Quyển 3 - Chương 150: Nguy nan
Hồ Già (Sáo)
18/08/2014
Edit: Trần
“Đại – – thúc – -” Từ trong ngọn lửa
bỗng truyền ra một tiếng gào thét, Hiên Viên Hận Thiên chấn động, ma khí như sóng biển tuôn ra ngập trời, khiến nước trong hồ bị đánh hết lên
bờ.
Thường Hữu đứng trước cửa uyển giật mình quay người lại, trên khuôn mặt vạn năm không đổi lần đầu tiên xuất hiện sắc mặt hoảng sợ: “Vương, có chuyện gì vậy?” Một đám sương đen đột nhiên lao ra ngoài cửa uyển, Thường Hữu không kịp suy nghĩ nhiều vội vàng đi theo. Đó là Vương, ngài ấy muốn đi đâu? Chỉ trong chớp mắt, đám sương đen đã ra đến đại điện, bay qua tường cung điện, cuốn theo cát vàng bay đầy trời, rồi sau đó chuyển hướng bay về phía Tây Nam. “Tiên giới?” Trái tim trầm xuống, Thường Hữu đột nhiên có cảm giác, Vương đã mất đi bình tĩnh, hoàn toàn mất đi sự lãnh tĩnh vốn có. Nhìn khí thế đám sương đen, như thể một cơn lốc cuốn đi vạn vật, mang theo quyết tâm cắn nuốt cả đất trời. Chẳng lẽ – – Tôn Đường Đường có chuyện rồi? “Thường Túy!” Vận khởi tâm pháp vội vàng kêu gọi, Thường Hữu hóa thành một bóng đen vội vàng đuổi theo đám sương kia. Thường Túy, Vương muốn đơn độc xông vào Tiên giới, đệ phải nhanh chóng mang ma chúng tới! Chậm rãi bước từng bước đầy mệt mỏi, Thường Túy cười híp mắt thong thả đi vào Tê Hà uyển của mình, dựa vào một cây cột sơn đỏ tươi trên hành lang, nhẹ gọi một tiếng: “Các mỹ nhân, tùy thị đại nhân đã trở lại rồi đây!” “A ~~” “Hì hì~” Tiếng cười duyên thanh thúy vang lên, vô số nữ tử xinh đẹp mặc xiêm y màu đỏ, xanh bước nhanh ra đón. Mị nhãn như tơ, hương thơm say lòng người. Đôi má hạnh mịn màng, cánh tay ngọc mềm mại, thanh âm tha thiết hờn dỗi, tất cả như mưa phùn làm dịu đi trái tim vừa bị đả kích, Thường túy nhịn không được ngửa mặt lên trời cười dài, tay trái duỗi ra, khoác lên một bờ vai, tay phải ôm lấy một vòng eo nhỏ nhắn, sau đó mới thở dài một hơi nói: “Ôi, ở nhà mình vẫn là hay nhất!” “Thường Túy!” Một tiếng hét to như sét đánh ngang tai, thân hình Thường Túy cứng đờ, một dự cảm xấu dần hiện lên trong lfong – - “Vương đột nhiên rời cung lao tới Tiên giới! Đệ mau chóng triệu hồi đám người Tùy Hỉ và Mâu Chân, mang theo nhiều Ma chúng chút. Lần này Vương đi, chỉ sợ muốn đại khai sát giới!” Noãn ngọc ôn hương vẫn còn trong ngực, nhưng khuôn mặt Thường Túy đã méo mó. “Tiên giới? Lại là Đăng Nô! Bà cô này không có lúc nào yên tĩnh được hay sao?” Mở vòng tay ra, Thường Túy nghiến răng nghiến lợi nói: “Các mỹ nhân, lấy binh khí!” Mái tóc dài bay lên trong gió, thân ảnh đỏ như lửa chợt lóe, như một ngọn lửa bay thẳng lên cao, Thường Túy đứng trên không trung Ma giới, lạnh lùng quát: “Ma chúng nghe lệnh, các bộ lưu lại một trăm ma chúng đóng ở biên giới bốn phía, tất cả những người còn lại, theo ta đến Tiên giới! Vương muốn giết người!” ********************************** “Tôn Đường Đường!” Bạch Chí Thanh vội vàng lao thẳng vào ngọn lửa, không quan tâm đưa tay tóm vào trong đám lửa – - “Ầm – -” Ngọn lửa như có ý thức tự bao lấy Bạch Chí Thanh, sau đó hất mạnh lão ra ngoài.. Mà mới chỉ trong nháy mắt đó, ngọn lửa trên người lão đã tắt phụt. Cũng giống như Đường Đường, toàn thân lão mặc dù bị lửa đốt nhưng không bị thương chỗ nào, chỉ có hai tay bị cháy đến da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ, như thể cố ý cảnh cáo hắn. “Huhu~~ đại sư phụ!” Trong ngọn lửa, Đường Đường bật khóc khi nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Nàng không nghĩ rằng, lão lông trắng sẽ quên mình cứu nàng. Nàng càng không nghĩ tới, một thân tu vi của lão lông trắng còn chưa chạm tới mình đã bị đánh văng ra, chẳng lẽ, ngày hôm nay nàng phải đi bái kiến Diêm Vương sao? “Sư đệ – -, Đoàn Thiết sư đệ – -!” Nằm trên mặt đất, Bạch Chí Thanh vận khởi chân lực toàn thân lớn tiếng la to. Ngọn lửa mà Bồ Đề thánh kiếm tạo ra lại lợi hại thế, lão chỉ vừa mới chạm vào thôi đã bị “đốt” đến nỗi cả người cứng ngắc, không thể động đậy. Nếu không phải ngọn lửa này hắt văng lão ra rồi tự động tắt, nói không chừng giờ phút này lão đã đi gặp tổ sư gia rồi. Tiếng bước chân khó phân truyền đến, trong lòng Bạch Chí Thanh dấy lên hi vọng. Lão không thể cứu nha đầu này, nhưng tứ sư đệ là đệ tử được tổ tiên truyền cho thuật đúc kiếm. Có thể đúc kiếm, vậy nhất định có thể biết chỗ cổ quái của thanh Bồ Đề kiếm này. Mà bây giờ, đệ ấy là người duy nhất có thể cứu nha đầu này! “Sư huynh?” “Đại sư huynh?” “Sư phụ!” Vô số tiếng hô sợ hãi vang lên, nhưng trước mắt Bạch Chí Thanh đã mơ hồ, không nhìn rõ người tới là ai. “Đường, đường!” Dùng hết sức lực còn lại nói ra hai chữ, hai mắt Bạch Chí Thanh tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng một bàn tay vẫn ngoan cố chỉ về phía trước. “Choang!” Hồ lô rượu rơi xuống đất, A Lãng bước vội đến trước ngọn lửa. “Tam sư huynh cẩn thận!” A Lãng giơ tay định chạm vào ngọn lửa, lão Tứ Đoàn Thiết đã vội vàng ngăn lại: “Không thể chạm vào Bồ Đề thánh hỏa!” “Không chạm vào, vậy Đường Đường phải làm sao?” Giận dữ quayd dầu lại, trong đôi mắt hoa đào của A Lãng đầy tơ máu, gần như dữ tợn. “Nàng còn sống, huynh không nghe thấy nàng đang khóc sao?” Kiên quyết kéo tay Tam sư huynh xuống, Đoàn Thiết trầm giọng nói: “Bồ Đề thánh hỏa, là lửa mà cũng không phải là lửa, đây chẳng qua là ảo giác do kiếm khí tạo thành thôi. Chúng ta phải hợp lực dùng tu vi để áp chế nó, nếu không thì không có ai có thể cứu Đường Đường Đường Đường” “Vậy còn chờ gì nữa?” Keng một tiếng rút thanh trường kiếm ra, A Lãng giơ trường kiếm chỉ thẳng về phía ngọn lửa, nhưng thế lửa không hề bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại kiếm khí nhanh chóng đốt về phía này. “Mọi người cẩn thận bị thánh kiếm phản phệ!” Hét lớn một tiếng, Đoàn Thiết vội rút thanh kiếm đâm tới. “Keng keng keng!”Tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên liên tiếp, đám người xuyên khung đồng loạt rút kiếm hướng về phía trước. Chỉ một thoáng, trong động như nở rộ một đóa kỳ hoa màu lam tối, năm sợi nhị hoa nằm bốn phía, ngọn lửa màu lam nhạt cũng theo những nhị hoa này dần dần lan về phía năm người đang cố vận công dập lửa. Thân hình run rẩy dữ dội, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Tiên giới Tứ Tôn gần như đã quên mất việc phải cứu người, chỉ toàn tâm toàn ý đối kháng với ngọn lửa, chỉ sợ phân thần một chút sẽ bị thánh hỏa thôn tính. Đột nhiên, tiếng kẻng, chuông, khánh vang lên rộn rã, khiến năm người đang vận công đồng loạt giật mình, nhất thời bị phân thần. “Xèo – -” Ngọn lửa mãnh liệt không bỏ qua cơ hội này, thế lửa đột nhiên bành trướng, đánh văng năm người lên vách động bốn phía. “Khụ!” Không nhịn được phun một ngụm máu tươi trên mặt đất, A Lãng cố gắng di chuyển thân thể như bị đông cứng của mình, trong tai là tiếng Đường Đường trong ngọn lửa thống khổ gào thét, trước mắt là thảm trạng các vị sư huynh và đại sư điệt Bạch Chí Thanh nằm bốn phía, Tiếng kẻng và chuông khánh vang lên, đồng nghĩa với việc có đại địch xâm lấn tiêng giới. Nhưng giờ phút này, Ngũ Tôn tiên giới tất cả đều đã ngã xuống trong Chúc Dung động này rồi. Ha ha, cho dù kẻ tới là ai, thì đúng là biết chọn thời điểm!
Thường Hữu đứng trước cửa uyển giật mình quay người lại, trên khuôn mặt vạn năm không đổi lần đầu tiên xuất hiện sắc mặt hoảng sợ: “Vương, có chuyện gì vậy?” Một đám sương đen đột nhiên lao ra ngoài cửa uyển, Thường Hữu không kịp suy nghĩ nhiều vội vàng đi theo. Đó là Vương, ngài ấy muốn đi đâu? Chỉ trong chớp mắt, đám sương đen đã ra đến đại điện, bay qua tường cung điện, cuốn theo cát vàng bay đầy trời, rồi sau đó chuyển hướng bay về phía Tây Nam. “Tiên giới?” Trái tim trầm xuống, Thường Hữu đột nhiên có cảm giác, Vương đã mất đi bình tĩnh, hoàn toàn mất đi sự lãnh tĩnh vốn có. Nhìn khí thế đám sương đen, như thể một cơn lốc cuốn đi vạn vật, mang theo quyết tâm cắn nuốt cả đất trời. Chẳng lẽ – – Tôn Đường Đường có chuyện rồi? “Thường Túy!” Vận khởi tâm pháp vội vàng kêu gọi, Thường Hữu hóa thành một bóng đen vội vàng đuổi theo đám sương kia. Thường Túy, Vương muốn đơn độc xông vào Tiên giới, đệ phải nhanh chóng mang ma chúng tới! Chậm rãi bước từng bước đầy mệt mỏi, Thường Túy cười híp mắt thong thả đi vào Tê Hà uyển của mình, dựa vào một cây cột sơn đỏ tươi trên hành lang, nhẹ gọi một tiếng: “Các mỹ nhân, tùy thị đại nhân đã trở lại rồi đây!” “A ~~” “Hì hì~” Tiếng cười duyên thanh thúy vang lên, vô số nữ tử xinh đẹp mặc xiêm y màu đỏ, xanh bước nhanh ra đón. Mị nhãn như tơ, hương thơm say lòng người. Đôi má hạnh mịn màng, cánh tay ngọc mềm mại, thanh âm tha thiết hờn dỗi, tất cả như mưa phùn làm dịu đi trái tim vừa bị đả kích, Thường túy nhịn không được ngửa mặt lên trời cười dài, tay trái duỗi ra, khoác lên một bờ vai, tay phải ôm lấy một vòng eo nhỏ nhắn, sau đó mới thở dài một hơi nói: “Ôi, ở nhà mình vẫn là hay nhất!” “Thường Túy!” Một tiếng hét to như sét đánh ngang tai, thân hình Thường Túy cứng đờ, một dự cảm xấu dần hiện lên trong lfong – - “Vương đột nhiên rời cung lao tới Tiên giới! Đệ mau chóng triệu hồi đám người Tùy Hỉ và Mâu Chân, mang theo nhiều Ma chúng chút. Lần này Vương đi, chỉ sợ muốn đại khai sát giới!” Noãn ngọc ôn hương vẫn còn trong ngực, nhưng khuôn mặt Thường Túy đã méo mó. “Tiên giới? Lại là Đăng Nô! Bà cô này không có lúc nào yên tĩnh được hay sao?” Mở vòng tay ra, Thường Túy nghiến răng nghiến lợi nói: “Các mỹ nhân, lấy binh khí!” Mái tóc dài bay lên trong gió, thân ảnh đỏ như lửa chợt lóe, như một ngọn lửa bay thẳng lên cao, Thường Túy đứng trên không trung Ma giới, lạnh lùng quát: “Ma chúng nghe lệnh, các bộ lưu lại một trăm ma chúng đóng ở biên giới bốn phía, tất cả những người còn lại, theo ta đến Tiên giới! Vương muốn giết người!” ********************************** “Tôn Đường Đường!” Bạch Chí Thanh vội vàng lao thẳng vào ngọn lửa, không quan tâm đưa tay tóm vào trong đám lửa – - “Ầm – -” Ngọn lửa như có ý thức tự bao lấy Bạch Chí Thanh, sau đó hất mạnh lão ra ngoài.. Mà mới chỉ trong nháy mắt đó, ngọn lửa trên người lão đã tắt phụt. Cũng giống như Đường Đường, toàn thân lão mặc dù bị lửa đốt nhưng không bị thương chỗ nào, chỉ có hai tay bị cháy đến da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ, như thể cố ý cảnh cáo hắn. “Huhu~~ đại sư phụ!” Trong ngọn lửa, Đường Đường bật khóc khi nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Nàng không nghĩ rằng, lão lông trắng sẽ quên mình cứu nàng. Nàng càng không nghĩ tới, một thân tu vi của lão lông trắng còn chưa chạm tới mình đã bị đánh văng ra, chẳng lẽ, ngày hôm nay nàng phải đi bái kiến Diêm Vương sao? “Sư đệ – -, Đoàn Thiết sư đệ – -!” Nằm trên mặt đất, Bạch Chí Thanh vận khởi chân lực toàn thân lớn tiếng la to. Ngọn lửa mà Bồ Đề thánh kiếm tạo ra lại lợi hại thế, lão chỉ vừa mới chạm vào thôi đã bị “đốt” đến nỗi cả người cứng ngắc, không thể động đậy. Nếu không phải ngọn lửa này hắt văng lão ra rồi tự động tắt, nói không chừng giờ phút này lão đã đi gặp tổ sư gia rồi. Tiếng bước chân khó phân truyền đến, trong lòng Bạch Chí Thanh dấy lên hi vọng. Lão không thể cứu nha đầu này, nhưng tứ sư đệ là đệ tử được tổ tiên truyền cho thuật đúc kiếm. Có thể đúc kiếm, vậy nhất định có thể biết chỗ cổ quái của thanh Bồ Đề kiếm này. Mà bây giờ, đệ ấy là người duy nhất có thể cứu nha đầu này! “Sư huynh?” “Đại sư huynh?” “Sư phụ!” Vô số tiếng hô sợ hãi vang lên, nhưng trước mắt Bạch Chí Thanh đã mơ hồ, không nhìn rõ người tới là ai. “Đường, đường!” Dùng hết sức lực còn lại nói ra hai chữ, hai mắt Bạch Chí Thanh tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng một bàn tay vẫn ngoan cố chỉ về phía trước. “Choang!” Hồ lô rượu rơi xuống đất, A Lãng bước vội đến trước ngọn lửa. “Tam sư huynh cẩn thận!” A Lãng giơ tay định chạm vào ngọn lửa, lão Tứ Đoàn Thiết đã vội vàng ngăn lại: “Không thể chạm vào Bồ Đề thánh hỏa!” “Không chạm vào, vậy Đường Đường phải làm sao?” Giận dữ quayd dầu lại, trong đôi mắt hoa đào của A Lãng đầy tơ máu, gần như dữ tợn. “Nàng còn sống, huynh không nghe thấy nàng đang khóc sao?” Kiên quyết kéo tay Tam sư huynh xuống, Đoàn Thiết trầm giọng nói: “Bồ Đề thánh hỏa, là lửa mà cũng không phải là lửa, đây chẳng qua là ảo giác do kiếm khí tạo thành thôi. Chúng ta phải hợp lực dùng tu vi để áp chế nó, nếu không thì không có ai có thể cứu Đường Đường Đường Đường” “Vậy còn chờ gì nữa?” Keng một tiếng rút thanh trường kiếm ra, A Lãng giơ trường kiếm chỉ thẳng về phía ngọn lửa, nhưng thế lửa không hề bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại kiếm khí nhanh chóng đốt về phía này. “Mọi người cẩn thận bị thánh kiếm phản phệ!” Hét lớn một tiếng, Đoàn Thiết vội rút thanh kiếm đâm tới. “Keng keng keng!”Tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên liên tiếp, đám người xuyên khung đồng loạt rút kiếm hướng về phía trước. Chỉ một thoáng, trong động như nở rộ một đóa kỳ hoa màu lam tối, năm sợi nhị hoa nằm bốn phía, ngọn lửa màu lam nhạt cũng theo những nhị hoa này dần dần lan về phía năm người đang cố vận công dập lửa. Thân hình run rẩy dữ dội, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Tiên giới Tứ Tôn gần như đã quên mất việc phải cứu người, chỉ toàn tâm toàn ý đối kháng với ngọn lửa, chỉ sợ phân thần một chút sẽ bị thánh hỏa thôn tính. Đột nhiên, tiếng kẻng, chuông, khánh vang lên rộn rã, khiến năm người đang vận công đồng loạt giật mình, nhất thời bị phân thần. “Xèo – -” Ngọn lửa mãnh liệt không bỏ qua cơ hội này, thế lửa đột nhiên bành trướng, đánh văng năm người lên vách động bốn phía. “Khụ!” Không nhịn được phun một ngụm máu tươi trên mặt đất, A Lãng cố gắng di chuyển thân thể như bị đông cứng của mình, trong tai là tiếng Đường Đường trong ngọn lửa thống khổ gào thét, trước mắt là thảm trạng các vị sư huynh và đại sư điệt Bạch Chí Thanh nằm bốn phía, Tiếng kẻng và chuông khánh vang lên, đồng nghĩa với việc có đại địch xâm lấn tiêng giới. Nhưng giờ phút này, Ngũ Tôn tiên giới tất cả đều đã ngã xuống trong Chúc Dung động này rồi. Ha ha, cho dù kẻ tới là ai, thì đúng là biết chọn thời điểm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.