Quyển 3 - Chương 151: Ma lực thực sự
Hồ Già (Sáo)
18/08/2014
Edit: Trần
Một đám sương đen đột nhiên xuất hiện giữa đám mây, sau đó lan dần ra như nước mực, đen đặc cả một khoảng trời.
Chỉ trong khoảnh khắc, đám sương đi đến đâu, vô số đệ tử Tiên giới ngã đến đó, máu tươi chảy dài, thậm chí có những kẻ còn chưa kịp rút kiếm đã ngã quỵ xuống, không một tiếng động. Cảnh tượng quỷ dị khiến mọi người mất đi lí trí, hoặc rút trường kiếm ra điên cuồng lao lên, hoặc quá sợ hãi mà đứng im tại chỗ mặc người chém giết. Cuối cùng, đám sương đen dừng lại trước một đệ tử Tiên giới đầu trọc lóc. Một bàn tay tóm lấy tên đệ tử, một thân ảnh cao lớn màu đen hiện ra từ giữa đám sương mù. Mái tóc trắng cuộn tung, áo bào bay phần phật, đôi mắt đen thăm thẳm như hai thanh kiếm, bễ nghễ tứ phương, tên đệ tử đầu trọc run rẩy: “Ma, Ma vương?” Đôi mắt lạnh nheo lại, Hiên Viên Hận Thiên hơi dùng sức, trầm giọng hỏi: “Tôn Đường Đường đang ở đâu?” “Á!” Tên đầu trọc sợ hãi đến phát run, không chút do dự đưa tay chỉ, hô lớn: “Ở, ở Khai Dương điện chọn binh khí!” “Không đúng!” Năm ngón tay xiết chặt lại, tên đầu chọc kêu như heo bị cắt tiết, Hiên Viên Hận Thiên chau mày: “Một sơn động, chỗ nào cũng là những hòn đá đỏ như lửa, là ở đâu?” “Đó là, là Chúc Dung động sau Khai Dương điện…” “Bịch!” Đám sương đen chợt biến mất, tên đầu chọc ngã lăn ra mặt đất, trên cái trán trắng bóng xuất hiện vài dấu vân tay. ******************************** “Đại thúc, đại thúc ~~~” Tiếng la khóc thê lương truyền ra từ ngọn lửa, A Lãng cười khổ dịch dịch cơ thể, dựa vào vách động hữu khí vô lực nói: “Nha đầu, đừng gọi nữa! Dù con có gọi rách cổ họng, thì cũng chẳng có ai nghe thấy đâu!” “Đại thúc, đại thúc ~~~” Dường như không nghe thấy lời A Lãng, Đường Đường cố chấp gọi. Nàng biết đại thúc không thể nghe thấy, nhưng điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ là gọi hắn. Hai chữ “đại thúc” này giống như một ma chú, mỗi lần gọi là một lần giúp nàng kiên trì thêm. Bằng không, nàng sợ mình sẽ không thể chịu được mà cắn lưỡi, dùng bất kì cách nào có thể nghĩ được để chấm dứt tính mạng của mình. Nhưng, nàng thật sự muốn sống, muốn gặp đại thúc, chỉ gặp một lần rồi chết cũng được, nàng không cam lòng cứ thế này mà chết đi. “Đường Đường!” Đôi mắt hoa đào hơi ướt, A Lang thấy tiếng kẻng và khánh ngoài động đã dừng lại. Tình huống thế này xuất hiện, một là sư thúc tổ và các đệ tử Tiên giới đã thành công đánh đuổi kẻ địch, hai là sợ rằng…. Một đám sương đen đột nhiên tràn vào trong động, cả người A Lãng chấn động, rồi tuyệt vọng nhắm hai mắt: “Xem ra, tình huống xấu nhất đã xuất hiện!” Gượm đã, cỗ ma khí này – - “Ma Vương Hiên Viên?” Đôi mắt hoa đào đột nhiên mở to, A Lãng cố gắng cử động, hét to: “Mau cứu người, Đường Đường ở trong đám lửa!” Đám sương như một thanh cự kiếm đâm thẳng vào ngọn lửa, ma khí lạnh lẽo và ngọn lửa màu lam đấu với nhau vô cùng căng thẳng, thế lửa như được đổ thêm dầu bành trướng lên, Đường Đường thống khổ gào thét. “Đăng Nô!” Đám sương ngừng di chuyển, hóa thành Hiên Viên Hận Thiên mặc áo bào đen kinh ngạc đứng trước ngọn lửa. Đám lửa đó cháy lên một cánh tay của hắn, cảm giác đau đớn lạnh lẽo như lưỡi đao ngàn năm, từng nhát từng nhát cắt lên da thịt hắn, Đăng Nô có thể chịu được thống khổ thế sao? Vì sao hắn không thể dập được ngọn lửa này? Vì sao ma khí của hắn có thể thổi tán được bồ đề chân hỏa mà Thanh Tâm Đăng tạo ra, lại không thể dập được ngọn lửa trên người Đăng Nô? “Dùng, dùng tâm pháp!” Tiếng nói đứt quãng vang lên, Hiên Viên Hận Thiên hơi nghiêng đầu, nhìn nam tử áo bào trắng đang nằm trên mặt đất. “Thánh hỏa không phải là ngọn lửa thực sự, chỉ là ảo giác mà thôi!” Ho khan hai tiếng, A Lãng cố sức nói: “Dùng tu vi áp chế kiếm khí của Thánh kiếm, mới có thể cứu được Đường Đường!” Đôi mắt lạnh hơi ngưng lại, Hiên Viên Hận Thiên đưa tay lên, “Xoạt” một tiếng, Đế Thiên đã yên lặng trượt vào bàn tay Chân khí bắt đầu chuyển động quanh thân, gió thổi ào ào trong động, mái tóc trắng bay phất phơ, áo bào đen tán loạn, một con rồng đen dữ tợn thoáng hiện trên thân kiếm, đi cùng với đó là tiếng những con dị thú kêu gào, một tia kiếm quang màu đen mang theo ánh đỏ và vàng bay về phía ngọn lửa màu lam, thế lửa chợt nhỏ lại, thanh kiếm màu trắng trong tay Đường Đường dần lộ ra, “Ma lực thực sự đây sao?” Tựa người vào vách động, A Lãng căng thẳng nhìn ma khí đang cuộn lên, bên môi xuất hiện nụ cười khổ. Người nam nhân này, không ngờ hắn có lực lượng đáng sợ như thế. Có lẽ sẽ có một ngày, bất luận là vạn vật trong trời đất, hay sinh linh bốn phương, đều phải thần phục dưới chân hắn. “Xẹt!” Ngọn lửa dần tản ra, những cơn gió nóng ập tới, lòng Đường Đường cảm thấy ấm áp, đôi mắt hạnh đón nhận ánh nhìn luôn có vẻ lạnh lẽo của người kia. “Đại thúc~~~” Thì thào gọi một tiếng, Đường Đường muốn cười, muốn khóc, muốn nhào vào lòng đại thúc. Chỉ tiếc, tất cả những điều này chỉ là tưởng tượng vô vọng mà thôi. Nàng vẫn đứng đó, như một pho tượng bị ngọn lửa lạnh buốt kia giam cầm, ngăn cách nàng và đại thúc ở hai thế giới khác nhau, có thể nhìn nhau, lại không thể ôm ấp cận kề, Gió rét căm căm, ma khí tàn sát bừa bãi trong động, nhưng cho dù Hiên Viên Hận Thiên vận công thế nào cũng không thể làm cho ngọn lửa nứt ra nhiều hơn, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống thái dương, tong một tiếng rơi trên thân kiếm, ngay lập tức bị ngọn lửa màu lam ngưng tụ thành một viên băng châu trắng như tuyết, “Ném thanh kiếm đó xuống!” Nghiến răng, Hiên Viên Hận Thiên rít qua kẽ răng. “Không ném được!” Lệ tuôn như suối, Đường Đường cố gắng mở năm ngón tay nhưng vô ích. Thanh kiếm này như thể lớn lên trong bàn tay nàng, đông cứng bàn tay nàng và chuôi kiếm lại với nhau, nàng đã thử vứt nó vô số lần, nhưng không cách nào ném nó ra được. Hiên Viên Hận Thiên nhíu chặt đôi mày, thò bàn tay trái ra, nắm lấy Đường Đường đang đứng trong ngọn lửa. “Đại thúc, chàng muốn làm gì?” Khiếp sợ trừng lớn mắt, Đường Đường không thể tin nhìn đại thúc, chàng điên rồi sao? Chàng không biết làm thế thì lửa cũng sẽ đốt chàng sao? “Dừng lại, đừng chạm vào! Đại thúc, lửa sẽ đốt chàng đó, đừng mà – -“ Bàn tay đó vẫn không chút do dự nắm lấy tay Đường Đường, xoẹt một tiếng, ngọn lửa như được gọi về, từ giữa hai cánh tay đang nắm vào nhau leo sang thân hình cao lớn kia. “Ong~~~” Đế Thiên phát ra tiếng ngâm khẽ, thân kiếm rung động liên hồi, trên thân thể Đường Đường lửa đã nhỏ đi rất nhiều, như sắp tắt đi, mà Hiên Viên Hận Thiên bị ngọn lửa bao quanh, tạo thành một ngọn đuốc càng cháy rực hơn nữa, to hơn nữa.
Chỉ trong khoảnh khắc, đám sương đi đến đâu, vô số đệ tử Tiên giới ngã đến đó, máu tươi chảy dài, thậm chí có những kẻ còn chưa kịp rút kiếm đã ngã quỵ xuống, không một tiếng động. Cảnh tượng quỷ dị khiến mọi người mất đi lí trí, hoặc rút trường kiếm ra điên cuồng lao lên, hoặc quá sợ hãi mà đứng im tại chỗ mặc người chém giết. Cuối cùng, đám sương đen dừng lại trước một đệ tử Tiên giới đầu trọc lóc. Một bàn tay tóm lấy tên đệ tử, một thân ảnh cao lớn màu đen hiện ra từ giữa đám sương mù. Mái tóc trắng cuộn tung, áo bào bay phần phật, đôi mắt đen thăm thẳm như hai thanh kiếm, bễ nghễ tứ phương, tên đệ tử đầu trọc run rẩy: “Ma, Ma vương?” Đôi mắt lạnh nheo lại, Hiên Viên Hận Thiên hơi dùng sức, trầm giọng hỏi: “Tôn Đường Đường đang ở đâu?” “Á!” Tên đầu trọc sợ hãi đến phát run, không chút do dự đưa tay chỉ, hô lớn: “Ở, ở Khai Dương điện chọn binh khí!” “Không đúng!” Năm ngón tay xiết chặt lại, tên đầu chọc kêu như heo bị cắt tiết, Hiên Viên Hận Thiên chau mày: “Một sơn động, chỗ nào cũng là những hòn đá đỏ như lửa, là ở đâu?” “Đó là, là Chúc Dung động sau Khai Dương điện…” “Bịch!” Đám sương đen chợt biến mất, tên đầu chọc ngã lăn ra mặt đất, trên cái trán trắng bóng xuất hiện vài dấu vân tay. ******************************** “Đại thúc, đại thúc ~~~” Tiếng la khóc thê lương truyền ra từ ngọn lửa, A Lãng cười khổ dịch dịch cơ thể, dựa vào vách động hữu khí vô lực nói: “Nha đầu, đừng gọi nữa! Dù con có gọi rách cổ họng, thì cũng chẳng có ai nghe thấy đâu!” “Đại thúc, đại thúc ~~~” Dường như không nghe thấy lời A Lãng, Đường Đường cố chấp gọi. Nàng biết đại thúc không thể nghe thấy, nhưng điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ là gọi hắn. Hai chữ “đại thúc” này giống như một ma chú, mỗi lần gọi là một lần giúp nàng kiên trì thêm. Bằng không, nàng sợ mình sẽ không thể chịu được mà cắn lưỡi, dùng bất kì cách nào có thể nghĩ được để chấm dứt tính mạng của mình. Nhưng, nàng thật sự muốn sống, muốn gặp đại thúc, chỉ gặp một lần rồi chết cũng được, nàng không cam lòng cứ thế này mà chết đi. “Đường Đường!” Đôi mắt hoa đào hơi ướt, A Lang thấy tiếng kẻng và khánh ngoài động đã dừng lại. Tình huống thế này xuất hiện, một là sư thúc tổ và các đệ tử Tiên giới đã thành công đánh đuổi kẻ địch, hai là sợ rằng…. Một đám sương đen đột nhiên tràn vào trong động, cả người A Lãng chấn động, rồi tuyệt vọng nhắm hai mắt: “Xem ra, tình huống xấu nhất đã xuất hiện!” Gượm đã, cỗ ma khí này – - “Ma Vương Hiên Viên?” Đôi mắt hoa đào đột nhiên mở to, A Lãng cố gắng cử động, hét to: “Mau cứu người, Đường Đường ở trong đám lửa!” Đám sương như một thanh cự kiếm đâm thẳng vào ngọn lửa, ma khí lạnh lẽo và ngọn lửa màu lam đấu với nhau vô cùng căng thẳng, thế lửa như được đổ thêm dầu bành trướng lên, Đường Đường thống khổ gào thét. “Đăng Nô!” Đám sương ngừng di chuyển, hóa thành Hiên Viên Hận Thiên mặc áo bào đen kinh ngạc đứng trước ngọn lửa. Đám lửa đó cháy lên một cánh tay của hắn, cảm giác đau đớn lạnh lẽo như lưỡi đao ngàn năm, từng nhát từng nhát cắt lên da thịt hắn, Đăng Nô có thể chịu được thống khổ thế sao? Vì sao hắn không thể dập được ngọn lửa này? Vì sao ma khí của hắn có thể thổi tán được bồ đề chân hỏa mà Thanh Tâm Đăng tạo ra, lại không thể dập được ngọn lửa trên người Đăng Nô? “Dùng, dùng tâm pháp!” Tiếng nói đứt quãng vang lên, Hiên Viên Hận Thiên hơi nghiêng đầu, nhìn nam tử áo bào trắng đang nằm trên mặt đất. “Thánh hỏa không phải là ngọn lửa thực sự, chỉ là ảo giác mà thôi!” Ho khan hai tiếng, A Lãng cố sức nói: “Dùng tu vi áp chế kiếm khí của Thánh kiếm, mới có thể cứu được Đường Đường!” Đôi mắt lạnh hơi ngưng lại, Hiên Viên Hận Thiên đưa tay lên, “Xoạt” một tiếng, Đế Thiên đã yên lặng trượt vào bàn tay Chân khí bắt đầu chuyển động quanh thân, gió thổi ào ào trong động, mái tóc trắng bay phất phơ, áo bào đen tán loạn, một con rồng đen dữ tợn thoáng hiện trên thân kiếm, đi cùng với đó là tiếng những con dị thú kêu gào, một tia kiếm quang màu đen mang theo ánh đỏ và vàng bay về phía ngọn lửa màu lam, thế lửa chợt nhỏ lại, thanh kiếm màu trắng trong tay Đường Đường dần lộ ra, “Ma lực thực sự đây sao?” Tựa người vào vách động, A Lãng căng thẳng nhìn ma khí đang cuộn lên, bên môi xuất hiện nụ cười khổ. Người nam nhân này, không ngờ hắn có lực lượng đáng sợ như thế. Có lẽ sẽ có một ngày, bất luận là vạn vật trong trời đất, hay sinh linh bốn phương, đều phải thần phục dưới chân hắn. “Xẹt!” Ngọn lửa dần tản ra, những cơn gió nóng ập tới, lòng Đường Đường cảm thấy ấm áp, đôi mắt hạnh đón nhận ánh nhìn luôn có vẻ lạnh lẽo của người kia. “Đại thúc~~~” Thì thào gọi một tiếng, Đường Đường muốn cười, muốn khóc, muốn nhào vào lòng đại thúc. Chỉ tiếc, tất cả những điều này chỉ là tưởng tượng vô vọng mà thôi. Nàng vẫn đứng đó, như một pho tượng bị ngọn lửa lạnh buốt kia giam cầm, ngăn cách nàng và đại thúc ở hai thế giới khác nhau, có thể nhìn nhau, lại không thể ôm ấp cận kề, Gió rét căm căm, ma khí tàn sát bừa bãi trong động, nhưng cho dù Hiên Viên Hận Thiên vận công thế nào cũng không thể làm cho ngọn lửa nứt ra nhiều hơn, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống thái dương, tong một tiếng rơi trên thân kiếm, ngay lập tức bị ngọn lửa màu lam ngưng tụ thành một viên băng châu trắng như tuyết, “Ném thanh kiếm đó xuống!” Nghiến răng, Hiên Viên Hận Thiên rít qua kẽ răng. “Không ném được!” Lệ tuôn như suối, Đường Đường cố gắng mở năm ngón tay nhưng vô ích. Thanh kiếm này như thể lớn lên trong bàn tay nàng, đông cứng bàn tay nàng và chuôi kiếm lại với nhau, nàng đã thử vứt nó vô số lần, nhưng không cách nào ném nó ra được. Hiên Viên Hận Thiên nhíu chặt đôi mày, thò bàn tay trái ra, nắm lấy Đường Đường đang đứng trong ngọn lửa. “Đại thúc, chàng muốn làm gì?” Khiếp sợ trừng lớn mắt, Đường Đường không thể tin nhìn đại thúc, chàng điên rồi sao? Chàng không biết làm thế thì lửa cũng sẽ đốt chàng sao? “Dừng lại, đừng chạm vào! Đại thúc, lửa sẽ đốt chàng đó, đừng mà – -“ Bàn tay đó vẫn không chút do dự nắm lấy tay Đường Đường, xoẹt một tiếng, ngọn lửa như được gọi về, từ giữa hai cánh tay đang nắm vào nhau leo sang thân hình cao lớn kia. “Ong~~~” Đế Thiên phát ra tiếng ngâm khẽ, thân kiếm rung động liên hồi, trên thân thể Đường Đường lửa đã nhỏ đi rất nhiều, như sắp tắt đi, mà Hiên Viên Hận Thiên bị ngọn lửa bao quanh, tạo thành một ngọn đuốc càng cháy rực hơn nữa, to hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.