Quyển 4 - Chương 136: Thiên sư Tịch Diêu (thượng).
Huỳnh Dị
27/04/2015
Đạo quan của Thiên Sư Đạo trải rộng khắp cả nước, do hai đạo đàn lớn làm tổng lĩnh, gọi là Nam Cung Bắc Đàn. Trong đó, Bắc Đàn chính là Thiên Sư Đạo Đàn ở bờ Bắc đường nằm ven sông vùng ngoại ô phía tây Trường An. Nó được xây dựng trên vùng rừng núi cây cối xanh tươi, quy mô hùng vĩ, cách Tây Kinh mười tám dặm. Đây là nơi có cảnh đẹp nổi tiếng và cũng là thánh địa của những người thờ phụng đạo giáo trong thiên hạ.
Cánh cổng của đạo quan nằm ở chân núi, giống như Tịnh Niệm Thiền Viện. Ở đây cũng có những bậc thang dài đưa thẳng lên đạo quan.
Long Ưng cùng đạo trưởng Lĩnh Lộ bước theo những bậc thang đó đi lên. Đi qua hai cảnh cổng là đến quảng trường lớn. Ở hai bên quảng trường là Chung Lâu và Kinh Lâu đứng sừng sững. Xa xa, chỉ thấy lầu các san sát, cảnh tượng uy nghiêm, tràn đầy sức cuốn hút của tôn giáo.
Vị đạo trưởng trẻ tuổi kia tên là Tuyệt Trần. Y vô cùng cung kính với Long Ưng, đồng thời cũng rất lịch sự khách khí giới thiệu:
- Thẳng phía quan môn, nằm ở phía sau Chung Lâu và Kinh Lâu là đạo đàn của chúng ta, phía sau đạo đàn là Điện Thiên Tôn và Giảng Kinh Đường, đằng sau còn có vườn thuốc, vườn rau và hơn hai mươi lầu các để ở.
Long Ưng líu lưỡi:
- Nhìn từ dưới lên, thật không biết đạo trường của các vị lại rộng lớn như vậy.
Rồi hắn nhìn xung quanh:
- Hai bên có rất nhiều lầu, nhiều phòng, chẳng hay đó là nơi nào vậy?
Tuyệt Trần đưa hắn đi qua một quảng trường vắng bóng người, vừa bước đi vừa chỉ trỏ:
- Bên phải là mười phòng để khách tới chơi có nơi nghỉ tạm, hai tòa điện vũ đứng song song ở kế đó là viện Thuyết Pháp, nhà kho và lư đồng. Bên kia là phòng dành cho tục khách, Tả Kinh Viện, Thụ Đạo Viện, Tinh Thư Viện, Tinh Nhập Phường và Thiêu Hương Viện. Ngoài ra còn có bốn sư phòng để chúng tôi tĩnh tu.
Long Ưng như được mở rộng tầm mắt, liền hỏi:
- Thiên Sư ở tòa tĩnh viện kinh đường nào vậy?
Tuyệt Trần đáp:
- Mỗi sáng sớm Thiên Sư đều tới đạo trường phía sau Thối Tư Nhai tĩnh tu. Hiện tại Thiên Sư đang đợi Long gia đại giá đấy.
Trong lòng Long Ưng chợt xuất hiện một thứ cảm giác kỳ lạ, hắn không nói gì nữa, cất bước đi theo Tuyệt Trần tới phía sau đạo trường hùng vĩ.
Tịch Diêu đứng ngạo nghễ bên vách núi, chăm chú nhìn xuống cảnh đẹp tuyệt mỹ nơi hai dòng sông giao nhau trên đồng bằng Quan Trung.
Sắc mặt của lão tái nhợt. Sau khi Tuyệt Trần cáo lui, Long Ưng đi đến bên cạnh y, ngay lập tức nói thẳng vào vấn đề chính:
- Tại sao Thiên Sư phải hành thích Huyền Thanh?
Tịch Diêu chăm chú nhìn về phía xa, ung dung đáp:
- Mục tiêu của ta không phải ả, mà là ngươi.
Long Ưng lấy làm kỳ lạ, hỏi:
- Thiên Sư vẫn chưa có được vị trí đạo tôn, bớt được chuyện nào hay chuyện đó. Bây giờ ngươi lại vì ta mà để lộ hành tung, đó liệu có phải là bước đi khôn ngoan không?
Khuôn mặt gầy gò của Tịch Diêu toát lên vẻ đau thương, y chậm rãi nói:
- Ta không hề để tâm đến chuyện được mất của vị trí đạo tôn. Ưng gia quả thật phi phàm, lại có thể dùng uy lực của Lôi Điện để gây khó dễ cho ta. Haiz, thực không muốn giấu ngươi, Ưng gia đã giúp ta cảm thấy ngập tràn hy vọng về nhân gian trần thế khổ cực không lối thoát này.
Đầu óc Long Ưng bắt đầu mơ hồ:
- Nếu đã vậy thì tại sao còn muốn giết Vô Cấu Tử?
Ánh mắt Tịch Diêu vẫn không rời khỏi cảnh đẹp dưới vách núi, thản nhiên nói:
- Bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, Ưng gia không rõ về tình hình bên trong, tất nhiên không hiểu được.
Long Ưng nói:
- Những chuyện thể hiện ra bên ngoài rõ ràng như vậy rồi. Kinh Thiên Sư Đạo đến, nhưng chữ nào chữ nấy ẩn chứa huyền cơ, tiểu đệ không những không hiểu gì, mà còn cho rằng Thiên Sư là người nói một đằng làm một nẻo, trước sau mâu thuẫn với nhau.
Cuối cùng Tịch Diêu cũng quay sang nhìn hắn, hai mắt chớp chớp toát ra hào quang trí tuệ nhưng cũng ẩn chưa thần sắc đau thương mà người khác khó có thể hiểu được. Với ngữ điệu bình thản, không cao không thấp, y nói:
- Ưng gia tin tưởng vào tiền thế kim sinh không? (kiếp trước kiếp này)
Long Ưng ngạc nhiên:
- Chuyện này có liên quan gì đến việc giết Vô Cấu Tử? Không lẽ Vô Cấu Tử là kẻ địch kiếp trước của Thiên Sư, phải diệt trước để phòng hậu quả sau này sao?
Tịch Diêu thản nhiên nói:
- Ưng gia vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Long Ưng nhăn nhó cười:
- Đây là vấn đề có tin tưởng hay không sao? Ta thì lại hy vọng có luân hồi chuyển thế, như vậy sẽ có nhiều kiếp sống thú vị hơn.
Tịch Diêu ngước nhìn bầu trời cao trong xanh, mây trắng lững lờ trôi rồi khẽ thở dài:
- Nhìn bầu trời trong xanh như vậy, ai có thể nghĩ đến trận mưa bão sấm chớp điên cuồng đêm qua cơ chứ?
Trong lòng Long Ưng thoáng xuất hiện chút cảm giác lạ lùng, một lần nữa ngước nhìn Tịch Diêu đang đứng trước mình. Tại sao trước giờ hắn chưa nghĩ rằng y là người đa sầu đa cảm như vậy chứ?
Tịch Diêu nói:
- Đối với kiếp trước, ta đều quên hết tất cả mọi người, nhưng đôi lúc, có những chuyện gì đó xảy ra khiến cho hình ảnh kiếp trước lại như những thước phim chân thực tuôn trào trong ký ức ta. Ta có thể nhớ lại được người của kiếp trước, bởi vậy chuyện luân hồi chuyển thế đối với ta mà nói không phải sự phân biệt giữa tin hay không tin, mà nó chính xác là một sự thật.
Lúc này Long Ưng đã quên hết chuyện mà hắn định đến tìm y để đàm phán. Hắn thốt lên kinh ngạc:
- Vậy đó là những chuyện đặc biệt gì mà có thể làm khơi dậy ký ức của Thiên Sư về kiếp trước?
Tịch Diêu nhìn hắn, nói:
- Ưng gia từng tập Dịch không?
Long Ưng mơ hồ:
- Chuyện này có liên quan gì đến tiền thế kim sinh chứ?
Tịch Diêu nói:
- Trong lòng Ưng gia, Dịch là gì?
Long Ưng thành thật đáp:
- Ta thì không có suy nghĩ sâu xa về vấn đề này. Đối với học vấn của con người có Trị Kinh là gốc, Trị Kinh lại dùng Trị Dịch làm điểm chốt, bởi Dịch có thể khiến Âm Dương biến đổi kỳ dị, bao quát vũ trụ.
Tịch Diêu chắp tay sau lưng, nói với vẻ khinh thường:
- Đây chỉ là ý kiến của Nho, chuyện gì cũng lôi nội thánh ngoại vương, sùng đức quảng nghiệp vào. Dịch dùng tám tám sáu mươi tư quẻ tạo thành một hệ thống hoàn mỹ. Đối với thiên địa thì dò xét quỷ thần; dùng trong chiêm toán thì có thể kết hợp với nhân tâm, cát hung hiện rõ trước mắt; dùng cho con người thì lại là sự biến hóa cùng cực của nhân sinh, họa phúc vinh nhục. Năm ta mười sáu tuổi đã nắm rõ bói toán, tinh thông Dịch Lý, còn đưa Dịch vào Võ. Đến năm hai mươi lăm tuổi võ công đại thành, ngay cả sư phụ ta cũng không được bằng ta. Nhưng ta vẫn không thấy vui vẻ, trong lòng luôn có cảm giác không thỏa mãn. Thứ ta muốn không phải là những thứ này.
Long Ưng nhớ Đoan Mộc Lăng đã từng nói rằng dã tâm của y rất lớn.
Hắn không kiềm chế được liền hỏi:
- Mục tiêu của Thiên Sư có phải là tranh bá thiên hạ, thống trị vạn dân không?
Nét mặt Tịch Diêu có chút buồn khổ:
- Nỗi thống khổ của ta là do lúc đó ta không nhìn thấy hy vọng của tu luyện Đạo gia. Bất luận là Phật hay Đạo, có lẽ cũng chỉ là cách ta tự lừa gạt bản thân mình mà thôi, sau cùng rốt cuộc cũng không thoát được khỏi cái chết. Sau khi Đạo Tôn chết đi, thân thể hóa thành Kim Cương Bất Hoại thì có gì đâu? Tất cả vẫn chỉ bị kìm kẹp trong nhân thế không lối thoát này mà thôi.
Đây là lần thứ hai y nhắc tới hai chữ “lối thoát”.
Long Ưng kinh hoàng:
- Nhưng bây giờ Thiên Sư là người đứng đầu của Đạo Môn, vậy mà ngươi lại nói với ta chuyện thành tiên thành thánh là lừa gạt người, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao Thiên Sư không rời khỏi Đạo Môn?
Ánh mắt Tịch Diêu nhìn thẳng vào hắn, điềm tĩnh hỏi:
- Thoát khỏi Đạo Môn? Lúc đó ta cũng muốn làm như vậy đấy. Nhưng sư phụ ta đã nói mấy câu, làm thay đổi vận mệnh của ta.
Long Ưng không nói gì nữa, chỉ đứng sững một chỗ nhìn y. Bởi hắn không thể nào đoán ra được sư phụ của Tịch Diêu mất hết niềm tin vào đồ đệ, như vậy thì còn gì để nói nữa chứ. Sư phụ của Tịch Diêu có lẽ chính là đạo chủ đời trước của Thiên Sư Đạo.
Đôi mắt Tịch Diêu lúc này đang đắm chìm trong một khoảng hồi ức. Y nhìn xuống đồng bằng dưới chân núi, rồi nói chậm rãi:
- Sư phụ nói, nếu ngươi chịu kế thừa vị trí đạo chủ, phát triển làm rạng danh Thiên Sư Đạo, ta sẽ truyền cho người một cuốn sách bí mật mà chỉ có Tông Chủ Thiên Sư Đạo mới có, bảo đảm có thể thay đổi hoàn toàn niềm tin và suy nghĩ bây giờ của ngươi.
Rồi y đón lấy ánh mắt hắn, nói:
- Ngươi cũng biết được đáp án của ta rồi đấy, ta không những trở thành đạo chủ của Thiên Sư Đạo mà còn nhìn thấy cuốn sách đó.
Long Ưng không khỏi hiếu kỳ, liền hỏi:
- Cuốn sách bí mật gì mà lại lợi hại như vậy? Nó có thay đổi được hoàn toàn suy nghĩ của ngươi lúc đó không?
Tịch Diêu thở dài:
- Không những thay đổi hoàn toàn cách nghĩ của ta, mà còn biến ta thành một người ngoài cuộc.
Long Ưng thực sự kinh ngạc:
- Người ngoài cuộc?
Tịch Diêu bình tĩnh trả lời:
- Người ngoài cuộc chính là người nắm giữ chân lý cuối cùng, có thể nhìn thấu tất cả những sự việc trên đời, hơn nữa càng khó để quên đi tất cả những gì đã dấn thân vào đó từ những thăng trầm, sinh lão bệnh tử. Tuy rằng thân thể vẫn nằm trong vòng sinh tử nhưng trong tâm tư đã trở thành một người ngoài cuộc. Những khổ đau và hạnh phúc trong đó thực sự chưa đủ để nói ra với người ngoài, chỉ Ưng gia mới có tư cách nghe những chuyện này thôi, bởi ta và ngươi có linh thông giống nhau. Thượng đế ấn định chúng ta là đại địch một sống một chết, nhưng cũng là đối thủ trời định có chung tính cách, giúp đỡ lẫn nhau.
Long Ưng lấy làm kỳ lại, nói:
- Ta vẫn không hiểu sự khác nhau giữa người ngoài cuộc và người trong cuộc, cũng như không hiểu tại sao chúng ta là đại địch không cùng thể cùng tồn tại, và càng không hiểu được ngươi đã từng xem cái gì. Thiên Sư có thể nói rõ hơn được không?
Tịch Diêu chắp tay ngửa mặt lên trời, nói:
- Trong trời đất này này không phải là không có số. Dịch chính là một loại số, vận dụng trăm ngàn cách chính là ở trong đó, nhưng chỉ người có duyên mới biết được nó. Giống như Ưng gia, tuy thân thể linh thông nhưng lại không thể phát huy được. Tuy nhiên chỉ cần ngươi tập Dịch, hơn nữa sử dụng đến mức có thể xuất thần nhập hóa thì có thể dùng hệ thống và công cụ này đưa linh thông của ngươi phát huy đến tận cùng.
Long Ưng bắt đầu quen với cách nói chuyện trên trời dưới bể, không biên giới của y, nhưng có thể từ một suy nghĩ mà tiến dần đến những phương hướng và lĩnh vực khác nhau thì hắn vẫn mơ hồ không rõ, đành phải hỏi tiếp:
- Vậy rốt cuộc Thiên Tôn của Thiên Sư đã đưa cho ngươi cuốn sách bí mật như thế nào?
Trong lòng hắn thầm nghĩ có lẽ đó là một kẻ thông minh đến điên cuồng, kiêu ngạo tự phụ, không coi ai ra gì, coi mạng người như cỏ rác nhưng lại tự coi mình là người rất tôn nghiêm và khách khí. Mẫn Huyền Thanh nói y ngang ngược bá đạo, có lẽ cũng thấy được phần kiêu ngạo của y.
Tịch Diêu nhìn về phía hắn, thong dong nói:
- Cuốn sư phụ đưa cho ta là bản chép tay cuốn bí truyền của tiên sư tổ Lô Tuần, ghi lại quá trình tu luyện Hoàng Thiên Đại Pháp và những thứ bình sinh trong cuộc đời của người. Với phương thức người nọ truyền người kia, nó được chưởng môn Thiên Sư Môn truyền từ đời này sang đời khác, đến ta đã qua bốn đời rồi.
Long Ưng nói:
- Thì ra là một cuốn bí kíp võ công.
Tịch Diêu đáp lại:
- Ta cũng nghĩ như ngươi, thậm chí còn không quá coi trọng Hoàng Thiên Đại Pháp. Nhưng ngươi có hiểu được Hoàng Thiên Đại Pháp là cái gì không?
Long Ưng lắc đầu không biết.
Tịch Diêu giải thích:
- Hoàng Thiên Đạo Pháp là kỳ công mà sư phụ Tôn Ân của Lô Tuần tự nghĩ ra, đưa võ công, đan thuật và những điều tự nhiên kết hợp với nhau. Khi luyện đến cảnh giới cao nhất, có khả năng thông thiên triệt địa, có thể lấy được tinh hoa của đất trời, đạt đến cảnh giới dương vô cực. Trên đời này chưa từng có gì là tình cờ cả, ta được trời định là phải xem cuốn sách đó, bởi nó là do ta tự tay viết.
Long Ưng kinh ngạc:
- Không phải người nói là do sư tổ Lô Tuần viết sao? Bây giờ bỗng nhiên lại biến thành là ngươi viết?
Ánh mắt Tịch Diêu chớp chớp, giọng nói cũng trầm xuống:
- Từ khi ta bắt đầu đọc câu đầu tiên của cuốn sách đó, trong lòng chợt dâng trào một loại cảm giác kỳ lạ, có chút gì đó rất thân quen, nhưng lại không thể ngừng lại được. Đối với những cảm nhận mà Lô Tuần viết trong cuốn sách, ta dường như đã từng trải qua, đồng cam cộng khổ, vui buồn sẻ chia với hắn. Mãi đến khi ta nhìn thấy đoạn đối thoại giữa hắn với Yến Phi, ta liền giống như bừng tỉnh từ một giấc mộng. Haiz!
Long Ưng kinh hãi:
- Yến Phi?
Tịch Diêu hứng khởi nói:
- Bởi vậy ta mới nói trong trời đất này, không phải không có số, trên đời này không có chuyện gì là tình cờ cả. Ưng gia cũng biết Yến Phi là ai có phải không?
Đầu Long Ưng bỗng có cảm giác tê tê giật giật.
Cánh cổng của đạo quan nằm ở chân núi, giống như Tịnh Niệm Thiền Viện. Ở đây cũng có những bậc thang dài đưa thẳng lên đạo quan.
Long Ưng cùng đạo trưởng Lĩnh Lộ bước theo những bậc thang đó đi lên. Đi qua hai cảnh cổng là đến quảng trường lớn. Ở hai bên quảng trường là Chung Lâu và Kinh Lâu đứng sừng sững. Xa xa, chỉ thấy lầu các san sát, cảnh tượng uy nghiêm, tràn đầy sức cuốn hút của tôn giáo.
Vị đạo trưởng trẻ tuổi kia tên là Tuyệt Trần. Y vô cùng cung kính với Long Ưng, đồng thời cũng rất lịch sự khách khí giới thiệu:
- Thẳng phía quan môn, nằm ở phía sau Chung Lâu và Kinh Lâu là đạo đàn của chúng ta, phía sau đạo đàn là Điện Thiên Tôn và Giảng Kinh Đường, đằng sau còn có vườn thuốc, vườn rau và hơn hai mươi lầu các để ở.
Long Ưng líu lưỡi:
- Nhìn từ dưới lên, thật không biết đạo trường của các vị lại rộng lớn như vậy.
Rồi hắn nhìn xung quanh:
- Hai bên có rất nhiều lầu, nhiều phòng, chẳng hay đó là nơi nào vậy?
Tuyệt Trần đưa hắn đi qua một quảng trường vắng bóng người, vừa bước đi vừa chỉ trỏ:
- Bên phải là mười phòng để khách tới chơi có nơi nghỉ tạm, hai tòa điện vũ đứng song song ở kế đó là viện Thuyết Pháp, nhà kho và lư đồng. Bên kia là phòng dành cho tục khách, Tả Kinh Viện, Thụ Đạo Viện, Tinh Thư Viện, Tinh Nhập Phường và Thiêu Hương Viện. Ngoài ra còn có bốn sư phòng để chúng tôi tĩnh tu.
Long Ưng như được mở rộng tầm mắt, liền hỏi:
- Thiên Sư ở tòa tĩnh viện kinh đường nào vậy?
Tuyệt Trần đáp:
- Mỗi sáng sớm Thiên Sư đều tới đạo trường phía sau Thối Tư Nhai tĩnh tu. Hiện tại Thiên Sư đang đợi Long gia đại giá đấy.
Trong lòng Long Ưng chợt xuất hiện một thứ cảm giác kỳ lạ, hắn không nói gì nữa, cất bước đi theo Tuyệt Trần tới phía sau đạo trường hùng vĩ.
Tịch Diêu đứng ngạo nghễ bên vách núi, chăm chú nhìn xuống cảnh đẹp tuyệt mỹ nơi hai dòng sông giao nhau trên đồng bằng Quan Trung.
Sắc mặt của lão tái nhợt. Sau khi Tuyệt Trần cáo lui, Long Ưng đi đến bên cạnh y, ngay lập tức nói thẳng vào vấn đề chính:
- Tại sao Thiên Sư phải hành thích Huyền Thanh?
Tịch Diêu chăm chú nhìn về phía xa, ung dung đáp:
- Mục tiêu của ta không phải ả, mà là ngươi.
Long Ưng lấy làm kỳ lạ, hỏi:
- Thiên Sư vẫn chưa có được vị trí đạo tôn, bớt được chuyện nào hay chuyện đó. Bây giờ ngươi lại vì ta mà để lộ hành tung, đó liệu có phải là bước đi khôn ngoan không?
Khuôn mặt gầy gò của Tịch Diêu toát lên vẻ đau thương, y chậm rãi nói:
- Ta không hề để tâm đến chuyện được mất của vị trí đạo tôn. Ưng gia quả thật phi phàm, lại có thể dùng uy lực của Lôi Điện để gây khó dễ cho ta. Haiz, thực không muốn giấu ngươi, Ưng gia đã giúp ta cảm thấy ngập tràn hy vọng về nhân gian trần thế khổ cực không lối thoát này.
Đầu óc Long Ưng bắt đầu mơ hồ:
- Nếu đã vậy thì tại sao còn muốn giết Vô Cấu Tử?
Ánh mắt Tịch Diêu vẫn không rời khỏi cảnh đẹp dưới vách núi, thản nhiên nói:
- Bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, Ưng gia không rõ về tình hình bên trong, tất nhiên không hiểu được.
Long Ưng nói:
- Những chuyện thể hiện ra bên ngoài rõ ràng như vậy rồi. Kinh Thiên Sư Đạo đến, nhưng chữ nào chữ nấy ẩn chứa huyền cơ, tiểu đệ không những không hiểu gì, mà còn cho rằng Thiên Sư là người nói một đằng làm một nẻo, trước sau mâu thuẫn với nhau.
Cuối cùng Tịch Diêu cũng quay sang nhìn hắn, hai mắt chớp chớp toát ra hào quang trí tuệ nhưng cũng ẩn chưa thần sắc đau thương mà người khác khó có thể hiểu được. Với ngữ điệu bình thản, không cao không thấp, y nói:
- Ưng gia tin tưởng vào tiền thế kim sinh không? (kiếp trước kiếp này)
Long Ưng ngạc nhiên:
- Chuyện này có liên quan gì đến việc giết Vô Cấu Tử? Không lẽ Vô Cấu Tử là kẻ địch kiếp trước của Thiên Sư, phải diệt trước để phòng hậu quả sau này sao?
Tịch Diêu thản nhiên nói:
- Ưng gia vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Long Ưng nhăn nhó cười:
- Đây là vấn đề có tin tưởng hay không sao? Ta thì lại hy vọng có luân hồi chuyển thế, như vậy sẽ có nhiều kiếp sống thú vị hơn.
Tịch Diêu ngước nhìn bầu trời cao trong xanh, mây trắng lững lờ trôi rồi khẽ thở dài:
- Nhìn bầu trời trong xanh như vậy, ai có thể nghĩ đến trận mưa bão sấm chớp điên cuồng đêm qua cơ chứ?
Trong lòng Long Ưng thoáng xuất hiện chút cảm giác lạ lùng, một lần nữa ngước nhìn Tịch Diêu đang đứng trước mình. Tại sao trước giờ hắn chưa nghĩ rằng y là người đa sầu đa cảm như vậy chứ?
Tịch Diêu nói:
- Đối với kiếp trước, ta đều quên hết tất cả mọi người, nhưng đôi lúc, có những chuyện gì đó xảy ra khiến cho hình ảnh kiếp trước lại như những thước phim chân thực tuôn trào trong ký ức ta. Ta có thể nhớ lại được người của kiếp trước, bởi vậy chuyện luân hồi chuyển thế đối với ta mà nói không phải sự phân biệt giữa tin hay không tin, mà nó chính xác là một sự thật.
Lúc này Long Ưng đã quên hết chuyện mà hắn định đến tìm y để đàm phán. Hắn thốt lên kinh ngạc:
- Vậy đó là những chuyện đặc biệt gì mà có thể làm khơi dậy ký ức của Thiên Sư về kiếp trước?
Tịch Diêu nhìn hắn, nói:
- Ưng gia từng tập Dịch không?
Long Ưng mơ hồ:
- Chuyện này có liên quan gì đến tiền thế kim sinh chứ?
Tịch Diêu nói:
- Trong lòng Ưng gia, Dịch là gì?
Long Ưng thành thật đáp:
- Ta thì không có suy nghĩ sâu xa về vấn đề này. Đối với học vấn của con người có Trị Kinh là gốc, Trị Kinh lại dùng Trị Dịch làm điểm chốt, bởi Dịch có thể khiến Âm Dương biến đổi kỳ dị, bao quát vũ trụ.
Tịch Diêu chắp tay sau lưng, nói với vẻ khinh thường:
- Đây chỉ là ý kiến của Nho, chuyện gì cũng lôi nội thánh ngoại vương, sùng đức quảng nghiệp vào. Dịch dùng tám tám sáu mươi tư quẻ tạo thành một hệ thống hoàn mỹ. Đối với thiên địa thì dò xét quỷ thần; dùng trong chiêm toán thì có thể kết hợp với nhân tâm, cát hung hiện rõ trước mắt; dùng cho con người thì lại là sự biến hóa cùng cực của nhân sinh, họa phúc vinh nhục. Năm ta mười sáu tuổi đã nắm rõ bói toán, tinh thông Dịch Lý, còn đưa Dịch vào Võ. Đến năm hai mươi lăm tuổi võ công đại thành, ngay cả sư phụ ta cũng không được bằng ta. Nhưng ta vẫn không thấy vui vẻ, trong lòng luôn có cảm giác không thỏa mãn. Thứ ta muốn không phải là những thứ này.
Long Ưng nhớ Đoan Mộc Lăng đã từng nói rằng dã tâm của y rất lớn.
Hắn không kiềm chế được liền hỏi:
- Mục tiêu của Thiên Sư có phải là tranh bá thiên hạ, thống trị vạn dân không?
Nét mặt Tịch Diêu có chút buồn khổ:
- Nỗi thống khổ của ta là do lúc đó ta không nhìn thấy hy vọng của tu luyện Đạo gia. Bất luận là Phật hay Đạo, có lẽ cũng chỉ là cách ta tự lừa gạt bản thân mình mà thôi, sau cùng rốt cuộc cũng không thoát được khỏi cái chết. Sau khi Đạo Tôn chết đi, thân thể hóa thành Kim Cương Bất Hoại thì có gì đâu? Tất cả vẫn chỉ bị kìm kẹp trong nhân thế không lối thoát này mà thôi.
Đây là lần thứ hai y nhắc tới hai chữ “lối thoát”.
Long Ưng kinh hoàng:
- Nhưng bây giờ Thiên Sư là người đứng đầu của Đạo Môn, vậy mà ngươi lại nói với ta chuyện thành tiên thành thánh là lừa gạt người, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao Thiên Sư không rời khỏi Đạo Môn?
Ánh mắt Tịch Diêu nhìn thẳng vào hắn, điềm tĩnh hỏi:
- Thoát khỏi Đạo Môn? Lúc đó ta cũng muốn làm như vậy đấy. Nhưng sư phụ ta đã nói mấy câu, làm thay đổi vận mệnh của ta.
Long Ưng không nói gì nữa, chỉ đứng sững một chỗ nhìn y. Bởi hắn không thể nào đoán ra được sư phụ của Tịch Diêu mất hết niềm tin vào đồ đệ, như vậy thì còn gì để nói nữa chứ. Sư phụ của Tịch Diêu có lẽ chính là đạo chủ đời trước của Thiên Sư Đạo.
Đôi mắt Tịch Diêu lúc này đang đắm chìm trong một khoảng hồi ức. Y nhìn xuống đồng bằng dưới chân núi, rồi nói chậm rãi:
- Sư phụ nói, nếu ngươi chịu kế thừa vị trí đạo chủ, phát triển làm rạng danh Thiên Sư Đạo, ta sẽ truyền cho người một cuốn sách bí mật mà chỉ có Tông Chủ Thiên Sư Đạo mới có, bảo đảm có thể thay đổi hoàn toàn niềm tin và suy nghĩ bây giờ của ngươi.
Rồi y đón lấy ánh mắt hắn, nói:
- Ngươi cũng biết được đáp án của ta rồi đấy, ta không những trở thành đạo chủ của Thiên Sư Đạo mà còn nhìn thấy cuốn sách đó.
Long Ưng không khỏi hiếu kỳ, liền hỏi:
- Cuốn sách bí mật gì mà lại lợi hại như vậy? Nó có thay đổi được hoàn toàn suy nghĩ của ngươi lúc đó không?
Tịch Diêu thở dài:
- Không những thay đổi hoàn toàn cách nghĩ của ta, mà còn biến ta thành một người ngoài cuộc.
Long Ưng thực sự kinh ngạc:
- Người ngoài cuộc?
Tịch Diêu bình tĩnh trả lời:
- Người ngoài cuộc chính là người nắm giữ chân lý cuối cùng, có thể nhìn thấu tất cả những sự việc trên đời, hơn nữa càng khó để quên đi tất cả những gì đã dấn thân vào đó từ những thăng trầm, sinh lão bệnh tử. Tuy rằng thân thể vẫn nằm trong vòng sinh tử nhưng trong tâm tư đã trở thành một người ngoài cuộc. Những khổ đau và hạnh phúc trong đó thực sự chưa đủ để nói ra với người ngoài, chỉ Ưng gia mới có tư cách nghe những chuyện này thôi, bởi ta và ngươi có linh thông giống nhau. Thượng đế ấn định chúng ta là đại địch một sống một chết, nhưng cũng là đối thủ trời định có chung tính cách, giúp đỡ lẫn nhau.
Long Ưng lấy làm kỳ lại, nói:
- Ta vẫn không hiểu sự khác nhau giữa người ngoài cuộc và người trong cuộc, cũng như không hiểu tại sao chúng ta là đại địch không cùng thể cùng tồn tại, và càng không hiểu được ngươi đã từng xem cái gì. Thiên Sư có thể nói rõ hơn được không?
Tịch Diêu chắp tay ngửa mặt lên trời, nói:
- Trong trời đất này này không phải là không có số. Dịch chính là một loại số, vận dụng trăm ngàn cách chính là ở trong đó, nhưng chỉ người có duyên mới biết được nó. Giống như Ưng gia, tuy thân thể linh thông nhưng lại không thể phát huy được. Tuy nhiên chỉ cần ngươi tập Dịch, hơn nữa sử dụng đến mức có thể xuất thần nhập hóa thì có thể dùng hệ thống và công cụ này đưa linh thông của ngươi phát huy đến tận cùng.
Long Ưng bắt đầu quen với cách nói chuyện trên trời dưới bể, không biên giới của y, nhưng có thể từ một suy nghĩ mà tiến dần đến những phương hướng và lĩnh vực khác nhau thì hắn vẫn mơ hồ không rõ, đành phải hỏi tiếp:
- Vậy rốt cuộc Thiên Tôn của Thiên Sư đã đưa cho ngươi cuốn sách bí mật như thế nào?
Trong lòng hắn thầm nghĩ có lẽ đó là một kẻ thông minh đến điên cuồng, kiêu ngạo tự phụ, không coi ai ra gì, coi mạng người như cỏ rác nhưng lại tự coi mình là người rất tôn nghiêm và khách khí. Mẫn Huyền Thanh nói y ngang ngược bá đạo, có lẽ cũng thấy được phần kiêu ngạo của y.
Tịch Diêu nhìn về phía hắn, thong dong nói:
- Cuốn sư phụ đưa cho ta là bản chép tay cuốn bí truyền của tiên sư tổ Lô Tuần, ghi lại quá trình tu luyện Hoàng Thiên Đại Pháp và những thứ bình sinh trong cuộc đời của người. Với phương thức người nọ truyền người kia, nó được chưởng môn Thiên Sư Môn truyền từ đời này sang đời khác, đến ta đã qua bốn đời rồi.
Long Ưng nói:
- Thì ra là một cuốn bí kíp võ công.
Tịch Diêu đáp lại:
- Ta cũng nghĩ như ngươi, thậm chí còn không quá coi trọng Hoàng Thiên Đại Pháp. Nhưng ngươi có hiểu được Hoàng Thiên Đại Pháp là cái gì không?
Long Ưng lắc đầu không biết.
Tịch Diêu giải thích:
- Hoàng Thiên Đạo Pháp là kỳ công mà sư phụ Tôn Ân của Lô Tuần tự nghĩ ra, đưa võ công, đan thuật và những điều tự nhiên kết hợp với nhau. Khi luyện đến cảnh giới cao nhất, có khả năng thông thiên triệt địa, có thể lấy được tinh hoa của đất trời, đạt đến cảnh giới dương vô cực. Trên đời này chưa từng có gì là tình cờ cả, ta được trời định là phải xem cuốn sách đó, bởi nó là do ta tự tay viết.
Long Ưng kinh ngạc:
- Không phải người nói là do sư tổ Lô Tuần viết sao? Bây giờ bỗng nhiên lại biến thành là ngươi viết?
Ánh mắt Tịch Diêu chớp chớp, giọng nói cũng trầm xuống:
- Từ khi ta bắt đầu đọc câu đầu tiên của cuốn sách đó, trong lòng chợt dâng trào một loại cảm giác kỳ lạ, có chút gì đó rất thân quen, nhưng lại không thể ngừng lại được. Đối với những cảm nhận mà Lô Tuần viết trong cuốn sách, ta dường như đã từng trải qua, đồng cam cộng khổ, vui buồn sẻ chia với hắn. Mãi đến khi ta nhìn thấy đoạn đối thoại giữa hắn với Yến Phi, ta liền giống như bừng tỉnh từ một giấc mộng. Haiz!
Long Ưng kinh hãi:
- Yến Phi?
Tịch Diêu hứng khởi nói:
- Bởi vậy ta mới nói trong trời đất này, không phải không có số, trên đời này không có chuyện gì là tình cờ cả. Ưng gia cũng biết Yến Phi là ai có phải không?
Đầu Long Ưng bỗng có cảm giác tê tê giật giật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.