Quyển 3 - Chương 174: Lời hẹn gặp lại không thời hạn
Hồ Già (Sáo)
17/07/2015
Đăng Nô, giữa những tảng đá này có một viên ái thạch, trên nó có máu của bổn vương. Tham, sân, si, hận đều không phải, chỉ có ái thạch mới là cánh cửa thực sự để vào kết giới.
Ngón tay run lên, huyết châu chậm rãi bay xuống, tan vào lớp đất dưới tán cây. Đăng Nô, bổn vương để lại trong vùng đất này một giọt tâm huyết. Nếu có một ngày ngươi tới được bên kết giới này nhưng không thể vào trong, giọt tâm huyết này của bổn vương sẽ dẫn ngươi vào trong kết giới – – tựa như mới vừa rồi, ngươi ở phía trước dẫn đường cho bổn vương vậy! Đất trời có thể bị hủy, muôn vạn sinh linh có thể bị diệt hết, nhưng Đăng Nô, ngươi nhất định phải sống sót! “Ầm ầm!” Năm tảng đá rơi xuống, cây đại thụ cũng chìm nghỉm vào lòng đất, giữa mưa bụi đầy trời, Hiên Viên Hận Thiên đi về phía ngũ đại tùy thị. Tâm nguyện đã xong, tiếp theo, hắn muốn đi thực hiện lời thề của hắn. Lời thề từ kiếp trước, lấy máu và sinh mệnh mà nguyền rủa với trời đất này! ****************************** A Lãng loạng choạng bước đi từng bước không nhanh không chậm, tay cầm theo một hồ lô rượu mới tinh, lững thững đi trên con đường lớn dẫn đến hoàng cung Nhân giới. Mặt trời muốn tới đỉnh đầu còn xa lắm, thứ hắn có nhiều nhất là thời gian, không cần phải vội. Giờ hắn phải đi gặp cái cô bé mới bị tổn thương kia, nói chẳng khác nào đi gặp con sư tử cái mới bị giẫm đuôi, cẩn thận, nhất định phải thật cẩn thân mới được! Bước lên bậc thềm đá, đứng trước mái hiên nguy nga A Lãng rút chiếc nút đậy nắp hồ lô ra, đưa tới trước mũi ngửi ngửi, sau đó mới ho khan một tiếng, hét lớn: “Tôn Đường Đường, vi sư đã về rồi!” Mây vẫn êm đềm trôi, gió vẫn nhẹ nhàng thổi, những tấm lụa trắng treo trên hành lang nhẹ bay lên phất phơ, tiếng loẹt xoẹt của những làn váy dài quét trên hành lang truyền đến, A Lãng kinh ngạc mở to mắt, mãi đến – – “Các ngươi?” Há hốc miệng, vẻ mặt A Lãng như nhìn thấy quỷ. Đám cung nga trước mắt áo xanh quần trắng, mái tóc đen dài buông xõa trên vai. Trên Hàng tóc mai trên vầng trán bị cuộn thành hai cái sừng, mái tóc đen dài trên vai bị cắt thành hai ba tầng tóc, đó hoàn toàn là kiểu tóc quái đản đến độc nhất vô nhị của Đường Đường. “A Lãng tiên tôn!” Thấy A Lãng tiên tôn nhìn mình chằm chằm, đám cung nga đều cảm thấy như có chú nai chạy loạn trong lòng, một cung nga cố nén sự xấu hổ hơi bước lên thi lễ: “Cô nương không có ở đây, cô ấy đến Độ Hạc Đường rồi!” “Ừ!” Gật gật đầu, A Lãng như có điều suy nghĩ nhìn các cung nga, sau đó xoay người, chậm rãi ngồi xuống thềm đá. Đám cung nga này lại bắt chước Đường Đường, thú vị, quá thú vị! “Bộp!” Ném hồ lô rượu lên mặt đất, A Lãng nhếch miệng ngồi xuống. Hai vết thương do kiếm trên lưng đau không nhẹ, hắn biết Ma Vương đã hạ thủ lưu tình, bằng không xương sống của hắn kiểu gì chẳng bị Đế Thiên chặt đứt. “Gì đây?” Đường Đường kinh hãi, trợn to mắt nhìn chiếc hồ lô trước mặt mình. Quay đầu lại nhìn, ‘con sói’ nửa nằm nửa ngồi bên cạnh, cực kỳ hưởng thụ. “Sư phụ đã về rồi?” Đường Đường ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ cái hồ lô hỏi: “Đây là cái gì thế, đặc sản của Tu Di sơn à?” “Hì, đặc sản của Tu Di sơn không phải là hồ lô, đặc sản của nó là một cái cây đại thụ che trời.” Thở phào một cái, A Lãng dùng hai tay đỡ lấy đầu, vẻ mặt thích ý nhìn phía trước: “Đây là rượu, vi sư lấy được chỗ Nhân Hoàng đó.” “Người gặp Tử Tô rồi?” Vẻ mặt Đường Đường buồn bã, quay đầu qua góc khác. Tam sư phụ đã gặp Tử Tô, nói như vậy ngài ấy đã biết chuyện xưa ghi lại trong thiên thư của Nhân giới rồi. “Gặp rồi!” Vẫn chưa thay đổi tư thế, nhưng nụ cười trên mặt cũng dần nhạt đi, A Lãng nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Gặp hắn trước, sau đó mới tới đây gặp con.” Yên lặng một hồi, hai người chỉ lẳng lặng nhìn phong cảnh trước mặt. Một lúc lâu sau, Đường Đường nhặt hồ lô lên, rút nút lọ ra ngửi ngửi, lập tức nhướn mày quăng hồ lô: “Không nên đựng rượu trong cái này, mất hết cả hương vị. Hồ lô trước đây của người đâu?” “Vỡ rồi!” Cầm hồ lô nốc một ngụm, vẻ mặt A Lãng nhăn như uống phải thuốc sâu, bất đắc dĩ nói: “Ma Vương chém hồ lô của ta, phí mất một hồ lô rượu rồi.” Đường Đường không nói gì nữa, chỉ mím chặt môi. Đau lòng, chỉ vừa mới nghe thấy Tam sư phụ nhắc đến đại thúc thôi mình đã cảm thấy đau đớn không báo trước này, chỉ có thể im lặng nhịn xuống. Nàng không dám nói chuyện tiếp, vì nàng sợ vừa mở miệng sẽ bật khóc mất. Liếc mắt nhìn bờ môi mím chặt của Đường Đường, A Lãng khẽ thở dài đổi đề tài. “Nghe nói con muốn đi Yêu giới?” “Vâng!” “Muốn mở thiên thư của Yêu giới?” “Vâng!” “Khi nào thì đi?” Đường Đường ngẩng đầu lên, nhẹ giọng mà kiên định nói: “Ngài về là đi!” “Ta đã về rồi đấy thôi!” Khóe miệng hơi co rút, A Lãng nở nụ cười. “Vậy giờ đi thôi!” Phủi phủi mấy cọng cỏ bám trên váy, Đường Đường đứng dậy. “Bây giờ?” A Lãng ngạc nhiên, bật người ngồi dậy. Đường Đường đứng ngược sáng, khuôn mặt nàng hơi ảm đạm mơ hồ, nét mặt nàng khiến hắn nhìn không thể hiểu nổi. Đàn bà con gái đúng là sinh vật kì lạ nhất. Đôi khi yếu đuối thì cực kì yếu ớt, nhưng khi kiên cường lại rất kiên cường. “Biết vậy ta đã không đi lấy rượu này!” Lắc lắc hồ lô rượu trong tay phát ra từng tiếng òng ọc, A Lãng rút nút lọ ra, nghĩ sao lại nhét lại. Tuy khó uống chút, nhưng dù sao cũng là rượu, dọc đường đi cũng có cái đỡ thèm. “Đi chào tạm biệt Tử Tô đi!” A Lãng nhìn đám người đang đi tới Hạc Đường, nở nụ cười quan tâm. Đường Đường không nói gì, xoay người đón chào. “Đường Đường!” Vẫn nụ cười đó, vẫn ánh mắt đó, vẫn giọng nói dịu dàng đó, Đường Đường cười cười, đi lên nắm lấy tay Tử Tô. Đó từng là bàn tay của một thiếu niên, mà nay đã chậm rãi trở lên cứng cáp to lớn hơn, là bàn tay một người đàn ông, một bậc đế vương. “Tử Tô, tôi phải đi rồi!” Mắt hạnh cong cong, ánh sáng xoay chuyển trong đáy mắt, Đường Đường cười, thản nhiên nhìn Tử Tô. “Ừ!” Nắm chặt tay Đường Đường. Tử Tô hơi run rẩy, bởi vì trái tim hơi co rút, rất đau, hắn luyến tiếc. “Rất nhanh sẽ gặp lại mà!”Nhăn mặt nhăn mũi, Đường Đường cười đến híp mắt, hoạt bát nói: “Giờ tôi là tiên rồi nhé! Chờ mọi việc xong xuôi, muốn về hưởng phúc thì tôi chỉ cần ngự kiếm “vèo” một cái là về rồi.” “Ha ha, được!” Thoải mái cười to, Tử Tô chậm rãi, nhẹ nhàng buông tay ra, một ngón, hai ngón, cho đến toàn bộ bàn tay. Hai người nhìn nhau cười, đều muốn giấu sự buồn bã khi chia tay vào tận đáy lòng. Chuyến đi này không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, không biết đến khi nào trời đất sẽ bị hủy diệt. Cho nên, ai cũng đều hiểu, lần gặp gỡ tiếp theo sẽ không thể rõ được là khi nào, không thể đoán trước được.
Ngón tay run lên, huyết châu chậm rãi bay xuống, tan vào lớp đất dưới tán cây. Đăng Nô, bổn vương để lại trong vùng đất này một giọt tâm huyết. Nếu có một ngày ngươi tới được bên kết giới này nhưng không thể vào trong, giọt tâm huyết này của bổn vương sẽ dẫn ngươi vào trong kết giới – – tựa như mới vừa rồi, ngươi ở phía trước dẫn đường cho bổn vương vậy! Đất trời có thể bị hủy, muôn vạn sinh linh có thể bị diệt hết, nhưng Đăng Nô, ngươi nhất định phải sống sót! “Ầm ầm!” Năm tảng đá rơi xuống, cây đại thụ cũng chìm nghỉm vào lòng đất, giữa mưa bụi đầy trời, Hiên Viên Hận Thiên đi về phía ngũ đại tùy thị. Tâm nguyện đã xong, tiếp theo, hắn muốn đi thực hiện lời thề của hắn. Lời thề từ kiếp trước, lấy máu và sinh mệnh mà nguyền rủa với trời đất này! ****************************** A Lãng loạng choạng bước đi từng bước không nhanh không chậm, tay cầm theo một hồ lô rượu mới tinh, lững thững đi trên con đường lớn dẫn đến hoàng cung Nhân giới. Mặt trời muốn tới đỉnh đầu còn xa lắm, thứ hắn có nhiều nhất là thời gian, không cần phải vội. Giờ hắn phải đi gặp cái cô bé mới bị tổn thương kia, nói chẳng khác nào đi gặp con sư tử cái mới bị giẫm đuôi, cẩn thận, nhất định phải thật cẩn thân mới được! Bước lên bậc thềm đá, đứng trước mái hiên nguy nga A Lãng rút chiếc nút đậy nắp hồ lô ra, đưa tới trước mũi ngửi ngửi, sau đó mới ho khan một tiếng, hét lớn: “Tôn Đường Đường, vi sư đã về rồi!” Mây vẫn êm đềm trôi, gió vẫn nhẹ nhàng thổi, những tấm lụa trắng treo trên hành lang nhẹ bay lên phất phơ, tiếng loẹt xoẹt của những làn váy dài quét trên hành lang truyền đến, A Lãng kinh ngạc mở to mắt, mãi đến – – “Các ngươi?” Há hốc miệng, vẻ mặt A Lãng như nhìn thấy quỷ. Đám cung nga trước mắt áo xanh quần trắng, mái tóc đen dài buông xõa trên vai. Trên Hàng tóc mai trên vầng trán bị cuộn thành hai cái sừng, mái tóc đen dài trên vai bị cắt thành hai ba tầng tóc, đó hoàn toàn là kiểu tóc quái đản đến độc nhất vô nhị của Đường Đường. “A Lãng tiên tôn!” Thấy A Lãng tiên tôn nhìn mình chằm chằm, đám cung nga đều cảm thấy như có chú nai chạy loạn trong lòng, một cung nga cố nén sự xấu hổ hơi bước lên thi lễ: “Cô nương không có ở đây, cô ấy đến Độ Hạc Đường rồi!” “Ừ!” Gật gật đầu, A Lãng như có điều suy nghĩ nhìn các cung nga, sau đó xoay người, chậm rãi ngồi xuống thềm đá. Đám cung nga này lại bắt chước Đường Đường, thú vị, quá thú vị! “Bộp!” Ném hồ lô rượu lên mặt đất, A Lãng nhếch miệng ngồi xuống. Hai vết thương do kiếm trên lưng đau không nhẹ, hắn biết Ma Vương đã hạ thủ lưu tình, bằng không xương sống của hắn kiểu gì chẳng bị Đế Thiên chặt đứt. “Gì đây?” Đường Đường kinh hãi, trợn to mắt nhìn chiếc hồ lô trước mặt mình. Quay đầu lại nhìn, ‘con sói’ nửa nằm nửa ngồi bên cạnh, cực kỳ hưởng thụ. “Sư phụ đã về rồi?” Đường Đường ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ cái hồ lô hỏi: “Đây là cái gì thế, đặc sản của Tu Di sơn à?” “Hì, đặc sản của Tu Di sơn không phải là hồ lô, đặc sản của nó là một cái cây đại thụ che trời.” Thở phào một cái, A Lãng dùng hai tay đỡ lấy đầu, vẻ mặt thích ý nhìn phía trước: “Đây là rượu, vi sư lấy được chỗ Nhân Hoàng đó.” “Người gặp Tử Tô rồi?” Vẻ mặt Đường Đường buồn bã, quay đầu qua góc khác. Tam sư phụ đã gặp Tử Tô, nói như vậy ngài ấy đã biết chuyện xưa ghi lại trong thiên thư của Nhân giới rồi. “Gặp rồi!” Vẫn chưa thay đổi tư thế, nhưng nụ cười trên mặt cũng dần nhạt đi, A Lãng nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Gặp hắn trước, sau đó mới tới đây gặp con.” Yên lặng một hồi, hai người chỉ lẳng lặng nhìn phong cảnh trước mặt. Một lúc lâu sau, Đường Đường nhặt hồ lô lên, rút nút lọ ra ngửi ngửi, lập tức nhướn mày quăng hồ lô: “Không nên đựng rượu trong cái này, mất hết cả hương vị. Hồ lô trước đây của người đâu?” “Vỡ rồi!” Cầm hồ lô nốc một ngụm, vẻ mặt A Lãng nhăn như uống phải thuốc sâu, bất đắc dĩ nói: “Ma Vương chém hồ lô của ta, phí mất một hồ lô rượu rồi.” Đường Đường không nói gì nữa, chỉ mím chặt môi. Đau lòng, chỉ vừa mới nghe thấy Tam sư phụ nhắc đến đại thúc thôi mình đã cảm thấy đau đớn không báo trước này, chỉ có thể im lặng nhịn xuống. Nàng không dám nói chuyện tiếp, vì nàng sợ vừa mở miệng sẽ bật khóc mất. Liếc mắt nhìn bờ môi mím chặt của Đường Đường, A Lãng khẽ thở dài đổi đề tài. “Nghe nói con muốn đi Yêu giới?” “Vâng!” “Muốn mở thiên thư của Yêu giới?” “Vâng!” “Khi nào thì đi?” Đường Đường ngẩng đầu lên, nhẹ giọng mà kiên định nói: “Ngài về là đi!” “Ta đã về rồi đấy thôi!” Khóe miệng hơi co rút, A Lãng nở nụ cười. “Vậy giờ đi thôi!” Phủi phủi mấy cọng cỏ bám trên váy, Đường Đường đứng dậy. “Bây giờ?” A Lãng ngạc nhiên, bật người ngồi dậy. Đường Đường đứng ngược sáng, khuôn mặt nàng hơi ảm đạm mơ hồ, nét mặt nàng khiến hắn nhìn không thể hiểu nổi. Đàn bà con gái đúng là sinh vật kì lạ nhất. Đôi khi yếu đuối thì cực kì yếu ớt, nhưng khi kiên cường lại rất kiên cường. “Biết vậy ta đã không đi lấy rượu này!” Lắc lắc hồ lô rượu trong tay phát ra từng tiếng òng ọc, A Lãng rút nút lọ ra, nghĩ sao lại nhét lại. Tuy khó uống chút, nhưng dù sao cũng là rượu, dọc đường đi cũng có cái đỡ thèm. “Đi chào tạm biệt Tử Tô đi!” A Lãng nhìn đám người đang đi tới Hạc Đường, nở nụ cười quan tâm. Đường Đường không nói gì, xoay người đón chào. “Đường Đường!” Vẫn nụ cười đó, vẫn ánh mắt đó, vẫn giọng nói dịu dàng đó, Đường Đường cười cười, đi lên nắm lấy tay Tử Tô. Đó từng là bàn tay của một thiếu niên, mà nay đã chậm rãi trở lên cứng cáp to lớn hơn, là bàn tay một người đàn ông, một bậc đế vương. “Tử Tô, tôi phải đi rồi!” Mắt hạnh cong cong, ánh sáng xoay chuyển trong đáy mắt, Đường Đường cười, thản nhiên nhìn Tử Tô. “Ừ!” Nắm chặt tay Đường Đường. Tử Tô hơi run rẩy, bởi vì trái tim hơi co rút, rất đau, hắn luyến tiếc. “Rất nhanh sẽ gặp lại mà!”Nhăn mặt nhăn mũi, Đường Đường cười đến híp mắt, hoạt bát nói: “Giờ tôi là tiên rồi nhé! Chờ mọi việc xong xuôi, muốn về hưởng phúc thì tôi chỉ cần ngự kiếm “vèo” một cái là về rồi.” “Ha ha, được!” Thoải mái cười to, Tử Tô chậm rãi, nhẹ nhàng buông tay ra, một ngón, hai ngón, cho đến toàn bộ bàn tay. Hai người nhìn nhau cười, đều muốn giấu sự buồn bã khi chia tay vào tận đáy lòng. Chuyến đi này không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, không biết đến khi nào trời đất sẽ bị hủy diệt. Cho nên, ai cũng đều hiểu, lần gặp gỡ tiếp theo sẽ không thể rõ được là khi nào, không thể đoán trước được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.