Chương 752: Một quyền Thiên Nhân
Nhĩ Căn
02/06/2017
Trong khi đám người Chu Hoành và thanh niên cầm la
bàn kia đang hoảng sợ nghẹn ngào thì đột nhiên một cỗ bá ý ngập trời từ
bên trong trận pháp bộc phát ra, kinh thiên động địa.
Đó là một thân ảnh khổng lồ mặc đế bào đội đế quan. Bởi vì được lực lượng của mặt nạ che đây nên người ngoài chỉ nhìn thấy mơ hồ, nhưng bá ý của thân ảnh đủ khiến đám người tạo trận pháp và nhóm người Triệu Đông Sơn đang tránh ở phía xa phải chấn động tâm thần.
Tất cả đều nghẹn ngào, tựa hồ như đối diện cùng thân ảnh đó, bọn chúng chỉ là trẻ nít, chỉ có thể ngước nhìn lên.
Nhất là Chu Hoành, cảm nhận của hắn càng rõ nét. Trong Luyện Hồn hồ, hắn từng một lần chứng kiến Bất Diệt Đế Quyền, nên giờ đây hắn càng nhận thức rõ ràng là thân ảnh này còn đáng sợ hơn so với lúc trước.
Thân ảnh chẳng những đã chân thật hơn mà cỗ bá ý kia như đã ngưng thành thực chất vậy. Nếu so sánh với trước đây trong Luyện Hồn hồ, thì thân ảnh giờ đã cách biệt một trời một vực.
"Chuyện này... Chuyện này..." Chu Hoành thở không ra hơi, run rẩy toàn thân. Đến hắn còn như thế thì càng không cần phải nói những người khác. Giờ phút này, toàn bộ những người đang kết thành trận pháp đều đầu óc ông ông, tâm thần hoảng hốt.
Trong khi bọn chúng còn đang chấn kinh thì, bên trong trận pháp, Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu, mặt không biểu tình, hắn vung tay phải nhắm về mảnh sương mù phía trước, hung hăng đấm ra một quyền!
Hắn quát nhẹ. "Bất diệt. Đế quyền!"
Ầm ầm! Đùng đùng!
Đế ảnh to lớn phía sau hắn cũng vung quyền đấm ra. Từ xa nhìn tới, căn bản là không thấy Bạch Tiểu Thuần, chỉ thấy một đế ảnh ở giữa trận vung quyền đánh về phía trước chẳng khác gì chí tôn vô thượng, bễ nghễ thiên hạ.
Khó có thể hình dung được khí thế của quyền này, dường như tất cả ngôn từ đều không thể diễn đạt cho đủ. Trong mắt Triệu Đông Sơn, một quyền này chẳng khác gì thánh thần giáng lâm, phong vân biến ảo. Một cỗ ý chí kinh người xông thẳng lên không hóa thành thiên ý.
"Thiên.. Thiên Nhân..." Triệu Đông Sơn há hốc mồm, tim mọi người như muốn ngừng đập. Ngay lúc ấy, một tiếng nổ động trời vang lên, rồi âm thanh vỡ vụn liên tiếp truyền ra. Quang giáp trên thân của những người kết trận, gồm cả Chu Hoành, lập tức xuất hiện vô số khe hở.
Bọn chúng cảm nhận rành rành một cỗ đại lực mạnh mẽ khôn cùng như bài sơn đảo hải quét về bọn chúng. Còn bọn chúng lại là những chiếc thuyền cô độc giữa cơn sóng dữ không cách gì chèo chống.
Một tiếng nổ vang lên, quang giáp trên người một hồn tu lập tức bị vỡ vụn. Mất đi phòng hộ, hắn chỉ kịp kêu thảm một tiếng, rồi thân thể tựa như bị một ngọn núi vụt qua, trực tiếp bị đánh bay đi, máu tươi phọt ra khắp toàn thân, hôn mê lập tức.
Thật ra thì sau khi trận pháp tan vỡ, ngoại trừ phải hứng chịu đại lực của Bạch Tiểu Thuần, hắn còn bị trận pháp cắn trả. Hai tầng đả kích gộp vào khiến người này không chịu đựng nổi.
Tiếp đó là người thứ hai, thứ ba, thứ tư... Trong nháy mắt, hai mươi rồi năm mươi, tám mươi... hơn trăm người kết trận, toàn bộ đều kêu thảm, thân thể bị đánh bay đi, máu me tung tóe, phủ tạng bầm dập, tu vi cơ hồ như sắp tan vỡ. Cả đám bị đánh văng, nằm la liệt trên mặt đất. Bị hai tầng trọng thương, người nào người nấy cơ hồ như chỉ còn hấp hối.
Chu Hoành cũng vậy. Dù rằng hắn đã cố gượng lại nhưng vẫn phải thổ huyết liên tục, toàn thân như muốn dập nát. Chỉ trong khoảnh khắc mà trận pháp đã trực tiếp tan vỡ.
Theo pháp trận vỡ nát, la bàn trong tay thanh niên kia lập tức nát vụn, còn hắn thì bị cắn trả dữ dội. Thoáng cái, cả người hắn đã trở nên già nua, tóc cũng chuyển thành xám trắng, trong máu tươi phun ra còn chứa cả những vụn vỡ của phủ tạng. Hắn là người điều khiển trận pháp nên nhận cắn trả mạnh hơn người khác rất nhiều. Mặc dù đã cố triển khai bí pháp, hiến thọ nguyên để mong hóa giải, nhưng vẫn không đủ. Trong sự tuyệt vọng lúc này, hắn chỉ kịp cười thảm một tiếng rồi thân thể trực tiếp oanh nổ, hình thần câu diệt.
Ở giữa trận pháp tan nát kia, một cơn cuồng phong bộc phát ầm ầm quét ngang bốn phương, Bạch Tiểu Thuần bước ra. Tóc tai hắn rối bời, trên thân cũng không còn cỗ bá ý kinh người kia, cũng không còn khiến người khác cảm thấy khủng bố nữa, nhưng giờ khắc này, trong mắt mọi người chung quanh, hắn chẳng khác gì Tiên Ma.
Hắn vừa bước ra thì Triệu Đông Sơn liền rú lên, những đám người đang đứng tránh phía xa lập tức bừng tỉnh, tất cả đều cấp tốc tháo chạy tứ tán, không ai dám lưu lại một giây phút nào. Giờ phút này bọn hắn thật sự hoảng sợ. Bạch Tiểu Thuần quá khủng bố, quá cường liệt rồi.
Bạch Tiểu Thuần cũng không để ý gì đến bọn Triệu Đông Sơn đang đào tẩu. Hô hấp hắn cũng đang bất ổn. Một quyền kia đã rút cạn lực lượng thân thể của hắn, nếu không phải hiện giờ đang dùng tu vi để khống chế thì sợ là chỉ cử động một ngón tay, hắn cũng không còn khí lực.
Bạch Tiểu Thuần vận chuyển tu vi, thân ảnh nhoáng lên đuổi theo đám người bị hắn đánh trọng thương đang gắng gượng bỏ chạy. Mặc dù thân thể hắn mỏi nhừ, nhưng những người kia còn thảm hơn, hơn nữa vốn đã bị hắn chấn nhiếp tâm thần. Rất nhanh sau, hắn đã bắt lại hơn trăm người này, gồm cả Chu Hoành, đem tất cả đều trói lại ném trên mặt đất.
Xong hết đâu đấy, Bạch Tiểu Thuần mệt mỏi tạm ngừng vận chuyển tu vi để hồi sức. Đầu óc choáng váng, hắn phải cắn đầu lưỡi để cưỡng ép mình tỉnh táo lại. Bạch Tiểu Thuần thở hổn hển, hằm hằm nhìn đám người bị trói.
"Hết lần này đến lần khác, các ngươi thật khinh người quá đáng!" Bạch Tiểu Thuần nghiến răng mở miệng. Thanh âm hắn khàn khàn nhưng vẫn khiến cả đám mặt mày phải trắng bệch. Nhất là Chu Hoành, lúc này hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần như là nhìn thấy ma.
Chu Hoành thật sự không thể nào tưởng tượng được, làm sao người trước mắt lại có thể cường hãn đến không thể tin nổi như vậy!
"Đó là thần thông gì? Trong Nguyên Anh cảnh, làm sao có thể có loại bí pháp này?! Rốt cuộc thì đó là quyền pháp gì!" Trong lòng Chu Hoành như muốn gào thét nhưng hắn phải đắng chát thừa nhận là, Bạch Hạo đã trở nên mạnh mẽ hơn hắn quá nhiều.
Một quyền kia từng là ác mộng của hắn, nhưng giờ đây cơn mộng này không những không tiêu biến mà ngược lại càng thêm khủng bố hơn, nó đã trở mà ma chướng lẩn quẩn trong đầu hắn.
Không chỉ riêng hắn thấy thế, cả đám người ở đây đều đang nhìn Bạch Tiểu Thuần mà da đầu tê dại, lòng tràn đầy sợ hãi. Bọn họ từng nghe người khác đồn đại rằng Bạch Hạo này cường hãn, nhưng đến giờ bọn chúng mới biết là lời đồn không chính xác. Bạch Hạo này không phải là cường hãn mà là biến thái. Hắn không phải là người a!
Bạch Tiểu Thuần điều chỉnh lại hô hấp, nhìn chẳng khác gì Tiên Ma đang than thở, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào những thiên kiêu hồn tu kia. Hắn lấy ra một hoàn Tạo Hóa đan nuốt vào, toàn thân hắn rung nhẹ. Tạo Hóa đan thật sự rất huyền diệu, chỉ trong nháy mắt, tu vi hắn đã khôi phục, thể lực mặc dù chưa phục nguyên hoàn toàn nhưng cũng đủ giúp hắn dễ chịu hơn không ít. Lúc này hắn hít sâu một hơi, cầm Vĩnh Dạ tán bước tới một hồn tu, trực tiếp đâm xuống.
Lập tức một cỗ sinh cơ liền tràn vào, toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động, lực lượng thân thể lai khôi phục thêm một chút. Còn tên hồn tu kia thì kêu lên thảm thiết, trong nháy mắt, thân thể hắn liền héo rũ. Cũng may, sau khi đánh ra Bất Diệt Đế Quyền, sát tâm trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng đã giảm đi rất nhiều, nên hắn liền rút Vĩnh Dạ tán lại, bước tới người tiếp theo.
Thấy sự thể như thế, người nào người nấy đều tê cả da đầu. Vô luận là ai, có trải qua Luyện Hồ hồ hay không, giờ phút này đều nhao nhao mở miệng, thanh âm không ngừng.
"Bạch Hạo, chuyện gì cũng từ từ, ngươi đừng... A a..."
"Bạch Hạo, ngươi không thể làm vậy, trong Luyện Hồn hồ ngươi đã hấp ta một lần, đừng... đừng... a..."
"Bạch Hạo, ngươi có gan thì giết ta đi!"
"Ngươi dám?! Lão tổ nhà ta là Thiên Công. Nơi này cũng không phải là Luyện Hồn hồ. Đây là Khôi Hoàng thành!"
Đủ thứ thanh âm, hoặc cầu khẩn, hoặc gào thét, hoặc uy hiếp, không ngừng quanh quẩn khiến cho chủ tiệm chung quanh cũng nín thở. Thật sự thì bọn họ đã theo dõi trận chiến này từ lâu, kể ra thì không muốn chú ý cũng không được, sự việc xảy ra ở ngày trước cửa hàng bọn họ mà.
Lúc này nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần lấy sức một người đè bẹp tất cả mọi người, bọn họ cũng phải lạnh sống lưng, càng khiến họ nhận thức được Bạch Hạo này đúng là mạnh mẽ hiếm thấy trên đời, đúng là sâu không lường được.
Trên thực tế, cũng không phải là Bạch Tiểu Thuần đã cường hãn đến mức như vậy. Nếu mấy trăm người này đồng loạt xông tới, đồng loạt ra tay thì Bạch Tiểu Thuần không chết cũng bị thương. Nhưng bọn chúng lại chia làm ba đợt, hơn nữa còn có một nhóm như Triệu Đông Sơn lại bỏ chạy. Vì thế, mới khiến người khác nghĩ rằng Bạch Tiểu Thuần dùng lực lượng một người mà cường mãnh đáng tan toàn bộ.
Đó là một thân ảnh khổng lồ mặc đế bào đội đế quan. Bởi vì được lực lượng của mặt nạ che đây nên người ngoài chỉ nhìn thấy mơ hồ, nhưng bá ý của thân ảnh đủ khiến đám người tạo trận pháp và nhóm người Triệu Đông Sơn đang tránh ở phía xa phải chấn động tâm thần.
Tất cả đều nghẹn ngào, tựa hồ như đối diện cùng thân ảnh đó, bọn chúng chỉ là trẻ nít, chỉ có thể ngước nhìn lên.
Nhất là Chu Hoành, cảm nhận của hắn càng rõ nét. Trong Luyện Hồn hồ, hắn từng một lần chứng kiến Bất Diệt Đế Quyền, nên giờ đây hắn càng nhận thức rõ ràng là thân ảnh này còn đáng sợ hơn so với lúc trước.
Thân ảnh chẳng những đã chân thật hơn mà cỗ bá ý kia như đã ngưng thành thực chất vậy. Nếu so sánh với trước đây trong Luyện Hồn hồ, thì thân ảnh giờ đã cách biệt một trời một vực.
"Chuyện này... Chuyện này..." Chu Hoành thở không ra hơi, run rẩy toàn thân. Đến hắn còn như thế thì càng không cần phải nói những người khác. Giờ phút này, toàn bộ những người đang kết thành trận pháp đều đầu óc ông ông, tâm thần hoảng hốt.
Trong khi bọn chúng còn đang chấn kinh thì, bên trong trận pháp, Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu, mặt không biểu tình, hắn vung tay phải nhắm về mảnh sương mù phía trước, hung hăng đấm ra một quyền!
Hắn quát nhẹ. "Bất diệt. Đế quyền!"
Ầm ầm! Đùng đùng!
Đế ảnh to lớn phía sau hắn cũng vung quyền đấm ra. Từ xa nhìn tới, căn bản là không thấy Bạch Tiểu Thuần, chỉ thấy một đế ảnh ở giữa trận vung quyền đánh về phía trước chẳng khác gì chí tôn vô thượng, bễ nghễ thiên hạ.
Khó có thể hình dung được khí thế của quyền này, dường như tất cả ngôn từ đều không thể diễn đạt cho đủ. Trong mắt Triệu Đông Sơn, một quyền này chẳng khác gì thánh thần giáng lâm, phong vân biến ảo. Một cỗ ý chí kinh người xông thẳng lên không hóa thành thiên ý.
"Thiên.. Thiên Nhân..." Triệu Đông Sơn há hốc mồm, tim mọi người như muốn ngừng đập. Ngay lúc ấy, một tiếng nổ động trời vang lên, rồi âm thanh vỡ vụn liên tiếp truyền ra. Quang giáp trên thân của những người kết trận, gồm cả Chu Hoành, lập tức xuất hiện vô số khe hở.
Bọn chúng cảm nhận rành rành một cỗ đại lực mạnh mẽ khôn cùng như bài sơn đảo hải quét về bọn chúng. Còn bọn chúng lại là những chiếc thuyền cô độc giữa cơn sóng dữ không cách gì chèo chống.
Một tiếng nổ vang lên, quang giáp trên người một hồn tu lập tức bị vỡ vụn. Mất đi phòng hộ, hắn chỉ kịp kêu thảm một tiếng, rồi thân thể tựa như bị một ngọn núi vụt qua, trực tiếp bị đánh bay đi, máu tươi phọt ra khắp toàn thân, hôn mê lập tức.
Thật ra thì sau khi trận pháp tan vỡ, ngoại trừ phải hứng chịu đại lực của Bạch Tiểu Thuần, hắn còn bị trận pháp cắn trả. Hai tầng đả kích gộp vào khiến người này không chịu đựng nổi.
Tiếp đó là người thứ hai, thứ ba, thứ tư... Trong nháy mắt, hai mươi rồi năm mươi, tám mươi... hơn trăm người kết trận, toàn bộ đều kêu thảm, thân thể bị đánh bay đi, máu me tung tóe, phủ tạng bầm dập, tu vi cơ hồ như sắp tan vỡ. Cả đám bị đánh văng, nằm la liệt trên mặt đất. Bị hai tầng trọng thương, người nào người nấy cơ hồ như chỉ còn hấp hối.
Chu Hoành cũng vậy. Dù rằng hắn đã cố gượng lại nhưng vẫn phải thổ huyết liên tục, toàn thân như muốn dập nát. Chỉ trong khoảnh khắc mà trận pháp đã trực tiếp tan vỡ.
Theo pháp trận vỡ nát, la bàn trong tay thanh niên kia lập tức nát vụn, còn hắn thì bị cắn trả dữ dội. Thoáng cái, cả người hắn đã trở nên già nua, tóc cũng chuyển thành xám trắng, trong máu tươi phun ra còn chứa cả những vụn vỡ của phủ tạng. Hắn là người điều khiển trận pháp nên nhận cắn trả mạnh hơn người khác rất nhiều. Mặc dù đã cố triển khai bí pháp, hiến thọ nguyên để mong hóa giải, nhưng vẫn không đủ. Trong sự tuyệt vọng lúc này, hắn chỉ kịp cười thảm một tiếng rồi thân thể trực tiếp oanh nổ, hình thần câu diệt.
Ở giữa trận pháp tan nát kia, một cơn cuồng phong bộc phát ầm ầm quét ngang bốn phương, Bạch Tiểu Thuần bước ra. Tóc tai hắn rối bời, trên thân cũng không còn cỗ bá ý kinh người kia, cũng không còn khiến người khác cảm thấy khủng bố nữa, nhưng giờ khắc này, trong mắt mọi người chung quanh, hắn chẳng khác gì Tiên Ma.
Hắn vừa bước ra thì Triệu Đông Sơn liền rú lên, những đám người đang đứng tránh phía xa lập tức bừng tỉnh, tất cả đều cấp tốc tháo chạy tứ tán, không ai dám lưu lại một giây phút nào. Giờ phút này bọn hắn thật sự hoảng sợ. Bạch Tiểu Thuần quá khủng bố, quá cường liệt rồi.
Bạch Tiểu Thuần cũng không để ý gì đến bọn Triệu Đông Sơn đang đào tẩu. Hô hấp hắn cũng đang bất ổn. Một quyền kia đã rút cạn lực lượng thân thể của hắn, nếu không phải hiện giờ đang dùng tu vi để khống chế thì sợ là chỉ cử động một ngón tay, hắn cũng không còn khí lực.
Bạch Tiểu Thuần vận chuyển tu vi, thân ảnh nhoáng lên đuổi theo đám người bị hắn đánh trọng thương đang gắng gượng bỏ chạy. Mặc dù thân thể hắn mỏi nhừ, nhưng những người kia còn thảm hơn, hơn nữa vốn đã bị hắn chấn nhiếp tâm thần. Rất nhanh sau, hắn đã bắt lại hơn trăm người này, gồm cả Chu Hoành, đem tất cả đều trói lại ném trên mặt đất.
Xong hết đâu đấy, Bạch Tiểu Thuần mệt mỏi tạm ngừng vận chuyển tu vi để hồi sức. Đầu óc choáng váng, hắn phải cắn đầu lưỡi để cưỡng ép mình tỉnh táo lại. Bạch Tiểu Thuần thở hổn hển, hằm hằm nhìn đám người bị trói.
"Hết lần này đến lần khác, các ngươi thật khinh người quá đáng!" Bạch Tiểu Thuần nghiến răng mở miệng. Thanh âm hắn khàn khàn nhưng vẫn khiến cả đám mặt mày phải trắng bệch. Nhất là Chu Hoành, lúc này hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần như là nhìn thấy ma.
Chu Hoành thật sự không thể nào tưởng tượng được, làm sao người trước mắt lại có thể cường hãn đến không thể tin nổi như vậy!
"Đó là thần thông gì? Trong Nguyên Anh cảnh, làm sao có thể có loại bí pháp này?! Rốt cuộc thì đó là quyền pháp gì!" Trong lòng Chu Hoành như muốn gào thét nhưng hắn phải đắng chát thừa nhận là, Bạch Hạo đã trở nên mạnh mẽ hơn hắn quá nhiều.
Một quyền kia từng là ác mộng của hắn, nhưng giờ đây cơn mộng này không những không tiêu biến mà ngược lại càng thêm khủng bố hơn, nó đã trở mà ma chướng lẩn quẩn trong đầu hắn.
Không chỉ riêng hắn thấy thế, cả đám người ở đây đều đang nhìn Bạch Tiểu Thuần mà da đầu tê dại, lòng tràn đầy sợ hãi. Bọn họ từng nghe người khác đồn đại rằng Bạch Hạo này cường hãn, nhưng đến giờ bọn chúng mới biết là lời đồn không chính xác. Bạch Hạo này không phải là cường hãn mà là biến thái. Hắn không phải là người a!
Bạch Tiểu Thuần điều chỉnh lại hô hấp, nhìn chẳng khác gì Tiên Ma đang than thở, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào những thiên kiêu hồn tu kia. Hắn lấy ra một hoàn Tạo Hóa đan nuốt vào, toàn thân hắn rung nhẹ. Tạo Hóa đan thật sự rất huyền diệu, chỉ trong nháy mắt, tu vi hắn đã khôi phục, thể lực mặc dù chưa phục nguyên hoàn toàn nhưng cũng đủ giúp hắn dễ chịu hơn không ít. Lúc này hắn hít sâu một hơi, cầm Vĩnh Dạ tán bước tới một hồn tu, trực tiếp đâm xuống.
Lập tức một cỗ sinh cơ liền tràn vào, toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động, lực lượng thân thể lai khôi phục thêm một chút. Còn tên hồn tu kia thì kêu lên thảm thiết, trong nháy mắt, thân thể hắn liền héo rũ. Cũng may, sau khi đánh ra Bất Diệt Đế Quyền, sát tâm trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng đã giảm đi rất nhiều, nên hắn liền rút Vĩnh Dạ tán lại, bước tới người tiếp theo.
Thấy sự thể như thế, người nào người nấy đều tê cả da đầu. Vô luận là ai, có trải qua Luyện Hồ hồ hay không, giờ phút này đều nhao nhao mở miệng, thanh âm không ngừng.
"Bạch Hạo, chuyện gì cũng từ từ, ngươi đừng... A a..."
"Bạch Hạo, ngươi không thể làm vậy, trong Luyện Hồn hồ ngươi đã hấp ta một lần, đừng... đừng... a..."
"Bạch Hạo, ngươi có gan thì giết ta đi!"
"Ngươi dám?! Lão tổ nhà ta là Thiên Công. Nơi này cũng không phải là Luyện Hồn hồ. Đây là Khôi Hoàng thành!"
Đủ thứ thanh âm, hoặc cầu khẩn, hoặc gào thét, hoặc uy hiếp, không ngừng quanh quẩn khiến cho chủ tiệm chung quanh cũng nín thở. Thật sự thì bọn họ đã theo dõi trận chiến này từ lâu, kể ra thì không muốn chú ý cũng không được, sự việc xảy ra ở ngày trước cửa hàng bọn họ mà.
Lúc này nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần lấy sức một người đè bẹp tất cả mọi người, bọn họ cũng phải lạnh sống lưng, càng khiến họ nhận thức được Bạch Hạo này đúng là mạnh mẽ hiếm thấy trên đời, đúng là sâu không lường được.
Trên thực tế, cũng không phải là Bạch Tiểu Thuần đã cường hãn đến mức như vậy. Nếu mấy trăm người này đồng loạt xông tới, đồng loạt ra tay thì Bạch Tiểu Thuần không chết cũng bị thương. Nhưng bọn chúng lại chia làm ba đợt, hơn nữa còn có một nhóm như Triệu Đông Sơn lại bỏ chạy. Vì thế, mới khiến người khác nghĩ rằng Bạch Tiểu Thuần dùng lực lượng một người mà cường mãnh đáng tan toàn bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.