Quyển 4 - Chương 137: Thiên Sư Tịch Diêu (hạ).
Huỳnh Dị
27/04/2015
Cả đêm qua hắn không ngủ, trước khi trời sáng lại cùng Mẫn Huyền Thanh nam hoan nữ ái, mê mệt triền miên. Vừa nãy đến Phúc Tụ Lâu ma xui quỷ khiến thế nào lại phải đối đầu với Tiểu Ma Nữ, rồi đột nhiên Tịch Diêu nói mời hắn tới gặp y. Đầu óc của hắn vẫn còn đang mơ hồ, tựa như đang ở trong một mộng cảnh chân thực. Tới lúc này bỗng nghe đến tên Yến Phi, hắn liền giật mình tỉnh lại, rơi vào trong thái ma cực, không dám nói lung tung trước mặt Tịch Diêu nữa. Hắn hít thở sâu rồi nói:
- Xin mời Thiên Sư nói tiếp.
Tịch Diêu quan sát hắn một hồi lâu rồi thản nhiên nói:
- Chính lúc đó, những ký ức về kiếp trước của ta chợt ùa về, ta chính là luân hồi chuyển thế của Lô Tuần. Sứ mệnh mà kiếp trước hắn không hoàn thành được, kiếp này ta phải thực hiện. Đây chính là vận mệnh trời định, không ai có thể thay đổi được.
Đầu Long Ưng tiếp tục run lên, một loại cảm giác kỳ lạ lan tỏa toàn thân, tựa như vừa tiếp xúc với một bộ phận thần bí nào đó của ma chủng.
Không lẽ thực sự có luân hồi sao?
Long Ưng nói:
- Yến Phi và Lô Tuần đã nói với nhau những gì?
Ánh mắt Tịch Diêu rời khỏi hắn, trầm ngâm nhìn cảnh đẹp dưới núi trong ánh mắt trời:
- Những lời bọn họ nói với nhau phải đặt vào hoàn cảnh lúc đó mới thể hiện được hết ý nghĩa. Lúc đó thiên hạ đại loạn, quần hùng tranh bá, Thiên Sư Đạo dưới sự dẫn dắt của Tôn Ân đã có được vị thế đứng đầu thiên hạ, mạnh mẽ đáng sợ. Khi giang sơn nhà Tấn lung lay sắp đổ vỡ, Tôn Ân và cao thủ số một vùng biên hoang là Yến Phi quyết đấu với nhau tổng cộng bốn lần. Lần thứ nhất rõ ràng đã giết chết Yến Phi, nhưng không hiểu tại sao sau đó hắn lại xuất hiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trận quyết đấu lần thứ hai lại càng kỳ lạ hơn, sau khi trở về, Tôn Ân không nhắc bất cứ điều gì đến trận quyết đấu nhưng giao lại chuyện của Thiên Sư Đạo cho Lô Tuần và một đồ đệ khác là Từ Đạo Phúc. Từ đó không để ý đến tình hình của Thiên Sư Đạo nữa mà chuyên tâm tu luyện Hoàng Thiên Đại Pháp.
Rồi y chợt bật khóc nức nở và nói:
- Nếu không thế này, thiên hạ bây giờ đã là của Thiên Sư Đạo ta rồi.
Long Ưng chăm chú nhìn dáng vẻ kỳ lạ của hắn, trầm giọng hỏi:
- Đây có phải là sứ mệnh luân hồi của Thiên Sư ở kiếp này không?
“Thiên Sư” Tịch Diêu nói:
- Chuyện đó còn phải xem tình hình thế nào, tranh bá thiên hạ cũng như đan dược thời đó, sau khi thần phục chẳng những sẽ quên hết tất cả mà còn làm không biết mệt. Nhưng khi Lô Tuần nhìn thấy Yến Phi, hắn nản lòng với tất cả những ý đồ tranh hùng đoạt bá của mình, không còn thấy hứng khởi nữa. Haiz! Thực không ngờ rằng y lại đem những chuyện này viết trên cuốn sách thần bí đó, ta còn tưởng chỉ có một mình lặng lẽ chịu đựng thôi.
Long Ưng chợt có cảm giác run sợ, những điều Tịch Diêu sắp nói ra đây là sẽ bí mật kinh thiên động địa gì? Nếu đổi lại là người khác có lẽ đã cho rằng Tịch Diêu bị điên rồi. Chỉ có hắn hiểu rằng những gì y nói là sự thực. Yến Phi đúng là đã từng bị Tôn Ân giết chết, cũng giống như mình đã từng bị người đẹp Hoa Gian giết chết vậy. Đó có lẽ là những gì Hướng Vũ Điền miêu tả, là lần đầu tiên Yến Phi cải tử hoàn sinh.
Vậy lần thứ hai diễn ra như thế nào?
Long Ưng yên lặng lắng nghe, mà thực sự hắn cũng không biết phải nói gì.
Tịch Diêu thở dài:
- Hai lần quyết chiến sau đó lại càng không có ai biết được tình hình ra sao. Sau lần quyết đấu thứ tư, Tôn Ân biến mất.
Long Ưng cảm thấy khó hiểu:
- Chết là chết, sao Thiên Sư còn dùng hai từ “biến mất”?
Tịch Diêu nhìn hắn:
- Điểm mấu chốt là ở chỗ đó, trận quyết đấu cuối cùng của bọn họ diễn ra trên một hải đảo. Sau khi xảy ra chuyện, Lô Tuần là người đầu tiên đến nơi diễn ra quyết đấu. Tất cả những gì còn lại ở đó là một cái động lớn, tựa như cái huyệt trời bên ngoài biên hoang.
Đầu Long Ưng trở nên tê dại. Cuối cùng hắn cũng gặp được người quen ở biên hoang. Mẹ ơi! Những gì lưu truyền về biên hoang truyền kỳ tuy không còn bản nào trọn vẹn nhưng chắc chắn có sự thực nào đó, nếu không chúng đã chẳng được miêu tả rõ ràng trong những lời tự
thuật của Lô Tuần.
Hắn sợ hãi nói:
- Là cái huyệt trời nào?
Tịch Diêu lại nhìn lên bầu trời trong xanh, khoan thai cất tiếng hát:
- Một mũi Lưu Dụ chìm ẩn long, chính là đá lửa giáng trần gian.
Rồi hắn tiếp tục chìm trong thần thái say mê:
- Và một đêm, vùng gần biên hoang bỗng có tiếng kêu cực lớn, thiên địa rung chuyển, sau đó những người ở đấy phát hiện ra chỗ phát ra âm thanh đó xuất hiện một cái động lớn rộng hàng trăm trượng, bởi vậy nên họ gắn nó với đá lửa trên trời rơi xuống, đồng thời liên hệ với chuyện Lưu Dụ đánh chìm hai chiến thuyền “Ẩn Long” siêu cấp của Bang Lưỡng Hồ, khiến cho uy thế của y được đà vang dội.
Long Ưng hít một hơi thật sâu, nói:
- Trong thiên hạ lại có chuyện lạ vậy sao?
Tịch Diêu nói:
- Khi Lô Tuần thấy trên hải đảo mà hai người họ quyết đấu xong có một cái động lớn như vậy thì trong lòng cảm thấy vô số nghi hoặc. Sau khi giải quyết xong những việc khác, hắn liền đi tìm Yến Phi, bởi trừ y ra, không ai có thể biết được đã xảy ra chuyện gì.
Long Ưng không nén nổi lòng hiếu kỳ, liền hỏi:
- Yến Phi đã nói thế nào?
Tịch Diêu nhìn chằm chằm vào hắn:
- Ta đợi Yến Phi bên ngoài ba ngày ba đêm. Cuối cùng ta cũng đợi được Yến Phi, thẳng thắn nói với hắn những nghi ngờ trong lòng, muốn hắn nói cho ta biết chân tướng sự việc.
Thấy đôi mắt Tịch Diêu thâm thúy khó lường, nghe y kể rõ chuyện hơn hai trăm năm trước y gặp gỡ Yến Phi thế nào bằng ngôi thứ nhất, hắn không thể nào coi y là một Lô Tuần luân hồi chuyển thế được, bởi chuyện đó quá khó để chấp nhận. Nhưng điều mâu thuẫn ở đây là hắn ngầm biết rằng những điều Tịch Diêu nói có thể là chân tướng.
Nếu đã vậy, hôm nay những lời nói của Tịch Diêu cũng đã thay đổi quan điểm của hắn, đúng là đã dạy người không đánh mà đau.
Hắn liền nói:
- Yến Phi chịu nói cho ngươi biết sao? À, nói cho Lô Tuần biết sao?
Sắc mặt Tịch Diêu nghiêm túc mà trang trọng, giọng nói bình thản như dòng nước không có lấy một gợn sóng:
- Yến Phi không trả lời mà hỏi ngược lại: Nếu như hắn nói ra chân tướng, ta sẽ phải trả giá bằng cả nửa đời sau này, ta còn muốn nghe nữa không?
Trong lòng Long Ưng lại than khẽ, hắn nói:
- Tất nhiên Lô Tuần sẽ liều lĩnh đồng ý, rốt cuộc Yến Phi đã nói chuyện gì?
Tịch Diêu nói:
- Có lẽ bây giờ ngươi đã hiểu sau khi ta xem xong thứ chính mình đã từng viết, tại sao lại từ một người trong cuộc trở thành một người ngoài cuộc. Bởi ta đã hiểu được chân tướng của thế gian này, mà như những gì Yến Phi đã dự đoán, nửa đời còn lại của ta đau khổ đến suýt phát điên, nó cũng giống như tình trạng của ta bây giờ. Ngươi vẫn muốn biết sao? Nếu như bây giờ ngươi lập tức rời khỏi đây thì có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống vui vẻ của mình.
Long Ưng nhăn nhó:
- Cũng như ngươi vừa nói thôi, ngươi được trời định phải tiếp xúc với cuốn sách bí mật đó, còn ta được trời định nghe những lời ngươi nói. Haiz! Ta vốn định nói chuyện khác với ngươi, nhưng bây giờ xem ra không có gì quan trọng bằng những lời ngươi sắp nói ra đây. Mẹ ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên ta không còn cảm giác thù địch với ngươi, nhưng trực giác của ta lại mách bảo rằng ngươi là kẻ tử địch đáng sợ nhất của ta. Mâu thuẫn phải trả giá bằng tính mạng.
Tịch Diêu rời ánh mắt của y đi, nói:
- Ta thay đổi ta, ta cũng thay đổi luôn cả người. Lần này ta luân hồi đột nhiên lại có được cả hy vọng và sức sống. Vị trí Đạo Tôn để trống ba năm có được không? Ta còn phải đi về phía nam dốc lòng tĩnh tu. Đợi đến khi luyện thành Hoàng Thiên Vô Cực, ta sẽ đến tìm ngươi. Giữa hai chúng ta, chỉ có một người được sống sót. Chuyện này đã vượt qua ngoài ân oán nhân gian, bao trùm vạn vật, không ai có thể thay đổi được.
Long Ưng hít thở thật sâu:
- Nói đi!
Dưới ánh mặt trời, Tịch Diêu trong ánh nắng thần thánh bao trùm, ánh mắt trở nên tựa mộng ảo. Y nói:
- Ta gặp Yến Phi ở bờ bắc của dòng sông, thẳng thắn nhận thua với hắn, nói với hắn hy vọng duy nhất của ta là muốn hiểu được giữa hắn và sư tôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ta có cảm giác rằng Yến Phi không còn là một người nữa, mà là một dị vật nào đó đã thoát khỏi nhân gian mà ta không biết, hoàn toàn không thể thi gan với hắn.
Toàn thân Long Ưng như đang bị ngâm trong nước đá, không có lấy một chút ấm áp. Tịch Diêu đang dùng thân phận của Lô Tuần để kể lại những chuyện hơn trăm năm trước. Rốt cuộc y đích thực là luân hồi của Lô Tuần ở kiếp này sao? Hay y đang bị oan hồn của Lô Tuần nhập vào? Hay đó là ảo giác của y?
Giọng nói của Tịch Diêu vang vọng bên tai hắn, khắc sâu vào tâm khảm hắn:
- Hắn trả lời ta, hắn không hề phân định sống chết với sư tôn, và chỉ kiên quyết chiến đấu để biết kết cục cuối cùng.
Y không hề quay đầu lại, ánh mắt khắc sâu vào mắt Long Ưng, gằn từng chữ một:
- Chính miệng Yến Phi đã nói với ta, chính xác là sư tôn đã thành tiên rồi. Thành tiên thành thánh, đó là sự thật. Ta biết Yến Phi tuyệt đối không nói dối, cũng chẳng cần dùng những lời nói dối để lừa gạt ta.
Long Ưng đón lấy ánh mắt y. Ánh mắt Tịch Diêu ngưng đọng lại, không hề có lấy một chút hỗn loạn, rõ ràng tinh thần của y vẫn ở trạng thái đỉnh phong.
Lúc này hắn biết nói gì đây?
Tịch Diêu nói:
- Sau đó hắn nói về bí mật trời đất, chính là phá không mà đi, xuyên qua tiên môn, đến bờ bên kia.
Long Ưng mơ hồ:
- Tiên môn? Ta không rõ lắm.
Tịch Diêu nói:
- Ngươi không hiểu cũng đúng thôi. Nếu như ta không cùng cảm nhận thì cũng sẽ coi khinh nó, coi những chuyện Lô Tuần miêu tả là thần thoại cổ xưa. Chuyện này liên quan đến “Thái Bình Động cực kinh” của ta, trong kinh nói ngoài thế gian này còn có động thiên phúc địa, nói rõ là dùng ba viên bảo ngọc thần kỳ hợp nhất làm một để mở tiên môn. Tuy ta đã từng tham gia tranh đoạt ba miếng bội “thiên, địa, tâm” nhưng cuối cùng vẫn bán tín bán nghi. Haiz! Chuyện tiên môn khó mà có thể tin tưởng được. Trong trận quyết đấu lần thứ hai, không biết Yến Phi và sư tôn dùng cách nào mà hợp được ba miếng bội đó làm một, mở được tiên môn, hậu quả của nó chính là thiên huyệt ở gần biên hoang tập. Cái gì mà đá lửa trên trời rơi xuống chứ, tất cả chỉ là lời đồn đại thôi, ngươi hiểu chưa?
Long Ưng nhớ đến chú giải và chú thích câu cuối cùng “phá toái hư không” của Hướng Vũ Điền, đầy óc hắn chấn động, trở nên trống rỗng, đứng sững nhìn Tịch Diêu.
Tịch Diêu hỏi:
- Ngươi đã hiểu chưa?
Long Ưng hít một hơi thật sâu, ánh mắt lướt qua không gian rộng lớn bên ngoài vách núi:
- Phá không mà đi? Haiz, Trời ơi, đó chẳng phải là lối ra khỏi nhân gian sao?
Tịch Diêu trầm giọng nói:
- Chính là vậy. Trời đất trước mắt chúng ta không phải là không gì phá nổi, mà là một cái lồng giam lớn, bởi vậy phật gia hữu vân (nguyên văn: Phật gia hữu vân, nhân sinh bát khổ, tức: khổ vì sinh, khổ vì già, khổ vì bệnh, khổ vì chết, khổ vì yêu thương ly biệt, khổ vì cay đắng oán hận, khổ vì cầu không được, khổ vì ngũ uẩn (đây là nguồn gốc của bảy cái khổ trên), chúng sinh cùng khổ. Chúng ta xoay vần trong vòng sinh tử, lịch kiếp luân hồi, chỉ có cách duy nhất là thoát ra khỏi sinh tử. Yến Phi còn nói, trên Hoàng Thiên Đại Pháp còn có Hoàng Thiên Vô Cực, nếu như ta tu luyện thành công, ta có thể đi tìm hắn, không chừng còn có thể hoàn thành tâm nguyện phá không mà đi của ta. Tiếc rằng khi ta chết đi vẫn chưa tu luyện thành công Hoàng Thiên Đại Pháp, càng không nói đến Hoàng Thiên Vô Cực. Khi đó ta chỉ có thể ôm hận xuống mồ.
Long Ưng giật mình hiều ra:
- Thì ra Thiên Sư coi ta là Yến Phi của kiếp trước. Haiz! Đây là cái vạ gì bay đến thế này? Tiểu đệ vốn không có ân oán gì với ngươi, lại càng không muốn quyết chiến sinh tử với ngươi.
Tịch Diêu đưa ánh mắt thẫn thờ nhìn vào hư không phía trước, lần đầu tiên trên khuôn mặt y xuất hiện nét tươi cười, ung dung đáp:
- Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã có cảm giác kỳ quái như thấy Yến Phi. Tất cả những thứ khác không còn quan trọng nữa, ngươi chính là hy vọng duy nhất của ta trong lần chuyển thế này. Khi ta luyện thành Hoàng Thiên Vô Cực, ta sẽ đến tìm ngươi. Tính mạng ngươi sẽ nằm trong tay ta, hoặc ngươi giết chết ta. Thú vị nhất là còn có khả năng thứ ba. Ta nói đến đây thôi, Ưng gia còn lời gì muốn nói nữa không?
Long Ưng trầm ngâm một lát rồi thở dài nói:
- Còn gì để nói nữa sao? Ta chỉ hy vọng Thiên Sư mãi mãi không bao giờ luyện thành Hoàng Thiên Vô Cực.
Nói xong hắn cáo từ rồi rời đi.
- Xin mời Thiên Sư nói tiếp.
Tịch Diêu quan sát hắn một hồi lâu rồi thản nhiên nói:
- Chính lúc đó, những ký ức về kiếp trước của ta chợt ùa về, ta chính là luân hồi chuyển thế của Lô Tuần. Sứ mệnh mà kiếp trước hắn không hoàn thành được, kiếp này ta phải thực hiện. Đây chính là vận mệnh trời định, không ai có thể thay đổi được.
Đầu Long Ưng tiếp tục run lên, một loại cảm giác kỳ lạ lan tỏa toàn thân, tựa như vừa tiếp xúc với một bộ phận thần bí nào đó của ma chủng.
Không lẽ thực sự có luân hồi sao?
Long Ưng nói:
- Yến Phi và Lô Tuần đã nói với nhau những gì?
Ánh mắt Tịch Diêu rời khỏi hắn, trầm ngâm nhìn cảnh đẹp dưới núi trong ánh mắt trời:
- Những lời bọn họ nói với nhau phải đặt vào hoàn cảnh lúc đó mới thể hiện được hết ý nghĩa. Lúc đó thiên hạ đại loạn, quần hùng tranh bá, Thiên Sư Đạo dưới sự dẫn dắt của Tôn Ân đã có được vị thế đứng đầu thiên hạ, mạnh mẽ đáng sợ. Khi giang sơn nhà Tấn lung lay sắp đổ vỡ, Tôn Ân và cao thủ số một vùng biên hoang là Yến Phi quyết đấu với nhau tổng cộng bốn lần. Lần thứ nhất rõ ràng đã giết chết Yến Phi, nhưng không hiểu tại sao sau đó hắn lại xuất hiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trận quyết đấu lần thứ hai lại càng kỳ lạ hơn, sau khi trở về, Tôn Ân không nhắc bất cứ điều gì đến trận quyết đấu nhưng giao lại chuyện của Thiên Sư Đạo cho Lô Tuần và một đồ đệ khác là Từ Đạo Phúc. Từ đó không để ý đến tình hình của Thiên Sư Đạo nữa mà chuyên tâm tu luyện Hoàng Thiên Đại Pháp.
Rồi y chợt bật khóc nức nở và nói:
- Nếu không thế này, thiên hạ bây giờ đã là của Thiên Sư Đạo ta rồi.
Long Ưng chăm chú nhìn dáng vẻ kỳ lạ của hắn, trầm giọng hỏi:
- Đây có phải là sứ mệnh luân hồi của Thiên Sư ở kiếp này không?
“Thiên Sư” Tịch Diêu nói:
- Chuyện đó còn phải xem tình hình thế nào, tranh bá thiên hạ cũng như đan dược thời đó, sau khi thần phục chẳng những sẽ quên hết tất cả mà còn làm không biết mệt. Nhưng khi Lô Tuần nhìn thấy Yến Phi, hắn nản lòng với tất cả những ý đồ tranh hùng đoạt bá của mình, không còn thấy hứng khởi nữa. Haiz! Thực không ngờ rằng y lại đem những chuyện này viết trên cuốn sách thần bí đó, ta còn tưởng chỉ có một mình lặng lẽ chịu đựng thôi.
Long Ưng chợt có cảm giác run sợ, những điều Tịch Diêu sắp nói ra đây là sẽ bí mật kinh thiên động địa gì? Nếu đổi lại là người khác có lẽ đã cho rằng Tịch Diêu bị điên rồi. Chỉ có hắn hiểu rằng những gì y nói là sự thực. Yến Phi đúng là đã từng bị Tôn Ân giết chết, cũng giống như mình đã từng bị người đẹp Hoa Gian giết chết vậy. Đó có lẽ là những gì Hướng Vũ Điền miêu tả, là lần đầu tiên Yến Phi cải tử hoàn sinh.
Vậy lần thứ hai diễn ra như thế nào?
Long Ưng yên lặng lắng nghe, mà thực sự hắn cũng không biết phải nói gì.
Tịch Diêu thở dài:
- Hai lần quyết chiến sau đó lại càng không có ai biết được tình hình ra sao. Sau lần quyết đấu thứ tư, Tôn Ân biến mất.
Long Ưng cảm thấy khó hiểu:
- Chết là chết, sao Thiên Sư còn dùng hai từ “biến mất”?
Tịch Diêu nhìn hắn:
- Điểm mấu chốt là ở chỗ đó, trận quyết đấu cuối cùng của bọn họ diễn ra trên một hải đảo. Sau khi xảy ra chuyện, Lô Tuần là người đầu tiên đến nơi diễn ra quyết đấu. Tất cả những gì còn lại ở đó là một cái động lớn, tựa như cái huyệt trời bên ngoài biên hoang.
Đầu Long Ưng trở nên tê dại. Cuối cùng hắn cũng gặp được người quen ở biên hoang. Mẹ ơi! Những gì lưu truyền về biên hoang truyền kỳ tuy không còn bản nào trọn vẹn nhưng chắc chắn có sự thực nào đó, nếu không chúng đã chẳng được miêu tả rõ ràng trong những lời tự
thuật của Lô Tuần.
Hắn sợ hãi nói:
- Là cái huyệt trời nào?
Tịch Diêu lại nhìn lên bầu trời trong xanh, khoan thai cất tiếng hát:
- Một mũi Lưu Dụ chìm ẩn long, chính là đá lửa giáng trần gian.
Rồi hắn tiếp tục chìm trong thần thái say mê:
- Và một đêm, vùng gần biên hoang bỗng có tiếng kêu cực lớn, thiên địa rung chuyển, sau đó những người ở đấy phát hiện ra chỗ phát ra âm thanh đó xuất hiện một cái động lớn rộng hàng trăm trượng, bởi vậy nên họ gắn nó với đá lửa trên trời rơi xuống, đồng thời liên hệ với chuyện Lưu Dụ đánh chìm hai chiến thuyền “Ẩn Long” siêu cấp của Bang Lưỡng Hồ, khiến cho uy thế của y được đà vang dội.
Long Ưng hít một hơi thật sâu, nói:
- Trong thiên hạ lại có chuyện lạ vậy sao?
Tịch Diêu nói:
- Khi Lô Tuần thấy trên hải đảo mà hai người họ quyết đấu xong có một cái động lớn như vậy thì trong lòng cảm thấy vô số nghi hoặc. Sau khi giải quyết xong những việc khác, hắn liền đi tìm Yến Phi, bởi trừ y ra, không ai có thể biết được đã xảy ra chuyện gì.
Long Ưng không nén nổi lòng hiếu kỳ, liền hỏi:
- Yến Phi đã nói thế nào?
Tịch Diêu nhìn chằm chằm vào hắn:
- Ta đợi Yến Phi bên ngoài ba ngày ba đêm. Cuối cùng ta cũng đợi được Yến Phi, thẳng thắn nói với hắn những nghi ngờ trong lòng, muốn hắn nói cho ta biết chân tướng sự việc.
Thấy đôi mắt Tịch Diêu thâm thúy khó lường, nghe y kể rõ chuyện hơn hai trăm năm trước y gặp gỡ Yến Phi thế nào bằng ngôi thứ nhất, hắn không thể nào coi y là một Lô Tuần luân hồi chuyển thế được, bởi chuyện đó quá khó để chấp nhận. Nhưng điều mâu thuẫn ở đây là hắn ngầm biết rằng những điều Tịch Diêu nói có thể là chân tướng.
Nếu đã vậy, hôm nay những lời nói của Tịch Diêu cũng đã thay đổi quan điểm của hắn, đúng là đã dạy người không đánh mà đau.
Hắn liền nói:
- Yến Phi chịu nói cho ngươi biết sao? À, nói cho Lô Tuần biết sao?
Sắc mặt Tịch Diêu nghiêm túc mà trang trọng, giọng nói bình thản như dòng nước không có lấy một gợn sóng:
- Yến Phi không trả lời mà hỏi ngược lại: Nếu như hắn nói ra chân tướng, ta sẽ phải trả giá bằng cả nửa đời sau này, ta còn muốn nghe nữa không?
Trong lòng Long Ưng lại than khẽ, hắn nói:
- Tất nhiên Lô Tuần sẽ liều lĩnh đồng ý, rốt cuộc Yến Phi đã nói chuyện gì?
Tịch Diêu nói:
- Có lẽ bây giờ ngươi đã hiểu sau khi ta xem xong thứ chính mình đã từng viết, tại sao lại từ một người trong cuộc trở thành một người ngoài cuộc. Bởi ta đã hiểu được chân tướng của thế gian này, mà như những gì Yến Phi đã dự đoán, nửa đời còn lại của ta đau khổ đến suýt phát điên, nó cũng giống như tình trạng của ta bây giờ. Ngươi vẫn muốn biết sao? Nếu như bây giờ ngươi lập tức rời khỏi đây thì có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống vui vẻ của mình.
Long Ưng nhăn nhó:
- Cũng như ngươi vừa nói thôi, ngươi được trời định phải tiếp xúc với cuốn sách bí mật đó, còn ta được trời định nghe những lời ngươi nói. Haiz! Ta vốn định nói chuyện khác với ngươi, nhưng bây giờ xem ra không có gì quan trọng bằng những lời ngươi sắp nói ra đây. Mẹ ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên ta không còn cảm giác thù địch với ngươi, nhưng trực giác của ta lại mách bảo rằng ngươi là kẻ tử địch đáng sợ nhất của ta. Mâu thuẫn phải trả giá bằng tính mạng.
Tịch Diêu rời ánh mắt của y đi, nói:
- Ta thay đổi ta, ta cũng thay đổi luôn cả người. Lần này ta luân hồi đột nhiên lại có được cả hy vọng và sức sống. Vị trí Đạo Tôn để trống ba năm có được không? Ta còn phải đi về phía nam dốc lòng tĩnh tu. Đợi đến khi luyện thành Hoàng Thiên Vô Cực, ta sẽ đến tìm ngươi. Giữa hai chúng ta, chỉ có một người được sống sót. Chuyện này đã vượt qua ngoài ân oán nhân gian, bao trùm vạn vật, không ai có thể thay đổi được.
Long Ưng hít thở thật sâu:
- Nói đi!
Dưới ánh mặt trời, Tịch Diêu trong ánh nắng thần thánh bao trùm, ánh mắt trở nên tựa mộng ảo. Y nói:
- Ta gặp Yến Phi ở bờ bắc của dòng sông, thẳng thắn nhận thua với hắn, nói với hắn hy vọng duy nhất của ta là muốn hiểu được giữa hắn và sư tôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ta có cảm giác rằng Yến Phi không còn là một người nữa, mà là một dị vật nào đó đã thoát khỏi nhân gian mà ta không biết, hoàn toàn không thể thi gan với hắn.
Toàn thân Long Ưng như đang bị ngâm trong nước đá, không có lấy một chút ấm áp. Tịch Diêu đang dùng thân phận của Lô Tuần để kể lại những chuyện hơn trăm năm trước. Rốt cuộc y đích thực là luân hồi của Lô Tuần ở kiếp này sao? Hay y đang bị oan hồn của Lô Tuần nhập vào? Hay đó là ảo giác của y?
Giọng nói của Tịch Diêu vang vọng bên tai hắn, khắc sâu vào tâm khảm hắn:
- Hắn trả lời ta, hắn không hề phân định sống chết với sư tôn, và chỉ kiên quyết chiến đấu để biết kết cục cuối cùng.
Y không hề quay đầu lại, ánh mắt khắc sâu vào mắt Long Ưng, gằn từng chữ một:
- Chính miệng Yến Phi đã nói với ta, chính xác là sư tôn đã thành tiên rồi. Thành tiên thành thánh, đó là sự thật. Ta biết Yến Phi tuyệt đối không nói dối, cũng chẳng cần dùng những lời nói dối để lừa gạt ta.
Long Ưng đón lấy ánh mắt y. Ánh mắt Tịch Diêu ngưng đọng lại, không hề có lấy một chút hỗn loạn, rõ ràng tinh thần của y vẫn ở trạng thái đỉnh phong.
Lúc này hắn biết nói gì đây?
Tịch Diêu nói:
- Sau đó hắn nói về bí mật trời đất, chính là phá không mà đi, xuyên qua tiên môn, đến bờ bên kia.
Long Ưng mơ hồ:
- Tiên môn? Ta không rõ lắm.
Tịch Diêu nói:
- Ngươi không hiểu cũng đúng thôi. Nếu như ta không cùng cảm nhận thì cũng sẽ coi khinh nó, coi những chuyện Lô Tuần miêu tả là thần thoại cổ xưa. Chuyện này liên quan đến “Thái Bình Động cực kinh” của ta, trong kinh nói ngoài thế gian này còn có động thiên phúc địa, nói rõ là dùng ba viên bảo ngọc thần kỳ hợp nhất làm một để mở tiên môn. Tuy ta đã từng tham gia tranh đoạt ba miếng bội “thiên, địa, tâm” nhưng cuối cùng vẫn bán tín bán nghi. Haiz! Chuyện tiên môn khó mà có thể tin tưởng được. Trong trận quyết đấu lần thứ hai, không biết Yến Phi và sư tôn dùng cách nào mà hợp được ba miếng bội đó làm một, mở được tiên môn, hậu quả của nó chính là thiên huyệt ở gần biên hoang tập. Cái gì mà đá lửa trên trời rơi xuống chứ, tất cả chỉ là lời đồn đại thôi, ngươi hiểu chưa?
Long Ưng nhớ đến chú giải và chú thích câu cuối cùng “phá toái hư không” của Hướng Vũ Điền, đầy óc hắn chấn động, trở nên trống rỗng, đứng sững nhìn Tịch Diêu.
Tịch Diêu hỏi:
- Ngươi đã hiểu chưa?
Long Ưng hít một hơi thật sâu, ánh mắt lướt qua không gian rộng lớn bên ngoài vách núi:
- Phá không mà đi? Haiz, Trời ơi, đó chẳng phải là lối ra khỏi nhân gian sao?
Tịch Diêu trầm giọng nói:
- Chính là vậy. Trời đất trước mắt chúng ta không phải là không gì phá nổi, mà là một cái lồng giam lớn, bởi vậy phật gia hữu vân (nguyên văn: Phật gia hữu vân, nhân sinh bát khổ, tức: khổ vì sinh, khổ vì già, khổ vì bệnh, khổ vì chết, khổ vì yêu thương ly biệt, khổ vì cay đắng oán hận, khổ vì cầu không được, khổ vì ngũ uẩn (đây là nguồn gốc của bảy cái khổ trên), chúng sinh cùng khổ. Chúng ta xoay vần trong vòng sinh tử, lịch kiếp luân hồi, chỉ có cách duy nhất là thoát ra khỏi sinh tử. Yến Phi còn nói, trên Hoàng Thiên Đại Pháp còn có Hoàng Thiên Vô Cực, nếu như ta tu luyện thành công, ta có thể đi tìm hắn, không chừng còn có thể hoàn thành tâm nguyện phá không mà đi của ta. Tiếc rằng khi ta chết đi vẫn chưa tu luyện thành công Hoàng Thiên Đại Pháp, càng không nói đến Hoàng Thiên Vô Cực. Khi đó ta chỉ có thể ôm hận xuống mồ.
Long Ưng giật mình hiều ra:
- Thì ra Thiên Sư coi ta là Yến Phi của kiếp trước. Haiz! Đây là cái vạ gì bay đến thế này? Tiểu đệ vốn không có ân oán gì với ngươi, lại càng không muốn quyết chiến sinh tử với ngươi.
Tịch Diêu đưa ánh mắt thẫn thờ nhìn vào hư không phía trước, lần đầu tiên trên khuôn mặt y xuất hiện nét tươi cười, ung dung đáp:
- Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã có cảm giác kỳ quái như thấy Yến Phi. Tất cả những thứ khác không còn quan trọng nữa, ngươi chính là hy vọng duy nhất của ta trong lần chuyển thế này. Khi ta luyện thành Hoàng Thiên Vô Cực, ta sẽ đến tìm ngươi. Tính mạng ngươi sẽ nằm trong tay ta, hoặc ngươi giết chết ta. Thú vị nhất là còn có khả năng thứ ba. Ta nói đến đây thôi, Ưng gia còn lời gì muốn nói nữa không?
Long Ưng trầm ngâm một lát rồi thở dài nói:
- Còn gì để nói nữa sao? Ta chỉ hy vọng Thiên Sư mãi mãi không bao giờ luyện thành Hoàng Thiên Vô Cực.
Nói xong hắn cáo từ rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.