Chương 151: Thành công hay thất bại?
Hoàng Ngọc Tử Băng
13/04/2024
"Họ Vương, ngươi vẫn ổn chứ?"
Mấy người cùng nhau đứng bên cạnh hồ nước lẳng lặng chờ thời gian trôi qua từng khắc. Ai cũng căng thẳng chờ đợi từng chút một.
Lăng Huyền sâu sắc phát hiện ra Vương Hoàng rất căng thẳng. Cũng đúng thôi, mạng sống nhỏ bé của đệ tửu yêu quý đều do Vương Hoàng quyết đinh. Chỉ có một chút sai xót thôi cũng rất nguy hiểm. Một khi bắt đầu không phải một mạng nữa là hai mạng. Mạng của tiểu tử kia cũng sẽ gặp nguy hiểm không kém.
"Ta không sao. Tới tuổi này rồi lão tử mới sâu sắc cảm nhận được một khi cái chết đến gần sẽ đáng sợ như vậy. Chỉ mong nha đầu Minh Nguyệt cùng tiểu tử kia có thể bình yên mà trải qua kiếp nạn lần này." Liếc mắt nhìn nam nhân kiên định bên cạnh lão Vương liền thở dài.
Nam nhân này quả thật xứng đáng để nha đầu gửi gắm cả đời. Cho dù biết phía trước đối mặt với nguy hiểm, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào vẫn kiên định. Điều này cũng để cho Vương Hoàng nghiêm túc đánh giá lại nam nhân này. Chỉ mong sao hai người có thể cùng nhau bình an.
Sau khi Vương Hoàng rứt lời mọi thứ lại rơi vào im lặng. Long Nhật Hàn bên kia không biết có nghe thấy hai người nói gì hay không nhưng hắn vẫn kiên định đứng đó hiên ngang như cây tùng. Nàng vẫn còn được hắn ôm trong lòng. Vậy nên hắn không thể chùn bước được.
Nhìn mộ chút canh giờ đã sắp đến. Ánh trăng sáng trong vắt như xuyên qua không gian và thời gian, xuyên qua những tán lá trúc chiếu xuống mặt hồ nước tĩnh lặng giống như một con thác đổ xuống từ trời cao.
"Đã tới lúc. Tiểu tử tất cả trông cậy vào ngươi." Lõa sư phụ Vương Hoàng nặng nề lên tiếng. Một khi hắn bước chân xuống hồ nước vậy thì cho dù đối mặt với Diêm Vương cũng phải bước tiếp.
Long Nhật Hàn sau khi nghe vậy không một chút chần trừ mà bước xuống. Cả ngày hôm nay hắn đều sốt ruột chờ đợi thời khắc này. Làn nước lạnh băng về đêm xuyên qua y phục tiếp xúc với da thịt truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Nước đêm nay hình như rất lạnh, thế nhưng bước chân của hắn không hề chậm lại chút nào mà tiếp tục bước đi đến giữa hồ.
Dưới chân hắn không phái là đáy hồ bằng phẳng mà là những tảng đá lớn. Hóa ra đây là những gì mà sư phụ nàng không nhắc tới. Đáy hồ sớm đã được người chuẩn bị đặt ở dưới đó những tảng đá lớn có thể dễ dàng di chuyển. Đi liền một hơi tới giữa hồ ở đó có một bàn đá lớn đặt chìm dưới mặt nước rồi dừng lại. Hắn đứng ở giữa hồ trên tay vẫn ôm nàng thật chặt nhưng chỉ nửa dưới ngâm trong nước. Phía trên cơ thể vẫn hoàn hảo không chút tổn hại nào.
"Tiểu tử. Hai người ngồi xuống đó đi, chúng ta bắt đầu." Vương Hoàng nhìn thấy hắn đã tới nơi liền lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy Long Nhật Hàn cẩn thận từng chút một đặt nàng ngồi xuống rồi điều chỉnh tư thế. Dòng nước lạnh lẽo cũng theo đó nhấn chìm hai người xuống chỉ lộ từ phần vai trở lên.
Nam nhân ngồi đối diện nữ nhân giữa hồ nước lạnh băng. Song chưởng đối diện.
Minh Nguyệt đột ngột bị làn nước lạnh tiếp xúc khó chịu mà cau mày thế nhưng người vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Bắt đầu đi." Nhìn hai người đã sẵn sàng Vương Hoàng lập tức lên tiếng. Đồng thời lấy trong tay áo một lọ dược đã chuẩn bị sẵn rồi ném về phía hai người. Thứ chất lỏng sền sệt bên trong chính xác mà rơi vào giữa vị trí hai người rồi hòa tan vào trong nước nhuộm màu cả một vùng xung quanh hai người.
Công pháp vận chuyển dần dần xung quanh lấy hai người làm tâm xuất hiện từng vòng từng vòng sương mù vây kín lấy bọn họ.
Hai người Vương Hoàng cùng Lăng Huyền đứng trên bờ cách đó không xa cũng khó khăn lắm mới có thể cách lớp sương mù dày đặc theo dõi hai người. Tiểu Bạch im lặng đứng bên cạnh mắt cũng không rời nhìn tới vị trí giữa hồ nơi chủ nhân nó đang ở đó. Ánh sáng nơi đáy mắt lập lòe không rõ.
Khoảng ba khắc trôi qua sương mù tan dần đi lộ ra nam nhân cùng nữ nhân ở bên trong. Sắc mặt Minh Nguyệt đã tốt hơn một chút. Bớt đi phần nào vẻ nhợt nhạt tiều tụy lúc sớm. Long Nhật Hàn nhắm hai mặt lại không để ý tới mọi chuyện bên ngoài chỉ chuyên tâm vận công giúp nàng.
Nhìn cơ hội đã đến Vương Hoàng lấy ra Nhật Nguyệt kiếm. Tiểu Bạch như biết được nhiệm vụ của mình liền đi tới đứng trước mặt lão Vương chờ đợi. Lấy trong bọc ra một cây kim lão Vương châm một kim vào giữa mi tâm Tiểu Bạch. Máu tươi lập tức trào ra nhuốm đỏ vùng lông trắng.
Vương Hoàng lấy máu vuốt một đường từ chuôi tới mũi hai thanh kiếm rồi đưa Phá Nhật kiếm cho Lăng Huyền. Lao Lăng nhanh chân đi về bờ đối diện sau lưng
Minh Nguyệt còn lão Vương thì đứng tại bờ bên này.
Hai người nhìn nhau hiểu ý dùng sức cắm thật mạnh cả hai thanh kiếm xuống hồ nước rồi đổ xuống đó thứ chất lỏng gì đó.
Lập tức mọi thứ trong hồ như hòa lại với nhau rồi phân chia mặt hồ ra làm hai màu rõ rệt. Hình ảnh giống như Âm Dương Bát Quái đồ.
Minh Nguyệt cùng Long Nhật Hàn ngồi ở giữa hồ như cảm nhận được điều gì đó. Đôi mắt đóng chặt lập tức mở ra nhìn thẳng vào đối phương. Trong mắt không có xúc động, cũng không có lo lắng. Giống như hai người xa lạ nhìn thấy nhau. Thế nhưng nơi đáy mắt chit toàn là hình ảnh của đối phương.
Đến hiện tại sợi dây liên kết giữa hai người chính thức được nối lại với nhau. Công pháp luân chuyển nước trong hồ cũng dần dần dịch chuyển tạo thành xoáy nước bao lấy hai người ở giữa. Âm Dương Bát Quái lập tức tan nát hòa làm một với nhau.
Hai người một hổ đứng trên bờ không hẹn mà cùng lùi ra xa sợ bị ảnh hưởng. Hồ nước bây giờ như là lãnh địa riêng của hai người Minh Nguyệt và Long Nhật Hàn.
Những người khác một khi tới gần sẽ lập tức bị cuốn vào vòng xoáy nước mạnh mẽ đó.
Một canh giờ trôi qua mặt hồ cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Màu nước cũng trở lại màu xanh bình thường. Trong thời gian đó đã sảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Xoáy nước mãnh liệt sau đó chậm lại rồi chuyển hướng quay ngược. Hình ảnh Âm Dương bát quái đảo lộn. Mới đầu là Long Nhật Hàn bên dương còn Minh Nguyệt phần âm. Sau đó đảo ngược lại nàng dương hắn âm rồi lại hình thành xoáy nước. Sau một canh giờ trôi qua mọi thứ mới trở lại bình thường.
Toàn bộ quá trình đều làm cho hai người Vương Hoàng cùng Lăng Huyền đứng ngồi không yên. Ai cũng căng thẳng không chớp mắt nhìn động tĩnh trong hồ. Chỉ sợ bản thân chớp mắt một cái bỏ lỡ thứ gì sẽ khiến hai người gặp nguy hiểm.
Thật may trong suốt quá trình đều an toàn. Hai người Minh Nguyệt cùng Long Nhật Hàn sau khi mọi thứ trở nên yên tĩnh liền không còn ngồi vững mà ngã ra sau mất đi ý thức lần nữa. Hai lão nhân trên bờ thấy vậy vội vàng lo lắng mà lao tới ôm lấy hai người lên trên bờ.
Cả hai hiện tại đều mất đi ý thức mà chìm vào hôn mê.
"Lão Vương, bọn chúng sẽ không sao chứ." Lăng Huyền lo lắng hỏi.
"Hẳn là thành công. Bọn chúng chỉ tạm thời bất tỉnh. Đưa về nghỉ ngơi là tốt rồi." Xem một chút mạnh tượng của hai người lão Vương cũng không chắc chắn lắm.
Mạch đập hỗn loạn nhưng lại không gây nguy hiểm.
Thôi thì tới đâu hay tới đó. Nhìn toàn bộ quá trình diễn ra thuận lợi chắc hẳn là thành công rồi. Bây giờ phải đợi người tỉnh lại mới rõ ràng.
Mấy người cùng nhau đứng bên cạnh hồ nước lẳng lặng chờ thời gian trôi qua từng khắc. Ai cũng căng thẳng chờ đợi từng chút một.
Lăng Huyền sâu sắc phát hiện ra Vương Hoàng rất căng thẳng. Cũng đúng thôi, mạng sống nhỏ bé của đệ tửu yêu quý đều do Vương Hoàng quyết đinh. Chỉ có một chút sai xót thôi cũng rất nguy hiểm. Một khi bắt đầu không phải một mạng nữa là hai mạng. Mạng của tiểu tử kia cũng sẽ gặp nguy hiểm không kém.
"Ta không sao. Tới tuổi này rồi lão tử mới sâu sắc cảm nhận được một khi cái chết đến gần sẽ đáng sợ như vậy. Chỉ mong nha đầu Minh Nguyệt cùng tiểu tử kia có thể bình yên mà trải qua kiếp nạn lần này." Liếc mắt nhìn nam nhân kiên định bên cạnh lão Vương liền thở dài.
Nam nhân này quả thật xứng đáng để nha đầu gửi gắm cả đời. Cho dù biết phía trước đối mặt với nguy hiểm, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào vẫn kiên định. Điều này cũng để cho Vương Hoàng nghiêm túc đánh giá lại nam nhân này. Chỉ mong sao hai người có thể cùng nhau bình an.
Sau khi Vương Hoàng rứt lời mọi thứ lại rơi vào im lặng. Long Nhật Hàn bên kia không biết có nghe thấy hai người nói gì hay không nhưng hắn vẫn kiên định đứng đó hiên ngang như cây tùng. Nàng vẫn còn được hắn ôm trong lòng. Vậy nên hắn không thể chùn bước được.
Nhìn mộ chút canh giờ đã sắp đến. Ánh trăng sáng trong vắt như xuyên qua không gian và thời gian, xuyên qua những tán lá trúc chiếu xuống mặt hồ nước tĩnh lặng giống như một con thác đổ xuống từ trời cao.
"Đã tới lúc. Tiểu tử tất cả trông cậy vào ngươi." Lõa sư phụ Vương Hoàng nặng nề lên tiếng. Một khi hắn bước chân xuống hồ nước vậy thì cho dù đối mặt với Diêm Vương cũng phải bước tiếp.
Long Nhật Hàn sau khi nghe vậy không một chút chần trừ mà bước xuống. Cả ngày hôm nay hắn đều sốt ruột chờ đợi thời khắc này. Làn nước lạnh băng về đêm xuyên qua y phục tiếp xúc với da thịt truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Nước đêm nay hình như rất lạnh, thế nhưng bước chân của hắn không hề chậm lại chút nào mà tiếp tục bước đi đến giữa hồ.
Dưới chân hắn không phái là đáy hồ bằng phẳng mà là những tảng đá lớn. Hóa ra đây là những gì mà sư phụ nàng không nhắc tới. Đáy hồ sớm đã được người chuẩn bị đặt ở dưới đó những tảng đá lớn có thể dễ dàng di chuyển. Đi liền một hơi tới giữa hồ ở đó có một bàn đá lớn đặt chìm dưới mặt nước rồi dừng lại. Hắn đứng ở giữa hồ trên tay vẫn ôm nàng thật chặt nhưng chỉ nửa dưới ngâm trong nước. Phía trên cơ thể vẫn hoàn hảo không chút tổn hại nào.
"Tiểu tử. Hai người ngồi xuống đó đi, chúng ta bắt đầu." Vương Hoàng nhìn thấy hắn đã tới nơi liền lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy Long Nhật Hàn cẩn thận từng chút một đặt nàng ngồi xuống rồi điều chỉnh tư thế. Dòng nước lạnh lẽo cũng theo đó nhấn chìm hai người xuống chỉ lộ từ phần vai trở lên.
Nam nhân ngồi đối diện nữ nhân giữa hồ nước lạnh băng. Song chưởng đối diện.
Minh Nguyệt đột ngột bị làn nước lạnh tiếp xúc khó chịu mà cau mày thế nhưng người vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Bắt đầu đi." Nhìn hai người đã sẵn sàng Vương Hoàng lập tức lên tiếng. Đồng thời lấy trong tay áo một lọ dược đã chuẩn bị sẵn rồi ném về phía hai người. Thứ chất lỏng sền sệt bên trong chính xác mà rơi vào giữa vị trí hai người rồi hòa tan vào trong nước nhuộm màu cả một vùng xung quanh hai người.
Công pháp vận chuyển dần dần xung quanh lấy hai người làm tâm xuất hiện từng vòng từng vòng sương mù vây kín lấy bọn họ.
Hai người Vương Hoàng cùng Lăng Huyền đứng trên bờ cách đó không xa cũng khó khăn lắm mới có thể cách lớp sương mù dày đặc theo dõi hai người. Tiểu Bạch im lặng đứng bên cạnh mắt cũng không rời nhìn tới vị trí giữa hồ nơi chủ nhân nó đang ở đó. Ánh sáng nơi đáy mắt lập lòe không rõ.
Khoảng ba khắc trôi qua sương mù tan dần đi lộ ra nam nhân cùng nữ nhân ở bên trong. Sắc mặt Minh Nguyệt đã tốt hơn một chút. Bớt đi phần nào vẻ nhợt nhạt tiều tụy lúc sớm. Long Nhật Hàn nhắm hai mặt lại không để ý tới mọi chuyện bên ngoài chỉ chuyên tâm vận công giúp nàng.
Nhìn cơ hội đã đến Vương Hoàng lấy ra Nhật Nguyệt kiếm. Tiểu Bạch như biết được nhiệm vụ của mình liền đi tới đứng trước mặt lão Vương chờ đợi. Lấy trong bọc ra một cây kim lão Vương châm một kim vào giữa mi tâm Tiểu Bạch. Máu tươi lập tức trào ra nhuốm đỏ vùng lông trắng.
Vương Hoàng lấy máu vuốt một đường từ chuôi tới mũi hai thanh kiếm rồi đưa Phá Nhật kiếm cho Lăng Huyền. Lao Lăng nhanh chân đi về bờ đối diện sau lưng
Minh Nguyệt còn lão Vương thì đứng tại bờ bên này.
Hai người nhìn nhau hiểu ý dùng sức cắm thật mạnh cả hai thanh kiếm xuống hồ nước rồi đổ xuống đó thứ chất lỏng gì đó.
Lập tức mọi thứ trong hồ như hòa lại với nhau rồi phân chia mặt hồ ra làm hai màu rõ rệt. Hình ảnh giống như Âm Dương Bát Quái đồ.
Minh Nguyệt cùng Long Nhật Hàn ngồi ở giữa hồ như cảm nhận được điều gì đó. Đôi mắt đóng chặt lập tức mở ra nhìn thẳng vào đối phương. Trong mắt không có xúc động, cũng không có lo lắng. Giống như hai người xa lạ nhìn thấy nhau. Thế nhưng nơi đáy mắt chit toàn là hình ảnh của đối phương.
Đến hiện tại sợi dây liên kết giữa hai người chính thức được nối lại với nhau. Công pháp luân chuyển nước trong hồ cũng dần dần dịch chuyển tạo thành xoáy nước bao lấy hai người ở giữa. Âm Dương Bát Quái lập tức tan nát hòa làm một với nhau.
Hai người một hổ đứng trên bờ không hẹn mà cùng lùi ra xa sợ bị ảnh hưởng. Hồ nước bây giờ như là lãnh địa riêng của hai người Minh Nguyệt và Long Nhật Hàn.
Những người khác một khi tới gần sẽ lập tức bị cuốn vào vòng xoáy nước mạnh mẽ đó.
Một canh giờ trôi qua mặt hồ cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Màu nước cũng trở lại màu xanh bình thường. Trong thời gian đó đã sảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Xoáy nước mãnh liệt sau đó chậm lại rồi chuyển hướng quay ngược. Hình ảnh Âm Dương bát quái đảo lộn. Mới đầu là Long Nhật Hàn bên dương còn Minh Nguyệt phần âm. Sau đó đảo ngược lại nàng dương hắn âm rồi lại hình thành xoáy nước. Sau một canh giờ trôi qua mọi thứ mới trở lại bình thường.
Toàn bộ quá trình đều làm cho hai người Vương Hoàng cùng Lăng Huyền đứng ngồi không yên. Ai cũng căng thẳng không chớp mắt nhìn động tĩnh trong hồ. Chỉ sợ bản thân chớp mắt một cái bỏ lỡ thứ gì sẽ khiến hai người gặp nguy hiểm.
Thật may trong suốt quá trình đều an toàn. Hai người Minh Nguyệt cùng Long Nhật Hàn sau khi mọi thứ trở nên yên tĩnh liền không còn ngồi vững mà ngã ra sau mất đi ý thức lần nữa. Hai lão nhân trên bờ thấy vậy vội vàng lo lắng mà lao tới ôm lấy hai người lên trên bờ.
Cả hai hiện tại đều mất đi ý thức mà chìm vào hôn mê.
"Lão Vương, bọn chúng sẽ không sao chứ." Lăng Huyền lo lắng hỏi.
"Hẳn là thành công. Bọn chúng chỉ tạm thời bất tỉnh. Đưa về nghỉ ngơi là tốt rồi." Xem một chút mạnh tượng của hai người lão Vương cũng không chắc chắn lắm.
Mạch đập hỗn loạn nhưng lại không gây nguy hiểm.
Thôi thì tới đâu hay tới đó. Nhìn toàn bộ quá trình diễn ra thuận lợi chắc hẳn là thành công rồi. Bây giờ phải đợi người tỉnh lại mới rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.