Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 4 - Chương 155: Phong Vân Vu Điền

Huỳnh Dị

27/04/2015

Mọi thứ đều không có tác dụng bằng lời nịnh hót. Nữ mật thám bèn cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói:

- Ta tên là Triều lan, Uất Trì Triều Lan.

Long Ưng ngạc nhiên nói:

- Cô nương là người của Vương tộc sao. Tiểu nhân đúng là có mắt không thấy Thái Sơn.

Hắn vội cung kính hành lễ với nàng bằng lễ pháp mà Thượng Quan Uyển Nhi dạy khi gặp người trong Vương tộc.

Không hiểu tại sao, Triều Lan càng thêm có cảm tình với hắn. Nàng cảm thấy gương mặt xấu xí của hắn không chướng mắt như trước nữa, bèn nói:

- Ta là em gái ruột của Đại Vương. Ta phụng mệnh Đại Vương đến điều tra việc người bản địa câu kết với người ngoài bán buôn phụ nữ đáng thương. Đang không biết bắt tay từ đâu thì ngươi tới.

Rồi nàng tiếp lời:

- Ngươi có tín vật như giấy bổ nhiệm không, để ta báo với Vương huynh?

Long Ưng bịa chuyện:

- Vốn là có, nhưng ta bước nhầm vào sa mạc, ngay cả ngựa cũng không chịu nổi, còn ta thì mơ mơ màng màng bước bừa. Ha ha! Không ngờ lại bước được ra khỏi sa mạc, cứu được tính mạng. Nhưng mọi thứ đều mất cả rồi.

Triều Lan khổ não nói:

- Vậy dựa vào đâu mà ta tin được ngươi?

Long Ưng nói:

- Tiểu đệ là vàng thật không sợ thử lửa. Trong thành có quan viên đặc phái của Đại Chu chúng ta không?

Triều Lan nói:

- Quan viên quý quốc gần đây nhất, đóng tại phía tây thành Thạch Đầu cao nguyên có lẽ là Bàng Nhân Đức. Thành này nằm ở ốc đảo của người Sơ Lặc. Đây là con đường bắt buộc phải qua để đi từ tây sang đông. Ta nghi ngờ Bàng Nhân Đức cũng tham gia câu kết với đám buôn người. Nếu có thể không kinh động đến y thì tốt nhất đừng làm. Ừm! Ta tin ngươi không nói dối. Với bản lĩnh của ngươi, không cần phải nói dối.

Long Ưng rất muốn hỏi nàng làm thế nào để đến Thổ Phiên. Nàng nhất định sẽ biết, nếu không biết, cũng biết cách hỏi người khác. Nhưng vì có sự lựa chọn tốt hơn là Thôi Lão Hầu, nên hắn không muốn tốn công giải thích. Hắn đành bỏ qua cơ hội hỏi đường.

Giờ đây Thôi Lão Hầu là người quan trọng chỉ đường giúp hắn đến cao nguyên. Nếu phải đến Thổ Phiên cùng Tuyết Nhi, hắn bắt buộc phải mượn đại đội thương lữ của Thôi Lão Hầu để che dấu thân phận.

Có thể tưởng tượng, liên quân Thổ Phiên và Đột Quyết đã đuổi tới đây. Chúng phong tỏa đường núi đến cao nguyên Thổ Phiên. Một mình cưỡi Tuyết Nhi thế này, cùng với không thể thay đổi thể hình và khí độ, mà hắn không bị nhận ra thân phận mới lạ.

Hắn nói:

- Nàng có biết Thôi Lão Hầu không?

Triều Lan ngạc nhiên:



- Ngươi quen y thật sao? Nhưng y lại không biết ngươi là ai. Khi y có lòng tốt khuyên bảo ngươi, ta đang ẩn trong đám người gần đó.

Hắn mừng rỡ:

- Những người có ngoại hình đặc biệt như y, không cần gặp cũng đoán được. Ta từng nhìn thấy y từ phía xa tại cạnh sông Kim Sa. Không ngờ, y lại đến nơi xa xôi này.

Triều Lan nói:

- Hai, ba mươi năm trước, Thôi Lão Hầu từng đến Vu Điền bảy, tám lần. Ở đây, y rất được hoan nghênh. Y là người Hán mà chúng ta tin tưởng. Lạc Đà Vương coi y là bạn tốt. Vì vậy, đám người bang Vu Điền không dám động đến y.

Long Ưng tự hỏi:

- Lạc Đà Vương là người hay là vua của lạc đà?

Triều Lan bật cười, lườm sang hắn và nói:

- Ta biết ngươi cố ý hỏi vậy. Thật không hiểu, khi nào thì ngươi nói đùa, khi nào thì ngươi nói thật? Lạc Đà Vương Võ Đán là chủ nhân của trường lạc đà lớn nhất ở đây. Y có đến cả nghìn thuộc hạ. Thế lực còn lớn hơn bang Vu Điền. Một nửa số tiệm trong nội thành là của y mở. Y coi thường đại ca của bang Vu Điền – Tát Luân Đa. Và, thường nói rằng người đó là bại loại, là nỗi nhục nhã của người Vu Điền.

Long Ưng nói:

- Y nhận xét thật đúng. Có thể giúp ta tìm được nơi Thôi Lão Hầu ở không?

Triều Lan nói:

- Tìm được y cũng vô ích thôi. Y là người từng trải, về sau còn phải đi theo con đường này, sẽ không rước họa vào thân đâu.

Long Ưng nói:

- Y hiểu rõ về chuyện buôn người hơn cả nàng và tiểu đệ. Tiểu đệ sẽ có cách bắt y phải nói ra.

Triều Lan sẵng giọng:

- Trông dáng dấp của ngươi, không bốn mươi cũng phải 35, 36 tuổi rồi. Vậy mà còn luôn mồm gọi mình là tiểu đệ, khiến ta rợn cả gai ốc. Ngươi dành chút khẩu đức được không!

Long Ưng đâu biết tuổi của mặt nạ, bèn cười khổ:

- Từ mười tám tuổi ta đã tự xưng là tiểu đệ, gọi thuận miệng rồi, không sửa được nữa. Hãy tha lỗi cho tiểu đệ. Ha ha!

Triều Lan lườm hắn, rồi nhịn không nổi bật cười.

Long Ưng thấy nàng vui vẻ, bèn hùa theo:

- Rốt cuộc Thôi Lão Hầu đang ở đâu?

Triều Lan bất đắc dĩ nói:



- Đoàn buôn của y đã bao trọn nhà khách Mạc Nam mà Lạc Đà Vương Võ Đán mở. Nhưng y thì lại sống ở phủ đệ của Lạc Đà Vương trong thành nội. Muốn gặp y không dễ đâu.

Rồi nàng lại nói ra vị trí của phủ đệ Lạc Đà Vương.

Thấy Long Ưng lắc lư đầu, nhìn như rất chắc chắn, nàng bèn nói:

- Ta cảnh cáo ngươi trước. Mặc dù Võ Đán bất mãn với Tát Luân Đa, nhưng lại kỵ lẫn nhau. Y sẽ không thay đổi thái độ vì ngươi đâu.

Long Ưng nói:

- Yên tâm đi! Ngoài sự ủng hộ của Lan muội, ta không cần ai giúp hết.

Triều Lan sẵng giọng:

- Ai là Lan muội của ngươi?

Long Ưng cười tủm tỉm đứng dậy, nhẹ nhàng nói:

- Thế nào cũng được. Ngay bây giờ, ta sẽ đi tìm Thôi Lão Hầu tâm sự.

Triều Lan đứng dậy nói:

- Ngươi còn chưa nói cho ta những gì ngươi biết.

Long Ưng nói:

- Có thể hẹn một nơi nào đó, hoặc dùng thủ pháp nào đó không? Khi thăm dò được nhiều thông tin hơn, ta sẽ bẩm báo ngay.

Triều Lan không làm gì được hắn. Sau khi nàng nói ra cách liên lạc Long Ưng bèn đi tìm Thôi Lão Hầu.

Hắn đến phủ đệ gần sông của Lạc Đà Vương tại phía đông nội thành.

Quả nhiên giống như đại công chúa Triều Lan nói, nơi này tường đỏ ngói lục, rất dễ nhận. Sau khi gõ cửa, có một lỗ hình vuông mở ra.

Một người thò đầu nhìn hắn. Long Ưng không dám dùng tiếng Thổ Phiên hay tiếng Đột Quyết, mà thành thật dùng tiếng Hán nói:

- Lão ca xin hãy báo cho Thôi Lão Hầu đến từ Trung Thổ một tiếng giúp tại hạ. Nói rằng bạn cũ là Phạm Khinh Chu đến tìm y, có việc quan trọng.

Triều Lan nói với hắn, Lạc Đà Vương là người có quan hệ giao tiếp rộng. Nên người gác cửa cho y cũng biết nhiều thứ tiếng của các nước. Giúp họ ứng phó với những người bạn đến từ các nước, trong đó đương nhiên bao gồm cả người Hán.

Người đó, bị gương mặt xấu xí của hắn khiến cho giật thót mình.

Nhưng thấy y thần thái hiên ngang thì cũng không dám chần chừ. Y bèn đóng lỗ nhòm lại, thông báo vào trong.

Tâm trạng Long Ưng rất tốt, vì biết Thôi Lão Hầu đang ở trong phủ. Và hắn nhận ra, mình xấu nhưng vẫn có sự hấp dẫn của cái xấu, vẫn có thể khiến các cô nương vui vẻ. Ở nước Hề đã có minh chứng, giờ đây lại có Triều Lan của nước Vu Điền làm bằng chứng. Bàn công công nói đúng, gương mặt xấu cộng thêm Ma Chủng, sẽ có ma lực xấu xa khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Nguyệt Đương Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook