Chương 32:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
07/11/2024
Từ ngoài lại vang lên tiếng của quản lý: "Trần Hồng Lượng phòng 16, em không ngủ mà còn làm phiền người khác, mặc đồ ra hành lang đứng nửa tiếng!"
Trần Hồng Lượng hoảng sợ, lập tức im lặng nằm xuống giường, không nhúc nhích, thậm chí còn ôm lấy thành giường bên cạnh.
"Ngủ ngoan, không được nói chuyện nữa." Quản lý không thật sự bắt cậu nhóc ra ngoài, chỉ cảnh cáo thêm một lần.
Đường Viên Viên ngẩng đầu nhìn cậu nhóc: "Trần Hồng Lượng, có khi đứng ngoài hành lang, quản lý lại cho cậu ăn khoai mỡ, ăn củ cải đấy."
Nghe vậy, Trần Hồng Lượng liền bật dậy khỏi giường, vội vàng mặc đồ.
Khi Trần Hồng Lượng ra đứng hành lang, tràn đầy hy vọng, những đứa trẻ trong phòng cũng ngừng trò chuyện, từng đứa nhắm mắt đi ngủ.
"Tối nay cậu sẽ nghĩ về gì để ngủ? Tớ định nghĩ về đùi gà lớn." Lâm Đa Chỉ thì thầm, chỉ có Thẩm Quyền Quyền nghe thấy.
"Tớ sẽ nghĩ về bánh bao lớn." Thẩm Quyền Quyền xoay người, sau đó thay đổi ý định: "Không, mình sẽ nghĩ về anh trai, chắc anh ấy cũng đã ăn hai củ khoai mỡ và bánh bao lớn, bây giờ chắc anh ấy đang ngủ rồi."
Chử Nhai nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng kim giây đồng hồ kêu tích tắc. Anh nhìn sang đồng hồ treo tường, đã chín giờ tối, nhưng cha anh Chử Thành Dục, vẫn chưa về nhà.
Anh ngồi dậy, vừa xuống cầu thang vừa thắt dây áo choàng ngủ, nhìn thấy mẹ mình là Tần Cần, vẫn ngồi trên sofa trong phòng khách cuốn sợi len.
Tần Cần nhanh chóng cuốn quả cầu len, sợi len trước mặt bà như đang lơ lửng trên không, như thể có một người vô hình đang giữ cho nó không rơi xuống.
"Ba vẫn chưa về ạ?" Chử Nhai hỏi.
"Chưa, có lẽ hôm nay có cuộc họp quan trọng." Tần Cần đặt quả cầu len xuống: "Con có đói không? Con ăn tối không được bao nhiêu, để mẹ hâm nóng đồ ăn cho."
"Con không đói."
Chử Nhai bước tới trước sofa, cầm lấy sợi len lơ lửng trên không và đặt nó lên cổ tay mình, cánh tay anh đung đưa, chiếc ghế bên cạnh lập tức rời khỏi sàn nhà, lơ lửng di chuyển đến sau lưng anh.
Chử Nhai không thèm nhìn ghế mà ngồi xuống, Tần Cần tiếp tục cuốn sợi len, hai mẹ con nói chuyện một cách rời rạc.
"Con có cảm nhận được thú lượng tử của mình là gì không?" Tần Cần hỏi.
Chử Nhai nhẹ nhàng lắc đầu: "Chưa ạ."
"Không sao, mẹ cũng chỉ nhìn thấy thú lượng tử của mình khi đột phá thôi. Khi mẹ ở giai đoạn phân hóa, ngày nào mẹ cũng nghĩ về gấu mèo, nên thú lượng tử của mẹ tự nhiên là gấu mèo. Con muốn có thú lượng tử gì? Mỗi tối trước khi ngủ con đều tưởng tượng hình dạng của nó hả?"
Trần Hồng Lượng hoảng sợ, lập tức im lặng nằm xuống giường, không nhúc nhích, thậm chí còn ôm lấy thành giường bên cạnh.
"Ngủ ngoan, không được nói chuyện nữa." Quản lý không thật sự bắt cậu nhóc ra ngoài, chỉ cảnh cáo thêm một lần.
Đường Viên Viên ngẩng đầu nhìn cậu nhóc: "Trần Hồng Lượng, có khi đứng ngoài hành lang, quản lý lại cho cậu ăn khoai mỡ, ăn củ cải đấy."
Nghe vậy, Trần Hồng Lượng liền bật dậy khỏi giường, vội vàng mặc đồ.
Khi Trần Hồng Lượng ra đứng hành lang, tràn đầy hy vọng, những đứa trẻ trong phòng cũng ngừng trò chuyện, từng đứa nhắm mắt đi ngủ.
"Tối nay cậu sẽ nghĩ về gì để ngủ? Tớ định nghĩ về đùi gà lớn." Lâm Đa Chỉ thì thầm, chỉ có Thẩm Quyền Quyền nghe thấy.
"Tớ sẽ nghĩ về bánh bao lớn." Thẩm Quyền Quyền xoay người, sau đó thay đổi ý định: "Không, mình sẽ nghĩ về anh trai, chắc anh ấy cũng đã ăn hai củ khoai mỡ và bánh bao lớn, bây giờ chắc anh ấy đang ngủ rồi."
Chử Nhai nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng kim giây đồng hồ kêu tích tắc. Anh nhìn sang đồng hồ treo tường, đã chín giờ tối, nhưng cha anh Chử Thành Dục, vẫn chưa về nhà.
Anh ngồi dậy, vừa xuống cầu thang vừa thắt dây áo choàng ngủ, nhìn thấy mẹ mình là Tần Cần, vẫn ngồi trên sofa trong phòng khách cuốn sợi len.
Tần Cần nhanh chóng cuốn quả cầu len, sợi len trước mặt bà như đang lơ lửng trên không, như thể có một người vô hình đang giữ cho nó không rơi xuống.
"Ba vẫn chưa về ạ?" Chử Nhai hỏi.
"Chưa, có lẽ hôm nay có cuộc họp quan trọng." Tần Cần đặt quả cầu len xuống: "Con có đói không? Con ăn tối không được bao nhiêu, để mẹ hâm nóng đồ ăn cho."
"Con không đói."
Chử Nhai bước tới trước sofa, cầm lấy sợi len lơ lửng trên không và đặt nó lên cổ tay mình, cánh tay anh đung đưa, chiếc ghế bên cạnh lập tức rời khỏi sàn nhà, lơ lửng di chuyển đến sau lưng anh.
Chử Nhai không thèm nhìn ghế mà ngồi xuống, Tần Cần tiếp tục cuốn sợi len, hai mẹ con nói chuyện một cách rời rạc.
"Con có cảm nhận được thú lượng tử của mình là gì không?" Tần Cần hỏi.
Chử Nhai nhẹ nhàng lắc đầu: "Chưa ạ."
"Không sao, mẹ cũng chỉ nhìn thấy thú lượng tử của mình khi đột phá thôi. Khi mẹ ở giai đoạn phân hóa, ngày nào mẹ cũng nghĩ về gấu mèo, nên thú lượng tử của mẹ tự nhiên là gấu mèo. Con muốn có thú lượng tử gì? Mỗi tối trước khi ngủ con đều tưởng tượng hình dạng của nó hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.