Quyển 4 - Chương 141: Truyện cổ biên hoang (hạ).
Huỳnh Dị
27/04/2015
Pháp Minh nói lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ việc ba miếng ngọc bội hợp nhất có thể mở tiên môn trong truyền thuyết là thật sao?
Long Ưng cười gượng:
- Ít nhất Tịch Diêu cho là vậy.
Pháp Minh trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ ba miếng ngọc bội thiên, địa, tâm đã rơi vào tay Tịch Diêu ư?
Long Ưng rất muốn đánh lừa y là đúng như thế. Nếu vậy, không chừng Pháp Minh sẽ từ bỏ tất cả, đi truy sát Tịch Diêu, để đoạt lấy ba miếng ngọc bội trong tay y. Nhưng, hắn lại không thể làm hành động bỉ ổi đó.
Pháp Minh:
- Có phải Vô Cấu Tử nắm trong tay ba miếng ngọc bội, hay có một hoặc hai trong số đó, nên mới bị Tịch Diêu sát hại?
Long Ưng rầu rĩ nói:
- Không! Ba miếng ngọc bội đã hợp nhất từ lâu, và đã biến mất rồi.
Pháp Minh kinh hãi:
- Vậy tiên môn đã mở ra chưa? A di đà phật! Thiện tai, thiện tai! Bí ẩn về lực lượng tiêu diệt Tần thất hai trăm trăm trước, cuối cùng đã được mở ra vào ngày nay. Không hề có hỏa thạch rơi từ trên trời xuống, mà là vì ba miếng ngọc bội hợp nhất.
Nói đến câu cuối cùng, y không nhịn nổi thở dốc một hơi. Có thể thấy cuộc đối thoại này có sức kích động lớn thế nào với y.
Long Ưng cũng thở gấp.
Cuộc gặp gỡ nói chuyện với Tịch Diêu sáng nay giống như một giấc mơ. Hắn có một cảm giác không thật... Nhưng giờ đây nghe kẻ địch lớn đích thân chứng minh chuyện năm cũ, cảm giác thực tế đó hoàn toàn khác, và sự kích động đối với y càng lớn hơn.
Hai người nhất thời không nói được gì.
Long Ưng không biết Pháp Minh đang nghĩ gì, chỉ biết rằng đầu hắn là một khoảng trắng, không thể suy nghĩ gì được nữa.
Pháp Minh thở dài rồi nói:
- Sao đột nhiên y lại coi ngươi là Yến Phi?
Long Ưng rất muốn nói ngươi phải đi hỏi Tịch Diêu mới biết được.
Nhưng thật kỳ lạ, hắn không nỡ lừa y. Mặc dù, điều này rất vô lý. Nhưng đó chính là cảm giác của hắn. Biết được chuyện này thì đã sao? Không thể làm được gì, không thể suy nghĩ được gì.
Long Ưng điềm đạm nói:
- Sáng nay sau khi ta gặp Tăng Vương, liền đội mưa gió đưa Mẫn Huyền Thanh về nhà. Khi đó ta bị Tịch Diêu đánh lén, và đã đại chiến một trận trong mưa với y. Kết quả là hai bên lưỡng bại câu thương. Sau khi xảy ra việc này, y liền phái người tới tìm ta đến gặp y ở cung Thiên Sư, nói về chuyện ba miếng ngọc bội hợp nhất.
Pháp Minh nói:
- Đây đã là chuyện của hai trăm năm trước, liệu có ảnh hưởng thế nào đối với Tịch Diêu chứ?
Long ưng cố gắng nói:
- Như những gì ta đã nói, Tịch Diêu không phải là một người bình thường, rất khó để đoán ra suy nghĩ của y.
Dường như Pháp Minh đã đồng ý với điều đó, y gật đầu rồi trầm giọng nói:
- Không những y không phải người thường, mà còn tinh thông kim cổ, nghiên cứu kỹ về dịch lý, và có thể giấu mình ngầm tu luyện. Đến tận khi đại pháp thành công, y mới lên kế hoạch hành động. Nhờ đó một bước lên đến trời, lột bỏ sự khống chế của ta đối với y. Một người như thế này nhất định sẽ không phát điên đột ngột. Ôi! Tịch Diêu không chỉ đơn thuần tin vào chuyện tiên môn, mà còn lờ mờ đoán ra được cách mở tiên môn, mà ngươi là nhân vật quan trọng nhất. Hèn chi y đã từ chối liên thủ với bổn vương để đối phó với ngươi. Nói không chừng y
giết Vô Cấu Tử cũng là để dụ ngươi đến Tây Đô. Tà Đế hãy nói cho bổn vương biết, rốt cuộc y đã nói gì?
Long Ưng nói:
- Giờ đây, y giống như Tôn Ân năm xưa. Sau khi nhìn thấy uy lực của ba miếng ngọc bội hợp nhất ở Biên Hoang, bèn trở về phương nam, vất bỏ tất cả để tu luyện Hoàng Thiên đại pháp, không để ý tới quân Thiên Sư.
Pháp Minh nói với thái độ nghiêm túc:
- Y có tìm thấy hi vọng khởi động tiên môn trên người ngươi không?
Long Ưng điềm đạm đáp:
- Ít nhất y nói như vậy, nhưng sợ rằng ta sẽ khiến y thất vọng, những thứ còn lại chỉ là một trận quyết chiến sinh tử. Tiên môn là một thứ quá mơ hồ.
Pháp Minh thở dài:
- Đều do bổn vương không nói cho y biết ngươi là ai. Khiến y dồn hi vọng lên ngươi. Bởi lẽ y là người thứ hai luyện thành Chủng Ma đại pháp. Ngoài Yến Phi và Tôn Ân, Hướng Vũ Điền là người thứ ba có tư cách mở ra tiên môn. Tiên môn! Nó rốt cuộc là gì?
Long Ưng cảm thấy thực sự ủ rũ, hắn bèn nói:
- Nếu Tăng Vương không còn gì khác, thì ta hi vọng có thể tự suy nghĩ một mình.
Pháp Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi từ từ nói:
- Chúng ta vẫn có thể hợp tác chứ?
Long Ưng nói:
- Tăng Vương vẫn còn tâm trạng nghĩ tới chuyện này sao?
Pháp Minh điềm đạm đáp:
- Ta biết Tà Đế vẫn còn việc giấu ta. Bởi lẽ, mặc dù cảm nhận của ta sâu sắc nhưng không thể bằng ngươi. Nể mặt nghĩa đồng môn, giờ đây địch ý của bổn vương với ngươi đã giảm nhiều, tại sao không nói ra để cùng thương lượng mà phải giữ trong lòng ủ rũ một mình? Hãy nói ra đi! Bổn vương sẽ rất biết ơn ngươi.
Long Ưng cười gượng:
- Tăng Vương không sợ sẽ trở thành như ta bây giờ sao?
Pháp Minh bình tĩnh nói:
- Ta tu hành từ nhỏ, hiểu được Phật lý. Mặc dù ta có suy nghĩ khác, nhưng luôn coi ngộ đạo thành Phật, siêu thoát luân hồi sinh tử là mục tiêu cao nhất của cuộc đời. Vì vậy ta có thể bình tĩnh hơn ngươi về phương diện này.
Long Ưng nói:
- Vốn Tịch Diêu cũng giống như Tăng Vương vậy. Nhưng khi y có được một quyển bút ký từ đại đệ tử của Tôn Ân là Lô Tuần thì tất cả đã hoàn toàn thay đổi. Điều khiến y chấn động nhất trong đó là một đoạn đối thoại giữa Yến Phi và Lô Tuần. Bởi lẽ Yến Phi đã đích thân chứng thực bí ẩn tiên môn với Lô Tuần, và nói ra bốn chữ “phá không mà đi”.
Pháp Minh kinh ngạc:
- Phá Toái Hư Không!
Long Ưng ngớ người nhìn y.
Gương mặt trang nghiêm của Pháp Minh trắng bệch ra, y thở dài rồi nói:
- Phá Toái Hư Hông, không ngờ lại như vậy, hèn gì tiền nhân luôn cho rằng “Chiến Thần Đồ Lục” là thứ đứng đầu trong tứ đại kỳ thư. Thật không ngờ nổi.
Long Ưng nói:
- Xem ra Tăng Vương chẳng bình tĩnh hơn tiểu đệ là bao.
Pháp Minh cười khổ:
- Đột nhiên chuyện tiên môn trở thành sự thật, mà những chuyện khác lại mất đi ý nghĩa thường có của nó. Bổn vương thật sự rất cảm kích vì Tà Đế đã nói thực với ta. Bởi lẽ, ngươi không hề cần thiết phải nói với ta. Ôi! Ta hiểu được tại sao ngươi muốn suy nghĩ yên tĩnh một mình rồi. Giờ ta cũng cần làm như ngươi.
Long Ưng gật đầu rồi đứng dậy.
Pháp Minh gọi xe ngựa dừng lại. Long Ưng đẩy cửa đi ra. Hai người đều không còn tâm trạng nói tiếp.
Long Ưng đến am Ngọc Hạc tìm Đoan Mộc Lăng. Tiên Tử vẫn chưa về.
May mà ni cô tiếp đãi nói rằng Đoan Mộc Lăng đã biết hắn sẽ tới tìm nàng, nên mời hắn đến phòng khách ngồi. Chưa tới nửa canh giờ, Đoan Mộc Lăng trở về, ngồi xuống đối diện hắn.
Long Ưng lắc đầu:
- Không cần đi kiểm tra nữa, những điều Tịch Diêu nói đều là thật. Pháp Minh đã đích thân xác nhận rồi.
Đoan Mộc Lăng bình tĩnh nói:
- Hãy nhìn ta!
Long Ưng ngạc nhiên:
- Chẳng phải ta đang nhìn Tiên Tử hay sao?
Đoan Mộc Lăng nói:
- Ngươi chỉ dùng mắt nhìn, chứ không phải dùng tâm.
Long Ưng ôm đầu:
- Ta rất khó tập trung tinh thần.
Đoan Mộc Lăng dịu dàng:
- Chuyện tiên môn khiến ngươi rất đau đầu nhỉ!
Long Ưng nói:
- Ta không hiểu. Trên thực tế những gì nghe được giống như truyền thuyết thần tiên vậy. Nó khiến ta ăn ngủ không yên.
Đoan Mộc Lăng điềm đạm nói:
- Bởi lẽ truyền thuyết thần thoại này rất có khả năng là kỳ vọng của ngươi ở kiếp này.
Long Ưng kinh hãi nhìn nàng:
- Đừng hù dọa tiểu đệ. Giờ ta không chịu nổi kích động đâu, và ta không muốn biến thành một Tịch Diêu khác.
Đoan Mộc Lăng thở dài:
- Bất cứ chuyện gì cũng đều có tiền định cả. Có một vài chuyện không thể trốn tránh được. Tiểu nữ tử cũng từng nghĩ đến việc trốn tránh ngươi. Nhưng, giờ đây chẳng phải vẫn ngồi đây nghe ngươi thổ lộ tâm sự sao?
Long Ưng dần bĩnh tĩnh lại. Hắn nhỏ giọng nói:
- Thực sự có kiếp trước kiếp này sao?
Đoan Mộc Lăng nói:
- Ngươi có dũng khí để biết không?
Long Ưng ngạc nhiên:
- Chuyện này có thể đúng sao?
Đoan Mộc Lăng nói:
- Phật môn có một người đức hạnh rất cao, giờ đang ở Trường An. Vừa rồi, tiểu nữ tử đã đi gặp ngài, thỉnh giáo ngài chuyện tiên môn. Ngài nói rằng Long Ưng ngươi là người hữu duyên. Nếu như, ngươi chịu đi gặp ngài, ngài có thể dùng Phật Pháp Vô Thượng để khơi gợi lại đoạn ký ức kiếp trước của ngươi. Ưng gia có muốn thử hay không?
Long Ưng nói như hồi phục lại sức sống:
- Trên thế gian lại có một hòa thượng pháp lực cao cường đến vậy sao? Ngài là ai?
Đoan Mộc Lăng:
- Ngài chính là Hiền Thủ đại sư. Dù là Phật pháp hay võ công của ngài cũng đều đã đạt đến độ xuất thần nhập hóa. Dù là Pháp Minh hay Võ Chiếu, đều rất sợ ngài. Có điều ngài vẫn chưa muốn xuất thế, vậy mà đã có vài phần kính trọng ngươi.
Hai mắt Long Ưng sáng lên:
- Ngài thật sự có thể khơi gợi lại ký ức trong kiếp trước của ta sao?
Đoan Mộc Lăng nói:
- Ngươi là người phi thường có linh thông, và sáng nay đã được Tịch Diêu khơi gợi, vì vậy cơ hội rất lớn.
Long Ưng như một con gà chọi đấu thua, trở lại trạng thái ủ rũ ban đầu:
- Tiên Tử quá xem trọng ta rồi. Nếu biết được kiếp trước, kiếp này của mình thế nào, sẽ giống Tịch Diêu vậy. Đó là một chuyện rất đáng sợ. Ta không dám thử.
Đoan Mộc lăng nói:
- Không biết cũng có cái tốt của nó, mọi điều đều tùy duyên.
Long Ưng lẩm bẩm:
- Thật ra Võ Chiếu biết chuyện tiên môn từ lâu. Ta và Bàn công công đã nhìn nhầm về bà ta. Võ Chiếu từng đích thân nói với ta rằng, sinh mạng là gánh nặng khó gánh vác - ít nhất sinh mạng của bà ấy là như vậy. Bởi vậy đối với bà ta, trường sinh bất tử là chịu tội sống. Thứ bà ấy cầu, là được giải thoát khỏi gánh nặng trong cuộc đời. Ta hiểu rồi, điều bà ta muốn nhất là mở tiên môn, đến nơi Động Thiên Phúc Địa mà Tịch Diêu mơ ước.
Đoan Mộc Lăng đồng ý nói:
- Động Thiên Phúc Địa chỉ bờ bên kia mà Phật gia nói tới. Là Tiên Giới mà Đạo gia nói. Ưng gia có hứng thú với nó không?
Long Ưng thở gấp rồi nói:
- Giờ đây ta chỉ muốn quên hết mấy việc này. Ta đã nói đại khái với Pháp Minh về chuyện xảy ra giữa ta và Tịch Diêu. Chỉ giấu y rằng Tịch Diêu là luân hồi của Lô Tuần. Ta có làm sai không?
Đoan Mộc Lăng mỉm cười:
- Sao có chuyện sai và đúng chứ? Nếu trách thì hãy trách ông trời – ông ấy đã an bài cho ngươi số mạng thế này. Hãy nghĩ mà xem - nếu là một tình huống khác, ngươi có chịu nói với Pháp Minh không? Nếu như vẫn là mối quan hệ như trước, Pháp Minh cũng chẳng có mặt mũi nào đến hỏi nguồn gốc từ chỗ ngươi.
Long Ưng trở nên thoải mái, hắn gật đầu:
- Mọi thứ đều có tiền định cả. Giống như những gì Tiêu Dịch thường nói vậy. Chuyện trong thiên hạ, không có gì chắc chắn.
Rồi hắn lại nhớ tới chuyện gì đó, bèn nói:
- Tiên Tử vừa nói từng muốn trốn tránh ta, rốt cuộc là thế nào?
Đoan Mộc Lăng thản nhiên nói:
- Đó là chuyện lần đầu tiên ta gặp ngươi. Lâu quá nên quên mất rồi.
Long Ưng căng thẳng nói:
- Nàng còn trốn tránh ta không?
Đoan Mộc Lăng cười nói:
- Tiểu nữ tử đã chịu sự an bài của số mệnh rồi. Nếu không, trước đó làm sao để ngươi được thuận lợi?
Long Ưng mừng rỡ:
- Chúng ta hôn nhau lần nữa đi? Cảm giác hôn môi vừa rồi, khiến ta ngây ngất mãi không thôi. Nhất định có liên quan tới ma chủng tiên thai.
Đoan Mộc Lăng vui vẻ nói:
- Chúc mừng Ưng gia, cuối cùng ngươi cũng trở lại bình thường rồi.
Long Ưng kinh ngạc:
- Đã trở lại bình thường? Dễ như vậy sao?
Đoan Mộc Lăng ung dung:
- Chỉ nhìn bộ dạng dê già của ngươi bây giờ, là biết Long Ưng trước kia đã trở lại. Tiểu nữ tử cũng rất muốn biết kiếp trước ngươi là ai, tại sao kiếp này lại biến thành thế này?
Long Ưng lúng túng nói:
- Trông thảm như vậy, mà nương tử còn trêu ta.
- Chẳng lẽ việc ba miếng ngọc bội hợp nhất có thể mở tiên môn trong truyền thuyết là thật sao?
Long Ưng cười gượng:
- Ít nhất Tịch Diêu cho là vậy.
Pháp Minh trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ ba miếng ngọc bội thiên, địa, tâm đã rơi vào tay Tịch Diêu ư?
Long Ưng rất muốn đánh lừa y là đúng như thế. Nếu vậy, không chừng Pháp Minh sẽ từ bỏ tất cả, đi truy sát Tịch Diêu, để đoạt lấy ba miếng ngọc bội trong tay y. Nhưng, hắn lại không thể làm hành động bỉ ổi đó.
Pháp Minh:
- Có phải Vô Cấu Tử nắm trong tay ba miếng ngọc bội, hay có một hoặc hai trong số đó, nên mới bị Tịch Diêu sát hại?
Long Ưng rầu rĩ nói:
- Không! Ba miếng ngọc bội đã hợp nhất từ lâu, và đã biến mất rồi.
Pháp Minh kinh hãi:
- Vậy tiên môn đã mở ra chưa? A di đà phật! Thiện tai, thiện tai! Bí ẩn về lực lượng tiêu diệt Tần thất hai trăm trăm trước, cuối cùng đã được mở ra vào ngày nay. Không hề có hỏa thạch rơi từ trên trời xuống, mà là vì ba miếng ngọc bội hợp nhất.
Nói đến câu cuối cùng, y không nhịn nổi thở dốc một hơi. Có thể thấy cuộc đối thoại này có sức kích động lớn thế nào với y.
Long Ưng cũng thở gấp.
Cuộc gặp gỡ nói chuyện với Tịch Diêu sáng nay giống như một giấc mơ. Hắn có một cảm giác không thật... Nhưng giờ đây nghe kẻ địch lớn đích thân chứng minh chuyện năm cũ, cảm giác thực tế đó hoàn toàn khác, và sự kích động đối với y càng lớn hơn.
Hai người nhất thời không nói được gì.
Long Ưng không biết Pháp Minh đang nghĩ gì, chỉ biết rằng đầu hắn là một khoảng trắng, không thể suy nghĩ gì được nữa.
Pháp Minh thở dài rồi nói:
- Sao đột nhiên y lại coi ngươi là Yến Phi?
Long Ưng rất muốn nói ngươi phải đi hỏi Tịch Diêu mới biết được.
Nhưng thật kỳ lạ, hắn không nỡ lừa y. Mặc dù, điều này rất vô lý. Nhưng đó chính là cảm giác của hắn. Biết được chuyện này thì đã sao? Không thể làm được gì, không thể suy nghĩ được gì.
Long Ưng điềm đạm nói:
- Sáng nay sau khi ta gặp Tăng Vương, liền đội mưa gió đưa Mẫn Huyền Thanh về nhà. Khi đó ta bị Tịch Diêu đánh lén, và đã đại chiến một trận trong mưa với y. Kết quả là hai bên lưỡng bại câu thương. Sau khi xảy ra việc này, y liền phái người tới tìm ta đến gặp y ở cung Thiên Sư, nói về chuyện ba miếng ngọc bội hợp nhất.
Pháp Minh nói:
- Đây đã là chuyện của hai trăm năm trước, liệu có ảnh hưởng thế nào đối với Tịch Diêu chứ?
Long ưng cố gắng nói:
- Như những gì ta đã nói, Tịch Diêu không phải là một người bình thường, rất khó để đoán ra suy nghĩ của y.
Dường như Pháp Minh đã đồng ý với điều đó, y gật đầu rồi trầm giọng nói:
- Không những y không phải người thường, mà còn tinh thông kim cổ, nghiên cứu kỹ về dịch lý, và có thể giấu mình ngầm tu luyện. Đến tận khi đại pháp thành công, y mới lên kế hoạch hành động. Nhờ đó một bước lên đến trời, lột bỏ sự khống chế của ta đối với y. Một người như thế này nhất định sẽ không phát điên đột ngột. Ôi! Tịch Diêu không chỉ đơn thuần tin vào chuyện tiên môn, mà còn lờ mờ đoán ra được cách mở tiên môn, mà ngươi là nhân vật quan trọng nhất. Hèn chi y đã từ chối liên thủ với bổn vương để đối phó với ngươi. Nói không chừng y
giết Vô Cấu Tử cũng là để dụ ngươi đến Tây Đô. Tà Đế hãy nói cho bổn vương biết, rốt cuộc y đã nói gì?
Long Ưng nói:
- Giờ đây, y giống như Tôn Ân năm xưa. Sau khi nhìn thấy uy lực của ba miếng ngọc bội hợp nhất ở Biên Hoang, bèn trở về phương nam, vất bỏ tất cả để tu luyện Hoàng Thiên đại pháp, không để ý tới quân Thiên Sư.
Pháp Minh nói với thái độ nghiêm túc:
- Y có tìm thấy hi vọng khởi động tiên môn trên người ngươi không?
Long Ưng điềm đạm đáp:
- Ít nhất y nói như vậy, nhưng sợ rằng ta sẽ khiến y thất vọng, những thứ còn lại chỉ là một trận quyết chiến sinh tử. Tiên môn là một thứ quá mơ hồ.
Pháp Minh thở dài:
- Đều do bổn vương không nói cho y biết ngươi là ai. Khiến y dồn hi vọng lên ngươi. Bởi lẽ y là người thứ hai luyện thành Chủng Ma đại pháp. Ngoài Yến Phi và Tôn Ân, Hướng Vũ Điền là người thứ ba có tư cách mở ra tiên môn. Tiên môn! Nó rốt cuộc là gì?
Long Ưng cảm thấy thực sự ủ rũ, hắn bèn nói:
- Nếu Tăng Vương không còn gì khác, thì ta hi vọng có thể tự suy nghĩ một mình.
Pháp Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi từ từ nói:
- Chúng ta vẫn có thể hợp tác chứ?
Long Ưng nói:
- Tăng Vương vẫn còn tâm trạng nghĩ tới chuyện này sao?
Pháp Minh điềm đạm đáp:
- Ta biết Tà Đế vẫn còn việc giấu ta. Bởi lẽ, mặc dù cảm nhận của ta sâu sắc nhưng không thể bằng ngươi. Nể mặt nghĩa đồng môn, giờ đây địch ý của bổn vương với ngươi đã giảm nhiều, tại sao không nói ra để cùng thương lượng mà phải giữ trong lòng ủ rũ một mình? Hãy nói ra đi! Bổn vương sẽ rất biết ơn ngươi.
Long Ưng cười gượng:
- Tăng Vương không sợ sẽ trở thành như ta bây giờ sao?
Pháp Minh bình tĩnh nói:
- Ta tu hành từ nhỏ, hiểu được Phật lý. Mặc dù ta có suy nghĩ khác, nhưng luôn coi ngộ đạo thành Phật, siêu thoát luân hồi sinh tử là mục tiêu cao nhất của cuộc đời. Vì vậy ta có thể bình tĩnh hơn ngươi về phương diện này.
Long Ưng nói:
- Vốn Tịch Diêu cũng giống như Tăng Vương vậy. Nhưng khi y có được một quyển bút ký từ đại đệ tử của Tôn Ân là Lô Tuần thì tất cả đã hoàn toàn thay đổi. Điều khiến y chấn động nhất trong đó là một đoạn đối thoại giữa Yến Phi và Lô Tuần. Bởi lẽ Yến Phi đã đích thân chứng thực bí ẩn tiên môn với Lô Tuần, và nói ra bốn chữ “phá không mà đi”.
Pháp Minh kinh ngạc:
- Phá Toái Hư Không!
Long Ưng ngớ người nhìn y.
Gương mặt trang nghiêm của Pháp Minh trắng bệch ra, y thở dài rồi nói:
- Phá Toái Hư Hông, không ngờ lại như vậy, hèn gì tiền nhân luôn cho rằng “Chiến Thần Đồ Lục” là thứ đứng đầu trong tứ đại kỳ thư. Thật không ngờ nổi.
Long Ưng nói:
- Xem ra Tăng Vương chẳng bình tĩnh hơn tiểu đệ là bao.
Pháp Minh cười khổ:
- Đột nhiên chuyện tiên môn trở thành sự thật, mà những chuyện khác lại mất đi ý nghĩa thường có của nó. Bổn vương thật sự rất cảm kích vì Tà Đế đã nói thực với ta. Bởi lẽ, ngươi không hề cần thiết phải nói với ta. Ôi! Ta hiểu được tại sao ngươi muốn suy nghĩ yên tĩnh một mình rồi. Giờ ta cũng cần làm như ngươi.
Long Ưng gật đầu rồi đứng dậy.
Pháp Minh gọi xe ngựa dừng lại. Long Ưng đẩy cửa đi ra. Hai người đều không còn tâm trạng nói tiếp.
Long Ưng đến am Ngọc Hạc tìm Đoan Mộc Lăng. Tiên Tử vẫn chưa về.
May mà ni cô tiếp đãi nói rằng Đoan Mộc Lăng đã biết hắn sẽ tới tìm nàng, nên mời hắn đến phòng khách ngồi. Chưa tới nửa canh giờ, Đoan Mộc Lăng trở về, ngồi xuống đối diện hắn.
Long Ưng lắc đầu:
- Không cần đi kiểm tra nữa, những điều Tịch Diêu nói đều là thật. Pháp Minh đã đích thân xác nhận rồi.
Đoan Mộc Lăng bình tĩnh nói:
- Hãy nhìn ta!
Long Ưng ngạc nhiên:
- Chẳng phải ta đang nhìn Tiên Tử hay sao?
Đoan Mộc Lăng nói:
- Ngươi chỉ dùng mắt nhìn, chứ không phải dùng tâm.
Long Ưng ôm đầu:
- Ta rất khó tập trung tinh thần.
Đoan Mộc Lăng dịu dàng:
- Chuyện tiên môn khiến ngươi rất đau đầu nhỉ!
Long Ưng nói:
- Ta không hiểu. Trên thực tế những gì nghe được giống như truyền thuyết thần tiên vậy. Nó khiến ta ăn ngủ không yên.
Đoan Mộc Lăng điềm đạm nói:
- Bởi lẽ truyền thuyết thần thoại này rất có khả năng là kỳ vọng của ngươi ở kiếp này.
Long Ưng kinh hãi nhìn nàng:
- Đừng hù dọa tiểu đệ. Giờ ta không chịu nổi kích động đâu, và ta không muốn biến thành một Tịch Diêu khác.
Đoan Mộc Lăng thở dài:
- Bất cứ chuyện gì cũng đều có tiền định cả. Có một vài chuyện không thể trốn tránh được. Tiểu nữ tử cũng từng nghĩ đến việc trốn tránh ngươi. Nhưng, giờ đây chẳng phải vẫn ngồi đây nghe ngươi thổ lộ tâm sự sao?
Long Ưng dần bĩnh tĩnh lại. Hắn nhỏ giọng nói:
- Thực sự có kiếp trước kiếp này sao?
Đoan Mộc Lăng nói:
- Ngươi có dũng khí để biết không?
Long Ưng ngạc nhiên:
- Chuyện này có thể đúng sao?
Đoan Mộc Lăng nói:
- Phật môn có một người đức hạnh rất cao, giờ đang ở Trường An. Vừa rồi, tiểu nữ tử đã đi gặp ngài, thỉnh giáo ngài chuyện tiên môn. Ngài nói rằng Long Ưng ngươi là người hữu duyên. Nếu như, ngươi chịu đi gặp ngài, ngài có thể dùng Phật Pháp Vô Thượng để khơi gợi lại đoạn ký ức kiếp trước của ngươi. Ưng gia có muốn thử hay không?
Long Ưng nói như hồi phục lại sức sống:
- Trên thế gian lại có một hòa thượng pháp lực cao cường đến vậy sao? Ngài là ai?
Đoan Mộc Lăng:
- Ngài chính là Hiền Thủ đại sư. Dù là Phật pháp hay võ công của ngài cũng đều đã đạt đến độ xuất thần nhập hóa. Dù là Pháp Minh hay Võ Chiếu, đều rất sợ ngài. Có điều ngài vẫn chưa muốn xuất thế, vậy mà đã có vài phần kính trọng ngươi.
Hai mắt Long Ưng sáng lên:
- Ngài thật sự có thể khơi gợi lại ký ức trong kiếp trước của ta sao?
Đoan Mộc Lăng nói:
- Ngươi là người phi thường có linh thông, và sáng nay đã được Tịch Diêu khơi gợi, vì vậy cơ hội rất lớn.
Long Ưng như một con gà chọi đấu thua, trở lại trạng thái ủ rũ ban đầu:
- Tiên Tử quá xem trọng ta rồi. Nếu biết được kiếp trước, kiếp này của mình thế nào, sẽ giống Tịch Diêu vậy. Đó là một chuyện rất đáng sợ. Ta không dám thử.
Đoan Mộc lăng nói:
- Không biết cũng có cái tốt của nó, mọi điều đều tùy duyên.
Long Ưng lẩm bẩm:
- Thật ra Võ Chiếu biết chuyện tiên môn từ lâu. Ta và Bàn công công đã nhìn nhầm về bà ta. Võ Chiếu từng đích thân nói với ta rằng, sinh mạng là gánh nặng khó gánh vác - ít nhất sinh mạng của bà ấy là như vậy. Bởi vậy đối với bà ta, trường sinh bất tử là chịu tội sống. Thứ bà ấy cầu, là được giải thoát khỏi gánh nặng trong cuộc đời. Ta hiểu rồi, điều bà ta muốn nhất là mở tiên môn, đến nơi Động Thiên Phúc Địa mà Tịch Diêu mơ ước.
Đoan Mộc Lăng đồng ý nói:
- Động Thiên Phúc Địa chỉ bờ bên kia mà Phật gia nói tới. Là Tiên Giới mà Đạo gia nói. Ưng gia có hứng thú với nó không?
Long Ưng thở gấp rồi nói:
- Giờ đây ta chỉ muốn quên hết mấy việc này. Ta đã nói đại khái với Pháp Minh về chuyện xảy ra giữa ta và Tịch Diêu. Chỉ giấu y rằng Tịch Diêu là luân hồi của Lô Tuần. Ta có làm sai không?
Đoan Mộc Lăng mỉm cười:
- Sao có chuyện sai và đúng chứ? Nếu trách thì hãy trách ông trời – ông ấy đã an bài cho ngươi số mạng thế này. Hãy nghĩ mà xem - nếu là một tình huống khác, ngươi có chịu nói với Pháp Minh không? Nếu như vẫn là mối quan hệ như trước, Pháp Minh cũng chẳng có mặt mũi nào đến hỏi nguồn gốc từ chỗ ngươi.
Long Ưng trở nên thoải mái, hắn gật đầu:
- Mọi thứ đều có tiền định cả. Giống như những gì Tiêu Dịch thường nói vậy. Chuyện trong thiên hạ, không có gì chắc chắn.
Rồi hắn lại nhớ tới chuyện gì đó, bèn nói:
- Tiên Tử vừa nói từng muốn trốn tránh ta, rốt cuộc là thế nào?
Đoan Mộc Lăng thản nhiên nói:
- Đó là chuyện lần đầu tiên ta gặp ngươi. Lâu quá nên quên mất rồi.
Long Ưng căng thẳng nói:
- Nàng còn trốn tránh ta không?
Đoan Mộc Lăng cười nói:
- Tiểu nữ tử đã chịu sự an bài của số mệnh rồi. Nếu không, trước đó làm sao để ngươi được thuận lợi?
Long Ưng mừng rỡ:
- Chúng ta hôn nhau lần nữa đi? Cảm giác hôn môi vừa rồi, khiến ta ngây ngất mãi không thôi. Nhất định có liên quan tới ma chủng tiên thai.
Đoan Mộc Lăng vui vẻ nói:
- Chúc mừng Ưng gia, cuối cùng ngươi cũng trở lại bình thường rồi.
Long Ưng kinh ngạc:
- Đã trở lại bình thường? Dễ như vậy sao?
Đoan Mộc Lăng ung dung:
- Chỉ nhìn bộ dạng dê già của ngươi bây giờ, là biết Long Ưng trước kia đã trở lại. Tiểu nữ tử cũng rất muốn biết kiếp trước ngươi là ai, tại sao kiếp này lại biến thành thế này?
Long Ưng lúng túng nói:
- Trông thảm như vậy, mà nương tử còn trêu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.