Quyển 4 - Chương 140: Truyện cổ biên hoang (thượng).
Huỳnh Dị
27/04/2015
Long Ưng đi ra ngoài, thấy người vừa tới là Tam Chân Diệu Tử thì ngạc nhiên nói:
- Cứ tưởng là pháp giá của Tăng Vương tới, không ngờ lại là sư phụ.
Mặt Tam Chân Diệu Tử tươi như hoa nở:
- Có gì khác nhau đâu? Tăng Vương đang ở ngoài cửa chính, muốn nói chuyện với Ưng gia.
Hai người sóng vai đi ra.
Tam Chân Diệu Tử nói:
- Bao giờ thì Ưng gia lên đường tới Tây Vực?
Long Ưng không yên tâm lắm, đáp:
- Đó là chuyện hai ngày sau.
Sau đó hắn sững lại, hoảng sợ nói:
- Sư phụ sao biết ta sẽ tới Tây Vực.
Tam Chân Diệu Tử nói:
- Tin tức truyền từ trong cung ra. Kẻ thù trong cung của ngươi còn nhiều hơn bằng hữu nhiều.
Long Ưng nghĩ chắc là Võ Thừa Tự. Từ đầu tới cuối, y luôn đứng phía đối lập với mình, thái độ ngoài mặt thì đã cải thiện nhưng trong lòng lại chưa từng thay đổi.
Tam Chân Diệu Tử nói nhẹ nhàng:
- Đừng bao giờ bất cẩn. Ra khỏi Ngọc Môn Quan là phạm vi thế lực của người Đột Quyết rồi. Mà người Mặc Xuyết muốn giết nhất chính là ngươi.
Long Ưng cảm nhận được sự ân cần của nàng, nói:
- Vì sao sư phụ lại đối xử tốt với ta như vậy? Có phải là yêu ai yêu cả đường đi lối về không?
Tam Chân Diệu Tử nói:
- Ta và Thái Bình tuy có danh nghĩa thầy trò nhưng Thái Bình xuất thân hoàng tộc, làm sao để ý tới tình thầy trò được chứ? Diệu Tử coi trọng ngươi thôi! Ta cũng chưa bao giờ gặp một người mà Tăng Vương tôn trọng như vậy.
Long Ưng nói:
- Nhưng ta vừa mới giết Mạc Vấn Thường.
Tam Chân Diệu Tử lơ đãng nói:
- Tăng Vương là người lấy đại cục làm trọng. Huống chi là con người, ai chả có sinh tử, oán được ai đây? Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được không? Không nên để Tăng Vương chờ lâu.
Long Ưng cất bước đi trước, cười nói:
- Cái tên Diệu Tử của sư phụ đúng là rất hay.
Tam Chân Diệu Tử lộ bản sắc vốn có, tỏ ra vô cùng quyến rũ nói:
- Người ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi, ngươi lại vẫn cứ cợt nhả như cũ. Đừng bao giờ tưởng là Diệu Tử rắp tâm bất lương. Trên giường có ai đấu lại được Tà đế của Ma Môn chứ? Ta chỉ dốc toàn tâm toàn ý lấy lòng ngươi, muốn hưởng thụ cảm giác ân ái, cùng lên đỉnh Vu sơn với ngươi. Được ngươi vuốt ve người ta một lần, Diệu Tử chưa bao giờ quên.
Long Ưng thấy tim mình đập thình thịch, hơi thở trở nên dồn dập vọi nói:
- Mấy ngày nay không được, tương lai phải xem có còn cơ hội không.
Tam Chân Diệu Tử cùng hắn ra khỏi cửa, vui vẻ nói:
- Nhớ kỹ lời ngươi nói đó. Nam tử hán đại trượng phu không thể nói mà không giữ lời. Ôi! Chỗ hấp dẫn nhất của ngươi đối với Diệu Tử chính là cử chỉ chẳng chính chẳng tà, khiến người cam tâm tình nguyện muốn khuất phục đầu hàng ngươi.
Ánh mắt Long Ưng nhìn về phía chiếc xe ngựa đang đứng ở lề đường, thấy người đánh xe chính là Đàn Phách mập mạp, "tiếu lý tàng đao", một trong bốn đại đệ tử thủ tịch hộ pháp. Lúc này y cũng đang tươi cười nhìn về phía hắn. Mặc dù tươi cười chào hỏi như vậy nhưng Long Ưng vẫn nhận ra sâu trong mắt hắn dấu diếm sát khí, thật đúng với biệt hiệu của y.
Ngoài Đàn Phách ra thì cũng không còn có tùy tùng nào khác.
Long Ưng đi tới cạnh xe ngựa, bắt chuyện với Đàn Phách, cười nói:
- Chào Đàn huynh. Năm tháng qua nhanh, lần trước gặp mặt, giờ gặp lại Đàn huynh đã qua bao nhiêu năm rồi.
Đàn Phách vui vẻ nói:
- Lần trước được Ưng gia chỉ điểm nhiều, lần sau có cơ hội lãnh giáo chắc chắn ta sẽ không chọn ra tay cạnh sông. Hắc!
Long Ưng không ngờ y lại biết tự giễu như vậy, cũng sinh chút thiện cảm. Hắn nhìn lại Tam Chân Diệu Tử xinh đẹp đứng cạnh đó. Nàng đúng là vưu vật trời ban, đứng ở bên đường lập tức khiến mọi người đi qua phải quay sang ngắm đồng thời cũng nhìn Long Ưng với ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Tam Chân Diệu Tử lấy lại sự đoan trang, nói:
- Mời Ưng gia lên xe.
Long Ưng ngồi xuống bên cạnh Pháp Minh đang trầm tư trong xe, xe ngựa lên lăn bánh.
Pháp Minh ép tiếng nói thành tia nhỏ:
- Ngươi thành công rồi sao?
Long Ưng nói:
- Gặp được Tăng Vương trong bữa tiệc hôm trước ra sao?
Pháp Minh nói:
- Hắn chỉ cho người tới truyền lời, chẳng những bỏ qua vị trí đạo tôn, còn lập tức trở về phía nam, từ đó về sau bế quan tu luyện.
Long Ưng thở dài nói:
- Ta cũng không biết phải giải thích với Tăng Vương thế nào, cũng không muốn lừa ngươi.
Pháp Minh cảm thấy hứng thú, nói:
- Vì sao lại không muốn lừa gạt ta? Chúng ta có quan hệ đối địch. Ngươi lừa gạt ta, ta lừa gạt ngươi, chẳng có gì trái lương tâm.
Long Ưng nhún vai nói:
- Có lẽ là vì mọi người đều từ Thánh môn, hoặc có thể vì ngươi là kẻ địch mà ta tôn kính. Cũng có thể là bởi Tăng Vương đã từng nói thẳng cho ta về chuyện cũ thương tâm, khiến ta cảm thấy Tăng Vương là một người có máu có thịt.
Sau đó hắn bỗng ồ một tiếng nói:
- Chúng ta có phải đang đi vòng quanh Khúc Giang phải không? Chẳng lẽ Tăng Vương muốn đi dạo ở đây.
Pháp Minh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói chậm rãi:
- Trên thực tế, ta cảm thấy càng lúc càng khó hiểu về hắn. Không thông báo với ta mà ra tay hạ sát Vô Cấu Tử đã khiến ta rất khó hiểu, giờ lại càng không hiểu nổi tại sao từ chối ta cùng ra tay xử lý ngươi. Theo lý mà nói thì hắn càng muốn giết ngươi hơn ta, lại cũng không phải e dè. Đến giờ hắn bỏ qua vị trí đạo tôn, thì ta hoàn toàn không thể nào nắm bắt được hắn nữa.
Long Ưng nói:
- Tịch Diêu là người phi thường, tất nhiên cũng làm việc mà người khác khó có thể suy đoán được.
Pháp Minh nói:
- Sáng nay sau khi hắn gặp ngươi liền lập tức một mình trở về phía nam, cũng không cho ai đi cùng. Nói cho ta biết, rốt cục hắn và ngươi đã nói chuyện gì?
Long Ưng nói:
- Tăng Vương hiểu rõ chuyện Tôn Ân không?
Pháp Minh từ từ đáp:
- Thánh môn ta từ khi vào Hán tới nay đã có ba thời kỳ cực thịnh. Thứ nhất là thời kỳ Đông Tấn kết thúc, thứ hai là thời Tùy Đường, thiên hạ đại loạn. Hai lần đó đều thất bại trong gang tấc, cho tới lần này sư tỷ mới thành công. Ngươi nói xem ta có hiểu rõ Tôn Ân là loại người gì không?
Long Ưng nói:
- Tăng Vương tu hành tại Phật môn từ nhỏ, không ngờ hiểu rõ lịch sử Thánh môn như vậy.
Pháp Minh nói:
- Ở Thánh môn, sư tỷ và ta đều ở phái Âm Quý. Mà phái Âm Quý có quy mô nhất trong lưỡng phái lục đạo, chuyên ghi chép lại nhiều điều. Sư tôn giao ta ghi chép bộ kinh này, bởi sư tỷ không tiện giữ nó. Cho nên ta hiểu rõ chuyện của Thánh môn hơn sư tỷ một chút.
Long Ưng nói:
- Có chuyện Biên hoang tập thật hay không?
Vừa nói xong hắn đã hối hận. Bởi hắn căn bản không nên hỏi về vấn đề này. Hắn biết là Tịch Diêu không nói bừa. Hắn chỉ biết càng hãm càng sâu, cuối cùng Tịch Diêu cũng khó có thể tự kiềm chế. Chỉ hận là bản tính của hắn tò mò, không hiểu rõ ràng thì thật sự không cam lòng.
Pháp Minh thở dài nói:
- Chuyện này ly kỳ khúc chiết đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của ta rồi. Vì sao Tịch Diêu lại nhắc tới chuyện của Biên hoang tập với ngươi chứ? Nó có liên quan gì với chuyện hiện tại của chúng ta đâu?
Long Ưng cười khổ nói:
- Vậy chuyện Yến Phi cũng là thật rồi.
Hắn biết những lời nói này ngu xuẩn tới mức nào, bởi Hướng Vũ Điền đã chứng thực với mình là Yến Phi thật sự tồn tại. Chỉ là hắn vẫn có một ý nghĩ không thực tế là hy vọng không ai có thể chối bỏ sự tồn tại của Yến Phi. Như vậy thì lời của Tịch Diêu cũng chỉ là nói bừa thôi.
Pháp Minh trầm giọng nói:
- Yến Phi chẳng những tồn tại mà còn là cao thủ đệ nhất Biên hoang tập, càng là người mà không ai giết nổi. Lúc đó chúng ta đưa hết cao thủ ra mà vẫn phải hao binh tổn tướng. Hắn chấn nhiếp, giết chết cao thủ "Quỷ ảnh" giỏi trốn chạy nhất của chúng ta. Nhưng cuối cùng hắn và chúng ta cũng hòa giải được với nhau. Yến Phi cũng chẳng phải loại người thiện nam tín nữ, chỉ bởi vì y biết Thánh môn chúng ta có cao thủ vô cùng cao minh nên mới đồng ý bỏ qua thôi.
Long Ưng thất thanh nói:
- Phụ thân của Yến Phi là người Thánh môn sao?
Pháp Minh nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Chẳng những là người của Thánh môn ta mà còn là sư phụ của Hướng Vũ Điền. Không có hắn thì không có Hướng Vũ Điền. Cũng bởi vậy mà Hướng Vũ Điền và Yến Phi trở thành hảo hữu tri giao.
Long Ưng nghe thấy mà thầm gọi má ơi, da đầu tê dại, không nói được nổi nửa câu nữa.
Pháp Minh nói:
- Ta với Tà đế chẳng có gì phải giấu, cho nên Tà đế cũng nên nói thật với ta.
Da đầu Long Ưng càng tê dại hơn.
Thảo nào mà từ lúc bắt đầu, Võ Chiếu đã hiểu rõ Hướng Vũ Điền luyện thành Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp. Bởi nàng đọc được từ trong ký lục lịch sử của phái Âm Quý, biết Hướng Vũ Điền sống gần hai trăm năm mới đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, vì thế suy đoán hắn đại công cáo thành. Chủng Ma đại pháp cũng có thể khiến người ta trường sinh bất tử. Cuối cùng là Hướng Vũ Điền đã chết hay phá không mà đi rồi thì chỉ có ông trời mới biết.
Cũng bởi Pháp Minh biết rõ Võ Chiếu mơ ước Chủng Ma Đại Pháp, biết bà ta có ý đồ với mình nên mới hiểu rõ tình hình hơn cả Bàn công công. Đây là điển tịch bí mật của phái Âm Quý, Bàn công công không có tư cách đọc. Chỉ có Võ Chiếu và Pháp Minh là được Loan Loan cho tư cách mở đọc mà thôi.
Pháp Minh nói rất rõ ràng. Thấy ánh mắt lợi hại và cơ trí của Pháp Minh, Long Ưng trầm giọng nói:
- Vậy Tăng Vương có biết rõ chuyện Thiên huyệt không?
Pháp Minh như khẽ giật mình, hít sâu một hơi rồi nói:
- A di đà phật! Đúng là có quan hệ tới Thiên huyệt. Lần cuối cùng tiến hành tại một đảo nhỏ phía nam, sau đó chúng ta phái người đi tới thực địa xem xét, thấy trên bãi biển có một cái hố nhưng bởi thủy triều nên đã bị cát lấp đầy. Nhưng từ dấu vết trên bờ thì chuyện cũng rất khả quan, khiến người ta nghĩ mãi không ra. Hiện tại ngươi đột nhiên nhắc tới Thiên huyệt, cũng không biết giữa hai thứ có quan hệ mật thiết với nhau?
Long Ưng không biết chuyện này khiến hắn khổ cực thế nào, thở dài nói:
- Chẳng những có quan hệ mật thiết mà Tịch Diêu còn cho rằng hai cái động đó là nguyên nhân khiến Yến Phi và Tôn Ân tới. Ôi! Phải nói thế nào mới ổn đây?
Lấy sự tu hành rèn luyện từ thuở nhỏ của Pháp Minh mà vẫn không thể khống chế được, lộ rõ sự kinh ngạc, nói:
- Đó là chuyện sức người không thể làm ra nổi. Ở phạm vi hai ba dặm xung quanh Thiên huyệt, tất cả cây cối đều bị nhổ tận gốc. Ở trung tâm Thiên huyệt có một ngôi miếu hỏng liền biến mất chẳng còn nổi một viên ngói. Thiên huyệt chính là một vụ huyền án, không thể làm gì được hơn là tin rằng có sao chổi rơi từ trên trời xuống.
Trong lòng Long Ưng thầm kêu mẹ. Quyết chiến giữa Yến Phi và Tôn Ân khẳng định vẫn đang diễn ra trong ngôi miếu hoang kia.
Một lúc lâu sau, Pháp Minh mới giống như tỉnh mộng mà nói:
- Làm sao Tịch Diêu lại biết chuyện này?
Long Ưng cố gắng nói nửa kín nửa hở:
- Hắn cũng giống như Tăng Vương, đều đọc được ký lục của tiền nhân Thiên Sư Đạo.
Pháp Minh nói:
- Tịch Diêu có cách nhìn gì đặc biệt về chuyện này không?
Lúc này Long Ưng gặp phải vấn đề, cuối cùng nói cho Pháp Minh hay là giữ kín chuyện này, để hắn biết nửa vời thôi. Nếu nói cho Pháp Minh thì sẽ có hậu quả gì? Nhất thời hắn cảm thấy đầu to như cái đấu.
Pháp Minh hoảng sợ nói:
- Chỉ dựa vào sắc mặt của ngươi hiện giờ thì cũng biết chuyện Tịch Diêu nói ra chắc phải kinh thiên địa, khiếp quỷ thần rồi. Vì sao hắn lại đồng ý nói cho ngươi chứ?
Long Ưng hít sâu mấy hơi rồi nói.
- Bởi hắn coi ta như Yến Phi, mà hắn chính là Tôn Ân của ta. Nếu đã thế thì cần gì phải giấu diếm chứ?
Pháp Minh trợn trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng, hiển nhiên trong lòng đang có sóng gió lớn, tâm loạn như ma.
- Cứ tưởng là pháp giá của Tăng Vương tới, không ngờ lại là sư phụ.
Mặt Tam Chân Diệu Tử tươi như hoa nở:
- Có gì khác nhau đâu? Tăng Vương đang ở ngoài cửa chính, muốn nói chuyện với Ưng gia.
Hai người sóng vai đi ra.
Tam Chân Diệu Tử nói:
- Bao giờ thì Ưng gia lên đường tới Tây Vực?
Long Ưng không yên tâm lắm, đáp:
- Đó là chuyện hai ngày sau.
Sau đó hắn sững lại, hoảng sợ nói:
- Sư phụ sao biết ta sẽ tới Tây Vực.
Tam Chân Diệu Tử nói:
- Tin tức truyền từ trong cung ra. Kẻ thù trong cung của ngươi còn nhiều hơn bằng hữu nhiều.
Long Ưng nghĩ chắc là Võ Thừa Tự. Từ đầu tới cuối, y luôn đứng phía đối lập với mình, thái độ ngoài mặt thì đã cải thiện nhưng trong lòng lại chưa từng thay đổi.
Tam Chân Diệu Tử nói nhẹ nhàng:
- Đừng bao giờ bất cẩn. Ra khỏi Ngọc Môn Quan là phạm vi thế lực của người Đột Quyết rồi. Mà người Mặc Xuyết muốn giết nhất chính là ngươi.
Long Ưng cảm nhận được sự ân cần của nàng, nói:
- Vì sao sư phụ lại đối xử tốt với ta như vậy? Có phải là yêu ai yêu cả đường đi lối về không?
Tam Chân Diệu Tử nói:
- Ta và Thái Bình tuy có danh nghĩa thầy trò nhưng Thái Bình xuất thân hoàng tộc, làm sao để ý tới tình thầy trò được chứ? Diệu Tử coi trọng ngươi thôi! Ta cũng chưa bao giờ gặp một người mà Tăng Vương tôn trọng như vậy.
Long Ưng nói:
- Nhưng ta vừa mới giết Mạc Vấn Thường.
Tam Chân Diệu Tử lơ đãng nói:
- Tăng Vương là người lấy đại cục làm trọng. Huống chi là con người, ai chả có sinh tử, oán được ai đây? Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được không? Không nên để Tăng Vương chờ lâu.
Long Ưng cất bước đi trước, cười nói:
- Cái tên Diệu Tử của sư phụ đúng là rất hay.
Tam Chân Diệu Tử lộ bản sắc vốn có, tỏ ra vô cùng quyến rũ nói:
- Người ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi, ngươi lại vẫn cứ cợt nhả như cũ. Đừng bao giờ tưởng là Diệu Tử rắp tâm bất lương. Trên giường có ai đấu lại được Tà đế của Ma Môn chứ? Ta chỉ dốc toàn tâm toàn ý lấy lòng ngươi, muốn hưởng thụ cảm giác ân ái, cùng lên đỉnh Vu sơn với ngươi. Được ngươi vuốt ve người ta một lần, Diệu Tử chưa bao giờ quên.
Long Ưng thấy tim mình đập thình thịch, hơi thở trở nên dồn dập vọi nói:
- Mấy ngày nay không được, tương lai phải xem có còn cơ hội không.
Tam Chân Diệu Tử cùng hắn ra khỏi cửa, vui vẻ nói:
- Nhớ kỹ lời ngươi nói đó. Nam tử hán đại trượng phu không thể nói mà không giữ lời. Ôi! Chỗ hấp dẫn nhất của ngươi đối với Diệu Tử chính là cử chỉ chẳng chính chẳng tà, khiến người cam tâm tình nguyện muốn khuất phục đầu hàng ngươi.
Ánh mắt Long Ưng nhìn về phía chiếc xe ngựa đang đứng ở lề đường, thấy người đánh xe chính là Đàn Phách mập mạp, "tiếu lý tàng đao", một trong bốn đại đệ tử thủ tịch hộ pháp. Lúc này y cũng đang tươi cười nhìn về phía hắn. Mặc dù tươi cười chào hỏi như vậy nhưng Long Ưng vẫn nhận ra sâu trong mắt hắn dấu diếm sát khí, thật đúng với biệt hiệu của y.
Ngoài Đàn Phách ra thì cũng không còn có tùy tùng nào khác.
Long Ưng đi tới cạnh xe ngựa, bắt chuyện với Đàn Phách, cười nói:
- Chào Đàn huynh. Năm tháng qua nhanh, lần trước gặp mặt, giờ gặp lại Đàn huynh đã qua bao nhiêu năm rồi.
Đàn Phách vui vẻ nói:
- Lần trước được Ưng gia chỉ điểm nhiều, lần sau có cơ hội lãnh giáo chắc chắn ta sẽ không chọn ra tay cạnh sông. Hắc!
Long Ưng không ngờ y lại biết tự giễu như vậy, cũng sinh chút thiện cảm. Hắn nhìn lại Tam Chân Diệu Tử xinh đẹp đứng cạnh đó. Nàng đúng là vưu vật trời ban, đứng ở bên đường lập tức khiến mọi người đi qua phải quay sang ngắm đồng thời cũng nhìn Long Ưng với ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Tam Chân Diệu Tử lấy lại sự đoan trang, nói:
- Mời Ưng gia lên xe.
Long Ưng ngồi xuống bên cạnh Pháp Minh đang trầm tư trong xe, xe ngựa lên lăn bánh.
Pháp Minh ép tiếng nói thành tia nhỏ:
- Ngươi thành công rồi sao?
Long Ưng nói:
- Gặp được Tăng Vương trong bữa tiệc hôm trước ra sao?
Pháp Minh nói:
- Hắn chỉ cho người tới truyền lời, chẳng những bỏ qua vị trí đạo tôn, còn lập tức trở về phía nam, từ đó về sau bế quan tu luyện.
Long Ưng thở dài nói:
- Ta cũng không biết phải giải thích với Tăng Vương thế nào, cũng không muốn lừa ngươi.
Pháp Minh cảm thấy hứng thú, nói:
- Vì sao lại không muốn lừa gạt ta? Chúng ta có quan hệ đối địch. Ngươi lừa gạt ta, ta lừa gạt ngươi, chẳng có gì trái lương tâm.
Long Ưng nhún vai nói:
- Có lẽ là vì mọi người đều từ Thánh môn, hoặc có thể vì ngươi là kẻ địch mà ta tôn kính. Cũng có thể là bởi Tăng Vương đã từng nói thẳng cho ta về chuyện cũ thương tâm, khiến ta cảm thấy Tăng Vương là một người có máu có thịt.
Sau đó hắn bỗng ồ một tiếng nói:
- Chúng ta có phải đang đi vòng quanh Khúc Giang phải không? Chẳng lẽ Tăng Vương muốn đi dạo ở đây.
Pháp Minh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói chậm rãi:
- Trên thực tế, ta cảm thấy càng lúc càng khó hiểu về hắn. Không thông báo với ta mà ra tay hạ sát Vô Cấu Tử đã khiến ta rất khó hiểu, giờ lại càng không hiểu nổi tại sao từ chối ta cùng ra tay xử lý ngươi. Theo lý mà nói thì hắn càng muốn giết ngươi hơn ta, lại cũng không phải e dè. Đến giờ hắn bỏ qua vị trí đạo tôn, thì ta hoàn toàn không thể nào nắm bắt được hắn nữa.
Long Ưng nói:
- Tịch Diêu là người phi thường, tất nhiên cũng làm việc mà người khác khó có thể suy đoán được.
Pháp Minh nói:
- Sáng nay sau khi hắn gặp ngươi liền lập tức một mình trở về phía nam, cũng không cho ai đi cùng. Nói cho ta biết, rốt cục hắn và ngươi đã nói chuyện gì?
Long Ưng nói:
- Tăng Vương hiểu rõ chuyện Tôn Ân không?
Pháp Minh từ từ đáp:
- Thánh môn ta từ khi vào Hán tới nay đã có ba thời kỳ cực thịnh. Thứ nhất là thời kỳ Đông Tấn kết thúc, thứ hai là thời Tùy Đường, thiên hạ đại loạn. Hai lần đó đều thất bại trong gang tấc, cho tới lần này sư tỷ mới thành công. Ngươi nói xem ta có hiểu rõ Tôn Ân là loại người gì không?
Long Ưng nói:
- Tăng Vương tu hành tại Phật môn từ nhỏ, không ngờ hiểu rõ lịch sử Thánh môn như vậy.
Pháp Minh nói:
- Ở Thánh môn, sư tỷ và ta đều ở phái Âm Quý. Mà phái Âm Quý có quy mô nhất trong lưỡng phái lục đạo, chuyên ghi chép lại nhiều điều. Sư tôn giao ta ghi chép bộ kinh này, bởi sư tỷ không tiện giữ nó. Cho nên ta hiểu rõ chuyện của Thánh môn hơn sư tỷ một chút.
Long Ưng nói:
- Có chuyện Biên hoang tập thật hay không?
Vừa nói xong hắn đã hối hận. Bởi hắn căn bản không nên hỏi về vấn đề này. Hắn biết là Tịch Diêu không nói bừa. Hắn chỉ biết càng hãm càng sâu, cuối cùng Tịch Diêu cũng khó có thể tự kiềm chế. Chỉ hận là bản tính của hắn tò mò, không hiểu rõ ràng thì thật sự không cam lòng.
Pháp Minh thở dài nói:
- Chuyện này ly kỳ khúc chiết đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của ta rồi. Vì sao Tịch Diêu lại nhắc tới chuyện của Biên hoang tập với ngươi chứ? Nó có liên quan gì với chuyện hiện tại của chúng ta đâu?
Long Ưng cười khổ nói:
- Vậy chuyện Yến Phi cũng là thật rồi.
Hắn biết những lời nói này ngu xuẩn tới mức nào, bởi Hướng Vũ Điền đã chứng thực với mình là Yến Phi thật sự tồn tại. Chỉ là hắn vẫn có một ý nghĩ không thực tế là hy vọng không ai có thể chối bỏ sự tồn tại của Yến Phi. Như vậy thì lời của Tịch Diêu cũng chỉ là nói bừa thôi.
Pháp Minh trầm giọng nói:
- Yến Phi chẳng những tồn tại mà còn là cao thủ đệ nhất Biên hoang tập, càng là người mà không ai giết nổi. Lúc đó chúng ta đưa hết cao thủ ra mà vẫn phải hao binh tổn tướng. Hắn chấn nhiếp, giết chết cao thủ "Quỷ ảnh" giỏi trốn chạy nhất của chúng ta. Nhưng cuối cùng hắn và chúng ta cũng hòa giải được với nhau. Yến Phi cũng chẳng phải loại người thiện nam tín nữ, chỉ bởi vì y biết Thánh môn chúng ta có cao thủ vô cùng cao minh nên mới đồng ý bỏ qua thôi.
Long Ưng thất thanh nói:
- Phụ thân của Yến Phi là người Thánh môn sao?
Pháp Minh nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Chẳng những là người của Thánh môn ta mà còn là sư phụ của Hướng Vũ Điền. Không có hắn thì không có Hướng Vũ Điền. Cũng bởi vậy mà Hướng Vũ Điền và Yến Phi trở thành hảo hữu tri giao.
Long Ưng nghe thấy mà thầm gọi má ơi, da đầu tê dại, không nói được nổi nửa câu nữa.
Pháp Minh nói:
- Ta với Tà đế chẳng có gì phải giấu, cho nên Tà đế cũng nên nói thật với ta.
Da đầu Long Ưng càng tê dại hơn.
Thảo nào mà từ lúc bắt đầu, Võ Chiếu đã hiểu rõ Hướng Vũ Điền luyện thành Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp. Bởi nàng đọc được từ trong ký lục lịch sử của phái Âm Quý, biết Hướng Vũ Điền sống gần hai trăm năm mới đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, vì thế suy đoán hắn đại công cáo thành. Chủng Ma đại pháp cũng có thể khiến người ta trường sinh bất tử. Cuối cùng là Hướng Vũ Điền đã chết hay phá không mà đi rồi thì chỉ có ông trời mới biết.
Cũng bởi Pháp Minh biết rõ Võ Chiếu mơ ước Chủng Ma Đại Pháp, biết bà ta có ý đồ với mình nên mới hiểu rõ tình hình hơn cả Bàn công công. Đây là điển tịch bí mật của phái Âm Quý, Bàn công công không có tư cách đọc. Chỉ có Võ Chiếu và Pháp Minh là được Loan Loan cho tư cách mở đọc mà thôi.
Pháp Minh nói rất rõ ràng. Thấy ánh mắt lợi hại và cơ trí của Pháp Minh, Long Ưng trầm giọng nói:
- Vậy Tăng Vương có biết rõ chuyện Thiên huyệt không?
Pháp Minh như khẽ giật mình, hít sâu một hơi rồi nói:
- A di đà phật! Đúng là có quan hệ tới Thiên huyệt. Lần cuối cùng tiến hành tại một đảo nhỏ phía nam, sau đó chúng ta phái người đi tới thực địa xem xét, thấy trên bãi biển có một cái hố nhưng bởi thủy triều nên đã bị cát lấp đầy. Nhưng từ dấu vết trên bờ thì chuyện cũng rất khả quan, khiến người ta nghĩ mãi không ra. Hiện tại ngươi đột nhiên nhắc tới Thiên huyệt, cũng không biết giữa hai thứ có quan hệ mật thiết với nhau?
Long Ưng không biết chuyện này khiến hắn khổ cực thế nào, thở dài nói:
- Chẳng những có quan hệ mật thiết mà Tịch Diêu còn cho rằng hai cái động đó là nguyên nhân khiến Yến Phi và Tôn Ân tới. Ôi! Phải nói thế nào mới ổn đây?
Lấy sự tu hành rèn luyện từ thuở nhỏ của Pháp Minh mà vẫn không thể khống chế được, lộ rõ sự kinh ngạc, nói:
- Đó là chuyện sức người không thể làm ra nổi. Ở phạm vi hai ba dặm xung quanh Thiên huyệt, tất cả cây cối đều bị nhổ tận gốc. Ở trung tâm Thiên huyệt có một ngôi miếu hỏng liền biến mất chẳng còn nổi một viên ngói. Thiên huyệt chính là một vụ huyền án, không thể làm gì được hơn là tin rằng có sao chổi rơi từ trên trời xuống.
Trong lòng Long Ưng thầm kêu mẹ. Quyết chiến giữa Yến Phi và Tôn Ân khẳng định vẫn đang diễn ra trong ngôi miếu hoang kia.
Một lúc lâu sau, Pháp Minh mới giống như tỉnh mộng mà nói:
- Làm sao Tịch Diêu lại biết chuyện này?
Long Ưng cố gắng nói nửa kín nửa hở:
- Hắn cũng giống như Tăng Vương, đều đọc được ký lục của tiền nhân Thiên Sư Đạo.
Pháp Minh nói:
- Tịch Diêu có cách nhìn gì đặc biệt về chuyện này không?
Lúc này Long Ưng gặp phải vấn đề, cuối cùng nói cho Pháp Minh hay là giữ kín chuyện này, để hắn biết nửa vời thôi. Nếu nói cho Pháp Minh thì sẽ có hậu quả gì? Nhất thời hắn cảm thấy đầu to như cái đấu.
Pháp Minh hoảng sợ nói:
- Chỉ dựa vào sắc mặt của ngươi hiện giờ thì cũng biết chuyện Tịch Diêu nói ra chắc phải kinh thiên địa, khiếp quỷ thần rồi. Vì sao hắn lại đồng ý nói cho ngươi chứ?
Long Ưng hít sâu mấy hơi rồi nói.
- Bởi hắn coi ta như Yến Phi, mà hắn chính là Tôn Ân của ta. Nếu đã thế thì cần gì phải giấu diếm chứ?
Pháp Minh trợn trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng, hiển nhiên trong lòng đang có sóng gió lớn, tâm loạn như ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.