Quyển 4 - Chương 154: Phong Vân Vu Điền (thượng)
Huỳnh Dị
27/04/2015
Sau đó, lại có một đoàn hơn mười người đi qua. Ai nấy đều đeo ngọc bội và đao, thể hình cao lớn. Một người trong số đó vô cùng anh tuấn, như con hạc đứng giữa bầy gà, trông rất quen mặt.
Long Ưng kinh ngạc. Cuối cùng hắn đã nhớ ra người này. Đó là, Trì Thượng Lâu của Đại Giang Liên đã làm mưa làm gió tại Ba Thục. Hắn và Trì Thượng Lâu chỉ gặp nhau một lần. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ sẽ gặp lại gã trên mảnh đất cách xa Trung Thổ này nên nhất thời hắn không nhận ra gã. Nếu gã lên tiếng nói chuyện, Long Ưng nhất định sẽ nhận ra. Năm đó trên dòng sông Kim Sa, âm thanh gã tán tỉnh Hoa gian Ninh Nhi vẫn để lại ấn tượng sâu sắc với hắn.
Long Ưng vội vàng trả tiền rồi đi. Hắn theo sau lưng, xem gã đi tới đâu. Hắn thầm nghĩ tiểu tử này nhất định sẽ đen đủi, không ngờ lại bị hắn đụng phải. Có thể trả mối hận cũ gã phóng lửa đốt thuyền, hại chết rất nhiều cô gái bị gã lừa. Không cần đoán cũng biết Trì Thượng Lâu từ xa ngàn dặm tới đây, đương nhiên là vì câu kết với đám buôn phụ nữ.
Lòng Long Ưng dồn lên mối hận lớn. Hắn thề phải nhổ cỏ tận gốc bọn buôn người này, giết chết sạch bọn chúng. Trì Thượng Lâu và những tên khác đi về phía thành trong. Đột nhiên gã nói chuyện với một tên cao gầy trông rất giống cao thủ đi ở bên cạnh.
Long Ưng vội vàng vểnh tai, chú ý nghe lén những lời nói thầm của họ.
Trì Thượng Lâu nói:
- Lần này chúng ta phải hết sức cẩn thận. Nghe đồn Uất Trì Kính đã cảnh giác, còn phái người đến điều tra chúng ta.
Gã nói bằng tiếng Thổ Phiên, rất chuẩn và lưu loát, tốt hơn Long Ưng nhiều.
Tên cao gầy hừ lạnh nói:
- Chúng ta được đại ca của bang Vu Điền – Tát Luân Đa chăm sóc, lại mua chuộc được cả các quan viên lớn nhỏ. Như thế thì y điều tra ra được gì chứ?
Long Ưng vừa nghe liền biết tên cao gầy là người Thổ Phiên thực sự.
Lòng hắn thầm kinh ngạc, không ngờ có người Thổ Phiên tham gia vào hành động buôn người này.
Đúng lúc đó, đám người Trì Thượng Lâu bước vào quảng trường lớn của thành trong. Rồi đi về phía tây, nơi có dãy lều to lớn.
Những sạp hàng trên quảng trường mọc lên san sát. Người đông tấp nập. Long Ưng đi từng bước theo sau họ. Hắn thầm tính, liệu có nên ra tay ngay lập tức, lấy cái mạng chó của Trì Thượng Lâu hay không? Hay đợi điều tra rõ ràng việc chúng buôn người, rồi một mẻ hốt gọn?
Tiếng Trì Thượng Lâu vang lên bên tai hắn:
- Cẩn thận vẫn tốt hơn. Điều này chính là do Tát Luân Đa nói với ta. Tai mắt của y nhiều như vậy, mà vẫn không điều tra ra Uất Trì Kính phái ai phụ trách việc này. Điều này cho thấy y đã biết được có kẻ thuộc hạ bị chúng ta mua chuộc. Cuộc buôn bán lần này là lần làm ăn lớn nhất trong gần mười năm nay, không thể sơ suất.
Long Ưng suy nghĩ. Hắn nhớ ra Uất Trì Kính mà chúng nói tới, chính là Vu Điền Vương.
Tên cao gầy cười gian nói:
- Cuộc buôn bán lần này thực sự là hàng thượng đẳng, và phần lớn đều là gái trinh. Giá tiền không hề rẻ. Dù y phái ai đến, đợi lô hàng từ Tiểu Bột Luật tới nơi, chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Ha ha! Sau khi đến cao nguyên là không phải lén lút nữa. Bởi lẽ, cao nguyên thuộc về chúng ta.
Suýt nữa thì Long Ưng kêu lên. Tên cao gầy này, chẳng lẽ lại là thuộc hạ của Khâm Một – một đại soái khác ngoài Hoành Không Mục Dã của Thổ Phiên. Nếu không, tại sao gã lại nói cao nguyên thuộc về chúng ta?
Lúc này, họ rời khỏi đám người đông đúc tập trung ở giữa quảng trường mà bước về góc có chiếc lều.
Long Ưng dừng lại, bởi nếu đi theo tiếp, kẻ địch sẽ chú ý tới hắn.
Chính trong lúc này, tên cao gầy quay đầu lại về phía hắn, ánh mắt sắc nhọn như đao liếc về Long Ưng.
Long Ưng thầm nghĩ lợi hại, hắn đã đánh giá khác về võ công của người này. Bèn giả bộ quay đầu bước đi như không có chuyện gì.
Hắn cảm thấy ánh mắt Trì Thượng Lâu đang nhìn vào lưng hắn.
Long Ưng không còn nghe thấy cuộc đối thoại giữa chúng nữa, chỉ biết trong đám người của Trì Thượng Lâu có hai người đuổi theo hắn.
Hai tên đuổi theo phía sau tăng tốc đột ngột. Chúng vòng trái, lách phải vượt qua những người cản đường. Long Ưng cũng nhanh chóng luồn lách trong đám đông. Một trong hai tên dùng vai huých vào tay phải của hắn. Người còn lại dùng tay phải nép sát vào eo để ra đòn, dúm chỉ thành hình đao, chọc vào sườn trái của hắn. Hai tên phối hợp vô cùng ăn ý. Khi hắn bị huých đổ về phía trước, tên phía sau bên trái sẽ chọc tay vào eo hắn giống như một con dao nhọn, khiến hắn không chết cũng bị trọng thương.
Đám buôn người này thật là tàn độc. Chỉ vì nghi ngờ Long Ưng, vẫn chưa làm rõ tình hình, mà đã hạ độc thủ với hắn.
Hắn thầm nghĩ nếu các ngươi đã thích hạ độc thủ, vậy thì ta sẽ chơi đến cùng với các ngươi.
Vai phải của hắn giật sang bên trái nhanh như chớp, rồi lại dịch về vị trí ban đầu. Ăn miếng trả miếng. Hắn dùng xương đập vào vai trái của đối phương. Người đó bị huých phải, không giữ nổi thăng bằng. Còn chưa kịp kinh hãi thì đã bị Long Ưng dùng vai đập mạnh vào lưng, giống như chính gã và Long Ưng cùng đồng tâm hợp lực đập cho gã một cú vậy. Mặc dù, võ công tên đó không phải hạng thường, nhưng làm sao có thể chịu nổi? Ngay lập tức y quỳ rụp xuống phía trước, miệng phun máu tươi, khiến cho những người xung quanh sợ hãi dạt ra.
Bàn tay thành đao đầy sức mạnh của tên còn lại đã sắp đâm trúng Long Ưng. Nhưng Long Ưng mượn thế rời sang phải, khiến gã không thể chọc trúng. Kình lực bị chệch hướng sang bên cạnh. Đúng lúc y thầm kêu không ổn, Long Ưng ghé gần về phía gã, dùng khuỷu tay trái huých vào ngực phải của gã. Người đó cũng rất đáng gờm. Y vội vàng lùi về phía sau, tránh được cú đánh từ khuỷu tay. Ai ngờ, Long Ưng như có mắt sau lưng. Hắn tung chân về phía sau đạp vào bụng gã. Tên ác thú phun máu kêu đau, bay về phía sau.
Lúc này một tên hán tử đã nằm bẹp tại phía trước cách Long Ưng bảy, tám bước. Kẻ địch phía sau thì đang bốn vó chổng lên trời.
Người xung quanh tản ra tứ phía. Những người phía đằng xa thấy có chuyện hay, bèn dồn đến. Một đám hỗn loạn tập trung vào quảng trường.
Long Ưng thể hiện rằng mình sẽ làm tới bến. Hắn bước về phía tên ác hán đang giãy dụa bò dậy phía trước.
Tên đó cố gắng đứng lên. Vừa quay người lại, y đã bị Long Ưng nắm lấy vạt áo, nhấc bổng lên không trung như một con gà con. Ma Công của Long Ưng xâm nhập vào cơ thể gã khiến hai tay mềm rũ xuống.
Long Ưng nhìn thẳng vào mắt gã, nói bằng tiếng Hán:
- Ngươi chán sống rồi! Chưa đi thăm dò xem ông đây là ai mà đã dám động vào.
Phía sau lưng vang lên tiếng Trì Thượng Lâu, gã lạnh lùng nói:
- Đặt hắn xuống!
Long Ưng vẫn giơ tên hán tử đó rồi khoan thai quay đầu lại. Kẻ địch đứng hàng ngang, sát khí đằng đằng, mắt nhìn hắn chằm chằm.
Trì Thượng Lâu và tên cao thủ Thổ Phiên kia đứng giữa. Chỉ có nhãn thần của chúng là không thay đổi, không thể hiện sự hung ác, lộ ra mình là cao thủ.
Long Ưng vận công đẩy ra. Hai chân hán tử đang bị nắm trong tay hắn rời đất, đâm sầm về phía cao thủ Thổ Phiên như một con rối.
Cao thủ Thổ Phiên hừ lạnh một tiếng. Một chân tiến lên trước. Hai tay nắm lấy hai vai tên thuộc hạ đang bị quăng tới. Cơ thể phía trên của y hơi rung về phía sau, mới đỡ được gã, còn tiện tay đưa cho thuộc hạ bên cạnh. Ánh mắt gã không giấu được sự kinh hãi, đồng thời y cũng không biết rằng Long ưng chỉ dùng sáu, bảy phần sức lực. Nếu không ít nhất gã phải lùi sau một bước.
Long Ưng thầm giật mình, người này quả là cao thủ hàng đầu.
Tên bị ngã còn lại đã được người của đối phương đỡ lên, và đồng bọn kiểm tra vết thương cho gã.
Long Ưng ra vẻ một ác thiếu xấu xí hoành hành bá đạo, nghênh ngang bước về phía Trì Thượng Lâu, và mắng lớn:
- Lão tử mặc kệ các người là ai, nếu khiến ta bực lên, ta sẽ làm thịt hết cả lũ.
Ánh mắt Trì Thượng Lâu bốc lên sát khí ngùn ngụt. Gã định ra tay, nhưng tên cao thủ Thổ Phiên bên cạnh ngầm đẩy gã. Trì Thượng Lâu lại trừng mắt với Long Ưng, rồi quay đầu bỏ đi. Những người khác đuổi theo sau gã, chớp mắt đã đi xa.
Đám người trên quảng trường thấy không còn chuyện vui nữa, bèn tản đi, tiếp tục làm chuyện của mình. Một lát sau, mọi thứ đã trở về nguyên trạng, như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Long Ưng cười ha ha, bước về phía cửa thành với một phong thái hiên ngang.
Chưa đi được mười bước, một người đi ra từ đám đông, bước tới cạnh hắn, nhìn thẳng về phía trước rồi nói:
- Dù ngươi là ai, dù võ công của ngươi cao cường thế nào thì hãy tin ta, rời khỏi Vu Điền ngay lập tức và đừng bao giờ trở lại, nếu không hậu quả sẽ rất thảm. Vì là người cùng tộc với ngươi, nên ta mới khuyên chân thành ngươi vậy.
Long Ưng nhìn về phía người thấp hơn mình một cái đầu đó, rồi thất thanh:
- Ngươi không phải là...
Người đó kinh ngạc:
- Ngươi biết ta sao? Nhất định ta chưa từng gặp ngươi! Chỉ cần từng gặp các hạ, ta sẽ không quên.
Long Ưng cảm động. Người tốt bụng đang khuyên ngăn kia, chính là Thôi Lão Hầu – người mà năm xưa hắn, Hoa Gian Nữ, Minh Huệ và Minh Tâm gặp được ở lưu vực sông Kim Sa. Lúc đó, y và thuộc hạ dẫn theo một đoàn thương khách rất đông. Đoàn đi đường dài, vượt sông, vượt núi đến Thổ Phiên làm ăn, còn thiện ý mời họ đi cùng. Nhưng Long Ưng không chịu theo không, bèn bỏ ra bốn lượng tiền làm phí.
Mọi người có quan hệ rất tốt.
Không ngờ trong tình huống thế này, y vẫn dám đến cảnh cáo hắn, khuyên hắn rời đi. Rõ ràng y biết được bối cảnh và thực lực của đám người Trì Thượng Lâu, không hổ là người hiệp nghĩa.
Long Ưng nói:
- Lão huynh biết họ là ai không?
Thôi Lão Hầu bực bội nói:
- Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên ngươi bước vào đời à? Ta chỉ nói đến đây, tin hay không tùy ngươi.
Rồi y lại nói thêm một câu đầy hàm ý:
- Trừ phi ngươi tự tin bản thân mình có thể chống lại được quan phủ địa phương thì cứ việc ở lại đây. Đó là, thế lực hắc ám và cả một tập đoàn tội ác táng tận lương tâm! Hãy tự chăm sóc mình.
Nói đoạn y rời đi, nhập vào đám người.
Long Ưng càng thêm thiện cảm với y. Ở nơi đất khách này, gặp được y như gặp được người thân. Hắn biết y là người biết rõ đường đến cao nguyên, là nhân vật để hỏi đường tốt nhất. Ngay lập tức lòng hắn phấn chấn. Hắn đi dạo một vòng trên phố, mua chút đồ cho Mỹ Tu Na Phù. Còn về lời cảnh cáo của Thôi Lão Hầu, hắn không hề để tâm. Dù thiên binh vạn mã tới, trong một thành phố phức tạp người đông thế này, ai làm gì được hắn chứ? Hắn đã từng sợ ai?
Long Ưng khoanh chân ngồi trên nền chiếu trong phòng khách nhà nghỉ - nghỉ ngơi dưỡng sức. Hắn đợi khi màn đêm buông xuống sẽ đến doanh trại của đám người Trì Thượng Lâu. Nếu không được, cũng phải bắt một tên buôn người để hành hình ép cung, hỏi rõ tình hình quân địch.
Tiếng vó ngựa dày đặc vang lên từ xa tới gần, rồi dừng lại bên ngoài nhà nghỉ. Long Ưng không cần nhìn, cũng đoán được đó là một đám quân Vu Điền rất đông. Đội quân này do tên quan viên Vu Điền câu kết với Trì Thượng Lâu chỉ huy, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Long Ưng quyết định phải làm lớn chuyện. Tốt nhất là phải kinh động đến Vu Điền Vương – Uất Trì Kính. Lúc đó, nói không chừng có thể mượn sức mạnh của người Vu Điền để nhổ cỏ tận gốc đám buôn người này.
Đợi một lúc, vẫn không thấy có người phá cửa xông vào, mà lại có tiếng một đội ngựa rời đi.
Long Ưng không hiểu gì. Đột nhiên có tiếng bước chân vang đến, rồi tiếng gõ cửa vang lên.
Long Ưng nói:
- Cửa không khóa.
Một người đẩy cửa bước vào. Đó là, một hán tử thân hình tầm trung, để râu, da ngăm đen, nhưng hai mắt lanh lợi. Đầu tiên, y đảo mắt nhìn môi trường sống không tốt trong căn phòng, rồi miễn cưỡng đến trước mặt Long Ưng, quỳ xuống, ánh mắt dò xét hắn.
Long Ưng lộ ra hàm răng trắng muốt không hề hợp với khuôn mặt xấu xí của hắn, rồi mỉm cười nói:
- Nhân huynh muốn làm gì vậy?
Đối phương ngỡ ngàng vì nụ cười đầy hấp dẫn trên khuôn mặt xấu xí của hắn, trầm giọng nói bằng tiếng Hán:
- Ngươi là ai?
Long Ưng lờ mờ đoán được đám quan binh Vu Điền đến gây sự với hắn.
Họ vừa tới cửa đã dừng bước, có lẽ là có liên quan đến người này. Hắn bèn nhẹ giọng nói:
- Huynh đài không cảm thấy đường đột sao? Huống hồ nếu ngươi hỏi từng người tới Vu Điền thế này, một ngày có thêm 12 canh giờ cũng không đủ dùng.
Người để râu vẫn ung dung nói:
- Các hạ yên tâm. Ta nhất định sẽ không hỏi từng người. Chỉ bởi lai lịch các hạ không rõ ràng, hành tung kín đáo quá mà thôi. Hãy nói cho ta biết, ngươi vừa đến Vu Điền, không có đến một chiếc túi đồ. Ngươi vừa vào thành, đã xảy ra xung đột với người khác. Ra tay rất độc ác, thấy đối phương đông hơn, mà vẫn không hề sợ hãi? Các hạ có biết đối phương là ai không?
Hắn dù có ngốc đến mấy, cũng biết rằng người trước mắt đây chính là quan viên cấp ngự sử. Y được Vu Điền Vương giao cho nhiệm vụ đến điều tra đám người Trì Thượng Lâu. Hắn bèn mỉm cười:
- Tiếng Hán của huynh đài thật tốt. Xem ra thì còn tốt hơn so với người Hán là tiểu đệ đây. Ha ha! Còn chưa cảm tạ huynh đài đã ngăn đám quan binh muốn xông vào nhà nghỉ bắt tiểu đệ đó.
Người để râu lộ vẻ mặt kinh ngạc khó che giấu, thất thanh:
- Ngươi biết rõ có người đến bắt, vậy mà vẫn ung dung ngồi ngây ra trong căn phòng này ư? Rốt cuộc ngươi biết được bao nhiêu? Rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Ta cảnh cáo ngươi trước, đắc tội với ta cũng đồng nghĩa đắc tội với Vu Điền.
Long Ưng nói:
- Người ta biết rõ nhất là tên tiểu tử mặt búng ra sữa tên Trì Thượng Lâu đó. Gã là người cầm đầu một đám buôn người ở Trung Thổ, thường nhập hàng ở vùng Nam Chiếu và quý quốc. Gã và ta là tử địch. Ta có thể đảm bảo rằng gã không thể sống mà rời khỏi Vu Điền, chỉ cần huynh đài cho ta tin tình báo chuẩn xác.
Người để râu chau mày nói:
- Tử địch! Nhưng hình như gã không biết ngươi. Hóa ra gã tên là Trì Thượng Lâu. Có lẽ gã là nhân vật nổi danh ở Trung Thổ. Đúng không?
Rồi y hạ giọng nói:
- Hôm qua ngươi mới vào thành, sao lại giống như hiểu rất rõ chuyện này vậy. Nếu ngươi không nói rõ thân phận thực sự của mình, đừng trách ta trở mặt vô tình.
Hắn hơi cúi đầu về phía trước, nói:
- Huynh đài bớt giận. Thật ra tiểu đệ cũng giống huynh đài thôi. Ngươi là mật thám đặc phái của quý Vương. Còn tiểu đệ, “Thần Y xấu xí” Vương Đình Kinh là đặc sứ được nữ đế Đại Chu phái đến để điều tra bọn buôn người. Mục tiêu của mọi người giống nhau. Điều quan trọng nhất là phải hợp tác chặt chẽ, đối xử tốt với nhau, tránh ảnh hưởng đến ngoại giao.
Rồi hắn hếch mũi lên ngửi vài hơi, say mê nói:
- Huynh đài thật thơm! Đàn ông rất hiếm có ai thơm phức như phụ nữ thế này!
Ngay lập tức, người để râu mặt đỏ tía tai, cả màu phấn đen cũng không che nổi, gắt giọng nói:
- Đã biết người ta là nữ! Sao lại vẫn trêu người ta như vậy?
Long Ưng thấy nàng nhận là phụ nữ, trong lòng xúc động, sự háo sắc lại tăng lên.
Trước khi đến Tây Vực, Vạn Nhận Vũ đã điều tra về các nước ở Tây Vực. Đặc biệt là quốc gia được mệnh danh là “Bốn trấn An Tây”: Quy Tư, Vu Điền, Sơ Lặc và Yên Kỳ. Trong đó, quan hệ giữa Vu Điền và Nhà Đường là mật thiết nhất.
Từ khi Trương Khiên mở thông Tây Vực vào triều Hán, Vu Điền luôn lệ thuộc vào Trung Thổ. Do phía đông Vu Điền thông với Thả Mạt, Thiện Thiện; Phía tây thông với Toa Xa, Sơ Lặc; Phía bắc thông với con đường tắt sa mạc khiến cho Vu Điền trở thành trung tâm quân sự, chính trị quan trọng nhất của phía nam con đường tơ lụa. Đời Cao Tông, Thổ Phiên và Đại Đường tranh giành bá quyền ở Tây Vực.
Vu Điền bị Thổ Phiên chiếm cứ. Vì vậy, giờ đây tiếng Thổ Phiên lưu hành rộng rãi ở Vu Điền. Sau này, Vu Điền Vương là Uất Trì Phục Đồ Hùng đuổi Thổ Phiên đi, lập đại công lớn với triều Đường. Triều Đường bèn lập phủ đô đốc Bì Sa ở đây. Coi Phục Đồ Hùng là Vu Điền Vương kiêm đô đốc.
Hai năm trước, Phục Đồ Hùng qua đời, Võ Chiếu phong con trai của ông ta là Uất Trì Kính làm Vu Điền Vương. Quan hệ thân thuộc giữa họ vẫn không thay đổi. Vu Điền khác so với những quốc gia khác là lúc hàng, lúc phản.
Chính vì mối quan hệ này, Long Ưng không sợ tiết lộ thân phận với đối phương, không sợ đối phương trở mặt.
Hắn cười hì hì nói:
- Đừng tưởng tiểu đệ xấu xí, nhưng bẩm sinh đã phong lưu. Mặc dù thề rằng không bao giờ lấy vợ, nhưng lại thích trêu hoa ghẹo nguyệt, lưu tình khắp nơi. Có điều xin mỹ nhân yên tâm. Nếu nàng không thích ta, thì ta nhất định không miễn cưỡng. Ha ha!
Nữ mật thám cảm thấy không chịu nổi. Có điều xem ra nàng đã chấp nhận thân phận giả mà hắn bịa ra, bèn nói:
- Đâu có loại người tự xưng là “Thần y xấu xí” như ngươi chứ? Vừa tự kiêu tự đại, lại toàn nói về những chuyện vu vơ. Nếu không phải thấy ngươi có chút bản lĩnh, ta nhất định sẽ đuổi ngươi ra khỏi thành. Rốt cuộc có phải ngươi tới để làm chính sự hay không?
Rồi nàng không nhịn nổi nói:
- Sao ngươi biết tướng mạo thực sự của ta là xấu hay đẹp?
Long Ưng thầm nghĩ, phụ nữ rốt cuộc vẫn là phụ nữ, thứ quan tâm nhất vẫn là diện mạo của mình. Hắn bèn cười nói:
- Có một vài thứ không thể che giấu được. Đường nét của cô nương là một trong số đó. Những đường nét ấy rất rõ ràng. Đôi mắt đầy thần thái giống như bảo thạch. Làn da trắng ngần nõn nà thỉnh thoảng lộ ra dưới vạt áo, vô cùng hấp dẫn người khác. Ha ha! Tiểu đệ không thể chịu nổi khi nhìn thấy phụ nữ đẹp. Cô nương đừng trách tiểu đệ nói không lựa lời.
Long Ưng kinh ngạc. Cuối cùng hắn đã nhớ ra người này. Đó là, Trì Thượng Lâu của Đại Giang Liên đã làm mưa làm gió tại Ba Thục. Hắn và Trì Thượng Lâu chỉ gặp nhau một lần. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ sẽ gặp lại gã trên mảnh đất cách xa Trung Thổ này nên nhất thời hắn không nhận ra gã. Nếu gã lên tiếng nói chuyện, Long Ưng nhất định sẽ nhận ra. Năm đó trên dòng sông Kim Sa, âm thanh gã tán tỉnh Hoa gian Ninh Nhi vẫn để lại ấn tượng sâu sắc với hắn.
Long Ưng vội vàng trả tiền rồi đi. Hắn theo sau lưng, xem gã đi tới đâu. Hắn thầm nghĩ tiểu tử này nhất định sẽ đen đủi, không ngờ lại bị hắn đụng phải. Có thể trả mối hận cũ gã phóng lửa đốt thuyền, hại chết rất nhiều cô gái bị gã lừa. Không cần đoán cũng biết Trì Thượng Lâu từ xa ngàn dặm tới đây, đương nhiên là vì câu kết với đám buôn phụ nữ.
Lòng Long Ưng dồn lên mối hận lớn. Hắn thề phải nhổ cỏ tận gốc bọn buôn người này, giết chết sạch bọn chúng. Trì Thượng Lâu và những tên khác đi về phía thành trong. Đột nhiên gã nói chuyện với một tên cao gầy trông rất giống cao thủ đi ở bên cạnh.
Long Ưng vội vàng vểnh tai, chú ý nghe lén những lời nói thầm của họ.
Trì Thượng Lâu nói:
- Lần này chúng ta phải hết sức cẩn thận. Nghe đồn Uất Trì Kính đã cảnh giác, còn phái người đến điều tra chúng ta.
Gã nói bằng tiếng Thổ Phiên, rất chuẩn và lưu loát, tốt hơn Long Ưng nhiều.
Tên cao gầy hừ lạnh nói:
- Chúng ta được đại ca của bang Vu Điền – Tát Luân Đa chăm sóc, lại mua chuộc được cả các quan viên lớn nhỏ. Như thế thì y điều tra ra được gì chứ?
Long Ưng vừa nghe liền biết tên cao gầy là người Thổ Phiên thực sự.
Lòng hắn thầm kinh ngạc, không ngờ có người Thổ Phiên tham gia vào hành động buôn người này.
Đúng lúc đó, đám người Trì Thượng Lâu bước vào quảng trường lớn của thành trong. Rồi đi về phía tây, nơi có dãy lều to lớn.
Những sạp hàng trên quảng trường mọc lên san sát. Người đông tấp nập. Long Ưng đi từng bước theo sau họ. Hắn thầm tính, liệu có nên ra tay ngay lập tức, lấy cái mạng chó của Trì Thượng Lâu hay không? Hay đợi điều tra rõ ràng việc chúng buôn người, rồi một mẻ hốt gọn?
Tiếng Trì Thượng Lâu vang lên bên tai hắn:
- Cẩn thận vẫn tốt hơn. Điều này chính là do Tát Luân Đa nói với ta. Tai mắt của y nhiều như vậy, mà vẫn không điều tra ra Uất Trì Kính phái ai phụ trách việc này. Điều này cho thấy y đã biết được có kẻ thuộc hạ bị chúng ta mua chuộc. Cuộc buôn bán lần này là lần làm ăn lớn nhất trong gần mười năm nay, không thể sơ suất.
Long Ưng suy nghĩ. Hắn nhớ ra Uất Trì Kính mà chúng nói tới, chính là Vu Điền Vương.
Tên cao gầy cười gian nói:
- Cuộc buôn bán lần này thực sự là hàng thượng đẳng, và phần lớn đều là gái trinh. Giá tiền không hề rẻ. Dù y phái ai đến, đợi lô hàng từ Tiểu Bột Luật tới nơi, chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Ha ha! Sau khi đến cao nguyên là không phải lén lút nữa. Bởi lẽ, cao nguyên thuộc về chúng ta.
Suýt nữa thì Long Ưng kêu lên. Tên cao gầy này, chẳng lẽ lại là thuộc hạ của Khâm Một – một đại soái khác ngoài Hoành Không Mục Dã của Thổ Phiên. Nếu không, tại sao gã lại nói cao nguyên thuộc về chúng ta?
Lúc này, họ rời khỏi đám người đông đúc tập trung ở giữa quảng trường mà bước về góc có chiếc lều.
Long Ưng dừng lại, bởi nếu đi theo tiếp, kẻ địch sẽ chú ý tới hắn.
Chính trong lúc này, tên cao gầy quay đầu lại về phía hắn, ánh mắt sắc nhọn như đao liếc về Long Ưng.
Long Ưng thầm nghĩ lợi hại, hắn đã đánh giá khác về võ công của người này. Bèn giả bộ quay đầu bước đi như không có chuyện gì.
Hắn cảm thấy ánh mắt Trì Thượng Lâu đang nhìn vào lưng hắn.
Long Ưng không còn nghe thấy cuộc đối thoại giữa chúng nữa, chỉ biết trong đám người của Trì Thượng Lâu có hai người đuổi theo hắn.
Hai tên đuổi theo phía sau tăng tốc đột ngột. Chúng vòng trái, lách phải vượt qua những người cản đường. Long Ưng cũng nhanh chóng luồn lách trong đám đông. Một trong hai tên dùng vai huých vào tay phải của hắn. Người còn lại dùng tay phải nép sát vào eo để ra đòn, dúm chỉ thành hình đao, chọc vào sườn trái của hắn. Hai tên phối hợp vô cùng ăn ý. Khi hắn bị huých đổ về phía trước, tên phía sau bên trái sẽ chọc tay vào eo hắn giống như một con dao nhọn, khiến hắn không chết cũng bị trọng thương.
Đám buôn người này thật là tàn độc. Chỉ vì nghi ngờ Long Ưng, vẫn chưa làm rõ tình hình, mà đã hạ độc thủ với hắn.
Hắn thầm nghĩ nếu các ngươi đã thích hạ độc thủ, vậy thì ta sẽ chơi đến cùng với các ngươi.
Vai phải của hắn giật sang bên trái nhanh như chớp, rồi lại dịch về vị trí ban đầu. Ăn miếng trả miếng. Hắn dùng xương đập vào vai trái của đối phương. Người đó bị huých phải, không giữ nổi thăng bằng. Còn chưa kịp kinh hãi thì đã bị Long Ưng dùng vai đập mạnh vào lưng, giống như chính gã và Long Ưng cùng đồng tâm hợp lực đập cho gã một cú vậy. Mặc dù, võ công tên đó không phải hạng thường, nhưng làm sao có thể chịu nổi? Ngay lập tức y quỳ rụp xuống phía trước, miệng phun máu tươi, khiến cho những người xung quanh sợ hãi dạt ra.
Bàn tay thành đao đầy sức mạnh của tên còn lại đã sắp đâm trúng Long Ưng. Nhưng Long Ưng mượn thế rời sang phải, khiến gã không thể chọc trúng. Kình lực bị chệch hướng sang bên cạnh. Đúng lúc y thầm kêu không ổn, Long Ưng ghé gần về phía gã, dùng khuỷu tay trái huých vào ngực phải của gã. Người đó cũng rất đáng gờm. Y vội vàng lùi về phía sau, tránh được cú đánh từ khuỷu tay. Ai ngờ, Long Ưng như có mắt sau lưng. Hắn tung chân về phía sau đạp vào bụng gã. Tên ác thú phun máu kêu đau, bay về phía sau.
Lúc này một tên hán tử đã nằm bẹp tại phía trước cách Long Ưng bảy, tám bước. Kẻ địch phía sau thì đang bốn vó chổng lên trời.
Người xung quanh tản ra tứ phía. Những người phía đằng xa thấy có chuyện hay, bèn dồn đến. Một đám hỗn loạn tập trung vào quảng trường.
Long Ưng thể hiện rằng mình sẽ làm tới bến. Hắn bước về phía tên ác hán đang giãy dụa bò dậy phía trước.
Tên đó cố gắng đứng lên. Vừa quay người lại, y đã bị Long Ưng nắm lấy vạt áo, nhấc bổng lên không trung như một con gà con. Ma Công của Long Ưng xâm nhập vào cơ thể gã khiến hai tay mềm rũ xuống.
Long Ưng nhìn thẳng vào mắt gã, nói bằng tiếng Hán:
- Ngươi chán sống rồi! Chưa đi thăm dò xem ông đây là ai mà đã dám động vào.
Phía sau lưng vang lên tiếng Trì Thượng Lâu, gã lạnh lùng nói:
- Đặt hắn xuống!
Long Ưng vẫn giơ tên hán tử đó rồi khoan thai quay đầu lại. Kẻ địch đứng hàng ngang, sát khí đằng đằng, mắt nhìn hắn chằm chằm.
Trì Thượng Lâu và tên cao thủ Thổ Phiên kia đứng giữa. Chỉ có nhãn thần của chúng là không thay đổi, không thể hiện sự hung ác, lộ ra mình là cao thủ.
Long Ưng vận công đẩy ra. Hai chân hán tử đang bị nắm trong tay hắn rời đất, đâm sầm về phía cao thủ Thổ Phiên như một con rối.
Cao thủ Thổ Phiên hừ lạnh một tiếng. Một chân tiến lên trước. Hai tay nắm lấy hai vai tên thuộc hạ đang bị quăng tới. Cơ thể phía trên của y hơi rung về phía sau, mới đỡ được gã, còn tiện tay đưa cho thuộc hạ bên cạnh. Ánh mắt gã không giấu được sự kinh hãi, đồng thời y cũng không biết rằng Long ưng chỉ dùng sáu, bảy phần sức lực. Nếu không ít nhất gã phải lùi sau một bước.
Long Ưng thầm giật mình, người này quả là cao thủ hàng đầu.
Tên bị ngã còn lại đã được người của đối phương đỡ lên, và đồng bọn kiểm tra vết thương cho gã.
Long Ưng ra vẻ một ác thiếu xấu xí hoành hành bá đạo, nghênh ngang bước về phía Trì Thượng Lâu, và mắng lớn:
- Lão tử mặc kệ các người là ai, nếu khiến ta bực lên, ta sẽ làm thịt hết cả lũ.
Ánh mắt Trì Thượng Lâu bốc lên sát khí ngùn ngụt. Gã định ra tay, nhưng tên cao thủ Thổ Phiên bên cạnh ngầm đẩy gã. Trì Thượng Lâu lại trừng mắt với Long Ưng, rồi quay đầu bỏ đi. Những người khác đuổi theo sau gã, chớp mắt đã đi xa.
Đám người trên quảng trường thấy không còn chuyện vui nữa, bèn tản đi, tiếp tục làm chuyện của mình. Một lát sau, mọi thứ đã trở về nguyên trạng, như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Long Ưng cười ha ha, bước về phía cửa thành với một phong thái hiên ngang.
Chưa đi được mười bước, một người đi ra từ đám đông, bước tới cạnh hắn, nhìn thẳng về phía trước rồi nói:
- Dù ngươi là ai, dù võ công của ngươi cao cường thế nào thì hãy tin ta, rời khỏi Vu Điền ngay lập tức và đừng bao giờ trở lại, nếu không hậu quả sẽ rất thảm. Vì là người cùng tộc với ngươi, nên ta mới khuyên chân thành ngươi vậy.
Long Ưng nhìn về phía người thấp hơn mình một cái đầu đó, rồi thất thanh:
- Ngươi không phải là...
Người đó kinh ngạc:
- Ngươi biết ta sao? Nhất định ta chưa từng gặp ngươi! Chỉ cần từng gặp các hạ, ta sẽ không quên.
Long Ưng cảm động. Người tốt bụng đang khuyên ngăn kia, chính là Thôi Lão Hầu – người mà năm xưa hắn, Hoa Gian Nữ, Minh Huệ và Minh Tâm gặp được ở lưu vực sông Kim Sa. Lúc đó, y và thuộc hạ dẫn theo một đoàn thương khách rất đông. Đoàn đi đường dài, vượt sông, vượt núi đến Thổ Phiên làm ăn, còn thiện ý mời họ đi cùng. Nhưng Long Ưng không chịu theo không, bèn bỏ ra bốn lượng tiền làm phí.
Mọi người có quan hệ rất tốt.
Không ngờ trong tình huống thế này, y vẫn dám đến cảnh cáo hắn, khuyên hắn rời đi. Rõ ràng y biết được bối cảnh và thực lực của đám người Trì Thượng Lâu, không hổ là người hiệp nghĩa.
Long Ưng nói:
- Lão huynh biết họ là ai không?
Thôi Lão Hầu bực bội nói:
- Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên ngươi bước vào đời à? Ta chỉ nói đến đây, tin hay không tùy ngươi.
Rồi y lại nói thêm một câu đầy hàm ý:
- Trừ phi ngươi tự tin bản thân mình có thể chống lại được quan phủ địa phương thì cứ việc ở lại đây. Đó là, thế lực hắc ám và cả một tập đoàn tội ác táng tận lương tâm! Hãy tự chăm sóc mình.
Nói đoạn y rời đi, nhập vào đám người.
Long Ưng càng thêm thiện cảm với y. Ở nơi đất khách này, gặp được y như gặp được người thân. Hắn biết y là người biết rõ đường đến cao nguyên, là nhân vật để hỏi đường tốt nhất. Ngay lập tức lòng hắn phấn chấn. Hắn đi dạo một vòng trên phố, mua chút đồ cho Mỹ Tu Na Phù. Còn về lời cảnh cáo của Thôi Lão Hầu, hắn không hề để tâm. Dù thiên binh vạn mã tới, trong một thành phố phức tạp người đông thế này, ai làm gì được hắn chứ? Hắn đã từng sợ ai?
Long Ưng khoanh chân ngồi trên nền chiếu trong phòng khách nhà nghỉ - nghỉ ngơi dưỡng sức. Hắn đợi khi màn đêm buông xuống sẽ đến doanh trại của đám người Trì Thượng Lâu. Nếu không được, cũng phải bắt một tên buôn người để hành hình ép cung, hỏi rõ tình hình quân địch.
Tiếng vó ngựa dày đặc vang lên từ xa tới gần, rồi dừng lại bên ngoài nhà nghỉ. Long Ưng không cần nhìn, cũng đoán được đó là một đám quân Vu Điền rất đông. Đội quân này do tên quan viên Vu Điền câu kết với Trì Thượng Lâu chỉ huy, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Long Ưng quyết định phải làm lớn chuyện. Tốt nhất là phải kinh động đến Vu Điền Vương – Uất Trì Kính. Lúc đó, nói không chừng có thể mượn sức mạnh của người Vu Điền để nhổ cỏ tận gốc đám buôn người này.
Đợi một lúc, vẫn không thấy có người phá cửa xông vào, mà lại có tiếng một đội ngựa rời đi.
Long Ưng không hiểu gì. Đột nhiên có tiếng bước chân vang đến, rồi tiếng gõ cửa vang lên.
Long Ưng nói:
- Cửa không khóa.
Một người đẩy cửa bước vào. Đó là, một hán tử thân hình tầm trung, để râu, da ngăm đen, nhưng hai mắt lanh lợi. Đầu tiên, y đảo mắt nhìn môi trường sống không tốt trong căn phòng, rồi miễn cưỡng đến trước mặt Long Ưng, quỳ xuống, ánh mắt dò xét hắn.
Long Ưng lộ ra hàm răng trắng muốt không hề hợp với khuôn mặt xấu xí của hắn, rồi mỉm cười nói:
- Nhân huynh muốn làm gì vậy?
Đối phương ngỡ ngàng vì nụ cười đầy hấp dẫn trên khuôn mặt xấu xí của hắn, trầm giọng nói bằng tiếng Hán:
- Ngươi là ai?
Long Ưng lờ mờ đoán được đám quan binh Vu Điền đến gây sự với hắn.
Họ vừa tới cửa đã dừng bước, có lẽ là có liên quan đến người này. Hắn bèn nhẹ giọng nói:
- Huynh đài không cảm thấy đường đột sao? Huống hồ nếu ngươi hỏi từng người tới Vu Điền thế này, một ngày có thêm 12 canh giờ cũng không đủ dùng.
Người để râu vẫn ung dung nói:
- Các hạ yên tâm. Ta nhất định sẽ không hỏi từng người. Chỉ bởi lai lịch các hạ không rõ ràng, hành tung kín đáo quá mà thôi. Hãy nói cho ta biết, ngươi vừa đến Vu Điền, không có đến một chiếc túi đồ. Ngươi vừa vào thành, đã xảy ra xung đột với người khác. Ra tay rất độc ác, thấy đối phương đông hơn, mà vẫn không hề sợ hãi? Các hạ có biết đối phương là ai không?
Hắn dù có ngốc đến mấy, cũng biết rằng người trước mắt đây chính là quan viên cấp ngự sử. Y được Vu Điền Vương giao cho nhiệm vụ đến điều tra đám người Trì Thượng Lâu. Hắn bèn mỉm cười:
- Tiếng Hán của huynh đài thật tốt. Xem ra thì còn tốt hơn so với người Hán là tiểu đệ đây. Ha ha! Còn chưa cảm tạ huynh đài đã ngăn đám quan binh muốn xông vào nhà nghỉ bắt tiểu đệ đó.
Người để râu lộ vẻ mặt kinh ngạc khó che giấu, thất thanh:
- Ngươi biết rõ có người đến bắt, vậy mà vẫn ung dung ngồi ngây ra trong căn phòng này ư? Rốt cuộc ngươi biết được bao nhiêu? Rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Ta cảnh cáo ngươi trước, đắc tội với ta cũng đồng nghĩa đắc tội với Vu Điền.
Long Ưng nói:
- Người ta biết rõ nhất là tên tiểu tử mặt búng ra sữa tên Trì Thượng Lâu đó. Gã là người cầm đầu một đám buôn người ở Trung Thổ, thường nhập hàng ở vùng Nam Chiếu và quý quốc. Gã và ta là tử địch. Ta có thể đảm bảo rằng gã không thể sống mà rời khỏi Vu Điền, chỉ cần huynh đài cho ta tin tình báo chuẩn xác.
Người để râu chau mày nói:
- Tử địch! Nhưng hình như gã không biết ngươi. Hóa ra gã tên là Trì Thượng Lâu. Có lẽ gã là nhân vật nổi danh ở Trung Thổ. Đúng không?
Rồi y hạ giọng nói:
- Hôm qua ngươi mới vào thành, sao lại giống như hiểu rất rõ chuyện này vậy. Nếu ngươi không nói rõ thân phận thực sự của mình, đừng trách ta trở mặt vô tình.
Hắn hơi cúi đầu về phía trước, nói:
- Huynh đài bớt giận. Thật ra tiểu đệ cũng giống huynh đài thôi. Ngươi là mật thám đặc phái của quý Vương. Còn tiểu đệ, “Thần Y xấu xí” Vương Đình Kinh là đặc sứ được nữ đế Đại Chu phái đến để điều tra bọn buôn người. Mục tiêu của mọi người giống nhau. Điều quan trọng nhất là phải hợp tác chặt chẽ, đối xử tốt với nhau, tránh ảnh hưởng đến ngoại giao.
Rồi hắn hếch mũi lên ngửi vài hơi, say mê nói:
- Huynh đài thật thơm! Đàn ông rất hiếm có ai thơm phức như phụ nữ thế này!
Ngay lập tức, người để râu mặt đỏ tía tai, cả màu phấn đen cũng không che nổi, gắt giọng nói:
- Đã biết người ta là nữ! Sao lại vẫn trêu người ta như vậy?
Long Ưng thấy nàng nhận là phụ nữ, trong lòng xúc động, sự háo sắc lại tăng lên.
Trước khi đến Tây Vực, Vạn Nhận Vũ đã điều tra về các nước ở Tây Vực. Đặc biệt là quốc gia được mệnh danh là “Bốn trấn An Tây”: Quy Tư, Vu Điền, Sơ Lặc và Yên Kỳ. Trong đó, quan hệ giữa Vu Điền và Nhà Đường là mật thiết nhất.
Từ khi Trương Khiên mở thông Tây Vực vào triều Hán, Vu Điền luôn lệ thuộc vào Trung Thổ. Do phía đông Vu Điền thông với Thả Mạt, Thiện Thiện; Phía tây thông với Toa Xa, Sơ Lặc; Phía bắc thông với con đường tắt sa mạc khiến cho Vu Điền trở thành trung tâm quân sự, chính trị quan trọng nhất của phía nam con đường tơ lụa. Đời Cao Tông, Thổ Phiên và Đại Đường tranh giành bá quyền ở Tây Vực.
Vu Điền bị Thổ Phiên chiếm cứ. Vì vậy, giờ đây tiếng Thổ Phiên lưu hành rộng rãi ở Vu Điền. Sau này, Vu Điền Vương là Uất Trì Phục Đồ Hùng đuổi Thổ Phiên đi, lập đại công lớn với triều Đường. Triều Đường bèn lập phủ đô đốc Bì Sa ở đây. Coi Phục Đồ Hùng là Vu Điền Vương kiêm đô đốc.
Hai năm trước, Phục Đồ Hùng qua đời, Võ Chiếu phong con trai của ông ta là Uất Trì Kính làm Vu Điền Vương. Quan hệ thân thuộc giữa họ vẫn không thay đổi. Vu Điền khác so với những quốc gia khác là lúc hàng, lúc phản.
Chính vì mối quan hệ này, Long Ưng không sợ tiết lộ thân phận với đối phương, không sợ đối phương trở mặt.
Hắn cười hì hì nói:
- Đừng tưởng tiểu đệ xấu xí, nhưng bẩm sinh đã phong lưu. Mặc dù thề rằng không bao giờ lấy vợ, nhưng lại thích trêu hoa ghẹo nguyệt, lưu tình khắp nơi. Có điều xin mỹ nhân yên tâm. Nếu nàng không thích ta, thì ta nhất định không miễn cưỡng. Ha ha!
Nữ mật thám cảm thấy không chịu nổi. Có điều xem ra nàng đã chấp nhận thân phận giả mà hắn bịa ra, bèn nói:
- Đâu có loại người tự xưng là “Thần y xấu xí” như ngươi chứ? Vừa tự kiêu tự đại, lại toàn nói về những chuyện vu vơ. Nếu không phải thấy ngươi có chút bản lĩnh, ta nhất định sẽ đuổi ngươi ra khỏi thành. Rốt cuộc có phải ngươi tới để làm chính sự hay không?
Rồi nàng không nhịn nổi nói:
- Sao ngươi biết tướng mạo thực sự của ta là xấu hay đẹp?
Long Ưng thầm nghĩ, phụ nữ rốt cuộc vẫn là phụ nữ, thứ quan tâm nhất vẫn là diện mạo của mình. Hắn bèn cười nói:
- Có một vài thứ không thể che giấu được. Đường nét của cô nương là một trong số đó. Những đường nét ấy rất rõ ràng. Đôi mắt đầy thần thái giống như bảo thạch. Làn da trắng ngần nõn nà thỉnh thoảng lộ ra dưới vạt áo, vô cùng hấp dẫn người khác. Ha ha! Tiểu đệ không thể chịu nổi khi nhìn thấy phụ nữ đẹp. Cô nương đừng trách tiểu đệ nói không lựa lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.