Quyển 3 - Chương 173: Vì yêu mà tới
Hồ Già (Sáo)
01/07/2015
Edit: Trần
Thời gian dài như cả một thế kỉ, bụi đất đầy trời rốt cuộc cũng tan ra, ánh trăng lại chiếu sáng khắp nơi, những chiếc lá như được bao phủ bởi ánh sáng bạc đẹp đẽ. cái cây lớn nằm lơ lửng giữa không trung, gió thổi hiu hiu, ánh trăng rải một thứ ánh sáng hiền dịu lên từng tán cây.
Năm tảng đá cực lớn nằm bốn phía quanh cái cây, như năm hành tinh nhỏ, lả lướt, chậm rãi xoay tròn xung quanh. “Nếu muốn vào thì nhanh đi,” hơi chuyển mắt, A Lãng mỉm cười cắt ngang sự hoảng hốt của đám ma chúng: “Máu của Nhân Vương chỉ có một chút thôi, nhiều nhất là một canh giờ sau kết giới sẽ tự động đóng lại.” Hiên Viên Hận Thiên quay đầu lại, yên lặng nhìn A Lãng một cái. Gã tiên này, dù lúc này cả người đầy bùn đất, chiếc áo trắng đã nhuộm màu bùn, nhưng dù hắn đứng trước kết giới duy nhất trong trời đất này mà vẫn không hề kích động, cũng không đi vào, hắn giống như ánh trăng kia bình tĩnh lại sáng trong, cực khiến người ta nghi ngờ. Chẳng lẽ hắn không muốn vào kết giới? “Vương!” Tiến lên từng bước, Mâu Chân cung kính cúi đầu chờ lệnh. Nàng vừa nhìn đã hiểu rõ, năm tảng đá lớn kia chính là cơ quan bảo vệ kết giới, nếu không phá vỡ chúng, chỉ sợ cho dù mở được kết giới cũng không vào được. “Có lẽ là ngũ hành thạch trận, xin cho thuộc hạ đi trước xem xét thử.” “Đi thôi!” Khoanh tay quay đầu, Hiên Viên Hận Thiên không để ý đến gã tiên chúng kì lạ kia nữa. Thời gian có hạn, hắn phải mau chóng vào kết giới, xác định xem nó có thật sự chắc chắn như trong truyền thuyết hay không, liệu có thể để nàng bình yên sống sót lúc trời đất bị hủy diệt hay không! Lĩnh mệnh xoay người, Mâu Chân rút trường kiếm ra đi tới trước kết giới. Vô hình vô tướng, dường như không hề có thứ gì ngăn cản ở đây, nhưng Mâu Chân hiểu, chỗ thoạt nhìn càng an toàn ngược lại càng ẩn chứa nguy hiểm khủng khiếp. Trường kiếm giơ ra, Mâu Chân cẩn thận đưa kiếm rò xét vào trong kết giới. “Rầm – -” Một cơn lốc đột nhiên xuất hiện, mọi người còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy dưới chân lại có chấn động, đám ma chúng vừa mới đứng lên không bao lâu lại bị té ngã lăn quay trên mặt đất, tiếng chửi bới vang lên khắp nơi. “Vương!” Khuôn mặt trắng bệch, Mâu Chân tim đập thình thịch nhìn một tảng đá lớn từ bên cạnh kết giới chậm rãi bay trở về dưới tán cây, trở lại quỹ đạo vốn có của nó, bốn tảng đá còn lại cũng không nhanh không chậm bắt đầu xoay tròn như cũ. Trên mặt đất là một cái hố sâu, nếu không phải đúng lúc đó Vương kéo nàng lại, chỉ sợ rằng nàng đã trở thành một đống thịt nát. “Các ngươi lui ra!” Lạnh lùng phân phó một tiếng, Hiên Viên Hận Thiên giơ kiếm lên, nhảy lên giữa không trung. Ngũ hành thạch trận? Thần phật chi lực? Chỉ cần hắn muốn, trên đời này không có gì có thể ngăn được bước chân của hắn. Ánh mắt chớp qua năm khối đá đang bay lơ lửng, Hiên Viên Hận Thiên nắm chặt Đế Thiên trong tay mà nín thở chờ đợi. Năm tảng đá nhìn như thong thả xoay còn, kì thực vận hành không hề chậm, khi tảng đá đầu tiên bay qua bên người, bỗng dưng trong lòng Hiên Viên Hận Thiên xuất hiện một màn khắc cốt ghi tâm. “… Ngươi phải hiểu, trong trời đất này chỉ có một vua, đó chính là trẫm!” Tiếng nói âm lãnh, ánh mắt tàn khốc, gương mặt tham lam như rắn độc, là Đế Thích. Mày kiếm nhíu chặt, gương mặt tham lam theo tảng đá lớn im lặng lướt qua bên người, khối đá lớn thứ hai theo sát tới. Ánh trăng mông lung, gió mát êm đềm, rất xa xôi, hắn thấy Xá Chi trong vòng tay Đế Thích, hai người khi thì nhìn nhau cười, khi thì nhẹ giọng thì thầm. Sau đó, Đế Thích giữ nàng lại, mà nàng cũng chẳng tránh ra… Giận giữ ngẩn người, tảng đá lớn lại quét qua, giọng nói bất an mang theo sự chờ đợi của tộc trưởng tộc Cổ Xuyên vang lên bên tai: “Nhân Vương có nguyện ý lấy tiểu nữ làm vợ không?” Mắt đen trầm xuống, hắn nhớ rõ lúc đó hắn đã quay đầu liếc nhìn Xá Chi. Hình ảnh nàng cùng với Đế Thích đêm đó tựa như chiếc xương mắc ngang cổ họng, nhưng hắn lựa chọn xem nhẹ điều đó, hắn ngu dại mà cố chấp không muốn buông tay, vì thế hắn trả lời: “Đồng ý!” Cánh tay cầm kiếm không tự chủ mà run rẩy, máu nóng dâng trào đỏ cả hai mắt. Những tảng đá này là cái gì, tại sao lại có thể khiến hắn không tự giác nhớ lại những thứ dơ bẩn kia? Vung lên trường kiếm, Hiên Viên Hận Thiên tung người đánh về phía tảng đá lớn – – “Hiên Viên hắn – -” Tiếng nói mềm mại dịu dàng như tiếng lá liễu du dương, chim oanh yêu kiều. “Lúc đáp ứng lời cầu hôn của phụ thân ta, đã tự mình nói muốn đảo điên Càn Khôn, tự mình xưng vương….” Phản bội, tuyệt tình, tổn thương, ti tiện, hết thảy những chuyện kiếp trước đã không muốn nhớ lại, không thể chịu nổi! Lửa giận ngút trời, trái tim giận dữ, Đế Thiên chém lên một tảng đá, “Keng” một tiếng, tia lửa văng khắp nơi, hắn bị phản lực bắn ngược lại, một tảng đá lớn cuối cùng vô tình đánh tới – – “Phụt – -” Một ngụm máu tươi phun trên tảng đá, hắn sửng sốt. Ánh trăng hiện lên, trên vệt máu là vầng sáng chói mắt … “Đại thúc, ta tên là Tôn Đường Đường!” “Đại thúc, chàng muốn giết ta sao?”
“Đại thúc, ta tới tìm chàng!” Đại thúc, ôm ta một cái đi, ta lạnh!” “Đại thúc, ta yêu chàng!” Tảng đá lớn đè lên lồng ngực hắn chậm rãi rời đi, mỗi một giọt máu đều bị ánh trăng chiếu vào thành từng giọt trí nhớ. Tất cả đều là khuôn mặt của Đăng Nô! Có bi thương, mừng rỡ, rơi lệ, cười vui… trong trái tim, trong trí óc, tất cả, đều là nàng! Cả cơ thể rơi nhanh xuống, hắn rơi xuống mặt đất lúc nào không hay. Khuỵu một gối trên mặt đất, một tay cầm kiếm, hắn cúi đầu không muốn động, chỉ mong sao đoạn kí ức ngắn ngủi này lưu lại lâu một chút, lâu thêm một chút… Sự tức giận dần dần biến mất, máu vốn sôi trào cũng như ngừng lại, lửa hận tuôn khắp tứ chi bách hài cũng thối lui. Hiên Viên Hận Thiên ngẩng đầu lên, không để ý đến tiếng gọi lo lắng của ngũ đại tùy thị, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn năm tảng đá lớn kia. Ngũ hành thạch trận gì chứ, đó rõ ràng là Dục Niệm thạch mà hắn đã dùng Đế Thiên phá nát ở kiếp trước. Tham, sân, si, ái, hận, vỡ thành năm mảnh, lại bị thần phật khắp nơi dùng để trấn thủ vùng đất Vô Cực này, thú vị, thật thú vị! Lau vết máu nơi khóe miệng, Hiên Viên Hận Thiên hơi động thân, như một con rồng đen bay vút lên trời. Khuôn mặt Đế Thích, Xá Chi, mặt những người khác, hắn đều không muốn nhìn thấy, hắn tới nơi này chỉ vì một người, con người có thể làm lửa giận trong hắn lắng lại, có thể cho hắn sự ấm áp và yên bình khi chuyển tới kiếp này! Duỗi trường kiếm ra, nhẹ nhàng đặt lên trên tảng đá loang lổ vết máu, khuôn mặt tươi cười của Đăng Nô tựa hồ đang ở ngay trước mặt, tóc bay lả tả, áo lam phất phới, môi hồng hơi mở ra, thì thào gọi hắn: “Đại thúc – -“ “Mở!” Dường như còn chưa sử dụng đến chân lực, tảng đá lớn đã ầm ầm lăn ra bên ngoài, lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó. Một lực hút mạnh mẽ bao vây, Hiên Viên Hận Thiên lập tức bị hút vào trong kết giới. Những chiếc dây mây lả lướt hạ xuống, như nghênh đón hắn tiến vào. “Đăng Nô!” Thanh kiếm đen xẹt qua, cắt vào ngón tay giữa, một giọt máu thấm ra, ngưng trên ngón tay không chịu rơi xuống. Vận ma công, hắn phải để trong giọt tâm huyết này một bộ phận ma nguyên của hắn.
Năm tảng đá cực lớn nằm bốn phía quanh cái cây, như năm hành tinh nhỏ, lả lướt, chậm rãi xoay tròn xung quanh. “Nếu muốn vào thì nhanh đi,” hơi chuyển mắt, A Lãng mỉm cười cắt ngang sự hoảng hốt của đám ma chúng: “Máu của Nhân Vương chỉ có một chút thôi, nhiều nhất là một canh giờ sau kết giới sẽ tự động đóng lại.” Hiên Viên Hận Thiên quay đầu lại, yên lặng nhìn A Lãng một cái. Gã tiên này, dù lúc này cả người đầy bùn đất, chiếc áo trắng đã nhuộm màu bùn, nhưng dù hắn đứng trước kết giới duy nhất trong trời đất này mà vẫn không hề kích động, cũng không đi vào, hắn giống như ánh trăng kia bình tĩnh lại sáng trong, cực khiến người ta nghi ngờ. Chẳng lẽ hắn không muốn vào kết giới? “Vương!” Tiến lên từng bước, Mâu Chân cung kính cúi đầu chờ lệnh. Nàng vừa nhìn đã hiểu rõ, năm tảng đá lớn kia chính là cơ quan bảo vệ kết giới, nếu không phá vỡ chúng, chỉ sợ cho dù mở được kết giới cũng không vào được. “Có lẽ là ngũ hành thạch trận, xin cho thuộc hạ đi trước xem xét thử.” “Đi thôi!” Khoanh tay quay đầu, Hiên Viên Hận Thiên không để ý đến gã tiên chúng kì lạ kia nữa. Thời gian có hạn, hắn phải mau chóng vào kết giới, xác định xem nó có thật sự chắc chắn như trong truyền thuyết hay không, liệu có thể để nàng bình yên sống sót lúc trời đất bị hủy diệt hay không! Lĩnh mệnh xoay người, Mâu Chân rút trường kiếm ra đi tới trước kết giới. Vô hình vô tướng, dường như không hề có thứ gì ngăn cản ở đây, nhưng Mâu Chân hiểu, chỗ thoạt nhìn càng an toàn ngược lại càng ẩn chứa nguy hiểm khủng khiếp. Trường kiếm giơ ra, Mâu Chân cẩn thận đưa kiếm rò xét vào trong kết giới. “Rầm – -” Một cơn lốc đột nhiên xuất hiện, mọi người còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy dưới chân lại có chấn động, đám ma chúng vừa mới đứng lên không bao lâu lại bị té ngã lăn quay trên mặt đất, tiếng chửi bới vang lên khắp nơi. “Vương!” Khuôn mặt trắng bệch, Mâu Chân tim đập thình thịch nhìn một tảng đá lớn từ bên cạnh kết giới chậm rãi bay trở về dưới tán cây, trở lại quỹ đạo vốn có của nó, bốn tảng đá còn lại cũng không nhanh không chậm bắt đầu xoay tròn như cũ. Trên mặt đất là một cái hố sâu, nếu không phải đúng lúc đó Vương kéo nàng lại, chỉ sợ rằng nàng đã trở thành một đống thịt nát. “Các ngươi lui ra!” Lạnh lùng phân phó một tiếng, Hiên Viên Hận Thiên giơ kiếm lên, nhảy lên giữa không trung. Ngũ hành thạch trận? Thần phật chi lực? Chỉ cần hắn muốn, trên đời này không có gì có thể ngăn được bước chân của hắn. Ánh mắt chớp qua năm khối đá đang bay lơ lửng, Hiên Viên Hận Thiên nắm chặt Đế Thiên trong tay mà nín thở chờ đợi. Năm tảng đá nhìn như thong thả xoay còn, kì thực vận hành không hề chậm, khi tảng đá đầu tiên bay qua bên người, bỗng dưng trong lòng Hiên Viên Hận Thiên xuất hiện một màn khắc cốt ghi tâm. “… Ngươi phải hiểu, trong trời đất này chỉ có một vua, đó chính là trẫm!” Tiếng nói âm lãnh, ánh mắt tàn khốc, gương mặt tham lam như rắn độc, là Đế Thích. Mày kiếm nhíu chặt, gương mặt tham lam theo tảng đá lớn im lặng lướt qua bên người, khối đá lớn thứ hai theo sát tới. Ánh trăng mông lung, gió mát êm đềm, rất xa xôi, hắn thấy Xá Chi trong vòng tay Đế Thích, hai người khi thì nhìn nhau cười, khi thì nhẹ giọng thì thầm. Sau đó, Đế Thích giữ nàng lại, mà nàng cũng chẳng tránh ra… Giận giữ ngẩn người, tảng đá lớn lại quét qua, giọng nói bất an mang theo sự chờ đợi của tộc trưởng tộc Cổ Xuyên vang lên bên tai: “Nhân Vương có nguyện ý lấy tiểu nữ làm vợ không?” Mắt đen trầm xuống, hắn nhớ rõ lúc đó hắn đã quay đầu liếc nhìn Xá Chi. Hình ảnh nàng cùng với Đế Thích đêm đó tựa như chiếc xương mắc ngang cổ họng, nhưng hắn lựa chọn xem nhẹ điều đó, hắn ngu dại mà cố chấp không muốn buông tay, vì thế hắn trả lời: “Đồng ý!” Cánh tay cầm kiếm không tự chủ mà run rẩy, máu nóng dâng trào đỏ cả hai mắt. Những tảng đá này là cái gì, tại sao lại có thể khiến hắn không tự giác nhớ lại những thứ dơ bẩn kia? Vung lên trường kiếm, Hiên Viên Hận Thiên tung người đánh về phía tảng đá lớn – – “Hiên Viên hắn – -” Tiếng nói mềm mại dịu dàng như tiếng lá liễu du dương, chim oanh yêu kiều. “Lúc đáp ứng lời cầu hôn của phụ thân ta, đã tự mình nói muốn đảo điên Càn Khôn, tự mình xưng vương….” Phản bội, tuyệt tình, tổn thương, ti tiện, hết thảy những chuyện kiếp trước đã không muốn nhớ lại, không thể chịu nổi! Lửa giận ngút trời, trái tim giận dữ, Đế Thiên chém lên một tảng đá, “Keng” một tiếng, tia lửa văng khắp nơi, hắn bị phản lực bắn ngược lại, một tảng đá lớn cuối cùng vô tình đánh tới – – “Phụt – -” Một ngụm máu tươi phun trên tảng đá, hắn sửng sốt. Ánh trăng hiện lên, trên vệt máu là vầng sáng chói mắt … “Đại thúc, ta tên là Tôn Đường Đường!” “Đại thúc, chàng muốn giết ta sao?”
“Đại thúc, ta tới tìm chàng!” Đại thúc, ôm ta một cái đi, ta lạnh!” “Đại thúc, ta yêu chàng!” Tảng đá lớn đè lên lồng ngực hắn chậm rãi rời đi, mỗi một giọt máu đều bị ánh trăng chiếu vào thành từng giọt trí nhớ. Tất cả đều là khuôn mặt của Đăng Nô! Có bi thương, mừng rỡ, rơi lệ, cười vui… trong trái tim, trong trí óc, tất cả, đều là nàng! Cả cơ thể rơi nhanh xuống, hắn rơi xuống mặt đất lúc nào không hay. Khuỵu một gối trên mặt đất, một tay cầm kiếm, hắn cúi đầu không muốn động, chỉ mong sao đoạn kí ức ngắn ngủi này lưu lại lâu một chút, lâu thêm một chút… Sự tức giận dần dần biến mất, máu vốn sôi trào cũng như ngừng lại, lửa hận tuôn khắp tứ chi bách hài cũng thối lui. Hiên Viên Hận Thiên ngẩng đầu lên, không để ý đến tiếng gọi lo lắng của ngũ đại tùy thị, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn năm tảng đá lớn kia. Ngũ hành thạch trận gì chứ, đó rõ ràng là Dục Niệm thạch mà hắn đã dùng Đế Thiên phá nát ở kiếp trước. Tham, sân, si, ái, hận, vỡ thành năm mảnh, lại bị thần phật khắp nơi dùng để trấn thủ vùng đất Vô Cực này, thú vị, thật thú vị! Lau vết máu nơi khóe miệng, Hiên Viên Hận Thiên hơi động thân, như một con rồng đen bay vút lên trời. Khuôn mặt Đế Thích, Xá Chi, mặt những người khác, hắn đều không muốn nhìn thấy, hắn tới nơi này chỉ vì một người, con người có thể làm lửa giận trong hắn lắng lại, có thể cho hắn sự ấm áp và yên bình khi chuyển tới kiếp này! Duỗi trường kiếm ra, nhẹ nhàng đặt lên trên tảng đá loang lổ vết máu, khuôn mặt tươi cười của Đăng Nô tựa hồ đang ở ngay trước mặt, tóc bay lả tả, áo lam phất phới, môi hồng hơi mở ra, thì thào gọi hắn: “Đại thúc – -“ “Mở!” Dường như còn chưa sử dụng đến chân lực, tảng đá lớn đã ầm ầm lăn ra bên ngoài, lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó. Một lực hút mạnh mẽ bao vây, Hiên Viên Hận Thiên lập tức bị hút vào trong kết giới. Những chiếc dây mây lả lướt hạ xuống, như nghênh đón hắn tiến vào. “Đăng Nô!” Thanh kiếm đen xẹt qua, cắt vào ngón tay giữa, một giọt máu thấm ra, ngưng trên ngón tay không chịu rơi xuống. Vận ma công, hắn phải để trong giọt tâm huyết này một bộ phận ma nguyên của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.