Chương 20: Nghi vấn.
Thiên Nhai Chi Dực
23/04/2013
Lần gặp lại này 2 nàng có sự thay đổi lớn về ngoại hình so với lần gặp trước, thay vì phục trang giống nhau như chị em song sinh, thì lúc này mỗi người đều có điểm nhấn của riêng mình.
Nam Cung Vũ mặc chiếc áo phông hoạt hình rất đáng yêu, ở bên ngoài có mang thêm áo khoác màu vàng có mũ ngắn; hạ thân mặc chiếc quần màu xanh da trời cùng với đôi giày thêu hoa Cavans màu xanh nhạt, cộng thêm mũ lưỡi trai màu vàng trên đầu, cả người tràn đầy sức sống!
Mà Đường Tiêm Tiêm lại theo một phong cách khác, một áo sơmi màu trắng có đăng ten hình con bướm làm nổi bật chiếc váy màu đỏ có điểm một đóa hoa tròn ; chân mang giày cao gót màu trắng có thắt nơ con bướm; phối hợp vòng cổ trân châu màu vàng hình con bướm cùng khăn lụa màu xanh lá sáng phiến sợi nhỏ, cộng thêm tên tay mang một túi xách nhỏ bằng da màu trắng càng lộ ra dáng người cao gầy, lộ ra khiếu thẩm mỹ không thể chê vào đâu được.
Hai nàng thấy một đám người đi tới, nam mang đồ thể thao, tóc có hơi chút rối, toàn thân nhễ nhại mồ hôi; nữ thì thanh tú xinh đẹp, thực tế cũng nhận ra một người xinh đẹp không thua các nàng đó là Lê Thải Dĩnh lão sư, càng làm nàng chú ý.
"Ồ? Mau nhìn, là hắn! " Nam Cung Vũ thấy được Dương Quang cũng xen lẫn trong đám người, lập tức đụng đụng tay Đường Tiêm Tiêm.
"Thấy rồi. " Đường Tiêm Tiêm nói xong nghênh tiếp đám người đang đi tới, Nam Cung Vũ lập tức đuổi theo. Các nàng vốn đã hiếu kỳ với bản lĩnh võ công mà Dương Quang thể hiện,cộng thêm điều tra không ra thân phận của hắn, càng làm cho hai người đối với hắn thêm chú ý.
Dương Quang cũng nhìn thấy hai nàng, dáng tươi cười trên mặt không thay đổi , cùng Quách Sảng tiếp tục nói chuyện với nhau, nhưng nhìn thấy hai đại mỹ nhân này Quách Sảng hiển nhiên không thế tiếp tục trò chuyện bình thường với Dương Quang được rồi, lập tức biến thành tượng đá. Những người khác cũng không sai biệt lắm, đều vì sắc đẹp của hai nàng mà mọc rễ toàn thân. Mấy mỹ nử chấm điểm bởi vì đều là sinh viên năm thứ nhất cho nên cũng không nhận ra hai nàng, đồng dạng ngây ngẩn người. Chỉ có Lê Thải Dĩnh có thể so sánh với sắc đẹp của 2 nàng thậm chí còn hơi có phần nhỉnh hơn.
Tất cả mọi người dừng lại, Dương Quang tự nhiên cũng không thể đi tiếp.
Đường Tiêm Tiêm cùng Nam Cung Vũ một mực trừng mắt với Dương Quang trong đám người, trước tiên hướng Lê Thải Dĩnh gật đầu coi như chào hỏi, sau mới đối với Dương Quang nói: "Trùng hợp như vậy ah ~ ở chỗ này cũng có thể gặp ngươi! " ngữ khí trước sau một mực lạnh lùng.
Dương Quang cho dù không muốn, nhưng được người ta chủ động chào hỏi, lúc này mỉm cười thản nhiên nói: "Đúng vậy a, thật là trùng hợp. "
"Lần trước ngươi đi vội vàng như vậy, chúng ta vẫn chưa thỏa mãn đây này. " Nam Cung Vũ dùng âm điệu cổ quái nói.
Lời kỳ dị vừa xuất ra, một đám người giật mình ánh mắt tập trung lên Dương Quang, đương nhiên không tính Nghiêm Đông, hắn tự nhiên biết rõ nàng đang ám chỉ điều gì.
Hắn nhỏ giọng đối với mọi người nói ra thân phận của Đường Tiêm Tiêm và Nam Cung Vũ, khiến cho bọn họ giật mình, khó trách tại sao các nàng lại có được khí chất như vậy, nguyên lai đều là nhân vật trong danh sách thập đại mỹ nhân đại học Nam An. Danh sách "thập đại mỹ nhân" là quý giá như thế nào? Nên biết là một nữ minh tinh Châu Á không xứng đáng được xếp trong danh sách này, đủ biết các nàng là những con người tuyệt vời đến mức nào.
Dương Quang dùng bất biến ứng vạn biến, vẫn thản nhiên nói: "Có chuyện gì không? "
Đường Tiêm Tiêm nói: "Đem số di động của ngươi ra đây, chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi, đến lúc đó chúng ta tự liên hệ " thái độ hoàn toàn dùng nói chuyện với cấp dưới.
Dương Quang không thèm để ý ngữ khí của nàng, nói: "Ta cho các ngươi số ở ký túc xá, bình thường ta đều ở đó. "
Nam Cung Vũ lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy, nếu như là những kẻ khác thời điểm đối mặt với nàng, nếu không phải là ngơ ngác gật đầu thì cũng hết sức vui vẻ khoe khoang, huống chi Đường Tiêm Tiêm ngay cả nàng cũng bị hấp dẫn, nào có thái độ dửng dưng như Dương Quang.
Nghe hắn không muốn cho số điện thoại di động, Nam Cung Vũ nổi đóa lên nói: "Cho chúng ta số điện thoại di động ngươi rất ủy khuất sao? Người khác muốn cho ta, ta còn không muốn đây này! "
Dương Quang đối với Đường Tiêm Tiêm còn có chút hảo cảm, đối với người này dù biết bản thân sai trái, còn đổi trắng thành đen, già mồm át lẽ phải, một điểm hảo cảm đều không có, hắn mặc kệ nàng đang tức giận, cười nhàn nhạt nói: "Bạn Nam Cung Vũ, ta không phải người khác mà ngươi nói, hơn nữa ta cũng không có nghĩa vụ cho ngươi số điện thoại của ta. Chúng ta còn có chuyện, xin nhường đường. "
"Ngươi! " Nam Cung Vũ giận dữ, vừa định phát tác, đã bị Đường Tiêm Tiêm kéo lại, Đường Tiêm Tiêm vừa đi vừa nói: "Như vậy chúng ta thật xin lỗi vì đã làm phiền. " Nam Cung Vũ chưa từng chịu qua đối xử như vậy, giật lấy mảnh giấy Dương Quang vừa rồi ghi điện thoại ký túc xá cho Đường Tiêm Tiêm, hung hăng hướng Dương Quang ném tới, lớn tiếng nói: "Ai muốn số điện thoại ký túc xá của ngươi , Dương Quang ngươi nhớ kỹ cho ta. "
Dương Quang cũng không quay đầu lại, dẫn đầu đi về đến hướng lô ghế đã chọn. Đám người Nghiêm Đông ngơ ngác nhìn nhau.
Lê Thải Dĩnh đối với Dương Quang càng thêm hiếu kỳ, bình thường là cậu sinh viên có nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời mang lại cho người ta cảm giác thân thiện, lại thường làm ra việc ngoài dự đoán của mọi người, chưa tới trường học bao nhiêu ngày đã xảy ra mẫu thuẫn với hai trong thập đại mỹ nhân. Nàng lại quên chính mình không phải đang đi với cậu sinh viên đó sao?
Kỳ thật chính Lê Thải Dĩnh cũng không biết tại sao phải chủ động yêu cầu bọn Dương Quang mời khách, đổi lại trước kia hoàn toàn không có khả năng đấy. Sau khi nhìn hắn biểu diễn bóng rổ, trong nội tâm sinh ra một loại cảm động lạ thường, muốn ở cùng hắn lâu một chút để tìm kiếm lại cảm giác này.
Sau khi tất cả ngồi xuống, bởi vì sự hiện diện của lão sư, mà không khí lúc bắt đầu có hơi trầm, Lê Thải Dĩnh biết vậy nên chủ động xóa bỏ ngăn cách bối phận, cộng thêm tuổi của nàng cũng không lớn hơn mọi người bao nhiêu, bầu không khí ngại ngùng rất nhanh được phá vỡ. Lại thêm Nghiêm Đông Vi lương, Tiêu Tĩnh cùng Tạ Na sôi nổi hoạt bát ở đây, làm sao còn có thể tẻ ngắt được?
Tần Khả một là vì sự có mặt của Lê Thải Dĩnh, cộng thêm vừa rồi nhìn thấy hai cô gái đẹp như vậy, đã thu liễm rất nhiều, chỉ là giữ chặt Dương Hiểu Phát đối với hắn càu nhàu. Đợi không khi nóng lên..., nàng chứng nào tật nấy, khoe áo quần nàng mua ở đâu , lúc mua bởi vì nàng mang vào quá hoàn mỹ nên chủ hàng muốn chụp hình quảng cáo mẫu áo và tặng cho nàng bộ áo quần đó... ... Nhiều người nhịn không được lộ ra biểu tình thiếu kiên nhẫn, đáng tiếc nàng giống như không hay không biết, tiếp tục tại chỗ đó cao hứng bừng bừng.
May mắn đồ ăn đi lên cứu được bọn hắn, đồ ăn ở đây không giống như nơi khác, không chỉ ngon mà còn rất đẹp mắt.
Quách Sảng bây giờ vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, la hét muốn uống rượu đế, Lê Thải Dĩnh đề cử rượu Bingo. Loại rượu này được Phong Nghi Đình đăng ký bản quyền sản xuất, rất được hoan nghênh, lúc vừa uống cảm giác thơm, ngọt tan vào trong miệng, thế nhưng mà tác dụng lại rất chậm, mấy cô gái tửu lượng thấp cũng có thể uống loại rượu này.
Tuy quý, nhưng bọn người Dương Quang lần này đến tiêu tiền, đâu thèm nhìn giá tiền? Gọi trước ba bình rồi nói sau.
Rượu và thức ăn đã lên đủ, mọi người đầu tiên kính Quách Sảng cùng Dương Quang 1 ly, chỉ có Tần Khả không biết uống rượu, chỉ có thể dùng Cocacola đến kính. Nói về thắng lợi ngày hôm nay, mọi người mà bắt đầu nói ra nghi vấn Dương Quang làm sao có thể thực hiện được những kỹ xảo mê hoặc lòng người đến vậy.
Tạ Na hỏi: "Thật sự ngươi dẫn bóng không khác so với mọi người, thế nhưng khiến cho ta cảm giác rất khó tả, ngươi có thể cho người xem ... Nói như thế nào đây, ừm đúng rồi, cho nguời xem cảm giác ngươi cùng trái bóng hòa làm một. Các ngươi có đồng ý với ta không? "
Nghe nàng nhắc tới, mọi người lập tức gật đầu đồng ý không cần suy nghĩ, có thể thấy được ấn tượng rất khắc sâu.
Hiểu Phát hơi cau mày, bộ dáng buồn rầu nói: "Nhất là pha cuối cùng của ngươi, ta không biết chuyện gì xảy ra, sau khi xem hết lòng ta có cảm giác khó chịu. "
"Đúng vậy a" mọi người phụ họa nói ra.
Nghiêm Đông nói: "Giống như cảm giác hụt hẫng khi gặp sai biệt về sức lực, ví dụ như ngươi nhìn thấy một cái tạ rất lớn, nghĩ rằng nó nặng một trăm cân, sau đó ngươi tập trung toàn bộ sức mạnh để nâng, kết quả nó là giấy, 1 cân cũng không đến, cảm giác khi đó không khác chuyện này là mấy đâu. "
Tiếu Hoài Thành nói tiếp: "Cho nên mấu chốt chính là không có trọng lượng, vốn cho rằng với cơ thể to lớn, cộng với động tác mạnh mẽ, khi chúng ta nghĩ rằng vành rổ sẽ rung động mãnh liệt, chuyện đó lại không xảy ra, cảm giác hắn trở nên mỏng manh như lông vũ vậy. "
"Ngươi đến tột cùng làm kiểu gì vậy? " Tiêu Tĩnh dẫn đầu hỏi lên tiếng lòng của mọi người, thực tế Lê Thải Dĩnh thật sự cũng muốn biết, hắn rốt cuộc đã làm gì để cho nàng sinh ra loại cảm giác ấm áp này, loại cảm giác như tình thương của cha mẹ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.