Quyển 3 - Chương 132: lão lão lông trắng gian xảo
Hồ Già (Sáo)
08/08/2014
Edit: Trần
“Aizz, ta nói này, các ngươi vẫn còn
chưa hết sao!!!” Tiếng gầm gừ tức giận đột nhiên vang lên, khiến cả hai
người giật mình hơi dừng lại.
Hiên Viên Hận Thiên đầu cũng không thèm nâng lên đã chém ra một chưởng, một quầng đen phá không mà bắn ra, khiến vách động phía xa xa ầm ầm rơi xuống một đám nhũ đá, phát ra từng đợt tiếng vang. “Ngươi là ai?” Lãnh mâu nheo lại, Hiên Viên Hận Thiên nhìn bóng ma màu trắng mờ phía trước. Thân hình không hề động, ngay cả tư thế ôm đăng nô đều không thay đổi một chút, chỉ đạm mạc và kiêu căng mà lạnh lùng hỏi. Một vệt màu đen in trên người Huyền Thiên chân nhân, như lỗ thủng trên nóc động mà ánh trăng có thể lọt qua, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy vách động đen tuyền phía sau, Đường Đường nhịn không được buồn cười nhếch miệng nói: “Đại thúc, lão ấy là chưởng môn Tiên giới đời trước, Huyền thiên chân nhân, ở đây chịu trách nhiệm bảo vệ thiên thư của Tiên giới.” “Thiên thư của Tiên giới?” Mày kiếm hơi nhăn lại, Hiên Viên Hận Thiên ôm lấy Đăng Nô chậm rãi đứng lên. Thiên thư Tiên giới gì đó, hắn không có hứng thú, hắn chỉ muốn biết – - “Ngươi la cái gì?” “Lão phu có thể không la lên sao?” Cau màu giận đến run rẩy, Huyền Thiên chân nhân chậm rãi khép lại lỗ hổng trên người, chỉ là bóng dáng lão càng phai nhạt đi vài phần, như thể sắp biến mất. “Nơi này là thánh địa Tiên giới, thánh địa ngươi biết không? Phàm là ai khi vào thánh địa đều phải nín thở ngưng thần, còn vô cùng kính sợ, còn các ngươi thì hay rồi, ở trong này hôn hôn không dứt, còn không quan tâm xem người khác có chịu được không!” Miệng vừa nói chuyện, Huyền Thiên chân nhân vừa nhìn đăm đăm đánh giá Hiên Viên Hận Thiên. Ma khí thật lợi hại! Nặng nề, thuần khiết, bá đạo dũng mãnh đủ để chống lại toàn bộ tiên khí của tất cả tiên chúng trên Tiên Linh đảo này. Ma Vương Hiên Viên quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu như hắn muốn, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ này sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn giẫm nát dưới chân, còn phía trên bầu trời – - Rụt rụt cổ, Huyền Thiên chân nhân không dám nghĩ, nhưng vẫn không tự chủ được toát ra ý tưởng đại nghịch bất đạo: “Thiên thượng thiên hạ, duy Ma Vương – – độc tôn?” (Trên hay dưới gầm trời chỉ có mình ma vương độc tôn) “Đường Đường!” Vẫy vẫy tay, Huyền Thiên Chân nhân từ trong cõi lòng hoang manh ưu sầu của mình biến thành nụ cười từ ái. Nếu dùng vũ lực mà không thể ngăn cản Ma Vương Hiên Viên, vậy cũng chỉ đành dựa vào con người mà thiên thư dự báo là “ngôi sao cứu thế” này thôi. Mặc dù nha đầu này thoạt nhìn rất không đáng tin, thậm chí còn có tư tưởng trợ Trụ vi ngược, lúc nào cũng chỉ e thiên hạ không đủ loạn, nhưng ý trời luôn khó hiểu, cho nên thay vì cố “giải”, cứ trực tiếp làm theo thôi! “Gì hả?” Lông mày dựng đứng lên, Đường Đường có cảm giác đứng ngồi không yên, lão lão lông trắng này, tục ngữ nói lão nhi bất tử, thị vi tặc*, vậy cái loại như lão chết rồi mà còn âm hồn bất tán thì gọi là gì? Đến chết vẫn còn gian? “Ha ha!” Thoải mái vuốt râu, kì thực là vì muốn che giấu đi ánh mắt sáng như sao, Huyền thiên chân nhân cười nói: “Ngươi đi hỏi Ma Vương đại thúc của ngươi xem, có phải là hắn đã giết chết Mặc Phong sư huynh của ngươi?” “Sư huynh?” Đường Đường nhất thời không kịp phản ứng. Đúng rồi, nàng vừa mới gật đầu đồng ý tu tiên, nhưng lão giặc lông trắng này lại mượn nước đẩy thuyền, lập tức lên ngay chức sư tổ, lão không sợ trèo cao ngã đauu sao, đến lúc đó thì cái linh hồn nhỏ bé này cũng chẳng giữ nổi! Nhưng giờ không phải lúc so đo những điều này, quan trọng nhất hiện giờ là – - Nàng đã quên nói cho đại thúc biết, nàng, muốn, tu, tiên! “Ngươi tu tiên?” Tiếng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, Hiên Viên Hận Thiên nhìn Đường Đường, mặt lạnh như sắt, u ám không rõ. “Lão lão lông trắng gian tặc này, lão muốn chết!!!” Kêu than trong lòng một tiếng, Đường Đường vội vội vàng vàng lòng vòng: “Ừm – -, chuyện đó, kỳ thật…” “Hì, tu thì cứ tu! Cũng có phải chuyện gì dọa người đâu.” Chen miệng thêm một câu, Huyền Thiên chân nhân xóc xóc ống tay áo, thảnh thơi cười, vẻ mặt cực kì đáng giận, như thể trời sập cũng không liên quan đến lão. “Lão?” Đường Đường tức giận đến choáng váng, linh hồn lão già này quá âm hiểm, từng bước từng bước đưa nàng vào chỗ “bất nghĩa”, thế này càng phải khiến đại thúc hiểu lầm nàng sao? “Ma tặc lớn mật, còn không mau mau rời khỏi thánh địa của Tiên giới ta!” Một tiếng rống hung mãnh từ ngoài động truyền đến, Đường Đường giật mình, biết là cái lão lông trắng không nhân tính kia tới đây. Liếc Đường Đường một cái, Hiên Viên Hận Thiên xoay người, sải bước đi ra ngoài động. “Đại thúc!” Đường Đường nôn nóng, vội bám lấy cánh tay đại thúc, nàng không phải là người có khả năng chỉ dùng vài ba câu nói xạo mà có thể giải thích rõ mọi chuyện, nhưng nàng tuyệt đối cũng không phải kẻ chỉ có thể “ngồi chờ chết”! “Ta lựa chọn tu tiên, nhưng không phải là vì muốn đối nghịch với chàng, cũng không phải vì muốn gây trở ngại cho những chuyện chàng muốn làm, chẳng lẽ chàng sẽ để ý xem người chàng yêu là người hay tiên hay sao?” “Chậc chậc!” Chép miệng, Huyền Thiên chân nhân lần đầu tiên cảm thấy lạnh lẽo kể từ lúc chết đi. Nha đầu ngốc này, lá gan không phải chỉ lớn bình thường, da mặt cũng không phải dày bình thường! Im lặng một hồi, Hiên Viên Hận Thiên hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn Đường Đường nói: “Cùng bổn vương quay về, hay ở lại đây?” Khóe miệng hơi mím lại, Đường Đường do dự Vẻ mặt của đại thúc thật thâm trầm và đạm mạc, không nhìn ra là vui hay tức giận, nhưng rõ ràng chàng đã chỉ ra hai con đường – - Theo đại thúc quay về, làm Đăng Nô của chàng, hai người gắn bó làm bạn bên nhau, gần nhau cho đến ngày hủy thiên diệt địa. Dù ngắn ngủi, nhưng tuyệt đối sẽ hạnh phúc. Hay là, ở lại đánh cuộc một phen. Tìm ra chân tướng, xua tan đi sự hờ hững và mê man nơi đáy mắt chàng, cởi bỏ khúc mắc ngàn năm nơi đáy lòng của chàng, có lẽ sẽ thất bại, nhưng có lẽ đó cũng là chuyện duy nhất, việc cuối cùng nàng có năng lực làm cho đại thúc. Đều là yêu! Có một loại tình yêu là cùng chàng tương kề, ích kỷ nhưng khoái hoạt! Còn một loại tình yêu là vì chàng mà dâng hiến, cao thượng nhưng thống khổ! Đường Đường cắn chặt môi lâm vào giãy dụa, ngay cả việc bị đại thúc kéo đến trước cửa động cũng không hề hay biết. “Ong~~” Tiếng kiếm ngâm vang lên thanh thúy, một đạo ánh sáng trắng bắn tới, sau đó một tia sáng trắng khác cản lại, hai tia sáng trắng va chạm vào nhau, âm thanh những thanh kiếm va đập nhau vang lên không ngừng. “Ma nữ, hôm nay lão phu nhất định phải thay trời hành đạo!” Quát lên một tiếng, Bạch Chí Thanh giơ trường kiếm, đâm thẳng về phía ma nữ áo trắng phía trước – – Mâu Chân. Chính là nàng, dựa vào vẻ ngoài ma mị của mình để mê hoặc đệ tử đắc ý nhất của mình, chừng nào chưa diệt trừ nàng, chỉ sợ Phong Nhi vĩnh viễn sẽ không qua được ải tình này! “Xì – -” Mâu Chân nở nụ cười, đôi mắt sáng như sóng nước mênh mông, tiếng cười trong vắt, thanh trường kiếm đánh mạnh xuống thanh kiếm trong suốt của Bạch Chí Thanh, sau đó thuận thế nâng hai chân lao vút về phía Bạch Chí Thanh như một bóng hạc thanh nhã. “Trúc Vũ!” Một thanh kiếm bạc chặn lại, Mặc Phong vội vàng hét: “Người là sư phụ ta!” “Chàng không giết hắn?” Đường Đường ngạc nhiên, quay đầu nhìn góc cằm kiên nghị của đại thúc, rõ ràng lạnh lẽo cứng rắn như núi đá vô tình, nhưng tại sao chàng lại hạ thủ lưu tình với Mặc Phong? “Có Mâu Chân ở đây, bổn vương lười phải đánh với hắn!” Thân hình hơi động, Hiên Viên Hận Thiên trong nháy mắt chen vào chiến trận giữa ba người. Không cần dùng đến Đế Thiên, chỉ nâng tay lên đánh ra một chưởng đã đánh văng Bạch Chí Thanh ra, sau đó lại xuất ra một đạo ma khí bức lui tên đệ tử Tiên giới kia, Hiên Viên Hận Thiên hiên ngang đứng, vẻ mặt bễ nghễ nhìn thẳng Bạch Chí Thanh, như khiêu khích lại như khinh thường. _______________________ * lão chi bất tử thị vi tặc: Câu này dịch là “già mà không chết thì cũng làm giặc”, tuy nhiên cần sử dụng với cả câu của nó trong Luận Ngữ “ấu nhi bất tôn đệ, trường nhi vô thuật yên, lão nhi bất tử thị vi tặc, nó có nghĩa là “lúc nhỏ không khiêm cung với người trên, khi lớn cũng không làm được việc gì ra hồn, lúc già mà không chết thì cũng thành kẻ chuyên hại người khác”..
Hiên Viên Hận Thiên đầu cũng không thèm nâng lên đã chém ra một chưởng, một quầng đen phá không mà bắn ra, khiến vách động phía xa xa ầm ầm rơi xuống một đám nhũ đá, phát ra từng đợt tiếng vang. “Ngươi là ai?” Lãnh mâu nheo lại, Hiên Viên Hận Thiên nhìn bóng ma màu trắng mờ phía trước. Thân hình không hề động, ngay cả tư thế ôm đăng nô đều không thay đổi một chút, chỉ đạm mạc và kiêu căng mà lạnh lùng hỏi. Một vệt màu đen in trên người Huyền Thiên chân nhân, như lỗ thủng trên nóc động mà ánh trăng có thể lọt qua, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy vách động đen tuyền phía sau, Đường Đường nhịn không được buồn cười nhếch miệng nói: “Đại thúc, lão ấy là chưởng môn Tiên giới đời trước, Huyền thiên chân nhân, ở đây chịu trách nhiệm bảo vệ thiên thư của Tiên giới.” “Thiên thư của Tiên giới?” Mày kiếm hơi nhăn lại, Hiên Viên Hận Thiên ôm lấy Đăng Nô chậm rãi đứng lên. Thiên thư Tiên giới gì đó, hắn không có hứng thú, hắn chỉ muốn biết – - “Ngươi la cái gì?” “Lão phu có thể không la lên sao?” Cau màu giận đến run rẩy, Huyền Thiên chân nhân chậm rãi khép lại lỗ hổng trên người, chỉ là bóng dáng lão càng phai nhạt đi vài phần, như thể sắp biến mất. “Nơi này là thánh địa Tiên giới, thánh địa ngươi biết không? Phàm là ai khi vào thánh địa đều phải nín thở ngưng thần, còn vô cùng kính sợ, còn các ngươi thì hay rồi, ở trong này hôn hôn không dứt, còn không quan tâm xem người khác có chịu được không!” Miệng vừa nói chuyện, Huyền Thiên chân nhân vừa nhìn đăm đăm đánh giá Hiên Viên Hận Thiên. Ma khí thật lợi hại! Nặng nề, thuần khiết, bá đạo dũng mãnh đủ để chống lại toàn bộ tiên khí của tất cả tiên chúng trên Tiên Linh đảo này. Ma Vương Hiên Viên quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu như hắn muốn, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ này sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn giẫm nát dưới chân, còn phía trên bầu trời – - Rụt rụt cổ, Huyền Thiên chân nhân không dám nghĩ, nhưng vẫn không tự chủ được toát ra ý tưởng đại nghịch bất đạo: “Thiên thượng thiên hạ, duy Ma Vương – – độc tôn?” (Trên hay dưới gầm trời chỉ có mình ma vương độc tôn) “Đường Đường!” Vẫy vẫy tay, Huyền Thiên Chân nhân từ trong cõi lòng hoang manh ưu sầu của mình biến thành nụ cười từ ái. Nếu dùng vũ lực mà không thể ngăn cản Ma Vương Hiên Viên, vậy cũng chỉ đành dựa vào con người mà thiên thư dự báo là “ngôi sao cứu thế” này thôi. Mặc dù nha đầu này thoạt nhìn rất không đáng tin, thậm chí còn có tư tưởng trợ Trụ vi ngược, lúc nào cũng chỉ e thiên hạ không đủ loạn, nhưng ý trời luôn khó hiểu, cho nên thay vì cố “giải”, cứ trực tiếp làm theo thôi! “Gì hả?” Lông mày dựng đứng lên, Đường Đường có cảm giác đứng ngồi không yên, lão lão lông trắng này, tục ngữ nói lão nhi bất tử, thị vi tặc*, vậy cái loại như lão chết rồi mà còn âm hồn bất tán thì gọi là gì? Đến chết vẫn còn gian? “Ha ha!” Thoải mái vuốt râu, kì thực là vì muốn che giấu đi ánh mắt sáng như sao, Huyền thiên chân nhân cười nói: “Ngươi đi hỏi Ma Vương đại thúc của ngươi xem, có phải là hắn đã giết chết Mặc Phong sư huynh của ngươi?” “Sư huynh?” Đường Đường nhất thời không kịp phản ứng. Đúng rồi, nàng vừa mới gật đầu đồng ý tu tiên, nhưng lão giặc lông trắng này lại mượn nước đẩy thuyền, lập tức lên ngay chức sư tổ, lão không sợ trèo cao ngã đauu sao, đến lúc đó thì cái linh hồn nhỏ bé này cũng chẳng giữ nổi! Nhưng giờ không phải lúc so đo những điều này, quan trọng nhất hiện giờ là – - Nàng đã quên nói cho đại thúc biết, nàng, muốn, tu, tiên! “Ngươi tu tiên?” Tiếng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, Hiên Viên Hận Thiên nhìn Đường Đường, mặt lạnh như sắt, u ám không rõ. “Lão lão lông trắng gian tặc này, lão muốn chết!!!” Kêu than trong lòng một tiếng, Đường Đường vội vội vàng vàng lòng vòng: “Ừm – -, chuyện đó, kỳ thật…” “Hì, tu thì cứ tu! Cũng có phải chuyện gì dọa người đâu.” Chen miệng thêm một câu, Huyền Thiên chân nhân xóc xóc ống tay áo, thảnh thơi cười, vẻ mặt cực kì đáng giận, như thể trời sập cũng không liên quan đến lão. “Lão?” Đường Đường tức giận đến choáng váng, linh hồn lão già này quá âm hiểm, từng bước từng bước đưa nàng vào chỗ “bất nghĩa”, thế này càng phải khiến đại thúc hiểu lầm nàng sao? “Ma tặc lớn mật, còn không mau mau rời khỏi thánh địa của Tiên giới ta!” Một tiếng rống hung mãnh từ ngoài động truyền đến, Đường Đường giật mình, biết là cái lão lông trắng không nhân tính kia tới đây. Liếc Đường Đường một cái, Hiên Viên Hận Thiên xoay người, sải bước đi ra ngoài động. “Đại thúc!” Đường Đường nôn nóng, vội bám lấy cánh tay đại thúc, nàng không phải là người có khả năng chỉ dùng vài ba câu nói xạo mà có thể giải thích rõ mọi chuyện, nhưng nàng tuyệt đối cũng không phải kẻ chỉ có thể “ngồi chờ chết”! “Ta lựa chọn tu tiên, nhưng không phải là vì muốn đối nghịch với chàng, cũng không phải vì muốn gây trở ngại cho những chuyện chàng muốn làm, chẳng lẽ chàng sẽ để ý xem người chàng yêu là người hay tiên hay sao?” “Chậc chậc!” Chép miệng, Huyền Thiên chân nhân lần đầu tiên cảm thấy lạnh lẽo kể từ lúc chết đi. Nha đầu ngốc này, lá gan không phải chỉ lớn bình thường, da mặt cũng không phải dày bình thường! Im lặng một hồi, Hiên Viên Hận Thiên hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn Đường Đường nói: “Cùng bổn vương quay về, hay ở lại đây?” Khóe miệng hơi mím lại, Đường Đường do dự Vẻ mặt của đại thúc thật thâm trầm và đạm mạc, không nhìn ra là vui hay tức giận, nhưng rõ ràng chàng đã chỉ ra hai con đường – - Theo đại thúc quay về, làm Đăng Nô của chàng, hai người gắn bó làm bạn bên nhau, gần nhau cho đến ngày hủy thiên diệt địa. Dù ngắn ngủi, nhưng tuyệt đối sẽ hạnh phúc. Hay là, ở lại đánh cuộc một phen. Tìm ra chân tướng, xua tan đi sự hờ hững và mê man nơi đáy mắt chàng, cởi bỏ khúc mắc ngàn năm nơi đáy lòng của chàng, có lẽ sẽ thất bại, nhưng có lẽ đó cũng là chuyện duy nhất, việc cuối cùng nàng có năng lực làm cho đại thúc. Đều là yêu! Có một loại tình yêu là cùng chàng tương kề, ích kỷ nhưng khoái hoạt! Còn một loại tình yêu là vì chàng mà dâng hiến, cao thượng nhưng thống khổ! Đường Đường cắn chặt môi lâm vào giãy dụa, ngay cả việc bị đại thúc kéo đến trước cửa động cũng không hề hay biết. “Ong~~” Tiếng kiếm ngâm vang lên thanh thúy, một đạo ánh sáng trắng bắn tới, sau đó một tia sáng trắng khác cản lại, hai tia sáng trắng va chạm vào nhau, âm thanh những thanh kiếm va đập nhau vang lên không ngừng. “Ma nữ, hôm nay lão phu nhất định phải thay trời hành đạo!” Quát lên một tiếng, Bạch Chí Thanh giơ trường kiếm, đâm thẳng về phía ma nữ áo trắng phía trước – – Mâu Chân. Chính là nàng, dựa vào vẻ ngoài ma mị của mình để mê hoặc đệ tử đắc ý nhất của mình, chừng nào chưa diệt trừ nàng, chỉ sợ Phong Nhi vĩnh viễn sẽ không qua được ải tình này! “Xì – -” Mâu Chân nở nụ cười, đôi mắt sáng như sóng nước mênh mông, tiếng cười trong vắt, thanh trường kiếm đánh mạnh xuống thanh kiếm trong suốt của Bạch Chí Thanh, sau đó thuận thế nâng hai chân lao vút về phía Bạch Chí Thanh như một bóng hạc thanh nhã. “Trúc Vũ!” Một thanh kiếm bạc chặn lại, Mặc Phong vội vàng hét: “Người là sư phụ ta!” “Chàng không giết hắn?” Đường Đường ngạc nhiên, quay đầu nhìn góc cằm kiên nghị của đại thúc, rõ ràng lạnh lẽo cứng rắn như núi đá vô tình, nhưng tại sao chàng lại hạ thủ lưu tình với Mặc Phong? “Có Mâu Chân ở đây, bổn vương lười phải đánh với hắn!” Thân hình hơi động, Hiên Viên Hận Thiên trong nháy mắt chen vào chiến trận giữa ba người. Không cần dùng đến Đế Thiên, chỉ nâng tay lên đánh ra một chưởng đã đánh văng Bạch Chí Thanh ra, sau đó lại xuất ra một đạo ma khí bức lui tên đệ tử Tiên giới kia, Hiên Viên Hận Thiên hiên ngang đứng, vẻ mặt bễ nghễ nhìn thẳng Bạch Chí Thanh, như khiêu khích lại như khinh thường. _______________________ * lão chi bất tử thị vi tặc: Câu này dịch là “già mà không chết thì cũng làm giặc”, tuy nhiên cần sử dụng với cả câu của nó trong Luận Ngữ “ấu nhi bất tôn đệ, trường nhi vô thuật yên, lão nhi bất tử thị vi tặc, nó có nghĩa là “lúc nhỏ không khiêm cung với người trên, khi lớn cũng không làm được việc gì ra hồn, lúc già mà không chết thì cũng thành kẻ chuyên hại người khác”..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.