Quyển 3 - Chương 131: Yêu đến hủy thiên diệt địa cũng không thể kiềm lại
Hồ Già (Sáo)
08/08/2014
Edit: Trần
“Nói đi nói đi! Ta cũng đã thổ lộ rồi
đó!” Một ánh sao vụt qua đôi mắt hạnh, Đường Đường ôm lấy thắt lưng đại
thúc, dùng sườn mặt ma sát trên lồng ngực đại thúc, vui sướng tràn đầy
trong lòng như pháo hoa phóng mãi không hết, từng quả từng quả nổ bung
giữa bầu trời, cả một khoảng trời rực rỡ.
“Hừ!” Hiên Viên Hận Thiên hừ nhẹ, như khinh thường, lại như thừa nhận. Sau một lúc lâu, mới buồn bực nói: “Bổn vương, đến bắt Đăng Nô!” “Hì – -” Đường Đường nở nụ cười, đôi mắt hạnh sáng long lanh, như một con hồ ly gian xảo. Bắt Đăng Nô? Bắt về làm gì, chơi trò hôn nhẹ sao? Nàng thích nhá! “Đại thúc – -” Hai tay ghì chặt lấy, Đường Đường ôm lấy cổ đại thúc cố dựng thẳng người, đôi mắt hạnh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm, có chút vô lại nói: “Muốn ta trở về cũng được, nhưng chàng phải trả lời ta một câu hỏi.” Đôi mắt lạnh híp lại, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu nhìn Đăng Nô. Hắn tới đây để bắt nàng về, không phải thỉnh nàng về, sao giờ giống như là hắn đang cầu nàng vậy? “Nói đi!” Trong lòng đầy mâu thuẫn, nhưng lời nói lại cố tình không bị khống chế mà chui ra khỏi miệng, Hiên Viên Hận Thiên hơi mím môi. Nữ nhân ấy mà, ở thời điểm này mà có câu hỏi, thường là mấy cái câu kiểu như, hắn có yêu thương nàng không? Tại sao yêu nàng? Là thật hay giả?… Thật dung tục lai dong dài, căn bản không cần trả lời. “Đại thúc, vì sao chàng muốn tấn công Thiên giới? Vì sao muốn hủy thiên diệt địa?” Bất thình lình, thanh âm Đường Đường lại vang lên trong sơn động, từng chữ từng chữ rơi vào trong tai Hiên Viên Hận Thiên. Đăng Nô, nàng nhất định phải không giống người thường như vậy sao? Yên lặng một hồi, Đường Đường cảm thấy hàng mi đại thúc dần dần dựng thẳng, khuôn mặt trầm xuống, đôi mắt trở nên lạnh lẽo cả thân hình hắn dường như lại trở về con người trên đám mây kia, hờ hững lại mang theo ngạo nghễ kiệt luân, khinh thường nhìn xuống chúng sinh, cũng ngăn cách hắn và nàng, cho dù nàng vẫn đang ôm hắn, ngồi trên đùi hắn. “Đại thúc, không phải là ta muốn khuyên chàng từ bỏ việc tấn công thiên giới…” Đường Đường nóng nảy, xiết chặt hai tay vội vàng phân bua. Sau khi đã trải qua một hồi bùng nổ tình cảm như vừa rồi, nàng tuyệt đối không dễ dàng làm mất đi cái cảm giác tuyệt vời rực rỡ lại như mắc-ma bị làm lạnh, điều đó khiến nàng trở nên lo được lo mất, có nguy cơ nhồi máu cơ tim! “Không có lí do gì cả!” Tiếng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên, đơn giản lại chân thật đến đáng sợ. Hiên Viên Hận Thiên lẳng lặng ngồi, hạ mắt nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Đăng Nô. Hắn không hề lừa nàng, hắn có thể lười đáp, cũng có thể không trả lời, nhưng hắn vẫn lựa chọn trả lời một đáp án mà người nghe căn bản không thể tin nổi. Không thể tin, nhưng lại là chân thực nhất. Tấn công Thiên giới, hủy thiên diệt địa, là chấp niệm cùng hắn chuyển sinh, tựa như Đế Thiên ẩn trong cánh tay phải của hắn, cũng như hình rồng trước ngực hắn, là lực lượng trời ban cùng hắn chuyển thế. Lúc đầu cũng không xuất chúng đến thế, nhưng theo thời gian trôi qua, năng lực của hắn dần dần thức tỉnh, càng ngày càng mạnh mẽ. Nhất là sau khi gặp Đăng Nô, không chỉ việc Đế Thiên có linh tính mà trước nay chưa từng có, mà ngay cả hình rồng trước ngực mỗi khi hắn vận dụng chân lực mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện mơ hồ, lần đầu tiên cũng hiện lên rõ ràng. Lúc đầu, hắn chỉ nghĩ rằng Đăng Nô đã khơi gợi lên dục niệm của hắn – – dù sao lần đầu tiên xuất hiện là trong Kiến Quan Uyển, mà lúc ấy nàng lại mập mờ dán rên người hắn, nhưng sau đó lại thấy không chỉ đơn giản như thế. Mỗi một lần xuất hiện của nàng lại dẫn dắt ma khí trong cơ thể hắn rung chuyển, lần sau càng kịch liệt hơn so với lần trước, càng căng tràn hơn so với lần trước, cho đến lần cuối cùng kia, xúc động muốn cứu nàng thậm chí còn khiến ma khí của hắn phá vỡ hệ mệnh tác, thần vật bá đạo mãnh liệt của Thiên giới. Tất cả những chuyện này, rốt cuộc là trùng hợp hay vẫn còn duyên cớ khác? Đôi mắt thâm trầm, đen tối như biển sâu, Hiên Viên Hận Thiên nhìn chăm chú vào Đăng Nô, dường như có điều suy nghĩ. Sau khi chuyển sinh làm hắn mất rất nhiều thứ, lực lượng trước kia, trí nhớ của kiếp trước…. tất cả những thứ đó, là căn nguyên của yêu hận bây giờ! “Đại thúc ~~~” Nâng lên khuôn mặt đại thúc, Đường Đường biết đại thúc không lừa nàng. Mắt của chàng vẫn đen tối như cũ, khiến người ta đau lòng mờ mịt. Nàng nhận ra được, đại thúc cũng bị những vấn đề khiến cho đau đầu, không tìm thấy đáp án, không tìm được lối ra. “Không có lí do thì không có lí do!” ‘Đường vô lương’ nở nụ cười. Con người luôn phải chết, trái đất cũng có một ngày bị hủy diệt, cho dù là năm 2012 hay ngày mai, quan điểm của Tôn Đường Đường nàng chính là – - “Đại thúc, nếu trời đất đều bị hủy đi, ta cũng sẽ phải chết, vậy ta sẽ liên tục yêu chàng, yêu đến khi hủy thiên diệt địa cũng không dừng lại!” Hai tay ôm lấy cổ hắn, Đường Đường cố dán môi mình lên, giờ không còn là chuồn chuồn lướt nước nữa, có đại thúc ngôn truyền thân giáo, năng lực lĩnh ngộ của nàng luôn luôn kinh người. Ngọn lửa nóng bỏng trong nháy mắt lại bùng nên, môi và răng dây dưa đã không còn đủ để giải tỏa tình cảm mãnh liệt mênh mông này, Đường Đường vươn lưỡi, giữa hai hàm răng nhẹ nhàng vẽ lại viền môi đại thúc. Bờ môi kiên nghị lạnh lẽo lại kiêu ngạo kia lúc nào cũng mím chặt giờ phút này lại cực nóng như lửa cháy trên sa mạc, có thể trực tiếp thiêu đốt tới trái tim. Đường Đường run rẩy, thở dốc, trái tim đập một cách cuồng loạn trong vòng tay đại thúc, nhưng ngay lập tức, nàng cũng cảm nhận được trái tim đại thúc cách qua lồng ngực chàng cũng đập mạnh từng hồi, dùng tiết tấu trước nay chưa từng có, đồng bộ lại hài hòa đến thế. “Đăng Nô – -” Hắn buông nàng ra, hơi thở cực nóng giữa hai người hòa quyện vào nhau, có mùi thơm mát của nàng và cả hơi lạnh của hắn. Tay nàng để trước ngực hắn, trực tiếp luồn vào trong lớp y bào, còn bàn tay hắn đỡ ngang hông nàng, chặt đến nỗi cơ hồ như muốn đem nàng khảm sâu vào trong thân thể. Hai người, có cảm giác huyễn hoặc như hai mà một. Nàng yêu hắn, yêu cho đến khi trời nát đất tan cũng không dừng lại! Trái tim hắn vì ngôn ngữ bộc trực của nàng mà rung động, nhưng hắn thì sao? Hắn có yêu nàng không? Yêu là cái gì? Yêu một người rốt cuộc là ra sao? Hiên Viên Hận Thiên mím chặt môi, hắn không biết yêu là gì, hắn chỉ biết hận là thế nào. Mỗi khi trước mắt hắn hiện lên hình ảnh quỷ dị một nam tử áo trắng và một nữ tử áo đỏ đứng ôm nhau, hắn sẽ cảm thấy hận ý thấu xương, như từng huyết mạch trong cơ thể đều điên cuồng muốn chém giết. Hắn muốn giết bọn chúng, hủy đi trời đất của chúng, đảo điên Càn Khôn, tựa hồ chỉ có như thế, hận thù của hắn mới có thể lắng xuống, máu của hắn mới lạnh đi, hắn mới có thể đạt được sự an bình chân chính. Hận, điên cuồng mãnh liệt đến không thể tin được như thế! “Đại thúc ~~” Một đôi tay, rất ấm áp xoa lên khuôn mặt của hắn, gọi lí trí của hắn quay về. Lửa giận trong lòng tuôn ra trong nháy mắt bị dập tắt, Hiên Viên Hận Thiên cúi nhìn đôi mắt Đăng Nô, trong đó là lo lắng và kinh nghi sợ hãi. Sát khí của hắn bất tri bất giác đã chạy ra khỏi cơ thể, hận thù trong đáy mắt cũng không có cách nào che giấu. Sau khi nàng nhiệt tình và thẳng thắng nói tiếng yêu, hắn lại dùng vẻ mặt lãnh khốc và phẫn nộ như thế để đối xử lại với nàng, thật đúng là…. Trong lòng mềm nhũn, hiện lên một tia áy náy, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu xuống. Hắn luôn không thích nói nhiều, hắn thích làm nhiều hơn nói. Bởi vậy, cách an ủi đơn giản mà cũng trực tiếp nhất mà hắn có thể nghĩ đến lúc này đó là….
“Hừ!” Hiên Viên Hận Thiên hừ nhẹ, như khinh thường, lại như thừa nhận. Sau một lúc lâu, mới buồn bực nói: “Bổn vương, đến bắt Đăng Nô!” “Hì – -” Đường Đường nở nụ cười, đôi mắt hạnh sáng long lanh, như một con hồ ly gian xảo. Bắt Đăng Nô? Bắt về làm gì, chơi trò hôn nhẹ sao? Nàng thích nhá! “Đại thúc – -” Hai tay ghì chặt lấy, Đường Đường ôm lấy cổ đại thúc cố dựng thẳng người, đôi mắt hạnh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm, có chút vô lại nói: “Muốn ta trở về cũng được, nhưng chàng phải trả lời ta một câu hỏi.” Đôi mắt lạnh híp lại, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu nhìn Đăng Nô. Hắn tới đây để bắt nàng về, không phải thỉnh nàng về, sao giờ giống như là hắn đang cầu nàng vậy? “Nói đi!” Trong lòng đầy mâu thuẫn, nhưng lời nói lại cố tình không bị khống chế mà chui ra khỏi miệng, Hiên Viên Hận Thiên hơi mím môi. Nữ nhân ấy mà, ở thời điểm này mà có câu hỏi, thường là mấy cái câu kiểu như, hắn có yêu thương nàng không? Tại sao yêu nàng? Là thật hay giả?… Thật dung tục lai dong dài, căn bản không cần trả lời. “Đại thúc, vì sao chàng muốn tấn công Thiên giới? Vì sao muốn hủy thiên diệt địa?” Bất thình lình, thanh âm Đường Đường lại vang lên trong sơn động, từng chữ từng chữ rơi vào trong tai Hiên Viên Hận Thiên. Đăng Nô, nàng nhất định phải không giống người thường như vậy sao? Yên lặng một hồi, Đường Đường cảm thấy hàng mi đại thúc dần dần dựng thẳng, khuôn mặt trầm xuống, đôi mắt trở nên lạnh lẽo cả thân hình hắn dường như lại trở về con người trên đám mây kia, hờ hững lại mang theo ngạo nghễ kiệt luân, khinh thường nhìn xuống chúng sinh, cũng ngăn cách hắn và nàng, cho dù nàng vẫn đang ôm hắn, ngồi trên đùi hắn. “Đại thúc, không phải là ta muốn khuyên chàng từ bỏ việc tấn công thiên giới…” Đường Đường nóng nảy, xiết chặt hai tay vội vàng phân bua. Sau khi đã trải qua một hồi bùng nổ tình cảm như vừa rồi, nàng tuyệt đối không dễ dàng làm mất đi cái cảm giác tuyệt vời rực rỡ lại như mắc-ma bị làm lạnh, điều đó khiến nàng trở nên lo được lo mất, có nguy cơ nhồi máu cơ tim! “Không có lí do gì cả!” Tiếng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên, đơn giản lại chân thật đến đáng sợ. Hiên Viên Hận Thiên lẳng lặng ngồi, hạ mắt nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Đăng Nô. Hắn không hề lừa nàng, hắn có thể lười đáp, cũng có thể không trả lời, nhưng hắn vẫn lựa chọn trả lời một đáp án mà người nghe căn bản không thể tin nổi. Không thể tin, nhưng lại là chân thực nhất. Tấn công Thiên giới, hủy thiên diệt địa, là chấp niệm cùng hắn chuyển sinh, tựa như Đế Thiên ẩn trong cánh tay phải của hắn, cũng như hình rồng trước ngực hắn, là lực lượng trời ban cùng hắn chuyển thế. Lúc đầu cũng không xuất chúng đến thế, nhưng theo thời gian trôi qua, năng lực của hắn dần dần thức tỉnh, càng ngày càng mạnh mẽ. Nhất là sau khi gặp Đăng Nô, không chỉ việc Đế Thiên có linh tính mà trước nay chưa từng có, mà ngay cả hình rồng trước ngực mỗi khi hắn vận dụng chân lực mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện mơ hồ, lần đầu tiên cũng hiện lên rõ ràng. Lúc đầu, hắn chỉ nghĩ rằng Đăng Nô đã khơi gợi lên dục niệm của hắn – – dù sao lần đầu tiên xuất hiện là trong Kiến Quan Uyển, mà lúc ấy nàng lại mập mờ dán rên người hắn, nhưng sau đó lại thấy không chỉ đơn giản như thế. Mỗi một lần xuất hiện của nàng lại dẫn dắt ma khí trong cơ thể hắn rung chuyển, lần sau càng kịch liệt hơn so với lần trước, càng căng tràn hơn so với lần trước, cho đến lần cuối cùng kia, xúc động muốn cứu nàng thậm chí còn khiến ma khí của hắn phá vỡ hệ mệnh tác, thần vật bá đạo mãnh liệt của Thiên giới. Tất cả những chuyện này, rốt cuộc là trùng hợp hay vẫn còn duyên cớ khác? Đôi mắt thâm trầm, đen tối như biển sâu, Hiên Viên Hận Thiên nhìn chăm chú vào Đăng Nô, dường như có điều suy nghĩ. Sau khi chuyển sinh làm hắn mất rất nhiều thứ, lực lượng trước kia, trí nhớ của kiếp trước…. tất cả những thứ đó, là căn nguyên của yêu hận bây giờ! “Đại thúc ~~~” Nâng lên khuôn mặt đại thúc, Đường Đường biết đại thúc không lừa nàng. Mắt của chàng vẫn đen tối như cũ, khiến người ta đau lòng mờ mịt. Nàng nhận ra được, đại thúc cũng bị những vấn đề khiến cho đau đầu, không tìm thấy đáp án, không tìm được lối ra. “Không có lí do thì không có lí do!” ‘Đường vô lương’ nở nụ cười. Con người luôn phải chết, trái đất cũng có một ngày bị hủy diệt, cho dù là năm 2012 hay ngày mai, quan điểm của Tôn Đường Đường nàng chính là – - “Đại thúc, nếu trời đất đều bị hủy đi, ta cũng sẽ phải chết, vậy ta sẽ liên tục yêu chàng, yêu đến khi hủy thiên diệt địa cũng không dừng lại!” Hai tay ôm lấy cổ hắn, Đường Đường cố dán môi mình lên, giờ không còn là chuồn chuồn lướt nước nữa, có đại thúc ngôn truyền thân giáo, năng lực lĩnh ngộ của nàng luôn luôn kinh người. Ngọn lửa nóng bỏng trong nháy mắt lại bùng nên, môi và răng dây dưa đã không còn đủ để giải tỏa tình cảm mãnh liệt mênh mông này, Đường Đường vươn lưỡi, giữa hai hàm răng nhẹ nhàng vẽ lại viền môi đại thúc. Bờ môi kiên nghị lạnh lẽo lại kiêu ngạo kia lúc nào cũng mím chặt giờ phút này lại cực nóng như lửa cháy trên sa mạc, có thể trực tiếp thiêu đốt tới trái tim. Đường Đường run rẩy, thở dốc, trái tim đập một cách cuồng loạn trong vòng tay đại thúc, nhưng ngay lập tức, nàng cũng cảm nhận được trái tim đại thúc cách qua lồng ngực chàng cũng đập mạnh từng hồi, dùng tiết tấu trước nay chưa từng có, đồng bộ lại hài hòa đến thế. “Đăng Nô – -” Hắn buông nàng ra, hơi thở cực nóng giữa hai người hòa quyện vào nhau, có mùi thơm mát của nàng và cả hơi lạnh của hắn. Tay nàng để trước ngực hắn, trực tiếp luồn vào trong lớp y bào, còn bàn tay hắn đỡ ngang hông nàng, chặt đến nỗi cơ hồ như muốn đem nàng khảm sâu vào trong thân thể. Hai người, có cảm giác huyễn hoặc như hai mà một. Nàng yêu hắn, yêu cho đến khi trời nát đất tan cũng không dừng lại! Trái tim hắn vì ngôn ngữ bộc trực của nàng mà rung động, nhưng hắn thì sao? Hắn có yêu nàng không? Yêu là cái gì? Yêu một người rốt cuộc là ra sao? Hiên Viên Hận Thiên mím chặt môi, hắn không biết yêu là gì, hắn chỉ biết hận là thế nào. Mỗi khi trước mắt hắn hiện lên hình ảnh quỷ dị một nam tử áo trắng và một nữ tử áo đỏ đứng ôm nhau, hắn sẽ cảm thấy hận ý thấu xương, như từng huyết mạch trong cơ thể đều điên cuồng muốn chém giết. Hắn muốn giết bọn chúng, hủy đi trời đất của chúng, đảo điên Càn Khôn, tựa hồ chỉ có như thế, hận thù của hắn mới có thể lắng xuống, máu của hắn mới lạnh đi, hắn mới có thể đạt được sự an bình chân chính. Hận, điên cuồng mãnh liệt đến không thể tin được như thế! “Đại thúc ~~” Một đôi tay, rất ấm áp xoa lên khuôn mặt của hắn, gọi lí trí của hắn quay về. Lửa giận trong lòng tuôn ra trong nháy mắt bị dập tắt, Hiên Viên Hận Thiên cúi nhìn đôi mắt Đăng Nô, trong đó là lo lắng và kinh nghi sợ hãi. Sát khí của hắn bất tri bất giác đã chạy ra khỏi cơ thể, hận thù trong đáy mắt cũng không có cách nào che giấu. Sau khi nàng nhiệt tình và thẳng thắng nói tiếng yêu, hắn lại dùng vẻ mặt lãnh khốc và phẫn nộ như thế để đối xử lại với nàng, thật đúng là…. Trong lòng mềm nhũn, hiện lên một tia áy náy, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu xuống. Hắn luôn không thích nói nhiều, hắn thích làm nhiều hơn nói. Bởi vậy, cách an ủi đơn giản mà cũng trực tiếp nhất mà hắn có thể nghĩ đến lúc này đó là….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.