Chương 152: Vẫn chưa tỉnh lại
Hoàng Ngọc Tử Băng
13/04/2024
Suốt một đêm dài hai người Lăng Huyền cùng Vương Hoàng không dám chợp mắt đều thức canh chừng cho hai người Minh Nguyệt cùng Long Nhật Hàn.
Vốn tưởng rằng hai người rất nhanh sẽ tỉnh lại nhưng không phải. Cả một đêm trôi qua tới trời mờ sáng Minh Nguyệt lại là người tỉnh lại trước. Điều này khiến hai lão nhân có chút khó tin.
"Nhà đầu. Cơ thể có chỗ nào không khỏe nói với ta." Lão Vương nhìn tiểu đồ đệ vẫn còn ngồi thất thần trên giường lo lắng hỏi.
"Sư phụ, ta không sao. Để mọi người lo lắng rồi. Đúng rồi, sao không thấy lão Lăng đâu?" Nàng đảo mắt nhìn một vòng quanh phòng không thấy vị sư phụ còn lại.
Theo độ hiểu biết của mình về hai vị sư phụ này. Một khi nàng sảy ra chuyện không lo lắng tới mất ăn mất ngủ mới là lạ. Kì quái lại không thấy sự xuất hiện của Lăng Huyền.
"Uống chút nước đi. Lão Lăng đang ở bên kia xem tiểu tử kia. Hắn vẫn chưa tỉnh lại." Vương Hoàng ngập ngừng nói. Lo lắng nàng sẽ vội vàng mà lại chạy đi xem tiểu tử đó. Cơ thể nàng vẫn nên tĩnh dưỡng nhiều một chút mới tốt.
Tay cầm chén nước của Minh Nguyệt sau câu nói của lão Vương thì run lên. Cố gắng giữ bản thân bình tĩnh uống một chút nước xoa dịu cổ họng khô khan của mình.
Bởi vì cơ thể chưa hoàn toàn bình phục nên cả người nàng hiện tại gần như không có chút sức lực.
"Sư phụ, là người đã cứu con sao?" Nắm chặt chén nước trong tay Minh Nguyệt không chắc chắn mà hỏi lại. Bởi lẽ trong lúc mê man nàng vẫn cảm giác được một cảm giác thân thuộc luôn vây quanh người nàng không ngừng nói chuyện. Tuy nhiên người này lại không phải sư phụ.
"Không phải. Là tiểu tử đó không tiếc mạng mình ôm con về đây. Sau đó vì vết thương nghiêm trọng mà rơi vào hôn mê. Sau khi tỉnh lại một mực bên cạnh nhìn con.
Đêm qua cũng là hắn bất chấp biết rằng một khi giúp con chưa thương chính bản thân hắn sẽ gặp nguy hiểm nhưng tiểu tử đó kiên quyết không bỏ cuộc. Bây giờ vẫn hôm mê chưa tỉnh. Lão Lăng ở bên đó xem hắn rồi. Tạm thời nha đầu con yên tâm. Ta cũng đã xem qua hắn hiện tại không có gì nguy hiểm."
Vương Hoàng cũng không giấu diếm đơn giản kể lại sự việc sảy ra trong hai ngày qua cho nàng nghe. Càng nghe sắc mặt Minh Nguyệt càng không tốt lắm nhưng nàng vẫn cố gắng chống đỡ.
Chính nàng cũng biết rõ tình hình của mình không mấy lạc quan. Bởi đó trước khi mất đi ý thức đã tự phong kinh mạch của mình lại. Chỉ mong có thể cầm cự tới khi trở về sư phụ có thể giúp nàng giữ lại mạng sống. Thật không nghĩ tới người cứu được nàng lại là hắn.
"Ta có thể đi thăm chàng sao?" Minh Nguyệt khó khăn mở lời hỏi. Giọng nói chẳng biết khi nào đã lạc đi nghe không còn rõ nữa.
"Có thể. Chú ý nghỉ ngơi một chút đừng quá lo lắng. Tiểu tử này mạng lớn sẽ không sao đâu." Biết không thể ngăn được nàng Vương Hoàng rứt khoát gật đầu đồng ý. Thay vì để nàng ở trong phòng lo lắng bất an không bằng trực tiếp thả người ra ngoài. Một khi hắn chưa tỉnh lại nàng sẽ không để bản thân ngã xuống. Đây vẫn là hiểu biết nhất định của lão Vương với tiểu đồ đệ nhà mình.
"Được. Hiện tại con muốn qua nhìn chàng." Nói rồi Minh Nguyệt lật chăn ra bước xuống giường. Có chút gấp gáp đi giày mà tay chân lóng ngóng. Trong lòng nàng hiện tại nóng như lửa đốt chỉ muốn mau chóng sớm một chút nhìn thấy hắn. Để xem hắn có còn bình an hay không.
Vừa đi một vòng từ chỗ Diêm Vương về Minh Nguyệt đặc biệt sợ cảm giác sinh ly tử biệt này. Sợ rằng sư phụ vì để nàng yên tâm mà không nói sự thật.
"Chậm một chút. Ta không lừa con, tiểu tử đó vẫn ổn. Mang thêm áo vào bên ngoài có chút gió." Nói rồi sư phụ nàng choàng lên cho nàng một cái áo lông lớn. Núi Thất Phong quanh năm đều có gió lạnh bất kể mùa đông hay hạ.
Sau khi đảm bảo trên dưới đều đã ấm áp lão Vương mới để nàng ra khỏi cửa. Minh Nguyệt liền chờ không được mà bước nhanh tới phòng hắn đang ở. Sư phụ nàng chỉ có thể theo sát bên cạnh sợ nàng vừa tỉnh lại đi không vững sẽ vấp ngã.
Cách nhau có một khoảng sân nhỏ nhưng Minh Nguyệt tốn gần như toàn bộ sức lực mới có thể sang tới nơi. Nhìn cơ thể mỏng manh yếu đuối hiện tại nàng không khỏi cảm thấy bất lực. Cho dù trước đây có từng bị thương cũng từng rèn luyện tới ngã xuống cũng không có cảm giác khổ sở như hiện tại.
Lão Vương đi theo mà đau lòng không thôi. Sự cố chấp của tiểu đồ đệ này lão đã lĩnh giáo từ mấy năm trước rồi. Vậy nên Vương Hoàng chỉ yên lặng đi theo bên cạnh bảo vệ mà không nói gì.
"Sư phụ." Lấy lại hơi thở rồi đẩy cửa phòng đi vào. Nhẹ gọi một tiếng vị sư phụ Lăng Huyền đang yên tĩnh ngồi xem y thư.
Trên giường nam nhân vẫn hôm mê yên tĩnh nằm đó. Thấy người tới sư phụ nàng liền bỏ y thư trên tay xuống đi tới.
"Nha đầu tỉnh rồi. Sao không nghỉ ngơi thêm một chút chạy qua đây làm gì. Sợ ta bắt mất người của con sao." Lăng Huyền đi tới nắm lấy tay nàng tiện xem mạch tượng rồi dắt nàng đi tới bàn ngồi xuống. Lão Vương theo sau cũng hiểu ý đi vào còn tiện tay khép luôn cánh cửa lại.
"Nha đầu này ấy hả. Vừa tỉnh lại liền lo lắng cho tiểu tử kia không thôi. Nhất định phải chạy sang đây xem hắn thế nào. Đúng là nữ nhi nuôi lớn liền không cần trưởng bối nữa rồi." Như có như không mà lão Vương nói đầy vẻ ủy khuất. Cứ như thể bị tiểu đồ đệ vứt bỏ vậy.
"Sư phụ. Người biết ta không có ý đó." Minh Nguyệt cũng biết vị sư phụ này nhà mình có chút trẻ con. Không nghĩ tới đến tình huống này vẫn còn trêu đùa nàng như vậy.
"Vào chuyện chính. Ngươi thấy tiểu tử kia sao rồi. Sao lâu vậy không tỉnh lại?" Vương Hoàng thu lại vẻ mặt oán phụ của mình nghiêm túc hỏi Lăng Huyền.
"Không chắc lắm. Tạm thời không nguy hiểm tính mạng. Thế nhưng mạch tượng rất hỗn loạn ta cũng không rõ ràng lắm. Hắn có tỉnh lại được hay không e rằng khó nói.Y thuật của ta không tinh, cũng không chắc lắm. Để xem Nguyệt Nhi có cách hay không." Lão sư phụ Lăng Huyền hết nhìn nàng rồi lại nhìn nam nhân yên tĩnh trên giường kia. Hình như hai lão nhân này có chuyện gì đó giấu nàng. Nói chuyện hàm ý như vậy.
"Sư phụ, ý người là?" Minh Nguyệt có chút khó hiểu nhìn hai người. Vừa tỉnh lại đầu nàng quả thật có chút không đủ dùng. Không theo kịp suy nghĩ của bọn họ.
Nói về y thuật sư phụ Vương Hoàng chắc chắn tinh thông hơn nàng. Nếu người không thể giúp hắn tỉnh lại thì nàng cũng không chắc mình sẽ làm được. Khả năng bản thân đến đâu nàng vẫn là rõ ràng. Cũng không dám cậy mạnh.
"Con tự xem là biết. Nếu con không cứu được chúng ta cũng hết cách. Ở lại xem hắn một chút hai người chúng ta có chuyện cần nói không làm phiền hai đứa nữa."
Rất nhanh hai lão nhân liền chạy mất để lại không gian yên tĩnh cho người trẻ tuổi.
Vốn tưởng rằng hai người rất nhanh sẽ tỉnh lại nhưng không phải. Cả một đêm trôi qua tới trời mờ sáng Minh Nguyệt lại là người tỉnh lại trước. Điều này khiến hai lão nhân có chút khó tin.
"Nhà đầu. Cơ thể có chỗ nào không khỏe nói với ta." Lão Vương nhìn tiểu đồ đệ vẫn còn ngồi thất thần trên giường lo lắng hỏi.
"Sư phụ, ta không sao. Để mọi người lo lắng rồi. Đúng rồi, sao không thấy lão Lăng đâu?" Nàng đảo mắt nhìn một vòng quanh phòng không thấy vị sư phụ còn lại.
Theo độ hiểu biết của mình về hai vị sư phụ này. Một khi nàng sảy ra chuyện không lo lắng tới mất ăn mất ngủ mới là lạ. Kì quái lại không thấy sự xuất hiện của Lăng Huyền.
"Uống chút nước đi. Lão Lăng đang ở bên kia xem tiểu tử kia. Hắn vẫn chưa tỉnh lại." Vương Hoàng ngập ngừng nói. Lo lắng nàng sẽ vội vàng mà lại chạy đi xem tiểu tử đó. Cơ thể nàng vẫn nên tĩnh dưỡng nhiều một chút mới tốt.
Tay cầm chén nước của Minh Nguyệt sau câu nói của lão Vương thì run lên. Cố gắng giữ bản thân bình tĩnh uống một chút nước xoa dịu cổ họng khô khan của mình.
Bởi vì cơ thể chưa hoàn toàn bình phục nên cả người nàng hiện tại gần như không có chút sức lực.
"Sư phụ, là người đã cứu con sao?" Nắm chặt chén nước trong tay Minh Nguyệt không chắc chắn mà hỏi lại. Bởi lẽ trong lúc mê man nàng vẫn cảm giác được một cảm giác thân thuộc luôn vây quanh người nàng không ngừng nói chuyện. Tuy nhiên người này lại không phải sư phụ.
"Không phải. Là tiểu tử đó không tiếc mạng mình ôm con về đây. Sau đó vì vết thương nghiêm trọng mà rơi vào hôn mê. Sau khi tỉnh lại một mực bên cạnh nhìn con.
Đêm qua cũng là hắn bất chấp biết rằng một khi giúp con chưa thương chính bản thân hắn sẽ gặp nguy hiểm nhưng tiểu tử đó kiên quyết không bỏ cuộc. Bây giờ vẫn hôm mê chưa tỉnh. Lão Lăng ở bên đó xem hắn rồi. Tạm thời nha đầu con yên tâm. Ta cũng đã xem qua hắn hiện tại không có gì nguy hiểm."
Vương Hoàng cũng không giấu diếm đơn giản kể lại sự việc sảy ra trong hai ngày qua cho nàng nghe. Càng nghe sắc mặt Minh Nguyệt càng không tốt lắm nhưng nàng vẫn cố gắng chống đỡ.
Chính nàng cũng biết rõ tình hình của mình không mấy lạc quan. Bởi đó trước khi mất đi ý thức đã tự phong kinh mạch của mình lại. Chỉ mong có thể cầm cự tới khi trở về sư phụ có thể giúp nàng giữ lại mạng sống. Thật không nghĩ tới người cứu được nàng lại là hắn.
"Ta có thể đi thăm chàng sao?" Minh Nguyệt khó khăn mở lời hỏi. Giọng nói chẳng biết khi nào đã lạc đi nghe không còn rõ nữa.
"Có thể. Chú ý nghỉ ngơi một chút đừng quá lo lắng. Tiểu tử này mạng lớn sẽ không sao đâu." Biết không thể ngăn được nàng Vương Hoàng rứt khoát gật đầu đồng ý. Thay vì để nàng ở trong phòng lo lắng bất an không bằng trực tiếp thả người ra ngoài. Một khi hắn chưa tỉnh lại nàng sẽ không để bản thân ngã xuống. Đây vẫn là hiểu biết nhất định của lão Vương với tiểu đồ đệ nhà mình.
"Được. Hiện tại con muốn qua nhìn chàng." Nói rồi Minh Nguyệt lật chăn ra bước xuống giường. Có chút gấp gáp đi giày mà tay chân lóng ngóng. Trong lòng nàng hiện tại nóng như lửa đốt chỉ muốn mau chóng sớm một chút nhìn thấy hắn. Để xem hắn có còn bình an hay không.
Vừa đi một vòng từ chỗ Diêm Vương về Minh Nguyệt đặc biệt sợ cảm giác sinh ly tử biệt này. Sợ rằng sư phụ vì để nàng yên tâm mà không nói sự thật.
"Chậm một chút. Ta không lừa con, tiểu tử đó vẫn ổn. Mang thêm áo vào bên ngoài có chút gió." Nói rồi sư phụ nàng choàng lên cho nàng một cái áo lông lớn. Núi Thất Phong quanh năm đều có gió lạnh bất kể mùa đông hay hạ.
Sau khi đảm bảo trên dưới đều đã ấm áp lão Vương mới để nàng ra khỏi cửa. Minh Nguyệt liền chờ không được mà bước nhanh tới phòng hắn đang ở. Sư phụ nàng chỉ có thể theo sát bên cạnh sợ nàng vừa tỉnh lại đi không vững sẽ vấp ngã.
Cách nhau có một khoảng sân nhỏ nhưng Minh Nguyệt tốn gần như toàn bộ sức lực mới có thể sang tới nơi. Nhìn cơ thể mỏng manh yếu đuối hiện tại nàng không khỏi cảm thấy bất lực. Cho dù trước đây có từng bị thương cũng từng rèn luyện tới ngã xuống cũng không có cảm giác khổ sở như hiện tại.
Lão Vương đi theo mà đau lòng không thôi. Sự cố chấp của tiểu đồ đệ này lão đã lĩnh giáo từ mấy năm trước rồi. Vậy nên Vương Hoàng chỉ yên lặng đi theo bên cạnh bảo vệ mà không nói gì.
"Sư phụ." Lấy lại hơi thở rồi đẩy cửa phòng đi vào. Nhẹ gọi một tiếng vị sư phụ Lăng Huyền đang yên tĩnh ngồi xem y thư.
Trên giường nam nhân vẫn hôm mê yên tĩnh nằm đó. Thấy người tới sư phụ nàng liền bỏ y thư trên tay xuống đi tới.
"Nha đầu tỉnh rồi. Sao không nghỉ ngơi thêm một chút chạy qua đây làm gì. Sợ ta bắt mất người của con sao." Lăng Huyền đi tới nắm lấy tay nàng tiện xem mạch tượng rồi dắt nàng đi tới bàn ngồi xuống. Lão Vương theo sau cũng hiểu ý đi vào còn tiện tay khép luôn cánh cửa lại.
"Nha đầu này ấy hả. Vừa tỉnh lại liền lo lắng cho tiểu tử kia không thôi. Nhất định phải chạy sang đây xem hắn thế nào. Đúng là nữ nhi nuôi lớn liền không cần trưởng bối nữa rồi." Như có như không mà lão Vương nói đầy vẻ ủy khuất. Cứ như thể bị tiểu đồ đệ vứt bỏ vậy.
"Sư phụ. Người biết ta không có ý đó." Minh Nguyệt cũng biết vị sư phụ này nhà mình có chút trẻ con. Không nghĩ tới đến tình huống này vẫn còn trêu đùa nàng như vậy.
"Vào chuyện chính. Ngươi thấy tiểu tử kia sao rồi. Sao lâu vậy không tỉnh lại?" Vương Hoàng thu lại vẻ mặt oán phụ của mình nghiêm túc hỏi Lăng Huyền.
"Không chắc lắm. Tạm thời không nguy hiểm tính mạng. Thế nhưng mạch tượng rất hỗn loạn ta cũng không rõ ràng lắm. Hắn có tỉnh lại được hay không e rằng khó nói.Y thuật của ta không tinh, cũng không chắc lắm. Để xem Nguyệt Nhi có cách hay không." Lão sư phụ Lăng Huyền hết nhìn nàng rồi lại nhìn nam nhân yên tĩnh trên giường kia. Hình như hai lão nhân này có chuyện gì đó giấu nàng. Nói chuyện hàm ý như vậy.
"Sư phụ, ý người là?" Minh Nguyệt có chút khó hiểu nhìn hai người. Vừa tỉnh lại đầu nàng quả thật có chút không đủ dùng. Không theo kịp suy nghĩ của bọn họ.
Nói về y thuật sư phụ Vương Hoàng chắc chắn tinh thông hơn nàng. Nếu người không thể giúp hắn tỉnh lại thì nàng cũng không chắc mình sẽ làm được. Khả năng bản thân đến đâu nàng vẫn là rõ ràng. Cũng không dám cậy mạnh.
"Con tự xem là biết. Nếu con không cứu được chúng ta cũng hết cách. Ở lại xem hắn một chút hai người chúng ta có chuyện cần nói không làm phiền hai đứa nữa."
Rất nhanh hai lão nhân liền chạy mất để lại không gian yên tĩnh cho người trẻ tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.