ra!” Một hổ chưởng to lớn vươn ra, nắm lấy tay cầm kiếm của Đường Đường. “U – -” Kiếm phong cuốn lên, ánh sáng xanh càng lóa mắt hơn, ống tay áo và chòm râu Bạch Chí Thanh bay loạn lên, mà Tôn Đường Đường đứng giữa quầng sáng khóc lớn: “Mau thả tay, thả tay con ra – -! Nó muốn chạy, thì để nó chạy ra đi, con đau quá!” “Xẹt – -” Lời còn chưa dứt, thanh trường kiếm đã hóa thành một tia sáng xanh phá không mà đi, “phập” một tiếng cắm vào một cây cột gỗ trong điện, tưởng trừng như nửa thân kiếm chìm trong cột, mà vẫn rung động từng hồi, phát ra tiếng ong ong không thôi. Thất vọng, là từ biểu lộ rõ trên khuôn mặt mỗi người, ngay cả ông lão khô quắt cũng ủ rũ hạ bả vai, đầu cúi thấp như một lão cẩu già mệt mỏi. (Trần: K dám dùng từ chó >”<) “Đau quá, xem ra nó không muốn chọn con!” Xoa xoa cánh tay đau đớn, Đường Đường hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên nhìn.\ Nàng không cố ý, nhưng dù cả nàng và lão lông trắng cũng không thể cầm nổi thanh kiếm kia, mà lại không thể – – không thể trêu chọc nó rồi để nó thôn tính linh khí của mình chứ? Nhưng mà, sắc mặt lão lông trắng là sao? Khuôn mặt xám ngoét, nhợt nhạt, dường như là quá bi thương đến tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng có thể khiến người ta làm ra những chuyện rất điên cuồng, ví dụ như… “Rắc rắc!” Một tiếng vang nhỏ, Bạch Chí Thanh chậm rãi bước lên một bước, giẫm vỡ những mảnh xỉ than dưới chân, khiến mọi người đều thấy giật mình hoảng hốt. Bàn tay to lớn, chậm rãi đưa về phía đỉnh đầu Đường Đường, dưới bóng bàn tay đó, Đường Đường gần như có thể thấy rõ đường chỉ tay của lão lông trắng. “Đừng giết con!” Nhảy vội ra sau, Đường Đường thấy mấy mảnh xỉ than mà lão lông trắm giẫm lên – – một tiếng thảm thiết, tan xương nát thịt! “Giết con?” Bàn tay to lớn ngừng lại trên không, Bạch Chí Thanh đột nhiên làm một động tác khiến mọi người đều trợn tròn mắt – - Sờ sờ đầu Đường Đường, lão lông trắng cố gắng kéo căng da mặt, nở nụ cười. Mặc dù trong ánh mắt vẫn lộ ra sự tuyệt vọng, nụ cười cũng đầy nét miễn cưỡng, nhưng lão Bạch thật sự đã nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu nói: “Thanh Nhiễm, là thanh kiếm ở cấp trung phẩm, nếu ngay cả nó cũng không chọn con… Hay chọn một thanh kiếm kém hơn chút xem!” Nói xong, Bạch Chí Thanh xoay người, mệt mỏi đi về phía cửa điện. Miệng thì nói nhẹ nhàng, nhưng sự thất lạc trong đáy lòng thật khó miêu tả. Nha đầu này chỉ mất ba ngày để mở linh khiếu, vì sao ngay cả một thanh trung phẩm kiếm cũng không thể lấy nổi. Hắn không muốn ở lại nhìn nữa. Chỉ sợ hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều! Rốt cuộc, nha đầu này có khi nào ngay cả một thanh kiếm cũng không thể chọn nổi? Vậy làm sao mở được thiên thư đây? Kể cả nếu nàng có thể chọn được, nhưng cũng chỉ chọn được một thanh kiếm hạ phẩm, vậy phải chờ đến năm nào tháng nào mới có thể đạt tới tẩy tủy chi cảnh? Thiên thư có thể chờ, nhưng Ma Vương Đường Đường Hiên Viên Hận Thiên có thể chờ sao? Một khi cuộc chiến tấn công Thiên giới nổ ra, vậy nhân gian tứ giới đều phải chịu tổn thất nặng nề. Người, ma, tiên, yêu các giới đều nắm chặt thời gian mà khôi phục chiến lực, nghỉ ngơi lấy lại sức, đây là khoảng thời gian yên bình khó có được, nhưng chắc cũng không kéo dài laai. Từ lần trước Ma Vương mang người xâm nhập vào Tiên giới cho thấy, rõ ràng bọn họ khôi phục nhanh hơn nhiều so với ba giới còn lại, thời gian không chờ đợi chúng ta! Thất hồn lạc phách, Bạch Chí Thanh như thể không thấy rõ bậc cửa dưới chân, lảo đảo thiếu chút nữa trực tiếp té xuống đất. Đường đường là chưởng môn Tiên giới, nếu bị một cái bậc cửa làm cho ngã lăn, vậy chắc đủ dọa người hồn vía lên mây mất. Nhưng mà giờ phút này hắn hoàn toàn không quan tâm, chẳng cần chú ý gì nữa – - Trời đất đều bị hủy cả, vậy vinh nhục của một cá nhân thì có ý nghĩa gì nữa? Rốt cuộc là thiên thư chọn sai người, hay là bọn hắn đã nghĩ sai? Đem trọng trách hóa giải kiếp nạn của trời đất phó thác cho một tiểu nha đầu, hơn nữa còn là một tiểu nha đầu toàn tâm toàn ý mến mộ, si mê Ma vương, có phải quá hoang đường không? “Xin đại sư huynh hãy dừng bước,” Tai nghe thấy rầm một cái, lão Tứ cả kinh quay đầu lại đã thấy đại sư huynh chật vật lăn quay ở bậc cửa, không khỏi thất thanh hô: “Việc này có thể xoay chuyển được!” “Xoay chuyển?” Kéo kéo y bào, Bạch Chí Thanh hoảng hốt đứng dậy, như thể còn chưa khôi phục từ đả kích vừa rồi, “Cái gì xoay chuyển cơ?” “Để Tôn Đường Đường đi động Chúc Dung đi!” Quay đầu liếc mắt nhìn Đường Đường một cái, Đoàn Thiết trịnh trọng nói. “Động Chúc Dung?” Tiếng kinh hô vang lên từ bốn phía, ngay cả A Lãng vốn đứng dựa vào giá kiếm uống rượu cũng đứng thẳng người. “Lão Tứ, chuyện này không thể miễn cưỡng được!” Khuôn mặt trầm xuống, Bạch Chí Thanh đi trở lại đại đường, “Không chọn được linh kiếm là chuyện nhỏ, nếu tùy tiện vào động thử kiếm, mà làm nàng bị thương thì không tốt!” Ngọ ngoạy đầu, Đường Đường gần như không thể tin lỗ tai của mình, lão lông trắng lại sợ nàng bị thương? Chẳng lẽ mặt trời mọc phía tây sao? “Sư huynh, Thanh Nhiễm này dù sao cũng là sư đệ tự tay rèn, phản ứng vừa rồi của nó không giống là ghét bỏ Đường Đường, mà dường như là – -” Đang nói thì dừng lại, Đoàn Thiết đi tới bên cạnh cây cột gỗ đưa tay “Choeng” một tiếng rút thanh kiếm ra, nói: “Kính sợ, thậm chí là sợ hãi nàng!” “Sợ hãi?” Vuốt chòm râu, đôi mắt Bạch Chí Thanh dần dần sáng rực, nhìn Đường Đường tựa như nhìn thấy ánh bình minh, cả khuôn mặt bừng sáng, xuân phong đắc ý. “Con, con cũng sợ nó!” Bị ánh nhìn chăm chú của lão lông trắng khiến tim đập thình thịch, Đường Đường biết, ngọn lửa hi vọng của lão gia hỏa này lại đốt lên rồi. Lửa hy vọng của lão có đốt lên hay không nàng không quan tâm, quan trọng hơn là – – vẻ mặt này có vẻ như muốn đưa nàng vào động hì đó, mà giờ đi cái động, gọi là Chúc Dung gì đó, nhỡ không lấy được kiếm rồi có khi toi mạng! “Sợ cái gì mà sợ! Tứ sư phụ đã nói nó rất sợ con mà!” Vuốt râu cười, Bạch Chí Thanh sải bước đến trước người Đường Đường, nắm lấy tay nàng: “Đi thôi, vi sư đưa con vào động!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.