Chương 33:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
07/11/2024
Chử Nhai chưa bao giờ nói với ba mẹ mình muốn có thú lượng tử gì, bây giờ cũng chỉ mím môi: "Mỗi tối con đều tưởng tượng."
"Con giữ bí mật kín như vậy, làm mẹ càng tò mò hơn." Tần Cần cười.
"Thú lượng tử của mẹ đang làm gì?" Chử Nhai chuyển chủ đề.
Tần Cần nhìn sang bên cạnh anh: "Đang rót nước cho con."
Chử Nhai nhận lấy chiếc cốc lơ lửng trên không, cảm ơn không khí, sau đó nói: "Hôm nay trên đường về nhà, con có thể nhìn thấy hình dáng mờ nhạt của thú lượng tử người khác, nhưng con chưa bao giờ thấy gấu mèo của mẹ, cũng chưa thấy con hổ xanh của ba."
Tần Cần mỉm cười nhẹ nhàng: "Chẳng bao lâu nữa con sẽ nhìn thấy thôi."
"Dạ."
Hai mẹ con chìm vào im lặng, Tần Cần nhìn đồng hồ, khuôn mặt hiện lên chút lo lắng.
"Hôm nay chắc là cuộc họp quan trọng, nên mẹ không dám gọi cho anh Chử, nhưng mẹ gọi cho phó quan Vân và Cố Lân cũng không được."
"Có lẽ cả hai người bọn họ cũng đang ở trong cuộc họp." Chử Nhai an ủi.
"Cũng phải... nhưng sao mẹ cứ cảm thấy lo lắng, tựa như sắp xảy ra chuyện lớn gì đó." Tần Cần đặt quả cầu len lên đùi: "Sao phòng này nóng thế? Có phải trời sắp mưa rồi không?"
Chử Nhai đáp: "Để con mở cửa sổ cho mát."
Chử Nhai đứng dậy đẩy cửa sổ ra, nhưng không cảm thấy gió. Không khí ẩm ướt và nóng bức như keo dính vào da và mũi, chẳng dễ chịu hơn trong phòng là bao.
Trên trời chớp lóe lên, chiếu sáng cả khu vực như ban ngày, anh nhìn về phía xa những tòa nhà trồng trọt lúc ẩn lúc hiện, sau đó nói với Tần Cần: "Đúng là sắp có một trận mưa lớn rồi."
Chử Nhai lại nằm xuống giường, nhưng vẫn không thể ngủ được. Anh đặt tay lên bụng dưới, lắng nghe tiếng sấm ngoài cửa sổ, trong lòng tràn ngập lo lắng và bất an không rõ lý do. Thế nên anh quyết định tập trung suy nghĩ, đi vào thế giới tinh thần của mình.
Đây là một thế giới băng tuyết, yên tĩnh và lạnh lẽo. Tuyết rơi không tiếng động, phủ kín vùng đồng bằng băng giá vô tận.
Chử Nhai đứng trên cánh đồng tuyết, tiến về phía cái kén lớn hình bầu dục đang bị bao phủ bởi tuyết và băng.
Anh gạt lớp tuyết trên cùng của cái kén, lộ ra một phần nhỏ vỏ kén trong suốt, từ đó anh có thể thấy một vật thể mờ nhạt bên trong. Anh đặt tay lên vỏ kén, cảm nhận sự ấm áp giống như thân nhiệt của mình, cũng cảm nhận được sự phản hồi nhẹ nhàng từ vật thể dưới lòng bàn tay.
"Con giữ bí mật kín như vậy, làm mẹ càng tò mò hơn." Tần Cần cười.
"Thú lượng tử của mẹ đang làm gì?" Chử Nhai chuyển chủ đề.
Tần Cần nhìn sang bên cạnh anh: "Đang rót nước cho con."
Chử Nhai nhận lấy chiếc cốc lơ lửng trên không, cảm ơn không khí, sau đó nói: "Hôm nay trên đường về nhà, con có thể nhìn thấy hình dáng mờ nhạt của thú lượng tử người khác, nhưng con chưa bao giờ thấy gấu mèo của mẹ, cũng chưa thấy con hổ xanh của ba."
Tần Cần mỉm cười nhẹ nhàng: "Chẳng bao lâu nữa con sẽ nhìn thấy thôi."
"Dạ."
Hai mẹ con chìm vào im lặng, Tần Cần nhìn đồng hồ, khuôn mặt hiện lên chút lo lắng.
"Hôm nay chắc là cuộc họp quan trọng, nên mẹ không dám gọi cho anh Chử, nhưng mẹ gọi cho phó quan Vân và Cố Lân cũng không được."
"Có lẽ cả hai người bọn họ cũng đang ở trong cuộc họp." Chử Nhai an ủi.
"Cũng phải... nhưng sao mẹ cứ cảm thấy lo lắng, tựa như sắp xảy ra chuyện lớn gì đó." Tần Cần đặt quả cầu len lên đùi: "Sao phòng này nóng thế? Có phải trời sắp mưa rồi không?"
Chử Nhai đáp: "Để con mở cửa sổ cho mát."
Chử Nhai đứng dậy đẩy cửa sổ ra, nhưng không cảm thấy gió. Không khí ẩm ướt và nóng bức như keo dính vào da và mũi, chẳng dễ chịu hơn trong phòng là bao.
Trên trời chớp lóe lên, chiếu sáng cả khu vực như ban ngày, anh nhìn về phía xa những tòa nhà trồng trọt lúc ẩn lúc hiện, sau đó nói với Tần Cần: "Đúng là sắp có một trận mưa lớn rồi."
Chử Nhai lại nằm xuống giường, nhưng vẫn không thể ngủ được. Anh đặt tay lên bụng dưới, lắng nghe tiếng sấm ngoài cửa sổ, trong lòng tràn ngập lo lắng và bất an không rõ lý do. Thế nên anh quyết định tập trung suy nghĩ, đi vào thế giới tinh thần của mình.
Đây là một thế giới băng tuyết, yên tĩnh và lạnh lẽo. Tuyết rơi không tiếng động, phủ kín vùng đồng bằng băng giá vô tận.
Chử Nhai đứng trên cánh đồng tuyết, tiến về phía cái kén lớn hình bầu dục đang bị bao phủ bởi tuyết và băng.
Anh gạt lớp tuyết trên cùng của cái kén, lộ ra một phần nhỏ vỏ kén trong suốt, từ đó anh có thể thấy một vật thể mờ nhạt bên trong. Anh đặt tay lên vỏ kén, cảm nhận sự ấm áp giống như thân nhiệt của mình, cũng cảm nhận được sự phản hồi nhẹ nhàng từ vật thể dưới lòng bàn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.