Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Quyển 2 - Chương 41: Tình cảm lừa và người

Hồ Già (Sáo)

20/06/2014

Edit: Trần

Vì sao? Đường Đường nghe vậy ngẩn ra, sau đó lại nổi trận nôi đình, lúc này là lúc nào, nó lại còn giả vờ bình tĩnh, Lưu Hồ Lan* a?

(Lưu Hồ Lan là người ở thôn Vân Chu Tây, tỉnh Sơn Tây (nay đổi thành thôn Lưu Hồ Lan theo tên bà). Năm 1945 bà tham gia ban huấn luyện cán bộ, sau đó trở thành đảng viên dự bị. Năm 1946 bà tham gia ám sát trưởng thôn Thạch Bội Hoài của Vân Chu Thôn, sau đó bị bắt. Lưu Hồ Lan không chịu đầu hàng, bị giết năm 15 tuổi. Năm 1947 chủ thịch Mao Trạch Đông tự tay viết đề từ vì Lưu Hồ Lan: “Sinh vĩ đại, chết quang vinh.”)

Một bước vọt qua, Đường Đường muốn túm lấy con lừa kia trực tiếp tránh ra chỗ khác, ai ngờ “Rầm” một tiếng, giống như có bức tường đá vô hình chắn trước người, cả người Đường Đường bị đánh bay ra ngoài, tiếng mông chạm đất giữa đống lửa kêu thực vang (Trần: >”<)

“Nữ nhân ngu – -” Tiếng la kinh hãi tắc lại trong cuống họng, vẻ mặt con lừa không thể tin trừng lớn mắt nhìn phía trước.

Vừa rồi, ngay lúc nữ nhân ngốc ngếch kia ngã vào đám lửa, liệt hỏa như có linh hồn tán hết ra, tạo thành một mảng đất trống, nàng rơi trên mặt đất, mảy may không tổn hao gì, lông tóc vô thương.

“Sao, sao lại thế này? Vỗ vỗ cái trán đau nhức, Đường Đường nghi hoặc nhìn con lừa, “Cái gì đụng vào ta thế?”

“Là kết giới trói thân!” Nhìn Đường Đường chăm chú không chuyển mắt, lừa quên mất lửa giận cũng như cừu hận, chỉ toàn tâm toàn ý, vô cùng chuyên chú nghiên cứu nhìn Đường Đường. Nữ tử nhân loại này, nàng không phải ngốc bình thường, mà vô cùng ngốc, và cả – - cổ quái nữa!

“Kết giới trói thân của Ma Vương giam cầm ta, ta không trốn thoát được!”

“Vậy phải làm thế nào?” Đôi mắt Đường Đường đỏ lên,, nàng không muốn chỉ vì một khoảng khắc sơ sẩy mà làm một con lừa bị chết, huống chi lại là một con lừa biết nói.

Ý nghĩa của việc có thể nói, nó đã không còn là một con lừa bình thường, mà là một người, một con người có tư tưởng, có ngôn ngữ, còn có cả tình cảm!

“Ngươi có thể tránh lửa sao!” Con lừa cúi đầu, hai mắt màu đỏ trừng trừng nhìn mông Đường Đường.

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi nhìn chỗ nào thế hả?” Nhăn nhó đưa tay xoa mông, Dường Đường có thể chấp nhận việc con lừa có những tình cảm của loài người, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận con lừa này có tình cảm “cái kiểu đó” đối với mình.



“Đồ nữ nhân ngu ngốc!” Thống khổ mà run rẩy môi lừa, con lừa tức giận đến nỗi nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên. Mạng cũng sắp không giữ nổi, nó nào còn lòng dạ nào mà sinh ra tà niệm với một nữ tử nhân loại mà tướng mạo chỉ bình thường. (Nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên có nghĩa là chết đi sống lại. Trong đạo phật, thế giới mỗi khi kinh qua một kiếp nạn đều có một vị Phật xuất thế, ra đời. Xuất thế nghĩa là sinh, thăng thiên nghĩa là tử.)

Ta đang nói, chân hỏa hình như trốn tránh ngươi, sợ đốt tới ngươi!” Nghiến răng nghiến lợi gào thét, rơm rạ từ trên đỉnh lều rơi xuống, khiến cho thế lửa càng thêm mạnh mẽ, con lừa đau đến không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu cậy mạnh mà cố sức lao vào tường kết giới.

“Hình như đúng là thế?” Tình thế càng ngày càng nguy cấp, Đường Đường không kịp suy nghĩ nhiều cắn răn một cái đưa tay thò vào trong đống lửa. Ngọn lửa “Vèo” một tiếng rụt lại, như vội vàng né tránh.

“Lừa, là thật này!” Hưng phấn quay đầu, Đường Đường hoảng sợ trợn tròn mắt….

Giữa đám lửa cháy, một cái cột trong lều ầm ầm sập xuống, cả mái lều cháy rừng rực đổ xuống, con lừa tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến với mình.

“Lừa – -” Trái tim co rút mạnh mẽ, đầu óc Đường Đường nóng lên không suy nghĩ nhiều lao tới….

Lửa, đốt cháy vạn vật, điên cuồng tàn nhẫn. Con lừa ở giữa địa ngục toàn lửa, bi thảm khép mắt lại, lại nghe thấy thanh âm nữ nhân thanh thúy đột nhiên vang lên, lo lắng mà kiên định, chân thật đáng tin: “Lừa, mau qua đây!”

Con lừa mở mắt, thấy nữ nhân ngu ngốc kia cả người đứng thành hình chữ đại (大) đang cố bám vào trên kết giới, măt mũi bám đầy bụi, tóc tai bù xù, xấu đến kinh tâm động phách, thế nhưng nụ cười lại tươi sáng đến không có cách nào tả được.

“Mau qua đây, ta không tới đó được!” Giọng nữ lại vang lên, giống như tiếng trời.

Kìm lòng không đậu, con lừa cố lết tới, cố gắng đem thân mình đầy rẫy vết thương áp sát vào kết giới, lại tựa hồ không có bất cứ vật nào ngăn cách hai người, an tâm mà dựa sát vào nhau.

Ngọn lửa bị đẩy lui, nữ nhân ngu ngốc lại cười lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ, “Lừa, ngươi yên tâm, chờ ta dùng thần giao cách cảm gọi Mâu Chân tới, chúng ta có thể – -”

Một thanh xà ngang cháy đỏ đột nhiên rơi xuống, lúc cách đầu nàng còn khoảng chưa đến một tấc thì ngọn lửa tắt, nhưng lại không thể ngăn cản thanh xà ngang nặng trịch kia nện lên người nàng.

“Ô oa ~~~” Trước khi lều cỏ sụp xuống, con lừa kêu một tiếng bi thương quanh quẩn cả vòm trời, trời chiều dần ngả về tây, cả trời đất phủ trong sắc đỏ như lửa…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook