Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Quyển 2 - Chương 39: Kỳ ngộ

Hồ Già (Sáo)

20/06/2014

Edit: Trần

Nước dưới cầu đã khô hết, lộ ra đám bùn đất nứt toác màu vàng nâu. Một cái lều cỏ cực kì đơn sơ, đến nỗi nhìn như lung lay sắp đổ ở phía bên kia cầu, bên trong buộc một con – - lừa?

Xoa xoa mắt, Đường Đường có chút không dám tin vào ánh mắt của mình.

Con lừa! Một con lừa màu xanh lam, hơn nữa nó còn có biểu cảm?

Dưới trời chiều, bên trong lều cỏ, con lừa ngậm mấy cọng cỏ khô chậm dãi nhai nuốt, trên mặt dài ngoẵng của nó tràn ngập nỗi lo âu, như có vô hạn tâm sự, lại như một trí giả hiểu hết sự đời, nhiều lần trải qua đau khổ, từ đó mà thận trọng, sâu xa tự hỏi. Nhai nuốt, chẳng qua cũng chỉ là bản năng hành động của nó thôi (>”<, con lừa xanh :3)

Chuyện như thế này, khung cảnh này, con lừa này, khiến Đường Đường bỗng nhiên sinh ra cảm giác thê lương,

giống hệt những câu kia – -

“Khô đằng lão thụ hôn nha, tiểu kiều lưu thủy nhân gia, cổ đạo tây phong sấu ‘ lư ’, đoạn tràng nhân tại thiên nhai!”

(Đây vốn là bài thơ Thiên tịnh sa – Thu tứ:

枯籐老樹昏鴉,

小橋流水人家,

古道西風瘦馬。

夕陽西下,

斷腸人在天涯。



Hán việt:

Khô đằng lão thụ hôn nha,

Tiểu kiều lưu thuỷ nhân gia,

Cổ đạo tây phong sấu mã.

Tịch dương tây hạ,

Đoạn trường nhân tại thiên nhai.

Dịch thơ:

Cây khô, cành cỗi, quạ chiều

Chiếc cầu nho nhỏ, nước reo bên nhà

Gió tây đường cũ ngựa già

Chiều buông, ruột đứt, người xa góc trời.

(nguồn: thivien.net)

Trần: Đường Đường chế thơ, ngta là ngựa gầy, nàng đổi trực tiếp thành lừa gầy (sấu lư) :)))))))) )

Tựa hồ nghe thấy tiếng Đường Đường ngâm vịnh, con lừa kia quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, liếc thật là sâu.



Chỉ một cái liếc mắt ấy, Đường Đường cảm thấy nàng và con lừa kia có cùng một cảm giác, đó là kiểu ‘người (lừa) cùng lưu lạc thiên nhai, vừa gặp như đã quen biết từ lâu’.

Giống như bị điều gì đó lôi kéo, Đường Đường lập tức đi qua cây cầu độc mộc đến trước mặt con lừa kia.

“Hi, xin chào!” Đối với con lừa này, Đường Đường không khỏng dùng thái độ vô cùng khiêm tốn, giống như khi bình thường đối với đồng loại (nhân loại).

Trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng không phải kinh ngạc vì thái độ của Đường Đường đối với nó mà là kinh ngạc vì – - nữ nhân này, một nhân loại bình thường không thể hiểu được, tại sao nàng có thể tới được đây? Làm sao nàng có thể bình an vô sự, khỏe mạnh không chút tổn hao gì mà tới đây?

Nhưng kinh ngạc cũng chỉ trong chốc lát, con lừa lại lập tức hờ hững chuyển tầm mắt, tiếp tục yên lặng gặm cỏ khô, như một vị tu hành cao thâm, một vị cao tăng không để mọi chuyện trong lòng.

“Hi, xin chào!” Trong lòng hơi tức giận, Đường Đường bình thường đã bị coi thường suốt cả một ngày, không nghĩ tới đến bây giờ ngay cả một con lừa cũng dám nhăn mặt với nàng.

Hoàn toàn yên tĩnh, con lừa kia ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút, chỉ lặng lẽ nhai nuốt, nhai nuốt….

“Hừ?” Không cam lòng cười xấu xa, Đường Đường ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhặt mấy cọng cỏ đuôi chó không còn xanh tươi nữa, phe phẩy trước mũi con lừa: “Con lừa nhỏ này, sao không chịu để ý đến ta? Ta nói ngươi a, mấy cái cọng cỏ trong tay ta so với mấy cái cây cỏ ngươi nhai đi nhai lại còn ngon hơn, nếu muốn ăn ngươi kêu cho bổn cô nương nghe một tiếng, kêu một tiếng bổn cô nương sẽ – - “

“Hắt xì~~~” Mũi phì một tiếng vang dội, mặt Đường Đường sau tiếng vang này bị văng lên đầy nước dãi của lừa, nhất thời lửa bốc đầy đầu, tức tối đến đau cả gan, vung tay ném cả đống cỏ như hoa bay đầy trời, hung tợn nói: “Khốn kiếp, ngươi lại dám phun lên ta?”

“Ô ô – -” Con lừa khóc, kì thật không phải nó khóc, mà là do tiếng kêu của nó thật sự khó nghe, nghe như tiếng mấy ông già thô lỗ gào thét khóc tang. Nó dựng thẳng người, đứng lên hai chân sau, có vẻ như muốn dùng 2 chân trước giẫm đạp lên nữ nhân gây chuyện thị phi kia.

“Ôi mẹ ơi!” Mạnh mẽ nhảy bật ra sau, Đường Đường sợ tới mức đặt mông ngồi xuống đất, ngọn đèn trong tay bất ngờ bị ném ra xa.

Trong nháy mắt, ngọn lửa vốn tắt ngúm lại “bùng” một cái đột nhiên đón gió cháy bùng lên, lưỡi lửa liếm lên cỏ dại khô héo trên mặt đất, tức thì biến thành một mảnh biển lửa trải khắp mặt đất.

“Nữ nhân ngu ngốc này!” Tức giận mắng một tiếng, con lừa nhìn liệt hỏa hừng hực cháy về phía mình, trên mặt không hề thấy chút kinh hoảng nào, ngược lại chỉ có vẻ cực kì coi thường và khinh miệt, lạnh lùng nhìn Đường Đường.

“Ngươi, ngươi vừa nói chuyện?” Ngón tay run rẩy chỉ con lừa, Đường Đường đột nhiên nhảy dựng lên, cất bước bỏ chạy: “Lừa biết nói tiếng người a! Con lừa biết nói tiếng người kìa!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook