Quyển 3 - Chương 142: Khi mộng tỉnh
Hồ Già (Sáo)
13/08/2014
Edit: Trần
“Có thể được Thiên thư chọn làm người
hữu duyên, xem ra nha đầu này cũng không phải người bình thường!” Gật
đầu liên tục, Huyền Thiên chân nhân cũng nhịn không được nở nụ cười.
“Chỉ là – -” Mày kiếm hơi nhíu lại, Bạch Chí Thanh rón rén tiến lên hai bước, cúi xuống cẩn thận nhìn Đường Đường một lúc lâu rồi nói: “Mở ra vài linh huyệt đã khiến nha đầu này đổ đầy mồ hôi, có nên gọi nàng tỉnh lại nghỉ ngơi một chút, mai lại tiếp tục luyện?” “Hì!” A Lãng nở nụ cười, đưa tay xoa xoa trán nói: “Không biết bắt đầu từ lúc nào, chưởng môn sư huynh cũng bắt đầu đau lòng đệ tử ngỗ nghịch thiên hạ đệ nhất này nhỉ?” “Gì – -” Mắt hổ trừng một cái, Bạch Chí Thanh đứng mạnh lên nghiêm mặt nói: “Ta đau lòng nó chỗ nào, ta chỉ sợ dục tốc bất đạt, làm chậm trễ đại sự mở ra thiên thư thôi.” “Hì hì, vẫn là đại sư huynh suy nghĩ chu đáo nhất!” Cợt nhả nhấc hồ lô lên, A Lãng định theo thói quen đổ một ngụm rượu, lại thấy sư phụ liếc mắt, vội vàng buông tay xuống nói: “Chỉ cần xong huyệt Trường Cường là chỉ còn ba huyệt Linh Thai, Bách Hợp và Thần Đình thôi. Nếu đã có sư phụ và sư huynh chăm nom cho nha đầu này, vậy con quay về tầng thứ chín lĩnh phạt đây. Tiếng nói vừa dứt, bóng người cũng biết mất, trong khoảng trống còn lưu lại mùi rượu phiêu đãng trong gió lạnh thấu xương. “Lĩnh phạt cái gì chứ, có mà nghiện rượu kiếm chỗ uống ấy!” Xóc xóc ống tay áo, Huyền Thiên chân nhân nhịn không được nhíu chặt mày trầm giọng nói: “Chí Thanh, vi sư đi xuống dưới ngó A Lãng sư đệ của con, con ở lại đây ngó Đường Đường. Nếu nó quá vất vả thì gọi nó tỉnh lại,” “Đệ tử hiểu rồi!” Vội vàng khom người, Bạch Chí Thanh nhìn thân ảnh sư phụ dần dần biến mất, không khỏi cảm khái thở dài, đi đến trước mặt Đường Đường. “Nha đầu,” Vén trường bào ngồi xuống mặt đất, Bạch Chí Thanh vừa buồn vừa vui, như lo lắng lại như ưu thương: “Nếu con có thể toàn tâm toàn ý tu tiên, không dây dưa với Ma Vương kia, khiến mình trở thành kẻ không phân phải trái, không rõ thiện ác – – vậy thật tốt bao nhiêu!” “U~~~” Tiếng gió nhẹ nổi lên, như thể kháng cự lại tiếng Bạch Chí Thanh, cả người Đường Đường run lên, một cơn gió linh lại toát ra. Huyệt Trường Cường, mở! “Ha, ha ha ha! Hảo nha đầu!” Duỗi tay bắn một nhát, Bạch Chí Thanh nhẹ nhàng phẩy qua ba huyệt Linh Thai, Bách Hợp, Thần Đình, lẩm bẩm nói: “Ba ngày, vi sư cho con thời gian ba ngày. Linh Thai, Bách Hợp, Thần Đình chính là ba mệnh huyệt của Tiên gia, nếu có thể mở được là tốt nhất, nếu không mở được thì thôi! Ha hả, tam sư đệ nói đúng, giờ vi sư đúng là không nỡ để con bị tổn thương nguyên khí mà….” ********************************** Đuổi theo, cố guồng cả hai chân để chạy theo, dưới chân núi nguy nga. Không có ban ngày cũng chẳng có ban đêm, không thể ngừng lại cũng không hề buông tha. Mệt thì nghỉ. Nhưng chỉ nghỉ một chút đám người kia lại sẽ đi xa, đi một cánh chết lặng, máy móc. Nghỉ rồi lại tiếp tục đuổi theo. Đường Đường cảm thấy nàng như mặt trăng phía sau mặt trời vậy. Mặt trời lên cao thì mặt trăng biến mất, cố gắng đuổi theo lại vẫn mãi xa vời, cho dù cố bám riết thế nào, thì khoảng cách cũng không thể rút ngắn một chút. Cho dù, khoảng cách đó có khi chỉ là liếc mắt một cái đã có thể trông thấy. “Ha ha, hảo nha đầu!” Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, như lẩm bẩm nói: “Ba ngày, vi sư cho con ba ngày. Linh Thai, Bách Hợp, Thần Đình chính là ba mệnh huyệt của Tiên gia, nếu có thể mở được là tốt nhất, nếu không mở được thì thôi! Ha hả, tam sư đệ nói đúng, giờ vi sư đúng là không nỡ để con bị tổn thương nguyên khí mà….” “Lão lông trắng?” Ngạc nhiên ngẩn ra, cảm giác buồn bực nổi lên từ đáy lòng. Gì mà cho nàng thời gian ba ngày? Gì mà có thể mở được là tốt nhất, không mở được thì thôi? Lão nương ta mở huyệt cũng không phải vì lão, lão nương vì muốn đuổi theo đại thúc cơ! “Bụp”, “bụp”, “bụp”, như thể có người dùng ngón tay gõ trên đầu ba cái, Đường Đường thoáng chốc có cảm giác như thể nước xối lên đầu, cỗ lực lượng trong cơ thể đồng loạt xông lên, hóa thành ba dòng nước nhỏ tinh tế chảy lên trên đầu. “Linh Thai, Bách Hợp, Thần Đình?” Trong đầu nhớ tới hình người Tam sư phụ vẽ trên vách động, không sai, chính là ba huyệt đạo cuối cùng! “Mở chúng! Mau mở chúng!” Từ đáy lòng, một thanh âm gọi lớn: “Mở được chúng ngươi có thể đuổi theo đại thúc! Tôn Đường Đường, mau lên! Chỉ kém một chút nữa thôi!” “Đại thúc – -” Cắn chặt khớp hàm liều mạng gào thét trong lòng, Đường Đường liều mạng khua tay, cất bước chạy thật nhanh, như một cỗ máy hoạt động hết công suất, lực lượng trong cơ thể không ngừng cuồn cuộn chảy về phía ba huyệt. Từ ba dòng nước nhỏ dần dần hóa thành ba dòng suố, càng về sau lại hóa thành ba dòng sông lớn như Trường Giang và Hoàng Hà, không ngừng đánh mạnh vào, đánh tan những cản trở của nó, cho đến khi – - “Rầm!” Dường như có chỗ nào đó bị nghiền nát, sau đó “Ầm” một tiếng, nước sông Trường Giang và Hoàng Hà khí thế phá đê tuôn thẳng về đỉnh đầu, phá tan mọi chướng ngại, sau đó hợp thành một mặt biển bàng bạc. Thân hình chợt nhẹ bẫng, Đường Đường như bay vút lên, như thể – – như thể giẫm lên không khí mà phi hành, trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách giữa mình và đại thúc. Chỉ còn cách một cánh tay! Một cánh tay thôi, chỉ cần vươn tay là có thể dễ dàng sờ tới thắt lưng đại thúc, bóng lưng cô độc, quật cường, ngạo nghễ mà chồng chất vết thương kia. Hóa ra, mới chỉ ngắn ngủi ba ngày mà thôi! Mà nàng đã nhớ nhung đến thế! “Đại thúc!” Nước mắt hạnh phúc chảy ra, Đường Đường vươn hai tay ôm chặt phía trước. “Bụp!” Đường Đường ngã trên mặt đất, khung cảnh trước mắt hóa thành hư ảo. Núi cao mây trắng, bãi đá, binh lính, ngay cả bóng lưng cao lớn của đại thúc cũng không thấy đâu nữa, chỉ còn lại vách động đen sì, ánh lửa vàng vọt, đó là ánh đèn trên vách động lóng lánh, như mộng như ảo, hoảng hốt không rõ. “Tôn Đường Đường!” Tiếng la hưng phấn truyền đến, Đường Đường cả kinh ngẩng đẩu lên, thấy lão lông trắng đang cười đến không thể khép miệng. “Hảo nha đầu!” Tiến lên hai bước, Bạch Chí Thanh trong lòng tràn đầy vui mừng đang chuẩn bị khen ngợi Đường Đường một phen, ai ngờ – –
“Là lão hả?” Đứng dậy từ mặt đất, Đường Đường híp mắt, mặt thối như dẫm phải phân, dáng vẻ chuẩn bị mắng người. “Là lão phu, làm sao vậy?” Bị khuôn mặt thối hoắc của Đường Đường làm kinh hãi, Bạch Chí Thanh sững sờ trả lời. “Hừ hừ, làm sao vậy à ~~~” Đưa tay nhặt ngọn đèn trên mặt đất, Đường Đường quệt miệng cười âm u, như muốn cắn người: “Lão vì bức ta luyện thành tích cốc nên mới tạo ra cảnh trong mơ này đúng không? Hừ, đường đường là chưởng môn Tiên giới, lại vì muốn đạt thành mục đích của mình mà không tiếc lợi dụng giấc mơ của người khấc, cảm tình của người khác, lão quả nhiên quá ghê tởm!” “Nghiệt đồ làm càn!” Quát lớn một tiếng, Bạch Chí Thanh bị chọc tức đến mặt đổi sắc, bàn tay to lớn mắt thấy sẽ chụp xuống đầu Đường Đường.
“Chỉ là – -” Mày kiếm hơi nhíu lại, Bạch Chí Thanh rón rén tiến lên hai bước, cúi xuống cẩn thận nhìn Đường Đường một lúc lâu rồi nói: “Mở ra vài linh huyệt đã khiến nha đầu này đổ đầy mồ hôi, có nên gọi nàng tỉnh lại nghỉ ngơi một chút, mai lại tiếp tục luyện?” “Hì!” A Lãng nở nụ cười, đưa tay xoa xoa trán nói: “Không biết bắt đầu từ lúc nào, chưởng môn sư huynh cũng bắt đầu đau lòng đệ tử ngỗ nghịch thiên hạ đệ nhất này nhỉ?” “Gì – -” Mắt hổ trừng một cái, Bạch Chí Thanh đứng mạnh lên nghiêm mặt nói: “Ta đau lòng nó chỗ nào, ta chỉ sợ dục tốc bất đạt, làm chậm trễ đại sự mở ra thiên thư thôi.” “Hì hì, vẫn là đại sư huynh suy nghĩ chu đáo nhất!” Cợt nhả nhấc hồ lô lên, A Lãng định theo thói quen đổ một ngụm rượu, lại thấy sư phụ liếc mắt, vội vàng buông tay xuống nói: “Chỉ cần xong huyệt Trường Cường là chỉ còn ba huyệt Linh Thai, Bách Hợp và Thần Đình thôi. Nếu đã có sư phụ và sư huynh chăm nom cho nha đầu này, vậy con quay về tầng thứ chín lĩnh phạt đây. Tiếng nói vừa dứt, bóng người cũng biết mất, trong khoảng trống còn lưu lại mùi rượu phiêu đãng trong gió lạnh thấu xương. “Lĩnh phạt cái gì chứ, có mà nghiện rượu kiếm chỗ uống ấy!” Xóc xóc ống tay áo, Huyền Thiên chân nhân nhịn không được nhíu chặt mày trầm giọng nói: “Chí Thanh, vi sư đi xuống dưới ngó A Lãng sư đệ của con, con ở lại đây ngó Đường Đường. Nếu nó quá vất vả thì gọi nó tỉnh lại,” “Đệ tử hiểu rồi!” Vội vàng khom người, Bạch Chí Thanh nhìn thân ảnh sư phụ dần dần biến mất, không khỏi cảm khái thở dài, đi đến trước mặt Đường Đường. “Nha đầu,” Vén trường bào ngồi xuống mặt đất, Bạch Chí Thanh vừa buồn vừa vui, như lo lắng lại như ưu thương: “Nếu con có thể toàn tâm toàn ý tu tiên, không dây dưa với Ma Vương kia, khiến mình trở thành kẻ không phân phải trái, không rõ thiện ác – – vậy thật tốt bao nhiêu!” “U~~~” Tiếng gió nhẹ nổi lên, như thể kháng cự lại tiếng Bạch Chí Thanh, cả người Đường Đường run lên, một cơn gió linh lại toát ra. Huyệt Trường Cường, mở! “Ha, ha ha ha! Hảo nha đầu!” Duỗi tay bắn một nhát, Bạch Chí Thanh nhẹ nhàng phẩy qua ba huyệt Linh Thai, Bách Hợp, Thần Đình, lẩm bẩm nói: “Ba ngày, vi sư cho con thời gian ba ngày. Linh Thai, Bách Hợp, Thần Đình chính là ba mệnh huyệt của Tiên gia, nếu có thể mở được là tốt nhất, nếu không mở được thì thôi! Ha hả, tam sư đệ nói đúng, giờ vi sư đúng là không nỡ để con bị tổn thương nguyên khí mà….” ********************************** Đuổi theo, cố guồng cả hai chân để chạy theo, dưới chân núi nguy nga. Không có ban ngày cũng chẳng có ban đêm, không thể ngừng lại cũng không hề buông tha. Mệt thì nghỉ. Nhưng chỉ nghỉ một chút đám người kia lại sẽ đi xa, đi một cánh chết lặng, máy móc. Nghỉ rồi lại tiếp tục đuổi theo. Đường Đường cảm thấy nàng như mặt trăng phía sau mặt trời vậy. Mặt trời lên cao thì mặt trăng biến mất, cố gắng đuổi theo lại vẫn mãi xa vời, cho dù cố bám riết thế nào, thì khoảng cách cũng không thể rút ngắn một chút. Cho dù, khoảng cách đó có khi chỉ là liếc mắt một cái đã có thể trông thấy. “Ha ha, hảo nha đầu!” Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, như lẩm bẩm nói: “Ba ngày, vi sư cho con ba ngày. Linh Thai, Bách Hợp, Thần Đình chính là ba mệnh huyệt của Tiên gia, nếu có thể mở được là tốt nhất, nếu không mở được thì thôi! Ha hả, tam sư đệ nói đúng, giờ vi sư đúng là không nỡ để con bị tổn thương nguyên khí mà….” “Lão lông trắng?” Ngạc nhiên ngẩn ra, cảm giác buồn bực nổi lên từ đáy lòng. Gì mà cho nàng thời gian ba ngày? Gì mà có thể mở được là tốt nhất, không mở được thì thôi? Lão nương ta mở huyệt cũng không phải vì lão, lão nương vì muốn đuổi theo đại thúc cơ! “Bụp”, “bụp”, “bụp”, như thể có người dùng ngón tay gõ trên đầu ba cái, Đường Đường thoáng chốc có cảm giác như thể nước xối lên đầu, cỗ lực lượng trong cơ thể đồng loạt xông lên, hóa thành ba dòng nước nhỏ tinh tế chảy lên trên đầu. “Linh Thai, Bách Hợp, Thần Đình?” Trong đầu nhớ tới hình người Tam sư phụ vẽ trên vách động, không sai, chính là ba huyệt đạo cuối cùng! “Mở chúng! Mau mở chúng!” Từ đáy lòng, một thanh âm gọi lớn: “Mở được chúng ngươi có thể đuổi theo đại thúc! Tôn Đường Đường, mau lên! Chỉ kém một chút nữa thôi!” “Đại thúc – -” Cắn chặt khớp hàm liều mạng gào thét trong lòng, Đường Đường liều mạng khua tay, cất bước chạy thật nhanh, như một cỗ máy hoạt động hết công suất, lực lượng trong cơ thể không ngừng cuồn cuộn chảy về phía ba huyệt. Từ ba dòng nước nhỏ dần dần hóa thành ba dòng suố, càng về sau lại hóa thành ba dòng sông lớn như Trường Giang và Hoàng Hà, không ngừng đánh mạnh vào, đánh tan những cản trở của nó, cho đến khi – - “Rầm!” Dường như có chỗ nào đó bị nghiền nát, sau đó “Ầm” một tiếng, nước sông Trường Giang và Hoàng Hà khí thế phá đê tuôn thẳng về đỉnh đầu, phá tan mọi chướng ngại, sau đó hợp thành một mặt biển bàng bạc. Thân hình chợt nhẹ bẫng, Đường Đường như bay vút lên, như thể – – như thể giẫm lên không khí mà phi hành, trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách giữa mình và đại thúc. Chỉ còn cách một cánh tay! Một cánh tay thôi, chỉ cần vươn tay là có thể dễ dàng sờ tới thắt lưng đại thúc, bóng lưng cô độc, quật cường, ngạo nghễ mà chồng chất vết thương kia. Hóa ra, mới chỉ ngắn ngủi ba ngày mà thôi! Mà nàng đã nhớ nhung đến thế! “Đại thúc!” Nước mắt hạnh phúc chảy ra, Đường Đường vươn hai tay ôm chặt phía trước. “Bụp!” Đường Đường ngã trên mặt đất, khung cảnh trước mắt hóa thành hư ảo. Núi cao mây trắng, bãi đá, binh lính, ngay cả bóng lưng cao lớn của đại thúc cũng không thấy đâu nữa, chỉ còn lại vách động đen sì, ánh lửa vàng vọt, đó là ánh đèn trên vách động lóng lánh, như mộng như ảo, hoảng hốt không rõ. “Tôn Đường Đường!” Tiếng la hưng phấn truyền đến, Đường Đường cả kinh ngẩng đẩu lên, thấy lão lông trắng đang cười đến không thể khép miệng. “Hảo nha đầu!” Tiến lên hai bước, Bạch Chí Thanh trong lòng tràn đầy vui mừng đang chuẩn bị khen ngợi Đường Đường một phen, ai ngờ – –
“Là lão hả?” Đứng dậy từ mặt đất, Đường Đường híp mắt, mặt thối như dẫm phải phân, dáng vẻ chuẩn bị mắng người. “Là lão phu, làm sao vậy?” Bị khuôn mặt thối hoắc của Đường Đường làm kinh hãi, Bạch Chí Thanh sững sờ trả lời. “Hừ hừ, làm sao vậy à ~~~” Đưa tay nhặt ngọn đèn trên mặt đất, Đường Đường quệt miệng cười âm u, như muốn cắn người: “Lão vì bức ta luyện thành tích cốc nên mới tạo ra cảnh trong mơ này đúng không? Hừ, đường đường là chưởng môn Tiên giới, lại vì muốn đạt thành mục đích của mình mà không tiếc lợi dụng giấc mơ của người khấc, cảm tình của người khác, lão quả nhiên quá ghê tởm!” “Nghiệt đồ làm càn!” Quát lớn một tiếng, Bạch Chí Thanh bị chọc tức đến mặt đổi sắc, bàn tay to lớn mắt thấy sẽ chụp xuống đầu Đường Đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.