Chương 21: Tâm lý học.
Thiên Nhai Chi Dực
23/04/2013
Nhìn ánh mắt hoài nghi của mọi người tập trung lên mình, Dương Quang không có chút nào mất tự nhiên. Hắn nhún vai, cười nói: "Kỳ thật ta cũng không biết. " Mọi người nghe đáp án như vậy làm sao thoả mãn, đang định đồng thanh phản đối, Dương Quang khoát tay nói: "Đừng nóng vội, hãy nghe ta nói hết đã. Ý ta muốn nói việc này ta chỉ có thể biết mà không thể diễn tả thành lời, giống như đang ngồi cùng các phu nhân xinh đẹp, ngươi hỏi nàng làm như thế nào để bảo dưỡng tốt như vậy, nàng nhất định sẽ nói: 'Ta cũng không biết được, đại khái do trời sinh.' cho nên tình huống của ta cũng tương tự. "
Mọi người nghe hắn giải thích, tuy vẫn không hài lòng, nhưng cũng nghĩ không ra sở hở trong lời nói để phản bác lại, cộng thêm Dương Quang không phải người hẹp hòi, biểu lộ thành khẩn vô cùng, lập tức đem mọi người thuyết phục.
Dương Quang không chờ bọn họ hỏi tiếp, hắn liền quay sang nói với Tạ Na: "Na Na, ngươi hoạt bát xinh đẹp, khí chất sáng sủa hào phóng quả thật làm cho người khác hâm mộ, không biết ngươi làm thế nào? "
Tạ Na là người nhanh mồm nhanh miệng đâu thể biết được "âm mưu " của Dương Quang, chưa kịp suy nghĩ thấu đáo đã trả lời: "Ta cũng không..." Sau đó não bộ rốt cuộc cũng điều khiển hành động của miệng, nhưng lời nói đã ra như bát nước hất đi làm sao có thể hốt lại? Chỉ biết ngồi đó "Ta... Ta... Ta" cả buổi mà không biết nói gì cho phải, khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua chín mọng, ai nhìn vào cũng muốn cắn mút 1 miếng. ;))
Sau đó Dương Quang chống cằm, mặt cười gian nhìn mọi người, con mắt híp như muốn nói: "Mọi người xem đi, ta nói cấm có sai bao giờ" .
Mọi người loay hoay nhìn nhau, tự biết miệng lưỡi bản thân không lợi hại bằng, đành phải bỏ qua cho hắn.
Tần Khả đột nhiên nói với Dương Hiểu Phát: "Đừng uống nhiều như vậy, nam nhân uống rượu phải có chừng có mực ! Hiểu không? "
Dương Hiểu Phát ừm xong một tiếng, mới nói: "Nhưng hôm nay là ngày vui của mọi người."
Tần Khả nói: "Đây đều là lý do của đàn ông các ngươi đưa ra để ham vui, một người đàn ông tốt luôn luôn biết giữ vững quy tắc của mình, thậm chí là không uống rượu! "
Dương Hiểu Phát đành phải hậm hực đặt chén rượu xuống bàn, Tiếu Hoài Thành đối với Tần Khả vốn không vừa mắt chút nào, đang lúc này cấm đoán, chẳng phải sẽ làm mất hứng mọi người ở đây sao? Liền nói: "Đàn ông đang uống rượu , phụ nữ quản nhiều như vậy làm gì? "
Tần Khả trừng mắt với Hiểu Phát, mới cười nói: "Đàn ông khác ta mặc kệ, nhưng hắn thì ta phải quản. "
Mọi người thấy Hiểu Phát không phản bác, hơn nữa cũng không biết quan hệ của hai người nên không nói gì nữa.
Dương Quang cười nói sang chuyện khác: "Kỳ thật trình độ bóng rổ của ta không thể sánh bằng Đông Hoa, ta có thể chiến thắng mấu chốt nằm ở bản thân được lòng các vị mỹ nứ đây. " nói xong thì chỉ vào đám mỹ nử.
Lại nói: "Cho nên công lao lớn nhất không phải hai người chúng ta, mà là các mỹ nữ, thắng lợi của chúng ta hoàn toàn do các nàng mang đến , chúng ta xin kính các bạn 1 ly. " mọi người nghe xong cười mắng, Vi Lương nói: "Nhìn không ra, A Quang ngươi biết vuốt mông ngựa từ lúc nào vậy. "
"Đó là bởi vì trước kia không có đối tượng thích hợp để tâng bốc a. " Nghiêm Đông lập tức nói tiếp.
Tiêu Tĩnh đem chén rượu Bingo 1 ngụm uống hết, sau đó trợn mắt đối với Dương Quang nói: "Ý của ngươi nói suy nghĩ của chúng ta đều bị ngươi nắm bắt hết? "
Dương Quang lập tức tỏ thái độ: "Không có, ta chỉ đơn thuần phân tích theo tâm lý chung của con người thôi, không có ý tứ khác, nói tiếp, thực ra ta đã muốn theo môn tâm lý học từ lâu. "
Nghe được Dương Quang nói như vậy, Lê Thải Dĩnh vốn yên lặng bống nhiên chen vào nói: "Tốt, tâm lý học là chuyên ngành giảng dạy của ta, ngươi chuẩn bị hưởng thụ đi. "
Dương Quang trầm ngâm không nói, còn những người khác lập tức hưng phấn thi nhau đáp lời: "Thật vậy ư, chúng ta cũng muốn học môn tâm lý học của Lão sư. "
"Ha ha, tất cả đều muốn ta tra tấn như vậy a, ta có thể nói cho các ngươi biết, muốn bị ta tra tấn còn phải có tư cách, có nhiều người ngay cả tư cách để ta tra tấn cũng không có! "
"Cái gì? Bị tra tấn mà cũng phải đủ tư cách? Đây là đạo lý gì chứ? " Nghiêm Đông cảm thán nói.
Lê Thải Dĩnh cười nói: "Cái này cũng không nên trách xã hội, là vì người báo danh rất nhiều , cho nên trường học để cho ta tới để chọn lựa người, ta dự định lấy bốn trăm người báo danh, phân thành hai lớp. Chẳng qua nếu như mà ta cao hứng thì..., có thể cho một ít người ta nhìn thấy thuận mắt đi vào để cho ta tra tấn đấy. "
Tạ Na buồn cười nói: "Lời này sao nghe không được tự nhiên ah, như thế nào còn có một ít người ta nhìn thấy thuận mắt đi vào đẻ bị ta tra tấn , xem không vừa mắt mà vẫn không thể bị tra tấn..."
Tạ Na buồn cười nói: "Lời này sao nghe không được tự nhiên ah, như thế nào còn có một ít người ta nhìn thấy thuận mắt đi vào đẻ bị ta tra tấn , xem không vừa mắt mà vẫn không thể bị tra tấn..."
"Ai bảo chúng ta Lê Lão sư có mị lực ah! " Tiêu Tĩnh kịp thời tâng bốc luôn.
Lê Thải Dĩnh nói: "Ở bên ngoài mọi người chớ gọi ta là lão sư , cảm giác già quá. "
Tạ Na nói: "Chúng ta gọi ngươi là Dĩnh tỷ được không ? "
Lê Thải Dĩnh cười gật đầu.
Vi Lương nhân đó nói: "Lão sư!! Hôm nay ngươi uống nhiều rồi, ăn rồi, còn thu một đám đệ đệ , muội muội, có phải rất cao hứng hay không ah. "
Lê Thải Dĩnh cố ý nghiêng đầu, làm động tác suy nghĩ, cái động tác này mang một ít dí dỏm cộng thêm nét thành thục đoan trang trên người nàng lập tức làm cho mọi người ngây người.
Làm xong động tác này, Lê Thải Dĩnh mới cười mỉm nói: "Ân, hôm nay miễn cưỡng xem như tương đối cao hứng a. "
Dương Quang nhận thấy được, nàng hôm nay thật đúng là cao hứng, cùng với khuôn mặt giả vờ tươi cười lúc bình thường khác nhau rất nhiều, một cảm giác phát ra từ trong nội tâm, một loại là giả tạo gượng ép, khác nhau đâu chỉ ngàn dặm! Thấy nàng có thể bỏ qua bi thương, cho dù là tạm thời, Dương Quang cũng cảm thấy cao hứng thay nàng từ đáy lòng.
Vi Lương nghe Lê Thải Dĩnh nói cao hứng, lập tức làm gương mặt nịnh nói: " Dĩnh tỷ ngươi xem chúng ta..."
Lê Thải Dĩnh nhìn vẻ mặt của Vi Lương, cười nói: "Tốt rồi, các ngươi đều có tư cách bị ta tra tấn rồi. "
Vi Lương nghe xong lập tức "Úc" một tiếng, giông như trẻ con, chọc cho mọi người cùng nhau nở nụ cười. Không khí càng thêm náo nhiệt, mọi người lại bắt đầu nói chuyện vui vẻ..., đại khái là thật sự thật cao hứng, hơn nữa rượu Bingo cũng rất ngon miệng, Lê Thải Dĩnh uống hơi nhiều. Dương Quang thấy nàng mặt hiện lên mây đỏ, đôi mắt nổi lên tầng sương mù mê người, tuy rất kiều mỵ, nhưng hiển nhiên là cũng sắp say, khuyên nhủ: "Lê Lão sư, không phải rượu này tác dụng chậm sao? Hay là uống ít một chút a. "
"Còn gọi ta Lê Lão sư? Ta thật sự già như vậy sao? Chính là ta muốn uống, để ta mất đi thanh xuân. " Lê Thải Dĩnh không có một tý phong phạm giáo sư.
Dương Quang vội nói: "Ta đây chỉ là nhất thời không sửa miệng được, cũng không có ý tứ kia! Dĩnh tỷ, ngươi..."
"Được rồi, ngươi cũng đừng khuyên ta, hôm nay ta thật sự rất cao hứng, ngươi để cho ta uống một chút a. " Lê Thải Dĩnh xen lời hắn.
Thấy mấy người Tạ Na cũng không nói gì, Dương Quang đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.
Lê Thải Dĩnh đem ly giơ lên trước mặt Dương Quang, nhìn hắn nói: "Lại nói tiếp ta còn chưa có uống cùng ngươi đây này, cụng ly, hai người chúng ta uống một chén. "
Dương Quang liên tục nói phải, cười khổ nâng cốc uống cạn. Bây giờ hắn còn không có việc gì, ngoại trừ tố chất bên ngoài, hắn cơ bản không có đi kính người ta, cũng không phải là vì tính của hắn, mà là hắn không thói quen đi kính người khác, nhưng mà người khác kính hắn, cơ bản hắn đều phụng bồi đến cùng.
Lê Thải Dĩnh uống xong, xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó híp mắt nhìn Dương Quang nói: "Xem ra vẫn là tửu lượng của ta không tốt, ngươi đưa ta trở về trước, để cho các nàng tiếp tục chơi. " Dương Quang tự nhiên chỉ có gật đầu rồi.
Nếu là bình thường,nếu như Lê Thải Dĩnh muốn, nàng cũng không dám chúc rượu Dương Quang như vậy, thật ra nàng sớm đã muốn cùng Dương Quang uống một chén, không biết có phải vì lúc trước Dương Quang biểu diễn bóng rổ hay không , mà cảm thấy ở cùng một chỗ với hắn cảm giác đặc biệt thân thiết, có thể hết lần này tới lần khác Dương Quang cũng không chúc rượu người khác một lần, tất nhiên cũng sẽ không chúc nàng, mà chính nàng có thể đối với mấy người khác chúc rượu tự nhiên, nhưng không biết chuyện gì xảy đối với Dương Quang , tự nhiên không dám chúc rượu hắn.
Lê Thải Dĩnh thầm hận chính mình, chuyện gì xảy ra thế này à? Mình cũng trưởng thành rồi, như thế nào còn giống như tiểu cô nương dễ dàng thẹn thùng , may mắn uống rượu che dấu được, nếu không thì mất mặt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.