Chương 158: Linh Khê tông, bảo vệ Bạch Tiểu Thuần!
Nhĩ Căn
30/07/2016
Ngay khi Phương Lâm phóng tới phía Bạch Tiểu Thuần
thì vị trí của Cửu Đảo cũng đồng thời truyền ra tiếng vang, thân ảnh của gã như Ma thần, chậm rãi bay lên không trung.
Tóc gã tung bay, phù văn lập lòe toàn thân cũng rõ ràng hơn, những phù văn này không còn là sợi xích quấn quanh thân thể gã nữa mà đã tản ra, vờn quanh bốn phía cách gã khoảng hơn mười trượng. Tất cả phù văn này đều có màu đen, lực lượng diệt tuyệt sinh cơ không ngừng bộc phát ra bốn phía, một cỗ hủy diệt cũng lập lòe trong ánh mắt gã.
Khí thế của gã, còn mạnh hơn Phương Lâm một bậc!
“Phương Lâm đi giết Bạch Tiểu Thuần, còn ta tới giết Quỷ Nha, nếu không phải vì đánh với ngươi một trận làm chậm trễ thời gian thì ta sao có thể trở thành người Trúc cơ thứ tư. Ta hiện tại không cách nào đạt tám lần Triều tịch, Quỷ Nha, giết ngươi sau đó hấp thu Địa khí của ngươi, có lẽ ta còn có khả năng thành công!” Cửu Đảo ngửa mặt lên trời gầm lên, thanh âm lộ đầy hận ý. So với Bạch Tiểu Thuần, thì gã càng hận Quỷ Nha hơn, gã bị ảnh hưởng bởi một kích cuối cùng kia mà thất bại cũng là vì Quỷ Nha đột khởi mà ra.
Về phần Tống Khuyết bên kia, gã cũng hận, cũng không có ý định buông tha y. Nhưng trước mắt chỉ có thể lựa chọn một người, thì gã liền chọn lấy Quỷ Nha.
Cả người gã nhoáng lên, uy áp Trúc cơ đầy kinh khủng tản mát ra, nhắm thẳng phía Quỷ Nha, rồi bay lên không trung.
“Cửu Đảo và Phương Lâm đã không có tư cách đuổi kịp ta. Chỉ còn có Bạch Tiểu Thuần và Quỷ Nha…Lúc này hai người kia đều bị quấy nhiễu, đây chính là cơ hội của ta!” Nhìn tình hình trước mắt, trong lòng Tống Khuyết thở nhẹ ra, giờ phút này gã cũng toàn lực vận chuyển vòng xoáy thứ tám.
Nước trong lòng hồ lúc này đã biến mất từ lâu, nơi này chỉ còn trơ trọi lại một cái hố to, khiến động phủ của Bạch Tiểu Thuần cũng bị lộ ra ngoài. Màn sáng phòng hộ lúc này vặn vẹo, hơn ba trăm đệ tử tam tông bốn phía xung quanh đang không ngừng oanh kích xuống. Tầng phòng hộ nơi này còn lại không đến một trăm tầng nữa, thì đột nhiên thân ảnh của Phương Lâm từ nơi xa như sấm sét lao thẳng xuống nơi này.
Tốc độ nhanh chóng, nháy mắt đã tới gần. Gã cũng không dừng lại mà nhấc tay phải lên, Thiên Địa Lô đỉnh sau lưng được huyễn hóa ra đột nhiên phình to ra, rồi hướng về màn sáng hung hăng đập xuống.
“Vỡ cho ta!”
Một tiếng ầm vang, khiến hơn trăm người bốn phía đều đinh tai nhức óc, kinh hãi lùi lại phía sau. Thậm chí có không ít người bị chấn động mà phun ra máu tươi. Tất cả đều quay qua nhìn Phương Lâm lúc này đã hoàn thành xong quá trình Trúc Cơ.
Uy lực của Thiên địa Lô đỉnh trong thời khắc này được bộc lộ kinh diễm tuyệt luân. Dưới một kích này, hơn một trăm tầng sáng phòng hộ đều sụp đổ toàn bộ, trực tiếp vỡ nát.
“Bạch Tiểu Thuần!!!” sát cơ trong mắt Phương Lâm lóe lên, gã đang định bước động phủ thì trong chớp mắt này, Bạch Tiểu Thuần trong động phủ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ thẫm.
“Phương Lâm!” Ngay khi Phương Lâm vừa đi tới, Bạch Tiểu Thuần đã kích phát toàn bộ sáu trăm tấm phù lục cuối cùng.
Thanh âm phanh phanh trong nháy mắt truyền ra khắp bốn phía, hơn sáu trăm tầng phòng hộ đã xuất hiện cản trở Phương Lâm ngay tại bên ngoài.
“Chết tiệt, thế nào mà còn có phù lục!!!” Phương Lâm cau mày, gã vừa mới Trúc cơ, còn chưa hoàn toàn thích ứng được, trong thời gian ngắn khó mà phát huy được toàn bộ chiến lực.
Mà đệ tử tam tông ở bốn phía thì đang trợn to mắt, cả đám đồng loạt há hốc mồm đầy kinh ngạc. Bọn họ đã hoàn toàn bị tài lực của Bạch Tiểu Thuần rung động rồi. Giá trị của phù lục thế nào, bọn họ biết rõ, lúc này tính sơ một chút đã phát hiện số lượng phù lục Bạch Tiểu Thuần xuất ra đã hơn một ngàn tấm, mỗi người đều kinh hãi.
“Hắn…đến cùng thì hắn có đến bao nhiêu tấm phù lục?”
“Chết tiệt, phòng hộ của người khác trong lúc Trúc cơ là trận pháp, hoặc là thuật pháp, thế nhưng hắn sử dụng toàn bộ đều là phù lục!”
“Phù lục có nhiều cũng vô dụng, ngươi đừng hòng mơ tưởng có thể thành công tám lần Triều tịch!” Hai mắt Phương Lâm lóe lên, tiếp tục ra tay.
Tiếng nổ vang vọng, Bạch Tiểu Thuần trong động phủ đầy lo lắng, còn có cả phẫn nộ.
Hắn biết, nếu không có Phương Lâm còn đỡ, nếu như Phương Lâm đã Trúc cơ thành công mà đến đây chiến, thì phòng hộ này không thể ngăn cản được quá lâu.
“Hắn vừa mới Trúc Cơ, hẳn còn chưa thích ứng được, đây chính là cơ hội!” Bạch Tiểu Thuần cắn răng, cố gắng gò ép bản thân phớt lờ tất cả tiếng oanh kích bên ngoài, đắm chìm hoàn toàn vào việc tăng tốc chuyển động của vòng xoáy trong thể nội.
Vòng xoáy thứ tám trong thể nội hắn càng lúc càng chuyển động nhanh hơn, mà màn sáng phòng hộ dưới sự ra tay của Phương Lâm và oanh kích của hơn trăm người bốn phía cũng dần sụp đổ từng tầng từng tầng một. Thời gian dần trôi qua, khi màn sáng phòng hộ chỉ còn gần một nửa, Phương Lâm đang đầy sốt ruột thì đột nhiên biến đổi sắc mặt.
“Không tốt!”
Đúng lúc này, vòng xoáy thứ tám trong thể nội Bạch Tiểu Thuần, đột nhiên dừng lại.
Lần Triều tịch thứ tám…thành công!
Rồi mạnh mẽ khuếch tán trùng kích khắp toàn thân hắn, bên trên bảy tầng Linh Hải trong thể nội của hắn đột nhiên xuất hiện tầng Linh Hải thứ tám. Đồng thời, vòng xoáy thứ tám trên không trung cũng dần yên ổn lại, mà vòng xoáy thứ chín như muốn xuất hiện.
“Lần Triều tịch thứ chín của ta, chính là…Bất Tử Trường sinh Công!” Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thuần đầy điên cuồng. Lần này, hắn cố gắng hết sức liều mạng vận chuyển Bất Tử Trường sinh Công, ngân quang lượn lờ toàn thân, còn có thêm kim quang nhàn nhạt xuất hiện.
Theo quá trình vận chuyển, vòng xoáy Triều tịch thứ chín trên bầu trời, ầm ầm…rồi đột nhiên xuất hiện!
Ngay khi vừa xuất hiện, đôi mắt hắn bỗng nhiên trở nên nặng nề như không thể nào gắng gượng mà mở ra được, chỉ có thể từ từ nhắm mắt lại, toàn thân hắn trong cái chớp mắt này như được bộc phát ra!
Toàn bộ Vẫn Kiếm thế giới, tất cả mọi người, cho dù có đang làm gì, tâm thần của tất cả đều đồng loạt chấn động mà trợn mắt há hốc mồm.
"Chín lần. . . Triều tịch. . ."
“Vậy mà…thật sự xuất hiện chín lần Triều tịch!”
“Lần trước xuất hiện chuyện này, đã là tám trăm năm trước, trời ạ…”
Bên ngoài động phủ của Bạch Tiểu Thuần, Phương Lâm trừng to mắt, cả người run rẩy, ánh mắt càng thêm đỏ lừ. Gã không thể nào chấp nhận được chuyện sau khi mình đạt được bảy lần Triều tịch, vậy mà có người có thể xuất hiện chín lần.
Cửu Đảo đang oanh kích khu vực của Quỷ Nha, khoảnh khắc này cả người gã đột nhiên run lên, rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Bạch Tiểu Thuần, hơi thở trở nên dồn dập.
“Linh Khê Tông…chín lần Triều tịch. Quyết không thể để chín lần Triều tịch xuất hiện thêm lần nữa!” Cửu Đảo lập tức từ bỏ ân oán riêng giữa gã và Quỷ Nha, mà đột nhiên bay nhanh, lao thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.
Cùng lúc đó, hơi thở của Tống Khuyết cũng đầy dồn dập, nhưng chiến ý trong mắt lại dào dạt. Lần Triều tịch thứ tám của gã bị ảnh hưởng bởi lần Triều tịch thứ chín của Bạch Tiểu Thuần mà lúc này đã có dấu hiệu sụp đổ. Thần sắc gã đầy quyết đoán, đưa hai tay bấm niệm pháp quyết, hung hăng vỗ xuống mặt đất. Ầm một tiếng, chín khu vực tại trong ngoài phiến Vẫn Kiếm thế giới này đồng loạt truyền ra thanh âm ken két rất nhỏ. Dường như làm tiêu hao phiến thế giới này, cưỡng ép rút ra thêm một tia Địa mạch khí, dùng phương pháp đặc thù mà dung nhập vào bản thân, khiến lần Triều tịch thứ tám của gã dần ổn định lại.
Quỷ Nha trầm mặc, cảm nhận được Cửu Đảo đi xa. Vẻ mặt y có chút sa sút, còn có cả không cam tâm, nhưng cũng không còn cách nào khác. Y đã cảm nhận được lần Triều tịch thứ tám của mình vốn đã lung lay sắp sụp, khi mảnh thế giới này xuất hiện lần Triều tịch thứ chín thì đã bắt đầu sụp đổ.
Lúc này Thượng Quan Thiên Hữu đang ngưng tụ ra lần Triều tịch thứ năm. Tất cả niềm tin, tất cả kiêu ngạo của y tại thời khắc này, cảm nhận được lần Triều tịch thứ chín của Bạch Tiểu Thuần thì đều hoàn toàn sụp đổ hết.
“Một tên tạp chủng không cha không mẹ dạy dỗ, chỉ biết làm chuyện quái dị, đầy mất mặt xấu hổ, vậy mà cũng có thề Triều tịch chín lần, thật là chuyện cười trong thiên hạ!” Thượng Quan Thiên Hữu phá lên cười đầy thê lương.
Bắc Hàn Liệt đắng chát, nắm chặt tay. Y lại lần nữa cảm thấy đầy thất bại trước Bạch Tiểu Thuần, thế nhưng y chưa từng khuất phục hay từ bỏ. Lúc này cũng vậy, y cắn chặt răng, tín niệm muốn vượt qua Bạch Tiểu Thuần lại càng kiên định hơn.
Ngay trong khoảnh khắc tất cả mọi người bên trong Vẫn Kiếm thế giới này đang chìm trong trầm mặc, thì thanh âm của Cửu Đảo, Phương Lâm đã vang vọng khắp bốn phía.
“Ta tin rằng tam tông quyết không cho phép xuất hiện thêm một trường hợp chín lần Triều tịch xảy ra nữa, các ngươi cũng đã biết nên làm gì rồi!”
“Giết Bạch Tiểu Thuần, ngăn chặn chín lần Triều tịch, khiến Địa mạch khí quay ngược trở về. Huyền Khê Tông, Đan Khê Tông, Huyết Khê Tông, lúc này các ngươi chưa xuất thủ thì còn chờ đến khi nào nữa!!!”
Giọng nói của Tống Khuyết cũng đầy âm lãnh vang lên.
“Kích sát, Bạch Tiểu Thuần!”
Thậm chí không cần ba người kia lên tiếng, giờ khắc này, tất cả mọi người đã Trúc cơ hay chưa Trúc cơ bên trong Vẫn Kiếm Thâm uyên này đều đã bắt đầu chuyển động. Tất cả từ bốn phương tám hướng, phóng tới phía Bạch Tiểu Thuần, sát ý ngút trời.
“Tiểu Thuần, tại Lạc Trần gia tộc, là ngươi bảo vệ ta. Lần này, đến lượt ta bảo vệ ngươi!” Hầu Vân Phi mỉm cười, nụ cười rất vui vẻ. Lần Triều tịch thứ ba của y đã kết thúc, y lập tức dứt khoát từ bỏ lần Triều tịch thứ tư đang được triển khai một nửa của mình, để nó khô héo xuống, lựa chọn lập tức Trúc cơ.
Y biết, lúc này Bạch Tiểu Thuần chắc chắn là mục tiêu công kích, lại cũng chính là thời điểm suy yếu nhất của hắn. Y muốn đi…bảo vệ Bạch Tiểu Thuần!
“Đệ tử Linh Khê Tông, ta là Hầu Vân Phi, ta tự mình kết thúc Trúc Cơ vì muốn hộ pháp cho Bạch Tiểu Thuần, các người có ai cùng đi chung với ta!” Thanh âm Hầu Vân Phi truyền ra, Triều tịch trong người y cứ thế trong chớp mắt mà kết thúc.
Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, từng giọng nói của đệ tử Linh Khê Tông lần lượt gào thét truyền đến.
“Bạch sư thúc bảo vệ ta tiến vào trong mảnh thế giới này, lúc này ta đi hộ pháp!”
“Bạch Tiểu Thuần mặc dù bất hảo, nhưng chúng ta vẫn là đồng môn!”
“Chín lần Triều tịch, chính là dấu hiệu quật khởi của Linh Khê Tông ta. Ai muốn giết Bạch sư thúc, ta tuyệt đối không đồng ý!” Thanh âm không ngừng truyền ra. Đại đa số đệ tử Linh Khê Tông nơi đây đều cắn răng xông ra, tiến về phía Bạch Tiểu Thuần.
Quỷ Nha gắng gượng đầy gian nan đến lần Triều tịch thứ tám, nhưng lúc này cũng đang chậm rãi ảm đạm xuống, Triều tịch thất bại. Y trầm mặc không để ý tới chuyện tình của Bạch Tiểu Thuần bên kia nữa, là lại lựa chọn…đi quấy nhiễu Tống Khuyết. Về phần Bạch Tiểu Thuần bên kia thành công hay thất bại, không có quan hệ đến y.
Bắc Hàn Liệt gầm nhẹ một tiếng, lúc này y cũng đè nén lòng căm giận đối với Bạch Tiểu Thuần xuống, kết thúc Triều tịch của mình, để lần Triều tịch thứ năm khô héo mà lựa chọn Trúc Cơ. Y muốn ra ngoài, hộ pháp cho Bạch Tiểu Thuần.
"Ta không phải là vì ngươi, ta là vì Linh Khê tông!" Bắc Hàn Liệt gào to rồi xông ra.
Còn thêm mấy đệ tử Linh Khê Tông đang trong quá trình Triều tịch cũng đều trầm mặc, rồi đồng loạt cắn răng, kết thúc Triều tịch mà tiến đến.
Rất nhanh, toàn bộ Linh Khê Tông, ngoại trừ Bạch Tiểu Thuần thì còn duy trì Triều tịch…chỉ còn một người duy nhất, đó là Thượng Quan Thiên Hữu!
Y căn bản không để ý đến mọi chuyện bên ngoài. Lúc này, hai mắt y đỏ vằn, cố gắng duy trì lấy lần Triều tịch thứ năm đầy yếu ớt của mình.
Chém giết trên đường hướng về phía động phủ của Bạch Tiểu Thuần đã bắt đầu được tiến hành, chém giết kịch liệt hơn nữa là ở bên ngoài động phủ của hắn. Nhân số đệ tử Linh Khê Tông không nhiều, chỉ khoảng mấy chục người, trong khi địch nhân của bọn họ lại hơn trăm người.
Thời gian trôi qua, chém giết càng trở nên kịch liệt, dưới sự vây công của Phương Lâm và Cửu Đảo, Hầu Vân Phi đã bị thương đầy người, Bắc Hàn Liệt cũng tương tự vậy. Tất cả các đệ tử Linh Khê Tông liên tục bại lui, phòng hộ của Bạch Tiểu Thuần cũng không ngừng giảm bớt.
Bạch Tiểu Thuần trong động phủ cảm nhận được tất cả mọi chuyện, thân thể hắn run rẩy, muốn tự mình kết thúc nhưng lại phát hiện lần Triều tịch thứ chín sau khi hình thành, chính bản thân mình cũng không khống chế được, cũng không cách nào tự kết thúc được. Thậm chí lúc này thân thể hắn cũng không nhúc nhích, mí mắt cũng không mở lên được.
Dù sao đây là lần Triều tịch thứ chính, là Địa mạch đỉnh phong!
Muốn kết thúc, cũng chỉ có ba cách, Địa mạch Trúc cơ thành công sẽ tự động kết thúc, hoặc là Địa mạch khí trong Vẫn Kiếm thế giới này không đủ, Triều tịch khô héo mà kết thúc. Biện pháp cuối cùng, chính là có người nào đó bên cạnh hắn, đem hắn diệt sát đi.
Dưới hai mí mắt nhắm lại của Bạch Tiểu Thuần, chính là con mắt đỏ sẫm, hắn cảm nhận được đồng môn vì chính mình mà liều mạng, cảm nhận được thân ảnh của bọn hắn đầy uể oải rồi phun ra máu tươi. Trong lòng hắn như bị cắn xé, truyền ra tiếng gào thét, phát ra tiếng kêu gào. Hắn muốn mở to mắt ra, muốn kết thúc lần Triều tịch này nhưng lại không cách nào làm được.
“Lần Triều tịch thứ chín, thành hay bại, nhanh kết thúc cho ta, a…a…!!!” Tiếng kêu gào ầm ĩ trong lòng Bạch Tiểu Thuần nhưng lại không cách nào truyền ra bên ngoài được, chỉ có toàn thân hắn dường như đang run rẩy.
Tóc gã tung bay, phù văn lập lòe toàn thân cũng rõ ràng hơn, những phù văn này không còn là sợi xích quấn quanh thân thể gã nữa mà đã tản ra, vờn quanh bốn phía cách gã khoảng hơn mười trượng. Tất cả phù văn này đều có màu đen, lực lượng diệt tuyệt sinh cơ không ngừng bộc phát ra bốn phía, một cỗ hủy diệt cũng lập lòe trong ánh mắt gã.
Khí thế của gã, còn mạnh hơn Phương Lâm một bậc!
“Phương Lâm đi giết Bạch Tiểu Thuần, còn ta tới giết Quỷ Nha, nếu không phải vì đánh với ngươi một trận làm chậm trễ thời gian thì ta sao có thể trở thành người Trúc cơ thứ tư. Ta hiện tại không cách nào đạt tám lần Triều tịch, Quỷ Nha, giết ngươi sau đó hấp thu Địa khí của ngươi, có lẽ ta còn có khả năng thành công!” Cửu Đảo ngửa mặt lên trời gầm lên, thanh âm lộ đầy hận ý. So với Bạch Tiểu Thuần, thì gã càng hận Quỷ Nha hơn, gã bị ảnh hưởng bởi một kích cuối cùng kia mà thất bại cũng là vì Quỷ Nha đột khởi mà ra.
Về phần Tống Khuyết bên kia, gã cũng hận, cũng không có ý định buông tha y. Nhưng trước mắt chỉ có thể lựa chọn một người, thì gã liền chọn lấy Quỷ Nha.
Cả người gã nhoáng lên, uy áp Trúc cơ đầy kinh khủng tản mát ra, nhắm thẳng phía Quỷ Nha, rồi bay lên không trung.
“Cửu Đảo và Phương Lâm đã không có tư cách đuổi kịp ta. Chỉ còn có Bạch Tiểu Thuần và Quỷ Nha…Lúc này hai người kia đều bị quấy nhiễu, đây chính là cơ hội của ta!” Nhìn tình hình trước mắt, trong lòng Tống Khuyết thở nhẹ ra, giờ phút này gã cũng toàn lực vận chuyển vòng xoáy thứ tám.
Nước trong lòng hồ lúc này đã biến mất từ lâu, nơi này chỉ còn trơ trọi lại một cái hố to, khiến động phủ của Bạch Tiểu Thuần cũng bị lộ ra ngoài. Màn sáng phòng hộ lúc này vặn vẹo, hơn ba trăm đệ tử tam tông bốn phía xung quanh đang không ngừng oanh kích xuống. Tầng phòng hộ nơi này còn lại không đến một trăm tầng nữa, thì đột nhiên thân ảnh của Phương Lâm từ nơi xa như sấm sét lao thẳng xuống nơi này.
Tốc độ nhanh chóng, nháy mắt đã tới gần. Gã cũng không dừng lại mà nhấc tay phải lên, Thiên Địa Lô đỉnh sau lưng được huyễn hóa ra đột nhiên phình to ra, rồi hướng về màn sáng hung hăng đập xuống.
“Vỡ cho ta!”
Một tiếng ầm vang, khiến hơn trăm người bốn phía đều đinh tai nhức óc, kinh hãi lùi lại phía sau. Thậm chí có không ít người bị chấn động mà phun ra máu tươi. Tất cả đều quay qua nhìn Phương Lâm lúc này đã hoàn thành xong quá trình Trúc Cơ.
Uy lực của Thiên địa Lô đỉnh trong thời khắc này được bộc lộ kinh diễm tuyệt luân. Dưới một kích này, hơn một trăm tầng sáng phòng hộ đều sụp đổ toàn bộ, trực tiếp vỡ nát.
“Bạch Tiểu Thuần!!!” sát cơ trong mắt Phương Lâm lóe lên, gã đang định bước động phủ thì trong chớp mắt này, Bạch Tiểu Thuần trong động phủ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ thẫm.
“Phương Lâm!” Ngay khi Phương Lâm vừa đi tới, Bạch Tiểu Thuần đã kích phát toàn bộ sáu trăm tấm phù lục cuối cùng.
Thanh âm phanh phanh trong nháy mắt truyền ra khắp bốn phía, hơn sáu trăm tầng phòng hộ đã xuất hiện cản trở Phương Lâm ngay tại bên ngoài.
“Chết tiệt, thế nào mà còn có phù lục!!!” Phương Lâm cau mày, gã vừa mới Trúc cơ, còn chưa hoàn toàn thích ứng được, trong thời gian ngắn khó mà phát huy được toàn bộ chiến lực.
Mà đệ tử tam tông ở bốn phía thì đang trợn to mắt, cả đám đồng loạt há hốc mồm đầy kinh ngạc. Bọn họ đã hoàn toàn bị tài lực của Bạch Tiểu Thuần rung động rồi. Giá trị của phù lục thế nào, bọn họ biết rõ, lúc này tính sơ một chút đã phát hiện số lượng phù lục Bạch Tiểu Thuần xuất ra đã hơn một ngàn tấm, mỗi người đều kinh hãi.
“Hắn…đến cùng thì hắn có đến bao nhiêu tấm phù lục?”
“Chết tiệt, phòng hộ của người khác trong lúc Trúc cơ là trận pháp, hoặc là thuật pháp, thế nhưng hắn sử dụng toàn bộ đều là phù lục!”
“Phù lục có nhiều cũng vô dụng, ngươi đừng hòng mơ tưởng có thể thành công tám lần Triều tịch!” Hai mắt Phương Lâm lóe lên, tiếp tục ra tay.
Tiếng nổ vang vọng, Bạch Tiểu Thuần trong động phủ đầy lo lắng, còn có cả phẫn nộ.
Hắn biết, nếu không có Phương Lâm còn đỡ, nếu như Phương Lâm đã Trúc cơ thành công mà đến đây chiến, thì phòng hộ này không thể ngăn cản được quá lâu.
“Hắn vừa mới Trúc Cơ, hẳn còn chưa thích ứng được, đây chính là cơ hội!” Bạch Tiểu Thuần cắn răng, cố gắng gò ép bản thân phớt lờ tất cả tiếng oanh kích bên ngoài, đắm chìm hoàn toàn vào việc tăng tốc chuyển động của vòng xoáy trong thể nội.
Vòng xoáy thứ tám trong thể nội hắn càng lúc càng chuyển động nhanh hơn, mà màn sáng phòng hộ dưới sự ra tay của Phương Lâm và oanh kích của hơn trăm người bốn phía cũng dần sụp đổ từng tầng từng tầng một. Thời gian dần trôi qua, khi màn sáng phòng hộ chỉ còn gần một nửa, Phương Lâm đang đầy sốt ruột thì đột nhiên biến đổi sắc mặt.
“Không tốt!”
Đúng lúc này, vòng xoáy thứ tám trong thể nội Bạch Tiểu Thuần, đột nhiên dừng lại.
Lần Triều tịch thứ tám…thành công!
Rồi mạnh mẽ khuếch tán trùng kích khắp toàn thân hắn, bên trên bảy tầng Linh Hải trong thể nội của hắn đột nhiên xuất hiện tầng Linh Hải thứ tám. Đồng thời, vòng xoáy thứ tám trên không trung cũng dần yên ổn lại, mà vòng xoáy thứ chín như muốn xuất hiện.
“Lần Triều tịch thứ chín của ta, chính là…Bất Tử Trường sinh Công!” Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thuần đầy điên cuồng. Lần này, hắn cố gắng hết sức liều mạng vận chuyển Bất Tử Trường sinh Công, ngân quang lượn lờ toàn thân, còn có thêm kim quang nhàn nhạt xuất hiện.
Theo quá trình vận chuyển, vòng xoáy Triều tịch thứ chín trên bầu trời, ầm ầm…rồi đột nhiên xuất hiện!
Ngay khi vừa xuất hiện, đôi mắt hắn bỗng nhiên trở nên nặng nề như không thể nào gắng gượng mà mở ra được, chỉ có thể từ từ nhắm mắt lại, toàn thân hắn trong cái chớp mắt này như được bộc phát ra!
Toàn bộ Vẫn Kiếm thế giới, tất cả mọi người, cho dù có đang làm gì, tâm thần của tất cả đều đồng loạt chấn động mà trợn mắt há hốc mồm.
"Chín lần. . . Triều tịch. . ."
“Vậy mà…thật sự xuất hiện chín lần Triều tịch!”
“Lần trước xuất hiện chuyện này, đã là tám trăm năm trước, trời ạ…”
Bên ngoài động phủ của Bạch Tiểu Thuần, Phương Lâm trừng to mắt, cả người run rẩy, ánh mắt càng thêm đỏ lừ. Gã không thể nào chấp nhận được chuyện sau khi mình đạt được bảy lần Triều tịch, vậy mà có người có thể xuất hiện chín lần.
Cửu Đảo đang oanh kích khu vực của Quỷ Nha, khoảnh khắc này cả người gã đột nhiên run lên, rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Bạch Tiểu Thuần, hơi thở trở nên dồn dập.
“Linh Khê Tông…chín lần Triều tịch. Quyết không thể để chín lần Triều tịch xuất hiện thêm lần nữa!” Cửu Đảo lập tức từ bỏ ân oán riêng giữa gã và Quỷ Nha, mà đột nhiên bay nhanh, lao thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.
Cùng lúc đó, hơi thở của Tống Khuyết cũng đầy dồn dập, nhưng chiến ý trong mắt lại dào dạt. Lần Triều tịch thứ tám của gã bị ảnh hưởng bởi lần Triều tịch thứ chín của Bạch Tiểu Thuần mà lúc này đã có dấu hiệu sụp đổ. Thần sắc gã đầy quyết đoán, đưa hai tay bấm niệm pháp quyết, hung hăng vỗ xuống mặt đất. Ầm một tiếng, chín khu vực tại trong ngoài phiến Vẫn Kiếm thế giới này đồng loạt truyền ra thanh âm ken két rất nhỏ. Dường như làm tiêu hao phiến thế giới này, cưỡng ép rút ra thêm một tia Địa mạch khí, dùng phương pháp đặc thù mà dung nhập vào bản thân, khiến lần Triều tịch thứ tám của gã dần ổn định lại.
Quỷ Nha trầm mặc, cảm nhận được Cửu Đảo đi xa. Vẻ mặt y có chút sa sút, còn có cả không cam tâm, nhưng cũng không còn cách nào khác. Y đã cảm nhận được lần Triều tịch thứ tám của mình vốn đã lung lay sắp sụp, khi mảnh thế giới này xuất hiện lần Triều tịch thứ chín thì đã bắt đầu sụp đổ.
Lúc này Thượng Quan Thiên Hữu đang ngưng tụ ra lần Triều tịch thứ năm. Tất cả niềm tin, tất cả kiêu ngạo của y tại thời khắc này, cảm nhận được lần Triều tịch thứ chín của Bạch Tiểu Thuần thì đều hoàn toàn sụp đổ hết.
“Một tên tạp chủng không cha không mẹ dạy dỗ, chỉ biết làm chuyện quái dị, đầy mất mặt xấu hổ, vậy mà cũng có thề Triều tịch chín lần, thật là chuyện cười trong thiên hạ!” Thượng Quan Thiên Hữu phá lên cười đầy thê lương.
Bắc Hàn Liệt đắng chát, nắm chặt tay. Y lại lần nữa cảm thấy đầy thất bại trước Bạch Tiểu Thuần, thế nhưng y chưa từng khuất phục hay từ bỏ. Lúc này cũng vậy, y cắn chặt răng, tín niệm muốn vượt qua Bạch Tiểu Thuần lại càng kiên định hơn.
Ngay trong khoảnh khắc tất cả mọi người bên trong Vẫn Kiếm thế giới này đang chìm trong trầm mặc, thì thanh âm của Cửu Đảo, Phương Lâm đã vang vọng khắp bốn phía.
“Ta tin rằng tam tông quyết không cho phép xuất hiện thêm một trường hợp chín lần Triều tịch xảy ra nữa, các ngươi cũng đã biết nên làm gì rồi!”
“Giết Bạch Tiểu Thuần, ngăn chặn chín lần Triều tịch, khiến Địa mạch khí quay ngược trở về. Huyền Khê Tông, Đan Khê Tông, Huyết Khê Tông, lúc này các ngươi chưa xuất thủ thì còn chờ đến khi nào nữa!!!”
Giọng nói của Tống Khuyết cũng đầy âm lãnh vang lên.
“Kích sát, Bạch Tiểu Thuần!”
Thậm chí không cần ba người kia lên tiếng, giờ khắc này, tất cả mọi người đã Trúc cơ hay chưa Trúc cơ bên trong Vẫn Kiếm Thâm uyên này đều đã bắt đầu chuyển động. Tất cả từ bốn phương tám hướng, phóng tới phía Bạch Tiểu Thuần, sát ý ngút trời.
“Tiểu Thuần, tại Lạc Trần gia tộc, là ngươi bảo vệ ta. Lần này, đến lượt ta bảo vệ ngươi!” Hầu Vân Phi mỉm cười, nụ cười rất vui vẻ. Lần Triều tịch thứ ba của y đã kết thúc, y lập tức dứt khoát từ bỏ lần Triều tịch thứ tư đang được triển khai một nửa của mình, để nó khô héo xuống, lựa chọn lập tức Trúc cơ.
Y biết, lúc này Bạch Tiểu Thuần chắc chắn là mục tiêu công kích, lại cũng chính là thời điểm suy yếu nhất của hắn. Y muốn đi…bảo vệ Bạch Tiểu Thuần!
“Đệ tử Linh Khê Tông, ta là Hầu Vân Phi, ta tự mình kết thúc Trúc Cơ vì muốn hộ pháp cho Bạch Tiểu Thuần, các người có ai cùng đi chung với ta!” Thanh âm Hầu Vân Phi truyền ra, Triều tịch trong người y cứ thế trong chớp mắt mà kết thúc.
Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, từng giọng nói của đệ tử Linh Khê Tông lần lượt gào thét truyền đến.
“Bạch sư thúc bảo vệ ta tiến vào trong mảnh thế giới này, lúc này ta đi hộ pháp!”
“Bạch Tiểu Thuần mặc dù bất hảo, nhưng chúng ta vẫn là đồng môn!”
“Chín lần Triều tịch, chính là dấu hiệu quật khởi của Linh Khê Tông ta. Ai muốn giết Bạch sư thúc, ta tuyệt đối không đồng ý!” Thanh âm không ngừng truyền ra. Đại đa số đệ tử Linh Khê Tông nơi đây đều cắn răng xông ra, tiến về phía Bạch Tiểu Thuần.
Quỷ Nha gắng gượng đầy gian nan đến lần Triều tịch thứ tám, nhưng lúc này cũng đang chậm rãi ảm đạm xuống, Triều tịch thất bại. Y trầm mặc không để ý tới chuyện tình của Bạch Tiểu Thuần bên kia nữa, là lại lựa chọn…đi quấy nhiễu Tống Khuyết. Về phần Bạch Tiểu Thuần bên kia thành công hay thất bại, không có quan hệ đến y.
Bắc Hàn Liệt gầm nhẹ một tiếng, lúc này y cũng đè nén lòng căm giận đối với Bạch Tiểu Thuần xuống, kết thúc Triều tịch của mình, để lần Triều tịch thứ năm khô héo mà lựa chọn Trúc Cơ. Y muốn ra ngoài, hộ pháp cho Bạch Tiểu Thuần.
"Ta không phải là vì ngươi, ta là vì Linh Khê tông!" Bắc Hàn Liệt gào to rồi xông ra.
Còn thêm mấy đệ tử Linh Khê Tông đang trong quá trình Triều tịch cũng đều trầm mặc, rồi đồng loạt cắn răng, kết thúc Triều tịch mà tiến đến.
Rất nhanh, toàn bộ Linh Khê Tông, ngoại trừ Bạch Tiểu Thuần thì còn duy trì Triều tịch…chỉ còn một người duy nhất, đó là Thượng Quan Thiên Hữu!
Y căn bản không để ý đến mọi chuyện bên ngoài. Lúc này, hai mắt y đỏ vằn, cố gắng duy trì lấy lần Triều tịch thứ năm đầy yếu ớt của mình.
Chém giết trên đường hướng về phía động phủ của Bạch Tiểu Thuần đã bắt đầu được tiến hành, chém giết kịch liệt hơn nữa là ở bên ngoài động phủ của hắn. Nhân số đệ tử Linh Khê Tông không nhiều, chỉ khoảng mấy chục người, trong khi địch nhân của bọn họ lại hơn trăm người.
Thời gian trôi qua, chém giết càng trở nên kịch liệt, dưới sự vây công của Phương Lâm và Cửu Đảo, Hầu Vân Phi đã bị thương đầy người, Bắc Hàn Liệt cũng tương tự vậy. Tất cả các đệ tử Linh Khê Tông liên tục bại lui, phòng hộ của Bạch Tiểu Thuần cũng không ngừng giảm bớt.
Bạch Tiểu Thuần trong động phủ cảm nhận được tất cả mọi chuyện, thân thể hắn run rẩy, muốn tự mình kết thúc nhưng lại phát hiện lần Triều tịch thứ chín sau khi hình thành, chính bản thân mình cũng không khống chế được, cũng không cách nào tự kết thúc được. Thậm chí lúc này thân thể hắn cũng không nhúc nhích, mí mắt cũng không mở lên được.
Dù sao đây là lần Triều tịch thứ chính, là Địa mạch đỉnh phong!
Muốn kết thúc, cũng chỉ có ba cách, Địa mạch Trúc cơ thành công sẽ tự động kết thúc, hoặc là Địa mạch khí trong Vẫn Kiếm thế giới này không đủ, Triều tịch khô héo mà kết thúc. Biện pháp cuối cùng, chính là có người nào đó bên cạnh hắn, đem hắn diệt sát đi.
Dưới hai mí mắt nhắm lại của Bạch Tiểu Thuần, chính là con mắt đỏ sẫm, hắn cảm nhận được đồng môn vì chính mình mà liều mạng, cảm nhận được thân ảnh của bọn hắn đầy uể oải rồi phun ra máu tươi. Trong lòng hắn như bị cắn xé, truyền ra tiếng gào thét, phát ra tiếng kêu gào. Hắn muốn mở to mắt ra, muốn kết thúc lần Triều tịch này nhưng lại không cách nào làm được.
“Lần Triều tịch thứ chín, thành hay bại, nhanh kết thúc cho ta, a…a…!!!” Tiếng kêu gào ầm ĩ trong lòng Bạch Tiểu Thuần nhưng lại không cách nào truyền ra bên ngoài được, chỉ có toàn thân hắn dường như đang run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.