Quyển 2 - Chương 42: Hắn đến đây
Hồ Già (Sáo)
20/06/2014
Edit: Trần
Mây đỏ giăng đầy trời, cùng với sắc lửa cháy trên mặt đất như thể đem cả trời đất nung chảy, đỏ rực cả một khoảng không gian.
Giữa ánh lửa đỏ đầy trời, một bóng đen chợt thoáng hiện ra, không nhanh không chậm bước về chỗ mà lửa cháy hung mãnh nhất, gió mạnh thổi tung vạt áo màu đen của hắn, mái tóc bạc so với ánh trăng còn sáng hơn cũng theo gió mà bay lên, đôi mắt lạnh thẳng tắp dừng ở phía trước, nét lạnh lùng ngạo nghễ ẩn hiện trên khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, cứ như đám hỏa hoạn trước mắt chẳng qua chỉ là lửa khói biểu diễn, không đủ thanh thế, căn bản chẳng đủ để gây cho hắn sợ hãi,
“Ầm – -” Ngọn lửa như không thể chịu nổi sự coi thường ngang nhiên như vậy, mượn sức gió đột nhiên cháy bùng lên, ngọn lửa tham lam cuốn lên vạt áo, lọn tóc của nam tử, như muốn một hơi nuốt lấy hắn để làm giảm cơn tức giận.
“Hừ!” Lạnh lùng hừ một tiếng, trong tay nam tử bỗng nhiên hiện ra một thanh trường kiếm đen như mực, chém nhẹ một đường, một đạo kiếm quang đen như mực tức thì lao tới, kiếm phong sắc bén nhất thời thổi tan ngọn lửa ở bốn phía, một túp lều cỏ sụp đổ hiện ra ở đằng trước.
Đôi mắt lạnh lẽo nheo lại, nam tử giơ tay khẽ phất một chưởng, chưởng phong cuồng bá khiến cho cỏ khô cháy xém và bụi tro bay tán loạn đầy trời, lộ ra thân ảnh màu lam bị thanh xà ngang đè lên giữa đống cỏ, nằm không nhúc nhích, im lặng như đã chết.
Con lừa màu xanh lam lại vẫn nằm cạnh thân ảnh màu lam kia, mặc kệ cả thân mình chồng chất vết thương, máu chảy đầm đìa, vẫn như cũ dùng đôi mắt lừa đỏ đậm gắt gao nhìn trừng trừng hắc y nam tử đằng trước, vẻ mặt đề phòng mà oán độc.
Không để ý tới con lừa đang nhìn chòng chọc, hắc y nam tử đi về phía thân ảnh màu lam kia, trường kiếm trong tay từ từ giơ lên – -
“Dừng tay!” Con lừa nhảy dựng lên, lại như bị đập phải bức tường đá vô hình, cả người nó ngã lăn ra mặt đất.
Thanh mặc kiếm vô tình khẽ cắt xuống, kiếm phong lạnh thấu xương phá tan không khí nóng bỏng đủ để nung chảy sắt thép, không khí lạnh lẽo hẳn xuống, thanh xà ngang to lớn rơi trên mặt đất trong nháy mắt bị chặt gẫy, như cây tăm yếu ớt không chịu nổi một lực nhẹ.
Không khí lạnh băng ngăn cách ngọn lửa, xâm nhập vào xương tủy người đang nằm trên mặt đất, ngay đến từng đầu mút dây thần kinh rất nhỏ cũng không bỏ qua. Ý thức vốn đang trôi nổi chợt hạ xuống, Đường Đường cảm thấy sau gáy truyền đến từng cơn đau đớn kịch liệt, đau đến không thể mở mắt, cũng không thể kêu to, cho dù chỉ là cử động nhỏ nhất cũng sẽ khiến cho đầu váng mắt hoa, đau đớn thống khổ.
Trong bóng đêm, xúc giác dần dần thức tỉnh, Đường Đường cảm thấy một đôi bàn tay to lớn bỗng dưng nắm lấy mình, nắm thật nhanh, cũng thật dùng sức, làm cho nàng cảm thấy đau đớn.
“Ưm~~!” Không kìm lại được mà bật ra một tiếng rên nhẹ như mèo con, Đường Đường bị đôi tay kia nhấc lên, cầm như cầm một con búp bê vải bị rách. (=.=”’)
Cho dù toàn thân không có chỗ nào là không đau, cho dù đầu óc choáng váng khiến nàng không thể mở mắt, nhưng kì lạ thay Đường Đường lại không cảm thấy sợ hãi. Đôi tay kia thật ấm áp, thật vững chắc, hơn nữa lúc nó nắm chặt nàng, cố gắng không để nàng ngã xuống, Đường Đường lại cảm thấy an tâm, loại cảm giác yên lòng chân thật phát ra từ nội tâm.
Loại cảm giác này nàng chỉ nhận được một lần, là người kia – -
“Đại thúc…” Mê man thốt ra hai chữ, Đường Đường cảm thấy đôi bàn tay to lớn kia bỗng nhiên căng thẳng, không khỏi đau đến nhếch miệng, nhưng cũng nở nụ cười.
Nhíu chặt mày, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng nhìn Đường Đường chăm chú một lúc lâu, sau đó chậm rãi đưa tay xoa xoa sau gáy của nàng.
Một cỗ khí lạnh kì dị xông vào sau đầu, đau đớn và mê muội tức thì giảm bớt, Đường Đường mở mắt, trông thấy một đôi mắt đen, sâu thẳm như biển mà cực kì lạnh lẽo.
Mây đỏ giăng đầy trời, cùng với sắc lửa cháy trên mặt đất như thể đem cả trời đất nung chảy, đỏ rực cả một khoảng không gian.
Giữa ánh lửa đỏ đầy trời, một bóng đen chợt thoáng hiện ra, không nhanh không chậm bước về chỗ mà lửa cháy hung mãnh nhất, gió mạnh thổi tung vạt áo màu đen của hắn, mái tóc bạc so với ánh trăng còn sáng hơn cũng theo gió mà bay lên, đôi mắt lạnh thẳng tắp dừng ở phía trước, nét lạnh lùng ngạo nghễ ẩn hiện trên khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, cứ như đám hỏa hoạn trước mắt chẳng qua chỉ là lửa khói biểu diễn, không đủ thanh thế, căn bản chẳng đủ để gây cho hắn sợ hãi,
“Ầm – -” Ngọn lửa như không thể chịu nổi sự coi thường ngang nhiên như vậy, mượn sức gió đột nhiên cháy bùng lên, ngọn lửa tham lam cuốn lên vạt áo, lọn tóc của nam tử, như muốn một hơi nuốt lấy hắn để làm giảm cơn tức giận.
“Hừ!” Lạnh lùng hừ một tiếng, trong tay nam tử bỗng nhiên hiện ra một thanh trường kiếm đen như mực, chém nhẹ một đường, một đạo kiếm quang đen như mực tức thì lao tới, kiếm phong sắc bén nhất thời thổi tan ngọn lửa ở bốn phía, một túp lều cỏ sụp đổ hiện ra ở đằng trước.
Đôi mắt lạnh lẽo nheo lại, nam tử giơ tay khẽ phất một chưởng, chưởng phong cuồng bá khiến cho cỏ khô cháy xém và bụi tro bay tán loạn đầy trời, lộ ra thân ảnh màu lam bị thanh xà ngang đè lên giữa đống cỏ, nằm không nhúc nhích, im lặng như đã chết.
Con lừa màu xanh lam lại vẫn nằm cạnh thân ảnh màu lam kia, mặc kệ cả thân mình chồng chất vết thương, máu chảy đầm đìa, vẫn như cũ dùng đôi mắt lừa đỏ đậm gắt gao nhìn trừng trừng hắc y nam tử đằng trước, vẻ mặt đề phòng mà oán độc.
Không để ý tới con lừa đang nhìn chòng chọc, hắc y nam tử đi về phía thân ảnh màu lam kia, trường kiếm trong tay từ từ giơ lên – -
“Dừng tay!” Con lừa nhảy dựng lên, lại như bị đập phải bức tường đá vô hình, cả người nó ngã lăn ra mặt đất.
Thanh mặc kiếm vô tình khẽ cắt xuống, kiếm phong lạnh thấu xương phá tan không khí nóng bỏng đủ để nung chảy sắt thép, không khí lạnh lẽo hẳn xuống, thanh xà ngang to lớn rơi trên mặt đất trong nháy mắt bị chặt gẫy, như cây tăm yếu ớt không chịu nổi một lực nhẹ.
Không khí lạnh băng ngăn cách ngọn lửa, xâm nhập vào xương tủy người đang nằm trên mặt đất, ngay đến từng đầu mút dây thần kinh rất nhỏ cũng không bỏ qua. Ý thức vốn đang trôi nổi chợt hạ xuống, Đường Đường cảm thấy sau gáy truyền đến từng cơn đau đớn kịch liệt, đau đến không thể mở mắt, cũng không thể kêu to, cho dù chỉ là cử động nhỏ nhất cũng sẽ khiến cho đầu váng mắt hoa, đau đớn thống khổ.
Trong bóng đêm, xúc giác dần dần thức tỉnh, Đường Đường cảm thấy một đôi bàn tay to lớn bỗng dưng nắm lấy mình, nắm thật nhanh, cũng thật dùng sức, làm cho nàng cảm thấy đau đớn.
“Ưm~~!” Không kìm lại được mà bật ra một tiếng rên nhẹ như mèo con, Đường Đường bị đôi tay kia nhấc lên, cầm như cầm một con búp bê vải bị rách. (=.=”’)
Cho dù toàn thân không có chỗ nào là không đau, cho dù đầu óc choáng váng khiến nàng không thể mở mắt, nhưng kì lạ thay Đường Đường lại không cảm thấy sợ hãi. Đôi tay kia thật ấm áp, thật vững chắc, hơn nữa lúc nó nắm chặt nàng, cố gắng không để nàng ngã xuống, Đường Đường lại cảm thấy an tâm, loại cảm giác yên lòng chân thật phát ra từ nội tâm.
Loại cảm giác này nàng chỉ nhận được một lần, là người kia – -
“Đại thúc…” Mê man thốt ra hai chữ, Đường Đường cảm thấy đôi bàn tay to lớn kia bỗng nhiên căng thẳng, không khỏi đau đến nhếch miệng, nhưng cũng nở nụ cười.
Nhíu chặt mày, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng nhìn Đường Đường chăm chú một lúc lâu, sau đó chậm rãi đưa tay xoa xoa sau gáy của nàng.
Một cỗ khí lạnh kì dị xông vào sau đầu, đau đớn và mê muội tức thì giảm bớt, Đường Đường mở mắt, trông thấy một đôi mắt đen, sâu thẳm như biển mà cực kì lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.