Quyển 4 - Chương 135: Đại chiến Tịch Diêu.
Huỳnh Dị
27/04/2015
OÀ..ÀNH!
Sấm sét tiếp tục bổ xuống từ trên không trung. Những tia chớp rạch ngang trời đất. Một làn sức mạnh cực mạnh, đẩy Long Ưng tiến về phía trước. Lưng của hắn giống như bị lửa thiêu, phát ra những tiếng động. Nhưng, chẳng những hắn không bị thương, mà những loại lực kỳ lạ từ bên ngoài đến như vậy đã tăng cường ma khí cho hắn, khiến kinh mạch trong cơ thể mở rộng. Long Ưng kêu lên một tiếng đau đớn. Trước khi đến được mái hiên nhà hắn đã quay cuồng trong không trung.
Sấm sét đánh xuống soi sáng đất trời chỉ thấy một mảnh trắng xóa.
Nhưng hắn chẳng những cảm nhận được vị trí của Tịch Diêu mà còn biết rõ mình bị lửa điện đánh quay cuồng trên mặt đất.
Muốn giết Tịch Diêu. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Hắn đạp chân vào mái hiên nhà, dồn sức vào lòng bàn chân. Long Ưng bắn thẳng về phía Tịch Diêu.
Lúc Tịch Diêu nhảy lên khỏi mặt đất, song quyền của Long Ưng cũng dồn toàn lực tống thẳng vào ngực của y đẩy nước mưa bắn ra bên ngoài với uy thế không thể đỡ.
Che đầu và nửa bộ trang phục đen phía trên của Tịch Diêu bị lửa điện đốt thành tro tàn, hiện rõ diện mạo thật. Tuổi tác của y cũng khoảng hơn bốn mươi. Hình thể to cao. Gương mặt thon dài, cổ cao. Hai mắt lóng lánh hào quang trí tuệ. Chẳng những y không có gương mặt đại gian đại ác, mà còn phảng phất phong thái của trí giả ẩn sĩ, giữ lại năm chòm râu dài. Hiện tại tuy y đang trong tình cảnh chật vật, nhưng vẫn khí định thần nhàn, gặp nguy không loạn.
Ầm!
Tịch Diêu phóng hai chưởng, cứng rắn chọi lại hai quyền của Long Ưng. Chân y bước những bước kỳ lạ, di chuyển sang một bên, ý đồ khiến cho Long Ưng phải đỡ sang bên cạnh. Bất luận nhãn lực hay thủ pháp đều khiến người ta phải thán phục.
Bỗng dưng Long Ưng xoay chuyển cấp tốc. Dưới tình huống không thể biến chiêu nhưng hắn lại biến chiêu. Song quyền chia ra hai đường, cắt ngang Tịch Diêu.
OÀ..ÀNH!
Kình khí tản ra khiến cho nước mưa bắn tung tóe ra bốn phía.
Cho dù Tịch Diêu miễn cưỡng xoay chuyển chiến thuật, chia ra chống đỡ song chưởng của Long Ưng, nhưng vẫn không chống cự nổi làn sức mạnh khổng lồ như lũ quét tới. Y giống như diều đứt dây bay chéo sang một bên, liên tục phun ra hai ngụm máu tươi.
Long Ưng cũng bị chân khí hoành thiên của y phản chấn, áp chế lui về hướng bên kia, không thể truy kích.
Tịch Diêu nương theo chìm vào trong màn mưa, chỉ để lại âm thanh truyền đến:
- Ưng gia quả nhiên danh bất hư truyền. Tịch Diêu xin lĩnh giáo. Nếu Ưng gia có thể phân thân, bản nhân rất hân hạnh tiếp đón, cùng Ưng gia nâng cốc thảo luận. Xin cáo từ.
Long Ưng đứng lặng bất động, nhìn thấy Tịch Diêu biến mất trong cơn dông, cảm thấy vô cùng thống khoái, trong lòng thầm trầm trồ khen ngợi.
Trong căn phòng tắm ở Thiên Nhất Viên.
Long Ưng đứng trong làn nước nóng hừng hực, hưởng thụ sự phong lưu khi được nữ quan tắm cho. Trước đó, hắn đã ôm Mẫn Huyền Thanh thẳng vào phòng tắm, lập tức cùng nàng hợp thể giao hoan. Sau cuộc mây mưa cả hai mới đến cái hồ lớn hơn một trượng này để đôi uyên ương cùng tắm.
Mưa bên ngoài đã tạnh. Thỉnh thoảng chỉ có tiếng sấm sét vang lên mà thôi.
Long Ưng cảm giác được bàn tay ngọc ngà của Mẫn Huyền Thanh đang uyển chuyển chà lưng cho hắn, liền nhớ lại trận giao hoan kịch liệt vừa rồi. Mặc dù cả một đêm không ngủ, nhưng tinh thần của hắn lại rất thoải thoải mái. Tinh thần và ý chí chiến đấu đều ở trạng thái cao nhất.
Mẫn Huyền Thanh bước đến trước mặt hắn.
Hắn mở to mắt nhìn làn hơi nóng bốc lên cao. Một tấm thân phong lưu động lòng người, giống như một nữ thần bước lên từ hồ nước, phô bày ra tất cả trước mắt, hắn liền duỗi hai tay ra, ôm nàng vào lòng.
Mẫn Huyền Thanh ưm một tiếng, hai tay quấn lấy cổ hắn, đặt lên một nụ hôn cuồng nhiệt.
Hôn xong, Long Ưng cười nói:
- Lần này, Tịch Diêu ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo. Chỉ cần ta báo với Võ Du Nghi việc này, bảo đảm y ăn không hết. Thật không hiểu vì sao y lại thiếu khôn ngoan như vậy, lại đến hành thích Mẫn đại gia của ta?
Vừa nói, hắn vừa dùng tay vuốt ve tấm lưng trơn mượt của nàng.
Mẫn Huyền Thanh bị bàn tay của hắn mơn trớn, bất chợt phát run, cái miệng nhỏ nhắn tiến sát bên tai hắn, mềm mại nói:
- Chàng phải làm như vậy sao?
Long Ưng nói:
- Cũng không biết. Chỉ biết nếu như ép y vào tuyệt lộ, hậu quả sẽ rất khó dò. Trước khi bỏ chạy, y đã mời tiểu đệ đến gặp y. Đúng là có ý muốn giải hòa. So với bất luận kẻ nào thì y cũng là người hiểu rõ những chuyện được mất nhất. Vì sao y phải hành thích nàng?
Pháp Minh ra sức ủng hộ Tịch Diêu, xem như tận hết sức lực. Y dám mạo hiểm với khả năng rủi ro cao cũng chính là nhận ra được âm mưu của Thượng Trí Quan đối với Vô Thượng Trí Kinh, muốn một hòn đá ném trúng hai con chim. Mà đối tượng không ủng hộ y chính là Vô Cấu Tử, Đan Thanh Tử, Mẫn Huyền Thanh và vị Tiên tử mà hắn yêu thích là Đoan Mộc Lăng. Sau này y chỉ thị cho Mạc Vấn Thường đuổi giết thầy trò Đan Thanh Tử, nếu như thành công, Minh Tâm sẽ rơi vào ma trảo của Pháp Minh. Còn Tịch Diêu thì thanh thế lên cao nhất, áp đảo phái Thượng Thanh. Nào biết được Long Ưng ngang ngược phá hỏng, khiến cho Mạc Vấn Thường thất bại mà trở về.
Hiện tại tình thế thay đổi. Bởi vì Vô Cấu Tử đã chết, khiến cho Pháp Minh cảm thấy nếu Tịch Diêu không bị bản thân thao túng, sẽ uy hiếp địa vị võ lâm của y, hình thành cục diện ngang nhau. Pháp Minh bị buộc phải thôi không ủng hộ Tịch Diêu.
Dưới tình huống như vậy, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Tịch Diêu ám sát Mẫn Huyền Thanh, thật sự là chuyện hoàn toàn bất ngờ.
Mẫn Huyền Thanh nói:
- Nếu không có chàng ở đây, chắc chắn Tịch Diêu sẽ không hiện thân. Chỉ cần ta chết một cách không rõ ràng như Vô Cấu Tử, y có thể thực hiện được một ná bắn hai con chim, còn có thể giá họa cho Pháp Minh.
Long Ưng lắc đầu nói:
- Vẫn không hợp tình hợp lý. Dù cho hoài nghi người giết nàng là Pháp Minh, nhưng như thế sẽ bất lợi cho Tịch Diêu. Mượn ngoại lực gạt bỏ đối phương sẽ khiến cho đạo môn công phẫn. Chắc chắn nếu Tịch Diêu không có nguyên nhân thì sẽ không dám mạo hiểm như vậy. Ai, trời sắp sáng rồi. Chúng ta lại hoan hảo lần một, rồi tắm chung, sau đó đến Phúc Tụ Lầu, thưởng thức mỹ cảnh cầu Dược Mã sau cơn mưa có được không?
Mẫn Huyền Thanh càng ôm hắn chặt hơn.
Long Ưng ngồi ở bàn gần cửa sổ lầu hai Phúc Tụ Lầu, quan sát cầu Dược Mã bắc ngang qua con kênh Vĩnh Yên. Cảnh sắc Tây Đô sau cơn mưa thật sự quyến rũ động lòng người với bầu không khí trong lành.
Ánh mặt trời chiếu xuống làm nước sông lóng lánh. Những hàng cây dương liễu hai bên bờ sông mềm mại, thướt tha, xanh mơn mởn, nổi bật bên những dãy nhà được quy hoạch chỉnh tề.
Bởi vì thời gian còn sớm, Long Ưng lại là người đến đầu tiên. Trên lầu có hơn hai mươi cái bàn, nhưng chỉ có hai ba bàn là có khách. Bầu không khí trên lầu rất thanh tĩnh.
Phong Quá Đình đến, ngồi xuống bên cạnh Long Ưng, nhìn hắn rót trà cho mình, mỉm cười nói:
- Đêm hôm qua, tiểu tử ngươi đi đâu vậy?
Long Ưng ngạc nhiên:
- Làm sao huynh biết ta không phải từ Ngọc Hạc Am tới?
Phong Quá Đình nhìn hắn cười nói:
- Bởi vì trời chưa sáng Tiểu Ma Nữ đã la hét muốn tới Am Ngọc Hạc tìm lão ca huynh. Vạn gia đành phải cùng với chủ tớ các nàng đến Am Ngọc Hạc tìm cái tên phong lưu lãng tử này. Ta thì sợ Mẫn đại gia đến sớm, cho nên đến nơi này trước, nào biết là huynh đang đợi ta.
Long Ưng lập tức cảm thấy đau đầu. Nếu tiên tử nói cho Tiểu Ma Nữ biết hắn đi cùng với Mẫn Huyền Thanh vào lúc đêm hôm khuya khoắt thì Tiểu Ma Nữ sẽ nghĩ như thế nào? Nếu như chuyện vì Mẫn Huyền Thanh mà đại chiến với Tịch Diêu bị tung ra ngoài, thì có lấy nước rửa cũng khó sạch.
Phong Quá Đình nói:
- Hôm qua, khi tại hạ rời khỏi Am Ngọc Hạc, tìm Mẫn đại gia nói cho nàng biết chuyện của Minh Huệ và Minh Tâm. Sau khi Mẫn đại gia nghe xong, lập tức đi tìm Nguyên lão phái Thượng Thanh để nói chuyện. Cho nên ta đoán là nàng không trở về Am Ngọc Hạc.
Long Ưng cười khổ nói:
- Lão ca đoán rất chính xác. Huyền Thanh đưa tiểu đệ đi gặp Pháp Minh, nói chuyện gần nửa canh giờ. Khi trời mưa, tiểu đệ đành phải tiễn Mẫn Huyền Thanh trở lại Trường An gia, nào ngờ được Tịch Diêu đến ám sát Huyền Thanh, nên đã đại chiến cùng y một trận. Hắc, lão tiểu tử đó có công phu cũng được. Tiểu đệ xuất hết tất cả vốn liếng mà vẫn không giữ y lại được.
Phong Quá Đình mở to đôi mắt, nói:
- Đầu tiên gặp Pháp Minh, sau đó chiến đấu với Tịch Diêu, ngươi không phải bịa chuyện chứ?
Long Ưng mừng rỡ:
- Nếu có thể lừa được huynh thì khẳng định có thể lừa được Tiểu Ma Nữ. Không cần trừng mắt nhìn tiểu đệ như vậy. Nửa phần trước là chính xác. Phần sau là cùng Mẫn đại gia phối hợp song tu. Huynh nhất định phải giấu giùm tiểu đệ.
Phong Quá Đình trầm giọng nói:
- Tịch Diêu lợi hại như vậy sao?
Long Ưng nói:
- Có thể nói cho huynh biết, nếu không có sấm sét, ta rất có thể bị y làm thịt rồi. Theo như Pháp Minh nói, Tịch Diêu vẫn âm thầm tu luyện “Hoàng Thiên Đại Pháp” quái quỷ gì đó. Pháp Minh muốn tới kiểm tra di thể của Vô Cấu Tử rồi biết được sâu cạn của Tịch Diêu mà sinh lòng kiêng kỵ.
Ánh mắt Phong Quá Đình nhìn sang cầu Dược Mã, nói:
- Tiểu Ma Nữ của huynh đến rồi kìa.
Long Ưng nhìn thấy tư thế hiên ngang quất ngựa phi lên đằng trước của Tiểu Ma Nữ đang chạy lên cầu Dược Mã. Phía sau là Thanh Chi và Vạn Nhận Vũ. Thật kỳ lạ, Tiểu Ma Nữ chẳng hề tức giận, lại còn tủm tỉm nhìn chung quanh, quan sát mỹ cảnh của hai bên bờ sông cầu Dược Mã. Nhìn nàng thật sự rất thoải mái tự tại. Gương mặt tỏa sáng, giống như hoa tươi có thể tiết ra mật đường.
Phong Quá Đình đẩy vai hắn, nói:
- Còn không xuống lầu nghênh giá?
Long Ưng bước ra cửa, nghênh đón chủ tớ Tiểu Ma Nữ và Vạn Nhận Vũ, sau đó mọi người bước lên lầu.
Tiểu Ma Nữ tiến sát lại hắn, nói:
- Vì sao phải đi tìm tên bại hoại Pháp Minh kia? Y đang muốn giết chàng. Có cái gì cần phải nói chuyện chứ?
Long Ưng nghe xong, hoàn toàn yên tâm, biết rõ tiên tử không để lộ chuyện hắn và Mẫn Huyền Thanh đi chung, cũng không nói hắn rời khỏi khi nào. Làm cho Tiểu Ma Nữ hiểu lầm sau khi hắn gặp Pháp Minh xong thì đến đây luôn, liền cười nói:
- Mặc kệ y là đại phôi đản hay là tiểu bại hoại, chỉ cần làm cho đạo tôn của Tịch Diêu không thành thì là bại hoại tốt. Tiên Nhi hiểu chưa?
Địch Ngẫu Tiên cười nhẹ nhàng nói:
- Không cần biết, cũng không cần quan tâm đến chuyện của chàng. Người ta và Thanh Chi không biết đã đi chơi vui vẻ biết bao nhiêu. Đúng không, Chi Nhi?
Thanh Chi ở phía sau đáp:
- Tây Đô rất đẹp, không hề thua Thần Đô. A, Phong công tử ở kia kìa.
Phong Quá Đình đứng dậy, kéo ghế mời mọi người ngồi xuống.
Sau mấy câu hàn huyên, Phong Quá Đình nói:
- Tiểu Đào đâu rồi?
Không biết có phải do Tiểu Ma nữ thành công “bước chân vào giang hồ” hay không, mà tâm trạng cực kỳ tốt, phì cười nói:
- Người ta cao lớn như vậy, nên gọi là Đại Đào chứ không phải Tiểu Đào.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Biểu Dương có việc gấp, lát nữa sẽ đến.
Y quay sang Long Ưng nói:
- Pháp Minh có nói chuyện gì không?
Long Ưng nói:
- Y sẽ đi tìm Võ Du Nghi nói chuyện, nhờ y tạo áp lực để Tịch Diêu tạm thời buông tha mộng tưởng với đạo tôn.
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:
- Y thật sự cùng huynh hợp tác, thật sự không thể đoán được.
Long Ưng nói:
- Đó gọi là nhất thời. Huống chi, nhược điểm của y nằm trong tay tiểu đệ.
Hắn lại quay sang chủ tớ Tiểu Ma Nữ đang nhìn mình:
- Hôm nay sẽ rất bận, không rảnh mà đi chơi cùng mọi người.
Tiểu Ma Nữ vui vẻ nói:
- Ai muốn chàng đi chung chứ? Cứ yên tâm làm chuyện của chàng đi.
Phong Quá Đình nói:
- Nhưng đêm nay phải về nhà sớm. Ha ha...
Tiểu Ma Nữ sẵng giọng:
- Nói các người rắn chuột một ổ cũng đúng mà.
Vạn Nhận Vũ kêu oan:
- Ta không nói gì mà.
Tiểu Ma Nữ không để ý tới y, nói:
- Không phải Thiên Nữ đã tới rồi sao?
Long Ưng thấp thỏm không yên, không dám đáp lại, làm ra vẻ không biết, nhìn sang Phong Quá Đình.
Phong Quá Đình liền nói:
- Đạo tôn của nàng ấy rất bận rộn, không biết có tới hay không.
Tiểu Ma Nữ tiến sát bên tai Long Ưng, nhẹ nhàng nói:
- Sư phụ giữ chàng ở lại Am Ngọc Hạc có chuyện gì không?
Long Ưng đang muốn trả lời thì có một đạo nhân trẻ tuổi đang bước lên lầu hai, đến chỗ bọn họ.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía gã.
Đạo nhân đứng nghiêm thi lễ, nói:
- Bần đạo phụng lệnh của thiên sư, đặc biệt tới mời Ưng gia đến đạo đàn Thiên Sư để gặp.
Ngoại trừ Long Ưng ra, tất cả mọi người đều thực sự kinh ngạc.
Long Ưng đứng dậy, quay sang nói với mọi người:
- Đợi tin tức tốt của tiểu đệ.
Dứt lời hắn liền đi theo đạo nhân trẻ tuổi.
Sấm sét tiếp tục bổ xuống từ trên không trung. Những tia chớp rạch ngang trời đất. Một làn sức mạnh cực mạnh, đẩy Long Ưng tiến về phía trước. Lưng của hắn giống như bị lửa thiêu, phát ra những tiếng động. Nhưng, chẳng những hắn không bị thương, mà những loại lực kỳ lạ từ bên ngoài đến như vậy đã tăng cường ma khí cho hắn, khiến kinh mạch trong cơ thể mở rộng. Long Ưng kêu lên một tiếng đau đớn. Trước khi đến được mái hiên nhà hắn đã quay cuồng trong không trung.
Sấm sét đánh xuống soi sáng đất trời chỉ thấy một mảnh trắng xóa.
Nhưng hắn chẳng những cảm nhận được vị trí của Tịch Diêu mà còn biết rõ mình bị lửa điện đánh quay cuồng trên mặt đất.
Muốn giết Tịch Diêu. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Hắn đạp chân vào mái hiên nhà, dồn sức vào lòng bàn chân. Long Ưng bắn thẳng về phía Tịch Diêu.
Lúc Tịch Diêu nhảy lên khỏi mặt đất, song quyền của Long Ưng cũng dồn toàn lực tống thẳng vào ngực của y đẩy nước mưa bắn ra bên ngoài với uy thế không thể đỡ.
Che đầu và nửa bộ trang phục đen phía trên của Tịch Diêu bị lửa điện đốt thành tro tàn, hiện rõ diện mạo thật. Tuổi tác của y cũng khoảng hơn bốn mươi. Hình thể to cao. Gương mặt thon dài, cổ cao. Hai mắt lóng lánh hào quang trí tuệ. Chẳng những y không có gương mặt đại gian đại ác, mà còn phảng phất phong thái của trí giả ẩn sĩ, giữ lại năm chòm râu dài. Hiện tại tuy y đang trong tình cảnh chật vật, nhưng vẫn khí định thần nhàn, gặp nguy không loạn.
Ầm!
Tịch Diêu phóng hai chưởng, cứng rắn chọi lại hai quyền của Long Ưng. Chân y bước những bước kỳ lạ, di chuyển sang một bên, ý đồ khiến cho Long Ưng phải đỡ sang bên cạnh. Bất luận nhãn lực hay thủ pháp đều khiến người ta phải thán phục.
Bỗng dưng Long Ưng xoay chuyển cấp tốc. Dưới tình huống không thể biến chiêu nhưng hắn lại biến chiêu. Song quyền chia ra hai đường, cắt ngang Tịch Diêu.
OÀ..ÀNH!
Kình khí tản ra khiến cho nước mưa bắn tung tóe ra bốn phía.
Cho dù Tịch Diêu miễn cưỡng xoay chuyển chiến thuật, chia ra chống đỡ song chưởng của Long Ưng, nhưng vẫn không chống cự nổi làn sức mạnh khổng lồ như lũ quét tới. Y giống như diều đứt dây bay chéo sang một bên, liên tục phun ra hai ngụm máu tươi.
Long Ưng cũng bị chân khí hoành thiên của y phản chấn, áp chế lui về hướng bên kia, không thể truy kích.
Tịch Diêu nương theo chìm vào trong màn mưa, chỉ để lại âm thanh truyền đến:
- Ưng gia quả nhiên danh bất hư truyền. Tịch Diêu xin lĩnh giáo. Nếu Ưng gia có thể phân thân, bản nhân rất hân hạnh tiếp đón, cùng Ưng gia nâng cốc thảo luận. Xin cáo từ.
Long Ưng đứng lặng bất động, nhìn thấy Tịch Diêu biến mất trong cơn dông, cảm thấy vô cùng thống khoái, trong lòng thầm trầm trồ khen ngợi.
Trong căn phòng tắm ở Thiên Nhất Viên.
Long Ưng đứng trong làn nước nóng hừng hực, hưởng thụ sự phong lưu khi được nữ quan tắm cho. Trước đó, hắn đã ôm Mẫn Huyền Thanh thẳng vào phòng tắm, lập tức cùng nàng hợp thể giao hoan. Sau cuộc mây mưa cả hai mới đến cái hồ lớn hơn một trượng này để đôi uyên ương cùng tắm.
Mưa bên ngoài đã tạnh. Thỉnh thoảng chỉ có tiếng sấm sét vang lên mà thôi.
Long Ưng cảm giác được bàn tay ngọc ngà của Mẫn Huyền Thanh đang uyển chuyển chà lưng cho hắn, liền nhớ lại trận giao hoan kịch liệt vừa rồi. Mặc dù cả một đêm không ngủ, nhưng tinh thần của hắn lại rất thoải thoải mái. Tinh thần và ý chí chiến đấu đều ở trạng thái cao nhất.
Mẫn Huyền Thanh bước đến trước mặt hắn.
Hắn mở to mắt nhìn làn hơi nóng bốc lên cao. Một tấm thân phong lưu động lòng người, giống như một nữ thần bước lên từ hồ nước, phô bày ra tất cả trước mắt, hắn liền duỗi hai tay ra, ôm nàng vào lòng.
Mẫn Huyền Thanh ưm một tiếng, hai tay quấn lấy cổ hắn, đặt lên một nụ hôn cuồng nhiệt.
Hôn xong, Long Ưng cười nói:
- Lần này, Tịch Diêu ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo. Chỉ cần ta báo với Võ Du Nghi việc này, bảo đảm y ăn không hết. Thật không hiểu vì sao y lại thiếu khôn ngoan như vậy, lại đến hành thích Mẫn đại gia của ta?
Vừa nói, hắn vừa dùng tay vuốt ve tấm lưng trơn mượt của nàng.
Mẫn Huyền Thanh bị bàn tay của hắn mơn trớn, bất chợt phát run, cái miệng nhỏ nhắn tiến sát bên tai hắn, mềm mại nói:
- Chàng phải làm như vậy sao?
Long Ưng nói:
- Cũng không biết. Chỉ biết nếu như ép y vào tuyệt lộ, hậu quả sẽ rất khó dò. Trước khi bỏ chạy, y đã mời tiểu đệ đến gặp y. Đúng là có ý muốn giải hòa. So với bất luận kẻ nào thì y cũng là người hiểu rõ những chuyện được mất nhất. Vì sao y phải hành thích nàng?
Pháp Minh ra sức ủng hộ Tịch Diêu, xem như tận hết sức lực. Y dám mạo hiểm với khả năng rủi ro cao cũng chính là nhận ra được âm mưu của Thượng Trí Quan đối với Vô Thượng Trí Kinh, muốn một hòn đá ném trúng hai con chim. Mà đối tượng không ủng hộ y chính là Vô Cấu Tử, Đan Thanh Tử, Mẫn Huyền Thanh và vị Tiên tử mà hắn yêu thích là Đoan Mộc Lăng. Sau này y chỉ thị cho Mạc Vấn Thường đuổi giết thầy trò Đan Thanh Tử, nếu như thành công, Minh Tâm sẽ rơi vào ma trảo của Pháp Minh. Còn Tịch Diêu thì thanh thế lên cao nhất, áp đảo phái Thượng Thanh. Nào biết được Long Ưng ngang ngược phá hỏng, khiến cho Mạc Vấn Thường thất bại mà trở về.
Hiện tại tình thế thay đổi. Bởi vì Vô Cấu Tử đã chết, khiến cho Pháp Minh cảm thấy nếu Tịch Diêu không bị bản thân thao túng, sẽ uy hiếp địa vị võ lâm của y, hình thành cục diện ngang nhau. Pháp Minh bị buộc phải thôi không ủng hộ Tịch Diêu.
Dưới tình huống như vậy, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Tịch Diêu ám sát Mẫn Huyền Thanh, thật sự là chuyện hoàn toàn bất ngờ.
Mẫn Huyền Thanh nói:
- Nếu không có chàng ở đây, chắc chắn Tịch Diêu sẽ không hiện thân. Chỉ cần ta chết một cách không rõ ràng như Vô Cấu Tử, y có thể thực hiện được một ná bắn hai con chim, còn có thể giá họa cho Pháp Minh.
Long Ưng lắc đầu nói:
- Vẫn không hợp tình hợp lý. Dù cho hoài nghi người giết nàng là Pháp Minh, nhưng như thế sẽ bất lợi cho Tịch Diêu. Mượn ngoại lực gạt bỏ đối phương sẽ khiến cho đạo môn công phẫn. Chắc chắn nếu Tịch Diêu không có nguyên nhân thì sẽ không dám mạo hiểm như vậy. Ai, trời sắp sáng rồi. Chúng ta lại hoan hảo lần một, rồi tắm chung, sau đó đến Phúc Tụ Lầu, thưởng thức mỹ cảnh cầu Dược Mã sau cơn mưa có được không?
Mẫn Huyền Thanh càng ôm hắn chặt hơn.
Long Ưng ngồi ở bàn gần cửa sổ lầu hai Phúc Tụ Lầu, quan sát cầu Dược Mã bắc ngang qua con kênh Vĩnh Yên. Cảnh sắc Tây Đô sau cơn mưa thật sự quyến rũ động lòng người với bầu không khí trong lành.
Ánh mặt trời chiếu xuống làm nước sông lóng lánh. Những hàng cây dương liễu hai bên bờ sông mềm mại, thướt tha, xanh mơn mởn, nổi bật bên những dãy nhà được quy hoạch chỉnh tề.
Bởi vì thời gian còn sớm, Long Ưng lại là người đến đầu tiên. Trên lầu có hơn hai mươi cái bàn, nhưng chỉ có hai ba bàn là có khách. Bầu không khí trên lầu rất thanh tĩnh.
Phong Quá Đình đến, ngồi xuống bên cạnh Long Ưng, nhìn hắn rót trà cho mình, mỉm cười nói:
- Đêm hôm qua, tiểu tử ngươi đi đâu vậy?
Long Ưng ngạc nhiên:
- Làm sao huynh biết ta không phải từ Ngọc Hạc Am tới?
Phong Quá Đình nhìn hắn cười nói:
- Bởi vì trời chưa sáng Tiểu Ma Nữ đã la hét muốn tới Am Ngọc Hạc tìm lão ca huynh. Vạn gia đành phải cùng với chủ tớ các nàng đến Am Ngọc Hạc tìm cái tên phong lưu lãng tử này. Ta thì sợ Mẫn đại gia đến sớm, cho nên đến nơi này trước, nào biết là huynh đang đợi ta.
Long Ưng lập tức cảm thấy đau đầu. Nếu tiên tử nói cho Tiểu Ma Nữ biết hắn đi cùng với Mẫn Huyền Thanh vào lúc đêm hôm khuya khoắt thì Tiểu Ma Nữ sẽ nghĩ như thế nào? Nếu như chuyện vì Mẫn Huyền Thanh mà đại chiến với Tịch Diêu bị tung ra ngoài, thì có lấy nước rửa cũng khó sạch.
Phong Quá Đình nói:
- Hôm qua, khi tại hạ rời khỏi Am Ngọc Hạc, tìm Mẫn đại gia nói cho nàng biết chuyện của Minh Huệ và Minh Tâm. Sau khi Mẫn đại gia nghe xong, lập tức đi tìm Nguyên lão phái Thượng Thanh để nói chuyện. Cho nên ta đoán là nàng không trở về Am Ngọc Hạc.
Long Ưng cười khổ nói:
- Lão ca đoán rất chính xác. Huyền Thanh đưa tiểu đệ đi gặp Pháp Minh, nói chuyện gần nửa canh giờ. Khi trời mưa, tiểu đệ đành phải tiễn Mẫn Huyền Thanh trở lại Trường An gia, nào ngờ được Tịch Diêu đến ám sát Huyền Thanh, nên đã đại chiến cùng y một trận. Hắc, lão tiểu tử đó có công phu cũng được. Tiểu đệ xuất hết tất cả vốn liếng mà vẫn không giữ y lại được.
Phong Quá Đình mở to đôi mắt, nói:
- Đầu tiên gặp Pháp Minh, sau đó chiến đấu với Tịch Diêu, ngươi không phải bịa chuyện chứ?
Long Ưng mừng rỡ:
- Nếu có thể lừa được huynh thì khẳng định có thể lừa được Tiểu Ma Nữ. Không cần trừng mắt nhìn tiểu đệ như vậy. Nửa phần trước là chính xác. Phần sau là cùng Mẫn đại gia phối hợp song tu. Huynh nhất định phải giấu giùm tiểu đệ.
Phong Quá Đình trầm giọng nói:
- Tịch Diêu lợi hại như vậy sao?
Long Ưng nói:
- Có thể nói cho huynh biết, nếu không có sấm sét, ta rất có thể bị y làm thịt rồi. Theo như Pháp Minh nói, Tịch Diêu vẫn âm thầm tu luyện “Hoàng Thiên Đại Pháp” quái quỷ gì đó. Pháp Minh muốn tới kiểm tra di thể của Vô Cấu Tử rồi biết được sâu cạn của Tịch Diêu mà sinh lòng kiêng kỵ.
Ánh mắt Phong Quá Đình nhìn sang cầu Dược Mã, nói:
- Tiểu Ma Nữ của huynh đến rồi kìa.
Long Ưng nhìn thấy tư thế hiên ngang quất ngựa phi lên đằng trước của Tiểu Ma Nữ đang chạy lên cầu Dược Mã. Phía sau là Thanh Chi và Vạn Nhận Vũ. Thật kỳ lạ, Tiểu Ma Nữ chẳng hề tức giận, lại còn tủm tỉm nhìn chung quanh, quan sát mỹ cảnh của hai bên bờ sông cầu Dược Mã. Nhìn nàng thật sự rất thoải mái tự tại. Gương mặt tỏa sáng, giống như hoa tươi có thể tiết ra mật đường.
Phong Quá Đình đẩy vai hắn, nói:
- Còn không xuống lầu nghênh giá?
Long Ưng bước ra cửa, nghênh đón chủ tớ Tiểu Ma Nữ và Vạn Nhận Vũ, sau đó mọi người bước lên lầu.
Tiểu Ma Nữ tiến sát lại hắn, nói:
- Vì sao phải đi tìm tên bại hoại Pháp Minh kia? Y đang muốn giết chàng. Có cái gì cần phải nói chuyện chứ?
Long Ưng nghe xong, hoàn toàn yên tâm, biết rõ tiên tử không để lộ chuyện hắn và Mẫn Huyền Thanh đi chung, cũng không nói hắn rời khỏi khi nào. Làm cho Tiểu Ma Nữ hiểu lầm sau khi hắn gặp Pháp Minh xong thì đến đây luôn, liền cười nói:
- Mặc kệ y là đại phôi đản hay là tiểu bại hoại, chỉ cần làm cho đạo tôn của Tịch Diêu không thành thì là bại hoại tốt. Tiên Nhi hiểu chưa?
Địch Ngẫu Tiên cười nhẹ nhàng nói:
- Không cần biết, cũng không cần quan tâm đến chuyện của chàng. Người ta và Thanh Chi không biết đã đi chơi vui vẻ biết bao nhiêu. Đúng không, Chi Nhi?
Thanh Chi ở phía sau đáp:
- Tây Đô rất đẹp, không hề thua Thần Đô. A, Phong công tử ở kia kìa.
Phong Quá Đình đứng dậy, kéo ghế mời mọi người ngồi xuống.
Sau mấy câu hàn huyên, Phong Quá Đình nói:
- Tiểu Đào đâu rồi?
Không biết có phải do Tiểu Ma nữ thành công “bước chân vào giang hồ” hay không, mà tâm trạng cực kỳ tốt, phì cười nói:
- Người ta cao lớn như vậy, nên gọi là Đại Đào chứ không phải Tiểu Đào.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Biểu Dương có việc gấp, lát nữa sẽ đến.
Y quay sang Long Ưng nói:
- Pháp Minh có nói chuyện gì không?
Long Ưng nói:
- Y sẽ đi tìm Võ Du Nghi nói chuyện, nhờ y tạo áp lực để Tịch Diêu tạm thời buông tha mộng tưởng với đạo tôn.
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:
- Y thật sự cùng huynh hợp tác, thật sự không thể đoán được.
Long Ưng nói:
- Đó gọi là nhất thời. Huống chi, nhược điểm của y nằm trong tay tiểu đệ.
Hắn lại quay sang chủ tớ Tiểu Ma Nữ đang nhìn mình:
- Hôm nay sẽ rất bận, không rảnh mà đi chơi cùng mọi người.
Tiểu Ma Nữ vui vẻ nói:
- Ai muốn chàng đi chung chứ? Cứ yên tâm làm chuyện của chàng đi.
Phong Quá Đình nói:
- Nhưng đêm nay phải về nhà sớm. Ha ha...
Tiểu Ma Nữ sẵng giọng:
- Nói các người rắn chuột một ổ cũng đúng mà.
Vạn Nhận Vũ kêu oan:
- Ta không nói gì mà.
Tiểu Ma Nữ không để ý tới y, nói:
- Không phải Thiên Nữ đã tới rồi sao?
Long Ưng thấp thỏm không yên, không dám đáp lại, làm ra vẻ không biết, nhìn sang Phong Quá Đình.
Phong Quá Đình liền nói:
- Đạo tôn của nàng ấy rất bận rộn, không biết có tới hay không.
Tiểu Ma Nữ tiến sát bên tai Long Ưng, nhẹ nhàng nói:
- Sư phụ giữ chàng ở lại Am Ngọc Hạc có chuyện gì không?
Long Ưng đang muốn trả lời thì có một đạo nhân trẻ tuổi đang bước lên lầu hai, đến chỗ bọn họ.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía gã.
Đạo nhân đứng nghiêm thi lễ, nói:
- Bần đạo phụng lệnh của thiên sư, đặc biệt tới mời Ưng gia đến đạo đàn Thiên Sư để gặp.
Ngoại trừ Long Ưng ra, tất cả mọi người đều thực sự kinh ngạc.
Long Ưng đứng dậy, quay sang nói với mọi người:
- Đợi tin tức tốt của tiểu đệ.
Dứt lời hắn liền đi theo đạo nhân trẻ tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.